TruyenFull.Me

Dong Chi Su Chan Ghet

Sau khi tan làm cũng là lúc 12 giờ khuya bởi vì nàng còn bận 1 số việc, Tùng rất muốn ở lại nhưng ở nhà đột nhiên cô việc gấp cần Tùng về ngay.

-Uể thật,làm mệt mỏi ghê, muốn về nhà nằm lăn ra ngủ.
Nàng thu xếp đồ đạc chuẩn bị về thì nghe tiếng gì đó vọng ra từ bên ngoài khiến nàng rùng mình nhẹ"Chắc là tiếng gió thổi thôi, không gì phải sợ"Hoàng Yến khoá cửa quán xong thì đi bộ về.
Tiếng chuông điện thoại lại tiếp tục vang lên, nàng lục lọi trong túi thì lại là Tiểu My, nàng ngao ngán tính lơ đi nhưng mà thôi bắt máy vậy.

-"Yến ơi mày về chưa?"

-"Đang trên đường, gọi có chi vậy?"

-"Nhớ mày thôi"

-"Haizz... Ngày nào cũng bảo nhớ tao, ngoài kia có biết bao người xứng đáng hơn tao sao lại..."

Hoàng Yến đang nói chợt khựng lại khi thấy 1 đám côn đồ đi tới,tim nàng bỗng thắt lại, nàng vội lùi lại mấy bước khuôn mặt tỏ vẻ sợ hãi.

-"Yến ơi??sao đấy,ê?"

Tiểu My không thấy hồi âm từ Hoàng Yến mà hoảng hốt,My cầm chặt điện thoại dù nói thế nào cũng không có hồi âm từ Hoàng Yến.
Nàng run rẩy Làm rơi điện thoại xuống, bước chân dường như cũng nặng nề hơn.

-Các...các người là ai,này đừng chạm vào tôi!

Hoàng Yến lùi lại, đôi mắt sợ hãi dán chặt vào những gã côn đồ đang tiến đến mỗi lúc một gần. Bóng tối của con hẻm nhỏ như nuốt chửng nàng, chỉ còn lại tiếng bước chân nặng nề và tiếng tim đập thình thịch vang lên trong lồng ngực.

— Các... các người là ai?! Này đừng chạm vào tôi!

Một gã cười khẩy, giọng lè nhè nồng mùi rượu:

— Con nhỏ này nhìn quen quen... phải mày là đứa bị đuổi khỏi nhà họ Đồng không?

Cả bọn cười phá lên đầy giễu cợt. Hoàng Yến siết chặt chiếc túi bên người, run rẩy, từng bước lùi sát vào vách tường. Trong đầu nàng chỉ còn một ý nghĩ: phải trốn thoát.

— Tránh xa tôi ra! – nàng hét lớn, tay chộp lấy một viên gạch ven đường.

Nhưng chưa kịp hành động, một bàn tay nắm lấy cổ tay nàng, mạnh đến mức nàng phải buông rơi viên gạch xuống đất. Hoàng Yến hoảng loạn vùng vẫy, nước mắt đã trào ra trong cơn tuyệt vọng.

— Dừng lại! – Một giọng nữ vang lên, dõng dạc và sắc lạnh.

Đám côn đồ quay đầu. Từ bóng tối, một người con gái bước ra, mái tóc dài buộc cao, ánh mắt lạnh lùng như lưỡi dao. Là Kiều Anh.

— Mấy người muốn chết sao mà đụng vào người của tôi?

Không cần giải thích gì thêm, Kiều Anh rút ra chiếc baton kim loại từ trong áo khoác, chỉ trong vài giây, hai tên đã ngã gục với tiếng rên la. Những tên còn lại nhìn nhau, run rẩy, rồi bỏ chạy không kịp ngoái đầu.

Hoàng Yến khuỵu xuống, vẫn chưa hoàn hồn. Kiều Anh tiến đến, quỳ một gối, nhẹ nhàng đưa tay đỡ lấy nàng:

— Em có sao không?

Nàng ngước lên nhìn người phụ nữ ấy, đôi mắt đẫm lệ. Trong khoảnh khắc ấy, giữa những mảnh vỡ tan hoang của sự sợ hãi, làn hơi ấm đầu tiên len vào trái tim Hoàng Yến – một cảm giác an toàn mà bấy lâu nay nàng không còn nhớ nổi.

-Khoan đã,ai là người của chị chứ..
Dù rất biết ơn Kiều Anh đã cứu mình nhưng lại nhướng mày vì câu nói "Ai cho các người đụng vào người của tôi!"

-à,chị...chị chỉ nói vậy để bọn chúng không đụng vào em thôi

Kiều Anh cười ngượng gãi gãi đầu.

-Chị đưa em về nhá?

Hoàng Yến ngước lên nhìn kiều anh, giọng nói ấm áp làm nàng có thêm chút an toàn cho bản thân, nàng mím môi khẽ gật đầu,kiều anh vui vẻ mỉm cười

-Lên xe đi cưng
Kiểu anh nghiêng đầu vẫn mỉm cười không đổi sắc mặt.
Hoàng Yến bước lên xe, trên xe yên tĩnh lạ thường,bầu không khí cũng có chút căng thẳng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me