Doflaw I How Can I Hold You
Là tơ hồng hay tơ máu ?
Là tình yêu hay hận thù ?
Để đe doạ em ư ? - gã đã giết hết tất cả người em yêu quý rồi.
Năm này qua năm khác, em chết dần trong bóng tối to lớn dưới thân gã. Thế giới rồi cũng ngả sang sắc xám, đơn sắc vô hồn rỗng tuếch nhàm chán trong con ngươi em.
Gã kề những sợi tơ vô sắc bên tai em, em dường như nghe lại tiếng xé gió năm ấy, gã giết Mũ rôm, cướp lấy em và nhốt lại vào chiếc lồng vàng. Chấm dứt một màu xanh từng có trong đôi mắt, cả những áng mây lững lờ trôi, đó là khi tơ trắng bắt đầu giăng đầy trời.
Em vô cảm, em trống rỗng, em bất lực khuất phục trước sự cường đại, tàn bạo của gã. Em không còn kiên cường , không còn bất chấp tất cả để trốn thoát, gã bắt lại em, hành hạ em, làm đau em. Tất cả đều là một cơn ác mộng chẳng bao giờ chấm dứt.
Gã vẫn siết lấy cổ em, vẫn điên cuồng thét lên những lời vô nghĩa, gã mong chờ gì chứ, gã dư sức biết em sẽ chẳng bao giờ trả lời.
"Law ! Làm sao để ta có được em ? Ta phải giết thêm bao nhiêu người nữa thì em mới thuộc về ta ?"
Vô nghĩa
Em ngậm ngùi cười đắng cay.
Rồi bỗng gã ôm em, siết lấy đôi vai gầy gò yếu ớt. Vòng tay gã rộng, bao bọc em trong lòng ngực gã. Em nghe tiếng tim đập, từng nhịp thình thích đều đều, là âm thanh của sự sống, âm thanh của trái tim gã. Nếu năm ấy em bóp nát nó, bây giờ em có được tự do không ?
Doflamingo chôn đầu vào hõm cổ em, gã ôm em thật chặt, như thứ kho báu quý giá nhất mà gã không thể để mất. Law là Onepiece của gã.
"Em gầy quá, Law."
Giọng gã trầm lại rồi, gã điên cuồng, rồi lại dịu dàng, gã hôn em thật nhẹ nhàng, thật cẩn thận, gã sợ em tan biến mất trong vòng tay gã.
Nhưng làm sao nó lấp được hết được những dấu tay màu máu đỏ hằn trên cổ em.
Thật vô nghĩa
Thay vào đó hãy giết em ngay đi, hãy giải thoát em.
Để em chết, em sẽ không hận gã.
"Law, ta nhất định sẽ tìm được quả Toki Toki, ta nhất được sẽ mang em về lại bên ta, đợi ta nhé."
Gã hôn em thật nhẹ, rồi đứng dậy rời đi, để lại thân thể đầy những vết rách rướm máu trên giường. Cả giường trắng cũng thấm đỏ.
Rất lâu sau đó, gã không trở về. Em cũng chìm vào giấc ngủ dài.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me