Doan Van Hoan Nhien Si Va Phong Due
Tôi từng nghĩ đến rất nhiều giả thuyết nhưng chưa bao giờ tôi dám nghĩ 'hắn' là con gái, là một người con gái như tôi. Cô ấy đóng video đối thoại để tôi có không gian suy nghĩ nhưng cũng bỏ chế độ theo dõi. Cô ấy vẫn còn online, dùng giấc ngủ màu xanh (ý là chấm đèn xanh trên nick khi online) nói cho tôi biết cô ấy đang chờ quyết định của tôi.Tôi cảm giác như mình bị sét đánh giữa trời quang dù cố bình tĩnh nhưng đầu óc vẫn trống rỗng.Tôi thích cô ấy sao? Tôi không biết nữa, trước đây tôi đã quen với việc mỗi ngày có cô ấy bầu bạn, tôi luôn muốn thể hiện cho cô ấy biết cảm xúc của bản thân là vui buồn hay đau khổ. Có khi tôi và cô ấy sẽ lắng nghe nỗi lòng của nhau, có khi chỉ đơn giản là cô ấy yên lặng nhìn tôi thông qua màn hình máy tính. Tôi chưa bao giờ nghĩ nếu có một ngày tất cả những điều đó đột ngột biến mất...tôi phải làm sao đây? Cái loại cảm giác cô độc vào đêm có phải sẽ trở nên đặc biệt khó chịu không?Tôi bắt đầu hối hận về lòng tham của bản thân...nếu tôi không cố chọc thủng bức tường mỏng manh giữa hai chúng tôi, nếu tôi vẫn cẩn thận không chạm vào nó...có phải tối nay chúng tôi vẫn sẽ bình thường như bao ngày, có một đêm yên bình thoải mái. Chỉ có điều, cái tên Nhân Mã tinh tế kia đã đánh cắp trái tim tôi. Dù cho cô ấy cũng là một cô gái như tôi."Để tôi nhìn cô một chút." Tôi nghĩ mình đã có thể đưa ra quyết định...tôi muốn gặp cái người con gái này. Tôi muốn ở trước mặt cô ấy, nghe cô ấy nói với tôi mọi chuyện."Ừ." Cô ấy cũng không hỏi gì nhiều, con mắt (đèn online) vẫn mở. Tôi biết cô ấy vẫn đang chờ, đang đợi câu trả lời của tôi.Thật ra thành phố chúng tôi ở rất gần nhau. Mỗi giờ sẽ có một chuyến tàu..chỉ cần tôi bước lên nó sẽ đưa tôi đến gặp cô ấy. Tôi đang đợi đèn, cô ấy cũng không hối thúc. Tôi nghĩ cuối tuần ngắn ngủi có vẻ không đủ đối với tôi và cô ấy, tôi cần nhiều thời gian hơn một chút để có thể cảm nhận người con gái này."Cô có đẹp không?" Tôi không dám kêu cô ấy cho tôi xem hình, không dám nghe nàng nói chuyện. Cô ấy giống như chiếc hộp Pandora bí ẩn, tôi sợ sau mở ra sẽ gặp tai họa lớn."Cũng được, tôi lớn hơn em, cũng không còn là thiếu nữ.""Vậy chị cao bao nhiêu?""1m66 hay 1m67 gì đó.""Còn cân nặng?""Khoảng 48 ký, chênh lệch chút ít."Tôi không ngừng đặt câu hỏi cho cô ấy và cô ấy cũng lần lượt trả lời mọi câu hỏi của tôi. Tôi cố gắng chắp vá mọi thứ tôi được biết về cô ấy trong đầu, thử mường tượng có lẽ đó là một cô gái có dáng người xinh đẹp nhưng vẫn còn thiếu một mảnh ghép quan trọng. Tôi biết mình hẳn là nên đi gặp cô ấy."Ngày mai tôi đi gặp chị được không? Buổi chiều sau khi tan tầm...ừm...tôi có 7 ngày...để tôi có thể...tìm hiểu chị" Kỳ thực tôi nghĩ mình muốn nói là 'yêu chị' chỉ là tôi sợ...sợ kết quả không như tôi mong muốn."Được, mấy giờ em tan việc?""Khoảng 5h.""Được rồi, 6h 30 tôi sẽ ở trạm xe chờ em, cho đến chuyến cuối cùng, chỉ cần em xuất hiện thì sẽ liền thấy tôi.""Được, vậy chị ngủ ngon, ngày mai gặp.""Ngủ ngon."Tôi nằm trên giường nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, một bầu trời xanh đậm pha chút tím. Ngày mai khoảng giờ này, có lẽ sẽ không còn là một đêm tịch mịch nữa!Sau khi tan việc, tôi dùng tốc độ nhanh nhất nhảy lên chuyến xe 5h20'. Đại khái chừng 6h40' tôi có thể gặp được cô ấy rồi. Tôi không muốn để mình có quá nhiều thời gian để suy tính, lần này, tôi chỉ muốn thuận theo cảm giác của mình thôi.Liếc mắt, tôi liền nhìn thấy cô ấy đứng trước cửa lớn ở trạm xe. Hoàn toàn khác xa với suy nghĩ của ta. Một cô gái vô cùng xinh đẹp, áo đen, quần dài màu đỏ sậm cùng với một đôi giày ống thấp tinh xảo.Mái dài tóc xoăn nhẹ xõa tự do trên lưng, sợi dây chuyền kim cương trên cổ phản xạ lại những tia nắng chiều không ngừng ánh vào trong mắt của tôi. Đôi môi phía sau lớp khói mờ hơi kéo lên, giống như icon cô ấy thường sử dụng, mặt cười ôn hòa.Nhìn thấy tôi, cô ấy dập tắt điếu thuốc trong tay rồi đi đến chỗ tôi. Từng bước từng bước, tôi đột nhiên cảm thấy dưới chân mình giống như được trải thảm đỏ trong giáo đường."Xin chào, Chị là Nhân Mã Nhiên Sí." Nói xong, cô ấy ôm lấy tôi, cái ôm rất chặc. Thế giới của tôi cũng bắt đầu từ cái ôm này mà thất thủ.Tôi ngồi trong xe, nhìn Nhiên Sí đang lái xe. Rốt cuộc bức tranh trong đầu tôi cũng đã hoàn chỉnh, trở thành một người sống động. Cô ấy biết tôi đang nhìn cho nên cũng xoay đầu lại nhẹ mỉm cười, đưa tay nắm lấy tay tôi."Nắm tay...như vậy, không phải sẽ rất nguy hiểm sao?""Không sao. Có em bên cạnh chị sẽ cẩn thận gấp đôi." Giọng nói của cô ấy rất êm tại, thanh thanh tựa như nước suối trong vắt."Tôi tên là Phong Duệ, Thiên Bình Phong Duệ.""Phong Diệp?""Phong trong ...., Duệ trong...""Á, hiểu rồi."Cô ấy dừng xe trước một cửa tiệm được thiết kế theo phong cách Nhật Bản, cười mở cửa đợi tôi xuống xe."Làm sao chị biết sở thích của tôi?""Trên diễn đàn em viết rất rõ mà."Trong không gian kín dáo, Nhiên Sí nhẹ nhàng ôm lấy tôi. Hương rượu thuần tràn ngập cả căn phòng. Tôi nhẹ nhàng thổi khí vào xương quai xanh của Nhiên Sí, nhìn đôi tai cô ấy ửng đỏ liền trộm cười không dứt."Này mèo nhỏ, em đang đùa với lửa đấy." Đốt Sí lắc lắc ly rượu trong tay, thấp giọng cảnh cáo tôi. Tôi lại chỉ cười không nói tiếp, tiếp tục trò chơi của mình. Thì ra, ban đêm hai người ở chung với nhau quả nhiên sẽ không tịch mịch.Nhiên Sí đột nhiên ôm ngang lấy tôi đi ra ngoài, bỏ lại cho nhân viên một câu."Cô ấy say rồi, tôi mang cô ấy về nhà." Tôi vùi đầu vào bả vai của cô ấy, dùng sức ngửi lấy hương nước hoa Channel No.5 trên người cô ấy.����́�
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me