TruyenFull.Me

Dong Chu Cong Duc Trans Fic Dai

04.

Kinh Đô gần đây không yên bình.

Khi nhắc đến chuyện này, Bạch Cửu nhăn nhó mặt mày, đang kể lại những lời đồn thổi mình nghe được trong phố cho Anh Lỗi đang há hốc miệng kinh ngạc.

"Nghe nói thứ đó to cỡ này!" Bạch Cửu duỗi dài cánh tay làm động tác minh họa, miệng mở rộng khoa trương, "Răng còn sắc hơn cả Vân Quang Kiếm của Tiểu Trác đại nhân, thân thú mặt người, còn to lớn hơn cả hoàng cung nhân gian nữa!"

Anh Lỗi nghe mà ngơ ngác, đến mức quên cả ăn đùi gà trong tay, mắt mở tròn, miệng há thành một hình tròn hoàn hảo.

Bùi Tư Tịnh chống cằm lắng nghe, đến khi nghe câu "còn lớn hơn cả hoàng cung" thì bật cười, ánh mắt cong lên đầy vẻ trêu chọc.

"Nếu thật sự có yêu thú lớn hơn cả hoàng cung, e là Kinh Đô đã sớm sụp đổ rồi."

"Thật mà!" Bạch Cửu đột nhiên cao giọng, "Quán trà ngoài kia ai cũng đang bàn tán chuyện này, nếu tỷ không tin thì tự ra đó nghe thử xem!"

Bộ dạng của cậu lúc này chẳng khác gì một con sói bị giẫm phải đuôi. Bùi Tư Tịnh còn định trêu chọc thêm vài câu, nhưng trong khoảnh khắc liếc mắt, cô đã thấy vạt áo dài thướt tha trong ánh nắng ấm áp dần tiến đến gần. Cô cúi mắt, phát hiện sắc mặt của Thần Nữ đại nhân cũng không được tốt lắm.

Không đợi ai lên tiếng hỏi, Văn Tiêu đã chậm rãi đưa ánh mắt trầm lặng nhìn xuống, giọng nói thấp xuống vài phần.

"Thành Đông xảy ra chuyện rồi."

Mấy người lúc trước còn đùa giỡn, giờ đây lập tức thu lại vẻ cợt nhả, nét mặt trở nên nghiêm túc. Bùi Tư Tịnh nhanh chóng đứng dậy, ngẩng đầu nhìn Văn Tiêu, hai người chỉ khẽ gật đầu nhưng đã hiểu rõ ý định của nhau.

Bùi Tư Tịnh nắm lấy cổ tay Bạch Cửu, sau đó quay đầu liếc mắt ra hiệu với Anh Lỗi. Miệng Anh Lỗi càng mở lớn hơn.

Cậu run rẩy buông rơi chiếc đùi gà trong tay, sau đó lắp bắp chỉ vào mình, không chắc chắn hỏi: "... Ta sao?"

Bùi Tư Tịnh gật đầu. Như thể bị điểm huyệt, Anh Lỗi cứng ngắc quay đầu nhìn ra sân viện đang độ xuân sắc rực rỡ. Nơi đó, vẻ hoang vu đã không còn, những cây đào ngoài cửa sổ đã kết trái chín đỏ. Nhưng Tiểu Trác đại nhân đã biến mất ba ngày.

Từ đêm hôm ấy, sau bữa tối liền không thấy bóng dáng y đâu. Thần Nữ đại nhân đã gõ cửa nhiều lần nhưng không có ai trả lời.

Bùi đại nhân còn nói đùa rằng: "Chẳng lẽ Tiểu Trác đại nhân nghĩ quẩn rồi sao?"

Câu đó vừa thốt ra, Anh Lỗi đã giận đến mức vung dao bếp định phá cửa, may mà Thần Nữ đại nhân kịp thời giơ tay cản lại.

"Tiểu Trác sẽ không làm chuyện như vậy." Thần Nữ đại nhân khẳng định.

Lời này vừa nói ra, bầu không khí lập tức trầm xuống.

Anh Lỗi nhíu mày, khó hiểu hỏi: "Vậy rốt cuộc Tiểu Trác đại nhân đã đi đâu?"

Thần Nữ đại nhân cụp mắt, khẽ lắc đầu, ánh nhìn dần trở nên mơ hồ.

"Nó chẳng đi đâu cả."

"Vậy tại sao..."

Nàng vẫn lắc đầu, nhưng trên mặt đã lộ ra một nét đau thương khó tả, ánh mắt xa xăm không biết đang nghĩ về nơi nào. Sau đó mấy ngày, bọn họ cũng không còn gõ cửa quấy rầy nữa.

Nhưng gần đây, Kinh Đô thực sự không yên ổn. Ở Thành Đông lại xuất hiện lời đồn về yêu thú. Có dân chúng nói, nửa đêm thức dậy đi vệ sinh, nhìn thấy một cái bóng khổng lồ ngoài sân nhà mình. Mặt người thân thú, răng nanh sắc bén, dọa người ta khiếp vía. Tin đồn này lan truyền nhanh chóng, từ mười người thành trăm người, từ trăm người thành ngàn người, chẳng bao lâu đã lan khắp Kinh Đô.

Ban đầu, Văn Tiêu chỉ cho rằng đây là lời đồn dân gian. Những năm gần đây, loại chuyện dọa người này xuất hiện nhiều vô kể, bọn họ cũng không có thời gian đi kiểm chứng từng chuyện.

Nhưng rồi, Thành Đông báo tin đến. Chỉ trong một đêm, đã phát hiện mấy thi thể. Lúc ấy, nàng mới nhận ra lần này không giống như trước. Nhưng Tiểu Trác vẫn còn ở trong đó.

Anh Lỗi mặt mày đưa đám, thở dài ai oán.

"Tiểu Trác đại nhân dũng mãnh thần võ, đâu phải ta muốn tìm là tìm được? Thần Nữ đại nhân, người đừng..."

Lời oán trách còn chưa kịp nói hết, bỗng dưng hắn ngậm chặt miệng. Dưới sắc xuân rực rỡ, hoa nở rộ muôn màu. Trác Dực Thần nắm chặt Vân Quang Kiếm, đẩy cánh cửa đã im ắng bấy lâu ra. Dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, chậm rãi bước tới.

Văn Tiêu mở to mắt nhìn y, kinh ngạc gọi khẽ: "Tiểu Trác..."

Không trách bọn họ lại ngỡ ngàng như vậy, thực sự thì sắc mặt của Tiểu Trác đại nhân quá mức tệ hại. Da dẻ trắng bệch hơn cả giấy, môi không chút huyết sắc, nứt nẻ thành từng đường nhỏ li ti, nơi đuôi mắt lại điểm xuyết một vệt đỏ yếu ớt. Bất cứ ai nhìn thấy cũng sẽ nghĩ rằng y có thể ngã quỵ xuống bất cứ lúc nào.

Trác Dực Thần bình thản nhếch môi, giọng khàn khàn: "Mấy ngày nay, mọi người vất vả rồi."

"Tiểu Trác ca." Bạch Cửu lo lắng níu lấy tay áo y.

Y khẽ mỉm cười trấn an, không để tâm đến ánh mắt quan tâm của mọi người, chỉ nhìn thẳng vào Văn Tiêu, trầm giọng nói: "Đi Thành Đông xem thử."

...

Cả nhóm thuận lợi đến Thành Đông. Vừa đến rìa thành, Vân Quang Kiếm đã lập tức phát ra ánh sáng chói lóa như đang cảnh báo điều gì. Sương mù dày đặc, yêu khí ngút trời, tầng tầng mây đen nặng nề như muốn xé rách bầu trời mà ép xuống. Hơi ẩm lạnh lẽo tràn ngập khắp mặt đất.

Vừa bước vào vài bước, cảm giác nghẹt thở bỗng dâng lên như có một con mãng xà đang siết chặt quanh cổ, sống lưng rét lạnh. Bạch Cửu sợ hãi đến mức không dám mở mắt, chỉ biết bấu chặt lấy đuôi tóc của Trác Dực Thần, không chịu buông. Trác Dực Thần căng thẳng giơ tay, bảo vệ Văn Tiêu cùng mọi người phía sau lưng.

"Tiểu Trác ca..." Giọng Bạch Cửu run run. "Đây là đâu vậy? Sao chẳng giống Kinh Đô chút nào..."

"Chúng ta càng lúc càng đi sâu vào." Văn Tiêu lạnh giọng đáp.

Xung quanh dần hiện ra rừng trúc rậm rạp, những cây trúc gần như bao phủ cả sườn núi. Càng đi sâu xuống, sương mù càng dày đặc đến mức che khuất tầm nhìn, ngay cả mặt đất dưới chân cũng trở nên mơ hồ.

Trong khoảnh khắc, khung cảnh trước mắt bỗng chốc thay đổi. Sương mù dần tan đi.

Ngay lúc đó, Trác Dực Thần cảm nhận được vạt áo mình nhẹ bẫng, y vươn tay vén lớp sương, rồi ngay tại nơi mà sương mù tan biến—

Y nhìn thấy một người.

Dưới áng mây trắng trôi, dưới tia nắng ấm áp, dưới bầu không khí quen thuộc phảng phất nơi chóp mũi—

Dưới gốc đào sum suê quả ngọt, có một người khoác bạch y đứng đó. Mái tóc bạc dài xõa xuống tận eo, người ấy kiễng chân, cố gắng vươn tay hái một quả đào chín mọng trên cành cao.

...

Lách cách.

Tiếng rơi giòn tan vang lên, Vân Quang Kiếm trượt khỏi tay, rơi xuống đất. Trác Dực Thần đứng yên bất động, mắt không chớp lấy một lần, chỉ chăm chú nhìn bóng dáng kia. Tựa như chỉ cần khẽ cử động, mọi thứ sẽ lập tức vỡ tan thành mảnh vụn. Có thứ gì đó đọng nơi hốc mắt, muốn rơi mà không rơi nổi. Bỗng dưng, cảm giác như một cơn sóng dữ cuộn trào, nhấn chìm ngũ tạng lục phủ của y. Mũi và cổ họng nghẹn lại, ngay khoảnh khắc này, y gần như quên cả cách thở. Cơn đau lập tức ập đến, len lỏi vào từng tấc kinh mạch.

Triệu Viễn Chu.

Y lặng lẽ thì thầm.

Người kia chợt ngoảnh đầu lại, nụ cười ôn hòa thoáng hiện trên môi, nhưng khi nhìn thấy y, đôi mắt bỗng rực sáng rạng rỡ.

Triệu Viễn Chu giơ tay, vẫy vẫy, lớn tiếng gọi: "Tiểu Trác đại nhân! Mau lại đây! Ta mời ngươi ăn đào!"

Người ấy đang cười, đang trêu đùa. Đây là... đây là Triệu Viễn Chu bằng xương bằng thịt, một Triệu Viễn Chu chưa từng bị lệ khí xâm nhiễm.

Trác Dực Thần không kiểm soát được bản thân mà từng bước từng bước tiến về phía bóng dáng đó, như thể bị một thứ gì đó dụ dỗ, không thể dứt ra được.

Chỉ còn một chút nữa thôi...

Chỉ một chút nữa thôi...

Y vươn tay về phía trước, như muốn chạm vào điều gì đó.

Đại yêu, Triệu Viễn Chu, Chu Yếm. Bất kể ngươi là ai—

Làm ơn, cho ta một cơ hội được chạm vào hắn thêm lần nữa. Trác Dực Thần run rẩy, tuyệt vọng cầu xin. Dù là chư thần trên trời, hay yêu quái ác quỷ dưới địa phủ.

Chỉ cần có thể...

Chỉ cần có thể...

Chỉ cần có thể đổi lấy Triệu Viễn Chu trở lại...

Lời nguyện vọng này quá tham lam, đến mức Trác Dực Thần không dám tiếp tục nghĩ đến nữa. Từ nhỏ đến lớn, gần như không có thứ gì mà y không thể có được. Thuở nhỏ, được cha và huynh trưởng yêu thương, những gì y thích cuối cùng đều có thể có được. Về sau, khi Trác gia bị diệt môn, điều y cầu xin trước chư thần khắp trời đất là có thể tự tay giết chết Triệu Viễn Chu, báo thù cho cha và huynh trưởng. Ông trời thương xót, nguyện vọng ngày đêm mong mỏi ấy quả nhiên đã được thực hiện.

Khoảnh khắc Vân Quang Kiếm xuyên thẳng qua lồng ngực Triệu Viễn Chu, y không hề cảm thấy một chút khoái cảm nào. Trong ánh mắt bình thản của Triệu Viễn Chu, y chỉ nhìn thấy chính mình đang bị tuyệt vọng vây kín.

Tâm nguyện bao năm chỉ trong một ngày đã đạt thành, Trác Dực Thần cầu nhân đắc nhân. Y từng nghĩ rằng, chỉ cần đạt được mong ước này, cả đời sẽ không còn gì để cầu xin nữa. Nhưng khi ở bên cạnh đại yêu kia càng lâu, y lại vô thức sinh ra nhiều tham lam hơn. Tham lam mong những ngày kề vai sát cánh có thể kéo dài thêm chút nữa. Tham lam mong có thể che giấu con người đầy sát ý của bản thân trong quá khứ.

Nhưng cuối cùng, y vẫn tham lam đến mức mong ông trời có thể trả lại Triệu Viễn Chu cho mình. Con người là giống loài tham lam nhất. Cũng giống như Trác Dực Thần lúc này—

Rõ ràng chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra trước mắt mình không phải Triệu Viễn Chu thật, chỉ là một ảo ảnh mà yêu thú dệt nên mà thôi. Nhưng y vẫn không chút do dự bước tới. Giả thì sao chứ?

Y đã từng hứa với Triệu Viễn Chu, bất kể lúc nào, bất kể ở đâu, đều sẽ nắm lấy hắn. Nhưng khi đầu ngón tay y xuyên qua thân ảnh mờ ảo kia, gương mặt Triệu Viễn Chu dần trở nên hư ảo. Thay vào đó, là một khuôn mặt dữ tợn. Con yêu quái gầm lên, siết chặt lấy cổ y, bật ra một tràng cười đắc ý.

"Không ngờ đấy— vị đại nhân Trác Dực Thần luôn căm ghét cái ác, đường đường là thống lĩnh của Tập Yêu Ty, lại có một mối nhân duyên phong lưu như vậy với kẻ đại ác của Đại Hoang."

Con yêu lấy tay che miệng, giả bộ kinh ngạc, rồi bật cười nhạo báng: "Thật là đáng tiếc quá đi."

Trác Dực Thần cảm nhận được không khí trong khoang mũi ngày một ít dần. Từng lời của con yêu trước mắt như lưỡi dao khoét sâu vào tim. Máu trong người y như chảy ngược, đến mức ngay cả tiếng tim đập cũng không thể nghe thấy.

Cứ như vậy mà chết đi sao? Y thất thần nghĩ. Nếu cứ thế mà chết đi, Triệu Viễn Chu có trách y không? Dù sao, lời cuối cùng mà đại yêu ấy để lại trước khi chết—Chính là bảo y, Trác Dực Thần, hãy sống thật tốt.

Triệu Viễn Chu, đừng trách ta. Nhiều năm đã trôi qua như vậy. Ta thậm chí sắp không còn nhớ rõ hình dáng ngươi nữa rồi. Giọng nói của ngươi, khuôn mặt của ngươi, bóng lưng của ngươi— tất cả trong ký ức ta đều ngày một mờ nhạt. Sẽ có một ngày, ta quên mất ngươi sao? Nếu điều đó xảy ra, thì ta còn là Trác Dực Thần nữa không?

Trác Dực Thần mà mọi người biết, là do ngươi từng chút từng chút một lắp ghép lại. Là một Trác đại nhân hoàn chỉnh, không còn mất đi tất cả, một kẻ luôn căm ghét cái ác. Là ngươi, Triệu Viễn Chu, đã tái tạo ra ta. Không có Triệu Viễn Chu, Trác Dực Thần vốn dĩ không còn trọn vẹn nữa.

Tiểu Cửu và Anh Lỗi đều đã được tái sinh. Văn Tiêu, với tư cách là một Bạch Trạch thần nữ, cũng làm rất tốt vai trò của mình. Tập Yêu Ty dưới sự thống lĩnh của Bùi Tư Tịnh đã dần đi vào quỹ đạo, chiêu mộ được rất nhiều thiếu niên giống như ngươi và ta ngày xưa. Mọi thứ đều đang dần trở nên tốt đẹp.

Chỉ có ta, là đang dần khô héo.

Đừng trách ta. Trác Dực Thần đau đớn nghĩ. Ta không muốn trở thành một đóa hoa úa tàn. Ta chỉ muốn, trước khi hóa thành cành khô lá héo, có thể khắc ghi thật rõ ràng dáng hình của ngươi và ta.

Trác Dực Thần nhướng mày, nở một nụ cười ngạo nghễ: "Nếu ta không tự nguyện, ngươi không thể giết ta."

Y thản nhiên khép mắt lại, lặng lẽ chờ đợi cơn cuồng phong ập tới.

Nhưng ngay lúc ấy, một luồng ánh sáng chói lòa xuyên qua mi mắt y, miếng ngọc bội trước ngực bỗng nhiên nóng rực lên, từng cột sáng rực rỡ bừng nở trước mắt y.

Trong cơn hoảng hốt, có người từ phía sau vươn tay ra, nhẹ nhàng ôm y vào lòng.

Mùi hương thanh mát lan tỏa, Trác Dực Thần giật mình mở to mắt, định quay đầu nhìn lại, nhưng một bàn tay đã chậm rãi vươn tới, nhẹ nhàng che lên đôi mắt còn ướt nước của y.

Bàn tay ấy phủ lên mắt y. Ngay khoảnh khắc đó, tiếng gào thét thảm thiết của yêu thú vang vọng bên tai, âm thanh của máu thịt bị xé nát vang lên liên hồi. Giữa bóng tối mịt mùng, Trác Dực Thần sững sờ.

"Tiểu Trác."

Một tiếng thở dài khe khẽ vang bên tai.

"Đường đường là thống lĩnh Trác Dực Thần, sao lại nuốt lời?"

"Không phải đã nói rồi sao— phải sống thật tốt, đợi ta trở về mà?"

Khoảnh khắc ấy, y như biến thành một kẻ phàm nhân hèn nhát. Người mà y ngày đêm mong mỏi cuối cùng đã đứng ngay phía sau. Nhưng y lại sợ phá vỡ giấc mộng đẹp đẽ này. Viền mắt nóng bừng, nước mắt ầng ậc trực trào ra.

Người phía sau lại thở dài lần nữa, giọng điệu mang theo chút oán trách.

"Trác đại nhân, sao lại không dám nhìn ta? Sợ ta trở nên xấu xí rồi ư?"

Ngón tay tái nhợt nhẹ lướt qua má y.

Gương mặt quen thuộc ấy vượt qua dòng sông thời gian, băng qua khoảng cách giữa sự sống và cái chết. Cuối cùng lại bình yên rơi vào đáy mắt y.

"Tiểu Trác."

Trong đôi mắt của Triệu Viễn Chu, ánh sáng vô tận đan xen. Hắn dịu dàng nói: "Ta trở về rồi."

Tất cả giác quan trên cơ thể đều như ngưng trệ. Máu trong huyết quản dừng chảy. Từng mạch máu run rẩy. Y nhìn Triệu Viễn Chu, chăm chú đến mức tưởng chừng như muốn khắc ghi hình bóng này suốt cả một đời.

Là Triệu Viễn Chu.

Là Triệu Viễn Chu.

Tim Trác Dực Thần từng chút, từng chút một vỡ vụn. Một ngụm máu tươi đột ngột trào ra khỏi miệng y. Thế nhưng, đôi mắt hắn vẫn mở to, không chớp lấy một lần. Trong cơn gió thoảng lướt qua hai người, ngay khoảnh khắc cơ thể đổ xuống, y nghe thấy chính mình nghẹn ngào chửi rủa:

— Triệu Viễn Chu, ngươi khốn kiếp!

Một cánh tay vững vàng đỡ lấy y. Ngay sau đó, giọng nói mang ý cười của Triệu Viễn Chu vang lên.

"Ừ, ta khốn kiếp."

END.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me