TruyenFull.Me

Doflaw Hurts Like Hell

Ký ức là một khoảng lặng trầm, hiện tại là một vòng ưu thương và tương lai, mơ hồ đến không tưởng. Trầm như lòng biển, sầu thương như di hồn bỏ mình nơi lốc xoáy và mờ mịt tấm màn sương. Doflamingo chần chừ trong một thoáng còn di chuyển, ánh mắt đục ngầu chớp nhoáng tia do dự, cước bộ dần bình ổn lại. Gã đương nghĩ. Vài thứ bất chợt lại xổ ra, ướt đẫm tâm trí nóng bỏng của gã, kéo cho gã một phần ý niệm không nên có. Nhưng gã không lờ nổi. Không thể.

Vài sợi nắng len mình qua khung cửa, đổ dài xuống nền gạch héo hon màu cỏ úa. Bụi vật vờ xoay tròn trong sắc nắng nhẹ tênh tênh, cuốn vào nhau thứ rắc rối đầy suy tưởng. Chúng cuộn mình cúi đầu trước vạt áo, màu hồng lững thững ật nhẹ lên sàn, kiêu ngạo mà ưỡn thẳng. Hành lang dài như hun hút, sâu không thấy đích, màu hồn u ám bám nhẹ lên mái đầu ai, gió lướt qua lại rơi đầy trên đất, hằn lên vách tường nỗi trầm luân. Gương mặt gã đanh lại theo từng bước sải dài, chẳng để ý đến mọi sự xung quanh. Người trong lòng gã hơi run rẩy, tay gầy buông thõng, một tay cố víu vào tay áo sơ mi của người cao hơn, gần như là tuyệt vọng. Law không định cầu xin sự tha thứ, vì anh chẳng có lỗi và gã cũng chẳng tha, chỉ là trong vô định một miền trắng xóa, anh cần thứ gì đó để bám vào.

Doflamingo biết, thậm chí hiểu. Gã thầm vui sướng vì điều đó. Flevance hiện thân của màu trắng, ngày âm u buổi tuyết đổ, băng vải nhập nhằng nỗi ưu thương, và tâm trí trống rỗng màu trắng đục; sự thật và lừa gạt trắng đen xen kẽ, cùng với tuyệt vọng tô điểm sắc trắng mênh mang. Mọi thứ liên quan đến màu trắng đều là đau khổ, và khi đau khổ Law mới cần đến gã, mới siết lấy tay áo mảnh thứ kim châm. Hiếm khi, thật sự, và Doflamingo tội gì ghét bỏ cơ hội diễm lệ ấy.

Đạp cửa phòng một cách không quá mạnh bạo, Doflamingo bước đến cạnh giường. Một chân gã đặt trên chiếc tủ kê cạnh giường, nhẹ nhàng để lưng anh tựa lên đầu gối, tay trái luồn từ đầu anh xuống nửa lưng, vuốt nhè nhẹ. Tay phải rút khỏi bờ lưng, nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay đang siết chặt lấy tay áo đã bị xắn lên tận khuỷu và thõng thượt nơi bờ ngực, Doflamingo để chúng lặng im lên lồng ngực khô gầy. Lại từ từ ôm anh thêm lên nữa, đặt anh từ từ xuống giường. Gã thích dài dòng thế, đột dưng.

Vì gã chưa biết tiếp theo mình sẽ làm gì. Đột nhiên gã lạc hướng trong một miền suy tưởng tầm thường, những suy tư vấn vít không nên có níu kiềm bước chân gã, buộc gã phải suy nghĩ lại vấn đề đã nghiền ngẫm cả nghìn lần. Lạ lùng thay, quyết đoán của bậc đế vương chưa bao giờ thay đổi lại gờn gợn chút sóng, không to nhưng lại thực khó lường.

Gã để anh rong ruổi nơi con tàu rộn vang mộng mơ sống, cho anh kết bè kéo bạn, mặc anh tự trưởng thành. Ròng rã từng ấy năm, gã mặc kệ anh như vậy. Giờ anh trở về, ngoan ngoãn một cách im lìm, gã hứng thú chứ, gã muốn bẻ gãy đôi cánh ấy thêm nhiều lần, gã muốn giam giữ mình anh nơi lồng son rắn chắc. Gã muốn nhiều thứ như vậy, cũng đã quyết định từ nhiều năm về trước mà hiện giờ, tay trong tay, mắt đối mắt, bên vành tai nhẹ nhàng tiếng hít thở, Doflamingo lại do dự.

Liệu như thế có là đúng? Liệu gã có thấy nhàm chán chăng? Gã thích rượt đuổi, thích vờn bắt, gã cũng thích cách thằng ranh chống cự theo cái vẻ cực kỳ khiêu khích, thích dáng vẻ chăm chú nuôi hận thù. Thích chứ, nhưng nếu một ngày trong hàng ngàn ngày phía sau, nó thay đổi, nó không còn khiêu khích gã, nó triệt để tuyệt vọng, nó lại na ná hàng ngàn người đằng xa, gã sẽ thế nào? Gã sẽ không thay đổi, còn Law, gã không chắc. Dù sao nó đã làm gã thất vọng một lần, thêm một lần nữa không phải không có khả năng. Gã sẽ thất vọng lắm, thất vọng đến sụp đổ nếu như ngày ấy xảy ra. Nếu gã giam giữ nó, có thể sẽ là vậy. Nhưng nếu không buộc chặt cạnh bên, một ngày kia nhãi chết, gã biết làm thế nào? Mà gã chết, Law cũng chẳng thể yên ổn dù chỉ một giây. Sẽ dằn vặt ghê lắm. Cả hai.

Tồn tại ngang hàng.

Cả hai.

Nơi này là Dressrosa, là bầu trời gã dệt bằng tơ mảnh. Nơi kia là đại dương sâu thẳm, nơi gã chẳng thể nào với đến. Cố tình hay vô ý, một chiếc tàu ngầm bén rễ dưới lòng biển, lượn quanh, dù có cố gắng nhưng nào thể bắt đến, nó cứ như vậy, trốn tránh dây tơ, biền biệt. Ai lại ngờ vào một ngày trời xanh biêng biếc, nửa này bên kia thế giới, nửa quyết định đặt chân lên đất vàng. Doflamingo vui sướng, Doflamingo yêu cầu, Doflamingo do dự nhưng Doflamingo chẳng buông tha. Gã đau khổ chẳng phải là giả, gã thất vọng chẳng phải gạt ai, cứ nhìn cái cách gã dịu dàng, có kẻ nào lại còn không rõ. Law, em có hiểu không? Hay lại không muốn hiểu?

Doflamingo tựa lưng vào đầu giường, hai chân đặt tự do trên đệm trắng. Một chân duỗi thẳng như cái tự do khinh khỉnh nơi khóe mắt, một chân gập lại, vắt vẻo cái cánh tay. Áo choàng đổ dày, xếp chồng thành từng khúc, gần như chạm xuống đá hoa cương, gờn gợn. Ánh mắt gã mông lung một sắc nắng kiệt ngạo, đuôi mắt nhìn ai kia, lầm bầm.

Law không nghe thấy. Mà dù có thể, anh cũng chẳng muốn nghe. Người tóc đen giờ đang co quắp với đau đớn xuyên từng tế bào, mồ hôi nhỏ giọt lên gối trắng. Nỗi đau bén tận linh hồn và buộc chặt thể xác ấy khiến anh sống vật vờ, trong mông lung anh thể như hồi quang phản chiếu; mà không rõ có phải sắp chết hay chỉ là một giấc mơ tầm thường. Song, anh đương mơ.

Law thấy mình đứng trên đống đổ nát, bàn tay bé tí ti đang gắng tìm một thứ gì. Bầu trời như đổ lửa, lửa dưới lửa trên quấn quít, nhả ra khói lửa đạn hồng. Máu đổ thành sông, người người vội bước. Những chiếc xe chứa đầy xác chết xộc lên mùi tanh tưởi, bất chợt, đã thấy anh ở trên. Xe xóc lên bởi gạch vụn và từng tiếng quát tháo ầm ầm, anh thấy mình cuộn chặt ôm lấy người, nước mắt nước mũi tèm lem ào ạt rớt, lặng thinh. Rồi xe nảy, anh lại đứng ở một chốn thực xa lạ, có rất nhiều người đương cười đùa ầm ĩ, ánh đèn điện sáng lung linh. Con người. Anh chớp đôi mắt đầy mệt mỏi của đứa trẻ, họ kêu gào, họ xa lánh, họ giễu cợt, họ tránh xa. Chết đi. Là anh hay họ nên phải chết? Lại một tiếng thét bén nhọn xuyên thủng tâm trí anh, à, ra là anh đang đứng với lựu đạn chằng chịt trên người. Ở đâu nhỉ? Anh nghe giọng mình thành khẩn buông từng chữ, ánh sáng mênh mông chiếu trọn tấm lưng anh. Ở trên mày gã nhăn lại như thể là không tin, song cuối cùng, gã vẫn đồng ý. Anh cười buồn, ra là vậy. Thì là anh níu gã trước, đâu phải gã tự tìm anh. Lại tiếng thủy tinh vỡ, gió trầm thấp bên tai như tiếng giễu cợt màu trầm đục, anh văng mình xuống đống phế liệu thối nát, cả người oằn lên vì nỗi đau đột ngột. Corazon. Cuối cùng, lại được nhìn anh thêm lần nữa. Là Corazon dẫn anh đi khỏi gã, là Corazon dẫn anh đi chữa bệnh, là Corazon tìm cho anh trái Ope; cũng là Corazon, đỡ cho anh vài phát đạn. Mà cuối cùng, gã vẫn bắn anh. Thì thôi coi như là hòa, anh hại em gã chết, gã bắn anh vài phát cũng chẳng sao. Giết anh luôn cũng được. Cố tình gã lại để anh sống, sống để tận hưởng những gì gã đã chịu. Nhiều đến vậy. 

Bất chợt, anh lại nhìn thấy gã. Người đàn ông với làn da màu đồng rắn rỏi, sơ mi trắng phần phật trong gió; gã cưỡi mây trên nền trời, trong tay là một đống quà lỉnh kỉnh. Cho gia đình của gã. Tất nhiên có cả anh. Vài quyển sách y dày cộp, vài món đồ chơi được chọn lựa kỹ càng từ bên kia biển, và nhiều, nhiều thứ khác. Anh hoặc Baby 5 cầm sẵn tấm áo choàng, chỉ đợi gã về rồi kính cẩn đưa. Thật nhiều, nhiều lần như vậy. Gã sẽ cúi mình bế cả hai đứa, cười hềnh hệch điệu khốn nạn, bọn trẻ bất giác cũng cười theo. Nhiều lần như vậy đã tạo thành một thói quen, một hành động chẳng dễ gì xóa nhòa. Mà đã chẳng thể xóa khỏi vòm trời ký ức, anh lại gắng sức đẩy xuống biển sâu làm gì?

Law biết lý do, chẳng qua anh không muốn hiểu. Vậy thôi.

Lại có thứ gì ấm áp đặt nhẹ lên má anh, dịu dàng và chân thực đến không tưởng. Law chắc mẩm là bàn tay Doflamingo. Anh không muốn gọi là Ngài hay Thiếu chủ nữa, danh xưng mơ hồ đến như vậy, bảo anh gọi thêm một lần khác nào chém anh thêm một đao. Nó miết vòng lên xương gò má, nửa thúc anh nên tỉnh lại, nửa chần chừ bảo anh ngủ tiếp đi. Chạy xuống dưới cằm, giựt giựt hàng râu lún phún, trong vô thức anh quay mình trốn chạy, vô tình chạm vào vết thương, mày nhăn lại đầy thống khổ. Doflamingo bỏ tay ra, buồn bực.

Sau trận hoan ái không dài cũng chẳng ngắn, gã đã thấm mệt. Nhưng mọi suy tư và ý nghĩ bắt đầu chồng chéo buộc gã phải suy nghĩ ngay tức thì, cơn mệt chưa kịp thỏa mãn, cái tâm tư đầy nhỏ mọn lại dâng lên. Gã thích thế này. Rất thích. Thật sự. Nên là, bảo gã buông anh ra, dù đúng dù sai, chắc chắn gã chẳng thể. Vậy thì, gã còn băn khoăn điều gì nữa, khi tâm gã đã quyết định chính tương lai? Dùng tơ cắt thôi nếu tương lai có mù mịt, vì cắt xong rồi mọi sự đều thông suốt, đằng trước là cái gì, đằng sau là điều chi, gã sẽ biết hết. Law tương tự vậy. Quan hệ của đôi ta là tự ràng buộc, em muốn đi, ta không thể thành toàn; mà ta muốn thả em ra lần nữa, liệu em có hận ta hơn? Có thể lắm chứ. Thật sự.

Doflamingo hôn anh. Không mạnh bạo càn quấy như dạo ban đầu, cũng chẳng cợt nhả luồn lách khoang miệng anh, hai cánh môi áp vào nhau, dìu dịu một sự chân thành. Gã yêu anh. Đến độ có thể làm như vậy. Cánh tay chống xuống chiếc gối anh nằm, chìm xuống dưới sắc trắng nhẹ đìu hiu, môi kề môi liền rời, chưa kịp ghi nhận đã liền tan biến. Law run run bờ mi mắt, nỗi đau như thể rụng rời, lả tả trôi ra ngoài cơ thể. Dịu dàng đến như vậy, anh thật sự không quen, nhưng chẳng hiểu sao lại tham luyến nó thật nhiều. Giá gã cứ như vậy, phải chăng sẽ tốt hơn đi?

Law chậm chạp mở mắt. Ánh sáng không lọt nổi vào mắt anh. Xung quanh anh là một khoảng lặng màu đen tối, ánh sáng chênh vênh tận đằng xa, người bên anh còn chưa ngủ, gã nhìn ngoài xa kia, nơi hướng dương đương mùa nở rộ. Mặt trời nhạt nhòa buông rèm mi mắt, thả từng sợi yếu ớt nỗi hờn buồn, mà hướng dương kia cứ tham lam nhận lấy. Cái loài hoa si tình kia nhiều đến như vậy, thủy chung đến thế, chúng đại diện cho anh hay là gã, hay cả hai mà cũng chẳng phải. Doflamingo lia mắt sang, kéo khuôn miệng thành điệu cợt nhả quen thuộc:

- Còn đau không?

- Thử thì biết.

Đau chứ. Đau vô kể. Đau từ trong ra ngoài. Và đau trong từng câu nói. Chẳng qua, anh không thể hiện, gã cũng chẳng tàn độc mà vạch ra. Đau muốn chết. Rất lâu rồi mới lần nữa cảm nhận.

- Sao ta biết được.

- Từng ấy năm, chẳng lẽ ngươi không có người ngủ cùng?

- Phải thì sao? Ta không thích người khác trèo lên giường ta, đó là quy định, là Huyết luật.

- Ta không phải người khác chăng?

Law cười nhạt, đối đáp xoay vòng thế này thực vô nghĩa. Có lẽ gã chẳng động tay chân gì nữa, gã đương thất thường, dịu dàng và lắm lời đến vô thực. Nực cười thay, anh lại thích điệu bộ này.

- Chúng ta không phải một sao?

- Không phải. Cũng sẽ không bao giờ là.

- Không bao giờ và chưa bao giờ là hai khái niệm riêng biệt, nhưng mà, em đang cố ráp chúng lại thành một ý tưởng xấu xa, Law.

Law không trả lời nữa. Doflamingo cũng ngừng cười. Căn phòng im lặng bật bụi bay. Gió lùa cửa gỗ vẳng tiếng cười, âm thanh huyên náo đằng xa chẳng chạm tới. Bàn tay gã đột ngột đặt lên đầu anh, sợi tóc khô mảnh luồn kẽ tay, sợi ngắn sợi dài lượt thượt móng tay nhọn. Gã không bóp. Mà xoa nhẹ, thanh âm trầm thấp vương nhẹ bên tai.

- Lâu rồi nhỉ?

- Mười ba hay mười hai năm? Lâu đến thế ta luôn luôn tìm kiếm, không chỉ ngoài kia thế giới, mà ở đây, chính chỗ này.

Ngón út bên phải chĩa ra bức tường đối diện, chính tấm tranh. Là tranh vẽ gia đình Donquixote từ dạo nọ, mấy đứa trẻ lăng xăng chạy tứ tung, những người đàn ông mang kính và bận trên mình cái bộ vest sang trọng; gã đang bế anh cười tươi rói, anh ngại ngùng kéo sụp cái mũ đốm ngang mi, nhưng nụ cười vẫn mờ mờ nơi gò má. Ngón trỏ quay ngược trở lại, chênh chếch vị trí nơi trái tim.

- Là nơi này. Ta đã luôn tìm kiếm em, tìm cách để buông bỏ. Nhưng, chỗ này, không cho phép.

- Gia đình Donquixote là chỗ ta vui cười, cười trên sự ngu ngốc của kẻ khác và nhấm mòn cái hả hê của loài người. Vì là Donquixote, em hiểu chứ?

- Chúng ta là một gia đình, Law.

Liên hồi, gã thầm thì. Những lời mật ngọt đổ rầm rì qua màng nhĩ, chảy dọc và phủ quanh toàn não bộ. Dây thần kinh chợt thả lỏng, nó yêu thích cách gã yêu chiều anh, nhưng Law lại không muốn dễ thế. Cố nhúc nhích cái ngón tay bị băng đến trắng tê tê, anh dựng một cành cây thẳng đứng giữa bông vải, miệng nhếch lên cái nụ cười nửa vời khiêu khích:

- Tưởng ta cần ư?

Gã cười khùng khục. Bỏ tay ra khỏi mái đầu đen, gã cầm lấy bàn tay luôn hỗn xược như chủ nhân của nó, cành cạch. Năm ngón bên phải cơ hồ đều gãy nát, người nằm dưới kia hét một tiếng rồi lăn lộn, cánh tay bị giữ chặt không ngừng vặn vẹo, xoắn xít theo giọt mồ hôi. Gã vòng mình áp lên thân Law, một tay vẫn cầm tay như thể xiết bao trân quý, một bên lần mò nơi xa lạ. Doflamingo để lưỡi anh giãy dụa trong miệng gã, sợ hãi ngọ nguậy trốn tránh con thú hoang. Nước mắt sinh lý do vật lạ xâm nhập nhòe đi trong từng tiếng nấc. Cặp kính trang trọng tựa sống mũi Law. Tất cả những thứ này. Lại lần nữa. Trong ngày. Quen thuộc là bao.

- Tất nhiên là cần. Rất cần.

Doflamingo nhấn mạnh. Âm điệu cuối vừa rời khóe môi gã trào phúng, xen lẫn tiếng thở dốc đầy ái muội, tiếng cành cạch từng khúc xương lại một lần bẻ gãy, ngặt nghèo. Khuyên màu vàng nức nở thứ thanh âm, bên trên kêu gào màu nỗi nhớ, bên dưới lấm thấm màu tán loạn. Tay còn lại của anh vòng qua cổ gã, giần giật mái tóc sắc hoe vàng. Doflamingo cúi sâu hơn. Thế này cũng tốt. Law sẽ chẳng bao giờ thay đổi. Tương lai màu vàng, nhẹ tênh tênh.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me