TruyenFull.Me

Doi Ta Han Vay

  Vừa bước vào trong nhà, Sae đã khá bất ngờ khi thấy em nằm dài trên sàn phòng khách, cứ nghĩ rằng em xem TV rồi ngủ quên ấy vậy mà khi đến gần để bồng em lên thì mới phát hiện người em nóng bừng hực. Trán đẫm mồ hôi khiến tóc mai cũng ướt nhẹp mà nép sát trán, mặt nhỏ đỏ bừng, mi mắt cũng bóng lên vì bị ướt. Không chần chừ thêm làm gì, anh bồng em vào phòng ngủ mà đặt em lên giường, nghe em thút thít níu lấy cổ áo anh như luyến tiếc chẳng muốn xa, dù rất muốn chiều theo sự nhõng nhẽo lúc yếu đuối của em là thế, ấy vậy mà Sae vẫn phải nhắm mắt làm ngơ mà dùng tay từ từ gỡ tay em ra.

   Bé con của anh bệnh rồi, lại còn chẳng nói anh tiếng nào cả, Sae có thể lập tức chạy về với em kia mà, vậy sao em chẳng gọi anh lấy một cuộc, nhắn anh lấy một tin?

   Lục lấy nhiệt kế điện tử bên trong ngăn tủ cạnh đầu giường, Sae đưa nó đối diện thái dương em mà đo nhiệt độ.

   38.6°C.

   Vụng về mang một chậu nước mát đặt lên tủ đầu giường, Sae nhúng khăn rồi vắt nhẹ mà lau lên mặt em, cẩn thận xoa khăn lên lớp da bóng bừng. Rồi anh lại giặt khăn rồi lau cổ lau tay cho em, thậm chí còn luồn vào trong dùng khăn lau sơ qua cơ thể em. Em đỗ mồ hôi đến ướt nhẹp, Sae không thể em mặc đồ ướt như thế vậy nên sau khi dán cho em miếng hạ sốt cũng vội vàng đi lấy đồ ngủ mà thay cho em.

   "Anh...về rồi à.". Sae xót xa khi nghe giọng em khàn đi trông thấy, chỉ còn có thể thều thào yếu đuối với anh. Ấy vậy mà như cảm thấy khiến Sae đau lòng còn chưa đủ, dứt câu thôi em đã phải ong đầu vì một trận ho đột ngột, kéo theo cổ họng đau rát cùng những cơn nhức đầu, em gục xuống giường, không ngồi dậy nổi để chào Sae nữa.

   Hít mạnh để lưu thông đường thở, em khổ sở thở khò khè lấy hơi. Nhiệt độ từ cơ thể khiến phần lưng tiếp xúc với giường của em nóng đến không chịu nổi, thấy thế Sae liền bật máy lạnh, chỉ hơi mát mát thôi, cảm thấy xung quanh dần mát lên, em thở dài thỏa mãn.

   "Em ăn gì chưa?". Sae vuốt tóc em ra sau tai, tiếp cận khuôn mặt mơ màng vì sốt của em.

   "Em chưa, em không nghĩ em ăn nổi.". Em lại hít mạnh vì nghẹt mũi, tận hưởng lòng bàn tay mát mẻ của Sae bên mặt mà dụi vào.

   "Ráng ăn nhé, anh mua cháo cho em, ăn ngoan rồi uống thuốc.". Thấy Sae nói vậy em cũng chỉ biết ngoan ngoãn gật đầu, mê man hít mạnh để có thể thở.

   Thấy vậy anh cầm điện thoại lên để đặt đồ ăn, nhờ họ mua thuốc trên đường đi tới giao hàng. Sae tất nhiên muốn nấu cháo cho em cho an tâm dù rằng anh chẳng quá giỏi giang gì, nhưng em có vẻ cần anh sát bên hơn là một món ăn tình yêu, vậy nên Sae ở lại với em.

   "Sao em không nói anh biết?". Sae cởi áo sơ mi bên ngoài để còn mỗi áo thun mà leo giường cùng em, may mà anh đã tắm trước khi về rồi nên chẳng cần rời em nữa.

   Sae không chắc nữa, vì anh không đủ đáng tin với em sao? Chứ vì sao mà em lại chẳng nói anh lời nào?

   "Lấy cho em khẩu trang đã rồi hẳn nằm với em.". Em rên rỉ quay đi chỗ khác, mắt mở mờ chẳng tỉnh táo mà vẫn quan tâm đến việc sẽ lây bệnh cho anh.

   Sae không nói gì, chỉ ra ngoài phòng một lát rồi lại quay lại với chiếc khẩu trang đeo gọn trên mặt. Như đọc được suy nghĩ của em, anh dành trả lời trước, không để cổ họng em phải làm việc thêm nữa.

   "Em đang nghẹt mũi đeo khẩu trang thì thở thế nào, anh đeo là được rồi.". Sae lại nằm lên giường với em, để em choàng tay qua ôm mình. Thỉnh thoảng anh lại khẽ cười khi thấy em liên tục đổi chỗ đặt tay vì quá nóng, trông vừa thương vừa đáng yêu.

   Sau 15 phút, điện thoại Sae run lên cùng với nhạc chuông mặc định, anh nhanh chóng ngồi dậy để ra khỏi giường vậy mà em lại mè nheo, rên rỉ ôm anh thật chặt, không cho anh đi đâu.

   "Nuhhhhhhh....". Em bám chặt lấy eo Sae, làm anh chỉ còn cách bất lực bồng em ra ngoài lấy đồ. Anh mở cửa rồi nhanh chóng lấy đồ được đặt cạnh cửa, vào bếp đổ nước sôi mà anh đã nấu trước đó vào bình giữ nhiệt và pha chút nước mát để nó ấm ấm vừa đủ. Xong xuôi, Sae một tay bồng em, một tay cầm cả cháo vừa được giao cùng thuốc và bình nước ấm vào phòng ngủ. Đặt em ngồi dựa vào gối mà gỡ tay em ra.

   "Tỉnh táo nào, ăn rồi uống thuốc nhé.". Sae cầm đồ buột tóc trên kệ đầu giường mà buộc sơ một cái búi cho em gọn gàng mà ăn uống, rồi lại ngồi ở mép giường mà mở hộp cháo ra. Cháo nóng hổi, thơm phức, dần lan mùi ra xung quanh vậy mà chỉ làm em thêm đau đầu.

   Sae cẩn thận thổi nguội từng thìa cháo mà đưa gần môi em, đó giờ em yêu Sae nhất mà, làm sao có thể không ăn khi mà ảnh đã cố gắng thổi nguội nó đến thế chứ, vậy là em đành ngoan ngoãn há miệng để Sae đút cháo vào miệng.

   "Vị cứ ngại ngại.". Em lè lưỡi cho mát sau khi ăn xong làm Sae phải phì cười.

   "Vị ngại ngại là cái gì chứ.". Sae soạn thuốc mà đưa cho em, không quên mở nắp bình nước ấm hộ. Trong lúc em đang uống thuốc, Sae ra ngoài mà vứt đi hộp đựng đã sử dụng.

   Uống xong, em liền chui vào chăn mà nằm co trên giường, Sae vào thấy vậy liền dém chăn cho em rồi vào nằm cùng.

   "Em sao rồi?". Sae đặt cằm lên đầu em rồi dùng tay vuốt theo nếp tóc em xuống. Giọng nhẹ nhàng mà ấm áp như tạo một vùng êm ái, an tâm cho em.

   "Đỡ rồi.". Em lại ho, co người mà rúc vào lòng anh, mũi sụt sùi cố gắng mà thở. Làm anh thương lắm, vậy mà lòng vẫn nghẹn ứ câu hỏi vì sao.

   "Sao em không nói anh biết em bệnh?". Sae hỏi lại, tay xoa lưng em nhẹ nhàng.

   "Em sợ.". Em ngập ngừng hồi lâu rồi lí nhí trả lời, mặt vùi vào lồng ngực anh mà giấu đi cảm xúc, chẳng để anh thấy được.

   "Sợ?". Sae nhướng mày không hiểu lắm, vì sao em lại sợ chứ?

   "Em sợ anh thấy em phiền, em sợ anh sẽ nói cứ động đến em là bệnh tật, em sợ anh không vui khi thấy em bệnh.". Em lại vùi mặt vào ngực anh sâu hơn, anh chỉ có thế vuốt ve lưng em âu yếm khi thấy phần áo trước ngực dần ẩm ướt.

   "Không có chuyện anh thấy em phiền đâu, đúng là anh có không vui khi thấy em bệnh, nhưng vì là lo, chứ không phải vì em phiền phức.". Anh không hiểu từ đâu mà em lại có nỗi lo vô lý này, nhưng ngẫm lại cũng có thể ngầm ngầm hiểu ra. Em không dám nói, chứ không phải là không muốn nói.

   Vậy là đủ rồi, không khiến em phải thức thêm để khó chịu nữa, Sae hôn lên trán em qua lớp khẩu trang mà ôm em ấm áp, ru em ngủ êm trong vòng tay.

   Em vất vả rồi, hãy cứ ngủ ngoan nhé.

.

   Lời của mình: kể lể vì bùn thui mn hong cần đọc đâu lmao

   👯 hờ, cảm 3 ngày rồi, khó chịu muốn chết luôn huhu. Nhà mình thì tồi có tiếng, thấy mình bệnh là chửi mình động đến mày là bệnh tật, vì khi bệnh thì không giúp được họ. Tính ra hồi mình bị ngất giữa đường khi đang lái xe may mà gặp được người tốt nhất định chở mình về chứ không để mình tự chạy, về đến nhà còn kêu gia đình mình ra nói chuyện, bảo quan tâm mình hơn vì lúc mang mình vào lề hỏi số đt gia đình mình sau khi trả lời con ổn, con ổn, con tự về được còn ngất thêm 4, 5 lần gì đó, bảo nên quan tâm mình, xong người ta vừa đi xong thì quay sang chửi mình, mà mình mệt quá mình không có tỉnh táo để nhớ nổi. Nhưng có chửi mình là bệnh sao không nói để họ mang tiếng, ờm ok vậy mà lúc kêu bệnh thì cũng chửi kêu động đến mày là mày bệnh.

   Mệt riết đ muốn nói 🙁 xong đ nói thì nói mình là mày không nói thì mày chết luôn tao cũng không quan tâm, well đó h cũng có quan tâm đâu.

   Vậy thôi đi kiếm Sae, để anh quan tâm hộ. Hì, quan tâm xuất phát từ tình cảm như này vẫn tốt hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me