[DomicMasterD][Duonghung]Kết Hôn Với Bạn Thân
14
Ăn xong, Hùng nằm nhoài ra giường, thở phào mãn nguyện. Bụng no, má hồng, đầu gối lên đùi Dương. Anh vẫn dịu dàng vuốt tóc cậu, ngón tay nhẹ nhàng gỡ những sợi tóc còn rối, lâu lâu lại cúi xuống thơm lên trán một cái."Bây giờ xuống sofa coi phim nha vợ ? Nằm đây lát anh dọn cũng cực"Hùng bĩu môi:"Em mà bước xuống giường là đã không phải ăn trên giường rồi !"Dương cười khúc khích, vòng tay bế gọn cậu lên như bế mèo con, thì thầm:"Không cần bước. Chồng bế em"Hai người ôm nhau cuộn chăn trên ghế sofa, trên màn hình là một bộ phim tình cảm nhẹ nhàng, ánh sáng dịu dịu phản chiếu lên gò má cả hai. Hùng nằm gọn trong lòng Dương, đầu tựa vào ngực anh, mắt lim dim nhưng vẫn đủ tỉnh táo để thủ thỉ:"Em đi công tác mấy ngày mà cứ nhớ cái ghế này hoài. Nhớ cảm giác nằm vậy nè !""Vậy mà hôm qua gọi điện còn dám nói: 'Không sao, em ngủ ngon lắm'." - Dương cười nhẹ, trêu "Em nói dối đó. Em nằm một mình lạnh gần chết. Không có chồng ôm là không ngủ được !" Hùng lí nhí, kéo chăn lên cao hơn, che cả mũi. Dương cười khẽ, siết nhẹ vòng tay ôm Hùng:"Thấy chưa. Ai biểu đi công tác mà không cho anh đi theo""Đi theo rồi ai lo công ty ?" - Hùng nói, rồi cười, mắt vẫn dán vào màn hình.Một lúc sau, cậu nhẹ giọng kể:"Chuyến này cũng ổn, gặp bên phía đối tác Nhật thì họ rất quan tâm đến dự án tích hợp phần mềm AI mà mình bàn từ trước. Em có trình bày lại mô hình sơ khởi của team mình, họ rất hài lòng. Bên phía họ chỉ yêu cầu thêm khả năng quản trị dữ liệu theo thời gian thực nữa thôi !"Dương lắng nghe từng lời, tay vẫn xoa nhẹ lưng vợ:"Vậy là vợ đã nói đúng phần chiến lược như anh bàn trước khi đi đúng không ?""Ừm ! Còn mảng API bên em, tuần sau họ gửi bản đề xuất hợp tác. Chồng xem rồi duyệt giúp em nha !""Rồi, vợ cứ gửi anh file. Tối mai mình ngồi xem lại. À, có cần hẹn một buổi gặp bên phía bộ phận pháp lý nữa không ?""Có ! Chồng hẹn giúp em, để em chuẩn bị tài liệu."Dương gật đầu, ánh mắt từ màn hình phim dời xuống Hùng - người vợ vừa thông minh, chỉn chu, lại mềm mại trong vòng tay mình. Anh hôn nhẹ lên thái dương cậu, thì thầm:"Giỏi quá ! Vợ anh vừa dễ thương mà còn giỏi nữa ! Đi công tác mấy ngày về là thấy việc đâu vào đấy rồi !"Hùng cười khúc khích, tựa cằm lên ngực anh, mắt long lanh:"Thì tại có chồng ở nhà hỗ trợ mà em mới yên tâm tập trung được chứ bộ"Phim đến một đoạn nhạc nền du dương, ánh sáng trong phòng dịu xuống, cả hai chỉ còn nghe tiếng tim nhau đập dưới lớp chăn. Dương khẽ nói:"Cứ thế này hoài ha vợ ? Mỗi chuyến công tác về là anh nấu, em kể, rồi mình ôm nhau xem phim"Hùng cười khẽ, mắt đã dần nhắm lại, môi thì thầm:"Ừm... như vậy là đủ hạnh phúc rồi chồng"----------Sáng hôm sau, ánh nắng nhẹ chiếu qua rèm cửa mỏng, rọi lên má Hùng đang ngủ với tư thế nằm sấp, mặt úp vào gối, tóc rối bù, miệng khẽ hé thở đều. Dương đã thức trước từ lúc nào, ngồi tựa đầu giường đọc tài liệu, mắt thỉnh thoảng lại dừng lại trên gò má vợ. Đến gần 7 giờ, Dương cúi xuống, hôn nhẹ lên gáy Hùng rồi thì thầm:"Vợ ơi~ Dậy nha ! Hôm nay phải đi họp với team chiến lược nè !"Hùng rên một tiếng trong cổ họng, rồi ngóc đầu dậy, mắt lim dim như mèo con mới tỉnh ngủ:"Hôm nay là thứ mấy rồi chồng ?""Thứ Hai. Nhưng là thứ Hai của tụi mình nha. Họp rồi đi ăn trưa với mấy người bên tập đoàn nội bộ nữa đó !"Nghe vậy, Hùng dụi mắt ngồi dậy, vươn vai, nhìn Dương cười ngái ngủ:"Ủa mà hôm nay anh không đi làm hả ?""Đi chứ ! Nhưng đi cùng vợ" - Dương ghé lại, thơm lên trán cậu - "Hôm nay vợ là đối tác chiến lược quan trọng nhất mà !"Hai người chuẩn bị xong, ăn sáng nhẹ nhàng tại nhà Dương làm bánh mì ốp la và ly cà phê sữa đá, còn Hùng ngồi gọt trái cây ăn kèm. Cậu đã hoàn toàn hồi phục, thần sắc hồng hào, miệng nói không ngừng về ý tưởng mới cho chiến dịch AI tích hợp trong quản lý dữ liệu nội bộ. Tầm 9 giờ sáng, xe riêng chở cả hai đến trụ sở chính của tập đoàn Trần – Lê. Phòng họp tầng 17 đã có mặt đủ đội ngũ chủ chốt: bộ phận tài chính, chiến lược, pháp lý và đại diện hai tập đoàn mẹ. Dương bước vào trước, nắm tay Hùng đi phía sau, giới thiệu đầy tự hào:"Đây là Lê Quang Hùng giám đốc chiến lược phụ trách mô hình hợp nhất và tích hợp công nghệ giai đoạn 1."Cả phòng đứng dậy chào. Hùng gật đầu, mỉm cười nhã nhặn rồi nhanh chóng vào chủ đề.Suốt buổi sáng, Hùng trình bày kế hoạch điều phối bộ phận AI từ phía tập đoàn Họ Lê, đồng thời đưa ra mô hình timeline để chuyển trục mảng phát triển công nghệ sang miền Bắc. Dương lắng nghe, thỉnh thoảng đỡ lời, bổ sung các điểm pháp lý từ phía hạ tầng Họ Trần. Không khí trong phòng họp vừa chuyên nghiệp, vừa ăn ý đến mức ai cũng nhận ra hai người họ không chỉ là vợ chồng, mà còn là hai mảnh ghép hoàn hảo trong một bộ máy lãnh đạo lớn.Gần trưa, khi họp xong, mọi người ra ngoài ăn cùng nhau. Trên xe về, Dương ngả đầu lên vai Hùng, khẽ nói:"Vợ giỏi quá ! Hôm nay anh nhìn mà cứ muốn hôn em giữa phòng họp luôn á !"Hùng bật cười:"Dám không ? Làm như vậy là mất chức luôn đó chồng"Dương thì thầm:"Miễn vợ còn thương anh là được !"----------Buổi chiều, trời quang mây nhẹ. Sau bữa trưa cùng đội ngũ, Dương và Hùng lên xe đi đến khu đất dự án mới nằm ven thành phố nơi được định hướng sẽ trở thành trung tâm công nghệ tích hợp giữa hai tập đoàn Trần – Lê. Khi xe vừa dừng lại, Hùng bước xuống trước, tay chống nhẹ nắng trán, mắt nhìn khắp khoảng đất rộng thênh thang trải dài đến tận hàng cây cuối đường. Cậu quay lại, nheo mắt cười:"Rộng thật ha chồng. Không gian này mà lên được hai khối văn phòng xanh đúng như bản vẽ thì nhìn từ flycam sẽ đẹp ngất ngây"Dương đi tới, khoác tay qua vai Hùng:"Ừm! Bên anh lo xong pháp lý rồi ! Tuần sau là có giấy phê duyệt mặt bằng. Còn phía em, định thiết kế không gian mở như đề xuất không ?""Có chứ ! Em muốn chia cụm nhỏ, mỗi cụm 3-5 tầng, kết nối bằng hành lang xanh. Giữa là khu quảng trường năng lượng mặt trời""Ý tưởng đó giữ nguyên ha. Nhưng mình thêm mô hình trồng thẳng rau thủy canh ở tầng thượng, kết hợp khu café kỹ thuật số. Vừa chill vừa làm việc"Hùng vỗ vai anh cái bốp:"Chồng hôm nay năng lượng ghê ta! Làm em cũng thấy hứng theo luôn á !"Dương cười khẽ, quay sang nhìn cậu một cách thật lòng:"Tại hôm nay có em bên cạnh. Cảm giác làm việc với em nó khác lắm – vừa có động lực, vừa thấy yên tâm"Hùng mỉm cười, nhìn xuống mặt đất dưới chân mình rồi nhìn lại khu đất rộng lớn:"Cũng lâu rồi em mới cảm thấy háo hức như vậy. Chắc vì dự án này không chỉ là công việc, mà là giấc mơ mình cùng nhau dựng lên"Dương im lặng một giây. Rồi anh nắm lấy tay Hùng, siết nhẹ:"Ừ ! Mình cùng nhau làm nên một điều gì đó thật bền vững. Không chỉ cho công ty, mà cho tương lai sau này"Hai người đứng yên giữa nắng chiều, trong không gian mênh mông của đất trời, nơi sẽ sớm mọc lên một biểu tượng mới cho cả sự nghiệp lẫn tình yêu của họ. Gió thổi nhẹ, lùa vào tay áo, mang theo hơi ấm của những ngày khởi đầu.----------Tối đến, Dương chuẩn bị bữa ăn đơn giản nhưng đầy tinh tế bò sốt tiêu hồng, măng tây áp chảo, súp nấm kem tươi và một đĩa salad lạnh. Hùng thì chọn âm nhạc một danh sách nhạc nhẹ nhàng, dịu như làn sương đầu đêm.Căn bếp nhỏ ấm cúng, ánh đèn vàng hắt lên gương mặt cả hai. Khi mọi thứ đã dọn ra bàn, Hùng lấy từ tủ rượu ra một chai vang đỏ Pháp mà hai người vẫn giữ từ ngày lễ kết hôn. Cậu quay lại, mỉm cười nhìn Dương:"Tối nay ăn mừng ha chồng thành công bước đầu, rồi cả tương lai luôn !"Dương hơi ngạc nhiên:"Em uống thật đó hả ? Bình thường toàn né mà"Hùng gật đầu, môi cong cong:"Hôm nay em vui. Uống một chút thôi nhưng với chồng thì lúc nào cũng đáng !"Hai ly rượu vang chạm khẽ, tiếng lanh canh vang lên trong tiếng nhạc. Cả hai cụng ly, nhìn nhau không rời, trong mắt mỗi người là phản chiếu của người còn lại bình yên, sâu sắc, và rất đỗi thân quen.Sau bữa tối, họ ngồi trên ghế dài sát cửa sổ, đắp cùng một chiếc chăn mỏng, tay đan tay, nói chuyện vu vơ về thiết kế, về màu sơn tương lai của trụ sở, rồi lại lạc vào những cái hôn nhẹ nhàng len giữa những câu chuyện.Hùng đã uống gần hết ly rượu, má ửng hồng, mắt lim dim, đầu tựa vào vai chồng. Cậu thì thầm:"Chồng biết không những lúc ngồi vậy với anh, em cảm thấy không cần gì nữa"Dương xoay người lại, áp trán lên trán cậu, giọng trầm khẽ:"Anh cũng vậy. Không có gì quý bằng cảm giác có em bên cạnh."Và như một điều không thể tránh khỏi, môi chạm môi. Một nụ hôn dịu dàng, rồi kéo dài, rồi sâu hơn. Hùng để yên, tay siết áo Dương, để cho bản thân được cuốn trôi trong hơi men, hơi ấm, và cả tình yêu đang dâng tràn. Không ai nói gì thêm. Chỉ có tiếng thở hòa vào nhau, những chiếc cúc áo khẽ bung, tiếng vải lướt qua da, và cơ thể họ tìm lại nhịp điệu quen thuộc vừa ngọt ngào vừa da diết.Lúc về đến phòng ngủ, Dương đặt Hùng xuống giường, chăn gối đã được dọn gọn sẵn. Hùng vẫn còn ửng đỏ, môi hơi cong:"Chồng không sợ mai vợ lại liệt nữa hả ?"Dương cười, cúi xuống thì thầm vào cổ cậu:"Lần này nhẹ nhàng nhưng sâu và lâu"Và đêm ấy, dưới ánh đèn mờ và hương rượu còn vương trên môi, họ yêu nhau lần nữa như thể thế giới chỉ còn hai người, và chẳng cần lý do gì thêm.----------Sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua rèm cửa, vàng dịu như một cái ôm ấm áp. Hùng trở mình, gối đầu vẫn nằm trên cánh tay Dương. Cậu mở mắt, chớp vài cái, rồi... nhăn mặt nhẹ khi vừa thử co chân."Ư... chồng ơi..."Dương tỉnh dậy gần như lập tức, xoay người ôm lấy Hùng, giọng khàn nhẹ vì mới ngủ dậy:"Sao đó vợ... đau hả? Hay lại mỏi?"Hùng phụng phịu gật đầu, chui luôn vào ngực Dương như con mèo bé:"Không liệt nhưng đau quá à ! Chồng á hôm qua nói là nhẹ nhàng"Dương bật cười, vuốt lưng cậu:"Thì nhẹ hơn hôm bữa đó chứ. Hôm nay vẫn còn nói được là biết khỏe rồi !""Khỏe đâu mà khỏe... vợ chồng gì kì cục..." Hùng lầm bầm, rồi cắn nhẹ vào ngực Dương một cái. Dương cười khẽ, xoa tóc cậu:"Thôi, để anh bế xuống giường nha ? Rồi ăn sáng, lát nữa còn họp online với đối tác bên Nhật nữa đó."Sau khi vệ sinh cá nhân xong Dương vẫn phải đỡ từng bước, Hùng mặc bộ đồ mềm rộng, ngồi xuống ghế ăn với bước đi rõ ràng là 'hơi xiêu', và khuôn mặt đỏ lên từng chút mỗi khi Dương nhìn cậu bằng ánh mắt cười trêu. Khi cả hai vừa ăn sáng xong, tiếng điện thoại rung lên: tin nhắn nhóm bạn :
Gia đình 'iu thương'
Tuấn TàiSáng rồi đó Chủ tịch TrầnHnay ko đi làm hả? Hay là lại top 1 lý do: vợ đi làm về, xong hư lưng vợ?Minh HiếuCông ty nghỉ lễ cho Hùng hồi phục xương chậu chx ?Anh TúTối qua mấyh mới cho vợ ngủ đó Đăng Dương?Hải ĐăngMà nói chứBữa nào livestream nấu cơm cho vợ đi DươngT coi để học theo----------Hùng nhìn tin nhắn, rên nhẹ:"Trời ơi... tụi nó biết luôn á ! Biết từng chi tiết luôn"Dương không nói gì, chỉ cười gian rồi rút điện thoại ra... tách! – chụp luôn khoảnh khắc Hùng đang ngồi xếp chân trên ghế, hai tay ôm gối, mặt phụng phịu.Gia đình 'iu thương'
Đăng Dương
Đăng Dương đã gửi một ảnh
Vợ e đi đứng hơi chậm
Nhưng vẫn ăn ngoan nha 🥹🫶
Đừng trêu nữa, vợ e mếu kìa~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me