Doi Mat
* chát * Một bạt tay của người cô hằng lâu gọi là mẹ mạnh mẽ giáng xuống mặt cô sau đó là lời mắng chửi :- Lâm Thiên An mày lén phén với thằng nào mà bây giờ mới về.
- mày có biết giờ này 6,7h tối rồi không hả con kia.
- mày đi học không đi ăn xin quần áo rách tả tươi y chang ăn mày.
- ra đường hỏi mày con ai thì đừng nói con của tao nhé.
- em mày đẹp nhiêu thì mày xấu bấy nhiêu, da đen, mặt toàn mụn, lông mày thì mộc tùm lum, môi thì thâm tím, tóc thì xù nhìn lại coi mày có giống quỷ không.
- chửi mày mà tao mang nghiệp thôi biến vào trong nhanh đi đừng đứng ở đây mà hù ma người ta.
- à việc nhà còn chưa làm kia vô làm nhanh.
- nhớ là làm sạch sẽ vào ngày mai sẽ có khách quý đến nhà đó. Bà ấy buông một tràn dài chửi mắng. Cô nhìn bà... nhìn người mình gọi là mẹ, bà ta suốt này gặp cô là sẽ buông lời mắng lý do chính là khuôn mặt xấu xí này của cô. Cô chỉ cuối đầu " vâng " một tiếng rồi nhanh chóng chạy vào nhà lên thẳng phòng đóng của lại. Tấm gương bao lâu nay được che đi cô nhẹ nhàng gỡ xuống, nhìn người con gái xấu xí đang hiện diện trong gương, môi nở một nụ cười bi thương mà nâng tay lên chạm vào tám gương. : - đây là mình ? Là mình... * cốc cốc cốc * - Chị hai !!! Chị có trong đó khôngTiếng rõ cửa vang lên cùng tiếng nói dịu dàng cô liền lâu đi nhưng giọt nước mắt, nhận ra tiếng nói đó mà khẽ nói vọng :- Chị đang tắm...!!!Cô bé khoảng 16, 17 đứng ở ngoài kiên trì chờ đợi được mở cửa khi nghe cô hồi đáp thì thở dài vốn là cô bé ấy đang biết cô khóc vì muốn lên đây an ủi nhưng xem ra không được rồi nên đành đi thôi.Cô chán nản đóng lại chiếc gương ra vô phòng tắm, từng tiếng nói chảy xuống. Cô nhắm mắt để tận thương mơ hồ nhớ lại chuyện hồi chiều mà giật mình sẽ hãi. Từng câu từng chữ lại vang lên.- Mau đốt cặp nó đi.
- Xé áo nó luôn đi
- ể ể còn chiếc xe của nó kìa quăng đi.
- tạt nước vào nó đi. Cô lại khụy xuống nhưng lần này lại không rơi lệ nữa mà là dùng sức để đứng lên. Tâm cô đã nguội bây giờ nước mắt cũng cạn rồi...
- mày có biết giờ này 6,7h tối rồi không hả con kia.
- mày đi học không đi ăn xin quần áo rách tả tươi y chang ăn mày.
- ra đường hỏi mày con ai thì đừng nói con của tao nhé.
- em mày đẹp nhiêu thì mày xấu bấy nhiêu, da đen, mặt toàn mụn, lông mày thì mộc tùm lum, môi thì thâm tím, tóc thì xù nhìn lại coi mày có giống quỷ không.
- chửi mày mà tao mang nghiệp thôi biến vào trong nhanh đi đừng đứng ở đây mà hù ma người ta.
- à việc nhà còn chưa làm kia vô làm nhanh.
- nhớ là làm sạch sẽ vào ngày mai sẽ có khách quý đến nhà đó. Bà ấy buông một tràn dài chửi mắng. Cô nhìn bà... nhìn người mình gọi là mẹ, bà ta suốt này gặp cô là sẽ buông lời mắng lý do chính là khuôn mặt xấu xí này của cô. Cô chỉ cuối đầu " vâng " một tiếng rồi nhanh chóng chạy vào nhà lên thẳng phòng đóng của lại. Tấm gương bao lâu nay được che đi cô nhẹ nhàng gỡ xuống, nhìn người con gái xấu xí đang hiện diện trong gương, môi nở một nụ cười bi thương mà nâng tay lên chạm vào tám gương. : - đây là mình ? Là mình... * cốc cốc cốc * - Chị hai !!! Chị có trong đó khôngTiếng rõ cửa vang lên cùng tiếng nói dịu dàng cô liền lâu đi nhưng giọt nước mắt, nhận ra tiếng nói đó mà khẽ nói vọng :- Chị đang tắm...!!!Cô bé khoảng 16, 17 đứng ở ngoài kiên trì chờ đợi được mở cửa khi nghe cô hồi đáp thì thở dài vốn là cô bé ấy đang biết cô khóc vì muốn lên đây an ủi nhưng xem ra không được rồi nên đành đi thôi.Cô chán nản đóng lại chiếc gương ra vô phòng tắm, từng tiếng nói chảy xuống. Cô nhắm mắt để tận thương mơ hồ nhớ lại chuyện hồi chiều mà giật mình sẽ hãi. Từng câu từng chữ lại vang lên.- Mau đốt cặp nó đi.
- Xé áo nó luôn đi
- ể ể còn chiếc xe của nó kìa quăng đi.
- tạt nước vào nó đi. Cô lại khụy xuống nhưng lần này lại không rơi lệ nữa mà là dùng sức để đứng lên. Tâm cô đã nguội bây giờ nước mắt cũng cạn rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me