Doan Nho Ve Jaekang
Bệnh viện Đại học Quốc gia Hàn Quốc với không gian lạnh lẽo và những con người không bao giờ ngừng chạy đua với thời gian. Những bác sĩ ở đây không có thời gian cho bản thân, không có chỗ cho tình yêu. Mỗi ngày trôi qua, họ chỉ biết làm việc, điều trị, và cứu chữa. Nhưng trong tất cả, có một mối quan hệ thầm lặng giữa hai người – Yang Jaewon và Baek Kanghyuk – chưa bao giờ được thổ lộ. Jaewon, bác sĩ ngoại khoa 27 tuổi, với đôi mắt lạnh lùng và khuôn mặt nghiêm nghị, là hình mẫu lý tưởng của một bác sĩ giỏi giang và quyết đoán. Nhưng trái tim cậu lại mang một nỗi buồn không thể nói thành lời. Đó là tình yêu cậu dành cho Kanghyuk, người giáo sư luôn kiên cường, luôn đứng vững trước mọi thử thách trong công việc, nhưng lại luôn thiếu vắng điều gì đó trong cuộc sống cá nhân. Baek Kanghyuk, giáo sư 42 tuổi, là người mà mọi người trong bệnh viện đều ngưỡng mộ, không chỉ vì kiến thức và khả năng chuyên môn mà còn vì sự điềm tĩnh, bình thản trong mọi tình huống. Nhưng dưới lớp vỏ ngoài lạnh lùng đó là một người đàn ông cô đơn. Anh không có thời gian cho tình yêu, không có khả năng mở lòng với ai. Nhưng Jaewon, dù chỉ là một bác sĩ trẻ, lại luôn khiến Kanghyuk không thể rời mắt khỏi. Mối quan hệ giữa họ không có gì đặc biệt – họ chỉ làm việc cùng nhau, trò chuyện vài câu ngắn gọn mỗi ngày – nhưng Jaewon luôn cảm thấy rằng có một thứ gì đó đang gắn kết họ lại với nhau. Mỗi lần nhìn thấy Kanghyuk, Jaewon không thể không cảm nhận được sự rung động trong lòng. Nhưng cậu luôn giấu kín cảm xúc của mình, không dám thổ lộ, không dám bước qua giới hạn mà cả hai đã tự dựng lên. Một ngày, một điều gì đó xảy ra khiến mọi thứ thay đổi. Họ quyết định kết hôn. . Tin tức về việc kết hôn của bác sĩ Yang Jaewon và giáo sư Baek Kanghyuk khiến cả bệnh viện như sôi sục. Mọi người không thể hiểu nổi tại sao một người trẻ như Jaewon lại có thể kết hôn với một người đàn ông đã trưởng thành và nổi tiếng khó ở như Kanghyuk. Mọi thứ đều diễn ra nhanh chóng, như thể một quyết định không thể thay đổi được. Ngày lễ cưới, không có sự tham dự của nhiều đồng nghiệp. Chỉ có một vài người thân thiết, những người đã biết về mối quan hệ giữa họ, nhưng không ai dám hỏi thêm.Jaewon bước vào lễ đường, trong bộ vest đen lịch lãm, với đôi mắt thận trọng và trái tim đập mạnh. Cậu nhìn thấy Kanghyuk, người đàn ông mà cậu yêu thương, đang đứng chờ mình. Cả hai nhìn nhau, không nói một lời, chỉ có ánh mắt đong đầy những cảm xúc mà họ không thể thổ lộ. Lễ cưới đơn giản, không có tiếng vỗ tay rộn rã hay những lời chúc phúc ấm áp. Chỉ có họ, và những giây phút im lặng. Jaewon cảm thấy hơi thở của Kanghyuk gần kề, cảm giác như tất cả thời gian dừng lại trong khoảnh khắc đó. "Anh yêu em," Jaewon thầm nói trong lòng. Kanghyuk chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt anh không rời khỏi Jaewon. Dù không nói ra lời, nhưng trong trái tim anh, câu nói ấy đã được nói lên từ rất lâu rồi. Nhưng tại sao họ lại chọn một con đường như thế này? Họ không biết. Họ chỉ biết rằng, sau tất cả những gì đã trải qua, họ không thể quay lại nữa. . Sau lễ cưới, một niềm vui bất ngờ đến với cả hai – Kanghyuk sẽ làm cha. Đó là điều mà cậu luôn mong đợi, nhưng niềm hạnh phúc ấy cũng chỉ tồn tại trong khoảnh khắc ngắn ngủi. Vài tháng sau, Kanghyuk cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể mình. Anh hạnh phúc báo tin cho Jaewon, nhưng Jaewon chỉ im lặng, nhìn anh với ánh mắt khó hiểu. Họ không nói gì thêm, nhưng trong sâu thẳm, cả hai đều hiểu rằng cuộc sống của họ sẽ không bao giờ giống như trước. Mọi thứ bắt đầu thay đổi khi Kanghyuk gặp phải một sự cố trong quá trình mang thai. Một cơn đau bất ngờ, một sự cố không ai lường trước, khiến mọi thứ trở nên hỗn loạn. Anh được đưa vào bệnh viện khẩn cấp, nhưng dù các bác sĩ đã cố gắng hết sức, đứa trẻ vẫn không thể giữ lại. Jaewon đứng bên ngoài phòng cấp cứu, nhìn vào cánh cửa đóng chặt. Cậu không dám vào, không dám nhìn thấy anh đang chịu đựng nỗi đau đó. Nhưng cậu không thể ngừng suy nghĩ về điều đó. Jaewon muốn ôm Kanghyuk, muốn nói rằng mọi thứ sẽ ổn, nhưng cậu lại cảm thấy như mình đã thất bại. Mất mát này quá lớn, và họ không biết phải làm gì tiếp theo. Khi Kanghyuk tỉnh lại, trái tim anh tan vỡ. Anh không thể nhìn vào mắt Jaewon. Anh không thể đối diện với sự thật rằng anh đã mất đứa con của mình – đứa con mà cả hai đã chờ đợi bao lâu nay. . Sau khi mất đứa trẻ, mọi thứ bắt đầu chìm vào im lặng. Jaewon và Kanghyuk không nói với nhau nhiều nữa. Những ngày tháng trôi qua trong mệt mỏi và cô đơn. Kanghuyk dường như đã chết trong tâm hồn, mặc dù cơ thể anh vẫn còn sống. Mỗi sáng thức dậy, anh cảm thấy mình chỉ là cái vỏ không hồn, không còn gì để sống cho nữa. Jaewon cũng không khá hơn. Cậu không còn làm việc như trước, không còn tham gia những ca phẫu thuật. Cậu chỉ quanh quẩn trong bệnh viện, như một bóng ma, không thể thoát khỏi nỗi đau. Tình yêu giữa họ, dù không bao giờ được nói ra, đã không thể cứu vãn được nỗi mất mát lớn lao này. Một ngày, Kanghyuk nhận được một cuộc gọi khẩn cấp từ bệnh viện. Một ca phẫu thuật khó, cần sự tham gia của anh. Nhưng khi anh đến, anh nhận ra rằng mình không còn đủ sức để làm bất cứ điều gì. Cảm giác bất lực ấy cứ như một bóng đen đè nặng lên trái tim anh. Anh không thể chịu đựng thêm nữa. Anh không thể làm gì để cứu chữa cho bản thân, và cũng không thể cứu vãn mối quan hệ đã từng rất đẹp với Jaewon. . Một ngày mưa tầm tã, bệnh viện Đại học Quốc gia Hàn Quốc vẫn hối hả với những ca cấp cứu, nhưng không ai ngờ rằng một bi kịch sẽ ập đến bất ngờ. Jaewon, người bác sĩ trẻ đầy nhiệt huyết, nhận được lệnh lên một khu vực hẻo lánh, nơi vừa xảy ra một vụ tai nạn nghiêm trọng. Không một ai có thể ngờ được, rằng trong chuyến đi ấy, Jaewon sẽ không bao giờ quay lại. Cậu rời khỏi bệnh viện sáng hôm đó, gương mặt bình thản, như mọi khi. Nhưng sâu thẳm trong lòng, cậu biết rằng đây là một nhiệm vụ nguy hiểm. Khu vực đó thường xuyên xảy ra các tình huống khẩn cấp, và có nhiều điều không thể lường trước. Jaewon không phải là người mới trong nghề, cậu đủ kinh nghiệm và sự bình tĩnh để đối phó với tình huống này. Nhưng lần này, cậu không thể ngờ rằng vận mệnh lại khắc nghiệt đến vậy. Khi Jaewon đến hiện trường, mọi thứ đã ở trong tình trạng hỗn loạn. Những người bị thương được chuyển đến rất nhanh, và tình huống trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Đám đông hỗn loạn, các nhân viên y tế cũng làm việc hết sức vất vả, trong khi Jaewon và nhóm của mình nỗ lực hết mình để cứu chữa. Một ca phẫu thuật gấp được chỉ định ngay tại chỗ, và Jaewon đứng giữa tâm bão, cắt cử các bác sĩ, y tá, nhưng cậu không thể nào cảm nhận được sự nguy hiểm của tình huống này. Trong khi Jaewon đang bận bịu với các nạn nhân, một sự cố bất ngờ xảy ra. Một chiếc xe tải chở vật liệu bất ngờ mất lái và lao vào khu vực cứu hộ, đâm vào đội cứu hộ đang làm việc. Jaewon nhìn thấy tình huống ấy quá nhanh, cậu cố gắng đẩy một trong các nhân viên y tế ra khỏi nguy hiểm, nhưng bản thân Jaewon lại không kịp tránh. Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, một cú va chạm mạnh mẽ đã khiến cậu mất thăng bằng, rồi ngã xuống đất, đầu đập mạnh vào mặt đường bê tông cứng. Máu từ vết thương bắn ra, và Jaewon bất động ngay lập tức. Cả đội cứu hộ hoảng loạn, một bác sĩ gào lên, yêu cầu đưa cậu vào bệnh viện ngay lập tức. Nhưng Jaewon không còn đáp lại. Cậu đã ra đi trong im lặng. . Khi giáo sư Baek Kanghyuk nhận được cuộc gọi khẩn cấp từ bệnh viện, anh vẫn không nghĩ rằng điều đó sẽ thay đổi tất cả. Dù trong lòng có chút linh cảm không lành, Kanghyuk không hề chuẩn bị cho điều tồi tệ này.Anh đã quen với những cuộc gọi khẩn cấp, những tình huống nguy hiểm trong nghề bác sĩ, nhưng lần này, khi giọng nói của đồng nghiệp thông báo rằng Jaewon gặp tai nạn nghiêm trọng, tim anh như ngừng đập. Anh vội vàng chạy đến phòng cấp cứu, nơi các bác sĩ đang nỗ lực cứu chữa cho Jaewon. Nhưng khi bước vào, anh chỉ nhìn thấy sự im lặng tê tái. Các bác sĩ và y tá đều không dám nói gì. Kanghyuk cảm thấy từng bước chân mình như chậm lại. Anh đứng bất động tại cửa, đôi mắt trống rỗng, như không thể tin vào những gì đang xảy ra. "Em ấy sẽ ổn thôi, phải không?" – Kanghyuk hỏi, giọng khàn đặc, không dám thốt ra thành lời. Bác sĩ trưởng nhìn anh, đôi mắt đẫm nước, rồi lắc đầu im lặng. Giáo sư Baek không thể chấp nhận được sự thật ấy. Anh đi đến giường bệnh nơi Jaewon đang nằm, toàn thân bất động, khuôn mặt tái nhợt, máu vẫn còn vương lại trên vết thương. Jaewon không còn cử động, không còn hơi thở. Cả thế giới như sụp đổ trong khoảnh khắc ấy. "Jaewon…" – Kanghyuk khẽ gọi, giọng anh không thể thốt thành lời, đôi tay run rẩy khi đặt lên tay Jaewon, như muốn cảm nhận lại hơi ấm đã mất. Anh cúi xuống, nhìn vào khuôn mặt của Jaewon – người mà anh yêu thương thầm lặng bao lâu nay. Mỗi nếp nhăn trên khuôn mặt ấy, mỗi dấu vết của thời gian, đều là một phần ký ức mà anh không bao giờ muốn quên. Cả cuộc đời Kanghyuk đã dành cho công việc, nhưng Jaewon, chỉ Jaewon là người duy nhất khiến anh cảm thấy trái tim mình vẫn còn sống. Nước mắt không thể rơi. Kanghyuk đã quá mệt mỏi để khóc. Anh ngồi đó, bên cạnh Jaewon, trong im lặng. Đến giờ phút này, anh mới nhận ra rằng dù họ đã ở bên nhau, dù đã kết hôn, anh vẫn chưa bao giờ thực sự nói ra tất cả những gì mình cảm thấy. Tình yêu của anh dành cho Jaewon đã bị nén lại quá lâu, và giờ đây, khi Jaewon không còn nữa, lời yêu đó mãi mãi không thể nói ra. Anh nhớ lại những lần họ đứng cạnh nhau trong phòng bệnh viện, ánh mắt trao nhau như không cần lời nói, chỉ cần sự hiện diện của nhau là đủ. Nhưng giờ đây, sự im lặng ấy đã trở thành một thứ gông cùm không thể tháo gỡ. Kanghyuk không thể hiểu nổi, tại sao mọi thứ lại diễn ra như vậy. Tại sao một người trẻ như Jaewon lại phải ra đi khi chưa kịp trải nghiệm hết cuộc đời này? Tại sao anh lại không thể bảo vệ người mình yêu? Tại sao… Kanghyuk bàng hoàng, choáng váng, đôi chân anh không thể đứng vững nữa. Anh quỵ xuống, ôm lấy cơ thể bất động của Jaewon, nức nở. Cảm giác đau đớn đến nghẹt thở, như thể cả thế giới này chỉ còn lại sự trống rỗng, không có gì để bấu víu. Lần đầu tiên trong đời, Kanghyuk cảm nhận được sự cô đơn tột cùng. Và anh nhận ra rằng có những mất mát mà cả đời này anh sẽ không bao giờ có thể vượt qua. Tình yêu của anh, nỗi đau của anh, tất cả giờ đây chỉ còn là những ký ức, những điều không thể thay đổi. Kanghyuk đứng đó, một mình trong phòng cấp cứu, nơi Jaewon đã không bao giờ tỉnh lại. Đôi mắt anh trống rỗng, như mất hết mọi niềm tin vào cuộc sống. Một lần nữa, Kanghyuk lại phải đối mặt với sự thật tàn nhẫn: cái chết không bao giờ báo trước, và đôi khi, yêu thương cũng không thể giữ được người mình yêu lại. Anh ôm lấy Jaewon, không còn hy vọng gì nữa. Chỉ có im lặng, chỉ có nỗi đau không thể xoa dịu. . Giáo sư Baek Kanghyuk đứng đó, trên hành lang vắng lặng của bệnh viện, cơ thể anh tê liệt như bị một sức mạnh vô hình nào đó trói chặt. Những bước đi của anh nặng nề, từng bước một, như thể đang đi trên lớp sương mù mờ ảo, không thể nhìn thấy rõ đường đi. Anh không thể tin được. Jaewon… Jaewon đã ra đi, không lời tạm biệt. Tất cả những gì anh kịp làm là chạm vào tay Jaewon một lần cuối, trong khi trái tim anh đang dần tan vỡ. Những người đồng nghiệp đi qua anh, không ai dám lên tiếng. Họ nhìn thấy Kanghyuk, người bác sĩ đáng kính, người giáo sư luôn bình tĩnh và vững vàng, giờ đây đứng sững sờ như một bóng ma.Cả bệnh viện như lặng im trước sự mất mát quá lớn. Cái chết của Jaewon không chỉ là mất mát của một người, mà là mất mát của tất cả những ai đã từng biết cậu – một bác sĩ trẻ đầy triển vọng, đầy nhiệt huyết. . Khi anh trở về căn phòng nghỉ ngơi của mình, nơi mà anh và Jaewon từng chia sẻ những khoảnh khắc ngắn ngủi hạnh phúc, anh lại cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo bao trùm lấy mình. Tất cả đã thay đổi, tất cả đều đã tan vỡ. Căn phòng rộng lớn bỗng chốc trở nên trống vắng, như thiếu đi một phần của chính mình. Kanghyuk ngồi trên giường, đôi tay run rẩy cầm chiếc điện thoại di động. Anh mở ra, và cái tên "Jaewon" hiện lên trên màn hình. Anh vẫn còn giữ tin nhắn cuối cùng của Jaewon gửi cho mình trước khi ra đi. Đó chỉ là một dòng tin ngắn ngủi: "Anh nhớ em. Tối nay em sẽ về sớm. Chúng ta ăn tối cùng nhau nhé." Kanghyuk nắm chặt điện thoại trong tay, đôi mắt anh đẫm lệ. Cái tin nhắn đó, là tất cả những gì còn lại của Jaewon. Anh nhắm mắt lại, cố gắng để không rơi nước mắt, nhưng không thể. Mỗi giọt nước mắt rơi xuống lại như một nhát dao cắt vào trái tim anh. "Jaewon…" – Kanghyuk khẽ gọi tên, như thể anh có thể nghe thấy tiếng của Jaewon từ đâu đó, dù biết điều đó là không thể. Anh đứng dậy, bước về phía tủ quần áo. Anh không biết mình đang tìm kiếm điều gì, nhưng đôi tay của anh lại tự động mở ra ngăn tủ. Và rồi, anh nhìn thấy những món đồ của Jaewon: chiếc áo khoác mà cậu luôn mặc khi ra ngoài, những đôi giày thể thao giản dị mà mà vẫn đi hằng ngày, chiếc khăn quàng cổ màu xanh mà Jaewon luôn đeo vào mùa đông. Mọi thứ đều còn đó, như một phần của Jaewon vẫn đang ở đây, ngay bên cạnh. Kanghyuk nhẹ nhàng cầm lấy chiếc khăn quàng, ôm nó vào lòng. Anh nhắm mắt lại, hít một hơi dài, cố gắng tìm chút bình yên trong từng sợi vải mềm mại. Nhưng không thể. Không thể. Không bao giờ nữa. Trong im lặng, anh ngồi xuống đất, đầu gục xuống, cơ thể co quắp lại trong nỗi đau không thể diễn tả thành lời. Nỗi mất mát này không thể lấp đầy bằng những kỷ niệm, bằng những ký ức cũ. Jaewon đã ra đi quá vội vàng, chưa kịp để lại lời tạm biệt, chưa kịp nói hết những điều anh muốn nói..Ngày qua ngày, Kanghyuk vẫn tiếp tục đến bệnh viện, nhưng mỗi bước chân anh đều như một thử thách. Anh không thể tập trung vào công việc nữa. Mọi thứ xung quanh đều trở nên mờ nhạt.Những bệnh nhân, những ca phẫu thuật, tất cả đều chẳng thể khiến anh bớt trống vắng. Trong đầu anh luôn vang lên hình ảnh Jaewon, khuôn mặt tươi cười, ánh mắt ấm áp, những lúc cả hai ngồi bên nhau vào bữa tối, cùng chia sẻ những câu chuyện nhỏ nhặt về cuộc sống. Nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn là ký ức. Một ngày, khi anh đang đứng giữa phòng mổ, sự căng thẳng trong ca phẫu thuật càng khiến tâm trí anh trở nên hỗn loạn. Mọi thứ không thể tập trung, những chỉ dẫn từ đội ngũ phẫu thuật viên khác vang lên như tiếng ồn trong đầu anh. Từng bước đi, từng động tác, anh đều làm như một cái máy, nhưng trái tim anh thì đã không còn ở đó. Giữa lúc ấy, anh đột nhiên cảm thấy chóng mặt. Anh cố gắng giữ thăng bằng, nhưng cơ thể anh không còn đủ sức để chịu đựng thêm. Khi ca mổ kết thúc, anh vội vã rời phòng phẫu thuật. Bước ra hành lang, ánh sáng mờ mờ của bệnh viện như xé toạc không gian vắng lặng. Anh tựa người vào tường, nhắm mắt lại, và trong khoảnh khắc đó, tiếng gọi của Jaewon lại vọng về trong đầu anh, như một lời thì thầm khẽ khàng. "Anh sẽ ổn thôi, đúng không?" Kanghyuk không thể trả lời. Anh không thể nói với Jaewon rằng anh không ổn. Anh không ổn chút nào. . Ngày tiếp theo, Kanghyuk không còn sức để đến bệnh viện nữa. Anh chỉ muốn ở lại trong căn phòng trống, nơi từng có Jaewon, và nơi bây giờ chỉ còn lại những kỷ niệm. Nhưng nỗi đau này, nỗi đau của sự mất mát không thể nào dễ dàng vượt qua. Anh nhớ lại từng khoảnh khắc ngắn ngủi bên Jaewon, nhớ cách họ nhìn nhau không cần phải nói, chỉ cần có nhau là đủ. Nhưng giờ đây, khi Jaewon không còn nữa, Kanghyuk cảm thấy như mình đã mất đi một phần linh hồn của mình. Anh cầm lấy chiếc điện thoại của mình, lướt qua những tấm ảnh của Jaewon – những bức ảnh hai người chụp chung, những khoảnh khắc bình dị trong cuộc sống hàng ngày. Mỗi tấm ảnh như một vết thương mới, đau đớn và nhói buốt. Anh muốn gọi cho Jaewon, muốn nghe giọng nói của cậu một lần nữa, nhưng biết rằng điều đó là không thể. Cuối cùng, Kanghyuk buông chiếc điện thoại xuống, ngồi sụp xuống đất. Đầu anh nặng trĩu, tay anh ôm lấy mặt, như muốn giữ lại một chút ký ức về Jaewon, nhưng tất cả chỉ còn lại nỗi trống rỗng vô tận. . Trong những đêm dài cô đơn, Kanghyuk không thể ngủ. Anh chỉ có thể nằm trong bóng tối, tưởng tượng ra hình ảnh Jaewon ở bên cạnh mình. Nhưng rồi, sự thật lại quay lại ám ảnh anh. Jaewon đã ra đi mãi mãi. Không ai có thể cứu vãn được cái chết. Không ai có thể khiến nỗi đau này tan biến. Và Kanghyuk, dù có cố gắng đến thế nào, cũng không thể thay đổi được gì. Trong những ngày sau đó, Kanghyuk vẫn tiếp tục làm việc, vẫn duy trì bộ mặt bình thản của một bác sĩ chuyên nghiệp. Nhưng mỗi lần đứng trước gương, anh không thể nhận ra chính mình nữa. Cảm giác mất mát này quá lớn, quá sâu đậm. Và cuối cùng, khi đêm đến, anh lại phải đối mặt với sự cô đơn tột cùng – nơi không còn Jaewon, chỉ còn lại những ký ức, những nỗi đau không bao giờ có thể lành. . Kanghyuk ngồi trong căn phòng trống vắng, ánh đèn vàng yếu ớt chiếu vào từng ngóc ngách. Tất cả đều im lặng, như thể cả thế giới đã ngừng quay. Không khí trong phòng nặng nề, đè lên lồng ngực anh từng cơn. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, những giọt mưa rơi xuống như thể nước mắt của chính mình. Một đêm dài không bao giờ kết thúc. Anh nghĩ về những điều chưa kịp nói với Jaewon. Những lời yêu thương đã bị bỏ lỡ, những câu nói đầy hứa hẹn trong những buổi tối lặng lẽ bên nhau. Đã bao lần anh muốn thổ lộ, muốn nói với Jaewon rằng anh yêu anh ấy nhiều đến mức nào, nhưng lại chần chừ, chỉ để cái gì đó âm thầm trong lòng, không dám bày tỏ. Và giờ đây, anh phải trả giá cho sự im lặng đó. . Kanghyuk khép mắt lại, hình ảnh Jaewon ngay lập tức hiện lên trong tâm trí anh. Anh nhớ những lúc hai người cùng ăn tối ở nhà, những bữa ăn đơn giản nhưng tràn đầy ấm áp. Jaewon hay cười, một nụ cười tươi sáng và đầy năng lượng, khiến trái tim Kanghyuk như ngừng đập mỗi lần nhìn thấy. Họ thường nói về những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống, về công việc, về bệnh nhân, và đôi khi là những câu chuyện vặt vãnh như chuyện yêu đương, chuyện gia đình. Nhưng dù là những câu chuyện bình thường nhất, Jaewon luôn khiến chúng trở nên ý nghĩa. Nhớ những lúc Jaewon gọi tên mình, “Anh à, anh yêu em”, chỉ đơn giản thế thôi, mà cũng đủ làm trái tim Kanghyuk rung động. Anh nhớ, trong một lần họ đi dạo quanh khuôn viên bệnh viện, Jaewon đã cầm tay anh và hỏi: "Anh có bao giờ nghĩ mình sẽ tìm thấy ai đó yêu mình thật lòng không?" Lúc ấy, Kanghyuk chỉ mỉm cười, nhìn vào mắt Jaewon, nhưng không trả lời. Anh biết mình đã yêu Jaewon, nhưng lại không dám thừa nhận điều đó. Lúc ấy, anh nghĩ rằng chỉ cần họ ở bên nhau, không cần phải nói ra. Nhưng bây giờ, anh mới hiểu, sự im lặng ấy đã tạo ra khoảng cách giữa họ. Anh hối tiếc. Hối tiếc vì đã không thổ lộ. Hối tiếc vì đã để Jaewon đi mà không thể nói được lời yêu thương. . Sau cái chết của Jaewon, Kanghyuk dường như không còn là chính mình. Anh trở lại bệnh viện, nhưng không còn sự nhiệt huyết, không còn niềm đam mê trong công việc. Mỗi ngày trôi qua, anh như một cái bóng mờ nhạt, không còn sức sống. Những đồng nghiệp của anh đều lo lắng, nhưng không ai dám lên tiếng, vì ai cũng hiểu rằng Kanghyuk không phải là người dễ dàng bị khuất phục. Nhưng lần này, nỗi đau mất đi người yêu thương là thứ mà không một ai có thể xoa dịu. Mỗi đêm, anh trở về căn phòng của mình, nằm trên giường và nhìn lên trần nhà trống rỗng. Không có ai bên cạnh, chỉ có những kỷ niệm ngọt ngào nhưng giờ đây lại trở thành những vết thương đau đớn trong trái tim anh. Anh không thể ngủ. Những ký ức về Jaewon cứ quay lại trong tâm trí anh như một cuốn phim không thể dừng lại. Anh nhớ cách Jaewon hay cười khi anh chọc ghẹo, nhớ những buổi tối yên bình khi cả hai ngồi bên nhau. Jaewon luôn là nguồn động lực, luôn là người khiến anh cảm thấy cuộc sống có ý nghĩa. Nhưng giờ đây, anh chỉ còn lại bóng tối. Mỗi lần nhắm mắt lại, anh lại thấy mình bị mắc kẹt trong những đêm dài, không thể thoát ra. Anh muốn tìm sự giải thoát, nhưng không biết làm thế nào. Nỗi đau mất đi người yêu thương quá lớn, quá sâu, như một vết thương không bao giờ lành. . Một tuần sau, Kanghyuk quyết định trở lại công việc. Anh biết mình không thể mãi chìm đắm trong nỗi đau, nhưng mọi thứ đều trở nên quá khó khăn. Những bệnh nhân, những cuộc phẫu thuật, tất cả đều như một thử thách đối với anh. Anh đã quen với những tình huống khẩn cấp, đã quen với sự căng thẳng trong phòng mổ, nhưng lần này, lòng anh như trống rỗng, không còn đủ sức mạnh để tiếp tục. Ngày hôm đó, trong khi đang chuẩn bị cho một ca phẫu thuật, Kanghyuk đột nhiên cảm thấy chóng mặt. Cảm giác như có gì đó đang đè nén anh, bóp nghẹt lấy hơi thở. Anh ngồi xuống, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cơ thể anh không nghe theo. Đôi tay anh run rẩy, không thể cầm nổi dao mổ. "Mình không thể làm được nữa." – Kanghyuk tự nói với bản thân. Lời nói ấy vang lên trong đầu, nhưng anh không dám thừa nhận. Anh đã luôn cố gắng kìm nén cảm xúc, nhưng giờ đây, cái chết của Jaewon đã làm tan vỡ mọi thứ..Kanghyuk quyết định nghỉ ngơi một ngày, không đến bệnh viện. Anh đi bộ trong công viên gần nhà, nơi từng là nơi hai người hay đến. Cảnh vật xung quanh vẫn vậy, nhưng giờ đây, nó chỉ làm anh cảm thấy thêm cô đơn. Những cây lá xanh mướt, những con chim bay lượn trên trời, tất cả đều như chứng minh rằng thời gian vẫn cứ trôi đi, dù cho trái tim anh không thể tiếp tục. Anh ngồi xuống một chiếc ghế đá, tay cầm một cuốn sách mà Jaewon đã tặng. Một cuốn sách về y học, điều mà Jaewon rất yêu thích. Anh nhớ lúc Jaewon ngồi bên cạnh anh, chỉ để kể cho anh nghe những điều thú vị trong cuốn sách này. Cả hai cùng cười đùa, cùng chia sẻ những suy nghĩ về cuộc sống. Nước mắt lại rơi. Kanghyuk không thể kiềm chế được nữa. Anh khóc. Khóc vì mất mát, vì hối tiếc, vì không thể làm gì hơn cho Jaewon. Những giọt nước mắt rơi xuống, hòa vào làn gió nhẹ, nhưng không thể xoa dịu đi nỗi đau trong lòng anh. Kanghyuk ngồi đó rất lâu, không biết bao lâu, nhưng trái tim anh dần dần cảm thấy nhẹ bớt. Một phần nào đó trong anh đã nhận ra rằng, dù Jaewon không còn ở đây, anh vẫn phải sống tiếp. Anh vẫn còn một trách nhiệm với công việc, với những người xung quanh, và quan trọng nhất là với chính mình. Nhưng để có thể tiếp tục, anh cần phải học cách buông tay, học cách chấp nhận rằng Jaewon đã ra đi mãi mãi. . Ngày qua ngày, Kanghyuk dần lấy lại sức mạnh để tiếp tục công việc. Anh không còn có thể làm mọi thứ như trước đây, nhưng ít nhất anh đã bước qua nỗi đau tột cùng. Jaewon vẫn là người anh yêu, và sẽ luôn là như vậy, nhưng Kanghyuk đã học cách để sống tiếp mà không có anh ấy bên cạnh. Anh bắt đầu nhận ra rằng cuộc sống không phải lúc nào cũng công bằng, nhưng điều quan trọng là phải biết đứng lên sau những cú ngã. Và Jaewon sẽ mãi ở trong trái tim anh, như một ngọn lửa ấm áp, dẫu rằng nó chỉ còn là một ký ức, nhưng vẫn sẽ soi sáng con đường của anh trong những ngày tăm tối. . Dù đã dần bước ra khỏi bóng tối, Kanghyuk vẫn không thể phủ nhận rằng mình đang sống trong một thế giới khác. Mọi thứ xung quanh anh đều mờ nhạt, dường như mất đi màu sắc. Bệnh viện vẫn là nơi anh làm việc mỗi ngày, nhưng giờ đây, anh không thể tìm lại cảm giác hứng khởi như xưa. Mỗi bước đi trong những hành lang dài.Mỗi lời nói với đồng nghiệp, mỗi cuộc phẫu thuật đều giống như một nhiệm vụ vô hồn. Cái chết của Jaewon đã như một vết nứt sâu hoắm trong cuộc đời anh, không thể hàn gắn. Bệnh viện không thiếu những người quan tâm, nhưng không ai hiểu được nỗi đau của Kanghyuk. Những lời động viên từ các đồng nghiệp chỉ khiến anh cảm thấy thêm ngột ngạt. Dù họ luôn cố gắng giúp anh vượt qua, nhưng tất cả đều chỉ là những lời nói suông. Không ai có thể thay thế Jaewon, không ai có thể hiểu được cảm giác khi mất đi người mà mình yêu thương nhất. . Một ngày, khi Kanghyuk đang đứng trước cửa phòng bệnh nhân, nhìn vào đám đông các bác sĩ và y tá bận rộn, anh chợt nhận ra mình vẫn chưa thực sự quay lại với cuộc sống. Anh như một người mù lạc lối trong chính công việc của mình, nơi mà mọi người vẫn tiếp tục sống, tiếp tục làm việc, nhưng Kanghyuk thì không. Mỗi ca mổ, mỗi lần tiếp xúc với bệnh nhân, đều không thể khiến anh quên đi nỗi đau. Anh cảm thấy như mình đang sống trong một vòng lặp vô tận, ngày qua ngày, chỉ để chờ đợi một sự thay đổi, nhưng mọi thứ đều không thay đổi. Mỗi lần mở cánh cửa phòng bệnh, đôi mắt anh lại đọng lại hình ảnh của Jaewon, đứng đó cười, vẫy tay chào anh. Và rồi, tất cả sẽ lại vụt tắt khi anh nhận ra rằng Jaewon đã không còn ở đó nữa. Anh cố gắng rút lại những suy nghĩ đó, nhưng chúng lại ập đến mạnh mẽ hơn bao giờ hết. . Mỗi đêm, khi đêm về, Kanghyuk lại chìm vào những cơn ác mộng. Những giấc mơ mà anh và Jaewon vẫn còn bên nhau, nhưng rồi lại tan vỡ trong những chi tiết quái dị, những tiếng kêu thất thanh, những hình ảnh mờ ảo của cái chết.Anh mơ thấy Jaewon nằm trên bàn phẫu thuật, máu rơi đầy, đôi mắt cậu ấy mở to, đầy sợ hãi và đau đớn, như thể Jaewon đang gọi tên Kanghyuk. Mỗi lần tỉnh giấc, mồ hôi ướt đẫm, anh cảm thấy như mình đã bị đẩy vào một cơn bão không có lối thoát. Anh không thể chịu đựng thêm được nữa, nhưng lại không thể nào dừng lại. Những ký ức về Jaewon vẫn sống mãi trong anh, không thể xóa nhòa, không thể lãng quên. Cứ mỗi ngày trôi qua, Kanghyuk lại càng nhận ra một điều rõ ràng: anh không thể sống một mình. Mọi thứ xung quanh anh vẫn luôn là những khuôn mặt quen thuộc, nhưng những người đó không thể thay thế được Jaewon. Và trong khi tất cả mọi người đều lo lắng cho anh, chỉ có một vài người là thật sự hiểu được cảm giác cô đơn và trống vắng mà anh đang trải qua. Cheon Jang Mi, cô y tá 25 tuổi với tính cách ồn ào và nhiệt huyết, là người mà Kanghyuk cảm thấy ít nhất có thể chia sẻ một phần nào đó. Jang Mi luôn tìm cách làm anh cười, dù những nỗ lực của cô không bao giờ thực sự giúp anh thoát khỏi nỗi đau. Cô vẫn luôn bên cạnh anh, vẫn luôn quan tâm, nhưng trong mắt Kanghyuk, cô chẳng thể nào lấp đầy khoảng trống mà Jaewon để lại. Park Gyeong Won, bác sĩ gây mê trầm tính, ít khi nói chuyện với Kanghyuk, nhưng anh cũng cảm nhận được sự lo lắng trong ánh mắt của Gyeong Won. Gyeong Won là người duy nhất trong bệnh viện không ép anh phải vượt qua quá nhanh. Guyeong Won để Kanghyuk sống trong nỗi đau của mình, mà không lên tiếng phán xét. Nhưng dù vậy, sự an ủi của mọi người vẫn không thể làm vơi đi sự trống vắng trong lòng anh. Những cơn sóng dữ dội cứ kéo đến, không dừng lại, nhấn chìm tất cả những gì anh cố gắng xây dựng lại từ sau cái chết của Jaewon. . Một buổi chiều, khi Kanghyuk đang ngồi trong văn phòng, một cuộc gọi đến từ Walter một người bạn lâu năm và là một trong những người mà Kanghyuk luôn kính trọng. Walter bảo sẽ tới thăm anh. Kanghyuk biết rằng anh ta sẽ không đến chỉ để nói chuyện công việc. Anh ta đến vì lo lắng cho anh. Walter bước vào phòng, im lặng nhìn Kanghyuk một lúc lâu. Không nói gì, chỉ ngồi xuống chiếc ghế đối diện, nhẹ nhàng nhìn anh. "Malak, tôi biết cậu đang đau. Nhưng tôi không thể đứng nhìn cậu như thế này mãi được. Cậu không thể cứ mãi sống trong bóng tối." Kanghyuk không nói gì. Anh không muốn nghe những lời động viên sáo rỗng. Anh chỉ muốn im lặng, để mọi thứ qua đi. Nhưng anh ta không bỏ cuộc. "Jaewon sẽ không muốn cậu như thế này. Cậu ấy muốn cậu sống tiếp, dù cho thế nào đi nữa. Cậu ta biết cậu là người mạnh mẽ. Đừng để những vết thương cũ khiến cậu mất đi chính mình." Lời nói của Walter như một cú đấm vào lòng Kanghyuk. Anh thở dài, mắt đỏ hoe, đôi tay siết chặt. "Tôi biết, Walter. Nhưng làm sao tôi có thể tiếp tục khi trái tim tôi đã vỡ vụn như thế này?" Anh ta im lặng, không vội vã trả lời. Anh ta biết, Kanghyuk cần thời gian, nhưng thời gian thì không bao giờ dễ dàng trôi qua. . Kanghyuk dần nhận ra rằng dù có đau đớn đến đâu, cuộc sống vẫn tiếp diễn. Jaewon đã đi rồi, nhưng anh vẫn còn rất nhiều thứ phải tiếp tục. Anh vẫn còn những người bạn, những người đồng nghiệp, những bệnh nhân cần anh. Và quan trọng hơn, anh còn có chính mình để bảo vệ. Một buổi sáng, khi Kanghyuk bước vào phòng mổ, anh cảm thấy một điều gì đó thay đổi trong mình. Anh không còn cảm thấy sợ hãi nữa. Anh không còn cảm thấy ngột ngạt với công việc nữa. Anh không thể tiếp tục sống trong đau đớn, nhưng anh có thể làm gì đó có ý nghĩa cho những người xung quanh, cho những người cần anh. Anh không thể quay lại quá khứ, nhưng anh có thể tạo ra một tương lai tốt hơn, dù rằng nó sẽ không bao giờ giống như trước. Kanghyuk không thể quên Jaewon, và anh sẽ không bao giờ làm vậy. Nhưng anh hiểu rằng, chính anh cũng cần phải sống tiếp. Không chỉ vì Jaewon, mà vì chính mình. Dù đau đớn, Kanghyuk đã bước ra khỏi bóng tối. Anh vẫn tiếp tục công việc của mình, nhưng giờ đây, anh đã học cách chấp nhận sự mất mát, và sống cùng nó. Cái chết của Jaewon không thể thay đổi được, nhưng chính những gì anh làm trong cuộc sống này mới thực sự quan trọng. Dần dần, anh tìm thấy sự bình yên trong những điều nhỏ bé, trong những khoảnh khắc hàng ngày. Và có lẽ, đó là điều Jaewon mong muốn anh học được – để sống, dù cho thế nào đi nữa. . Thời gian không bao giờ quay lại, nhưng có một điều không thay đổi – cuộc sống vẫn tiếp diễn. Kanghyuk đã không còn là người đàn ông vội vã, luôn ôm lấy những vết thương chưa lành. Anh bắt đầu đi chậm lại, nhìn mọi thứ xung quanh bằng một ánh mắt khác – không còn những khát khao không thể đạt được, không còn những mộng mơ về quá khứ. Từng ngày trôi qua, anh học cách để đối diện với những khoảnh khắc im lặng, không còn cảm giác lạc lõng, không còn thấy mình như một chiếc bóng vô hồn trong chính cuộc sống của mình. Mọi người trong bệnh viện đã dần nhận ra sự thay đổi của Kanghyuk, dù không nói ra, nhưng ánh mắt của họ, những lời động viên nhẹ nhàng, khiến anh cảm thấy như mình không đơn độc trong hành trình này. . Một buổi sáng, Kanghyuk nhận được cuộc gọi từ Park Gyeong Won. Gyeong Won, bác sĩ gây mê, luôn là người ít nói, nhưng hôm nay có vẻ như cậu ta muốn chia sẻ điều gì đó. "Anh có thể ăn sáng với em không?" – giọng Gyeong Won vang lên qua điện thoại, nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định. Kanghyuk hơi ngạc nhiên, không nghĩ rằng mình lại có thể đi ăn sáng với một người đồng nghiệp, nhưng cũng không từ chối. Có lẽ anh đã sẵn sàng bước vào một chương mới, dù là nhỏ bé. Khi cả hai ngồi xuống một quán cà phê gần bệnh viện, Gyeong Won nói: "Anh vẫn nhớ tiền bối Jaewon rất nhiều, phải không?" Kanghyuk gật đầu, đôi mắt dường như không thể che giấu được nỗi buồn. "Anh đã từng rất đau đớn. Em biết điều đó, nhưng..." Gyeong Won dừng lại, đôi mắt anh ánh lên sự thấu hiểu. "Tiền bối Jaewon sẽ không muốn anh chìm đắm trong nỗi đau mãi. Anh ấy yêu anh rất nhiều. Và đó là lý do anh ấy muốn anh sống tiếp." Kanghyuk không nói gì. Những lời này như một luồng ánh sáng nhỏ chiếu vào bóng tối trong lòng anh. Jaewon vẫn ở đó, trong trái tim anh, dù anh không thể chạm vào được. Và có lẽ, đó là cách duy nhất để anh tiếp tục sống, sống vì những gì Jaewon đã để lại cho anh. . Một tháng trôi qua, Kanghyuk đã dần trở lại với công việc. Mặc dù không còn sự hứng khởi như trước, nhưng anh bắt đầu nhận ra rằng những điều nhỏ nhặt xung quanh mình vẫn đáng trân trọng. Những cuộc nói chuyện vô nghĩa với các đồng nghiệp, những khoảnh khắc chia sẻ với các bệnh nhân, tất cả đều giúp anh thấy mình không còn đơn độc. Han Yu Rim, trưởng khoa hậu môn trực tràng, là người tiếp tục luôn bên cạnh anh. Tuy có vẻ lạnh lùng và ít bộc lộ cảm xúc, nhưng Yu Rim luôn hiểu được Kanghyuk hơn ai hết. Một buổi tối, khi Kanghyuk mệt mỏi trở về nhà sau một ngày dài, Yu Rim đã đến thăm anh. Anh không nói gì, chỉ đưa cho Kanghyuk một chai bia và ngồi im lặng bên cạnh. "Chúng ta sẽ cùng vượt qua." – Yu Rim nói, không cần phải giải thích thêm. Sự im lặng, trong trường hợp này, lại là tất cả những gì Kanghyuk cần. Anh không cần lời an ủi, chỉ cần sự hiện diện của những người hiểu mình. . Một buổi chiều, khi Kanghyuk đang chuẩn bị tài liệu cho một ca mổ sắp tới, anh vô tình mở lại cuốn sách y học mà Jaewon từng tặng cho mình. Những trang sách đã ố vàng, những dòng viết trong đó như một dấu vết của quá khứ mà không bao giờ phai mờ. Anh lật từng trang sách, một lần nữa chìm đắm trong những ký ức về Jaewon – những cuộc trò chuyện bất tận, những buổi tối dài đằng đẵng chỉ để cùng nhau đọc sách. Anh nhớ cách Jaewon nhảy lên khi tìm ra một thông tin mới lạ trong sách, mắt sáng lên đầy sự hứng thú, miệng cười tươi như thể anh ấy vừa phát hiện ra một bí mật. Lúc này, Kanghyuk chợt nhận ra một điều mà trước đây anh không thể thấy rõ: Jaewon đã dạy anh rất nhiều, không chỉ về y học, mà còn về cuộc sống. Cậu dạy Kanghyuk rằng, dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, cũng phải sống hết mình. Đừng để những vết thương quá khứ làm mờ đi những điều tốt đẹp trong tương lai. Những ký ức về Jaewon, dù đau đớn, lại chính là động lực để Kanghyuk không ngừng tiến về phía . Một tuần sau, Kanghyuk gặp lại Seo Dong Ju, bác sĩ thực tập từ Nam Sudan, một chàng trai ngây thơ và vô lo. Dong Ju đã luôn là người có nụ cười tươi và cái nhìn hồn nhiên, dù đôi khi thiếu kinh nghiệm trong nghề. Hôm đó, Dong Ju đến gặp Kanghyuk, hỏi về một ca phẫu thuật mà anh ta đang gặp khó khăn. “Anh… Anh có thể giúp em được không?” – Dong Ju hỏi, giọng trầm lắng. Kanghyuk nhìn cậu ấy, trong lòng chợt cảm thấy nhẹ nhõm. Dù không có sự hiện diện của Jaewon, nhưng ở đây, Kanghyuk cảm thấy như mình vẫn có thể truyền đạt lại những gì Jaewon đã dạy anh, từ những điều nhỏ nhặt nhất. Và ngay lúc ấy, một phần trong trái tim Kanghyuk cảm thấy như đã có thể chấp nhận thực tế rằng Jaewon sẽ không quay lại. Nhưng sự sống, dù thế nào, vẫn phải tiếp tục..Cuộc sống không bao giờ dễ dàng, nhưng Kanghyuk đã học được cách đứng vững. Anh không còn cảm thấy quá sức với những ngày dài đằng đẵng. Mỗi ca mổ, mỗi cuộc gặp gỡ, mỗi khoảnh khắc trong bệnh viện đều trở thành những phần nhỏ trong hành trình lớn của anh. Những vết thương trong lòng sẽ không bao giờ lành hoàn toàn, nhưng chúng không còn khiến anh gục ngã. Anh đã học được cách sống chung với chúng, và mỗi ngày, dù có buồn bã, vẫn có thể tìm thấy một lý do để mỉm cười. Và Jaewon, dù không còn ở đây, vẫn mãi là một phần trong anh. Một phần của quá khứ, một phần của hiện tại, và mãi mãi là một phần trong những giấc mơ của Kanghyuk. Kanghyuk đã bước qua nỗi đau, nhưng anh biết rằng hành trình của mình vẫn còn dài. Jaewon vẫn là người anh yêu, và trong một cách nào đó, anh ấy sẽ luôn ở bên anh, dù có thế nào đi nữa. . Kanghyuk đã bắt đầu sống một cuộc đời khác, một cuộc đời không còn sự hiện diện của Jaewon, nhưng vẫn bị ám ảnh bởi những ký ức về anh ấy. Dù đã trải qua nhiều đau đớn, mất mát, anh vẫn không thể phủ nhận rằng có một thứ gì đó trong anh đã thay đổi. Anh đã không còn là người Kanghyuk ngày xưa nữa – người yêu thương cuồng nhiệt, sống hết mình với mọi điều xung quanh. Bây giờ, anh là người đàn ông cố gắng bấu víu vào những mảnh ghép vỡ vụn, gắng gượng sống với một cái bóng của quá khứ. Mỗi sáng, khi mở mắt ra, Kanghyuk luôn có cảm giác rằng hôm nay sẽ là ngày mà anh có thể quên đi được quá khứ, quên đi Jaewon. Nhưng chỉ cần một làn gió thoảng qua, một mùi hương quen thuộc, hay một âm thanh nào đó vang lên trong bệnh viện, anh lại bị cuốn trở lại những ký ức đau thương không thể dứt ra. . Một buổi chiều, khi đang đi thăm một bệnh nhân, Kanghyuk vô tình đi ngang qua phòng mà anh và Jaewon từng chia sẻ những giờ phút riêng tư. Phòng này không chỉ là nơi làm việc của anh, mà còn là nơi cả hai từng cười đùa, thảo luận về công việc, về tương lai. Mỗi góc phòng này, mỗi bức tường đều in dấu những kỷ niệm về Jaewon. Kanghyuk đứng trước cửa, lưỡng lự, không biết có nên bước vào hay không. Nhưng khi cửa phòng tự động mở ra, anh không thể cưỡng lại được. Cảm giác như có một lực hút vô hình kéo anh vào đó. Bên trong vẫn còn dấu vết của những ngày tháng cũ – sách vở, giấy tờ, những cuốn sách y học mà cả hai đã cùng nhau nghiên cứu, những chiếc bàn phẫu thuật nơi cả hai đã cùng làm việc không mệt mỏi. Nhưng lần này, tất cả đã vắng bóng Jaewon. Kanghyuk đứng đó một lúc lâu, không thể rời đi. Anh cảm thấy như có một thứ gì đó nghẹn lại trong cổ họng, nỗi đau vẫn không buông tha anh dù anh đã học cách đối diện với nó. Những hình ảnh về Jaewon, về nụ cười rạng rỡ của anh ấy, về đôi mắt sáng ngời đầy nhiệt huyết, tất cả như những bóng ma lướt qua tâm trí Kanghyuk. "Jaewon… anh nhớ em quá." – Kanghyuk thì thầm, nhưng biết rằng anh không thể nghe thấy lời đáp lại. . Ngày qua ngày, Kanghyuk dần nhận ra rằng anh đã không thể tự cứu mình khỏi những cảm giác cô đơn và trống vắng. Những đồng nghiệp, những bệnh nhân, những người xung quanh vẫn là những người tốt, nhưng họ không phải là Jaewon. Không ai có thể hiểu anh như Jaewon đã từng hiểu. Không ai có thể nhìn vào mắt anh và thấy được nỗi đau giấu kín trong đó. Cheon Jang Mi vẫn luôn là người gần gũi nhất với Kanghyuk, nhưng cô không thể thấu hiểu được những nỗi đau mà anh mang trong mình. Mỗi lần cô ấy cố gắng làm anh cười, anh chỉ có thể mỉm cười yếu ớt, cố gắng không để lộ sự rạn nứt trong tâm hồn mình. Mặc dù cô rất nhiệt huyết, luôn quan tâm và giúp đỡ Kanghyuk, nhưng anh biết rằng sự bận rộn trong công việc của cô không thể kéo cô ra khỏi những nỗi lo lắng về tương lai. Và hơn nữa, giữa họ không thể có một sự đồng điệu, không thể có một kết nối sâu sắc như anh và Jaewon đã từng có. Kanghyuk cảm thấy cô độc hơn bao giờ hết, mặc dù quanh anh có rất nhiều người quan tâm. Anh không thể không cảm thấy như mình đang bị mắc kẹt trong một thế giới vô hình, nơi mọi người đang sống những cuộc đời của riêng họ, còn anh thì cứ mãi đứng lại với những ký ức không thể quay lại. . Một buổi sáng khi Kanghyuk đang chuẩn bị cho một cuộc phẫu thuật phức tạp, anh bất ngờ gặp Seo Dong Ju trong hành lang bệnh viện. Cậu ấy đang vội vã đến phòng phẫu thuật của mình và nhìn thấy Kanghyuk. Cậu ta dừng lại, mỉm cười và gọi tên anh. "Giáo sư Baek, chào anh! Anh vẫn khỏe chứ?" Kanghyuk giật mình một chút, có cảm giác như một làn gió mới vừa thoảng qua. Cậu thực tập sinh Nam Sudan này, dù chưa có nhiều kinh nghiệm, nhưng sự ngây thơ và nhiệt huyết của cậu khiến Kanghyuk cảm thấy như mình được kéo lại gần với thực tại. "Ừ, tôi ổn." – Kanghyuk đáp lại một cách ngắn gọn. Dong Ju không để tâm đến sự thiếu nhiệt tình của Kanghyuk, cậu ta vẫn tiếp tục trò chuyện, hỏi thăm về những điều mới mẻ trong công việc, về những ca mổ mà Kanghyuk đã thực hiện gần đây. Dù có phần hơi lo âu, cậu ta vẫn luôn cố gắng tỏ ra vui vẻ, đôi mắt sáng lấp lánh niềm tin. "Anh sẽ tiếp tục công việc tốt chứ? Em biết anh đã phải chịu rất nhiều tổn thương. Nhưng em tin anh sẽ vượt qua được. Anh là người mạnh mẽ." Câu nói của Dong Ju như một tia sáng nhỏ xíu xuyên qua màn đêm u ám trong lòng Kanghyuk. Dù không có ý định giúp đỡ gì nhiều, nhưng chỉ một lời động viên từ cậu ấy lại khiến Kanghyuk cảm thấy được quan tâm. Đôi khi, những lời nói không có nhiều ý nghĩa lại có thể chạm vào trái tim người nghe một cách kỳ lạ như vậy. . Kanghyuk đã bắt đầu cảm nhận một chút gì đó thay đổi trong bản thân. Dù không thể thay thế Jaewon, nhưng sự xuất hiện của những con người xung quanh đã khiến anh dần nhận ra rằng anh vẫn có thể tiếp tục sống. Anh bắt đầu quan tâm đến những điều nhỏ nhặt hơn, không còn lẩn tránh những cảm xúc của mình. Mỗi ngày, anh dần mở lòng hơn với những người xung quanh. Bệnh viện vẫn là nơi mà anh cống hiến hết mình, nhưng giờ đây, công việc không chỉ là sự trốn tránh, mà là một cách để anh tìm thấy mục đích trong cuộc sống. Dù có nỗi đau trong lòng, nhưng Kanghyuk biết rằng những người đã ra đi không muốn anh cứ mãi chìm trong bóng tối. Jaewon chắc chắn sẽ muốn anh sống hết mình, sống vì những điều tốt đẹp mà họ đã cùng nhau xây dựng. . Mùa thu đã đến, mang theo một làn gió se lạnh, những chiếc lá vàng rơi lác đác trên con đường Kanghyuk đi mỗi sáng. Anh đứng ở cửa sổ văn phòng, nhìn những cơn gió thổi qua, nhẹ nhàng, như thể thời gian cũng đang lướt qua anh. Dù trái tim vẫn còn những vết thương, nhưng Kanghyuk đã học được cách để sống với chúng. Không phải vì anh không đau đớn nữa, mà vì anh hiểu rằng cuộc sống không phải lúc nào cũng chỉ có đau thương. Và dù gì thì đi nữa, Jaewon vẫn sẽ luôn ở trong trái tim anh. "Jaewon, em có thấy không? Anh đang cố gắng sống tiếp. Vì em, vì con và vì cả chính mình." Câu nói nhẹ nhàng thoát ra khỏi môi Kanghyuk, và dù không ai nghe thấy, nhưng anh biết, một phần trong tâm hồn mình, Jaewon vẫn luôn ở đó. Những vết thương sẽ không bao giờ hoàn toàn lành, nhưng thời gian sẽ giúp anh tìm lại được chính mình. Kanghyuk vẫn tiếp tục hành trình của mình, không còn là người đàn ông yếu đuối, lạc lối, mà là người đã học cách đứng dậy và tiếp tục sống – sống vì những gì đã mất và những gì anh còn lại. . Sau tất cả những gì đã trải qua, Kanghyuk đứng trong bóng tối của phòng mình, trái tim không còn sức lực để đập. Những ký ức về Jaewon, về những lần anh nhìn thấy nụ cười ấy, những bàn tay ấm áp siết chặt tay mình trong những giờ phút cô đơn, tất cả giờ đây chỉ còn lại là một vết thương không thể chữa lành. Anh đã cố gắng sống, đã cố gắng quên, nhưng không thể. Nỗi đau quá lớn, nó sâu vào tận trong da thịt, trong từng hơi thở của anh. Có lẽ, Jaewon đã ra đi không phải vì anh không yêu, mà vì anh không đủ sức để bảo vệ người mình yêu. . Một đêm mưa, gió thổi mạnh, và căn phòng nơi Kanghyuk đang đứng trở nên tĩnh lặng đến kỳ lạ. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những giọt nước mưa lăn dài trên kính, như những giọt nước mắt chưa rơi kịp. Trong cái không gian tối tăm, không có một chút hy vọng, anh cảm nhận được cái lạnh đang bao phủ lấy mình. Jaewon đã ra đi quá đột ngột. Những tháng ngày sau cái chết của Jaewon, Kanghyuk không còn đủ sức để chống chọi với nỗi đau nữa. Anh đã gắng gượng bước qua từng ngày, nhưng mỗi ngày qua đi, trái tim anh lại càng thêm vỡ nát. Anh cầm chiếc điện thoại lên, mắt nhìn vào tấm hình Jaewon trong bộ áo trắng của bác sĩ, nụ cười ấy ngọt ngào như lần đầu anh gặp. Anh nhớ rõ cái cảm giác khi Jaewon nói với anh, “Anh yêu em, giáo sư.” Kanghyuk nghẹn ngào, khóe miệng anh khẽ nhếch lên trong khi nước mắt tràn ra. Anh tự hỏi, liệu có một ai đó có thể hiểu được nỗi đau này không? Liệu có ai đó có thể hiểu được rằng cuộc sống này quá tàn nhẫn khi mang đi người mình yêu thương, chỉ để lại một bóng tối không bao giờ có thể xua tan? . Ngày hôm sau, Kanghyuk lại đến bệnh viện, như mọi ngày. Mọi thứ vẫn diễn ra như thế, mọi người vẫn làm việc, nhưng trong lòng anh thì đã chết từ lâu. Anh bước đi qua những hành lang quen thuộc, nhưng không thể thấy được niềm vui nào trong công việc, chỉ còn là những chiếc bóng đang lướt qua nhau trong một thế giới không còn ý nghĩa. Tất cả mọi người đều nhìn Kanghyuk với ánh mắt đầy lo lắng, họ biết anh vẫn chưa vượt qua được cú sốc quá lớn, nhưng không ai có thể giúp anh chữa lành vết thương. Mọi người tiếp tục làm việc, tiếp tục cống hiến, còn Kanghyuk thì vẫn là bóng ma của chính mình. Những đồng nghiệp của anh, như Cheon Jang Mi, Park Gyeong Won, hay Han Yu Rim, đều chỉ biết nhìn nhau và thở dài. Họ không thể hiểu được sự mất mát này, không thể hiểu được một nỗi đau sâu sắc đến mức nào. Trong những lần nhìn thấy Kanghyuk đứng thẫn thờ ở hành lang bệnh viện, ai cũng cảm thấy bất lực. Nhưng họ không dám làm gì ngoài việc lặng lẽ theo dõi từ xa, không muốn làm phiền, không muốn khuấy động thêm những cảm xúc đang rối bời trong tâm hồn anh. Nhưng chỉ có một người hiểu Kanghyuk, một người duy nhất, và đó chính là Jaewon – người đã không còn bên anh nữa. . Kanghyuk vẫn nhớ rõ đêm hôm đó, khi anh nhận được cuộc gọi khẩn từ bệnh viện. Một ca phẫu thuật khẩn cấp, một bệnh nhân nặng, không thể chờ đợi. Lại một lần nữa, Kanghyuk bước vào căn phòng phẫu thuật, nơi những con dao sắc bén và bàn tay khéo léo của anh đã cứu sống bao người. Nhưng lần này, anh không thể cứu ai được nữa. Khi anh đang tiến hành cuộc mổ, bất ngờ có một tiếng động lớn. Những giây phút tiếp theo diễn ra như trong cơn ác mộng. Bác sĩ Yang Jaewon – người anh đã yêu, người đã ra đi – bỗng xuất hiện trong căn phòng phẫu thuật, nhưng không phải là người anh từng biết. Anh nhìn thấy Jaewon nằm trên bàn mổ, với gương mặt trắng bệch, đôi mắt khép hờ như đã chết, nhưng vẫn hiện hữu trong không gian đó. Kanghyuk hoảng hốt, tim anh như ngừng đập. “Jaewon... em... em không thể là em!” Nhưng Jaewon, mặc dù không còn sống, lại cười một cách yếu ớt, như thể đang trêu đùa anh. “Anh chưa bao giờ rời xa em đâu, Kanghyuk. Em sẽ luôn ở đây, ngay trong trái tim anh.” Kanghyuk cố gắng không để mình gục ngã, nhưng khi anh nhìn vào đôi mắt đã không còn sức sống ấy, sự thật quá khắc nghiệt đập vào mặt anh. Jaewon đã ra đi mãi mãi, và anh không thể làm gì để cứu lấy tình yêu của mình. . Ngày tiếp theo, Kanghyuk lại rơi vào tình trạng suy sụp. Anh không thể ngừng nghĩ về cảnh tượng trong phòng phẫu thuật, về Jaewon. Anh cảm thấy như mình đã đi qua một vòng luẩn quẩn không lối thoát, cứ mãi chìm đắm trong bóng tối, nơi không có ánh sáng, nơi không có tình yêu. Kanghyuk quay lại phòng nghỉ của mình, nơi anh và Jaewon từng có những khoảnh khắc hạnh phúc nhất. Mọi thứ vẫn y nguyên, nhưng giờ đây nó như một ngôi mộ lạnh lẽo, không một tiếng nói, không một bóng người. Anh ngồi xuống chiếc ghế quen thuộc, cầm lên chiếc điện thoại cũ của Jaewon, nhìn vào những bức ảnh cũ, những tin nhắn còn sót lại. “Anh yêu em, Kanghyuk. Em sẽ luôn yêu anh, cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.” Đó là câu nói cuối cùng của Jaewon, nhưng trong tâm trí Kanghyuk, câu nói ấy vẫn vang vọng, vẫn như một lời hứa mà giờ đây không thể thực hiện. . Kanghyuk không còn sức để sống. Mỗi ngày trôi qua, anh cảm thấy như mình đang dần chìm xuống một vực sâu không đáy, không lối thoát. Những ký ức về Jaewon, những lời nói ngọt ngào, những cử chỉ dịu dàng, tất cả giờ đây đều là những vết thương trong trái tim anh, không thể nào lành lại. Anh không còn muốn nhìn thấy ai, không muốn nói chuyện với ai. Anh chỉ muốn được ngủ, để không phải đối diện với cái thế giới vô nghĩa này nữa. Và trong một đêm đầy gió, Kanghyuk quyết định. Anh không còn muốn sống nữa. Anh đứng trước chiếc gương trong phòng, nhìn vào đôi mắt của mình, đôi mắt đã từng đầy hy vọng và nhiệt huyết, nhưng giờ chỉ còn lại sự trống rỗng. Anh nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, và không ngần ngại rút ra một lọ thuốc ngủ. . Ngày hôm sau, mọi người trong bệnh viện vẫn làm việc như thường lệ, không ai biết rằng Kanghyuk đã không thể thức dậy nữa. Khi Cheon Jang Mi, Park Gyeong Won và những người bạn đồng nghiệp khác đến tìm anh, họ không thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Họ tìm thấy Kanghyuk nằm trong phòng nghỉ, đôi mắt nhắm nghiền và khuôn mặt anh cuối cùng cũng tìm thấy bình yên. Han Yu Rim đứng bên cạnh, im lặng, không nói gì. Tất cả họ đều không nghĩ rằng một người tài giỏi, một người yêu thương hết lòng như Kanghyuk, đã chọn ra đi không thể quay lại. Mất mát này sẽ không bao giờ có thể xóa đi được. Jaewon và Kanghyuk, cả hai người đã yêu nhau một cách tuyệt vọng và mãnh liệt, nhưng cuối cùng lại không thể giữ lấy nhau. Nhưng họ sẽ luôn ở lại trong ký ức của những người đã sống sót, những người vẫn còn tiếp tục sống, dù không còn biết làm sao để chữa lành vết thương trong trái tim mình. Câu chuyện của họ, một câu chuyện đầy đau đớn và mất mát, nhưng cũng đầy tình yêu, sẽ mãi là một dấu chấm buồn trong ký ức của họ...............................................................................[ Phiên Ngoại ]
Bệnh viện Đại học Quốc gian Hàn Quốc, ba tháng sau cái chết của bác sĩ Yang Jaewon và giáo sư Baek Kanghyuk, vẫn tiếp tục công việc hối hả hàng ngày. Nhưng không ai có thể phủ nhận rằng mọi thứ đã thay đổi. Mỗi góc khuôn viên bệnh viện, từ hành lang trắng toát đến các phòng mổ, đều bị bóng dáng của quá khứ đè nặng. Mất mát không thể nào khỏa lấp. Cheon Jang Mi, y tá luôn đầy nhiệt huyết và thẳng thắn, đứng ngay tại cửa phòng cấp cứu, đôi mắt cô dường như không còn ánh sáng như xưa. Dù vẻ ngoài vẫn mạnh mẽ, nhưng ai cũng biết rằng trong lòng cô vẫn đang phải đối mặt với một sự trống vắng khủng khiếp. Jang Mi đứng đó, lặng lẽ nhìn những người xung quanh, nghe thấy tiếng bước chân vội vã, tiếng máy móc hoạt động liên tục. Cô nhớ lại cái ngày kinh hoàng ấy, khi tin tức về cái chết của giáo sư Baek và bác sĩ Yang đến như một cú sốc không thể tin nổi. Những đồng nghiệp, bạn bè, tất cả đều ngỡ ngàng, không dám tin rằng họ đã ra đi vĩnh viễn, để lại một khoảng trống khủng khiếp trong lòng bệnh viện. Cô không thể ngừng nhớ về Jaewon, về cách cậu ấy luôn tươi cười, luôn tận tâm với từng bệnh nhân. Cô nhớ rõ, trong những buổi tối khuya, Jaewon luôn là người ở lại sau ca trực, kiểm tra hồ sơ bệnh nhân, và vẫn không quên gửi cho cô một nụ cười ấm áp khi cô ra về. Còn giáo sư Baek thì sao ? Kanghyuk là người mà dù không nói ra nhưng ai cũng biết, anh ấy luôn chăm sóc từng chi tiết, luôn là tấm gương sáng cho tất cả các bác sĩ, luôn là người mà mọi người tìm đến khi cần lời khuyên. Nhưng giờ đây, tất cả đã chỉ còn là ký ức. Park Gyeong Won, bác sĩ gây mê ít nói và trầm tính, đứng trước phòng mổ, tay vân vê chiếc ống nghe, đôi mắt anh vẫn không rời khỏi bảng ghi thông tin bệnh nhân trên tường. Tuy nhiên, trong lòng anh, những suy nghĩ vẫn quay về quá khứ. Ba tháng đã trôi qua, nhưng nỗi mất mát của giáo sư Baek vẫn như vết thương chưa bao giờ lành. Anh nhớ đến những lúc đứng cạnh Kanghyuk, nghe anh ấy chỉ dạy, đưa ra những quyết định khó khăn mà không bao giờ tỏ ra mệt mỏi. Đã ba tháng rồi, và mọi thứ vẫn như một cơn ác mộng không bao giờ kết thúc. Những đêm làm việc căng thẳng trong phòng mổ, những lần anh nhìn thấy giáo sư Baek lạnh lùng nhìn vào bản đồ bệnh án, rồi sau đó là ánh mắt khắc khổ khi Kanghyuk lướt qua từng bước trong ca phẫu thuật. Mỗi lần nhìn thấy anh ấy như vậy, Gyeong Won lại có cảm giác mình đã được học thêm một điều gì đó về sức mạnh của sự kiên nhẫn và tình yêu nghề. Vậy mà giờ đây, Gyeong Won lại chỉ còn một mình, một mình trong hành lang dài, nhìn vào cánh cửa phòng mổ lạnh lẽo, nơi mà giờ đây không còn giáo sư Baek đứng vững vàng chỉ đạo nữa. Seo Dong Ju, bác sĩ thực tập đến từ Nam Sudan, giờ đang đứng cùng Jang Mi và Gyeong Won trong căn tin bệnh viện. Tuy vẫn còn là thực tập sinh, cậu không thể không cảm nhận được sự thay đổi trong không khí bệnh viện kể từ khi Jaewon và Kanghyuk ra đi. Cậu thấy rõ những đồng nghiệp của mình, những người đã từng là bạn, người thầy, giờ đây như những bóng ma lặng lẽ bước qua nhau mà không nói lời nào. Dong Ju nhớ đến lần đầu tiên gặp bác sĩ Yang, cậu ấy đã rất nhiệt tình, chỉ bảo cậu từng li từng tí, giúp cậu vững bước trên con đường y học. Những lời khuyên của Jaewon, những câu chuyện về cuộc sống, về tình yêu thương trong công việc – tất cả giờ đây như một phần của quá khứ mà cậu không bao giờ có thể quên. "Anh ấy luôn nói rằng, không có gì quan trọng hơn việc cứu sống bệnh nhân, nhưng cũng không có gì quan trọng hơn việc yêu thương bản thân mình, yêu thương người khác," Dong Ju nói, giọng cậu nhỏ nhẹ nhưng tràn đầy sự cảm kích. Gyeong Won chỉ khẽ gật đầu. Anh không biết phải nói gì. Mất mát quá lớn, và những lời nói trong lúc này dường như là vô nghĩa. Han Yu Rim, bác sĩ trưởng khoa hậu môn trực tràng, và cũng là người đồng nghiệp lớn tuổi nhất trong bệnh viện, lại đứng một mình trong phòng làm việc của mình. Khuôn mặt của anh không còn ánh sáng như trước, dường như nó đã trở nên cứng nhắc và mệt mỏi hơn. Dù tuổi tác đã khiến anh nhìn nhận mọi thứ một cách thấu đáo hơn, nhưng lần này, anh cũng không thể tránh khỏi sự xáo trộn trong lòng. Anh nhớ đến hình ảnh của Kanghyuk, người luôn biết cách tạo ra những quyết định chính xác ngay trong những tình huống khó khăn nhất. Anh đã luôn kính trọng Kanghyuk, nhưng giờ đây, sau cái chết của anh ấy, Yu Rim không biết phải làm sao để tiếp tục. Phòng làm việc của anh, nơi từng ngập tràn những buổi thảo luận về y học và những câu chuyện hóm hỉnh của Kanghyuk, giờ đây lạnh lẽo và trống rỗng. . Ba tháng sau, bệnh viện vẫn không ngừng vận hành. Mỗi bác sĩ, mỗi y tá đều bận rộn với công việc của mình, nhưng trong sâu thẳm, họ đều không thể phủ nhận rằng một phần của họ đã ra đi mãi mãi. Họ không thể quên được Jaewon và Kanghyuk – hai con người đã từng làm cho môi trường bệnh viện này trở nên ấm áp, chuyên nghiệp và đầy nhân văn. Một buổi chiều, khi ánh nắng còn chiếu rọi qua cửa sổ bệnh viện, Cheon Jang Mi và Seo Dong Ju cùng nhau đi ra ngoài, một lần nữa, họ đứng trước bia tưởng niệm nhỏ được dựng lên trong khuôn viên bệnh viện. Trên đó có khắc tên của bác sĩ Yang Jaewon và giáo sư Baek Kanghyuk, hai con người đã cống hiến cả đời mình cho y học, cho bệnh nhân, và cho tình yêu thương. Jang Mi nhìn vào bia tưởng niệm, đôi mắt cô đã đỏ hoe, nhưng cô không khóc. "Chúng ta vẫn phải tiếp tục công việc của mình, phải không?" cô nói, giọng nghẹn lại. Dong Ju khẽ gật đầu, cảm nhận được nỗi đau sâu thẳm trong lòng mình, nhưng cậu cũng biết rằng Jaewon và Kanghyuk sẽ muốn họ tiếp tục bước đi, tiếp tục cứu chữa, tiếp tục cống hiến. "Bởi vì họ đã làm như vậy," Dong Ju thì thầm. Họ đứng đó một lúc lâu, không cần phải nói thêm lời nào. Họ chỉ đơn giản là đứng đó, như cách mà họ đã làm trước khi mất đi những người thân yêu. Những bước chân của họ không còn vội vã như trước, nhưng mỗi bước đi lại như mang theo một lời hứa – lời hứa rằng họ sẽ không quên, sẽ tiếp tục công việc và sẽ sống xứng đáng với những gì mà Jaewon và Kanghyuk đã để lại. Sáu tháng đã trôi qua, và mặc dù sự mất mát không thể lấp đầy, nhưng tất cả những người còn lại trong bệnh viện đều học được một bài học quan trọng: Cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Và dù có đau đớn đến mức nào, họ sẽ luôn nhớ về Jaewon và Kanghyuk, những người đã sống và chết vì lý tưởng của chính mình._End_
Có 1 vai chỗ tui viết Jaewon xưng anh với giáo sư và gọi giáo sư là em không phải tui bị lú gì đâu, mà là do tui thấy viết vậy nó giống đời thường hơn á. Với lại kiểu nó cũng hay hơn nếu viết xưng hô đúng như tuổi của cả hai.Thui câu nói cũ 1 fic nữa lại đóng, fic sau mọi người muốn như nào
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me