TruyenFull.Me

Domicmasterd Hop Dong Hon Nhan

Bầu không khí trong ngôi nhà của cả hai trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết. Quang Hùng cố tình tránh mặt, không để mình đối diện với Đăng Dương, còn Đăng Dương cũng chẳng còn muốn nhắc đến anh nữa. Anh và cậu, dù có sống dưới cùng một mái nhà cũng chẳng thể cảm nhận nổi một chút hơi ấm, chẳng thể cảm nhận được thứ tình yêu mà họ đã trao nhau đêm ân ái ấy. Mỗi lần nghe tiếng bước chân của nhau, người còn lại sẽ vội bước sang phòng khác, trốn tránh sự thật, trốn tránh cái mối tình đã bắt đầu bằng bản hợp đồng hôn nhân ấy.

Vốn dĩ, cuộc tình này đã được định là sẽ chẳng đi đến đâu cả.

Quang Hùng, trong những đêm dài cô đơn, chỉ biết ngồi bên cửa sổ, ánh mắt đờ đẫn nhìn ra ngoài. Hình ảnh Đăng Dương ôm lấy eo Diệu Linh tại lễ trao giải cứ hiện lên như một vết cắt đau nhói. Anh tự hỏi liệu những gì giữa họ có còn ý nghĩa, hay tất cả đã chỉ là sự tự huyễn hoặc.

Đăng Dương cũng không khá hơn. Cậu đi qua những căn phòng trống, ánh mắt tìm kiếm một bóng hình quen thuộc nhưng chỉ nhận lại sự im lặng đến đau lòng. Mỗi góc nhỏ trong nhà đều gợi nhớ về Quang Hùng, khiến cậu thấy mình nhỏ bé và lạc lõng.

Cả hai ở chung một mái nhà, nhưng trái tim như cách xa hàng nghìn dặm, tất cả đều ngay trước mắt nhưng lại như xa tận vạn dặm. Không ai nói, không ai tìm đến đối phương, để mặc sự lặng im nuốt chửng họ từng ngày từng giờ.

Sau những ngày dài bị tổn thương và mâu thuẫn chồng chất, Quang Hùng chọn rời đi, rằng đây là lựa chọn duy nhất để bảo vệ chính mình. Không chỉ là khỏi những lời nói hay ánh mắt lạnh lùng từ Đăng Dương, mà cả những áp lực từ dư luận và ngành giải trí đã khiến anh không còn sức chống chọi. Anh hiểu rằng tình cảm giữa họ vẫn còn, nhưng những vết thương lòng đã quá sâu để có thể tiếp tục gắn bó.

Trong đêm yên tĩnh, Quang Hùng lặng lẽ thu dọn đồ đạc. Mỗi món đồ anh cầm lên lại khơi gợi một kỷ niệm cũ. Chiếc áo len Đăng Dương từng khoác lên vai anh trong ngày lạnh nhất, chiếc tách cà phê mà cả hai thường cùng nhau thưởng thức vào mỗi sáng, những quyển sổ đã chi chít những bản nhạc anh viết khi nghĩ đến cậu. Tất thảy đều như đang gào thét một cái tên anh không muốn nhớ đến. Cười buồn, Quang Hùng tự nhủ rằng mình cần phải mạnh mẽ hơn.

Nhưng trái tim...chưa từng muốn nghe lời lý trí.

Trước khi bước qua cánh cửa, Quang Hùng để lại một lá thư trên bàn, viết ra tất cả những gì anh chưa từng nói với cậu. Nếu lời không thể tỏ, chi bằng viết ra giấy. Anh không trách Đăng Dương, cũng không giận dữ, lá thư ấy chỉ chứa đựng sự yêu thương chân thành và lời chúc phúc: "Anh mong em sẽ tìm thấy hạnh phúc thật sự, dù người bên cạnh em sau này không phải là anh."

Anh biết, nếu nói ra những lời này trực tiếp, bản thân cũng sẽ không đủ dũng khí.

Chiếc vali kéo qua hành lang vang lên âm thanh trống trải, nhưng Quang Hùng không ngoái đầu lại, đây cũng là lần cuối anh bước ra khỏi căn nhà chứa đầy kỷ niệm của cả hai. Anh chọn trở về Huế, nơi mà anh tin rằng mình có thể tìm thấy một chút bình yên, nơi mà những cơn gió có thể sẽ thổi đi những muộn phiền nơi góc trái tim. Ngồi trên chuyến xe về lại quê nhà, anh lặng lẽ viết một dòng trạng thái trên trang mạng xã hội của mình: 

"Tạm biệt." Một dòng trạng thái chỉ hai chữ, chẳng ai ngờ đối với anh lại như hàng nghìn nhát dao chém thẳng vào tâm tư ấy.

Thuê lấy một căn chung cư nhỏ tại Huế, tách biệt với ánh đèn sân khấu và cuộc sống ồn ào. Anh tắt tất cả thông báo cuộc gọi và tin nhắn, xoá luôn cả những trang mạng xã hội. Những ngày đầu tiên trong không gian mới, anh cảm nhận rõ sự trống rỗng và cô đơn bao trùm. Anh thường ngày nhìn qua cửa sổ, để mặc cho những ký ức về Đăng Dương ùa về. Để rồi mỗi ngày, Quang Hùng tự nhủ rằng mình cần phải quên đi, phải loại bỏ cái tên ấy khỏi tâm trí của mình.

Nhưng trái tim ấy...lại luôn hướng về hình bóng của người anh không tài nào quên.

Ở một góc sâu thẳm trong lòng, anh biết rằng mình vẫn mong chờ một điều kỳ diệu rằng một ngày nào đó, Đăng Dương sẽ hiểu và tìm đến anh. Anh cũng nào biết, khoảng trống anh để lại cho Đăng Dương đối với cậu cũng thật sự rất đau lòng. 

Sau khi Quang Hùng rời đi, ngôi nhà trở nên lạnh lẽo và trống trải hơn bao giờ hết. Đăng Dương không ngờ rằng sự vắng mặt của anh lại tạo ra một khoảng trống lớn đến vậy trong lòng mình. Ban đầu, cậu cố tự nhủ rằng mọi thứ rồi sẽ ổn, rằng đây chỉ là một giai đoạn tạm thời. Nhưng càng ngày, sự im lặng trong không gian chung quanh càng khiến cậu ngột ngạt, không thể phớt lờ cảm giác hụt hẫng đang dâng lên từng chút.

Mỗi buổi sáng thức dậy, Đăng Dương theo thói quen liếc sang bàn ăn, nơi Quang Hùng thường chuẩn bị bữa sáng đơn giản cho cả hai. Trống trơn, lạnh lẽo như phản chiếu chính trái tim cậu vậy. Những buổi tối dài dằng dặc, cậu mở tủ lạnh rồi lại nhìn thấy những hộp thức ăn Quang Hùng từng làm vẫn còn. Thức ăn anh làm vẫn còn đây...nhưng anh thì không.

Quang Hùng à, anh ở đâu được vậy?

Trong những đêm dài cô đơn, cậu bắt đầu nhớ lại từng khoảnh khắc nhỏ nhặt giữa họ. Nhớ cách Quang Hùng hay nhắc nhở cậu đi ngủ sớm, nhớ ánh mắt dịu dàng của anh mỗi khi cậu phàn nàn điều gì đó, nhớ cả hơi ấm từ những cái ôm nhẹ nhàng mà anh dành cho mình. Lúc này, Đăng Dương mới bắt đầu hiểu rằng, cảm giác mất mát mà cậu đang chịu đựng không chỉ là vì sự quen thuộc đã biến mất mà là vì cậu đã thật sự yêu Quang Hùng, một tình yêu mà cậu không hề nhận ra trước đây.

Đăng Dương không thể chịu đựng được cảm giác bứt rứt, nghi ngờ cứ ngày càng lớn dần trong lòng. Cậu ngồi trong căn phòng tối, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại với hàng loạt bài báo giật gân xoay quanh Quang Hùng, Negav, và cả Diệu Linh. Thận sâu trong tâm cậu, Đăng Dương không tin Quang Hùng là người dễ dàng phản bội niềm tin như vậy.

Có điều gì đó không đúng...

Nhưng cậu chưa thể chạm tay tới sự thật và tuyệt nhiên, cậu không muốn bản thân tin vào điều gì đó không có căn cứ, đặc biệt là khi nó liên quan đến anh. Không thể ngồi yên, Đăng Dương thuê một thám tử tư để điều tra mọi chuyện, ánh mắt kiên định của cậu khi hất tay ra lệnh cho cấp dưới chỉ hướng đến một người trong tim, hướng đến người mà anh đã đem lòng yêu.

"Tôi không quan tâm giá cả, tìm tất cả mọi thứ về cho tôi."

Những ngày chờ đợi kết quả kéo dài trong căng thẳng. Cậu chìm vào dòng suy nghĩ hỗn độn, vừa tức giận, vừa dằn vặt bản thân. 

Nếu mình tin anh ấy ngay từ đầu... liệu mọi chuyện có khác không?

Quả nhiên, ông trời chẳng phụ lòng cậu. 

Căn phòng yên tĩnh đến mức Đăng Dương có thể nghe rõ tiếng kim giây tích tắc trên chiếc đồng hồ treo tường. Cầm trên tay hồ sơ điều tra, Đăng Dương cảm thấy tim mình đập mạnh, vừa hy vọng vừa sợ hãi, cậu mong rằng bên trong sẽ là bằng chứng rửa tội cho anh, sẽ là thứ gì đó khiến cậu có thể thở một tiếng an yên. Những bức ảnh rõ ràng cho thấy Negav và Diệu Linh đã gặp gỡ nhiều lần trước khi scandal xảy ra hiện ra trước mắt, cách hai người họ tình tình tứ tứ bên nhau đều lần lượt bị cậu lướt mắt qua.

"Quang Hùng sẽ không bao giờ đoán được," Giọng Diệu Linh cười khẩy trong một đoạn ghi âm.

"Đúng thế, cậu ta sẽ bị đẩy vào bước đường cùng thôi. Sao bé yêu của anh lại có thể thông minh như thế cơ chứ." Negav nói tiếp, giọng khiến cậu khinh bỉ đến không thể kiềm chế được biểu cảm trên mặt .

Đôi mắt cậu đỏ ngầu, vừa giận dữ, vừa đau đớn. Đọc từng dòng báo cáo, Đăng Dương nắm chặt tay đến mức các khớp ngón tay trắng bệch, cậu tức giận với họ và với cả chính cậu. Một cơn giận dữ dâng lên, nhưng đồng thời, cậu cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn một chút.

"Tại sao? Tại sao hai người lại làm thế?" Cậu nghiến răng, như thể đang nói với chính mình.

Hình ảnh Quang Hùng hiện lên trong tâm trí, những ánh mắt dịu dàng, những lời nói chân thành cứ như vũ bão kéo về trong thâm tâm. Cậu tự trách bản thân vì đã nghi ngờ anh, vì đã để lòng ghen tuông che lấp lý trí. Mọi tổn thương anh đã gánh chịu đều là do âm mưu của kẻ khác và Đăng Dương tuyệt đối ghét điều này.

Nếu mình tin anh ấy hơn...Nếu mình không để họ điều khiển...

Đăng Dương nắm chặt tay, cảm giác tội lỗi như bóp nghẹt trái tim, như muốn hút cạn dưỡng khí khỏi đường thở. Đôi mắt cậu đăm đăm nhìn tập tài liệu rơi lộn xộn dưới đất, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ duy nhất: Cậu phải tìm Quang Hùng, phải xin lỗi anh, và phải bù đắp lại tất cả.

"Họ có thể hại anh, nhưng họ không thể lấy mất anh khỏi em được!" Đăng Dương lầm bầm, đứng bật dậy, ánh mắt ngùn ngụt quyết tâm để rồi khi điện thoại rung lên, một nụ cười đắc chí lại hiện lên môi cậu. 


Là tin nhắn từ vị thám tử, chỉ vỏn vẹn một câu ngắn ngủi: "Diệu Linh và Negav đang ở khách sạn VieOn."

Không nghĩ nhiều, cậu chốc chốc đã lái xe đi đến nơi cần đến. Tiếng chiếc Porsche rít trên con đường ẩm ướt sau cơn mưa tối qua hoà vào tiếng rộn ràng của những câu hỏi trong cậu. Đăng Dương nắm chặt tay lái, đôi mắt sắc lạnh nhưng sâu trong đó lại đầy sự hỗn loạn. Tim cậu đập thình thịch như muốn vỡ tung, cơn giận như một con mãnh thú muốn xé toạc màn đêm mà hung hãn cấu xé những mảnh lý trí cuối cùng nơi cậu. Những hình ảnh từ tập tài liệu cứ tua lại trong đầu, rõ ràng và đau đớn đến tột cùng. 

Tại sao họ lại làm như vậy? Vì cái gì cơ chứ?

Cậu tự hỏi mình bao nhiêu lần. Không có câu trả lời. 

Tiếng xe rít đến xé toang màn đêm, gió táp mạnh qua cửa kính xe đang mở nhưng cái lạnh bên ngoài chẳng là gì so với nỗi lạnh giá đang chiếm lấy lòng cậu. Hình ảnh Quang Hùng, người từng cùng cậu chia sẻ những khoảnh khắc ấm áp, bị cuốn vào vòng xoáy tàn nhẫn này, khiến Đăng Dương càng thêm tức giận với bản thân, với chính hai kẻ đã đẩy anh và cậu đến bước đường này. Cậu nghiến răng, chân nhấn mạnh chân ga rồi chẳng mấy chốc, khách sạn lớn nhất thành phố đã hiện ra, ánh đèn sáng rực đến chói mắt. Đăng Dương bước xuống xe, đôi vai như đang gánh cả bầu trời nhưng trong ánh mắt cậu, quyết tâm cháy bỏng không thể lẫn đi đâu được.

Từ xa, Đăng Dương nhìn thấy hai người họ bước ra khỏi cửa khách sạn. Negav vẫn giữ nụ cười kiêu ngạo, trong khi Diệu Linh đeo kính râm, che giấu biểu cảm như cách cô vẫn hay làm khi hẹn hò cùng cậu. Cơn giận dữ trong lòng Đăng Dương bùng nổ.

Cậu bước tới, giữ một chút tôn nghiêm cuối cùng mà nhìn họ, "Diệu Linh! Cô nghĩ mình đang làm gì vậy?"

Diệu Linh giật mình, vội lùi lại một bước mà buông tay Negav, gương mặt hiện lên vẻ lo sợ, "Dương, nghe em giải thích đã..."

"Giải thích gì chứ?!" Đăng Dương ném tập tài liệu xuống trước mặt cô, "Đây là tất cả bằng chứng về những gì cô và Negav đã làm. Tôi biết người cố ý phá hoại mối quan hệ của tôi và Quang Hùng rồi. Tại sao lại làm thế? Hai người cần bao nhiêu tiền?"

Negav định lên tiếng, nhưng ánh mắt lạnh lùng của Đăng Dương khiến hắn im bặt. 

Diệu Linh, không còn đường lùi, bật tiếng cười khan để che giấu sự hoảng sợ: "Tại sao à?" Cô cười lạnh, nét mặt mưu mô vẫn còn đấy, "Vì em muốn anh quay về với anh, Đăng Dương. Vì em không chấp nhận được việc anh chọn người khác thay vì em! Sau tất cả những gì chúng ta có, anh bỏ em dễ dàng vậy sao?"

Lời thừa nhận khiến Đăng Dương bàng hoàng. Cậu không ngờ Diệu Linh, người cậu từng yêu, lại có thể làm đến mức này, "Thế còn cái tên kia thì sao?"

Negav nhún vai, cười nhạt, "Đơn giản thôi. Tôi muốn làm Quang Hùng mất mặt. Hắn ta thì đơn phương huỷ hợp đồng quảng cáo để rồi tôi là người phải gánh hết sự chỉ trích từ các nhãn hàng, cậu nghĩ tôi có thể để yên sao?"

Những lời nói ấy như một nhát dao đâm vào lòng Đăng Dương. Cậu nhìn hai người trước mặt với ánh mắt đầy khinh miệt: "Cả hai người các người...thật đáng ghê tởm." Diệu Linh định nắm tay cậu, nhưng Đăng Dương lập tức gạt ra, "Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho các người."

Nói xong, cậu quay lưng bước đi, để lại Diệu Linh và Negav đứng lặng người trong sự bẽ bàng.

"Sao nào? Xót thằng vợ nhỏ của cậu à?" Negav gọi với theo, nét mặt hiện rõ sự mỉa mai để rồi hắn mặc kệ việc Diệu Linh đang cố kêu hắn im lặng, "Chẳng phải tất cả cũng chỉ là một bản hợp đồng hôn nhân..."

Negav chưa kịp nói hết câu thì một cú đấm bất ngờ từ Đăng Dương đã giáng thẳng vào mặt hắn, "Tao cấm mày nói về chuyện của bọn tao với cái giọng phỉ báng đấy." Đăng Dương thét lên, ánh mắt bốc lửa.

Hắn loạng choạng, một tay ôm lấy má, nhưng vẫn cố nở nụ cười nhạo báng: "Cậu nghĩ đánh tôi là xong sao? Người như cậu không đủ sức bảo vệ Quang Hùng đâu."

Những lời ấy như lưỡi dao xoáy sâu vào lòng Đăng Dương khiến cậu càng thêm phẫn nộ, "Đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi, Negav. Nếu anh còn động đến Quang Hùng lần nào nữa, đừng trách tại sao tôi mạnh tay."

Diệu Linh cố chen vào giữa, giọng đầy lo lắng: "Dương, chuyện này không phải như anh nghĩ. Em chỉ muốn..."

Đăng Dương quay phắt lại: "Đừng nói gì nữa. Cả hai người đều đáng khinh..." Ánh mắt lạnh băng khiến cô không thể tiếp lời, "Nhưng hãy nhớ, tôi sẽ không để các người làm tổn thương anh ấy thêm lần nào nữa đâu. Tránh xa cuộc sống của tôi đi!" 

Nói rồi, cậu quay đi, bàn tay siết chặt thành nắm đấm. Tim cậu vẫn đau nhói, nhưng trong lòng lại dâng lên một quyết tâm mãnh liệt. Đăng Dương biết rằng cơn giận dữ của cậu chỉ là lớp vỏ bọc cho nỗi đau và sự hối hận đang dâng lên từng phút, biết rằng tất cả là vì chính cậu đã vô tình đẩy anh đi xa đến vậy. Sụp đổ...cậu không còn gì để bám trụ cả. 

Lần này, cậu đã quyết tâm tìm lại Quang Hùng, dù có phải trả giá thế nào đi nữa. Những hình ảnh về những giây phút đau khổ của Quang Hùng cứ tua đi tua lại trong đầu cậu, mỗi lần lập lại thì lại khiến tim cậu đau hơn một chút. 

"Mình đã làm gì vậy? Sao có thể ngu ngốc đến thế?" Cậu thì thầm, giọng khàn đặc, cảm giác hối hận dâng lên như từng con sóng đập mạnh vào lòng ngực khiến Đăng Dương không thể thở nổi.

Ngay lập tức, cậu lao vào tìm kiếm. Điện thoại trong tay chưa bao giờ ngừng rung. Từ bạn bè, đồng nghiệp đến quản lý của Quang Hùng, không ai thoát khỏi những cuộc gọi dồn dập từ Đăng Dương cả. 

"Anh ấy có liên lạc với anh không? Làm ơn nói cho tôi biết đi!" Giọng nói van nài của cậu khiến không ít người ái ngại, nhưng tiếc rằng tất cả chỉ đang dậm chân tại con số không.

Từng câu trả lời "Tôi không biết" như một cú đấm mạnh vào tâm Đăng Dương. Cậu thẫn thờ nhìn vào màn hình điện thoại, nơi tên của Quang Hùng đã từng xuất hiện bao lần cùng với những tin nhắn đầy ấm áp. Bây giờ, khung chat chỉ còn lại sự trống rỗng, bơ vơ đến đau nhói tâm can.

Một số người ái ngại, một số khác trách móc: "Cậu không nên đối xử với Quang Hùng như thế. Giờ hối hận thì muộn rồi." Những lời nói ấy như muối xát vào vết thương lòng vốn đã rướm máu, như tát thẳng vào mặt kẻ vô ơn như cậu.

Trong những ngày tìm kiếm, Đăng Dương gần như mất ăn mất ngủ. Cậu chạy khắp nơi, từ những quán café quen thuộc mà hai người từng ghé qua, đến phòng tập mà Quang Hùng yêu thích, vừa đi vừa gọi thầm tên anh: "Hùng ơi, em biết anh giận, nhưng anh ở đâu thì hãy cho em một dấu hiệu đi mà..." Giọng nói cậu nghẹn lại khi đứng trước cánh cửa khóa chặt của phòng tập, nơi từng vang lên tiếng cười của Quang Hùng, nơi từng được lấp đầy bởi những nốt nhạc hiền hoà nơi anh.

Tâm trạng của Đăng Dương ngày càng lún sâu vào tuyệt vọng. Cậu vừa trách Quang Hùng vì đã rời đi mà không nói lời nào, vừa tự trách mình đã đẩy anh đến bước đường này. Những hình ảnh quá khứ cứ hiện về, rõ nét đến mức khiến cậu chẳng tài nào thở được. Khoảnh khắc Quang Hùng cười dịu dàng khi nấu ăn, ánh mắt đầy tình yêu khi họ nhìn nhau vào đêm ở nhà cũ Quang Hùng, cả ánh mắt buồn bã khi bị cậu nghi ngờ, và rồi dừng lại ở bóng dáng anh lặng lẽ rời đi trong im lặng, tất cả đều như hoá thành ảo mộng khiến Đăng Dương như muốn bật khóc.

Cậu nhớ anh...

Đăng Dương ngồi sụp xuống trên chiếc ghế ở công viên gần nhà, nơi họ từng cùng nhau trò chuyện dưới bầu trời đầy sao, từng ngồi hóng những cơn gió khi anh cần ý tưởng viết nhạc. Ngước nhìn bầu trời đêm ấy, bầu trời giờ đây trống rỗng và cô đơn như chính lòng cậu, như chính nơi đã từng ấp ủ thứ tình cảm chẳng thể gọi tên ấy để rồi cũng chính kẻ si tình như cậu đạp nát đoạn tình cảm mặn nồng ấy. 

"Hùng ơi, em sai rồi... làm sao để anh tha thứ cho em đây?" Những lời thì thầm ấy tan vào gió nhưng không một ai trả lời, tan cả vào mây cũng chẳng một ai đáp.

Đất trời đều nghe, nhưng cũng chẳng ai muốn đưa tay cứu giúp cậu. Phải thôi, chính cậu là người đẩy anh ra xa như vậy, chính anh đặt dấu chấm hết cho chính mối tình chẳng ngờ lấy này. Nhưng trong trái tim cậu, niềm hy vọng nhỏ nhoi vẫn cháy lên, kéo cậu đứng dậy để tiếp tục tìm kiếm người mình yêu. Cậu đã gửi đi rất nhiều tin nhắn, đã gọi đến số anh đến vô số cuộc. Im lặng. Mỗi cuộc gọi kết thúc chỉ với tiếng "tút tút" lạnh lẽo, mỗi tin nhắn không được hồi đáp đều như một nhát dao cứa vào lòng cậu.

Đăng Dương về lại nhà, ngồi trên ghế sofa, ánh mắt vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong căn phòng vắng lặng ấy, ánh trăng cũng chẳng thể soi được đến trái tim cậu nữa và rồi, một nam nhân đầu đội trời chân đạp đất như cậu lại bật khóc thật to.

"Hùng ơi, em sai rồi... Anh ở đâu, anh hãy về đi mà." Câu nói nghẹn ngào ấy không tìm được người nhận, chỉ vang vọng trong khoảng không lạnh lẽo.

Khi mọi nỗ lực đều vô vọng, Đăng Dương chợt nhớ đến mẹ của mình để rồi một lần nữa, cậu vì anh mà dẹp bỏ đi cái tôi. Sao cũng được, phải quỳ rạp dưới chân họ cậu cũng muốn làm, tất cả đều hoá phù du cho chính nỗi niềm muốn gặp lại anh trong tâm. 

Nhấc máy lên gọi, giọng nói cậu khẽ run khi đầu dây bên kia cất lời, "Đăng Dương, mẹ biết con cần gì."

"Con...xin mẹ." Cậu cố giấu đi việc mình đã khóc chỉ để rồi bị bà nhìn thấu.

"Đừng khóc...hãy luôn ghi nhớ rằng ai cũng có một nơi để trở về mà con." Bà an ủi đứa con trai của mình, miệng khẽ mỉm cười mãn nguyện khi thấy quý tử của mình dần học được cách yêu một ai đó.

Nơi để trở về?

Một ý nghĩ chợt hiện lên trong tâm trí cậu. 

– Huế! 

Là Huế, là quê hương của Quang Hùng.

Một tia hy vọng nhỏ nhoi lóe lên, thôi thúc cậu phải hành động ngay lập tức, "Con chào mẹ...con phải đi tìm anh ấy đây."

Thu dọn vài thứ cần thiết, cậu quyết định đặt vé máy bay trong ngày. Từng giây từng phút trôi qua như thể cậu đang bước vào một cuộc rượt đuổi cùng thời gian vậy. Mỗi lần nghĩ đến cảnh Quang Hùng rời đi trong đau khổ, trái tim cậu không kháy cũng tự đau. Chuyến bay nội địa chỉ vài tiếng, cậu lại ngỡ như là một đời đã gần trôi qua. Khi máy bay hạ cánh, Đăng Dương lập tức bắt xe về thị trấn nhỏ mà Quang Hùng từng nhắc đến, mong sao bản thân thật sự có thể gặp lại được anh.

Cậu nhìn qua khung cửa xe, lòng ngổn ngang, rối bời như những sợi chỉ đỏ của Nguyệt Lão. Huế đón Đăng Dương bằng một buổi chiều nhạt nắng, bầu trời nhuộm màu tím nhạt hòa quyện với làn sương mỏng manh trên dòng Hương Giang lặng lẽ. Những nhịp chèo khẽ khàng khuấy động mặt nước, để lại những vòng tròn loang ra như nỗi lòng đang giằng xé trong tâm hồn cậu. Đăng Dương ngẩn người nhìn dòng sông, lòng tự hỏi liệu Quang Hùng có từng đứng ở đây, từng ngắm dòng nước trôi mà nghĩ về cậu không.

Con đường dẫn vào phố cổ trải dài với hàng cây xanh mát, những chiếc lá vàng rơi lả tả như thời gian đã ngưng đọng lại giữa không gian trầm mặc của Huế. Những mái ngói phủ rêu phong, những bức tường cũ kỹ của các ngôi nhà cổ như kể lại bao câu chuyện không lời, kể cả một tuổi thơ bé nhỏ của người con trai cậu đang tìm kiếm. Mỗi góc phố, mỗi con ngõ nhỏ mà cậu đi qua đều dường như mang bóng dáng của Quang Hùng, khiến trái tim Đăng Dương vừa mong chờ, vừa đau nhói. Từ xa, âm thanh của một câu hò xứ Huế vọng lại, dịu dàng và buồn bã, như khúc nhạc dành riêng cho nỗi nhớ trong lòng Đăng Dương.

"Hùng ơi, anh có ở đâu đó gần đây không?" Cậu thì thầm, ánh mắt lạc lõng tìm kiếm trong vô vọng. 

Dưới ánh đèn vàng hắt lên từ những quán nhỏ ven đường, Đăng Dương nhìn thấy một đôi tình nhân đang tay trong tay bước đi. Khung cảnh bình yên ấy chỉ khiến cậu thêm xót xa. Phải chăng...đó có thể đã là anh và cậu.

Anh ơi, chỉ cần anh cho em một cơ hội nữa thôi...Em sẽ không để mất anh lần nữa đâu.

Cậu thì thầm với lòng mình khi lạc giữa Huế mộng mơ, như thể những lời này có thể truyền đến người mà cậu đang tìm kiếm, như thể nó có thể thay anh chuộc lại lỗi lầm của chính mình. Mỗi giây phút trôi qua đều là sự giằng xé giữa hy vọng và lo sợ. 

– Liệu Quang Hùng có tha thứ cho mình? Liệu anh ấy...còn ở đây? 

Những câu hỏi ấy cứ luẩn quẩn trong đầu, khiến Đăng Dương không thể yên lòng. Nhưng cậu biết một điều rằng cậu không thể dừng lại, không thể từ bỏ. Đi bộ dọc theo con đường nhỏ ven sông, đôi chân cậu đã mỏi nhưng lòng thì không ngừng thôi thúc. Trời Huế bắt đầu vào tối, những ánh đèn vàng vẳng lên từ các ngôi nhà cổ khiến không khí thêm phần lặng lẽ. Cậu dừng lại trước một tiệm tạp hóa nhỏ, ánh đèn leo lét bên trong như một đốm sáng giữa một khoảng không đen kịt. 

Thấy bà chủ già đang ngồi trước cửa, Đăng Dương tiến lại gần, giọng khẽ khàng nhưng đầy hy vọng: "Cô ơi, cô có biết ai tên Quang Hùng không ạ? Cháu...Cháu đang tìm anh ấy."

Bà chủ nhìn Đăng Dương, ánh mắt thăm dò nhưng không hỏi thêm gì. Cái nhìn ấy pha lẫn chút thương cảm, rồi bà khẽ gật đầu, "Thằng bé nhạc sĩ đúng không? Cậu là bạn nó à? Dạo trước tôi chỉ thấy nó ôm khư khư cây đàn mà chẳng giao du với ai..."

Đăng Dương vui vẻ gật đầu, lần đầu tiên sau ngần ấy thời gian ánh mắt anh lại sáng lên như thế, "Vâng, thưa bác. Bác làm ơn chỉ giúp cháu nhà anh ấy. Cháu tìm anh ấy mấy hôm rồi."

"Hồi xưa nó sống ở gần đây, một đợt nó lên thành phố mà làm ca sĩ gì đấy." Người chủ tiệm nhẹ nhàng, khẩu âm xứ Huế nghe vừa ấm lòng lại có chút thân thương, "Giờ không biết nó làm sao mà chuyển về đây ở. Nó thuê nhà trong khu chung cư của ông Khiết, đi thẳng cuối đường này, vào khu chung cư nhỏ bên tay phải. Nó ở cái phòng cuối dãy, số chín mươi bảy đấy."

Đăng Dương vội cúi đầu cảm ơn, giọng run rẩy, "Cảm ơn bác ạ. Cảm ơn bác nhiều lắm!"

Không đợi thêm một giây, cậu bước thật nhanh về phía được chỉ, thâm tâm như bị một ngọn lửa đốt cháy. Cảm giác trong cậu lúc này là sự căng thẳng lạ lùng, như thể mỗi bước đi đều đang kéo dài thêm nỗi lo sợ rằng có thể sẽ không bao giờ gặp lại Quang Hùng nữa. Cậu rảo bước nhanh, không kịp nghĩ đến mệt mỏi hay thời gian, chẳng kịp nghĩ về gì ngoài gương mặt anh. 

Khi đến nơi, khu chung cư nhỏ hiện ra trước mắt, đúng như lời bà chủ nói. Dãy hành lang hẹp với ánh đèn mờ khiến lòng Đăng Dương càng nặng trĩu, nếu đây là nơi anh phải sống khi xa cậu, tuyệt nhiên cậu cũng chẳng dám khiến anh buồn thêm lần nào nữa. Khi đứng trước cánh cửa căn hộ ấy, trái tim cậu đập mạnh như muốn vỡ tung, bàn tay cũng đã ướt đẫm mồ hôi.

Cậu đưa tay định gõ cửa nhưng rồi lại rụt lại, lòng dậy lên hàng trăm suy nghĩ: "Anh ấy có tha thứ cho mình không? Anh ấy sẽ làm gì khi gặp mình đây?" Cậu hít sâu, cố trấn an bản thân, rồi mạnh mẽ gõ lên cánh cửa cũ kỹ ấy.

"Quang Hùng... là em đây. Em xin lỗi..." Cậu thì thầm, chờ đợi trong căng thẳng, lòng ngập tràn hy vọng lẫn nỗi sợ hãi.

To be continued.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me