Doi Gian
"Vừa qua, người dân đã phát hiện ra một thi thể người không toàn thây nằm nghiêng ngang trên đường XXX tại khu phố XXX, bàng hoàng hơn nữa, danh tính nạn nhân được xác nhận là ông Lý Nhã Hưng, một trong những doanh nhân thành đạt của Việt Nam, hiện tại vụ việc đang được bên phía cảnh sát đang điều tra, xin chia buồn cùng gia đình ông"
Tiếng tivi vừa dứt, cậu mỉm cười rồi lấy gương ra soi"Aydaa, đẹp trai quá mà, tên quản lý sao rồi nhỉ? Nhớ anh ta ghê á"Ngắm nghía bản thân mọi góc, rồi lấy điện thoại ra gọi cho cô thông báo, tiếng chuông đợt hai vang lên mới có người bắt máy"Sao vậy?""Thưa sếp, ông ta đã được người dân tìm thấy!""ồ vậy sao? còn về phần camera gần đó cậu tính sao rồi?""Thưa sếp, tôi đảm bảo với sếp rằng sẽ không có đoạn ghi băng nào ghi lại cảnh chúng ta hành động, cô Phương và các người khác đã hack vào toàn bộ hệ thống cam để xóa hình ảnh đó đi!""hah, cô Phương quả thật rất giỏi, tôi khâm phục cậu thật, trong việc này cậu xử lí rất tốt, tăng lương nhé, tôi tắt trước""Vâng sếp"Cậu vui mừng nhảy cẩng lên như đứa con nít, lần đầu tiên cậu được sếp khen ngợi nhiều đến vậy, lần sau chắc chắn sẽ tốt hơn"Vợ ơi !! Anh được tăng lương rồi"Cậu hướng về phía bếp, nơi có cô gái đang đứng đó luậy nguậy nấu đồ ăn, nhìn cậu mỉm cười
"Minh Kiên..cậu sao vậy""Ông Lý bị giết rồi, tàn bạo lắm.."Khánh Linh mắt chữ A mồm chữ O nhìn em, không thể tin được"C-cậu..nói thật á?""cậu nghĩ tớ đùa?"Mắt em rưng rưng, nó được bao bọc bởi một lớp nước long lanh, chỉ cần di động nhẹ thôi là em sẽ khóc ngay tại chỗ mấtLấy tay dụi dụi đôi mắt đỏ ửng ấy, em nhìn vào dòng tin ấy một lần nữa, nhìn mãi, nhìn mãi, đơ người ra chẳng còn biết nói gì
Ông Lý được em xem như ba ruột, ông ấy tốt với em lắm, dạy em cách trồng các mầm cây, chăm sóc bọn chúng như thế nào, ông ấy là người nâng đỡ tinh thần em, đi với ông ấy khiến em thoải mái và vui vẻ hơn hẳn, như quên đi đống bận rộn kia, cùng ông ấy trò chuyện về những cái em không hiểu về loài người, ông Lý cũng già rồi, chứng kiến kẻ thất bại, kẻ thành danh, những mặt trái xã hội ông điều nắm rõ, kinh qua nhiều cuộc chơi nên ông rõ em hơn ai hết, ông luôn dạy em cách bình tĩnhÔng đã từng nóiTa có thể làm sai với thế gian nhưng cũng không để con buồnSau này, nếu ta mất, nhớ ta thì hãy thả một bông hoa cúc xuống bờ suối, ta sẽ nhận được nó và đến ôm conCon hãy bình tĩnh khi cảm thấy bực tức vì dăm ba câu lời nhất thời tức giận sẽ là thứ khiến con ân hận cả đờiĐừng cố gắng bắt chuyện với kẻ đang nổi nóng vì con, hãy để họ bình tĩnh, lúc tức giận họ chỉ nói những lời sỉ nhục, hạ thấp bản thân con thôiCon muốn thử cảm giác tự tay giết người sao? Phải, ta đã từng dạy con thứ đó trong việc làm ăn, nên nhớ chỉ giết cáo không giết vịtThế giới của em sụp đổ, chết không toàn thây? Em thề dù cho có đánh đổi mạng sống đi chăng nữa em cũng phải giết được kẻ chủ mưu đứng sau vụ này, nhất định không nương tay với kẻ đó
Khánh Linh nhìn em, nàng biết cô bạn mình đang ra sao, tâm can đang nghĩ gì"Cậu ổn không vậy?""hm, tớ ổn"Nói dối, rõ ràng là nói dối, cậu nghĩ sẽ dễ dàng qua mắt được Khánh Linh sao?xem thường mình sao? nếu cậu ổn, sao mắt cậu lại đỏ hoecậu bảo cậu ổn, đó là miệng nói, mắt cậu cho tớ thấy hết rồiLinh ôm em vào lòng, vỗ vỗ nhẹ vào lưng em"Không sao đâu, không việc gì phải dối mình như thế"Em òa lên,như một đứa trẻ, em nằm trong lòng cô bạn kia, khóc nấc lên từng đợt, từng đợt.."Khánh Linh à..hức..làm ơn..hic..đây chỉ là mơ thôi đúng không?..nói với tớ đi, đây chỉ là giấc mơ đúng không""Cậu khóc đi, khi nào không khóc được thêm mình sẽ nói với cậu, đừng kích động"Thế là em bé nằm trong lòng Linh khóc tầm 45ph, em rời khỏi cái ôm, nhìn áo bạn ướt một mảng lớn, thấy có chút xấu hổ vì khóc nhiều như vậy..nhưng em vẫn muốn khóc tiếp, em không khóc được nữa nhưng vẫn muốn khóc..khó hiểu"Cậu..ông ấy mất rồi, à không, chỉ là ông ấy đang trên đường đến với Chúa thôi, dù không hiện diện được nhưng mình tin chắc rằng ông ấy sẽ đi theo bảo vệ cậu mà, nín đi"em không đáp, cũng không nhìn bạn, em nhìn bầu trời, hôm nay trong xanh đến lạ, tiếc là ông ấy không thể nhìn thấy nóừm..ông ấy mất rồi
là sẽ không cùng em chăm sóc cây nữa
không đi dạo bờ sông, không câu cá dưới ao vào buổi chiều mát mẻ nữa
cảm giác mất mát đau thương dâng trào trong lòng, nhưng sau này lỡ em buồn thì sao nhỉ? có lẽ do phụ thuộc vào ông nhiều quá nên em ỷ là có ông sẽ không cần cách giải tỏa nữa rồi, ông đi thật sao? giống mẹ em vậy, cả dì Trương nữa, trên đó chắc mẹ và dì quý ông lắm, ông chăm em kĩ cỡ đấy cơ mà, nhưng còn em thì sao đây, sống đơn độc vậy hoài luôn hả? không có mẹ, không có dì Trương, không có ông ấy, ai sẽ bên em vào lúc buồn rầu đây? ba em ư, ông ta không phải người em cần, mãi mãi không
Dòng suy nghĩ bị cắt ngang bởi tiếng chuông điện thoại"tôi nghe""ngày mai ta có cuộc họp với bên Trần Thị, có mặt tại công ty lúc 7h, nhớ đấy""vâng"em cúp máy, lại ngẩn người nữa rồi, cô bạn kia biết em buồn nên không động chạm gì nữa, để em im nhiều khi còn tốt hơn
Tiếng tivi vừa dứt, cậu mỉm cười rồi lấy gương ra soi"Aydaa, đẹp trai quá mà, tên quản lý sao rồi nhỉ? Nhớ anh ta ghê á"Ngắm nghía bản thân mọi góc, rồi lấy điện thoại ra gọi cho cô thông báo, tiếng chuông đợt hai vang lên mới có người bắt máy"Sao vậy?""Thưa sếp, ông ta đã được người dân tìm thấy!""ồ vậy sao? còn về phần camera gần đó cậu tính sao rồi?""Thưa sếp, tôi đảm bảo với sếp rằng sẽ không có đoạn ghi băng nào ghi lại cảnh chúng ta hành động, cô Phương và các người khác đã hack vào toàn bộ hệ thống cam để xóa hình ảnh đó đi!""hah, cô Phương quả thật rất giỏi, tôi khâm phục cậu thật, trong việc này cậu xử lí rất tốt, tăng lương nhé, tôi tắt trước""Vâng sếp"Cậu vui mừng nhảy cẩng lên như đứa con nít, lần đầu tiên cậu được sếp khen ngợi nhiều đến vậy, lần sau chắc chắn sẽ tốt hơn"Vợ ơi !! Anh được tăng lương rồi"Cậu hướng về phía bếp, nơi có cô gái đang đứng đó luậy nguậy nấu đồ ăn, nhìn cậu mỉm cười
"Minh Kiên..cậu sao vậy""Ông Lý bị giết rồi, tàn bạo lắm.."Khánh Linh mắt chữ A mồm chữ O nhìn em, không thể tin được"C-cậu..nói thật á?""cậu nghĩ tớ đùa?"Mắt em rưng rưng, nó được bao bọc bởi một lớp nước long lanh, chỉ cần di động nhẹ thôi là em sẽ khóc ngay tại chỗ mấtLấy tay dụi dụi đôi mắt đỏ ửng ấy, em nhìn vào dòng tin ấy một lần nữa, nhìn mãi, nhìn mãi, đơ người ra chẳng còn biết nói gì
Ông Lý được em xem như ba ruột, ông ấy tốt với em lắm, dạy em cách trồng các mầm cây, chăm sóc bọn chúng như thế nào, ông ấy là người nâng đỡ tinh thần em, đi với ông ấy khiến em thoải mái và vui vẻ hơn hẳn, như quên đi đống bận rộn kia, cùng ông ấy trò chuyện về những cái em không hiểu về loài người, ông Lý cũng già rồi, chứng kiến kẻ thất bại, kẻ thành danh, những mặt trái xã hội ông điều nắm rõ, kinh qua nhiều cuộc chơi nên ông rõ em hơn ai hết, ông luôn dạy em cách bình tĩnhÔng đã từng nóiTa có thể làm sai với thế gian nhưng cũng không để con buồnSau này, nếu ta mất, nhớ ta thì hãy thả một bông hoa cúc xuống bờ suối, ta sẽ nhận được nó và đến ôm conCon hãy bình tĩnh khi cảm thấy bực tức vì dăm ba câu lời nhất thời tức giận sẽ là thứ khiến con ân hận cả đờiĐừng cố gắng bắt chuyện với kẻ đang nổi nóng vì con, hãy để họ bình tĩnh, lúc tức giận họ chỉ nói những lời sỉ nhục, hạ thấp bản thân con thôiCon muốn thử cảm giác tự tay giết người sao? Phải, ta đã từng dạy con thứ đó trong việc làm ăn, nên nhớ chỉ giết cáo không giết vịtThế giới của em sụp đổ, chết không toàn thây? Em thề dù cho có đánh đổi mạng sống đi chăng nữa em cũng phải giết được kẻ chủ mưu đứng sau vụ này, nhất định không nương tay với kẻ đó
Khánh Linh nhìn em, nàng biết cô bạn mình đang ra sao, tâm can đang nghĩ gì"Cậu ổn không vậy?""hm, tớ ổn"Nói dối, rõ ràng là nói dối, cậu nghĩ sẽ dễ dàng qua mắt được Khánh Linh sao?xem thường mình sao? nếu cậu ổn, sao mắt cậu lại đỏ hoecậu bảo cậu ổn, đó là miệng nói, mắt cậu cho tớ thấy hết rồiLinh ôm em vào lòng, vỗ vỗ nhẹ vào lưng em"Không sao đâu, không việc gì phải dối mình như thế"Em òa lên,như một đứa trẻ, em nằm trong lòng cô bạn kia, khóc nấc lên từng đợt, từng đợt.."Khánh Linh à..hức..làm ơn..hic..đây chỉ là mơ thôi đúng không?..nói với tớ đi, đây chỉ là giấc mơ đúng không""Cậu khóc đi, khi nào không khóc được thêm mình sẽ nói với cậu, đừng kích động"Thế là em bé nằm trong lòng Linh khóc tầm 45ph, em rời khỏi cái ôm, nhìn áo bạn ướt một mảng lớn, thấy có chút xấu hổ vì khóc nhiều như vậy..nhưng em vẫn muốn khóc tiếp, em không khóc được nữa nhưng vẫn muốn khóc..khó hiểu"Cậu..ông ấy mất rồi, à không, chỉ là ông ấy đang trên đường đến với Chúa thôi, dù không hiện diện được nhưng mình tin chắc rằng ông ấy sẽ đi theo bảo vệ cậu mà, nín đi"em không đáp, cũng không nhìn bạn, em nhìn bầu trời, hôm nay trong xanh đến lạ, tiếc là ông ấy không thể nhìn thấy nóừm..ông ấy mất rồi
là sẽ không cùng em chăm sóc cây nữa
không đi dạo bờ sông, không câu cá dưới ao vào buổi chiều mát mẻ nữa
cảm giác mất mát đau thương dâng trào trong lòng, nhưng sau này lỡ em buồn thì sao nhỉ? có lẽ do phụ thuộc vào ông nhiều quá nên em ỷ là có ông sẽ không cần cách giải tỏa nữa rồi, ông đi thật sao? giống mẹ em vậy, cả dì Trương nữa, trên đó chắc mẹ và dì quý ông lắm, ông chăm em kĩ cỡ đấy cơ mà, nhưng còn em thì sao đây, sống đơn độc vậy hoài luôn hả? không có mẹ, không có dì Trương, không có ông ấy, ai sẽ bên em vào lúc buồn rầu đây? ba em ư, ông ta không phải người em cần, mãi mãi không
Dòng suy nghĩ bị cắt ngang bởi tiếng chuông điện thoại"tôi nghe""ngày mai ta có cuộc họp với bên Trần Thị, có mặt tại công ty lúc 7h, nhớ đấy""vâng"em cúp máy, lại ngẩn người nữa rồi, cô bạn kia biết em buồn nên không động chạm gì nữa, để em im nhiều khi còn tốt hơn
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me