Doi Dau Ngoai Mat Dinh Chat Trong Long
Bầu trời hôm nay không một gợn mây.
Nắng sớm trải đều trên từng mái ngói cổ kính của Bangkok, in bóng xuống mặt sông Chao Phraya đang lặng lẽ trôi. Nhưng bên trong những toà cao ốc kính bóng loáng, một cơn bão âm thầm đang bắt đầu nổi lên, không phải bằng giông gió, mà bằng dòng tin tức dày đặc được in trên các trang nhất.[Báo TháiBiz Times]TIỆC CÔNG BỐ CHỦ TỊCH PHUMJAI - VORAVAN CHÍNH THỨC THAM DỰ: MỘT BƯỚC NGOẶT HAY CHỈ LÀ NƯỚC CỜ NGẦM?"Lần đầu tiên trong hơn ba thập kỷ, hai tập đoàn quyền lực nhất Thái Lan cùng xuất hiện trong một khung hình, gia tộc Phumjai đậm chất dân dã và gia tộc Voravan lạnh lùng quý tộc. Điều gì khiến ông Santi Phumjai 'phá lệ' mời đối thủ không đội trời chung tham dự ngày trọng đại? Giới đầu tư đang đặt câu hỏi: đây là lời tuyên chiến hay một thỏa ước ngầm?"[Bangkok Elite News]ĐẲNG CẤP VƯỢT MỌI KHUÔN KHỔ: VORAVAN VÀ PHUMJAI - KHI QUYỀN LỰC GẶP TRUYỀN THỐNG"Trang phục xa hoa, ánh mắt sắc lạnh, không một cái ôm hay nụ cười thân thiện. Nhưng có thứ gì đó đã thay đổi vào đêm qua. Trong những cái bắt tay chừng mực, những ánh mắt khó đoán, người ta thấy tương lai đang khẽ chuyển mình. Và bốn cô con gái nhà Phumjai, với bản sắc hoàn toàn mới, chính thức bước vào trung tâm quyền lực."Bên trong các văn phòng, phòng họp, quán café cao cấp, các bức ảnh của buổi tiệc đêm qua được truyền đi như sóng ngầm:
- Gia đình Voravan trong ánh đèn flash - lạnh, đẹp, bất khả xâm phạm.
- Gia đình Phumjai - mộc mạc, chỉn chu nhưng đầy tự tin và bản lĩnh.
- Và đặc biệt là... những ánh nhìn bị chụp lại đúng khoảnh khắc:
Ann nhìn Cheer.
LingLing đứng gần Orm hơn một nhịp thở.
June và Enjoy không hẹn mà lại cùng nhau chạm tay vào một ly rượu.
Engfa bước đi ngay sau Charlotte một xíu, và người chụp thề rằng họ nghe được một tiếng cười rất khẽ, rất lạ.Bên ngoài yên ả.
Nhưng trong lòng những người trong cuộc, một ván cờ khác đã bắt đầu chuyển động.
Không còn là nước đi bằng dự án, cổ phần hay truyền thông.
Mà là những ánh mắt chạm nhau, đầy cấm kỵ và nghịch lý, giữa con cháu hai đế chế đối đầu.Sự kiện đêm qua không chỉ được đăng trên báo chí. Nó len lỏi vào các hội nhóm giới tài chính, trending trên mạng xã hội, và khiến cả Bangkok xôn xao.Một bên là niềm kiêu hãnh lâu đời.
Một bên là sức bật vươn lên từ đất.
Nếu cuộc chiến bắt đầu từ đời cha mẹ, thì điều gì đang chờ đợi ở đời con cháu?Trong các văn phòng cao tầng, người ta bắt đầu đặt cược.
Không còn là "ai sẽ thắng trong thị trường bất động sản",
mà là:Ai trong số họ sẽ phá vỡ định kiến, và ai sẽ phá vỡ trái tim ai?
Ann ngồi một mình ở quầy bar của 1 ngôi nhà sang trọng, ly espresso còn bốc khói trước mặt. Ánh nắng chiếu xuyên qua lớp kính phản chiếu gương mặt cô, mệt mỏi nhưng không kém phần kiêu hãnh-Em dậy sớm thật._ Giọng nói trầm ấm vang lên từ phía sau.Cheer bước đến, tay cầm hai túi giấy: một túi bánh nếp nhân dừa, một túi xôi xoài. Loại đồ ăn sáng mà giới nhà giàu thường lãng quên.-Cho tôi hả?_ Ann nhướn mày.-Ừ, đền bù cho việc tối qua nhà chị bước vào như muốn đóng băng cả sảnh._ Cheer mỉm cười, đôi mắt cười ấy khiến Ann bất giác quay đi.-Cẩn thận. Em đang đùa với lửa đấy._Ann lạnh lùng đáp, nhưng tay đã lặng lẽ mở túi bánh.Cheer nhún vai. -Thì cứ để lửa cháy. Biết đâu, chị cũng muốn được ấm một lần?Ann không nói. Nhưng Cheer thấy rõ, lớp mặt nạ băng giá kia, đã hơi nứt.Ở khu vườn thượng uyển, nơi hoa hồng nở muộn và chim chóc bắt đầu ríu rít, Orm đang đứng bên hồ, tay cầm laptop, xem lại bản báo cáo hệ thống số hóa cho năm sau. Cô cau mày, rồi khẽ thở dà,đoạn mã lỗi kia không chịu chạy.-Em vẫn làm việc à?_Giọng nữ vang lên, trầm và đều như mặt nước.Orm quay lại. Là LingLing, tóc xõa tự nhiên, không son phấn, nhưng đẹp đến vô thực.-Dạ... chị muốn đi dạo à?-Không. Muốn xem một người trẻ sửa lỗi hệ thống bằng cách đập máy hay là khóc._ LingLing nói, khẽ mỉm cười.Orm ngẩn ra. Rồi đỏ mặt.-Em... em không khóc đâu à.LingLing ngồi xuống bên cạnh. -Vậy thì để chị chỉ em cách nghĩ như một người làm chiến lược. Không phải code sai. Mà là tư duy sai.Cô cầm lấy laptop, gõ vài dòng, rồi màn hình sáng lại. Orm nhìn cô như nhìn... thần tượng.-Sao cái gì chị cũng làm được vậy?-Không phải cái gì cũng làm được đâu, chỉ là em chưa thấy lúc chị rối thôi!Ling mỉm cười nựng má Orm, cả 2 nhìn nhau âu yếm
Ở một góc khuôn viên biệt thự sang trọng phía Đông Bangkok - nơi tiếng xe ngoài phố chỉ còn là âm thanh mơ hồ phía rất xa, June đang ngồi ngâm chân trong nước gừng ấm, tay cầm quyển sách về kinh tế chính trị. Cô không ngủ cả đêm, suy nghĩ về lời phát biểu của ông Santi. Và về ánh mắt của một người...-Chị là kiểu người không thể nghỉ ngơi dù chỉ một giây, đúng không?_Một giọng nữ vang lên.June ngẩng lên. Là Enjoy, với bộ đồ trắng đơn giản, tóc xoả, mang hương thơm nhẹ mùi gỗ và hoa nhài.-Chị ngồi đây một mình, không buồn sao?_ Enjoy nghiêng đầu, nụ cười hiền như nắng sớm.June khẽ nhếch môi. -Chị quen rồi. Một mình thì không ai làm phiền. Và cũng không ai phải thất vọng.-Chị quen với một mình, nhưng em thì chưa quen với việc nhìn chị cô đơn.June im lặng một lúc rồi khẽ cười:-Nếu em cứ nhìn lâu như vậy... có lẽ chị cũng sẽ quen với việc có em bên cạnh mất thôiEnjoy nghiêng người nhìn cô, giọng nhẹ tênh như gió thoảng:
-Vậy thì... em sẽ cứ nhìn như thế... cho đến khi chị không thể thiếu em bên cạnh nữa.June bật cười khẽKhu vườn sau của ngôi biệt thự, tĩnh lặng và kín đáo, tràn đầy sắc xanh được cắt tỉa gọn gàng theo phong cách phương Tây. Những giàn hoa giấy buông lơi theo hàng rào gỗ trắng, bầu trời Bangkok trong xanh, có vài đám mây lơ lửng như đang mơ.Charlotte đang ngồi một mình trên chiếc xích đu ngoài hiên. Váy xếp ly ngắn màu đen, áo sơ mi trắng thắt nơ cổ, mái tóc đỏ buộc cao hơi rối vì gió. Trên tay cô là ly nước ép ổi, màu xanh nhạt mát mắt.Chân đung đưa. Mắt nhìn xa. Và rõ ràng... đang rỗi việc.-Cảnh này đẹp ghê. Còn em thì giống như... phần thưởng bất ngờ trong một ngày quá đẹp trời._ Giọng nói vang lên từ lối nhỏ dẫn ra vườn.Charlotte liếc mắt qua. Engfa Waraha,áo sơ mi lụa đen sơ vin cùng quần tây ống rộng, tay đút túi, tóc búi lơi, nụ cười nghiêng nghiêng, như thể vừa bước ra từ một bộ ảnh thời trang của Vogue Thái.-Chị có thói quen xuất hiện mà không mời hả?_ Charlotte nâng ly nước ép lên, uống một ngụm. Má lúm hiện rõ mỗi lần môi cô cong nhẹ.-Tôi không phải khách._Engfa nhún vai, bước đến gần. -Tôi là người đi lạc vào tâm trí cô từ tối qua.Charlotte lườm. Nhưng khóe miệng lại khẽ cong.-Tự tin dữ ha?-Không tự tin thì đâu dám đến gần người nhà Voravan._Engfa ngồi xuống chiếc ghế cạnh xích đu, nghiêng đầu. -Chị lúc nào cũng trông như sắp đá người khác ra khỏi phòng ấy.-Đó là do mặt em thôi. Còn nếu không thích thì né xa.-Không đâu. Càng như vậy chị càng muốn lại gần._Engfa chống cằm nhìn Charlotte, mắt lấp lánh như đang phát hiện kho báu.Im lặng vài giây. Tiếng gió đung đưa giàn hoa phía trên, vài cánh rơi xuống tóc Charlotte.Engfa vươn tay, nhẹ nhàng gỡ một cánh hoa giấy mắc vào mái tóc đỏ.-Biết không... Trước giờ chị tưởng chị thích kiểu người trưởng thành, chững chạc... Ai ngờ bị 'dính thính' bởi một người ngồi vắt chân uống nước ép ổi nhìn trời.Charlotte bật cười, hơi nghiêng đầu tránh tay Engfa, nhưng không né hoàn toàn.-Em đang tán chị đó hả?-Không. Chị đang thông báo. Tán thì tối mới làm.Charlotte cười khúc khích.-Cô là kiểu thông minh mà tôi không nên dính vào.-Thì dính chơi thôi. Có ai bắt cô dính cả đời đâu._ Engfa nháy mắt.-Cô đúng là phiền.-Ừ. Nhưng tôi đẹp mà.Charlotte quay đi, nhưng má lại hồng lên thấy rõ.Tình yêu, đôi khi, không chọn đúng phe. Nó chỉ chọn đúng người.
Nắng sớm trải đều trên từng mái ngói cổ kính của Bangkok, in bóng xuống mặt sông Chao Phraya đang lặng lẽ trôi. Nhưng bên trong những toà cao ốc kính bóng loáng, một cơn bão âm thầm đang bắt đầu nổi lên, không phải bằng giông gió, mà bằng dòng tin tức dày đặc được in trên các trang nhất.[Báo TháiBiz Times]TIỆC CÔNG BỐ CHỦ TỊCH PHUMJAI - VORAVAN CHÍNH THỨC THAM DỰ: MỘT BƯỚC NGOẶT HAY CHỈ LÀ NƯỚC CỜ NGẦM?"Lần đầu tiên trong hơn ba thập kỷ, hai tập đoàn quyền lực nhất Thái Lan cùng xuất hiện trong một khung hình, gia tộc Phumjai đậm chất dân dã và gia tộc Voravan lạnh lùng quý tộc. Điều gì khiến ông Santi Phumjai 'phá lệ' mời đối thủ không đội trời chung tham dự ngày trọng đại? Giới đầu tư đang đặt câu hỏi: đây là lời tuyên chiến hay một thỏa ước ngầm?"[Bangkok Elite News]ĐẲNG CẤP VƯỢT MỌI KHUÔN KHỔ: VORAVAN VÀ PHUMJAI - KHI QUYỀN LỰC GẶP TRUYỀN THỐNG"Trang phục xa hoa, ánh mắt sắc lạnh, không một cái ôm hay nụ cười thân thiện. Nhưng có thứ gì đó đã thay đổi vào đêm qua. Trong những cái bắt tay chừng mực, những ánh mắt khó đoán, người ta thấy tương lai đang khẽ chuyển mình. Và bốn cô con gái nhà Phumjai, với bản sắc hoàn toàn mới, chính thức bước vào trung tâm quyền lực."Bên trong các văn phòng, phòng họp, quán café cao cấp, các bức ảnh của buổi tiệc đêm qua được truyền đi như sóng ngầm:
- Gia đình Voravan trong ánh đèn flash - lạnh, đẹp, bất khả xâm phạm.
- Gia đình Phumjai - mộc mạc, chỉn chu nhưng đầy tự tin và bản lĩnh.
- Và đặc biệt là... những ánh nhìn bị chụp lại đúng khoảnh khắc:
Ann nhìn Cheer.
LingLing đứng gần Orm hơn một nhịp thở.
June và Enjoy không hẹn mà lại cùng nhau chạm tay vào một ly rượu.
Engfa bước đi ngay sau Charlotte một xíu, và người chụp thề rằng họ nghe được một tiếng cười rất khẽ, rất lạ.Bên ngoài yên ả.
Nhưng trong lòng những người trong cuộc, một ván cờ khác đã bắt đầu chuyển động.
Không còn là nước đi bằng dự án, cổ phần hay truyền thông.
Mà là những ánh mắt chạm nhau, đầy cấm kỵ và nghịch lý, giữa con cháu hai đế chế đối đầu.Sự kiện đêm qua không chỉ được đăng trên báo chí. Nó len lỏi vào các hội nhóm giới tài chính, trending trên mạng xã hội, và khiến cả Bangkok xôn xao.Một bên là niềm kiêu hãnh lâu đời.
Một bên là sức bật vươn lên từ đất.
Nếu cuộc chiến bắt đầu từ đời cha mẹ, thì điều gì đang chờ đợi ở đời con cháu?Trong các văn phòng cao tầng, người ta bắt đầu đặt cược.
Không còn là "ai sẽ thắng trong thị trường bất động sản",
mà là:Ai trong số họ sẽ phá vỡ định kiến, và ai sẽ phá vỡ trái tim ai?
Ann ngồi một mình ở quầy bar của 1 ngôi nhà sang trọng, ly espresso còn bốc khói trước mặt. Ánh nắng chiếu xuyên qua lớp kính phản chiếu gương mặt cô, mệt mỏi nhưng không kém phần kiêu hãnh-Em dậy sớm thật._ Giọng nói trầm ấm vang lên từ phía sau.Cheer bước đến, tay cầm hai túi giấy: một túi bánh nếp nhân dừa, một túi xôi xoài. Loại đồ ăn sáng mà giới nhà giàu thường lãng quên.-Cho tôi hả?_ Ann nhướn mày.-Ừ, đền bù cho việc tối qua nhà chị bước vào như muốn đóng băng cả sảnh._ Cheer mỉm cười, đôi mắt cười ấy khiến Ann bất giác quay đi.-Cẩn thận. Em đang đùa với lửa đấy._Ann lạnh lùng đáp, nhưng tay đã lặng lẽ mở túi bánh.Cheer nhún vai. -Thì cứ để lửa cháy. Biết đâu, chị cũng muốn được ấm một lần?Ann không nói. Nhưng Cheer thấy rõ, lớp mặt nạ băng giá kia, đã hơi nứt.Ở khu vườn thượng uyển, nơi hoa hồng nở muộn và chim chóc bắt đầu ríu rít, Orm đang đứng bên hồ, tay cầm laptop, xem lại bản báo cáo hệ thống số hóa cho năm sau. Cô cau mày, rồi khẽ thở dà,đoạn mã lỗi kia không chịu chạy.-Em vẫn làm việc à?_Giọng nữ vang lên, trầm và đều như mặt nước.Orm quay lại. Là LingLing, tóc xõa tự nhiên, không son phấn, nhưng đẹp đến vô thực.-Dạ... chị muốn đi dạo à?-Không. Muốn xem một người trẻ sửa lỗi hệ thống bằng cách đập máy hay là khóc._ LingLing nói, khẽ mỉm cười.Orm ngẩn ra. Rồi đỏ mặt.-Em... em không khóc đâu à.LingLing ngồi xuống bên cạnh. -Vậy thì để chị chỉ em cách nghĩ như một người làm chiến lược. Không phải code sai. Mà là tư duy sai.Cô cầm lấy laptop, gõ vài dòng, rồi màn hình sáng lại. Orm nhìn cô như nhìn... thần tượng.-Sao cái gì chị cũng làm được vậy?-Không phải cái gì cũng làm được đâu, chỉ là em chưa thấy lúc chị rối thôi!Ling mỉm cười nựng má Orm, cả 2 nhìn nhau âu yếm
Ở một góc khuôn viên biệt thự sang trọng phía Đông Bangkok - nơi tiếng xe ngoài phố chỉ còn là âm thanh mơ hồ phía rất xa, June đang ngồi ngâm chân trong nước gừng ấm, tay cầm quyển sách về kinh tế chính trị. Cô không ngủ cả đêm, suy nghĩ về lời phát biểu của ông Santi. Và về ánh mắt của một người...-Chị là kiểu người không thể nghỉ ngơi dù chỉ một giây, đúng không?_Một giọng nữ vang lên.June ngẩng lên. Là Enjoy, với bộ đồ trắng đơn giản, tóc xoả, mang hương thơm nhẹ mùi gỗ và hoa nhài.-Chị ngồi đây một mình, không buồn sao?_ Enjoy nghiêng đầu, nụ cười hiền như nắng sớm.June khẽ nhếch môi. -Chị quen rồi. Một mình thì không ai làm phiền. Và cũng không ai phải thất vọng.-Chị quen với một mình, nhưng em thì chưa quen với việc nhìn chị cô đơn.June im lặng một lúc rồi khẽ cười:-Nếu em cứ nhìn lâu như vậy... có lẽ chị cũng sẽ quen với việc có em bên cạnh mất thôiEnjoy nghiêng người nhìn cô, giọng nhẹ tênh như gió thoảng:
-Vậy thì... em sẽ cứ nhìn như thế... cho đến khi chị không thể thiếu em bên cạnh nữa.June bật cười khẽKhu vườn sau của ngôi biệt thự, tĩnh lặng và kín đáo, tràn đầy sắc xanh được cắt tỉa gọn gàng theo phong cách phương Tây. Những giàn hoa giấy buông lơi theo hàng rào gỗ trắng, bầu trời Bangkok trong xanh, có vài đám mây lơ lửng như đang mơ.Charlotte đang ngồi một mình trên chiếc xích đu ngoài hiên. Váy xếp ly ngắn màu đen, áo sơ mi trắng thắt nơ cổ, mái tóc đỏ buộc cao hơi rối vì gió. Trên tay cô là ly nước ép ổi, màu xanh nhạt mát mắt.Chân đung đưa. Mắt nhìn xa. Và rõ ràng... đang rỗi việc.-Cảnh này đẹp ghê. Còn em thì giống như... phần thưởng bất ngờ trong một ngày quá đẹp trời._ Giọng nói vang lên từ lối nhỏ dẫn ra vườn.Charlotte liếc mắt qua. Engfa Waraha,áo sơ mi lụa đen sơ vin cùng quần tây ống rộng, tay đút túi, tóc búi lơi, nụ cười nghiêng nghiêng, như thể vừa bước ra từ một bộ ảnh thời trang của Vogue Thái.-Chị có thói quen xuất hiện mà không mời hả?_ Charlotte nâng ly nước ép lên, uống một ngụm. Má lúm hiện rõ mỗi lần môi cô cong nhẹ.-Tôi không phải khách._Engfa nhún vai, bước đến gần. -Tôi là người đi lạc vào tâm trí cô từ tối qua.Charlotte lườm. Nhưng khóe miệng lại khẽ cong.-Tự tin dữ ha?-Không tự tin thì đâu dám đến gần người nhà Voravan._Engfa ngồi xuống chiếc ghế cạnh xích đu, nghiêng đầu. -Chị lúc nào cũng trông như sắp đá người khác ra khỏi phòng ấy.-Đó là do mặt em thôi. Còn nếu không thích thì né xa.-Không đâu. Càng như vậy chị càng muốn lại gần._Engfa chống cằm nhìn Charlotte, mắt lấp lánh như đang phát hiện kho báu.Im lặng vài giây. Tiếng gió đung đưa giàn hoa phía trên, vài cánh rơi xuống tóc Charlotte.Engfa vươn tay, nhẹ nhàng gỡ một cánh hoa giấy mắc vào mái tóc đỏ.-Biết không... Trước giờ chị tưởng chị thích kiểu người trưởng thành, chững chạc... Ai ngờ bị 'dính thính' bởi một người ngồi vắt chân uống nước ép ổi nhìn trời.Charlotte bật cười, hơi nghiêng đầu tránh tay Engfa, nhưng không né hoàn toàn.-Em đang tán chị đó hả?-Không. Chị đang thông báo. Tán thì tối mới làm.Charlotte cười khúc khích.-Cô là kiểu thông minh mà tôi không nên dính vào.-Thì dính chơi thôi. Có ai bắt cô dính cả đời đâu._ Engfa nháy mắt.-Cô đúng là phiền.-Ừ. Nhưng tôi đẹp mà.Charlotte quay đi, nhưng má lại hồng lên thấy rõ.Tình yêu, đôi khi, không chọn đúng phe. Nó chỉ chọn đúng người.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me