TruyenFull.Me

Dong Chu Cong Duc Trans Fic Dai

Nguồn: https://www.lofter.com/front/blog/collection/share?collectionId=22185067&incantation=hjVYJEtZvs9h

Kết thúc HE, thiết lập toàn bộ nhân vật được hồi sinh
Hai đại yêu với văn chương "không biết nói lý lẽ"

Trác Dực Thần hiếm khi có một giấc mộng.

Từ sau cái chết của ca ca, suốt bao năm qua, y không dám để bản thân chìm vào giấc ngủ sâu một cách vô thức. Đó là điều duy nhất y không thể kiểm soát, nơi cõi mộng mơ hồ ấy, thứ khắc sâu vào đáy mắt y là một màu đỏ thẫm vô tận.

Vô số thi thể ngổn ngang dưới chân, nối tiếp thành từng chuỗi, nhuộm cả thế giới sương trắng thành một biển máu rực rỡ. Vân Quang Kiếm lóe sáng mãnh liệt, ngân lên những thanh âm thê lương, Trác Dực Thần dường như nghe thấy có ai đó đang khóc. Y đứng lặng trong cơn ác mộng hồi lâu, tiếng khóc vang vọng đến chói tai.

Ai đang khóc vậy? Y mơ màng nghĩ.

Tiếng khóc bi thương đến mức khàn đặc, như thể gom hết mọi đau đớn của thế gian vào một cơ thể, rồi phát nổ dữ dội như núi lở. Đôi chân run rẩy, y nhận ra cơ thể mình đã bị tuyết lạnh mài mòn đến mức chẳng còn ra hình dạng gì nữa. Mỗi bước tiến về phía bóng người đang lặng yên ngã xuống giữa nền tuyết trắng, cơn đau từ xương tủy như lưỡi dao bén ngấm ngầm cắm vào từng ngóc ngách, cho đến khi đầu gối mềm nhũn, y rốt cuộc không còn chống đỡ nổi mà quỳ sụp xuống đất.

Vân Quang Kiếm bi ai réo rắt, đâm xuyên qua màng nhĩ khiến Trác Dực Thần đau đến nhức óc. Y khó chịu gạt thanh kiếm lạnh lẽo sang một bên, để nó cắm sâu vào nền tuyết tan chỗ nọ, lõm chỗ kia vì bị máu nung chảy.

Dưới lớp máu thịt mơ hồ, tiếng khóc càng lúc càng sắc nhọn.

Đôi mắt Trác Dực Thần khẽ run lên, thần sắc ngây dại, đáy mắt nhuốm đỏ, từng gợn sóng huyết sắc dần lan rộng. Y cúi thấp đầu, đưa tay gạt đi lớp tuyết phủ dày trên gương mặt người trước mắt. Ngón tay vừa chạm vào gương mặt ấy, hơi ấm đã sớm tiêu tan, gương mặt quen thuộc như một lưỡi dao sắc nhọn cắm thẳng vào đáy mắt y.

Trác Dực Thần bỗng thấy lạnh. Cơn rét từ tay chân, eo lưng lan dần đến lồng ngực, trái tim đập liên hồi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cổ họng y như bị thứ gì chặn kín, chỉ có thể bật ra một tiếng yếu ớt: "Ca..."

"Ca!"

Trác Dực Thần gần như hét lên, ngũ quan tái nhợt méo mó, đôi môi không còn chút huyết sắc, trong mắt phủ đầy một màu đỏ đậm.

Vân Quang Kiếm lúc này lại chợt ảm đạm đi, ánh sáng hoang dại vừa rồi như bị chôn vùi tận đáy đất. Nửa thân người trước mặt gần như đã chìm vào trong tuyết, đôi môi bị cái lạnh đông cứng thành một màu trắng bệch, nứt ra vô số vết nhỏ. Đôi bàn tay ôm chặt trước ngực, tựa hồ vẫn còn cố bảo vệ thứ gì đó.

Trác Dực Thần ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn lên, phía chân trời đã lờ mờ ánh cam, chẳng mấy chốc nữa mặt trời sẽ mọc. Ánh mắt y rơi xuống hồ tuyết trong vắt phía xa, nơi ấy sâu không thấy đáy, nhưng lại kỳ diệu mà nở đầy hoa sen. Khi còn bé, y và ca ca từng đến đó hái hạt sen.

Chợt, y nghĩ đến một khả năng—có khi nào dưới đáy hồ ấy... là địa ngục?

Những vệt máu cháy bỏng tựa như lưỡi dao sắc, từng nhát từng nhát rạch nát da thịt y, móc ra trái tim y, thề sẽ xé nát y đến mức vạn kiếp bất phục.

Xung quanh tĩnh mịch, chỉ còn tiếng gió gào thét càng lúc càng lớn. Sương nước phủ kín đôi mắt, từng giọt, từng giọt rơi xuống biển máu thẳm sâu... Lúc này, y mới thực sự hiểu ra—thì ra tiếng khóc dai dẳng trong cơn ác mộng đó, chính là của y.


01.

Một năm nữa lại trôi qua, ngày hiến tuế sắp đến gần.

Văn Tiêu đã sớm dùng pháp thuật truyền thư, một con hạc giấy xanh nhạt loạng choạng bay qua hai mươi tám ngọn núi mênh mông, lảo đảo đáp xuống lòng bàn tay y.

Trong thư viết rằng Tiểu Cửu sắp được phục sinh, trùng hợp nhân gian cũng đang đón ngày hiến tuế, nên mời y trở về Tập Yêu Ty tụ họp.

Lòng Trác Dực Thần hiếm khi có được một khoảnh khắc yên bình, trong đầu chợt hiện lên gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn, cùng chiếc chuông bạc buộc phía sau đầu đong đưa theo mỗi bước chân, và giọng gọi vang dội mà thân thuộc—"Tiểu Trác ca!"

Y vô thức đưa tay chạm vào chiếc chuông bạc vô thanh trên tóc mình—một trái tim đã nguội lạnh từ lâu nay khẽ gợn sóng. Một cảm giác đau đớn khó tả dâng lên, lan ra từng tấc xương sườn như muốn nứt toác.

Tiểu Cửu sắp quay về.

Những năm qua, trên con đường tìm kiếm thần thức của đại yêu, y vẫn không ngừng tìm kiếm thuật pháp có thể hồi sinh người chết mà không gây tổn hại đến sinh mệnh khác.

Dấu chân y đã in khắp sa mạc, suối nguồn, núi rừng—mọi ngóc ngách của đất trời. Thế nhưng pháp thuật phục sinh vẫn bặt vô âm tín, ngay cả Vân Quang Kiếm cũng chẳng còn chút phản ứng nào với yêu khí đại yêu nữa.

Mãi đến khi Văn Tiêu truyền tin—tại núi Quỳ, vùng đại hoang, dưới gốc thần mộc trên đỉnh núi, một tia thần thức của Tiểu Cửu vẫn lặng lẽ lưu lại nơi đó, được bao bọc trong một ngọn lửa vàng nhỏ bé, như một đứa trẻ sơ sinh còn quấn trong tã lót.

Thần nữ đã mang thần thức ấy về, năm này qua năm khác tỉ mỉ nuôi dưỡng, rốt cuộc cũng đợi được đến ngày thần hồn viên mãn.

Tiểu Cửu sắp hóa hình.

Trác Dực Thần vội vàng thu dọn hành trang, siết chặt Vân Quang Kiếm lạnh băng, lại một lần nữa bước vào hành trình dài đằng đẵng trong màn đêm.

Dọc đường, y chứng kiến hoa xuân nở rộ, vạn vật suy tàn. Càng đến gần Tập Yêu Ty, lòng y càng trở nên mơ hồ. Khi đến địa phận thành Tu Du, y gặp một tiểu yêu từng được chính mình cứu khỏi tay nhân loại.

Tiểu yêu ấy vốn không phải bản tính xấu xa, chỉ thiếu người dẫn dắt. Khi ấy, y vẫn còn đủ sức để nghĩ đến việc cứu rỗi thế gian, thế nên vô tình thốt ra vài lời dạy bảo. Giờ gặp lại, tiểu yêu đã có cuộc sống của riêng mình, làm ăn phát đạt, ngày ngày yên ổn mà vui vẻ.

Vốn dĩ tưởng cả đời này sẽ không gặp lại, chẳng ngờ nhân duyên lại đến nhanh như thế. Tiểu yêu kéo dây cương dắt ngựa giúp y, trong mắt tràn đầy niềm vui.

"Tiểu Trác đại nhân!"

Lâu lắm rồi không có ai gọi y như vậy nữa. Trác Dực Thần thoáng sững sờ, rồi khẽ gật đầu, cố gắng nở một nụ cười.

"Lâu rồi không gặp, Thanh Ngọc."

Thanh Ngọc cười tít mắt, kéo tay áo y dẫn vào trong, ánh mắt dán chặt vào y không rời.

"Tiểu Trác đại nhân đến thành Tu Du làm gì vậy?"

Trác Dực Thần mỉm cười, "Đi gặp cố nhân."

Thanh Ngọc mở to đôi mắt, kinh ngạc thốt lên: "Là vị đại yêu đó sao?"

Đại yêu. Hơi thở Trác Dực Thần bỗng chốc khựng lại. Y khó khăn lắc đầu, khẽ đáp, "Không phải."

Nhìn bộ dạng y như vậy, Thanh Ngọc bất giác nhớ lại lần đầu tiên gặp Trác Dực Thần. Khi ấy cũng là một mùa xuân đẹp trời tại thành Tu Du. Nàng không có sinh kế, đói đến không chịu nổi nên liều mình trộm bạc trong khố phủ của một phú hộ. Bị phát hiện, chủ nhân đã ném nàng vào huyệt rắn, muốn để nàng chịu cảnh tra tấn đau đớn rồi bị rắn độc cắn chết.

Giữa lúc cơn ác mộng ập xuống, một bóng dáng bạch y bước đến trong ánh trăng, dáng vẻ thanh cao lãnh đạm, thậm chí có thể sánh với mọi thứ thuần khiết nhất trên thế gian. Trác Dực Thần đã cứu nàng ra khỏi địa ngục, nhưng chính y lại như thể sinh ra từ địa ngục vậy.

Gương mặt y tái nhợt tựa tro tàn, trong mắt không còn chút hy vọng sống, thậm chí còn tĩnh lặng hơn cả giếng cạn, toàn thân trắng bệch đến mức gần như trong suốt. Sau khi cứu nàng, y lập tức quay người rời đi. Thanh Ngọc do dự, rồi vẫn liều lĩnh kéo lấy tay áo y, nước mắt lưng tròng cúi đầu cảm tạ. Trác Dực Thần nhẹ nhàng lắc đầu, đôi mắt vẫn phủ một tầng chết lặng.

Tiểu yêu run rẩy đứng lên, cẩn thận nhìn sâu vào đôi mắt y, khẽ hỏi: "Đại nhân, ngài trông có vẻ rất đau khổ."

"Ngài đang tìm ai sao?"

Trác Dực Thần khẽ cử động đôi môi khô khốc, cuối cùng cũng đặt ánh nhìn lên tiểu yêu gầy yếu trước mặt. Đôi môi lâu ngày chưa từng cất lời có chút lạ lẫm, y trầm thấp hỏi.

"Ngươi đã từng gặp một yêu quái tên Chu Yếm chưa?"

Thanh Ngọc lắc đầu. Mắt Trác Dực Thần lại một lần nữa phủ đầy tro tàn. Y tự giễu mà cong môi—ngần ấy năm tuyệt vọng, bôn ba qua vạn dặm sông núi, vậy mà lúc này lại trông mong vào một tiểu yêu nhỏ bé như thế. Thật nực cười. Nhận được câu trả lời, y gạt tay tiểu yêu đang kéo vạt áo mình, xoay người định rời đi.

Nhưng tiểu yêu vẫn không chịu buông, ngược lại càng nắm chặt hơn. Ánh mắt nàng sáng rực, trong đó tràn đầy kỳ vọng.

"Đại nhân, tuy ta chưa từng gặp yêu quái mà ngài nhắc đến, nhưng ta tin rằng một ngày nào đó, hắn sẽ quay về bên cạnh ngài." Thanh Ngọc sảng khoái cười rộ lên: "Vì đại nhân tốt như vậy, ta nghĩ hắn cũng sẽ không nỡ rời xa ngài quá lâu đâu!"

Trác Dực Thần đứng yên bất động. Y nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của tiểu yêu, cảnh vật trước mắt chợt trở nên mơ hồ, rồi dần chuyển thành một gương mặt khác mà y ngày đêm mong nhớ. Là khuôn mặt đó, vẫn ánh mắt cong cong đầy ý cười, vẫn giọng nói dịu dàng gọi y một tiếng "Tiểu Trác đại nhân."

Dường như cả trời đất đều bị khoảnh khắc này đánh thức. Viền mắt y cay xè đã lâu, giờ phút này lại không nỡ chớp mắt—sợ rằng nếu chớp một cái, hình bóng ấy sẽ biến mất. Giá như có thể khắc sâu hình bóng kia vào tận đáy lòng, để dù trời đất bao la đến đâu, y cũng sẽ không bao giờ đánh mất nữa.

Trở về thực tại, Thanh Ngọc cười an ủi, nheo mắt ghé sát lại, nói: "Hôm qua ta mơ thấy một giấc mộng, mơ thấy Tiểu Trác đại nhân đi ngang thành Tu Du rồi gặp ta. Hôm nay ngài quả thật đã đến."

"Ngoài ra ta còn mơ thấy..." Nàng giơ tay miêu tả, "Đại yêu cũng đã trở về."

"Giấc mộng của ta rất linh nghiệm, Tiểu Trác đại nhân, ngài hãy tin ta đi."

Trác Dực Thần khẽ mỉm cười, đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt tiểu yêu, rồi dịu dàng đáp: "Vậy thì ta xin mượn lời chúc tốt lành của ngươi."

Tia nắng vàng nhạt len lỏi qua tán lá, ngọn gió mạnh mẽ lướt qua, cuốn tung mái tóc bạc phơ của y. Cơn gió phả qua gương mặt y, nhẹ như một nụ hôn thoảng qua. Y cụp mắt xuống, vươn tay chạm vào cơn gió đang trôi đi.


02.

Tấm biển của Tập Yêu Ty mờ ảo ẩn hiện dưới lớp sương mù dày đặc của kinh thành. Trong những hành lang dài thăm thẳm, những tấm rèm châu khẽ lay động, mọi cảnh sắc trước mắt dường như vẫn ngưng đọng tại năm ấy. Một khung cảnh thật đẹp, từng góc từng nét đều dịu dàng như ngày xưa. Nhưng càng tiến gần, cảm giác mơ hồ trong lòng y càng mãnh liệt.

Cho đến khi đặt chân qua cánh cửa nặng nề của Tập Yêu Ty, tất cả những rối ren trong lòng lại hóa thành một dòng nước trơn tuột, không cách nào nắm bắt. Nỗi bi thương nhấn chìm y. Đôi chân y như bị đổ chì, không thể nào bước tiếp.

Y kéo dài cổ, cố gắng nhìn quanh, mong rằng có thể thấy bóng hình cố nhân khi xưa—vây quanh lò sưởi, đun nước tuyết, tiếng cười vui vẻ vang vọng. Nhưng trước mắt lại chẳng còn gì cả. Những ngón tay siết chặt hành trang trên vai, y cố gắng kìm lại sự run rẩy không thể kiểm soát.

Ánh mắt phủ đầy gió tuyết của y hạ xuống—dưới mái hiên, thần nữ trong bộ y phục trắng tựa tuyết đứng đó, dáng vẻ thanh tao, lạnh lẽo hơn cả sương băng. Hai ánh mắt chạm nhau, xuyên qua năm tháng chia ly, tưởng như muốn chấm dứt hết thảy đau thương.

"Tiểu Trác."

Thần nữ đang cười, nhưng trong mắt lại đong đầy nước mắt.

Hành trang trên tay rơi lả tả xuống đất. Trác Dực Thần cũng khẽ cong môi cười.

"Văn Tiêu đại nhân, đã lâu không gặp."

Nàng nhẹ nhàng nâng váy trắng, chậm rãi bước đến gần, dừng lại trước mặt y. Hai người nhìn nhau thật lâu, không ai nói lời nào. Đến khi Văn Tiêu nâng tay lên, Trác Dực Thần theo phản xạ muốn nắm lấy. Ai ngờ, một cái tát nhẹ nhàng rơi trên mặt y. Không thể gọi là "tát"—mà giống như một cái chạm khẽ làm tan đi nỗi bi thương đè nặng trong lòng y. Trác Dực Thần bật cười, tay nắm lấy bàn tay ửng đỏ của nàng, tay còn lại khẽ chạm vào những giọt lệ chưa kịp rơi.

"Hơn bao năm nay, người có ăn uống tử tế không?" Y khẽ hỏi, "Sao lại gầy đến mức này?"

Văn Tiêu quay đầu đi, nuốt xuống tiếng nghẹn ngào, cố tỏ ra bình thản đáp:

"Bùi tỷ tỷ vừa mới bảo ta mập ra, sao đến chỗ con lại thành gầy rồi?"

"Nói mới nhớ, Tiểu Trác—con... sao lại tiều tụy đến mức này?"

Nàng hỏi rất chân thành, khóe mắt ánh lên sắc đỏ nhàn nhạt. Trác Dực Thần cúi đầu, vài lần mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chỉ bật ra một tiếng thở dài.

"Có lẽ... ta đã quá mệt mỏi rồi."

Người ngoài không biết nỗi đau của y, nhưng Văn Tiêu thì hiểu rõ nhất. Từ nhỏ đến lớn, nàng gần như chưa bao giờ nghe Tiểu Trác than mệt. Y luôn nghiêm túc, luôn cắm đầu luyện võ, làm việc, hiếm khi bộc lộ đau khổ của mình ra ngoài. Ngay cả nàng, người thân cận nhất, cũng chưa từng thấy dáng vẻ sa sút của y.

Câu "mệt rồi" này nói ra chẳng đầu chẳng đuôi, người ngoài có lẽ thật sự sẽ nghĩ rằng y chỉ đơn thuần là mệt vì đường xa, nhưng Văn Tiêu hiểu, người tóc trắng phiêu linh trước mắt nàng đây, câu "mệt" mà y nói, há có thể chỉ là sự mỏi mệt đơn thuần? Y thực sự đã quá kiệt quệ rồi.

Trái tim nàng thắt lại, Văn Tiêu cắn răng nuốt xuống giọt nước mắt sắp không kiềm được, đưa tay nắm lấy cổ tay Trác Dực Thần, vừa kéo y đi vừa nói.

"Ta dẫn con đi gặp Tiểu Cửu."

Đi qua hành lang dài, băng qua hồ nước trong vắt, tiếp tục rẽ vào một lối nhỏ, Trác Dực Thần bị nàng kéo đi một quãng xa, càng đi, y càng cảm thấy có điều bất thường. Cho đến khi cánh cửa gỗ cũ kỹ bị đẩy ra, bố cục bài trí trước mắt hiện rõ.

"Đây là..."

Đây là nơi ở của Triệu Viễn Chu năm xưa.

Văn Tiêu buông tay, khẽ hất cằm về phía cửa sổ chạm trổ hoa văn, ra hiệu cho y nhìn qua đó. Trác Dực Thần theo ánh mắt nàng nhìn sang, trước khung cửa sổ trống trải, chỉ có tiếng gió rít từng đợt, ngoài ra chỉ còn cành khô lá úa rơi lả tả. Tim y bỗng đập mạnh, ngay khoảnh khắc tiếp theo, một bóng dáng quen thuộc hiện lên.

Bờ vai gầy guộc, gương mặt trắng trẻo, mái tóc đen buông xõa, trên đó còn đeo một chiếc chuông vàng nhỏ kêu leng keng theo gió. Người đó cười rạng rỡ, giơ tay vẫy cao, lớn tiếng gọi y—

—"Tiểu Trác ca!"

Bất chợt, dường như có thứ gì đó trong lòng vỡ vụn, Trác Dực Thần còn chưa kịp suy nghĩ đó là gì, cơ thể hắn đã nhanh hơn ý thức, hai bước hóa thành một lao thẳng về phía trước, ngay khi sắp chạm vào làn da ấm áp ấy...

Lại có một bóng dáng quen thuộc khác lao ra từ phía sau.

Người đó chống tay lên hông cười ha hả, mái tóc dài tết thành một bím trước ngực, điểm xuyết những quả cầu lông nâu nhỏ, đôi mắt cong cong, khóe môi nhếch lên rạng rỡ.

Người cũng gọi y—"Tiểu Trác đại nhân."

Đã bao nhiêu năm rồi? Y đã không còn nhớ rõ thời gian. Những nỗi đau chồng chất trong lòng, ngay khoảnh khắc này bỗng chốc bùng nổ, ký ức về sự tuyệt vọng khi tận mắt chứng kiến thân nhân ngã xuống trước mắt tranh nhau trào ra khỏi lồng ngực. Trác Dực Thần khựng lại, chân như bị đóng đinh xuống đất, tựa như một con rối bị rút mất linh hồn.

Như một giấc mơ vậy. Trác Dực Thần khó nhọc cong môi, rất lâu sau, nhìn về phía người trước mặt, vẫn ngoan ngoãn đứng dưới tán cây, trên mái tóc còn vương mấy chiếc lá khô, họ không biến mất.

Cũng không hóa thành gió mưa. Người tỉnh táo, ngay cả trong mơ cũng phải cân nhắc lợi hại. Giây phút này, y mới chợt nhận ra, bản thân không hề đang ở trong mộng.

"Tiểu Trác ca—" Tiểu Cửu kéo dài giọng gọi y, "Huynh có nhớ ta không—"

Mộng cảnh và hiện thực cuối cùng cũng trùng khớp, nỗi đau cô đơn bao năm qua đến muộn màng, nhưng lúc này, rốt cuộc cũng có thể chấm dứt. Y ra sức gật đầu, nước mắt theo gió lặng lẽ cuốn đi.

...

"Bao giờ mới xong vậy a a a—" Dưới ánh trăng mờ ảo, Bạch Cửu chống cằm, kéo dài giọng đầy oán thán, "Ta đói chết mất—"

"Mới có mấy năm thôi mà, tốc độ nấu ăn của Anh Lỗi lại giảm sút nghiêm trọng thế này, Tiểu Trác ca, lát nữa huynh nhất định phải nói hắn vài câu cho ta." Cậu kéo lấy bím tóc dài của Trác Dực Thần, nhàm chán đung đưa qua lại.

Trác Dực Thần cúi mắt cười khẽ, "Mới có mấy năm thôi mà, cái bụng của đệ vẫn là kẻ đầu tiên lên tiếng phản đối."

Bạch Cửu lập tức bật dậy khỏi ghế, mặt đỏ bừng hét lên: "Tiểu Trác ca!"

Văn Tiêu và Bùi Tư Tịnh ở bên cạnh cười đến chảy nước mắt, mãi đến khi ánh mắt của Bạch Cửu càng lúc càng ai oán, Văn Tiêu mới giả vờ ho khẽ một tiếng, nghiêm túc nói: "Sơn thần đại nhân của chúng ta cũng đã nhiều năm không chạm vào bếp núc rồi, Tiểu Cửu, đệ phải bao dung một chút."

"Đúng vậy, Tiểu Cửu." Bùi Tư Tịnh cũng tiếp lời, "Ăn chút đồ ăn vặt lót dạ trước đi."

Bạch Cửu còn định nói gì đó, nhưng vừa thấy Trác Dực Thần đặt một đĩa điểm tâm tinh xảo trước mặt mình, sau đó dịu dàng chớp mắt với cậu, cậu lập tức ngoan ngoãn cúi đầu nhai từng miếng, không còn than vãn một câu nào nữa.

"Lâu như vậy rồi, vẫn là con hiểu rõ đệ ấy nhất." Văn Tiêu trêu chọc.

Trác Dực Thần cúi mắt, bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng ánh mắt lại sáng đến kinh người.

Nụ cười hơi đông cứng trên mặt, Văn Tiêu mấp máy môi, chậm rãi nhận ra một nỗi đau thầm kín. Đã lâu lắm rồi nàng chưa từng thấy Tiểu Trác có dáng vẻ đầy sức sống như thế này, từ sau khi Triệu Viễn Chu rời đi.

Khi đó, tình thế vô cùng căng thẳng, mỗi đêm nàng đều thao thức không ngủ, thường ngồi bên hồ nước trong veo Tập Yêu Ty để suy nghĩ. Lâu dần, nàng cũng thường xuyên nhìn thấy Triệu Viễn Chu.

Yêu quái kiêu ngạo ấy, thường cuộn mình trên cành cây to trước cửa phòng Tiểu Trác, từng lớp y phục xếp chồng tựa như dòng nước chảy xuống. Hắn cứ thế tựa vào đó, đêm tối vô cùng, ánh mắt hắn lóe lên điều gì, nàng cũng không thể nhìn rõ. Cho đến khi ngọn đèn trong phòng vụt tắt, Triệu Viễn Chu sẽ mang theo cái lạnh thấu xương mà lặng lẽ rời đi.

Văn Tiêu vốn chẳng phải người không hiểu chuyện tình cảm. Ngày thường thấy hai người kia hay đấu khẩu, nàng vẫn nghĩ chỉ là tình huynh đệ mà thôi. Nhưng trong ánh mắt Triệu Viễn Chu tỏa ra muôn vàn dịu dàng khiến nàng bối rối. Mãi đến khi thực sự nhận ra hành vi ấy, nàng mới giật mình hiểu ra. Làm gì có chuyện đây là tình huynh đệ.

Đáng tiếc là sau khi Triệu Viễn Chu mất, nàng đã phân vân không biết có nên kể cho Tiểu Trác chuyện này hay không. Nhưng rồi nàng thấy y u ám đến mức nào—một đêm mà mái tóc đen đã bạc đi một nửa. Như có một tia sáng lóe lên trong đầu, nàng chợt hiểu ra, hóa ra hai người này đều có cùng một tâm tư.

"Món ăn tới rồi!"

Một giọng nói sang sảng vang lên. Anh Lỗi bê lên một đĩa thịt gà bóng mỡ đặt lên bàn, Bạch Cửu trợn tròn mắt, lập tức buông miếng điểm tâm trong tay, cầm đũa bắt đầu ăn ngấu nghiến.

"Ăn chậm thôi Tiểu Cửu, không đủ thì còn đây."

Anh Lỗi vội vàng nói, đến cả tấm vải thô buộc trước ngực cũng chưa kịp tháo xuống, liền hấp tấp rót trà cho Bạch Cửu, sợ cậu bị nghẹn.

Văn Tiêu đặt chén trà xuống, chần chừ nhìn về phía Trác Dực Thần.

"Triệu Viễn Chu... có tin tức gì chưa?"

Nụ cười trên mặt Trác Dực Thần chợt khựng lại, y nhẹ nhàng lắc đầu. Đôi mắt vừa rồi còn đầy ý cười, nay đã trở nên tĩnh lặng. Văn Tiêu thở dài một hơi, cố gắng kìm nén nước mắt. Nàng rõ ràng hiểu được, suốt những năm qua Tiểu Trác không muốn quay lại Tập Têu Ty vì lý do gì. Lần này trở về, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ. Tất cả những điều đó nói cho nàng biết rằng, yêu quái viển vông kia, vẫn chưa có ai bắt được hắn.

Nhưng nàng vẫn cố chấp, dù có phải xé toạc vết thương đã lên da non, cũng muốn có được một câu trả lời. Đến khi tận mắt chứng kiến, nàng mới đau lòng hối hận. Bao nhiêu năm rồi Tiểu Trác mới có chút niềm vui, vậy mà chỉ vì một câu nói của nàng, lại khiến tất cả rơi vào im lặng.

Sau bữa tối, Văn Tiêu giữ lấy Trác Dực Thần khi y định rời đi.

"Tiểu Cửu mới hóa hình, yêu lực còn chưa ổn định." Nàng nhẹ giọng nói. "Tiểu Trác, đêm nay con cứ ở lại viện phía Nam đi. Chỗ đó gần phòng Tiểu Cửu, có chuyện gì còn tiện bề chăm sóc."

Viện phía Nam, chính là phòng của Triệu Viễn Chu. Văn Tiêu lấy lý do Tiểu Cửu y tự nhiên không thể từ chối, chỉ có thể cúi đầu đáp ứng.

Nhưng khi thực sự bước vào phòng Triệu Viễn Chu, y mới bắt đầu hối hận. Y đã đánh giá quá cao bản thân. Hơi thở quen thuộc từ bốn phương tám hướng ập tới, như muốn nhấn chìm y. Ngay cả lồng ngực cũng trở nên nặng trĩu, y khó khăn hít thở. Nhưng ngay tại nơi địa ngục sắp nuốt chửng hắn hoàn toàn, một tia khí tức rất nhẹ, rất quen thuộc, xen lẫn trong yêu khí của Triệu Viễn Chu, lặng lẽ len vào khoang mũi.

Trác Dực Thần giật mình. Đây là... khí tức của y? Băng Di khí tức. Tại sao trong phòng Triệu Viễn Chu lại có khí tức của y?

Suy nghĩ hỗn loạn lan tràn, y cắn chặt môi, gần như không dám nghĩ tiếp. Nhưng ánh mắt lại phản bội, vẫn không tự chủ mà dõi theo nguồn khí tức đó—nó phát ra từ dưới gối của Triệu Viễn Chu.

Nơi phát ra khí tức Băng Di, chính là ở đó.

Nhưng đôi chân y nặng trịch, không tài nào bước tới. Trong lòng lại dâng lên một sự mong đợi mơ hồ không thể kiểm soát. Trác Dực Thần đã không thể chờ đợi thêm, y muốn biết rốt cuộc nơi đó đang cất giấu thứ gì.

Vậy nên, y ép buộc bản thân từng chút một di chuyển. Dưới chiếc gối làm bằng bạch ngọc, có một ngăn bí mật lộ ra. Trác Dực Thần đưa tay mở ra, lập tức cảm nhận được một luồng yêu lực mạnh mẽ tràn ra, đó là thuật pháp bảo vệ mà Triệu Viễn Chu đã đặt lên.

Nhưng pháp thuật này lại không hề làm y bị thương, trái lại, nó vô cùng nhẹ nhàng, như có người đang rất dịu dàng chạm vào khuôn mặt y.

Hơi thở ngày càng nặng nề, tầm mắt dần trở nên mơ hồ. Trác Dực Thần run rẩy, không dám chạm vào. Ngăn bí mật mà Triệu Viễn Chu quý trọng, vậy mà lại tỏa ra khí tức của y. Y sợ hãi, sợ rằng thứ bên trong sẽ khiến mình hoàn toàn sụp đổ.

Giằng co hồi lâu, y mới nín thở, như thể đang nâng một vật ngàn cân, chậm rãi đưa tay mở ra ngăn bí mật đó. Bên trong ngăn bí mật có không gian rất lớn, nhưng chỉ có duy nhất một vật nhỏ được đặt ngay ngắn.

Là một miếng ngọc bội.

Chính là miếng ngọc bội mà trong một đêm tối tĩnh lặng, mình đã tiện tay ném cho hắn.

Hơi thở như ngưng trệ lại trong khoảnh khắc ấy. Y cố gắng duy trì nhịp thở bình ổn, cẩn thận đưa những ngón tay run rẩy của mình ra, nhẹ nhàng nhặt lấy miếng ngọc bội đó.

Y đờ đẫn nhìn chằm chằm vào vật trong lòng bàn tay thật lâu, cho đến khi nhận ra lòng bàn tay lạnh lẽo của mình đang dần được sưởi ấm bởi miếng ngọc. Ngón tay đột nhiên nhói đau, như thể bị thứ gì đó nóng bỏng thiêu đốt.

Xuống nữa, xuống nữa... Đôi mắt đỏ hoe của y dường như không còn chịu sự kiểm soát của chính mình, y không thể ngăn cản tầm mắt cứ thế dõi theo, cho đến khi nhìn thấy ở trung tâm miếng ngọc bội có một chữ khắc rất mờ nhạt.

Một chữ "宸" (Thần), thanh thoát mà mềm mại vô cùng.

Y sững sờ nhìn chằm chằm vào nét khắc rồng bay phượng múa đó, bất động hồi lâu. Miếng ngọc bội vẫn lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay, cố chấp chứng minh sự tồn tại của mình. Nếu chỉ là một miếng ngọc bội, thì có lẽ quá mức đơn bạc. Nhưng nếu thêm vào chữ khắc dịu dàng đến thế, thì lại mang theo sự lưu luyến khôn nguôi.

Y lại nhớ đến khoảng thời gian bản thân hóa thành yêu, những đường yêu văn mờ ảo nơi cổ, lòng tràn đầy hận thù và tuyệt vọng. Một người luôn công bằng nghiêm khắc, chưa bao giờ nương tay với yêu quái như y, lại nực cười đến mức bị báo ứng mà trở thành yêu. Cũng vì vậy mà y bắt đầu căm ghét chính mình.

Dù đã dùng đủ mọi cách, sử dụng vô số vật phẩm, y vẫn không thể xóa bỏ hai đường yêu văn u ám ấy. Làn da trắng nõn nơi cổ bị cọ xát đến mức rướm máu, đỏ đến chói mắt. Chính vào lúc ấy, trong cơn mưa lớn, Triệu Viễn Chu đã ôm lấy y đang rơi xuống.

Bên tai truyền đến một cảm giác tê dại, Triệu Viễn Chu siết chặt y vào lòng, môi lướt qua vành tai. Y cảm nhận được những ngón tay của Triệu Viễn Chu chạm vào cổ mình, chỉ trong khoảnh khắc, da gà trên người liền dựng lên. Dưới lòng bàn tay hắn, yêu lực lấp lánh trong màn đêm, vùng da nơi ấy không còn đau âm ỉ nữa.

Triệu Viễn Chu ôm y chặt hơn, nhẹ giọng nói: "Đừng sợ."

Hắn nói: "Tiểu Trác, đừng sợ."

Hóa thành yêu không phải lỗi của ngươi, trở thành yêu cũng không phải điều gì sai trái. Bất kể trên cổ ngươi có yêu văn hay không, ngươi vẫn là Trác Dực Thần, vị đại nhân luôn che chở tất cả mọi người.

"Ta sẽ bảo vệ ngươi."

Triệu Viễn Chu nói rất khẽ, "Ta không cần ngươi phải hiểu ta, cảm nhận ta, bởi vì điều đó quá đau đớn, quá cô độc. Ta không đành lòng để ngươi phải chịu đựng những điều ấy. Trong mắt Triệu Viễn Chu, dù ngươi là người hay yêu, ta chỉ mong ngươi có thể sống thật lâu, thật bình yên, thật vui vẻ."

"Vân Quang Kiếm ta sẽ giúp ngươi sửa chữa, tất cả khổ đau trên thế gian này, ta cũng có thể gánh thay ngươi. Tiểu Trác, ngươi chỉ cần mãi mãi là Trác Dực Thần, không sợ hãi, không đau đớn là đủ rồi."

Từ sau khi ca ca qua đời, chưa từng có ai dịu dàng như thế mà nói với y rằng: "Đừng sợ."

Những ngày bình thường, bọn họ tranh cãi cãi nhau, y vẫn luôn nghĩ rằng Triệu Viễn Chu ghét bỏ mình. Nhưng hóa ra, người ấy lại luôn nâng niu một trái tim sáng rực đặt trước mặt y, chỉ sợ y không nhìn thấy.

Ký ức tràn về như dây leo quấn chặt, hối hận tựa cơn lũ dâng trào muốn nhấn chìm y.

Tại sao y lại không nhìn ra chứ? Tại sao lại không nhận ra một tấm chân tình sâu nặng đến vậy?

Cũng giống như sau khi Triệu Viễn Chu chết đi, y mới chậm chạp hiểu ra rằng tình cảm mình dành cho đại yêu ấy không đơn thuần chỉ là tri kỷ. Và bây giờ, trong một ngày bình thường đến không thể bình thường hơn, y lại lần nữa chậm chạp nhận ra tình cảm của đối phương.

Nhưng đã quá muộn rồi.

Trác Dực Thần mệt mỏi khép mắt lại. Y vốn tưởng rằng mình đã quen với cuộc sống như bây giờ, sự hồi sinh của Tiểu Cửu và Anh Lỗi khiến y càng biết trân trọng hiện tại hơn.

Nhưng tình yêu này y lại ngộ ra quá muộn.

Ngay khi y nên cảm thấy mãn nguyện nhất, tình cảm cuộn trào, nỗi đau xé tan vẻ bình lặng bề ngoài. Gió cuốn đi tiếng nức nở giữa màn đêm yên tĩnh, Trác Dực Thần mơ hồ chớp mắt, mới nhận ra khuôn mặt mình đã ướt đẫm nước mắt từ bao giờ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me