Doan Tong Hop He Se
*hứa là tuần 3 tập mà bận thi quá huhu 😭😭 hứa thi xong sẽ bùSân trường đầy ắp học sinh trong sắc áo màu xanh của lễ tốt nghiệp. Mọi người đang chụp kỉ yếu, chia tay người yêu ít tuổi. Cô bé lớp trưởng 12A gọi tôi ra sân trường.....Tại một góc vắng sân trường, một trai một gái đứng đối diện
- Em yêu anh!
- Em.....thầy....
- Thầy không phải xin lỗi, em biết thầy sẽ từ chối mà. Nhưng em vẫn muốn nói ra cảm xúc của mình, em sợ...sợ mình sẽ hối hận !
Cô mỉm cười, nụ cười tươi nhất trong 4 năm học qua
- Từ lúc nào?
- Lễ khai giảng năm nhất. Nhưng không chỉ vậy. Em ít nói, không mấy hòa đồng, bạn thân ở trường không có, duy nhất chỉ mình thầy bắt truyện với đứa xấu xí ít nói như em.- Có lẽ đó không phải là yêu. Có lẽ đó chỉ là sự rung động nhất thời, cảm động trước sự chia sẻ của người khác thôi !Tôi nhắm mắt, mỉm nụ cười nhẹ, tay đặt lên đầu, xoa xoa mái tóc rũ xuống của cô.
- Lên đại học hãy tìm một người thật sự yêu mình nhé! Em sẽ quên thầy nhanh thôi! Thầy mong em hạnh phúc!- Em cũng mong thầy hạnh phúc bên người vợ của mình! ......À mà hôm trước em để quên sổ đầu bài trên phòng âm nhạc....lúc lên thì thầy đang bận nên em không vào nữa. Lúc nãy có lên nhưng phòng khóa rồi, chốc nữa thầy lấy mang cho cô Lý giúp em nha! Cô cười tươiTôi thoáng sững người. Thì ra tiếng sụt sịt ngoài cửa là của cô.....
- Cám ơn em!
Tôi ôm cô vào, hôn một cái lên trán cô. Một cô gái dành cả thanh xuân để yêu anh như vậy, chút gần gũi ngắn ngủi anh cũng chẳng tiếc làm gì.... Cô không phải là thích mà là yêu anh...chỉ có những người yêu thật lòng mới có thể hy sinh đến vậy.... Chịu đau đớn đến thế nhưng vẫn mong người mình yêu hạnh phúc.
- Em là một cô gái tốt! Sẽ có người yêu em sớm thôi !
Tôi mỉm cười....cô khóc, ôm lấy tôi......
Cô khóc...cô đau lắm....nhưng cô mãn nguyện rồi "cuối cùng cũng có thể làm điều mình muốn..... Chỉ cần như này thôi...từ giây phút tôi biết bản thân mình yêu anh tôi đã biết mình không có cơ hội...nên 4 năm thanh xuân của mình....tôi chỉ cần đổi lại vài giây ngắn ngủi này là được.....Mày đã làm tốt rồi..."Cám ơn thầy ... Nhờ thầy...thanh xuân của em cũng có vị của tình yêu!* chap sau là 1 special chap cho giáng sinh nha :3 bây h bận thi quá TT
- Em yêu anh!
- Em.....thầy....
- Thầy không phải xin lỗi, em biết thầy sẽ từ chối mà. Nhưng em vẫn muốn nói ra cảm xúc của mình, em sợ...sợ mình sẽ hối hận !
Cô mỉm cười, nụ cười tươi nhất trong 4 năm học qua
- Từ lúc nào?
- Lễ khai giảng năm nhất. Nhưng không chỉ vậy. Em ít nói, không mấy hòa đồng, bạn thân ở trường không có, duy nhất chỉ mình thầy bắt truyện với đứa xấu xí ít nói như em.- Có lẽ đó không phải là yêu. Có lẽ đó chỉ là sự rung động nhất thời, cảm động trước sự chia sẻ của người khác thôi !Tôi nhắm mắt, mỉm nụ cười nhẹ, tay đặt lên đầu, xoa xoa mái tóc rũ xuống của cô.
- Lên đại học hãy tìm một người thật sự yêu mình nhé! Em sẽ quên thầy nhanh thôi! Thầy mong em hạnh phúc!- Em cũng mong thầy hạnh phúc bên người vợ của mình! ......À mà hôm trước em để quên sổ đầu bài trên phòng âm nhạc....lúc lên thì thầy đang bận nên em không vào nữa. Lúc nãy có lên nhưng phòng khóa rồi, chốc nữa thầy lấy mang cho cô Lý giúp em nha! Cô cười tươiTôi thoáng sững người. Thì ra tiếng sụt sịt ngoài cửa là của cô.....
- Cám ơn em!
Tôi ôm cô vào, hôn một cái lên trán cô. Một cô gái dành cả thanh xuân để yêu anh như vậy, chút gần gũi ngắn ngủi anh cũng chẳng tiếc làm gì.... Cô không phải là thích mà là yêu anh...chỉ có những người yêu thật lòng mới có thể hy sinh đến vậy.... Chịu đau đớn đến thế nhưng vẫn mong người mình yêu hạnh phúc.
- Em là một cô gái tốt! Sẽ có người yêu em sớm thôi !
Tôi mỉm cười....cô khóc, ôm lấy tôi......
Cô khóc...cô đau lắm....nhưng cô mãn nguyện rồi "cuối cùng cũng có thể làm điều mình muốn..... Chỉ cần như này thôi...từ giây phút tôi biết bản thân mình yêu anh tôi đã biết mình không có cơ hội...nên 4 năm thanh xuân của mình....tôi chỉ cần đổi lại vài giây ngắn ngủi này là được.....Mày đã làm tốt rồi..."Cám ơn thầy ... Nhờ thầy...thanh xuân của em cũng có vị của tình yêu!* chap sau là 1 special chap cho giáng sinh nha :3 bây h bận thi quá TT
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me