Domicmasterd Quay Di Quay Lai
Quang Hùng khúc khích cười nói với người đầu dây bên kia, mặt anh như thể được nói chuyện với người yêu mà cứ hết thì thầm lại tủm tỉm cười quên mất bản thân đang nằm trong lòng người yêu cũ."Thằng kia mày bỏ Hùng nhà tao ra chưa! Xuống đây phụ đi anh Tú Tút sắp sang tới rồi."Minh Hiếu nhìn thằng em mình ngây mặt ra đó liền sai bảo cũng không quên cằn nhằn về chuyện nó cứ bám lấy bạn thân mình không rời.Nghe anh mình gọi, Đăng Dương mơ màng nhìn xuống Quang Hùng đung đưa chân thoải mái nói chuyện với người đầu dây bên kia.Giọng nói bên đó rất ấm áp, vừa nghe qua dù là người ngoài cũng biết được giọng nói ấy chứa đựng bao nhiêu tình cảm dành cho đối phương.Cậu thở dài, vỗ vỗ mông anh ý chỉ muốn anh tự xuống khỏi người mình để đi phụ Minh Hiếu.Nhưng khi cậu vừa đứng lên liền khụy chân ngã về phía trước."Dương!"May mắn cậu phản ứng nhanh che đi cạnh bàn tránh bản thân đập thẳng đầu vào nó, Quang Hùng vừa đứng dậy cũng hốt hoảng thét lớn một tiếng.Anh tiến đến xem xét cậu bị làm sao, Minh Hiếu cùng Trường Sinh cũng chạy ra sợ thằng nhóc em mình lại bị gì thì chết."Em..chuột rút..."Chân cậu tê tê run rẫy chẳng đứng dậy nổi đành phải để quang Hùng dìu lại lên ghế. Nhìn cậu như thế Quang Hùng lại tự trách."Anh xin lỗi, anh phải xuống sớm hơn chứ.."Anh vừa đỡ cậu ngồi lại vừa tội lỗi vỗ lưng an ủi, Đăng Dương cũng chẳng nói gì với anh cứ ngơ ra."Sao vậy? Nãy có bị đập đầu không?"Trường Sinh vừa ôm rổ rau ra vừa sờ trán cậu nhìn hỏi Quang Hùng, anh lắc đầu chắc nịt với Trường Sinh rồi cũng lo lắng nhìn qua Đăng Dương.Cậu ngồi một lúc mới thở dài, từ nãy đến giờ cứ nghĩ mãi người bên kia là ai. Rõ là nói tiếng Việt rất giỏi nên chắc chắn là người anh quen biết khi còn ở đây, nhưng sao có thể?Từ lúc anh ở đây cậu đều nắm bắt mọi quan hệ của anh chỉ có điều từ khi anh đi nước ngoài là không còn theo dõi được nữa thôi.Vì thế mà Đăng Dương cứ đần mặt ra đến nổi bị té cũng không khỏi thoát ra đống suy nghĩ hỗn tạp đó.Cậu chờ đợi, đợi tiếng chuông cửa vang lên là lập tức lao ra thăm dò tên gọi Hùng là "bé" ngọt sớt kia.
Đôi lời của tác giả:-Thường toi viết truyện như này dễ SE lắm á🙋♂️
Ting.
Quang Hùng nghe tiếng hớn hở chạy ra mở cửa, Đăng Dương theo sau nheo mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa chuẩn bị mở ra.Nhưng bất ngờ thay người nhấn chuông không phải tên bạn của anh mà là bọn Anh Tú chơi chung lâu ngày nên thân quen.Cục đá trong lòng mãi vẫn chưa thể gỡ bỏ, Đăng Dương vừa quay lưng đi đã nghe thấy tiếng Quang Hùng gọi ai đó."Nhà này nè bạn lớn ơi!"Không những anh gọi người ta bằng giọng đáng yêu nhất mà còn vẫy tay quơ quơ lâu lâu lại nhún nhún như nghĩ người đó không thấy được mình vậy.Vừa nghe tiếng Đăng Dương đã quay lại thăm dò. Tên được anh gọi là "bạn lớn" ấy thấy được Quang Hùng đang đứng vẫy tay liền chạy đến ôm anh, cái áo quá cỡ của anh được người kia ôm mà bó sát lại lộ hết nguyên một cái eo thon.Bọn Anh Tú theo hướng nhìn của Đăng Dương thấy được cảnh tượng vừa rồi cũng phải chép miệng xuýt xoa. "Chu cha con nhà ai nuôi mà khéo thế, trắng ngọt lại còn thon."Bảo Khang bấu víu sau lưng Anh Tú ló đầu lên hóng chuyện, hóng được rồi thì chép miệng cười khinh."Nhìn chắc gu thằng Bống, nhưng mà người ta có bồ rồi thì không có cửa đâu. Tội bạn tôi"Đến cả người ngoài còn nghĩ hai cái người đang ôm nhau giữa hành lang kia là một cặp đôi thì thử hỏi Đăng Dương - người nghe được đoạn hội thoại thân mật của hai người đang cảm xúc thế nào?Đăng Dương đã đần nay còn đần hơn, cậu nhìn không chớp mắt cái thân thể ngọc ngà tưởng rằng chỉ của mình thôi ai ngờ lại đang được tên khác bồng bế mà anh chẳng phản kháng.Quang Hùng tay trong tay với người bạn kia tiến đến chào hỏi mọi người, anh theo phép lịch sự cúi chào tất cả rồi giới thiệu bạn anh với những người có mặt ở đây."Đây là Trần Nhậm, bạn ấy là bạn thân đại học của em ạ."Anh lễ phép đến độ Anh Tú vừa nhìn đã cưng cậu bé này, gã đưa tay véo má anh rồi xuýt xoa. "Trời ơi tưởng bé hàng xóm ai ngờ người quen hả, em là Quang Hùng đúng không?"Nhận được cái gật đầu của anh gã liễn kéo lại ôm chặt cưng nựng như thể đã quen thân từ trước lâu ngày được gặp lại.Đăng Dương cũng khó hiểu với hành động của gã, cậu kéo Bảo Khang đến hỏi."Ổng bị gì vậy?"Bảo Khang lắc đầu nhín vai."Sao tao biết được."Cậu chỉ biết cười khổ, ruốc cuộc hôm nay bị làm sao vậy? Tự cậu muốn người ta rủ thêm bạn giờ lại tự ghen tuông vớ vẩn.Bọn họ tay bắt mặt mừng một lúc lâu bị Trường Sinh đi ra mắng mới chịu dắt nhau vào nhà. Anh Tú nắm tay Quang Hùng bỏ mặc cậu bạn của anh. Quang Hùng hợp với Anh Tú đến lạ, anh bận nói chuyện với gã quên cả cậu bạn mình luôn mà.Bảo Khang bám vai Đăng Dương vào nhà, cậu bạn tên Nhậm cũng lẽo đẽo theo sau. Họ vừa vào đám người trong nhà đã ồ lên so sánh ba con người như ba cái sào đồ, cao đến ngước mỏi cổ."Bạn lớn, qua đây ngồi với tớ."Quang Hùng vỗ vỗ chỗ bên cạnh, Anh Tú bị Trường Sinh kéo bắt ngồi chung còn Minh Hiếu chưa ổn định chỗ ngồi vì còn bận chuẩn bị thêm đồ chỉ còn mỗi anh ngồi một mình nên mới vẫy bạn mình ngồi cùng.Trần Nhậm nghe thế hí hửng chạy vào ngồi bên phải anh, nụ cười trên môi cũng đỡ ngượng ngùng hơn vừa nãy.Tự dưng Đăng Dương cũng ngồi cạnh anh, nhưng chẳng có gì lạ đến khi cậu cứ cố dí sát người vào người anh đôi khi lại muốn dựa đầu vào vai anh nhưng có vẻ là không dám.Vì đang ở gần lò nướng, nhiệt độ cao cộng thêm hai cục thịt sống bên cạnh. Trần Nhậm thì cũng có giữ khoảng cách đó, nhưng Đăng Dương thì sát rạt khiến anh đổ mồ hôi như tắm."Dương..né anh ra một chút.."Quang Hùng vừa nói vừa đẩy cậu nhóc ra cho bản thân dễ thở nào ngờ hành động ấy của anh làm cậu tủi thân, tự giác mà ngồi xa anh một khoảng lớn.Thấy vậy Quang Hùng liền hoảng lên, anh nhìn cậu rồi lúng túng không biết nên nói gì để chữa cháy cho câu nói vừa rồi.Đăng Dương đã đau lại còn đau hơn, vốn dĩ đang cười cười cố gắng suy nghĩ tích cực mà anh lại tạt vào cậu một xô nước lạnh ngắt.Thế là cậu giận, cậu uống một mình một cõi.Đám người rôm rả nói chuyện, lâu lâu lại phá lên cười lớn. Bầu không khí hiện tại cũng chẳng ai có thể làm chủ được bản thân nữa, họ chỉ muốn tiếp tục uống, tiếp tục say.Tiệc tàn, người tan. Vốn dĩ Trường Sinh định ngủ lại luôn nhưng vì có Anh Tú say khướt kia nên đành phải đưa gã về.Họ chuẩn bị kĩ đến mức khi đến thà ngồi taxi còn hơn tự lái xe không thể uống rượu.Trần Nhậm lại không uống, cả Quang Hùng cũng thế. Hai người họ không hẹn mà cùng nhìn nhau rồi bật cười với đám ngố này.Say đến độ quên luôn cả dọn dẹp."Cậu vác nổi không? Để tôi vác cho vào trong rửa chén đi."Anh em họ Trần đều say cả nhất là Trần Đăng Dương, không hiểu vì sao hôm nay cậu uống nhiều và làm những hành động kì lạ đến thế. Quang Hùng và Trần Nhậm bắc buộc phải dọn giúp hai con sâu rượu ấy.Quang Hùng nằng nặc đòi vác Đăng Dương vào phòng nhưng bị Trần Nhậm nghi ngờ, dù là bạn nhau nhưng Trần Nhậm vẫn không tin nổi sức khỏe của Quang Hùng liền bị anh giận nhất quyết vác Đăng Dương vào để chứng minh.Đặt cậu lên lưng, Quang Hùng lại cảm thấy không ổn. Là do anh thật sự yếu, hay vì cột sống này đã tồn tại quá lâu rồi mà khi vừa khó khăn cõng được người ta liền nghe tiếng rắc tắc như muốn gãy làm đôi.Trần Nhậm bất lực, nhìn vẻ mặt khó chịu của Quang Hùng liền đưa tay nâng người Đăng Dương lên xách nách kéo lê cậu thẳng vào phòng.Quang Hùng bàng hoàng, anh vừa ngạt nhiên vừa sót cậu nhóc nhà mình như cái bao bố bị Trần Nhậm kéo lê như thế.Anh đành thở dài, dọn dẹp đống hỗn độn còn lại vào bếp rửa chén theo thỏa thuận của hai đứa trước đó."Tao thấy thằng nhóc bự bự đó thích mày đấy."Sau khi vác cậu bé một mét tám vào phòng an vị nằm yên Trần Nhậm lại phụ anh rửa cho nhanh cũng là vì đêm muộn rồi mà để anh một mình rửa thì cũng tội.Chán quá nên Trần Nhậm mới vu vơ tám chuyện với bạn mình, nào ngờ làm Quang Hùng suýt thì làm vỡ cái ly đang cầm trên tay.Anh giật mình sau khi nghe câu hỏi đó, tay trơn cầm không vững liền rơi nguyên cái ly trên tay xuống vũng nước."Sao...sao mày chắc thế, nó với tao chỉ giống như xem nhau là anh..em thôi."Anh ấp úng, vừa nói vừa nghĩ lo rằng bản thân sẽ lỡ nói lời nào mang tính hiểu làm mất."Haha, sao mày lúng túng thế? Mày thích nó?"Biểu hiện này không phải lần đầu Trần Nhậm thấy vì đây là biểu hiện Quang Hùng đang nói dối, trẻ con thường nói dối không tốt nên Trần Nhậm mới cười anh.Mặt Quang Hùng đỏ bừng vì câu nói của Trần Nhậm, anh cũng chẳng biết phản bác thế nào nên thuận theo im lặng tập trung rửa chén....
"Tao về nha, mùa hai gặp lại.""Ừ, mùa sau gặp lại."Trần Nhậm ra về, trên tay còn cầm theo món đồ Quang Hùng đưa vì thấy khi nãy ăn uống chưa đủ nhét bụng nên cố gói thêm cho Nhậm mang về.Họ tạm biệt nhau, chào theo cách riêng của họ rồi bóng người cũng đi mất.Quang Hùng quay đầu lại nhìn khung cảnh yên tĩnh trước mắt, anh phân vân giữa việc ngủ cùng với cậu hay ngủ sofa.Cuối cùng anh vẫn quyết định ngủ sofa, có lẽ vì một suy nghĩ nào đó khiến anh chột dạ không muốn ngủ chung với cậu. Cũng có thể là do anh sợ nhìn thấy cậu sẽ rung động, điều mà anh không mong muốn khi trở về.Tối hôm đó, Đăng Dương không biết bằng cách nào đã ôm gối ra sofa ôm lấy anh trong tình trạng chẳng còn ý thức nữa.Cũng chẳng biết cậu có phải mộng du hay vì thiếu hơi anh, chỉ biết tối đó Đăng Dương đã suy nghĩ rất nhiều đến mức uống quá giới hạn của bản thân như vậy.Có lẽ cậu ghen, nhưng chẳng có danh phận gì để biểu hiện ra cả.______Đôi lời của tác giả:-Thường toi viết truyện như này dễ SE lắm á🙋♂️
____
Còn Tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me