TruyenFull.Me

Domicmasterd Huong Vi Hoan Hao

Lại thêm một ngày mới yên bình bắt đầu

Trời vẫn se lạnh, ánh nắng mùa đông dịu nhẹ xuyên qua rèm cửa sổ. Quang Hùng vừa lau khô tóc sau khi tắm xong thì điện thoại reo lên. Là Thượng Long – người bạn thân ở Mỹ gọi đến.

"Xuống dưới đi, tao chờ mày ở sảnh khách sạn rồi. Hôm nay đi Disneyland! Tao đặt vé từ sớm luôn."

Hùng mỉm cười, hôm nay anh cũng đang định đặt vé để đến đó chơi đây, vậy mà cậu bạn thân lại đi trước một bước. Anh "Ừ" một tiếng, vội vã đi thay đồ rồi chạy nhanh xuống.

Gặp lại bạn cũ, cả hai ôm nhau một cái thân thiết, sau đó Quang Hùng bước lên xe của Thượng Long để đi đến Disneyland.

Không lâu sau đó, một chiếc xe BMW sang trọng đậu trước khách sạn. Một người đàn ông lịch lãm  đang ngồi trong xe, cùng lúc đó Đăng Dương cũng xuất hiện, hắn bước lên xe và ngồi vào ghế phụ. Xe bắt đầu lăn bánh, đi đúng theo hướng mà Quang Hùng đã đi.

Mùa đông ở California không lạnh cắt da, nhưng cũng đủ khiến người ta thèm một ly socola nóng trên tay khi bước vào thế giới cổ tích tại Disneyland.

Quang Hùng kéo cổ áo khoác cao hơn, tay đút vào bên trong túi để sưởi ấm, mắt đảo liên tục để ngắm cảnh. Bên cạnh, Thượng Long cười tươi, tay vung vẩy một cái bản đồ công viên. “Tôi muốn chơi tàu lượn trước. Hùng chịu không?”

“Không,” Hùng đáp gọn lỏn. “Ăn cái đã.”

Thượng Long bật cười, vỗ vai anh bạn thân: “Lúc nào cũng vậy, đồ ăn trước rồi làm gì thì làm sau, bảo sao thành đầu bếp nổi tiếng .”

Y đưa Quang Hùng đến một quán bán bánh nướng, mua cho anh một cái. Quang Hùng vui vẻ nhận lấy ăn một cách ngon lành. Còn Thượng Long thì bận ngồi nghiên cứu cái bản đồ khu vui chơi này xem nên đi đâu trước thì hay hơn.

Lúc này ở ngoài cổng công viên, có hai con người ồn ào đang đứng trêu nhau, Đăng Dương bình thường đã hay đi trêu người, nhưng Bảo khang - người anh họ của hắn, cũng là người lái xe đưa hắn tới đây - còn loi nhoi hơn nữa. Giờ thì biết Đăng Dương học được cái thói thích đi trêu người khác ở đâu rồi nhé.

Trước cổng soát vé Disneyland, hàng người nối dài dưới nắng nhẹ của buổi sáng mùa đông. Phạm Bảo Khang ngáp một cái rõ dài, rồi quay sang nhìn Trần Đăng Dương đang ung dung đứng đợi.

“Không ngờ đại thiếu gia như cậu cũng có ngày phải xếp hàng như dân thường đấy. Lạ lắm á” Khang chép miệng trêu.

Dương nhún vai, mặt tỉnh bơ, “Chứ anh nghĩ tôi hay bay vào bằng trực thăng riêng hả?”

Khang giả bộ ngẫm nghĩ một lúc rồi nhếch môi. “Ừ thì... ít ra cũng nên có thảm đỏ và đội Mickey đón chứ?”

Dương đảo mắt nhìn quanh, bĩu môi như thật. “Có, mà tụi nó chưa tới kịp. Kẹt xe.”

Khang bật cười, không quên buông thêm một câu móc méo: “Ờ, chắc tụi vịt và chuột còn đang đánh nhau giành ai được dắt tay cậu vào.”

“Ừ, xui cái là tụi nó sợ tôi xin công thức nấu ăn nên trốn hết rồi.” Dương gật gù, thản nhiên đáp, sau đó còn vỗ nhẹ vai Khang như thể khen ngợi cho trí tưởng tượng phong phú.

Khang cười rung cả vai, giơ tay như đầu hàng, “Thôi thôi, đừng hù tụi linh vật nữa, để còn vé vào chơi.”

Dương cười lém lỉnh, lững thững bước tới gần cổng soát vé, vừa đi vừa ném lại một câu khiến người bên cạnh phải rùng mình cảnh giác: “Yên tâm, hôm nay tôi đến chỉ để hành... người đi cùng thôi.”

Đó, chỉ có hai người mà ồn cỡ đó rồi.

Cả hai vào cổng, không ngờ chưa đi được bao xa thì Dương chợt khựng lại.

Ngay trước mắt hắn, Quang Hùng đang ngồi trên ghế đá, cắn dở miếng bánh nướng, mặt hơi nhăn vì quá nóng. Thượng Long đứng gần đó, cầm bản đồ, cười nghiêng ngả trước biểu cảm của anh bạn.

Dương nghiêng đầu. “Ồ... trùng hợp nhỉ.”

Bảo Khang chưa hiểu gì. Dương đã đi đến trước, chào trước.

“Chào buổi sáng, đầu bếp nổi tiếng. Disneyland không hợp với người khó tính như anh đâu.”

Hùng giật mình, ngẩng đầu lên. Ánh mắt chạm đúng khuôn mặt quen quen... “Trần Đăng Dương?”

“Rất tiếc phải phá hỏng bầu không khí thần tiên của anh.” Dương nhếch môi, ánh mắt liếc xuống chiếc bánh trên tay Hùng. “Cắn kiểu đó, anh định gặm luôn giấy à?”

“Chuyện của tôi.” Hùng đỏ mặt, đặt bánh xuống, nhìn sang Thượng Long. “À, giới thiệu. Đây là bạn tôi, Thượng Long.”

Dương cũng khoanh tay, nói nửa đùa nửa thật: “Chào cậu. Tôi là Trần Đăng Dương, người mà anh bạn của cậu đây ghét cay ghét đắng trên báo chí.”

Thượng long cũng ngạc nhiên, giơ tay ra bắt với Đăng Dương tỏ ý thân thiện.

Hùng trừng mắt nhìn Đăng Dương, không đáp.

Bảo Khang lúc này mới chen vào: “Tôi là Phạm Bảo Khang. Nếu các cậu không phiền, thì có thể đi chơi chung không?”

Không khí hơi gượng gạo vài giây, rồi Thượng Long đã nhanh nhẹn kéo Khang qua một bên, chỉ trỏ trò chơi như thể họ đã quen thân từ kiếp trước.

Hùng nhìn theo, mặt méo xệch: “Bỏ tôi lại với người tôi ghét nhất, thật là bạn tốt.”

“Anh đâu có bị bỏ lại,” Dương chậm rãi nói, đi bên cạnh “Tôi vẫn ở đây.”

“Làm ơn đi chỗ khác.”

“Không được. Tôi phải trông chừng anh. Lỡ anh lại bị bánh chuối làm bỏng lưỡi thì sao?”

“Cậu thật phiền phức.”

Dương cười. “Cảm ơn. Tôi luôn nhận được lời khen đó.”

Suốt buổi sáng, Hùng liên tục bị Dương bám đuôi. Từ trò chơi đến quầy bán đồ ăn, đâu đâu cũng thấy ánh mắt láu cá ấy. Có lúc Dương còn giả bộ chỉ đường sai khiến Hùng bị lạc vào khu vực trẻ con, phải mất một lúc mới tìm lại được Thượng Long.

“Cậu bị gì vậy?” Hùng cáu “Chơi trò dắt người khác đi lạc à?”

“Không” Dương cười toe “Tôi chỉ muốn kiểm tra khả năng định hướng của anh thôi.”

Hùng trừng mắt, hai má đỏ bừng vì giận. Dương lại càng thấy thú vị.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me