TruyenFull.Me

Domicmasterd Thuoc

Thiếu niên ngẩng đầu, khoan thai trèo lên người mà đè em xuống ghế. Anh quỳ hai chân lên thành ghế, hai tay bấu lấy vai Đăng Dương, không cho em cơ hội phản ứng. Quang Hùng không cần đợi cơ hội đến, liền mau chống chiếm lấy môi em hôn thật sâu đậm. Chiếc lưỡi nhanh chóng xâm nhập vào khoang miệng của đối phương, không chút sợ hãi liếm láp, nóng lòng muốn được đối phương đáp lại.

Trước hành động bất ngờ và khó giải thích của anh, Đăng Dương cảm thấy rất khó hiểu, phải dùng tay ôm lấy đầu anh, từ tốn đáp lại người yêu nhỏ. Em cố để anh bình tĩnh lại, tay nhẹ nhàng xoa xoa lên phần lưng đang thấm dần mồ hôi để rồi nhận ra nỗ lực ấy chả khác nào ném một cục nước đá vào lửa, tất cả nỗ lực đều công cốc.

Quang Hùng của ngày hôm nay có gì đó sai sai.

Đăng Dương đẩy anh ra một cách mạnh mẽ, dùng hai tay giữ vai và cố gắng lay anh dậy, "Quang Hùng, anh bị sao vậy?"

Nhưng Quang Hùng không nói được dù chỉ một lời, đành phải chuyển dục vọng và cảm xúc phức tạp trong lòng thành nước mắt. Từng giọt từng giọt rơi xuống, đôi mắt đỏ hoe lên vì khóc khiến mắt anh lấp lánh như những mảnh thuỷ tinh vỡ dưới ánh trăng tà, trái tim Đăng Dương cũng run lên không kiềm được. Quang Hùng khi khóc chính là lớp phòng vệ cuối cùng của em, chút lý trí em cố gắng giữ lại cũng theo những giọt nước mắt ấy mà biến mất theo mây theo khói.

Em đưa sự chú ý sang lọ "kẹo" đã mở sẵn trên bàn, nghiêm mặt hỏi: "Anh lén lấy thuốc trong bình sao?"

Quang Hùng sợ hãi, giọng nói bất lực nhỏ xuống: "Uhm...đó không phải là kẹo sao?".

Đăng Dương bất lực không nói nên lời, "Không phải kẹo, là thuốc!"

Tuy em hiểu rõ thuốc đó uống bậy có thể không gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến tính mạng, nhưng cũng tự trách bản thân gần đây bận rộn quá nên không kịp thời vứt nó đi.

"Dương...Dương ơi."

Đăng Dương biết Quang Hùng muốn gì, nhưng anh vẫn là hiếm khi thấy người yêu chủ động như vậy nên vẫn chưa hết ngạc nhiên. Nhưng mỡ dâng tận miệng thì chả con mèo nào ngu lại đi từ chối cả. Em không muốn bỏ lỡ cơ hội này nên liền nắm bắt, vờ coi như không phụ lòng anh chơi dại mà dâng hiến.

Sức lực của Đăng Dương lớn hơn Quang Hùng rất nhiều, em lập tức bế anh lên đặt trên đùi, để em quay lưng về phía mình rồi từ phía sau quấn lấy eo người yêu khiến anh bất động.  Quang Hùng vặn vẹo muốn xoay người, nhưng lại bị Đăng Dương ôm chết cứng, bất lực để em tự do tung hoành. Đôi tay bồn chồn của em lần mò vào trong áo, bàn tay ấm áp ôm lấy eo nhỏ của Quang Hùng, lúc này em mới nhận ra sự vô tâm của bản thân, bỏ bê anh đến ốm như thế này rồi.

Sau hôm nay phải bồi dưỡng lại cho anh yêu thôi.

Hơi thở em ấm áp phả vào cổ anh, khiến má anh vốn đã đỏ bừng lại càng đỏ hơn, như thể có thể vắt ra máu vậy. Mỗi khi hơi thở em phả vào da thịt của Quang Hùng, ham muốn trong anh lại trỗi dậy như gió cuộn, từng chút một tích tụ lại nhưng không có nơi nào để trút bỏ khiến thiếu niên cảm thấy có chút ngột ngạt.

Bàn tay của Đăng Dương tiếp tục chậm rãi đi lên, ngón tay chạm vào thân thể anh hết lần này đến lần khác, khiến anh mỗi lúc một đắm chìm trong cơn đê mê. Từng cái chạm như từng tia lửa, đốt cháy cơ thể anh, khiến Quang Hùng như bị thiêu sống trong ngọn lửa của ham muốn thể xác. Bàn tay em dừng ở hai điểm trên ngực, đầu ngón tay xoay hai điểm, một vòng, hai vòng, ba vòng khiến anh như bị nhấn chìm trong biển dục vọng.

Đăng Dương mau đến chiếm lấy anh đi, anh sắp không chịu được rồi.

Anh biết em còn muốn trêu chọc anh, loại hành vi này là thủ đoạn thường ngày của Đăng Dương mỗi khi cả hai làm tình. Nhưng anh không thể chịu nổi kiểu "tra tấn" này nữa, hạ bộ bắt đầu cọ sát vào nơi chính giữa hai chân Đăng Dương để làm giảm bớt ham muốn.

Quang Hùng mất đi khả năng nói một câu hoàn chỉnh, "Dương...D-Dương ơi...A-Anh...Anh..muốn"

"Anh muốn gì cơ?" Đăng Dương nhẹ giọng hỏi, đưa răng cắn vành tai anh.

Một luồng nhiệt nóng ập vào tai Quang Hùng khiến anh run lên, những lời xấu hổ vẫn khó nói nên chỉ có thể thay đổi câu trả lời của mình thành ậm ừ và những tiếng rên làm nũng. Đăng Dương nghe xong chỉ mỉm cười, dùng đầu ngón tay chậm rãi nhào nặn hai điểm trên ngực khiến anh vừa mê đắm vừa rên lên từng tiếng đầy mị hoặc. Sau khi chơi đùa với anh xong, Đăng Dương ngậm lấy cổ anh, bắt đầu mút mát để tại từng vết hôn đỏ rực. Cũng đã rất lâu rồi em mới đánh dấu chủ quyền anh như vậy, Đăng Dương vì công việc mà đôi khi quên mất người yêu nhỏ của em đi làm luôn bị những tên đồng nghiệp điển trai tán tỉnh, cũng đến lúc em cho họ biết Quang Hùng thuộc về ai rồi đây. Dù gì người phải nai lưng nghĩ cách che đi mớ nụ hôn ấy ngày mai đâu phải em đâu.

Nhưng hiện tại Đăng Dương quá nhẹ nhàng và Quang Hùng không thích điều đó. Anh nũng nịu rên lên, muốn em nhanh và mạnh hơn, để anh sớm đạt khoái cảm, lấp đầy dục vọng vô tận trong cơ thể.

Anh khóc vang, bắt đầu van xin: "Dương...anh thực sự không chịu được...hức...hức...anh xin em. Nhanh lên...một chút."

Đăng Dương biết rằng anh cương lên rồi nên buông tay. Quang Hùng nhanh chóng quay lại, hai chân vòng qua eo Đăng Dương, dùng tay ôm lấy vai người em rồi chiếm lấy bờ môi ấy. Lần này còn nồng nhiệt hơn lần trước, anh hôn vụng về đến mức nước bọt cũng tuôn ra từ khoé miệng. Quả nhiên là bảo bối nhỏ luôn được em dìu từng li từng tí, lần đầu ham muốn chiếm lĩnh khiến anh chủ động đến bản thân cũng không quen.

Anh rảnh tay cởi quần ra, chỉ để lại một chiếc quần lót mỏng manh che nhẹ cái lều nhỏ đã dựng lên của mình. Anh tiếp tục đẩy đưa hạ bộ, cọ sát với thân dưới của người yêu lớn, lâu lâu lại phát ra mấy tiếng rên rỉ ám muội. Hậu huyệt bắt đầu ngứa ngáy, đầu óc anh trống rỗng, khát vọng được lấp đầy càng ngày càng mạnh mẽ. Nhưng nếu Đăng Dương để anh toại nguyện nhanh như vậy thì đấy không còn là Đăng Dương nữa, em giữ eo không cho anh động đậy, bất giác khiến anh bất bình mà bật khóc.

"D-Dương ơi...anh xin em...anh...muốn...em phạt anh."

Em hôn đi giọt nước mắt trên khóe mắt, thì thào nói: "Đừng làm loạn, bảo bối ngoan thì em mới thương."

Em vừa nói xong liền đưa ngón tay vào huyệt đạo mà bắt đầu khuếch trương. Anh được em đi vào thì bắt đầu tạo nên những âm thanh dụ hoặc, ngón chân cũng co lại theo khoái cảm tăng dần. Đăng Dương ngước nhìn quả táo liên tục di chuyển lên xuống của anh vì nuốt nước bọt, bản thân tự thấy anh thật quyến rũ. Quần lót anh đã ngấm một mảng nước lớn, quả nhiên thuốc này đã phát huy tác dụng, lúc này mà cảm ơn thằng bé Đức Duy được thì em cũng làm. Đăng Dương khéo léo tìm ra điểm nhạy cảm nhất của anh, nhưng thay vì đâm chọt thì lại chỉ vuốt nhẹ khiến anh không hài lòng mà nũng nịu đòi thêm. Quang Hùng vặn người, muốn em động mạnh hơn, lúc này anh mới biết là xương ngón tay của Đăng Dương thật sự rất thô, mỗi lần vuốt khuếch trương bên trong đều mang lại cảm giác sảng khoái đến sởn cả gai ốc.

Lần đầu tiên Đăng Dương nhìn thấy một Quang Hùng với dáng vẻ như vậy, trong lòng không khỏi có chút vui mừng và thỏa mãn, không khỏi bật cười.

Nhìn thấy nụ cười trên gương mặt Đăng Dương, Quang Hùng vừa tức giận vừa xấu hổ, nhưng thân dưới không khỏi di chuyển theo khoái cảm, môi lại càng không nỡ rời môi Đăng Dương. Thấy anh liều mình như vậy, Đăng Dương không còn ngại gì nữa, một giây đã đưa ra quyết định tối nay làm anh nát đến luỵ người. Ba ngón tay đồng thời đưa vào trong hậu huyệt, ấn sâu đến điểm mẫn cảm nhất của anh, đẩy dục vọng của anh lên đến đỉnh điểm. Có lẽ là do tác dụng của thuốc, Quang Hùng hôm nay nhạy cảm hơn bình thường, việc ngón tay đang giúp anh mở rộng đã khiến anh mất đi khả năng suy nghĩ, đầu óc trống rỗng. Ngày thường anh toàn cố nén tiếng hét của mình vì ngại ngùng, còn hôm nay, không gian phòng đã sớm bị những dục âm mỹ miều của anh lấp đầy. Đăng Dương nghe anh van xin cũng rất hài lòng, trong lòng cũng không muốn kìm hãm con thú hoang ấy nữa, bế lấy Quang Hùng mà đặt ở trên bàn làm việc.

"Bảo bối ngoan, em thưởng cho anh nhé."

Hai chân trắng trẻo và thon thả của anh bị em lấy đặt lên vai, hai tay em chống xuống bàn khiến anh ngoan ngoãn dang rộng hai chân rất có ý thức. Em nhìn thấy lỗ nhỏ giữa hai chân đã chảy ra rất nhiều dịch, bản thân cũng hiểu anh vốn không còn cần ngón tay em nữa.

Trong anh bây giờ rất mời gọi, cái vẻ ngây thơ thường trực như bị anh vứt vào sọt rác, lỗ nhỏ cũng co thắt từng cái chờ em tiến vào. Đăng Dương không một chút do dự cầm lấy vật cứng của mình cắm thẳng vào hoa huyệt, lập tức bị vách trong ẩm ướt quấn chặt khiến Đăng Dương thở ra một hơi đầy thoả mãn. Em ôm eo em giữ cố định, hông liên tục đâm thẳng vào điểm nhạy cảm bên trong anh. Em hết lần này đến lần khác đánh vào sâu bên trong, dục vọng bên trong anh mỗi lúc một như cơn bão táp cuồng cuộn chiếm lấy đại não, khiến cây gậy mỗi lúc một lớn hơn. Quang Hùng dù đã được khuếch trương vẫn chưa thể quen được với việc như bị xé toạc ra, miệng liên tục kêu đau, nước mắt cũng theo đó mà chảy không ngừng.

Anh càng khóc thì em càng hăng say, lực thúc cũng mạnh và thô hơn, một chút do dự muốn ngừng cũng không có. Tiếng nước trong hoa huyệt cùng với âm thanh va chạm của thân thể tràn ngập căn phòng, hoà cùng từng hơi thở trầm thấp của nam nhân và người yêu nhỏ của em khiến cho bầu không khí trong phòng trở nên mơ hồ và nóng hơn bao giờ. Hai người đang ở trong căn phòng biệt lập này, đắm chìm trong biển dục vọng ở chiếc bàn, nơi vốn được cho là để làm việc.

Em liên tục hôn anh, dùng lưỡi khám phá vị ngọt trong khoang miệng, tay nâng niu vòng eo nhỏ nhắn xinh xắn. Anh cũng bị thúc đến xuất ra lần đầu tiên, cơ thể run lên bần bật trong đê mê. Nhưng em không dừng lại, bế anh lên mà vẫn giữ nguyên vật cứng bên trong anh rồi mang em đến chiếc ghế sô-pha vừa đủ một người nằm trong phòng thu. Cánh tay Quang Hùng cũng hình xăm hoa phút chốc lại trở thành một tiểu tiết rất bắt mắt, bình thường nó khiến một nam nhân như anh trở nên thu hút hơn trong mắt nữ giới, giờ phút này lại khiến anh trở nên câu dẫn đối với em người yêu to lớn. 

"Bảo bối...anh bắn ra nhanh đến vậy sao?" Đăng Dương liên tục rót vào tai anh những lời khiêu khích dâm dục, dằn vặt anh đến mức đã xuất nhưng vẫn còn có thể cương lên lại.

Quang Hùng điên mất thôi, Đăng Dương rốt cuộc là muốn anh như thế nào?

Em điều chỉnh lại tư thế, tiến vào trong cơ thể anh lần nữa, lại đâm vào chỗ sâu nhất. Đây là lần đầu tiên Quang Hùng bị Đăng Dương đẩy đến chỗ sâu như vậy, cảm giác sảng khoái hoàn toàn khác trước đây. Anh chỉ cảm thấy cơ thể mình sắp bị xuyên thủng, đại não trống rỗng, thậm chí còn không nghe rõ lời em nói. Cơ thể anh nhịp nhàng động theo từng cái đẩy của Đăng Dương, đau đớn và sự ngại ngùng đều tan biến, nhường chỗ lại cho sự thỏa mãn cùng dục vọng tột đỉnh.

Anh bị đâm đến rát cả hậu huyệt, mông tròn cũng bị em đánh cho đỏ hết cả lên, cảm giác nội tạng cũng bị sự thô bạo của em dày xé. Quang Hùng xuất ra lần thứ hai, vẫn chỉ đổi lại từng cái động không nhịp nghỉ của Đăng Dương. Chiếc áo sơ mi trắng ban đầu của Đăng Dương đã bị anh làm cho lộn xộn, những vết xước đỏ do anh để lại do vậy cũng mập mờ sau lớp vải đã thấm đẫm mồ hôi. Nhưng bộ dạng này lại khiến anh yêu em đến điên dại, lao vào giao phó hết cho em như con thiêu thân không chủ đích. Quang Hùng đến một chút sức lực cuối cùng cũng không còn, cảm giác nóng bừng trên người cũng từ từ biến mất, mí mắt nặng nề đến mức không mở ra được.

Đăng Dương thúc mạnh những lần cuối, mau chóng lấp đầy bên trong em bằng thứ dịch nóng bỏng. Em cúi xuống hôn lên trán, dịu dàng vén mái tóc đẫm mồ hôi của anh sang một bên:

"Bảo bối, thương anh." Em nói xong liền mỉm cười, tay vòng đến ôm lấy thân thể của anh vào lòng.

Quang Hùng vì kiệt sức mà thiếp đi đến không biết bao lâu sau mới tỉnh dậy, mắt mờ mờ ảo ảo thấy được ánh sáng trước mặt. Anh thấy thấy cơ thể như đang lơ lửng trên không trung, lướt đi cùng làn gió xuân, lướt qua cơn cơn mưa rào, nhẹ tênh như đám mây trắng. Nhưng tất cả thực sự rất thật, chắc chắn không phải là anh đang mơ. Một lát sau anh mới nhận thức được, sự bình yên đấy đến từ vòng tay của Đăng Dương, người đang ôm và lau người cho anh trong bồn tắm. Anh ngửi được mùi hoa hồng từ bọt tắm, ngửi được cả mùi muối biển của nến, ngửi được cả mùi cơ thể ấm áp của Đăng Dương, tất cả bất giác khiến anh mỉm cười như một đứa trẻ ngốc. Yêu em là anh chọn, để em ôn nhu chăm sóc là cái phúc, còn để em "chơi" cho đến mất cả lý trí như thế này thì là do anh dại dột.

"Viên kẹo đó....là gì vậy?" Anh mệt mỏi dựa vào thành bồn tắm, ánh mắt đờ đẫn hướng về phía em.

"Thuốc kích dục." Chỉ với một câu đáp trả, đối phương cũng á khẩu.

Quang Hùng không ngờ một người luôn nghiêm khắc với bản thân như anh vì một lần tò mò lại nốc được một viên thuốc kích dục trong hình dạng một viên kẹo hình ngôi sao vị cam như vậy. Buông một tiếng thở dài, anh nhìn những vết bầm tím đã chi chít trên cơ thể đang lấp ló dưới màng bọt trắng xóa trong bồn tắm.

"Yên tâm, em huỷ lịch của anh ngày mai rồi." Em thơm lên vầng trán ấy, vuốt ve mái tóc đã rối bời.

Bấy giờ, Quang Hùng mới kịp nhận ra em vẫn đang không mặc áo, từng thớ cơ trên thượng bộ đều như một tác phẩm điêu khắc được bày ra trước mắt anh. Lúc này nếu mai có không đi lại được thì anh cũng chịu, trách gì ai chứ sao trách được người yêu anh đẹp trai chứ. Sinh Quang Hùng ra là ba là mẹ anh, hiểu được anh lại chỉ có em và em đoán được ngay loại suy nghĩ gì đang chạy trong đại não ấy, miệng buông một tiếng cười khẩy rồi nhẹ nhàng thơm lên gò má ấy, mân mê chiếc bánh bao trăng trắng của em:

"Thôi nào, biết anh thèm em rồi. Để hôm khác em thưởng cho anh nhé."

"Ai thèm em đâu!" Anh đỏ mặt quay đi, thâm tâm lại đang mong chờ vào đêm nào đó như lời em hứa.

Đăng Dương có thể không phải là bác sĩ thiên tài, cũng không phải là người có thể chữa khỏi mọi bệnh tật. Nhưng anh chính là liều thuốc giải độc duy nhất của Quang Hùng và chỉ duy nhất dành cho Quang Hùng mà thôi. Một đại minh tinh vạn người mê, nhạc hay và gương mặt điển trai lại vì một chiếc tân minh tinh mới nổi, tuy bé tuổi hơn nhưng lại nằm trên ấy làm cho say mê như điếu đổ. Đăng Dương cứ như thế tận hưởng từng giây từng phút bên anh, mân mê cơ thể đã vì em mà chằng chịt những vết hôn đỏ rực.

Mấy ai biết rằng ai đó đã kịp gửi một tin nhắn vỏn vẹn ba chữ "Cảm ơn nhá!" đến ai đó tên Hoàng Đức Duy đâu chứ.

The End.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me