[Đồng Chu Cộng Dực] Trans - Fic Dài
Một vài chuyện về Tiểu Trác trong thời kỳ mang thai
Đặc biệt viết về Tiểu Trác trong thời kỳ mang thai1.Dạo gần đây, tính khí của Trác Dực Thần đặc biệt khó chịu. Triệu Viễn Chu nghĩ có lẽ là do y gần đây ăn uống không ngon miệng. Vừa dùng xong bữa sáng, Trác Dực Thần lại nôn khan."Tiểu Trác, mấy ngày nay ngươi nôn nhiều như vậy, chẳng lẽ... có rồi sao?"Nghe vậy, sắc mặt Trác Dực Thần lập tức tái nhợt."Ngươi nói linh tinh cái gì thế!"Triệu Viễn Chu bĩu môi, tiếp tục ăn cơm trong bát của mình. Cũng đúng, chỉ có lần đó, hơn nữa y còn không cam tâm tình nguyện, chắc không thể nào trùng hợp đến vậy.Lần đó, Tiểu Trác trúng xuân độc của Mai Dao, nhất quyết muốn tự chịu đựng. Nhưng nhìn dáng vẻ y khó lòng kìm nén, Triệu Viễn Chu không chịu nổi, đành nửa dỗ dành nửa cưỡng ép y làm chuyện đó. Kết quả là, sau khi tỉnh lại, Tiểu Trác đã không thèm để ý đến hắn suốt mấy ngày liền.Haiz.Triệu Viễn Chu thở dài trong lòng, nhưng miệng thì thở ra tiếng thật dài. Lo sợ Trác Dực Thần không nghe thấy, hắn còn cố tình thở dài thêm mấy lần nữa. Tiếng thở dài khiến Trác Dực Thần, vốn đã không thoải mái, càng thêm khó chịu. "Ra ngoài!""Hả? Ta còn chưa ăn xong mà, Tiểu Trác..." Triệu Viễn Chu lập tức tỏ vẻ đáng thương."Ra ngoài mà ăn!""...Được rồi." Xem như nể tình y không khỏe vậy.Triệu Viễn Chu cầm bát cơm và đôi đũa, miễn cưỡng bước ra khỏi phòng, rồi đi thẳng đến cây đào trong sân. Hắn trèo lên cây, tựa vào thân cây tiếp tục ăn cơm, tiện tay hái luôn một quả đào.Quả đào hắn hái không chỉ căng tròn, hồng hào mà cắn một miếng, nước ngọt mát lành tan ra trong miệng. Không hổ danh là cây đào mà Tiểu Trác nhà hắn trồng!Triệu Viễn Chu không kìm được, liếc về phía Trác Dực Thần trong phòng. Đúng lúc, cửa sổ khung lại hình ảnh y đang chậm rãi dùng bữa. Khung cảnh ấy giống như một bức họa nổi tiếng, khiến Triệu Viễn Chu không khỏi ngẩn ngơ. Quả đào trong tay bỗng nhiên cũng không còn ngon lành như trước nữa...Có lẽ cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của hắn, Trác Dực Thần hơi xoay người, chỉ để lại bóng lưng cho hắn. Nhưng bóng lưng cũng đẹp, ngắm mãi không chán. Đặc biệt là vòng eo... Triệu Viễn Chu không kiềm được nhớ lại cảm giác ngày hôm đó, khi tay mình chạm vào phần thịt mềm bên hông y và phản ứng tinh tế của Trác Dực Thần. Hình như... y rất sợ bị chạm vào eo. Y sợ nhột, haha...Triệu Viễn Chu chìm đắm trong ký ức, không hề hay biết Trác Dực Thần đã dùng bữa xong từ lúc nào. Mãi đến khi nghe tiếng bát đũa rơi xuống đất và thấy người trong khung cửa sổ đứng dậy rồi sắp ngã, hắn mới bừng tỉnh, lập tức dịch chuyển tức thời đến, kịp thời đỡ lấy Trác Dực Thần đã bất tỉnh."Tiểu Trác, Tiểu Trác?" Triệu Viễn Chu gọi hai tiếng nhưng người trong lòng vẫn không phản ứng. Hắn liền bế y lên, định đưa ra ngoài tìm đại phu. Bất ngờ, tay Trác Dực Thần bám lấy vạt áo hắn."Triệu Viễn Chu..." Đôi mắt y hơi hé mở, giọng nói mềm mại và yếu ớt, "Thả ta xuống.""Ngươi bệnh rồi, cần phải đi gặp đại phu." Triệu Viễn Chu không định nghe lời Trác Dực Thần. Người này, luôn quen chịu đựng và tỏ ra mạnh mẽ."Ta không sao..." Trác Dực Thần vùng vẫy muốn xuống, buộc Triệu Viễn Chu phải đỡ y đứng lại trên mặt đất, "Không cần.""Sao lại không cần?" Triệu Viễn Chu nhíu mày, nhất quyết không nhượng bộ, "Bây giờ đi ngay!" Nói xong, hắn kéo y định rời đi. Trác Dực Thần lại đưa tay còn lại đặt lên tay hắn, ngập ngừng nói."Ta hình như... có rồi."Triệu Viễn Chu lập tức sững sờ tại chỗ."Có có có có có... cái gì cơ?!!!"
2.Ban đêm khó ngủ, Trác Dực Thần dứt khoát đứng dậy, bước tới bên cửa sổ ngắm trăng. Gió đêm tháng Bảy, hơi lành lạnh, len qua khung cửa, thổi tan đi chút bực bội trong lòng y. Chỉ tiếc, lại có con khỉ phá bĩnh đúng lúc này."Tiểu Trác, thật trùng hợp, ngươi cũng chưa ngủ à?" Cũng tình cờ như hắn, không ngủ được, tình cờ đi ngang qua sân ngoài phòng y, Triệu Viễn Chu cười trêu, chào qua khung cửa sổ, rồi lập tức đẩy cửa bước vào phòng."Sao lại đứng bên cửa sổ? Cẩn thận cảm lạnh." Triệu Viễn Chu tiện tay nhặt lấy một chiếc áo choàng treo trên giá, khoác lên người Trác Dực Thần."...Có muỗi, ồn ào." Nói rồi, Trác Dực Thần đi thẳng ra khỏi phòng."Muỗi?" Triệu Viễn Chu vội vàng đuổi theo, "Ở đâu? Sao ta không thấy?"Tất nhiên, lời này chẳng nhận được câu trả lời nào từ Trác Dực Thần. Triệu Viễn Chu cũng vui vẻ đi theo, cùng y thưởng thức cảnh đêm. Mặc dù, những bụi trúc xanh, hoa đỏ, ánh trăng sáng, sao trời rực rỡ, tất cả đều không sánh được với một sợi tóc của người bên cạnh. Nhưng Trác Dực Thần thích, hắn cũng thích; Trác Dực Thần vui, hắn cũng vui."Tiểu Trác muốn ngồi xích đu à?" Triệu Viễn Chu theo bước chân Trác Dực Thần, cùng đến bên khung xích đu."Ai nói muốn ngồi xích đu!" Đôi mày vốn vừa giãn ra giờ lại nhíu lại, khiến Triệu Viễn Chu cảm thấy bất lực."Là ta, là ta! Tiểu Trác, ngươi đẩy ta nhé?" Hắn lập tức kéo tay y, ngồi xuống xích đu."...""Nếu ta nhớ không nhầm, trước vụ án Nhiễm Di, chúng ta đã cá cược — người tìm được hung thủ sau sẽ phải đồng ý một điều kiện của người tìm ra trước. Điều đó, ngươi vẫn chưa thực hiện, đúng không, Tiểu Trác?" Triệu Viễn Chu mỉm cười, mang chuyện cũ ra nhắc lại.Sao lại không thực hiện chứ, lần đó đẩy ngươi ngã xuống đất còn chưa đủ à?Trác Dực Thần lười tranh cãi với hắn, đưa tay đẩy mạnh xích đu một cái rồi xoay người định rời đi. Kết quả, vừa bước được một bước, một cơn gió đêm mát lạnh đã kéo y ngã vào vòng tay ôm siết từ phía sau."Ngồi cùng đi." Nhưng "cơn gió" bên cổ lại là hơi thở ấm áp."Không ngồi, buông ra!""Con gái chúng ta muốn ngồi." Triệu Viễn Chu chẳng thèm thương lượng với Trác Dực Thần, trực tiếp ôm y ngồi lại lên xích đu. Dù sao, Trác Dực Thần vốn không phải người dễ dàng bộc lộ lòng mình, nhất là trước mặt hắn."Ngươi biết là con gái?""Chắc chắn rồi! Sinh con gái, giống Tiểu Trác, nhất định sẽ rất xinh đẹp.""Ngươi nói linh tinh gì vậy..." Trác Dực Thần hoàn toàn bị lời trêu chọc của Triệu Viễn Chu làm phân tâm, hoàn toàn không nhận ra hai người đã ngồi trên xích đu đung đưa được một lúc lâu."Tiểu Trác, đêm nay ánh trăng đẹp không?"Có lẽ vì lực đung đưa của xích đu vừa đủ, Trác Dực Thần rất nhanh đã ngủ thiếp đi. Dưới ánh trăng, gương mặt tĩnh lặng ấy khiến Triệu Viễn Chu không kìm được ý muốn làm gì đó."Ta nói nhé, đẹp tuyệt vời." Hắn nghiêng nhẹ khuôn mặt, khẽ mấp máy môi, như chuồn chuồn lướt nước. Sau đó, mỉm cười bế người trở về phòng. Gió thu làm chứng, vừa rồi hắn chỉ hôn thoáng qua ánh trăng.
3.Khi Trác Dực Thần mang thai được năm tháng, bụng y đã lớn, việc tắm rửa trở nên bất tiện, nhưng y vẫn không chịu để Triệu Viễn Chu giúp đỡ. Triệu Viễn Chu nào yên tâm, đứng ngay bên ngoài phòng, không rời một bước.Nhưng ánh nến sáng rực đã chiếu bóng dáng người kia lên toàn bộ cửa sổ, khiến Triệu Viễn Chu khô miệng khô lưỡi không thôi. Dù sao hắn cũng là một yêu quái, lại còn kiêng dè dục vọng mấy vạn năm. Nhân gian có câu nói hay, nhịn được thì nhịn, nhịn không được thì không cần nhịn.Vậy nên, khi thấy Trác Dực Thần cởi áo bước vào bồn tắm, Triệu Viễn Chu lập tức ẩn mình, lẻn vào phòng. Nhưng đối với yêu khí của hắn, Trác Dực Thần quá đỗi quen thuộc, hắn vừa vào đã bị phát hiện."Triệu Viễn Chu, ngươi vào đây làm gì?" Phát hiện hắn, Trác Dực Thần đỏ bừng mặt, áo quần lại ở xa, muốn che cũng chẳng có gì để che, chỉ có thể cứng đơ tại chỗ, giả vờ bình tĩnh."Tiểu Trác, thật ra, lần trước ta có hỏi vị đại phu già rồi," Triệu Viễn Chu nuốt nước bọt, bước đến gần, nói: "Ông ấy nói, sau ba tháng thai nhi đã ổn định, có thể ——""Có thể làm gì?" Trác Dực Thần nhất thời không hiểu. Triệu Viễn Chu bật cười khẽ, tiến gần bồn tắm, một chân bước vào nước.Trác Dực Thần nhìn làn nước trong bồn đột ngột dậy sóng, lập tức nhận ra nguy hiểm."Triệu Viễn Chu, ngươi ——" Lời vừa nói ra đã bị yêu quái trước mặt cắt ngang."Tiểu Trác, giúp phu quân đi mà." Triệu Viễn Chu áp sát phía sau, nắm lấy tay y, đưa về phía sau, chạm vào nơi đó của hắn."Yên tâm, ta không vào đâu." Hắn thì thầm bên tai y, mê hoặc.Đàn ông trong tình cảnh này thì không thể tin được, Trác Dực Thần, hôm sau khi tỉnh dậy đã là giữa trưa, cuối cùng cũng hiểu ra.Vậy nên..."Tiểu Trác, đã ba ngày rồi, tối nay chúng ta...""Cút.""Được rồi."
4.Trác Dực Thần mang thai song sinh, vì vậy bụng y lớn đến kỳ lạ. Hai tháng cuối thai kỳ, mỗi ngày y đều khó chịu, không ăn được, ngủ cũng không yên.Đêm hôm đó, vào nửa đêm, Trác Dực Thần lại tỉnh giấc. Toàn thân đẫm mồ hôi, thậm chí nước mắt cũng vì đau mà trào ra. Y vừa khẽ cử động, Triệu Viễn Chu cũng lập tức tỉnh dậy. Nhìn thấy y đau đớn đến mức này, lòng hắn đau như cắt, mắt đỏ hoe, miệng không ngừng mắng."Hai con súc sinh, chúng ta không sinh nữa!""Triệu Viễn Chu!" Trác Dực Thần rõ ràng là trách mắng hắn, nhưng giọng nói lại yếu ớt, như oán trách nhiều hơn, "Ngươi nói cái gì hồ đồ vậy..."Con cháu loài vượn, chẳng phải cũng là súc sinh sao? Triệu Viễn Chu cảm thấy mình nói chẳng sai. Dù sao, khiến Tiểu Trác của hắn chịu đau thế này thì chẳng thể chấp nhận được, bất kể là ai.
5.Ngày Trác Dực Thần sinh con thật gian nan, suốt gần hai canh giờ mới thuận lợi hạ sinh. Khi đứa trẻ được bế đến, Triệu Viễn Chu không thèm nhìn lấy một cái, lập tức chạy ngay đến bên Trác Dực Thần."Từ nay chúng ta không sinh nữa, không sinh nữa!" Khuôn mặt hắn tái nhợt, hai tay lạnh buốt, trông như thể người vừa sinh con chính là hắn. Trác Dực Thần không nhịn được bật cười nhẹ. "Triệu Viễn Chu... bế con qua đây."Nhưng Triệu Viễn Chu không chịu."Tiểu Trác, ngươi nghỉ ngơi trước đã, lúc nào nhìn chúng cũng được."Lời hắn vừa dứt, hai đứa trẻ bên ngoài dường như hiểu được ý, đồng loạt cất tiếng khóc vang. Tiếng khóc nối tiếp nhau, ầm ĩ trời đất. Có lẽ, đây chính là điềm báo trước cho tương lai giữa chúng và Triệu Viễn Chu. Hai tên nhóc quậy phá này, đúng là không nên sinh ra mà!Khi chúng được năm, sáu tuổi, ngày ngày quấn lấy Trác Dực Thần không rời, Triệu Viễn Chu không biết đã trải qua bao đêm cô đơn, bao lần nằm than thở đầy căm phẫn. Nói gì thì nói, hắn quyết không sinh thêm nữa! Hai tên tiểu tử này là đủ rồi! Triệu Viễn Chu âm thầm thề trong lòng.Nhưng đến khi Trác Dực Thần nửa kín nửa hở, e thẹn nhìn hắn, dịu dàng nói: "Chúng ta sinh thêm một muội muội cho Tiểu Chính và Tiểu Giang nhé."Thì hắn chẳng còn cách nào từ chối được. Sinh, sinh, sinh! Sinh thêm cả Đại Hoang cũng được!—Hết—Ngoại truyện: Một nhà năm ngườiĐứa con thứ ba của Trác Dực Thần thực sự là một bé gái, mà ngũ quan lại giống hệt Trác Dực Thần. Triệu Viễn Chu mừng rỡ vô cùng, lập tức đặt tên cho bé là Trác Minh Châu. Bởi vì Trác Dực Thần chính là viên minh châu quý giá nhất trong lòng Triệu Viễn Chu!"..." Trác Dực Thần tỏ vẻ không muốn nghĩ đến nữa, "Chúng ta tốt nhất nên lật sách cổ ra xem lại.""Được rồi, phu nhân~" Triệu Viễn Chu nhanh chóng lấy một quyển sách cổ từ thư viện ra, vừa lật vừa nói: "Hay là... Trác Du Du? Ý là 'thanh thanh tử cẩm, du du ngã tâm' ấy.""..." Trác Dực Thần lần này một chữ cũng không muốn nói.Đúng lúc đó, Trác Niệm Chính và Trác Giang Nhan bước vào. Đứa nhỏ chạy thẳng đến nôi nhìn muội muội đang mút tay, còn đứa lớn thì tiến đến bên giường vấn an Trác Dực Thần."Trác Niệm Chính, tránh xa Du Du ra một chút." Trác Niệm Chính là đứa trẻ nghịch ngợm, lời cảnh báo của Triệu Viễn Chu không phải không có lý."Du Du? Trác Du Du? Phụ thân, tên phụ thân đặt nghe dở tệ." Trác Niệm Chính vừa nhìn em gái trong nôi vừa quay đầu lại, không ngần ngại chê bai phụ thân mình.Thằng nhóc này sao lại biết tên đó là do mình đặt chứ? Triệu Viễn Chu rất tò mò. Nhận ra ánh mắt tò mò của phụ thân mình nhìn về phía Trác Dực Thần, Trác Giang Nhan rất đúng lúc giải thích."Tên do cha đặt thường có ý nghĩa sâu sắc hơn."??? Trác Giang Nhan, ngươi đang châm chọc ai đấy? Đứa nghịch tử thứ hai!"Tiểu Trác," Triệu Viễn Chu bất ngờ thở dài, "Có lẽ vẫn nên để ngươi đặt tên cho con gái chúng ta thôi... Đại Hoang không có sách vở, ta đến nhân gian chưa được bao lâu, thực sự không đọc nhiều sách..."Cuối câu, hắn khẽ nghiêng người, để lại một bên mặt khuất dưới ánh nắng, không rõ cảm xúc."..." Trác Niệm Chính và Trác Giang Nhan nhìn nhau. Ca ca đảo mắt, còn đệ đệ thì khẽ nhếch mép. Chỉ có Trác Dực Thần hơi cau mày. "Triệu Viễn Chu, tên của Niệm Chính và Giang Nhan đều là ta đặt. Lần này, tên của con gái tất nhiên là do ngươi đặt.""Không vội, ngươi cứ lật xem tiếp đi." Giọng nói càng lúc càng dịu dàng."Được." Triệu Viễn Chu khẽ ngẩng đầu lên, khóe môi vừa nhếch lên liền lập tức thu lại, "Nhưng nếu cuối cùng con gái không thích thì sao?""Nếu nó thực sự không thích, thì đổi là được. Không sao cả.""Được, Tiểu Trác," khóe môi hắn lại nhếch lên, "Nghe ngươi.""Chậc." Trác Niệm Chính, đang trêu em gái, không chịu nổi nữa: "Ca, mùi vị gì thế này?"Trác Giang Nhan không trả lời cậu, thay vào đó là nụ cười toe toét, đôi mắt cười cong cong của em gái trong nôi."Ái chà..."Triệu Viễn Chu: "Thực ra, Tiểu Trác, ta cảm thấy tên của Niệm Chính cũng có thể sửa lại.""Hử?""Chữ 'Chính' trong tên của Niệm Chính viết mãi chẳng đẹp, hay là bỏ chữ đó đi."Trác Niệm? Trác Dực Thần không nhịn được cau mày."Trác Niệm Niệm, hợp với tên của Du Du luôn."Trác Dực Thần: "..." Ngươi ổn chứ, Triệu Viễn Chu?Trác Niệm Chính: "..." Người đúng là cha ruột của con.Trác Giang Nhan: "..." Cũng không tệ lắm nhỉ?Trác Du Du: "Ái chà!" Tốt quá!END.Nguồn: https://weibo.com/6811197074/5118155465165374Tình phụ tử cảm động thấu trời xanh. Con chê phụ thân đặt tên cho muội muội dở, phụ thân đòi đổi luôn tên thằng con :))
2.Ban đêm khó ngủ, Trác Dực Thần dứt khoát đứng dậy, bước tới bên cửa sổ ngắm trăng. Gió đêm tháng Bảy, hơi lành lạnh, len qua khung cửa, thổi tan đi chút bực bội trong lòng y. Chỉ tiếc, lại có con khỉ phá bĩnh đúng lúc này."Tiểu Trác, thật trùng hợp, ngươi cũng chưa ngủ à?" Cũng tình cờ như hắn, không ngủ được, tình cờ đi ngang qua sân ngoài phòng y, Triệu Viễn Chu cười trêu, chào qua khung cửa sổ, rồi lập tức đẩy cửa bước vào phòng."Sao lại đứng bên cửa sổ? Cẩn thận cảm lạnh." Triệu Viễn Chu tiện tay nhặt lấy một chiếc áo choàng treo trên giá, khoác lên người Trác Dực Thần."...Có muỗi, ồn ào." Nói rồi, Trác Dực Thần đi thẳng ra khỏi phòng."Muỗi?" Triệu Viễn Chu vội vàng đuổi theo, "Ở đâu? Sao ta không thấy?"Tất nhiên, lời này chẳng nhận được câu trả lời nào từ Trác Dực Thần. Triệu Viễn Chu cũng vui vẻ đi theo, cùng y thưởng thức cảnh đêm. Mặc dù, những bụi trúc xanh, hoa đỏ, ánh trăng sáng, sao trời rực rỡ, tất cả đều không sánh được với một sợi tóc của người bên cạnh. Nhưng Trác Dực Thần thích, hắn cũng thích; Trác Dực Thần vui, hắn cũng vui."Tiểu Trác muốn ngồi xích đu à?" Triệu Viễn Chu theo bước chân Trác Dực Thần, cùng đến bên khung xích đu."Ai nói muốn ngồi xích đu!" Đôi mày vốn vừa giãn ra giờ lại nhíu lại, khiến Triệu Viễn Chu cảm thấy bất lực."Là ta, là ta! Tiểu Trác, ngươi đẩy ta nhé?" Hắn lập tức kéo tay y, ngồi xuống xích đu."...""Nếu ta nhớ không nhầm, trước vụ án Nhiễm Di, chúng ta đã cá cược — người tìm được hung thủ sau sẽ phải đồng ý một điều kiện của người tìm ra trước. Điều đó, ngươi vẫn chưa thực hiện, đúng không, Tiểu Trác?" Triệu Viễn Chu mỉm cười, mang chuyện cũ ra nhắc lại.Sao lại không thực hiện chứ, lần đó đẩy ngươi ngã xuống đất còn chưa đủ à?Trác Dực Thần lười tranh cãi với hắn, đưa tay đẩy mạnh xích đu một cái rồi xoay người định rời đi. Kết quả, vừa bước được một bước, một cơn gió đêm mát lạnh đã kéo y ngã vào vòng tay ôm siết từ phía sau."Ngồi cùng đi." Nhưng "cơn gió" bên cổ lại là hơi thở ấm áp."Không ngồi, buông ra!""Con gái chúng ta muốn ngồi." Triệu Viễn Chu chẳng thèm thương lượng với Trác Dực Thần, trực tiếp ôm y ngồi lại lên xích đu. Dù sao, Trác Dực Thần vốn không phải người dễ dàng bộc lộ lòng mình, nhất là trước mặt hắn."Ngươi biết là con gái?""Chắc chắn rồi! Sinh con gái, giống Tiểu Trác, nhất định sẽ rất xinh đẹp.""Ngươi nói linh tinh gì vậy..." Trác Dực Thần hoàn toàn bị lời trêu chọc của Triệu Viễn Chu làm phân tâm, hoàn toàn không nhận ra hai người đã ngồi trên xích đu đung đưa được một lúc lâu."Tiểu Trác, đêm nay ánh trăng đẹp không?"Có lẽ vì lực đung đưa của xích đu vừa đủ, Trác Dực Thần rất nhanh đã ngủ thiếp đi. Dưới ánh trăng, gương mặt tĩnh lặng ấy khiến Triệu Viễn Chu không kìm được ý muốn làm gì đó."Ta nói nhé, đẹp tuyệt vời." Hắn nghiêng nhẹ khuôn mặt, khẽ mấp máy môi, như chuồn chuồn lướt nước. Sau đó, mỉm cười bế người trở về phòng. Gió thu làm chứng, vừa rồi hắn chỉ hôn thoáng qua ánh trăng.
3.Khi Trác Dực Thần mang thai được năm tháng, bụng y đã lớn, việc tắm rửa trở nên bất tiện, nhưng y vẫn không chịu để Triệu Viễn Chu giúp đỡ. Triệu Viễn Chu nào yên tâm, đứng ngay bên ngoài phòng, không rời một bước.Nhưng ánh nến sáng rực đã chiếu bóng dáng người kia lên toàn bộ cửa sổ, khiến Triệu Viễn Chu khô miệng khô lưỡi không thôi. Dù sao hắn cũng là một yêu quái, lại còn kiêng dè dục vọng mấy vạn năm. Nhân gian có câu nói hay, nhịn được thì nhịn, nhịn không được thì không cần nhịn.Vậy nên, khi thấy Trác Dực Thần cởi áo bước vào bồn tắm, Triệu Viễn Chu lập tức ẩn mình, lẻn vào phòng. Nhưng đối với yêu khí của hắn, Trác Dực Thần quá đỗi quen thuộc, hắn vừa vào đã bị phát hiện."Triệu Viễn Chu, ngươi vào đây làm gì?" Phát hiện hắn, Trác Dực Thần đỏ bừng mặt, áo quần lại ở xa, muốn che cũng chẳng có gì để che, chỉ có thể cứng đơ tại chỗ, giả vờ bình tĩnh."Tiểu Trác, thật ra, lần trước ta có hỏi vị đại phu già rồi," Triệu Viễn Chu nuốt nước bọt, bước đến gần, nói: "Ông ấy nói, sau ba tháng thai nhi đã ổn định, có thể ——""Có thể làm gì?" Trác Dực Thần nhất thời không hiểu. Triệu Viễn Chu bật cười khẽ, tiến gần bồn tắm, một chân bước vào nước.Trác Dực Thần nhìn làn nước trong bồn đột ngột dậy sóng, lập tức nhận ra nguy hiểm."Triệu Viễn Chu, ngươi ——" Lời vừa nói ra đã bị yêu quái trước mặt cắt ngang."Tiểu Trác, giúp phu quân đi mà." Triệu Viễn Chu áp sát phía sau, nắm lấy tay y, đưa về phía sau, chạm vào nơi đó của hắn."Yên tâm, ta không vào đâu." Hắn thì thầm bên tai y, mê hoặc.Đàn ông trong tình cảnh này thì không thể tin được, Trác Dực Thần, hôm sau khi tỉnh dậy đã là giữa trưa, cuối cùng cũng hiểu ra.Vậy nên..."Tiểu Trác, đã ba ngày rồi, tối nay chúng ta...""Cút.""Được rồi."
4.Trác Dực Thần mang thai song sinh, vì vậy bụng y lớn đến kỳ lạ. Hai tháng cuối thai kỳ, mỗi ngày y đều khó chịu, không ăn được, ngủ cũng không yên.Đêm hôm đó, vào nửa đêm, Trác Dực Thần lại tỉnh giấc. Toàn thân đẫm mồ hôi, thậm chí nước mắt cũng vì đau mà trào ra. Y vừa khẽ cử động, Triệu Viễn Chu cũng lập tức tỉnh dậy. Nhìn thấy y đau đớn đến mức này, lòng hắn đau như cắt, mắt đỏ hoe, miệng không ngừng mắng."Hai con súc sinh, chúng ta không sinh nữa!""Triệu Viễn Chu!" Trác Dực Thần rõ ràng là trách mắng hắn, nhưng giọng nói lại yếu ớt, như oán trách nhiều hơn, "Ngươi nói cái gì hồ đồ vậy..."Con cháu loài vượn, chẳng phải cũng là súc sinh sao? Triệu Viễn Chu cảm thấy mình nói chẳng sai. Dù sao, khiến Tiểu Trác của hắn chịu đau thế này thì chẳng thể chấp nhận được, bất kể là ai.
5.Ngày Trác Dực Thần sinh con thật gian nan, suốt gần hai canh giờ mới thuận lợi hạ sinh. Khi đứa trẻ được bế đến, Triệu Viễn Chu không thèm nhìn lấy một cái, lập tức chạy ngay đến bên Trác Dực Thần."Từ nay chúng ta không sinh nữa, không sinh nữa!" Khuôn mặt hắn tái nhợt, hai tay lạnh buốt, trông như thể người vừa sinh con chính là hắn. Trác Dực Thần không nhịn được bật cười nhẹ. "Triệu Viễn Chu... bế con qua đây."Nhưng Triệu Viễn Chu không chịu."Tiểu Trác, ngươi nghỉ ngơi trước đã, lúc nào nhìn chúng cũng được."Lời hắn vừa dứt, hai đứa trẻ bên ngoài dường như hiểu được ý, đồng loạt cất tiếng khóc vang. Tiếng khóc nối tiếp nhau, ầm ĩ trời đất. Có lẽ, đây chính là điềm báo trước cho tương lai giữa chúng và Triệu Viễn Chu. Hai tên nhóc quậy phá này, đúng là không nên sinh ra mà!Khi chúng được năm, sáu tuổi, ngày ngày quấn lấy Trác Dực Thần không rời, Triệu Viễn Chu không biết đã trải qua bao đêm cô đơn, bao lần nằm than thở đầy căm phẫn. Nói gì thì nói, hắn quyết không sinh thêm nữa! Hai tên tiểu tử này là đủ rồi! Triệu Viễn Chu âm thầm thề trong lòng.Nhưng đến khi Trác Dực Thần nửa kín nửa hở, e thẹn nhìn hắn, dịu dàng nói: "Chúng ta sinh thêm một muội muội cho Tiểu Chính và Tiểu Giang nhé."Thì hắn chẳng còn cách nào từ chối được. Sinh, sinh, sinh! Sinh thêm cả Đại Hoang cũng được!—Hết—Ngoại truyện: Một nhà năm ngườiĐứa con thứ ba của Trác Dực Thần thực sự là một bé gái, mà ngũ quan lại giống hệt Trác Dực Thần. Triệu Viễn Chu mừng rỡ vô cùng, lập tức đặt tên cho bé là Trác Minh Châu. Bởi vì Trác Dực Thần chính là viên minh châu quý giá nhất trong lòng Triệu Viễn Chu!"..." Trác Dực Thần tỏ vẻ không muốn nghĩ đến nữa, "Chúng ta tốt nhất nên lật sách cổ ra xem lại.""Được rồi, phu nhân~" Triệu Viễn Chu nhanh chóng lấy một quyển sách cổ từ thư viện ra, vừa lật vừa nói: "Hay là... Trác Du Du? Ý là 'thanh thanh tử cẩm, du du ngã tâm' ấy.""..." Trác Dực Thần lần này một chữ cũng không muốn nói.Đúng lúc đó, Trác Niệm Chính và Trác Giang Nhan bước vào. Đứa nhỏ chạy thẳng đến nôi nhìn muội muội đang mút tay, còn đứa lớn thì tiến đến bên giường vấn an Trác Dực Thần."Trác Niệm Chính, tránh xa Du Du ra một chút." Trác Niệm Chính là đứa trẻ nghịch ngợm, lời cảnh báo của Triệu Viễn Chu không phải không có lý."Du Du? Trác Du Du? Phụ thân, tên phụ thân đặt nghe dở tệ." Trác Niệm Chính vừa nhìn em gái trong nôi vừa quay đầu lại, không ngần ngại chê bai phụ thân mình.Thằng nhóc này sao lại biết tên đó là do mình đặt chứ? Triệu Viễn Chu rất tò mò. Nhận ra ánh mắt tò mò của phụ thân mình nhìn về phía Trác Dực Thần, Trác Giang Nhan rất đúng lúc giải thích."Tên do cha đặt thường có ý nghĩa sâu sắc hơn."??? Trác Giang Nhan, ngươi đang châm chọc ai đấy? Đứa nghịch tử thứ hai!"Tiểu Trác," Triệu Viễn Chu bất ngờ thở dài, "Có lẽ vẫn nên để ngươi đặt tên cho con gái chúng ta thôi... Đại Hoang không có sách vở, ta đến nhân gian chưa được bao lâu, thực sự không đọc nhiều sách..."Cuối câu, hắn khẽ nghiêng người, để lại một bên mặt khuất dưới ánh nắng, không rõ cảm xúc."..." Trác Niệm Chính và Trác Giang Nhan nhìn nhau. Ca ca đảo mắt, còn đệ đệ thì khẽ nhếch mép. Chỉ có Trác Dực Thần hơi cau mày. "Triệu Viễn Chu, tên của Niệm Chính và Giang Nhan đều là ta đặt. Lần này, tên của con gái tất nhiên là do ngươi đặt.""Không vội, ngươi cứ lật xem tiếp đi." Giọng nói càng lúc càng dịu dàng."Được." Triệu Viễn Chu khẽ ngẩng đầu lên, khóe môi vừa nhếch lên liền lập tức thu lại, "Nhưng nếu cuối cùng con gái không thích thì sao?""Nếu nó thực sự không thích, thì đổi là được. Không sao cả.""Được, Tiểu Trác," khóe môi hắn lại nhếch lên, "Nghe ngươi.""Chậc." Trác Niệm Chính, đang trêu em gái, không chịu nổi nữa: "Ca, mùi vị gì thế này?"Trác Giang Nhan không trả lời cậu, thay vào đó là nụ cười toe toét, đôi mắt cười cong cong của em gái trong nôi."Ái chà..."Triệu Viễn Chu: "Thực ra, Tiểu Trác, ta cảm thấy tên của Niệm Chính cũng có thể sửa lại.""Hử?""Chữ 'Chính' trong tên của Niệm Chính viết mãi chẳng đẹp, hay là bỏ chữ đó đi."Trác Niệm? Trác Dực Thần không nhịn được cau mày."Trác Niệm Niệm, hợp với tên của Du Du luôn."Trác Dực Thần: "..." Ngươi ổn chứ, Triệu Viễn Chu?Trác Niệm Chính: "..." Người đúng là cha ruột của con.Trác Giang Nhan: "..." Cũng không tệ lắm nhỉ?Trác Du Du: "Ái chà!" Tốt quá!END.Nguồn: https://weibo.com/6811197074/5118155465165374Tình phụ tử cảm động thấu trời xanh. Con chê phụ thân đặt tên cho muội muội dở, phụ thân đòi đổi luôn tên thằng con :))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me