[Đồng Chu Cộng Dực] Trans - Fic Dài
Nếu người chết là Trác Dực Thần - Phiên ngoại!
Lời tác giả: Phiên ngoại đến muộn rất lâu, xin hãy đọc đến cuối cùng, đây là truyện ngọt! Chỉ là phần dẫn dắt hơi dài!!!Nhân vật nguyên bản: Kiếm linh của Vân Quang Kiếm!Trác Dực Thần tỉnh lại vào năm thứ 85. Y không ngờ mình có thể tỉnh dậy, vô cùng ngạc nhiên, khó hiểu! Đối với y, khoảnh khắc nhắm mắt vẫn còn lưu luyến không rời, vẫn còn buồn bã xen lẫn xúc động. Nhưng ngay giây tiếp theo, y đã mơ hồ mở mắt, chỉ cảm thấy đầu hơi đau nhức."Tiểu tử, ngươi tỉnh rồi à?" Lúc này, bên cạnh xuất hiện một cô bé mặc váy trắng, dễ thương nhưng giọng điệu lại già dặn."Ngươi là...?" Trác Dực Thần chống tay ngồi dậy, nghi hoặc hỏi, ánh mắt cẩn thận quan sát xung quanh. Khung cảnh rất quen thuộc: bàn ghế bên cửa sổ, cây cối gần đó, chiếc chuông gió treo lơ lửng, thậm chí là cuốn y thư của Tiểu Cửu đặt bên bàn. Không đúng, đây là phòng y. Nhưng tất cả đều không thực, chỉ là ảo ảnh!Ngay sau đó, khung cảnh lại thay đổi, biến thành sân nhỏ với vườn đào. Lúc này y mới dần hiểu ra, không gian kỳ lạ này có thể thay đổi tùy theo ý nghĩ của y. Chỉ cần suy nghĩ đủ chi tiết, cảnh vật có thể biến hóa đến mức thật giả khó phân."Đoán đúng rồi! Tiểu tử, ngươi thông minh lắm." Cô bé váy trắng bay đến trước mặt Trác Dực Thần, búng tay một cái, biểu cảm đầy tán thưởng.Bị ngắt dòng suy nghĩ, Trác Dực Thần mở lời hỏi: "Ngươi... có thể nghe thấy suy nghĩ của ta sao?"Không gian này thật kỳ diệu! Đây rốt cuộc là đâu? Vì sao y cảm thấy quen thuộc đến vậy? Và quan trọng nhất, y đã chết hay chưa? Cô bé này là ai?"Đúng rồi! Nhưng ngươi hỏi nhiều quá!" Cô bé bày ra vẻ mặt khổ sở, ngồi khoanh chân lơ lửng trước mặt hắn."Để ta nghĩ xem nào. Thứ nhất, đây là không gian bên trong Vân Quang Kiếm. Thứ ba, ta là kiếm linh của Vân Quang Kiếm. Thứ hai, ngươi vẫn chưa chết. Băng Di đại nhân đã dùng chút tàn hồn cuối cùng bảo vệ mảnh nguyên thần quan trọng nhất của ngươi."Vân Quang chống cằm, suy nghĩ một lúc rồi gật đầu hài lòng, cảm thấy mình đã trả lời đầy đủ."Ngươi là Vân Quang? Băng Di tiên tổ chưa chết? Còn cứu ta?" Mỗi câu đều khiến Trác Dực Thần kinh ngạc. Dù là chuyện kiếm linh Vân Quang hiện thế, hay chuyện Băng Di tiên tổ, hay chuyện bản thân còn sống sót, tất cả đều quá bất ngờ. Y thật sự chưa chết? Có chút bối rối. Thì ra y chưa chết, nhưng cũng không hẳn là sống."Vậy... đã bao lâu rồi?" Những người quen cũ, liệu họ còn sống không? Triệu Viễn Chu, Văn Tiêu, Bùi đại nhân ... họ có còn ở đây? Y đã ngủ bao lâu rồi?Vân Quang lắc đầu đầy tiếc nuối: "Ngươi đã ngủ hơn tám mươi năm. Vì ý nguyện cầu chết của ngươi quá mạnh mẽ, cũng may vào khoảnh khắc cuối cùng ngươi vẫn có chút ý chí cầu sinh, nên Băng Di đại nhân mới giữ lại được mảnh nguyên thần của ngươi.""Nhưng lực lượng cuối cùng của Băng Di đại nhân chỉ đủ để nuôi dưỡng ngươi, đồng thời gửi một giấc mộng cho yêu quái bên ngoài. Sau đó ý thức của ngài tan biến."Vân Quang liếc nhìn về phía trên bên phải với vẻ khinh bỉ, rồi nói tiếp. "Yêu quái kia thật ngốc. Có được yêu lực của Băng Di nhưng lại không có huyết mạch của ngài, nên không thể hoàn toàn giao tiếp với ta, cũng không phát huy được toàn bộ sức mạnh. Còn không hiểu được ám chỉ của Băng Di đại nhân.""Kết quả, mất trắng hai mươi lăm năm mới tìm ra mảnh nguyên thần này của ngươi, sống không bằng chết."Trác Dực Thần vẫn chìm trong cảnh tượng trước khi chết, bỗng nghe những lời này, ngẩng đầu nhìn Vân Quang. "Ngươi nói ta ngủ hơn tám mươi năm, còn Triệu Viễn Chu tìm mảnh nguyên thần cuối cùng của ta trong hai mươi lăm năm?"Y nhớ ánh mắt Triệu Viễn Chu nhìn mình trước khi chết: hoang mang, đau khổ, lại pha lẫn chút tình ý không thể che giấu. Vì vậy, y đã dùng chút sức lực cuối cùng để đặt lời nguyền, mong họ quên đi đoạn ký ức đau buồn ấy, khóc xong rồi hãy mỉm cười chào đón tương lai. Vậy nên... lời nguyền đã bị phá sao? Đúng rồi, Triệu Viễn Chu là đại yêu Chu Yếm, làm sao không hiểu chứ!"Đúng vậy! Nhưng hắn tìm mảnh nguyên thần khác của ngươi mất sáu mươi năm, còn mảnh cuối này hai mươi lăm năm. Hắn phát hiện ra không lâu sau khi ngươi chết, ngay lập tức phá giải lời nguyền."Vân Quang gật đầu, lại bổ sung thêm.Trác Dực Thần chậm rãi quay sang nhìn Vân Quang, như thể chưa nghe rõ. Cái gì? Triệu Viễn Chu đã biết ngay sau khi y chết, và đã tìm kiếm y suốt tám mươi lăm năm? Đối với y, chỉ như một giấc ngủ, một khoảnh khắc thoáng qua, nhưng với Triệu Viễn Chu, đó là tám mươi lăm năm đơn độc tìm kiếm."Đúng vậy! Đúng vậy! Ta thật không hiểu các ngươi. Băng Di đại nhân và Ứng Long đại nhân là thế, ngươi và đại yêu kia cũng thế." Vân Quang không hiểu, vẻ mặt đầy chán nản và khó hiểu. Dù đã sống rất lâu, nhưng ngoài chủ nhân đời đầu tiên, về sau chẳng mấy ai có thể giao tiếp được với nàng, nên nàng bắt đầu ngủ đông từ đó.Cho đến trăm năm trước mới tỉnh lại, nhưng chủ nhân hiện tại của nàng quá liều mạng. Sát khí tích tụ suốt ba vạn năm khiến nàng bị trọng thương và phải chìm vào giấc ngủ sâu. Về sau, nhờ con đại yêu đó, ý thức của nàng dần hồi phục, nhưng quá trình diễn ra quá nhanh. Nàng lại phải đối mặt với việc buộc phải giết chết yêu quái mà chủ nhân yêu quý.Lúc nàng nghĩ mình sẽ phải giết con đại yêu đó, mọi chuyện bất ngờ đảo ngược. Chủ nhân lại muốn tự sát để bảo vệ tất cả mọi người. Vân Quang không hiểu, bản thân nàng vốn sinh ra để bảo vệ chủ nhân, sao có thể làm tổn thương chủ nhân được?"Vân Quang, có thể đưa ta ra ngoài không?" Trác Dực Thần nhìn cô bé trước mặt, vội vàng hỏi."Hả?" Vân Quang bị gọi, ngẩn ra suy nghĩ một chút rồi đáp: "Không được đâu, không gian này bị khóa lại rồi. Con đại yêu bên ngoài không thể giao tiếp với ta, nên không thể mở không gian này.""Trừ khi hắn nhận ra trong Vân Quang Kiếm ẩn chứa bí cảnh và chủ động phối hợp giao tiếp với ta. Nếu không, chỉ có cách ngươi tu luyện, khiến nguyên thần mạnh đến mức có thể chấn động không gian, từ đó liên kết với phần nguyên thần còn lại của ngươi."Vân Quang nghiêm túc giải thích, sau đó xòe tay, tỏ ý bất lực.Trác Dực Thần nhắm mắt cảm nhận sức mạnh hiện tại của mình, cố gắng chạm đến ranh giới không gian, nhưng mới đi chưa đầy một trượng đã không thể tiến thêm.Hả? Y mở mắt nhìn tay mình, rồi đứng dậy khỏi giường. "Không gian này rốt cuộc lớn bao nhiêu? Ta ngủ hơn tám mươi năm, vậy mà thần thức chỉ mở rộng chưa đến một trượng.""Ơ?" Vân Quang bị hỏi, đôi mắt ngây ngô chớp chớp. "Cái này ta chưa nghĩ đến. Để ta đi xem thử!"Nói xong, nàng bay lên. Trác Dực Thần đứng dưới nhìn theo, ngẩn ra rồi hỏi: "Ngươi không phải kiếm linh sao? Không thể trực tiếp cảm nhận, lại còn phải đi đo thử?" Điều này thật khó tin, hoàn toàn không thể hiểu nổi. Tâm trí của nàng không giống một lão quái vật đã hóa hình mấy vạn năm, mà giống như vừa mới hóa hình chưa lâu. Trác Dực Thần cảm thấy đau đầu, sau đó thay đổi khung cảnh xung quanh trở lại Tập Yêu Ty, cảm giác quen thuộc hơn chút. Y đưa tay chạm vào chiếc giường bên cạnh, nhận ra rằng cảnh vật có thể thay đổi, nhưng chiếc giường dường như là thật, không phải ảo ảnh."Ta trở lại rồi đây!" Vân Quang đột nhiên rơi xuống, lao thẳng đến trước mặt Trác Dực Thần. "Không gian này lớn khoảng bằng cung điện của Băng Di đại nhân, ta quên mất nó vốn là ảo cảnh mà ta tạo ra sau khi đi theo ngài."Trác Dực Thần càng cảm thấy đau đầu, gần như tuyệt vọng. Y chưa từng dỗ trẻ con, cũng không biết cung điện của Băng Di tiên tổ lớn thế nào. Đã gọi là cung điện, chắc chắn không nhỏ."Thôi được, có thể nhìn ra bên ngoài không?" Trác Dực Thần bỏ cuộc, ít nhất hãy để y nhìn xem bên ngoài thế nào.Đôi mắt Vân Quang sáng lên, nàng đưa tay vuốt nhẹ: "Cái này thì được. Lúc rảnh rỗi ta thường nhìn ra bên ngoài."Lúc này, Triệu Viễn Chu đang cầm Vân Quang Kiếm, tựa vào một gốc cây, vẻ mặt thất thần.Hắn đã tìm mảnh nguyên thần cuối cùng của Tiểu Trác hơn hai mươi năm. Ban đầu cứ nghĩ sẽ nhanh chóng tập hợp đầy đủ, nhưng mảnh nguyên thần trung tâm quan trọng nhất mãi vẫn chưa tìm thấy.Bầu trời u ám dần, tuyết bắt đầu rơi, những bông tuyết trắng xóa phủ lên chân mày và đôi mắt của Triệu Viễn Chu."Tuyết lại rơi sao? Tiểu Trác!" Trên người Triệu Viễn Chu mang vẻ u buồn, tang thương của năm tháng. Hắn đưa tay đón lấy những bông tuyết, nhưng chúng lại không tan."Tiểu Trác, mang trong mình sức mạnh của Băng Di, hóa ra lạnh đến mức này, tuyết cũng không thể tan."Triệu Viễn Chu đã cạn khô nước mắt, ngoài việc tìm nguyên thần của Tiểu Trác, hắn không biết mình còn có thể làm gì."Triệu Viễn Chu!" Trác Dực Thần nhìn qua gương nước, nước mắt không kìm được rơi xuống. Y đưa tay chạm vào, nhưng ngay lập tức xuyên qua, khiến y bừng tỉnh: "Triệu Viễn Chu! Có nghe thấy không? Triệu Viễn Chu!"Y dồn chút nguyên thần lực yếu ớt, cố gắng truyền đi tín hiệu."Không được đâu! Ngươi vừa tỉnh, sức yếu, không thể truyền ra ngoài được. Tốt nhất là tập trung tu luyện đi." Vân Quang ngồi bên cạnh, vung vẩy đôi chân nhỏ, như đang xem kịch.Trác Dực Thần nghiến răng, tiếp tục thử. Xung quanh dần dần xuất hiện những gợn sóng màu xanh nhạt. "Không thử sao biết?"Y muốn gặp Triệu Viễn Chu. Đó chính là Chu Yếm, đại yêu Chu Yếm, sao lại sống thành bộ dạng này? Trong lòng y đau như dao cắt.Trác Dực Thần vốn không định sống tiếp, nhưng số phận trớ trêu khiến y sống sót. Y cảm kích tiên tổ đã che chở, nhưng trước tiên phải nói cho Triệu Viễn Chu biết rằng y vẫn ở đây, để hắn đừng đau khổ nữa."Thật là...!" Vân Quang thở dài như một người lớn, bay đến, chạm ngón tay vào trán Trác Dực Thần. "Ngủ tiếp đi, nếu không nguyên thần của ngươi sẽ uổng phí thôi.""Không..." Trác Dực Thần còn chưa kịp từ chối, đã ngất đi, được chiếc giường đỡ lấy kịp thời. Vân Quang quay lại nhìn ra bên ngoài, ánh mắt dừng lại trên vị chủ nhân mới của nàng. Sau đó, đôi tay nhỏ bé bắt đầu biến đổi thành những thủ ấn, ánh sáng xanh lam lóe lên. "Ai bảo hắn là truyền nhân của Băng Di đại nhân, cũng là chủ nhân cuối cùng của ta."Không gian bắt đầu dấy lên cơn bão xanh lam, làm rung chuyển cả thanh kiếm, ảnh hưởng đến thế giới bên ngoài.Triệu Viễn Chu cảm nhận sự khác thường từ Vân Quang Kiếm, liền cầm lên. Đôi mắt vốn tĩnh lặng như mặt nước bỗng sáng lên, giống như có viên đá rơi vào, làm gợn lên những cơn sóng."Tiểu Trác? Là Tiểu Trác sao?" Hắn nhảy xuống khỏi cây, mang theo Vân Quang Kiếm, ánh mắt đầy mong chờ tìm kiếm."Á! Thật tức chết! Đồ ngốc! Nhìn xem ta đây, Vân Quang đây, không rõ ràng sao?" Vân Quang trong kiếm nhíu mày, giậm chân tức tối. Sau một chút do dự, nàng tăng thêm sức mạnh, điều khiển thanh kiếm viết mấy chữ.Triệu Viễn Chu cảm thấy Vân Quang Kiếm rung động mãnh liệt hơn, nghi hoặc nhìn xuống, có cảm giác nó sắp rời tay."Ngươi buông tay đi mà! Aaa, tức chết ta rồi! Sao ngươi chậm chạp thế này! Đã nói rồi, không có huyết mạch của Băng Di thì kém cỏi lắm!" Vân Quang tức đến phát điên, nóng ruột không thôi!Đột nhiên, Vân Quang Kiếm bay đi, như một luồng sáng xanh lam kéo theo vệt dài rực rỡ, lao nhanh về phía xa.Vân Quang bỗng giật mình: "Tệ quá! Tệ quá! Lực đạo quá mạnh, chết tiệt!"Sau đó, nàng vội vàng dừng lại, cố gắng kiểm soát!Triệu Viễn Chu nghĩ rằng Vân Quang đã tìm thấy Tiểu Trác, nên vận dụng yêu lực đuổi theo. Tuy nhiên, hắn nhận ra mình dừng lại trước một khu rừng nhỏ không rõ tên."Ở đây à? Tiểu Trác ở đây sao?" Hắn lẩm bẩm, có chút mơ hồ, liệu có thật là ở đây không? Dù sao, những năm qua, hắn đã tìm kiếm nhiều lần mà chẳng được gì.Vân Quang mệt mỏi rã rời cuối cùng cũng dừng lại. Nàng vội vàng vẽ một bức tranh nhỏ, một hình người với thanh kiếm, bên cạnh là một hình người khác. Nếu có người thắc mắc vì sao không viết chữ, thì đó là bởi vì chẳng ai dạy nàng cả! Vân Quang khai mở linh trí từ thời Băng Di và sau khi Băng Di qua đời, nhờ sự nuôi dưỡng của sức mạnh mà linh trí của nàng dần hình thành. Hàng vạn năm sau, nàng mới hóa hình, nhưng chẳng ai có thể giao tiếp với nàng. Chỉ có vài vị chủ nhân của Vân Quang Kiếm, họ có thể trò chuyện với nàng, nhưng đều đã qua đời rất sớm.Triệu Viễn Chu nhìn gần bức tranh, cảm thấy đau đầu. "Bức tranh... thật là xấu.""Cái gì!" Vân Quang bất ngờ tức giận, quay người đánh Triệu Viễn Chu một cái, nhưng hắn nhanh chóng nghiêng người tránh."Bình tĩnh nào! Coi bộ ngày càng hoạt bát, sắp hóa hình rồi." Triệu Viễn Chu thở dài, cảm khái. Ngay cả Vân Quang Kiếm cũng sắp hóa hình, trong khi hắn vẫn chưa tìm thấy Tiểu Trác. Ngay sau đó, Vân Quang Kiếm từ từ mờ đi ánh sáng, rơi xuống. Triệu Viễn Chu vận yêu lực nhanh chóng chộp lấy. "Thanh kiếm này vẽ cũng giỏi, không viết chữ sao?""Thôi đi! Viết chữ thì có khi cũng không hiểu, trông chờ vào một thanh kiếm vừa hóa hình?" Triệu Viễn Chu lắc đầu, gõ nhẹ vào thân kiếm rồi đặt nó lại vào vỏ. Hắn bước vào rừng, dù gì cũng đến rồi, thử tìm kiếm một chút vậy! Không thì chẳng biết đi đâu!Trong không gian của thanh kiếm, Vân Quang nằm cạnh Tiểu Trác, thở hổn hển. Vì thế, vị chủ nhân nhỏ bé của nàng thật tệ, không bằng mắt nhìn của Băng Di đại nhân. Sau đó, nàng cuộn tròn người lại, nhắm mắt dưỡng thần!
...
Từ đó, Trác Dực Thần bắt đầu ngày ngày tu luyện, ngoài ra là chăm sóc đứa trẻ nhỏ. Nếu rảnh rỗi, y sẽ nhìn xem Triệu Viễn Chu hàng ngày làm gì, gặp phải những con yêu quái nào, và hắn tự lẩm bẩm những gì.Cho đến một ngày, Trác Dực Thần hoàn thành tu luyện sớm, mở mắt ra và thấy Vân Quang đang nằm cạnh mình. Nàng tỏa ra ánh sáng xanh nhạt bao quanh thân thể y. Trác Dực Thần đưa tay lên, cảm nhận sự cô đọng của nguyên thần, nhanh chóng đứng dậy nhưng vẫn giữ được kết nối."Vân Quang? Dậy nào!" Y đưa tay chạm nhẹ nhưng lại hụt hẫng, khiến lòng y như ngừng lại. Sau đó, y gọi nguyên thần, thử tiếp tục chạm vào Vân Quang. Lúc này, Vân Quang hơi động đậy, duỗi người ra, kết nối linh lực xung quanh tan rã. Nàng ngáp một cái, dụi mắt và hỏi."Hôm nay học gì đây?"Trác Dực Thần quỳ nửa người xuống giường, nghiêm trọng hỏi."Vân Quang, ta muốn biết, ánh sáng xanh bao quanh chúng ta là gì?""Hả?" Vân Quang đặt tay xuống, nghi ngờ nghiêng đầu, kinh ngạc bay lên. "Ánh sáng gì? Vân Quang không biết."Sau đó, nàng nhanh chóng mở gương nước, chạy theo một hướng. "Ta có chút việc, trước tiên tự xem đi."Tệ quá, bị phát hiện rồi, phải làm sao đây? Băng Di đại nhân hình như có dặn không được nói cho chủ nhân nhỏ. Vân Quang vô cùng hối hận, làm mọi việc hỏng hết, thật có lỗi với Băng Di đại nhân."Tiểu Trác, đây là cây Cát, có thể nuôi dưỡng nguyên thần của ngươi. Đây là cây Tuyết Tinh, có thể nuôi dưỡng thể xác của ngươi." Triệu Viễn Chu ngồi xổm xuống, tay cầm giỏ, nhổ một cây và giới thiệu nhanh. Trác Dực Thần quay đầu lại nghe thấy tiếng, thấy Triệu Viễn Chu "Nuôi dưỡng nguyên thần?" Khi nghe đến đây, y có một suy đoán."Vân Quang, nguyên thần của ta bây giờ cũng cần được nuôi dưỡng sao? Thì ra trong bao năm qua, là ngươi và tiên tổ chăm sóc nguyên thần của ta?"Xung quanh lặng im, chỉ có tiếng nói chuyện của Triệu Viễn Chu vọng ra từ gương nước.Trác Dực Thần đưa tay, điều khiển nguyên thần, ánh sáng xanh nhạt tỏa ra xung quanh. Y cảm thấy cơ thể mình chắc chắn hơn, nhưng nghĩ đó là kết quả của việc tu luyện."Định!" Triệu Viễn Chu không quay đầu lại, chỉ một chữ thần thánh đã khiến con yêu sau lưng bất động. Triệu Viễn Chu tiếp tục nhổ thuốc, xếp ngay ngắn rồi nhẹ nhàng nói."Thỉnh thoảng gặp phải những kẻ vô dụng, hôm nay không giết, tránh xa chút."Sau đó, hắn lại dùng một chữ thần thánh khác, con yêu sau lưng hắn lăn lộn rồi lăn xa hơn.Trác Dực Thần nhìn Triệu Viễn Chu, trong lòng vừa vui mừng vừa đau buồn. Y muốn gặp Triệu Viễn Chu, nhưng không thể khiến ai khác phải trả giá bằng tính mạng.Nếu việc nuôi dưỡng nguyên thần của y cần dựa vào Vân Quang, thì nguyên thần ở chỗ Triệu Viễn Chu sẽ ra sao? Liệu có phải cũng dựa vào nguyên thần của Triệu Viễn Chu để nuôi dưỡng không? Chính vì vậy, vào mỗi đêm, Vân Quang luôn tắt gương nước.Vân Quang tự thu mình trong góc, thở dài thất vọng, đúng như Băng Di đại nhân nói, chủ nhân thật thông minh."Được rồi! Được rồi! Ta nói cho ngươi, nguyên thần của ngươi không có thân thể, ngươi trú ngụ trong Vân Quang Kiếm, đương nhiên phải dựa vào ta để nuôi dưỡng ngươi."Vân Quang lóe lên, xuất hiện trước mặt Trác Dực Thần, vẻ mặt ủ rũ."Còn nguyên thần khác, vẫn ổn vì thiếu trung ương nguyên thần, nên việc nuôi dưỡng không quá vất vả."Trác Dực Thần lo lắng nhìn Vân Quang. "Nghĩa là, ngay cả khi ta tỉnh dậy, vẫn cần sự chăm sóc của ngươi? Trừ khi ta rời khỏi đây?""A! Đừng làm ta sợ như vậy, đợi trung ương nguyên thần và những mảnh nhỏ ghép lại, thì không cần ta nuôi dưỡng nữa đâu."Vân Quang vỗ nhẹ ngực, vẻ mặt sợ hãi, như thể sợ rằng tên này lại tự sát vì một lời lỡ miệng."Còn bao lâu nữa?" Trác Dực Thần vận hành sức mạnh của mình, tiếp tục hỏi."Yên tâm đi! Nhanh thôi mà! Ngươi đã tỉnh rồi, có ta giúp, rất nhanh sẽ xong thôi." May mắn thay, may mắn thay, tên này không định tự kết liễu. Vân Quang suýt bị dọa chết, tưởng lại phải chứng kiến chủ nhân mình tự sát.Ngay sau đó, Trác Dực Thần ngồi xuống tại chỗ, khoanh chân nhập định, nhắm mắt bắt đầu thiền định và tu luyện. Y không muốn phụ lòng bất kỳ ai. Mỗi người đều đã cố gắng vì sự sống của hắn, nên y tuyệt đối không thể dễ dàng từ bỏ."Hả? Đừng vội vàng thế, nguyên thần nhỏ bé của ngươi sẽ chịu không nổi đâu." Vân Quang thở dài như một người lớn, nàng có thể làm gì được đây? Đành phải ra tay giúp y thôi.Từ đó, bất kể ngày đêm, Trác Dực Thần không ngừng tu luyện, thậm chí còn bỏ qua thời gian nhìn vào gương nước. Chỉ đôi khi bị Vân Quang ngăn lại để nghỉ ngơi một chút. Dù vậy, Vân Quang Kiếm dần trở nên mờ nhạt, không còn phát ra chỉ dẫn nào nữa.Thời gian cứ thế trôi qua năm năm, Trác Dực Thần mơ hồ cảm nhận được âm thanh từ thế giới bên ngoài. Đó là giọng nói dịu dàng, từ ái của một người phụ nữ. Mang theo chút thương cảm và hoài niệm, giống như giọng nói của một cố nhân.Bất ngờ, y mở bừng mắt. Lần này, cảnh tượng bên ngoài hiện lên rõ ràng, không phải qua gương nước của Vân Quang, mà là trực tiếp xuyên qua không gian. Y cảm giác chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào bức tường không gian, thoát ra ngoài, gặp lại những người mà y luôn nhớ mong."Triệu Viễn Chu, giờ chỉ còn lại ngươi thôi. Cố gắng tìm kiếm đi, rồi cũng sẽ đến ngày gặp lại." Văn Tiêu đứng bên cạnh Triệu Viễn Chu, nhìn ngắm khung cảnh tuyết phủ trắng xóa trên núi Côn Lôn, một cảnh tượng bất biến qua năm tháng. Trên gương mặt Văn Tiêu là những nếp nhăn, mái tóc bạc phơ. Nàng mặc chiếc váy dài màu trắng, trên đầu cài cây bút đã gắn bó với nàng suốt một trăm năm."Ngươi cũng sắp đi rồi, không đợi thêm chút nữa sao?" Triệu Viễn Chu nghe giọng của cố nhân, không khỏi thoáng ngẩn người, ký ức xưa cũ lại ùa về. Hắn nhớ đến Tiểu Trác của mình, nụ cười khắc sâu vào linh hồn hắn. Dù không nhiều, nhưng tất cả đều đáng giá để hắn lưu giữ.Văn Tiêu nhẹ nhàng vuốt đầu Triệu Viễn Chu, thở dài."Không đợi nữa, các ngươi phải sống thật tốt.""Đó là... Văn Tiêu sao?" Trác Dực Thần nhìn cảnh tượng bên ngoài, không khỏi kinh ngạc và mơ màng. Lúc này, thời gian mới dần hiện rõ trong tâm trí y. Hóa ra thật sự đã qua một trăm năm? Văn Tiêu đã gần hết tuổi thọ, giờ đây tóc bạc da mồi? Vậy còn Bùi đại nhân? Tập Yêu Ty? Thế gian này thì sao?Không được! Không thể nào! Y phải ra ngoài! Trác Dực Thần tu luyện suốt bao lâu, chính là để chờ đợi khoảnh khắc này. Y dồn toàn bộ sức mạnh nguyên thần, không tiếc bất kỳ điều gì. Y cố gắng thông qua Vân Quang Kiếm để liên kết với những mảnh nguyên thần khác bên ngoài, hy vọng Triệu Viễn Chu nhận ra sự khác thường của thanh kiếm.Triệu Viễn Chu nhắm mắt, cười khổ."Tiểu Trác sẽ khóc mất, hãy đợi thêm chút nữa." Hắn cảm nhận sự ấm áp trên đầu mình, đó là hơi ấm của con người, thứ mà hắn đã rất lâu không được trải nghiệm."Đúng vậy, chắc chắn là thế. Vậy nên cần ngươi ở bên cạnh nó." Văn Tiêu mỉm cười nói, sau đó khép mắt lại, đôi mắt nàng lưu luyến nhìn về núi Côn Luân tuyết phủ ngàn dặm.Ngay lúc ấy, tầng mây bị phá vỡ, ánh sáng mặt trời chiếu xuống, rọi vào người Văn Tiêu, toát lên vẻ thần thánh tràn đầy tình yêu và lòng từ bi. Trên bầu trời, những dòng chữ vàng hiện lên như thần dụ. "Hiện có Bạch Trạch Thần Nữ Văn Tiêu tại nhiệm 92 năm! Quản lý Đại Hoang, xây dựng lối đi giữa người và yêu, mở cửa giao thương, thúc đẩy sự hiểu biết giữa hai giới, tạo nên một thời đại hòa bình và thịnh vượng nhất.""Vì vậy, danh xứng trên bảng, có thể nhập Bạch Trạch Thần Miếu, được vạn người thờ phụng."Văn Tiêu mỉm cười, nhưng từ chối vinh danh. Nàng buông thả thân mình, rơi xuống vực sâu, nhưng trong khoảnh khắc đó, hóa thành ánh sáng vàng, xoay quanh Triệu Viễn Chu."Triệu Viễn Chu, nếu Tiểu Trác trở lại, thay ta nói với nó rằng ta không thể tha thứ cho sự tự ý tốt đẹp của nó, nhưng... ta nhớ nó." Lời cuối cùng của nàng có chút nghẹn ngào. "Nhớ mang theo nó, cùng với hoa u lan đến gặp ta."Sau đó, ánh sáng bay lên bầu trời, tản ra, hòa vào núi sông, đất trời, sông ngòi, biển cả. Nàng không xứng đáng bước vào thần miếu, ngay cả trách nhiệm của thần nữ cũng là do Tiểu Trác gánh vác thay nàng. Nàng nào có tư cách?"Văn Tiêu! Đừng mà!" Trác Dực Thần trong không gian của thanh kiếm hét lên, Vân Quang Kiếm không ngừng run rẩy. Nhưng ánh mắt Triệu Viễn Chu vẫn dõi theo Văn Tiêu, không chú ý đến bên cạnh. Đột nhiên, cảm giác được nội đan dao động, Triệu Viễn Chu lấy lại tinh thần, nén nỗi buồn, lấy nội đan ra. "Tiểu Trác, ngươi cũng cảm nhận được sự ra đi của Văn Tiêu sao? Vậy nên ngươi đang đau buồn?""Chỉ thiếu một chút nữa! Tại sao? Tại sao chỉ thiếu chút nữa là có thể kết nối hoàn toàn?" Trác Dực Thần đứng tại nơi không gian yếu nhất, gắng sức đến mức toàn thân run rẩy. Đúng là trớ trêu, y rõ ràng cảm nhận được chỉ còn một chút nữa thôi, là có thể thu hút những mảnh nguyên thần còn sót lại. Trác Dực Thần nhìn ánh sáng vàng bên ngoài đang tan biến, khóe mắt y rơi lệ, cả cơ thể đổ gục xuống vì kiệt sức.Ngay khoảnh khắc đó, không gian của Vân Quang Kiếm bắt đầu tan vỡ. Trác Dực Thần ngoảnh lại, nhưng không thấy Tiểu Vân Quang đâu."Vân Quang? Tiểu Vân Quang?" Trác Dực Thần lập tức cúi đầu nhìn mình. Rõ ràng đã tiêu hao hết sức mạnh nguyên thần, nhưng xung quanh vẫn có ánh sáng xanh bao bọc. Tiếng vỡ vụn xung quanh ngày càng dồn dập, nhưng y không nhìn thấy chút bóng dáng nào của Tiểu Vân Quang.Trác Dực Thần cố gắng tiến vào bên trong, nhưng bị đẩy ra. Ngay giây tiếp theo, ánh sáng chói lòa khiến y hoa mắt, cảm nhận được âm thanh không gian tan vỡ và tiếng gió. Y nghe thấy tiếng gió, và cả giọng nói."Tiểu Trác?"Triệu Viễn Chu đang cầm nội đan, vốn dĩ đắm chìm trong nỗi buồn. Đột nhiên, Vân Quang Kiếm bay lên, tự động rung động, khiến hắn vô cùng ngạc nhiên và vui mừng. Ngay sau đó, Vân Quang Kiếm rơi xuống, ánh sáng xanh hiện lên hình bóng Trác Dực Thần. Triệu Viễn Chu không kìm được sự kinh ngạc, lảo đảo đứng dậy, khó tin vào mắt mình.Trác Dực Thần mở mắt, nhìn thấy Triệu Viễn Chu với đôi mắt đỏ hoe đứng trước mặt mình. Y ngẩn người một lúc. Trong khoảnh khắc đó, quá nhiều chuyện xảy ra khiến y không biết phản ứng ra sao: cái chết của Văn Tiêu, sống chết không rõ của Vân Quang, và cả Triệu Viễn Chu ngay trước mắt.Đột nhiên, một viên nội đan màu xanh lao về phía y, nguyên thần còn sót lại lập tức dung hợp hoàn toàn, cơ thể y trở nên ngưng thực hơn. Nếu không nhìn kỹ, trông y chẳng khác nào một con người thật, nhưng vì không có thân thể vật lý, y vẫn không thể tồn tại lâu dài."Tiểu Trác, hóa ra ngươi ở gần ta đến vậy?" Triệu Viễn Chu từng bước tiến lại gần, nhưng ngay giây sau, hắn bước hụt, suýt rơi xuống. Trác Dực Thần vội kéo hắn lại. Ngay sau đó, y vỗ mạnh vào đầu Triệu Viễn Chu. "Triệu Viễn Chu, ngươi ngốc thật đấy! Ta ở trong Vân Quang Kiếm đợi năm năm, mà còn chưa kịp nói với Văn Tiêu câu nào."Nhưng không kìm được, Trác Dực Thần lại dang tay ôm chặt lấy Triệu Viễn Chu: "Mới trăm năm thôi, mà ngươi đã già xấu thế này rồi." Miệng thì không ngừng càu nhàu."Tiểu Trác, ta xin lỗi!" Triệu Viễn Chu ôm chặt Trác Dực Thần. Câu đầu tiên là xin lỗi, câu thứ hai là: "Ta nhớ ngươi."Trong đôi mắt long lanh lệ của Trác Dực Thần ánh lên nụ cười: "Cảm ơn ngươi. Ta biết." Lời chưa nói hết là: "Ta cũng vậy."Cho đến khi tầng mây hợp lại, ánh sáng mặt trời biến mất, tuyết trên trời tiếp tục rơi, Trác Dực Thần mới buông Triệu Viễn Chu ra và nhớ đến Vân Quang Kiếm.Y đưa tay cố gắng triệu hồi Vân Quang Kiếm, nhưng không có chút phản hồi nào. Linh cảm chẳng lành càng thêm mãnh liệt, y bước tới nhặt lấy Vân Quang Kiếm và phát hiện thân hình mình lại bắt đầu trở nên mờ ảo."Tiểu Trác, nguyên thần của ngươi không thể tự tồn tại. Mau vào nội đan của ta." Triệu Viễn Chu triệu hồi nội đan bên cạnh, tiến lại gần Trác Dực Thần, nét mặt đầy lo lắng. Trác Dực Thần quay đầu nhìn Triệu Viễn Chu. "Vân Quang Kiếm có linh trí, có thể hóa hình. Chính nàng và tổ tiên Băng Di đã cứu ta.""Ta không sao. Nguyên thần của ta đã được nuôi dưỡng rất ổn định. Nhưng Tiểu Vân Quang, không gian vừa rồi tan vỡ, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì với nàng."Triệu Viễn Chu tuy hơi bối rối, nhưng vẫn tiến tới cầm Vân Quang Kiếm, vận dụng sức mạnh Băng Di trong cơ thể truyền vào. Hắn phát hiện hắn truyền vào bao nhiêu kiếm hấp thụ bấy nhiêu. Sau một lúc, hắn dừng lại. "May quá, chỉ là tổn thương nguyên khí. Chỉ cần dùng sức mạnh Băng Di nuôi dưỡng hàng ngày là được."Lúc này, Trác Dực Thần mới yên tâm. May mắn thay, rất may, Tiểu Vân Quang không chết, không vì y mà chết."Tiểu Trác! Được rồi, vào nội đan trước đi! Đợi ta điều chỉnh thân thể ngươi đến trạng thái tốt nhất, khi thiên thời, địa lợi, nhân hòa, ngươi sẽ được hồi sinh."Triệu Viễn Chu lần nữa đưa nội đan tới, muốn Trác Dực Thần vào đó. Dù sao, việc nuôi dưỡng nguyên thần không dễ, hắn tuyệt đối không muốn nhìn thấy Tiểu Trác rời đi trước mặt mình thêm một lần nào nữa."Nhanh thế sao? Ngươi... nhớ chăm sóc tốt cho bản thân." Trác Dực Thần nhìn Triệu Viễn Chu đầy lo lắng. Sau đó nhẹ nhàng ôm hắn một cái, quay đầu luyến tiếc nhìn cảnh đất trời mênh mông, rồi bước vào nội đan để nghỉ ngơi. Triệu Viễn Chu lập tức đặt nội đan vào đan điền, vận dụng linh lực và nguyên thần để dưỡng nuôi, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.Hắn chậm rãi ngồi xuống, mặc cho tuyết rơi, phủ kín cả người. Hắn đã tìm lại được Tiểu Trác của mình, cuối cùng đã gặp lại nhau. Sau đó, hắn cầm lấy một lọn tóc đã bạc màu, cười khổ. May mà Tiểu Trác không chú ý tới hắn, nếu không, hắn thậm chí không thể giữ được lớp ngụy trang yêu lực của mình.Hắn nhắm mắt, yên lặng chờ đợi. Đến giữa trưa, hắn nhảy xuống vách núi, đến một hang động trên vách đá, nơi cất giữ thi thể của Tiểu Trác.Giữa trưa, ánh sáng ấm áp nhất, nhưng trên đỉnh núi Côn Luân lại lạnh giá nhất. Hắn trích linh lực từ thảo dược, hoàn toàn ngâm vào thân thể Tiểu Trác. Sau đó, hắn lại bắt đầu chờ đợi lâu dài. Phải đợi đến lúc nửa đêm, khi ánh sao rực rỡ nhất, hắn mới đưa nguyên thần của Tiểu Trác vào, để hai thứ hợp nhất.Đến sáng hôm sau, nếu cơ thể và nguyên thần Tiểu Trác hòa hợp tốt, việc hồi sinh sẽ hoàn tất. Nếu không, phải đợi đến ngày lành tiếp theo. Quả nhiên, trong sự gấp gáp, hai thứ không hòa hợp hoàn hảo. Hắn đành phải tìm thêm thảo dược và chờ thêm một tháng nữa.Trong tháng này, dù thời gian Tiểu Trác xuất hiện rất ít, mỗi ngày y đều cãi nhau với Triệu Viễn Chu, nói những chuyện thường ngày, nhưng trong mắt luôn ẩn chứa nỗi lo lắng. Y cũng sợ, sợ phụ lòng tất cả mọi người, không thể sống lại, công cốc một phen. Sợ Triệu Viễn Chu phải chịu cảm giác được rồi lại mất.Vì vậy, y luôn đặc biệt trân trọng từng ngày trôi qua. Thậm chí, cảm giác ỷ lại vào Triệu Viễn Chu vượt xa thường lệ. Y thích nhìn Triệu Viễn Chu bận rộn, lúc rảnh rỗi thì tựa vào người hắn, cùng ngắm phong cảnh."Tiểu Trác, chúng ta đã đi được chín mươi chín bước, chỉ còn một bước nữa để trọn vẹn. Đừng sợ, mọi người đều ở đây." Triệu Viễn Chu có thể nào không cảm nhận được nỗi lo lắng, hoảng sợ của Tiểu Trác? Hắn chỉ có thể ôm lấy Tiểu Trác, dịu dàng hết mức để an ủi, dỗ dành, rồi kể cho y nghe những câu chuyện về con người và yêu quái mà hắn đã gặp trong những năm qua. Trác Dực Thần dựa vào Triệu Viễn Chu, nụ cười bình yên trên môi, từ từ nhắm mắt ngủ, rồi hóa thành ánh sáng trở về nội đan."Tiểu Trác! Chúng ta còn có ngàn năm, vạn năm!" Triệu Viễn Chu đặt tay lên đan điền, nhìn mặt trời từ từ mọc lên, bình thản nói.Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng việc này sẽ thất bại. Cơ thể này là do hắn dùng vô số thiên tài địa bảo, gân cốt yêu thú rèn nên, hơn nữa còn được nuôi dưỡng lâu dài bằng yêu huyết và sức mạnh Băng Di của hắn.Nửa tháng sau, Triệu Viễn Chu cuối cùng đã giúp Tiểu Trác hoàn toàn dung hợp với cơ thể mới. Trên đỉnh núi Côn Luân, tuyết bay đầy trời, Triệu Viễn Chu canh chừng bên cạnh. Hắn muốn người Tiểu Trác nhìn thấy đầu tiên khi tỉnh dậy là hắn, muốn cái ôm đầu tiên, nụ hôn đầu tiên, tiếng gọi đầu tiên – rất nhiều "đầu tiên" khác nữa.Từ nay về sau, không còn Trác Dực Thần của nhân gian, không còn Trác Dực Thần trong hình dáng yêu quái. Chỉ còn Trác Dực Thần thuộc về duy nhất Triệu Viễn Chu – người mà Triệu Viễn Chu đã tìm kiếm, bảo vệ, và chăm sóc suốt trăm năm.Trong cơn mơ hồ, lần đầu tiên Trác Dực Thần cảm nhận được cảm giác nặng nề đã lâu không gặp – cảm giác nguyên thần có chỗ dựa. Y động ngón tay, liền bị ai đó nắm lấy.Là Triệu Viễn Chu! Y chậm rãi mở mắt, thấy Triệu Viễn Chu trong bộ trường bào đỏ rực đang đứng bên cạnh. Y hơi ngẩn ngơ, đó chính là bộ y phục Triệu Viễn Chu từng mặc khi họ mới gặp nhau không lâu."Triệu Viễn Chu!" Y gọi tên đối phương, cố gắng nâng tay lên nhưng bị Triệu Viễn Chu đỡ lấy, sau đó mạnh mẽ kéo vào lòng. "Tiểu Trác, gọi phu quân đi!""Hả?" Trác Dực Thần như bị kéo ra khỏi ký ức, đầy vẻ khó tin. Y vừa nghe thấy gì vậy? Ngay giây sau, y vỗ mạnh vào sau đầu Triệu Viễn Chu."Đi mà nằm mơ! Nói chuyện đàng hoàng đi!"Cảm nhận được lực vỗ rất thật phía sau đầu và nhiệt độ ấm áp trong lòng mình, Triệu Viễn Chu mới thật sự yên tâm, nở nụ cười rạng rỡ không thể kìm nén."Tiểu Trác! Tư thế này không cần bàn cãi!" Triệu Viễn Chu buông lời trêu chọc. Dù hắn sống độc thân suốt ba vạn năm, nhưng không có nghĩa là hắn không hiểu ý tứ. Trác Dực Thần không nói nên lời, nhưng y vừa thẹn vừa giận. Y tức đến phát đỏ mặt. "Triệu Viễn Chu, ngươi thật là quá đáng!"Nói xong, y vùng vẫy thoát khỏi Triệu Viễn Chu để đứng dậy, nhưng lại bị Triệu Viễn Chu bế lên. "Tiểu Trác, ta thấy ngươi còn yếu, để ta bế ngươi thì hơn.""Triệu Viễn Chu!" Trác Dực Thần tức đến mức bật cười. Y vươn tay triệu hồi Vân Quang Kiếm, đặt lên cổ Triệu Viễn Chu, trần trụi đe dọa: "Ta vừa tỉnh, đừng ép ta thấy máu!"Triệu Viễn Chu liếc nhìn Vân Quang Kiếm, không chút sợ hãi. Hắn vẫn bế Trác Dực Thần tiến vào trong nhà. Chỉ cần Tiểu Trác không nỡ ra tay, mọi chuyện đều không đáng ngại. Khi thấy sắp vào đến nhà mà vẫn không được thả ra, Trác Dực Thần thật sự hoảng hốt, nhưng lại cố tỏ vẻ bình tĩnh."Triệu Viễn Chu, ta sẽ đếm đến ba!""Ừ, ba!" Triệu Viễn Chu thản nhiên đếm thay y, bỏ qua cả một và hai.Trác Dực Thần á khẩu, không hiểu nổi tình huống. Y bỏ Vân Quang Kiếm xuống, rồi giơ tay nhéo mặt Triệu Viễn Chu."Triệu Viễn Chu, đừng đùa nữa, thả ta ra ngay!"Nhìn thấy sắp đến giường, Trác Dực Thần lập tức vận linh lực, định thoát khỏi Triệu Viễn Chu và chạy trốn. Nhưng lại bị Triệu Viễn Chu kéo mạnh trở lại, cả hai cùng ngã xuống giường."Ha! Quả nhiên giường vẫn thoải mái nhất! Còn cái kiểu dã ngoại giữa trời đất gì đó, đúng là cách làm của yêu thú!""Vẫn là con người biết tận hưởng!" Triệu Viễn Chu không nhịn được cảm thán, sau đó kéo chăn đắp lên cả hai, ôm chặt Trác Dực Thần. Tuy nhiên, Trác Dực Thần sững sờ. Y nằm đờ ra trong vòng tay Triệu Viễn Chu, được đắp chăn cẩn thận. Ngay giây sau, y dùng cùi chỏ thúc mạnh vào người kia."Ngủ cho đàng hoàng, im miệng!""Ôi!" Triệu Viễn Chu cảm thấy đau nhói trước ngực, ngay lập tức tối sầm mặt. "Tiểu Trác! Ngươi ra tay thật độc ác, mưu sát phu quân sao?"Trác Dực Thần cười lạnh. Y không ra tay đến mức đổ máu là vì y quá nhân từ, nhưng chỉ cần Triệu Viễn Chu nói thêm một câu, y đảm bảo Triệu Viễn Chu sẽ phải hối hận.Nghe thấy lời cảnh cáo đầy uy hiếp ẩn sau nụ cười lạnh đó, Triệu Viễn Chu lập tức ngậm miệng. Nhưng hắn lại siết chặt vòng tay ôm Tiểu Trác hơn, cúi đầu xuống nói bên tai y."Tiểu Trác, không cần vội! Chúng ta còn dài mà!"Không khí im lặng trong chốc lát. Trác Dực Thần bùng nổ, tung chăn phủ kín Triệu Viễn Chu, đấm cho hắn một trận tơi bời. Xong xuôi, y cảm thấy thoải mái hẳn. Lật chăn ra, kéo tay Triệu Viễn Chu ra, lại tựa vào lòng hắn. Y vòng tay Triệu Viễn Chu qua người mình, kéo chăn đắp lên và che mắt hắn lại. Sau một loạt động tác, y hài lòng nói."Xong rồi! Ngủ đi! Im lặng!"Triệu Viễn Chu không nhịn được cười lớn, cảm thấy Tiểu Trác thật đáng yêu. Lần này hắn ngoan ngoãn không chọc ghẹo thêm, chỉ siết chặt vòng tay ôm lấy bảo bối mà hắn vừa tìm lại được. Dù là ban ngày, nhưng cảm giác bình yên và yên lòng bao trùm khiến hắn quên đi mệt mỏi, dễ dàng chìm vào giấc ngủ.Trác Dực Thần cảm nhận được Triệu Viễn Chu đã ngủ say, mới mở mắt. Y biết Triệu Viễn Chu rất mệt, trăm năm qua, hắn đã hao tổn vô số sức lực, linh lực, nguyên thần, gần như dốc cạn tất cả để tìm y.Chỉ như vậy, Triệu Viễn Chu mới có thể khiến mái tóc bạc hóa thành tóc xanh lần thứ hai. Lần trước là để sửa Vân Quang Kiếm, lần này là để cứu y. Sẽ không có lần thứ ba nữa. Y đau lòng vuốt nhẹ qua chân mày, khóe mắt của Triệu Viễn Chu, khẽ đặt một nụ hôn. "Triệu Viễn Chu... phu quân!"Trác Dực Thần vẫn cười khi thỏa mãn hắn, nhưng hừ, y sẽ không để Triệu Viễn Chu được đắc ý. Mặc dù không nghe thấy những lời này, Triệu Viễn Chu vẫn ngủ rất sâu, rất thoải mái, cực kỳ an lòng.END.Nguồn: https://weibo.com/6004773225/5123976850311879
...
Từ đó, Trác Dực Thần bắt đầu ngày ngày tu luyện, ngoài ra là chăm sóc đứa trẻ nhỏ. Nếu rảnh rỗi, y sẽ nhìn xem Triệu Viễn Chu hàng ngày làm gì, gặp phải những con yêu quái nào, và hắn tự lẩm bẩm những gì.Cho đến một ngày, Trác Dực Thần hoàn thành tu luyện sớm, mở mắt ra và thấy Vân Quang đang nằm cạnh mình. Nàng tỏa ra ánh sáng xanh nhạt bao quanh thân thể y. Trác Dực Thần đưa tay lên, cảm nhận sự cô đọng của nguyên thần, nhanh chóng đứng dậy nhưng vẫn giữ được kết nối."Vân Quang? Dậy nào!" Y đưa tay chạm nhẹ nhưng lại hụt hẫng, khiến lòng y như ngừng lại. Sau đó, y gọi nguyên thần, thử tiếp tục chạm vào Vân Quang. Lúc này, Vân Quang hơi động đậy, duỗi người ra, kết nối linh lực xung quanh tan rã. Nàng ngáp một cái, dụi mắt và hỏi."Hôm nay học gì đây?"Trác Dực Thần quỳ nửa người xuống giường, nghiêm trọng hỏi."Vân Quang, ta muốn biết, ánh sáng xanh bao quanh chúng ta là gì?""Hả?" Vân Quang đặt tay xuống, nghi ngờ nghiêng đầu, kinh ngạc bay lên. "Ánh sáng gì? Vân Quang không biết."Sau đó, nàng nhanh chóng mở gương nước, chạy theo một hướng. "Ta có chút việc, trước tiên tự xem đi."Tệ quá, bị phát hiện rồi, phải làm sao đây? Băng Di đại nhân hình như có dặn không được nói cho chủ nhân nhỏ. Vân Quang vô cùng hối hận, làm mọi việc hỏng hết, thật có lỗi với Băng Di đại nhân."Tiểu Trác, đây là cây Cát, có thể nuôi dưỡng nguyên thần của ngươi. Đây là cây Tuyết Tinh, có thể nuôi dưỡng thể xác của ngươi." Triệu Viễn Chu ngồi xổm xuống, tay cầm giỏ, nhổ một cây và giới thiệu nhanh. Trác Dực Thần quay đầu lại nghe thấy tiếng, thấy Triệu Viễn Chu "Nuôi dưỡng nguyên thần?" Khi nghe đến đây, y có một suy đoán."Vân Quang, nguyên thần của ta bây giờ cũng cần được nuôi dưỡng sao? Thì ra trong bao năm qua, là ngươi và tiên tổ chăm sóc nguyên thần của ta?"Xung quanh lặng im, chỉ có tiếng nói chuyện của Triệu Viễn Chu vọng ra từ gương nước.Trác Dực Thần đưa tay, điều khiển nguyên thần, ánh sáng xanh nhạt tỏa ra xung quanh. Y cảm thấy cơ thể mình chắc chắn hơn, nhưng nghĩ đó là kết quả của việc tu luyện."Định!" Triệu Viễn Chu không quay đầu lại, chỉ một chữ thần thánh đã khiến con yêu sau lưng bất động. Triệu Viễn Chu tiếp tục nhổ thuốc, xếp ngay ngắn rồi nhẹ nhàng nói."Thỉnh thoảng gặp phải những kẻ vô dụng, hôm nay không giết, tránh xa chút."Sau đó, hắn lại dùng một chữ thần thánh khác, con yêu sau lưng hắn lăn lộn rồi lăn xa hơn.Trác Dực Thần nhìn Triệu Viễn Chu, trong lòng vừa vui mừng vừa đau buồn. Y muốn gặp Triệu Viễn Chu, nhưng không thể khiến ai khác phải trả giá bằng tính mạng.Nếu việc nuôi dưỡng nguyên thần của y cần dựa vào Vân Quang, thì nguyên thần ở chỗ Triệu Viễn Chu sẽ ra sao? Liệu có phải cũng dựa vào nguyên thần của Triệu Viễn Chu để nuôi dưỡng không? Chính vì vậy, vào mỗi đêm, Vân Quang luôn tắt gương nước.Vân Quang tự thu mình trong góc, thở dài thất vọng, đúng như Băng Di đại nhân nói, chủ nhân thật thông minh."Được rồi! Được rồi! Ta nói cho ngươi, nguyên thần của ngươi không có thân thể, ngươi trú ngụ trong Vân Quang Kiếm, đương nhiên phải dựa vào ta để nuôi dưỡng ngươi."Vân Quang lóe lên, xuất hiện trước mặt Trác Dực Thần, vẻ mặt ủ rũ."Còn nguyên thần khác, vẫn ổn vì thiếu trung ương nguyên thần, nên việc nuôi dưỡng không quá vất vả."Trác Dực Thần lo lắng nhìn Vân Quang. "Nghĩa là, ngay cả khi ta tỉnh dậy, vẫn cần sự chăm sóc của ngươi? Trừ khi ta rời khỏi đây?""A! Đừng làm ta sợ như vậy, đợi trung ương nguyên thần và những mảnh nhỏ ghép lại, thì không cần ta nuôi dưỡng nữa đâu."Vân Quang vỗ nhẹ ngực, vẻ mặt sợ hãi, như thể sợ rằng tên này lại tự sát vì một lời lỡ miệng."Còn bao lâu nữa?" Trác Dực Thần vận hành sức mạnh của mình, tiếp tục hỏi."Yên tâm đi! Nhanh thôi mà! Ngươi đã tỉnh rồi, có ta giúp, rất nhanh sẽ xong thôi." May mắn thay, may mắn thay, tên này không định tự kết liễu. Vân Quang suýt bị dọa chết, tưởng lại phải chứng kiến chủ nhân mình tự sát.Ngay sau đó, Trác Dực Thần ngồi xuống tại chỗ, khoanh chân nhập định, nhắm mắt bắt đầu thiền định và tu luyện. Y không muốn phụ lòng bất kỳ ai. Mỗi người đều đã cố gắng vì sự sống của hắn, nên y tuyệt đối không thể dễ dàng từ bỏ."Hả? Đừng vội vàng thế, nguyên thần nhỏ bé của ngươi sẽ chịu không nổi đâu." Vân Quang thở dài như một người lớn, nàng có thể làm gì được đây? Đành phải ra tay giúp y thôi.Từ đó, bất kể ngày đêm, Trác Dực Thần không ngừng tu luyện, thậm chí còn bỏ qua thời gian nhìn vào gương nước. Chỉ đôi khi bị Vân Quang ngăn lại để nghỉ ngơi một chút. Dù vậy, Vân Quang Kiếm dần trở nên mờ nhạt, không còn phát ra chỉ dẫn nào nữa.Thời gian cứ thế trôi qua năm năm, Trác Dực Thần mơ hồ cảm nhận được âm thanh từ thế giới bên ngoài. Đó là giọng nói dịu dàng, từ ái của một người phụ nữ. Mang theo chút thương cảm và hoài niệm, giống như giọng nói của một cố nhân.Bất ngờ, y mở bừng mắt. Lần này, cảnh tượng bên ngoài hiện lên rõ ràng, không phải qua gương nước của Vân Quang, mà là trực tiếp xuyên qua không gian. Y cảm giác chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào bức tường không gian, thoát ra ngoài, gặp lại những người mà y luôn nhớ mong."Triệu Viễn Chu, giờ chỉ còn lại ngươi thôi. Cố gắng tìm kiếm đi, rồi cũng sẽ đến ngày gặp lại." Văn Tiêu đứng bên cạnh Triệu Viễn Chu, nhìn ngắm khung cảnh tuyết phủ trắng xóa trên núi Côn Lôn, một cảnh tượng bất biến qua năm tháng. Trên gương mặt Văn Tiêu là những nếp nhăn, mái tóc bạc phơ. Nàng mặc chiếc váy dài màu trắng, trên đầu cài cây bút đã gắn bó với nàng suốt một trăm năm."Ngươi cũng sắp đi rồi, không đợi thêm chút nữa sao?" Triệu Viễn Chu nghe giọng của cố nhân, không khỏi thoáng ngẩn người, ký ức xưa cũ lại ùa về. Hắn nhớ đến Tiểu Trác của mình, nụ cười khắc sâu vào linh hồn hắn. Dù không nhiều, nhưng tất cả đều đáng giá để hắn lưu giữ.Văn Tiêu nhẹ nhàng vuốt đầu Triệu Viễn Chu, thở dài."Không đợi nữa, các ngươi phải sống thật tốt.""Đó là... Văn Tiêu sao?" Trác Dực Thần nhìn cảnh tượng bên ngoài, không khỏi kinh ngạc và mơ màng. Lúc này, thời gian mới dần hiện rõ trong tâm trí y. Hóa ra thật sự đã qua một trăm năm? Văn Tiêu đã gần hết tuổi thọ, giờ đây tóc bạc da mồi? Vậy còn Bùi đại nhân? Tập Yêu Ty? Thế gian này thì sao?Không được! Không thể nào! Y phải ra ngoài! Trác Dực Thần tu luyện suốt bao lâu, chính là để chờ đợi khoảnh khắc này. Y dồn toàn bộ sức mạnh nguyên thần, không tiếc bất kỳ điều gì. Y cố gắng thông qua Vân Quang Kiếm để liên kết với những mảnh nguyên thần khác bên ngoài, hy vọng Triệu Viễn Chu nhận ra sự khác thường của thanh kiếm.Triệu Viễn Chu nhắm mắt, cười khổ."Tiểu Trác sẽ khóc mất, hãy đợi thêm chút nữa." Hắn cảm nhận sự ấm áp trên đầu mình, đó là hơi ấm của con người, thứ mà hắn đã rất lâu không được trải nghiệm."Đúng vậy, chắc chắn là thế. Vậy nên cần ngươi ở bên cạnh nó." Văn Tiêu mỉm cười nói, sau đó khép mắt lại, đôi mắt nàng lưu luyến nhìn về núi Côn Luân tuyết phủ ngàn dặm.Ngay lúc ấy, tầng mây bị phá vỡ, ánh sáng mặt trời chiếu xuống, rọi vào người Văn Tiêu, toát lên vẻ thần thánh tràn đầy tình yêu và lòng từ bi. Trên bầu trời, những dòng chữ vàng hiện lên như thần dụ. "Hiện có Bạch Trạch Thần Nữ Văn Tiêu tại nhiệm 92 năm! Quản lý Đại Hoang, xây dựng lối đi giữa người và yêu, mở cửa giao thương, thúc đẩy sự hiểu biết giữa hai giới, tạo nên một thời đại hòa bình và thịnh vượng nhất.""Vì vậy, danh xứng trên bảng, có thể nhập Bạch Trạch Thần Miếu, được vạn người thờ phụng."Văn Tiêu mỉm cười, nhưng từ chối vinh danh. Nàng buông thả thân mình, rơi xuống vực sâu, nhưng trong khoảnh khắc đó, hóa thành ánh sáng vàng, xoay quanh Triệu Viễn Chu."Triệu Viễn Chu, nếu Tiểu Trác trở lại, thay ta nói với nó rằng ta không thể tha thứ cho sự tự ý tốt đẹp của nó, nhưng... ta nhớ nó." Lời cuối cùng của nàng có chút nghẹn ngào. "Nhớ mang theo nó, cùng với hoa u lan đến gặp ta."Sau đó, ánh sáng bay lên bầu trời, tản ra, hòa vào núi sông, đất trời, sông ngòi, biển cả. Nàng không xứng đáng bước vào thần miếu, ngay cả trách nhiệm của thần nữ cũng là do Tiểu Trác gánh vác thay nàng. Nàng nào có tư cách?"Văn Tiêu! Đừng mà!" Trác Dực Thần trong không gian của thanh kiếm hét lên, Vân Quang Kiếm không ngừng run rẩy. Nhưng ánh mắt Triệu Viễn Chu vẫn dõi theo Văn Tiêu, không chú ý đến bên cạnh. Đột nhiên, cảm giác được nội đan dao động, Triệu Viễn Chu lấy lại tinh thần, nén nỗi buồn, lấy nội đan ra. "Tiểu Trác, ngươi cũng cảm nhận được sự ra đi của Văn Tiêu sao? Vậy nên ngươi đang đau buồn?""Chỉ thiếu một chút nữa! Tại sao? Tại sao chỉ thiếu chút nữa là có thể kết nối hoàn toàn?" Trác Dực Thần đứng tại nơi không gian yếu nhất, gắng sức đến mức toàn thân run rẩy. Đúng là trớ trêu, y rõ ràng cảm nhận được chỉ còn một chút nữa thôi, là có thể thu hút những mảnh nguyên thần còn sót lại. Trác Dực Thần nhìn ánh sáng vàng bên ngoài đang tan biến, khóe mắt y rơi lệ, cả cơ thể đổ gục xuống vì kiệt sức.Ngay khoảnh khắc đó, không gian của Vân Quang Kiếm bắt đầu tan vỡ. Trác Dực Thần ngoảnh lại, nhưng không thấy Tiểu Vân Quang đâu."Vân Quang? Tiểu Vân Quang?" Trác Dực Thần lập tức cúi đầu nhìn mình. Rõ ràng đã tiêu hao hết sức mạnh nguyên thần, nhưng xung quanh vẫn có ánh sáng xanh bao bọc. Tiếng vỡ vụn xung quanh ngày càng dồn dập, nhưng y không nhìn thấy chút bóng dáng nào của Tiểu Vân Quang.Trác Dực Thần cố gắng tiến vào bên trong, nhưng bị đẩy ra. Ngay giây tiếp theo, ánh sáng chói lòa khiến y hoa mắt, cảm nhận được âm thanh không gian tan vỡ và tiếng gió. Y nghe thấy tiếng gió, và cả giọng nói."Tiểu Trác?"Triệu Viễn Chu đang cầm nội đan, vốn dĩ đắm chìm trong nỗi buồn. Đột nhiên, Vân Quang Kiếm bay lên, tự động rung động, khiến hắn vô cùng ngạc nhiên và vui mừng. Ngay sau đó, Vân Quang Kiếm rơi xuống, ánh sáng xanh hiện lên hình bóng Trác Dực Thần. Triệu Viễn Chu không kìm được sự kinh ngạc, lảo đảo đứng dậy, khó tin vào mắt mình.Trác Dực Thần mở mắt, nhìn thấy Triệu Viễn Chu với đôi mắt đỏ hoe đứng trước mặt mình. Y ngẩn người một lúc. Trong khoảnh khắc đó, quá nhiều chuyện xảy ra khiến y không biết phản ứng ra sao: cái chết của Văn Tiêu, sống chết không rõ của Vân Quang, và cả Triệu Viễn Chu ngay trước mắt.Đột nhiên, một viên nội đan màu xanh lao về phía y, nguyên thần còn sót lại lập tức dung hợp hoàn toàn, cơ thể y trở nên ngưng thực hơn. Nếu không nhìn kỹ, trông y chẳng khác nào một con người thật, nhưng vì không có thân thể vật lý, y vẫn không thể tồn tại lâu dài."Tiểu Trác, hóa ra ngươi ở gần ta đến vậy?" Triệu Viễn Chu từng bước tiến lại gần, nhưng ngay giây sau, hắn bước hụt, suýt rơi xuống. Trác Dực Thần vội kéo hắn lại. Ngay sau đó, y vỗ mạnh vào đầu Triệu Viễn Chu. "Triệu Viễn Chu, ngươi ngốc thật đấy! Ta ở trong Vân Quang Kiếm đợi năm năm, mà còn chưa kịp nói với Văn Tiêu câu nào."Nhưng không kìm được, Trác Dực Thần lại dang tay ôm chặt lấy Triệu Viễn Chu: "Mới trăm năm thôi, mà ngươi đã già xấu thế này rồi." Miệng thì không ngừng càu nhàu."Tiểu Trác, ta xin lỗi!" Triệu Viễn Chu ôm chặt Trác Dực Thần. Câu đầu tiên là xin lỗi, câu thứ hai là: "Ta nhớ ngươi."Trong đôi mắt long lanh lệ của Trác Dực Thần ánh lên nụ cười: "Cảm ơn ngươi. Ta biết." Lời chưa nói hết là: "Ta cũng vậy."Cho đến khi tầng mây hợp lại, ánh sáng mặt trời biến mất, tuyết trên trời tiếp tục rơi, Trác Dực Thần mới buông Triệu Viễn Chu ra và nhớ đến Vân Quang Kiếm.Y đưa tay cố gắng triệu hồi Vân Quang Kiếm, nhưng không có chút phản hồi nào. Linh cảm chẳng lành càng thêm mãnh liệt, y bước tới nhặt lấy Vân Quang Kiếm và phát hiện thân hình mình lại bắt đầu trở nên mờ ảo."Tiểu Trác, nguyên thần của ngươi không thể tự tồn tại. Mau vào nội đan của ta." Triệu Viễn Chu triệu hồi nội đan bên cạnh, tiến lại gần Trác Dực Thần, nét mặt đầy lo lắng. Trác Dực Thần quay đầu nhìn Triệu Viễn Chu. "Vân Quang Kiếm có linh trí, có thể hóa hình. Chính nàng và tổ tiên Băng Di đã cứu ta.""Ta không sao. Nguyên thần của ta đã được nuôi dưỡng rất ổn định. Nhưng Tiểu Vân Quang, không gian vừa rồi tan vỡ, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì với nàng."Triệu Viễn Chu tuy hơi bối rối, nhưng vẫn tiến tới cầm Vân Quang Kiếm, vận dụng sức mạnh Băng Di trong cơ thể truyền vào. Hắn phát hiện hắn truyền vào bao nhiêu kiếm hấp thụ bấy nhiêu. Sau một lúc, hắn dừng lại. "May quá, chỉ là tổn thương nguyên khí. Chỉ cần dùng sức mạnh Băng Di nuôi dưỡng hàng ngày là được."Lúc này, Trác Dực Thần mới yên tâm. May mắn thay, rất may, Tiểu Vân Quang không chết, không vì y mà chết."Tiểu Trác! Được rồi, vào nội đan trước đi! Đợi ta điều chỉnh thân thể ngươi đến trạng thái tốt nhất, khi thiên thời, địa lợi, nhân hòa, ngươi sẽ được hồi sinh."Triệu Viễn Chu lần nữa đưa nội đan tới, muốn Trác Dực Thần vào đó. Dù sao, việc nuôi dưỡng nguyên thần không dễ, hắn tuyệt đối không muốn nhìn thấy Tiểu Trác rời đi trước mặt mình thêm một lần nào nữa."Nhanh thế sao? Ngươi... nhớ chăm sóc tốt cho bản thân." Trác Dực Thần nhìn Triệu Viễn Chu đầy lo lắng. Sau đó nhẹ nhàng ôm hắn một cái, quay đầu luyến tiếc nhìn cảnh đất trời mênh mông, rồi bước vào nội đan để nghỉ ngơi. Triệu Viễn Chu lập tức đặt nội đan vào đan điền, vận dụng linh lực và nguyên thần để dưỡng nuôi, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.Hắn chậm rãi ngồi xuống, mặc cho tuyết rơi, phủ kín cả người. Hắn đã tìm lại được Tiểu Trác của mình, cuối cùng đã gặp lại nhau. Sau đó, hắn cầm lấy một lọn tóc đã bạc màu, cười khổ. May mà Tiểu Trác không chú ý tới hắn, nếu không, hắn thậm chí không thể giữ được lớp ngụy trang yêu lực của mình.Hắn nhắm mắt, yên lặng chờ đợi. Đến giữa trưa, hắn nhảy xuống vách núi, đến một hang động trên vách đá, nơi cất giữ thi thể của Tiểu Trác.Giữa trưa, ánh sáng ấm áp nhất, nhưng trên đỉnh núi Côn Luân lại lạnh giá nhất. Hắn trích linh lực từ thảo dược, hoàn toàn ngâm vào thân thể Tiểu Trác. Sau đó, hắn lại bắt đầu chờ đợi lâu dài. Phải đợi đến lúc nửa đêm, khi ánh sao rực rỡ nhất, hắn mới đưa nguyên thần của Tiểu Trác vào, để hai thứ hợp nhất.Đến sáng hôm sau, nếu cơ thể và nguyên thần Tiểu Trác hòa hợp tốt, việc hồi sinh sẽ hoàn tất. Nếu không, phải đợi đến ngày lành tiếp theo. Quả nhiên, trong sự gấp gáp, hai thứ không hòa hợp hoàn hảo. Hắn đành phải tìm thêm thảo dược và chờ thêm một tháng nữa.Trong tháng này, dù thời gian Tiểu Trác xuất hiện rất ít, mỗi ngày y đều cãi nhau với Triệu Viễn Chu, nói những chuyện thường ngày, nhưng trong mắt luôn ẩn chứa nỗi lo lắng. Y cũng sợ, sợ phụ lòng tất cả mọi người, không thể sống lại, công cốc một phen. Sợ Triệu Viễn Chu phải chịu cảm giác được rồi lại mất.Vì vậy, y luôn đặc biệt trân trọng từng ngày trôi qua. Thậm chí, cảm giác ỷ lại vào Triệu Viễn Chu vượt xa thường lệ. Y thích nhìn Triệu Viễn Chu bận rộn, lúc rảnh rỗi thì tựa vào người hắn, cùng ngắm phong cảnh."Tiểu Trác, chúng ta đã đi được chín mươi chín bước, chỉ còn một bước nữa để trọn vẹn. Đừng sợ, mọi người đều ở đây." Triệu Viễn Chu có thể nào không cảm nhận được nỗi lo lắng, hoảng sợ của Tiểu Trác? Hắn chỉ có thể ôm lấy Tiểu Trác, dịu dàng hết mức để an ủi, dỗ dành, rồi kể cho y nghe những câu chuyện về con người và yêu quái mà hắn đã gặp trong những năm qua. Trác Dực Thần dựa vào Triệu Viễn Chu, nụ cười bình yên trên môi, từ từ nhắm mắt ngủ, rồi hóa thành ánh sáng trở về nội đan."Tiểu Trác! Chúng ta còn có ngàn năm, vạn năm!" Triệu Viễn Chu đặt tay lên đan điền, nhìn mặt trời từ từ mọc lên, bình thản nói.Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng việc này sẽ thất bại. Cơ thể này là do hắn dùng vô số thiên tài địa bảo, gân cốt yêu thú rèn nên, hơn nữa còn được nuôi dưỡng lâu dài bằng yêu huyết và sức mạnh Băng Di của hắn.Nửa tháng sau, Triệu Viễn Chu cuối cùng đã giúp Tiểu Trác hoàn toàn dung hợp với cơ thể mới. Trên đỉnh núi Côn Luân, tuyết bay đầy trời, Triệu Viễn Chu canh chừng bên cạnh. Hắn muốn người Tiểu Trác nhìn thấy đầu tiên khi tỉnh dậy là hắn, muốn cái ôm đầu tiên, nụ hôn đầu tiên, tiếng gọi đầu tiên – rất nhiều "đầu tiên" khác nữa.Từ nay về sau, không còn Trác Dực Thần của nhân gian, không còn Trác Dực Thần trong hình dáng yêu quái. Chỉ còn Trác Dực Thần thuộc về duy nhất Triệu Viễn Chu – người mà Triệu Viễn Chu đã tìm kiếm, bảo vệ, và chăm sóc suốt trăm năm.Trong cơn mơ hồ, lần đầu tiên Trác Dực Thần cảm nhận được cảm giác nặng nề đã lâu không gặp – cảm giác nguyên thần có chỗ dựa. Y động ngón tay, liền bị ai đó nắm lấy.Là Triệu Viễn Chu! Y chậm rãi mở mắt, thấy Triệu Viễn Chu trong bộ trường bào đỏ rực đang đứng bên cạnh. Y hơi ngẩn ngơ, đó chính là bộ y phục Triệu Viễn Chu từng mặc khi họ mới gặp nhau không lâu."Triệu Viễn Chu!" Y gọi tên đối phương, cố gắng nâng tay lên nhưng bị Triệu Viễn Chu đỡ lấy, sau đó mạnh mẽ kéo vào lòng. "Tiểu Trác, gọi phu quân đi!""Hả?" Trác Dực Thần như bị kéo ra khỏi ký ức, đầy vẻ khó tin. Y vừa nghe thấy gì vậy? Ngay giây sau, y vỗ mạnh vào sau đầu Triệu Viễn Chu."Đi mà nằm mơ! Nói chuyện đàng hoàng đi!"Cảm nhận được lực vỗ rất thật phía sau đầu và nhiệt độ ấm áp trong lòng mình, Triệu Viễn Chu mới thật sự yên tâm, nở nụ cười rạng rỡ không thể kìm nén."Tiểu Trác! Tư thế này không cần bàn cãi!" Triệu Viễn Chu buông lời trêu chọc. Dù hắn sống độc thân suốt ba vạn năm, nhưng không có nghĩa là hắn không hiểu ý tứ. Trác Dực Thần không nói nên lời, nhưng y vừa thẹn vừa giận. Y tức đến phát đỏ mặt. "Triệu Viễn Chu, ngươi thật là quá đáng!"Nói xong, y vùng vẫy thoát khỏi Triệu Viễn Chu để đứng dậy, nhưng lại bị Triệu Viễn Chu bế lên. "Tiểu Trác, ta thấy ngươi còn yếu, để ta bế ngươi thì hơn.""Triệu Viễn Chu!" Trác Dực Thần tức đến mức bật cười. Y vươn tay triệu hồi Vân Quang Kiếm, đặt lên cổ Triệu Viễn Chu, trần trụi đe dọa: "Ta vừa tỉnh, đừng ép ta thấy máu!"Triệu Viễn Chu liếc nhìn Vân Quang Kiếm, không chút sợ hãi. Hắn vẫn bế Trác Dực Thần tiến vào trong nhà. Chỉ cần Tiểu Trác không nỡ ra tay, mọi chuyện đều không đáng ngại. Khi thấy sắp vào đến nhà mà vẫn không được thả ra, Trác Dực Thần thật sự hoảng hốt, nhưng lại cố tỏ vẻ bình tĩnh."Triệu Viễn Chu, ta sẽ đếm đến ba!""Ừ, ba!" Triệu Viễn Chu thản nhiên đếm thay y, bỏ qua cả một và hai.Trác Dực Thần á khẩu, không hiểu nổi tình huống. Y bỏ Vân Quang Kiếm xuống, rồi giơ tay nhéo mặt Triệu Viễn Chu."Triệu Viễn Chu, đừng đùa nữa, thả ta ra ngay!"Nhìn thấy sắp đến giường, Trác Dực Thần lập tức vận linh lực, định thoát khỏi Triệu Viễn Chu và chạy trốn. Nhưng lại bị Triệu Viễn Chu kéo mạnh trở lại, cả hai cùng ngã xuống giường."Ha! Quả nhiên giường vẫn thoải mái nhất! Còn cái kiểu dã ngoại giữa trời đất gì đó, đúng là cách làm của yêu thú!""Vẫn là con người biết tận hưởng!" Triệu Viễn Chu không nhịn được cảm thán, sau đó kéo chăn đắp lên cả hai, ôm chặt Trác Dực Thần. Tuy nhiên, Trác Dực Thần sững sờ. Y nằm đờ ra trong vòng tay Triệu Viễn Chu, được đắp chăn cẩn thận. Ngay giây sau, y dùng cùi chỏ thúc mạnh vào người kia."Ngủ cho đàng hoàng, im miệng!""Ôi!" Triệu Viễn Chu cảm thấy đau nhói trước ngực, ngay lập tức tối sầm mặt. "Tiểu Trác! Ngươi ra tay thật độc ác, mưu sát phu quân sao?"Trác Dực Thần cười lạnh. Y không ra tay đến mức đổ máu là vì y quá nhân từ, nhưng chỉ cần Triệu Viễn Chu nói thêm một câu, y đảm bảo Triệu Viễn Chu sẽ phải hối hận.Nghe thấy lời cảnh cáo đầy uy hiếp ẩn sau nụ cười lạnh đó, Triệu Viễn Chu lập tức ngậm miệng. Nhưng hắn lại siết chặt vòng tay ôm Tiểu Trác hơn, cúi đầu xuống nói bên tai y."Tiểu Trác, không cần vội! Chúng ta còn dài mà!"Không khí im lặng trong chốc lát. Trác Dực Thần bùng nổ, tung chăn phủ kín Triệu Viễn Chu, đấm cho hắn một trận tơi bời. Xong xuôi, y cảm thấy thoải mái hẳn. Lật chăn ra, kéo tay Triệu Viễn Chu ra, lại tựa vào lòng hắn. Y vòng tay Triệu Viễn Chu qua người mình, kéo chăn đắp lên và che mắt hắn lại. Sau một loạt động tác, y hài lòng nói."Xong rồi! Ngủ đi! Im lặng!"Triệu Viễn Chu không nhịn được cười lớn, cảm thấy Tiểu Trác thật đáng yêu. Lần này hắn ngoan ngoãn không chọc ghẹo thêm, chỉ siết chặt vòng tay ôm lấy bảo bối mà hắn vừa tìm lại được. Dù là ban ngày, nhưng cảm giác bình yên và yên lòng bao trùm khiến hắn quên đi mệt mỏi, dễ dàng chìm vào giấc ngủ.Trác Dực Thần cảm nhận được Triệu Viễn Chu đã ngủ say, mới mở mắt. Y biết Triệu Viễn Chu rất mệt, trăm năm qua, hắn đã hao tổn vô số sức lực, linh lực, nguyên thần, gần như dốc cạn tất cả để tìm y.Chỉ như vậy, Triệu Viễn Chu mới có thể khiến mái tóc bạc hóa thành tóc xanh lần thứ hai. Lần trước là để sửa Vân Quang Kiếm, lần này là để cứu y. Sẽ không có lần thứ ba nữa. Y đau lòng vuốt nhẹ qua chân mày, khóe mắt của Triệu Viễn Chu, khẽ đặt một nụ hôn. "Triệu Viễn Chu... phu quân!"Trác Dực Thần vẫn cười khi thỏa mãn hắn, nhưng hừ, y sẽ không để Triệu Viễn Chu được đắc ý. Mặc dù không nghe thấy những lời này, Triệu Viễn Chu vẫn ngủ rất sâu, rất thoải mái, cực kỳ an lòng.END.Nguồn: https://weibo.com/6004773225/5123976850311879
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me