Dong Chay Cua Thoi Gian
( Bản 1 )
Chương 4: Lặng Lẽ Sau Ánh Sáng
Buổi dạ hội kéo dài với nhiều bản nhạc, những tiếng cười đùa và những cuộc trò chuyện dường như không bao giờ dứt. Nhưng đối với Selaginella Cassandra Gomez-Laur, sự sôi động của không gian ấy chẳng thể che mờ những suy nghĩ phức tạp đang xoay quanh trong tâm trí cô.Sau điệu valse với Félix Gautier Christophe, Selaginella lặng lẽ rời khỏi sàn nhảy và tìm một góc yên tĩnh. Đó là một ban công nhỏ nằm phía sau Đại Sảnh Đường, nơi ánh sáng từ bên trong hắt ra qua khung cửa kính cao, hòa lẫn với ánh trăng bạc lạnh lẽo.Cô đứng tựa vào lan can, hơi lạnh từ lớp đá cẩm thạch thấm vào găng tay satin của cô. Từ đây, cô có thể nhìn thấy toàn cảnh sân trường Hogwarts, phủ đầy tuyết trắng, lấp lánh như hàng ngàn viên kim cương nhỏ.Selaginella khẽ thở dài, đôi mắt đỏ thẫm nhìn xa xăm. Bên trong, tiếng nhạc và tiếng nói chuyện vang vọng, nhưng nó không thể chạm tới cô vào lúc này. Cô đang suy nghĩ về những gì đã xảy ra giữa cô và Félix.Bước Chân Lặng Lẽ
"Cô không thấy lạnh sao, tiểu thư Gomez-Laur?"Giọng nói trầm ấm, quen thuộc vang lên sau lưng khiến Selaginella giật mình. Cô quay lại và bắt gặp ánh mắt xanh thẳm của Félix. Anh đã tháo bỏ găng tay và áo khoác ngoài, chỉ còn lại lớp tuxedo ba mảnh, nhưng trông anh vẫn toát lên vẻ lịch lãm và tinh tế."Tôi không cần sự quan tâm của anh, Félix Gautier Christophe" Selaginella đáp, giọng cô khẽ hơn thường ngày.Félix bước tới, đứng bên cạnh cô, ánh mắt anh hướng ra quang cảnh bên ngoài. "Tôi không nghĩ cô cần nó. Nhưng đôi khi, một lời quan tâm đơn giản không mang ý đồ gì cả."Selaginella im lặng, ánh mắt cô trở về phía chân trời. Félix cũng không nói thêm gì, cả hai đứng đó trong sự tĩnh lặng lạ thường, chỉ có tiếng gió nhẹ nhàng len qua.Sau một lúc, Félix lên tiếng, giọng anh trầm và chậm rãi: "Cô không phải kiểu người thích những nơi náo nhiệt, phải không?"Selaginella khẽ nhếch môi, nụ cười nhạt thoáng qua trên gương mặt cô. "Và anh thì sao? Có vẻ anh khá thoải mái với những nơi như vậy."Félix quay sang nhìn cô, đôi mắt anh ánh lên chút suy tư. "Có lẽ tôi đã quen. Nhưng sự thật là, tôi cũng không thích nó nhiều như người khác nghĩ."Selaginella quay sang, nhìn thẳng vào anh. "Vậy tại sao anh vẫn ở đó?"Félix nhún vai, một nụ cười thoáng qua trên môi anh. "Vì trách nhiệm. Trong gia tộc Christophe, người ta không cho phép tôi sống theo ý mình. Chúng ta đều biết cảm giác đó, phải không?"Lời nói của anh như một lưỡi dao vô hình, cắt qua bức tường mà Selaginella đã dựng lên quanh trái tim mình. Cô quay mặt đi, ánh mắt cô không còn lạnh lùng nữa mà trở nên trầm ngâm."Phải" cô nói, giọng cô nhỏ đến mức Félix phải căng tai mới nghe rõ. "Chúng ta đều bị ràng buộc bởi những kỳ vọng, những áp lực không ai ngoài chính chúng ta có thể hiểu."Félix không nói gì thêm, nhưng trong ánh mắt anh, có một sự đồng cảm sâu sắc.Một Lời Hứa Ngầm Hiểu
Sau một lúc, Félix quay người, đối mặt với Selaginella. Anh cúi người, ánh mắt anh gặp ánh mắt cô. "Nếu tôi nói tôi muốn hiểu cô, cô sẽ cho tôi cơ hội chứ?"Selaginella nhìn anh chằm chằm, đôi mắt đỏ thẫm ánh lên chút lưỡng lự. "Tôi không cần ai hiểu tôi. Sự cô đơn đã quen thuộc với tôi rồi.""Cô có thể quen với sự cô đơn, nhưng điều đó không có nghĩa là cô phải gắn bó mãi với nó" Félix đáp, giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định.Cô không trả lời, nhưng ánh mắt cô lạc đi một chút, như thể đang cân nhắc điều gì đó. Félix đứng thẳng người, giữ khoảng cách vừa đủ để không tạo áp lực."Không cần trả lời tôi ngay bây giờ" anh nói, nụ cười nhẹ nở trên môi. "Nhưng tôi sẽ không từ bỏ. Cô là một người đáng để tôi dành thời gian."Selaginella thoáng ngạc nhiên, nhưng cô nhanh chóng giấu đi cảm xúc của mình. "Anh thật kỳ lạ, Christophe" cô nói, giọng cô pha chút mỉa mai quen thuộc."Có thể," Félix đáp, nụ cười anh vẫn giữ nguyên. "Nhưng đó là sự kỳ lạ mà tôi tự hào."Selaginella không đáp, chỉ nhìn anh một lúc lâu trước khi quay người rời đi.Félix dõi theo bóng dáng cô, một cảm giác mãnh liệt len lỏi trong lòng anh. Selaginella Gomez-Laur là một câu đố mà anh quyết tâm giải mã, không chỉ vì sự kiêu hãnh của anh, mà vì một điều gì đó sâu sắc hơn mà chính anh cũng chưa thể gọi tên.Bản Nhạc Khép Lại
Khi Selaginella trở lại Đại Sảnh Đường, buổi dạ hội đang ở những phút cuối cùng. Bản nhạc chậm vang lên, các cặp đôi vẫn tiếp tục khiêu vũ trong ánh sáng mờ ảo.Selaginella bước qua đám đông, ánh mắt lơ đãng nhìn mọi thứ xung quanh. Nhưng sâu trong lòng cô, những lời nói của Félix vẫn vang vọng.Từ một góc xa, Félix vẫn dõi theo cô. Anh không bước tới, không cố gắng áp sát cô lần nữa. Nhưng ánh mắt anh, với sự kiên nhẫn và quyết tâm, vẫn không rời khỏi bóng dáng kiêu hãnh ấy.Và như thế, giữa ánh sáng lung linh của Hogwarts và bầu không khí lạnh giá của mùa đông, một mối liên kết mơ hồ nhưng mạnh mẽ dần được hình thành giữa hai tâm hồn tưởng như hoàn toàn đối lập.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me