[Đồng Chu Cộng Dực] Trans - Fic Dài
Nguyệt ẩn tình thâm
Nguồn: https://weibo.com/7358761944/5142356219401456Cảnh báo OOC, thiết lập cá nhân dày đặc, không thích xin đừng ném đáToàn văn miễn phí, không có tình tiết ẩn, yên tâm đọc.Thiết lập: Đại Hoang và Nhân giới từng ký kết một khế ước. Mỗi đời Yêu Vương Đại Hoang kế nhiệm, Nhân giới phải hiến tế một người mang huyết mạch Băng Di làm "tế phẩm", dùng để tăng cường pháp lực cho Yêu Vương, duy trì hòa bình giữa hai giới.Trong Tập Yêu Ty, Trác Dực Hiên và Trác Dực Thần lặng lẽ đối mặt, trong mắt Trác Dực Thần ánh lên sự bi thương."Tại sao lại là ta..."Trác Dực Hiên quay đầu, không đành lòng nhìn thẳng vào Trác Dực Thần."Tiểu Thần... Có lẽ đây chính là thiên mệnh...""Vậy thiên mệnh chính là hy sinh ta, biến ta thành tế phẩm sao..."Nhìn Trác Dực Thần, nước mắt Trác Dực Hiên cũng rơi xuống."Tiểu Thần... Là ca ca vô dụng..."Trác Dực Thần cười nhẹ, như thể đã buông xuôi."Không sao đâu, ca ca, ta mang trong mình huyết mạch Băng Di, đây là số phận của ta, ta chấp nhận nó."Nói xong, y xoay người rời đi, để lại Trác Dực Hiên đứng yên tại chỗ, trầm mặc không nói.Ngày mùng bảy tháng bảy, lễ kế nhiệm của Yêu Vương Đại Hoang chính thức diễn ra. Sau khi bị mấy lão ma ma ép trang điểm, Trác Dực Thần bị cưỡng ép đưa vào kiệu hoa. Dường như lo sợ y bỏ trốn, bọn họ còn cho y uống nhuyễn cốt tán. Khoảnh khắc bước vào kiệu, nước mắt Trác Dực Thần cuối cùng cũng rơi xuống.Kiệu hoa chạy rất nhanh, chẳng mấy chốc đã rời khỏi Nhân giới, tiến vào Đại Hoang. Trác Dực Thần bị đẩy vào một tẩm điện vắng vẻ, bị ấn ngồi xuống giường, sau đó bọn yêu quái liền lui ra ngoài.Đã đến đây thì đành chấp nhận, Trác Dực Thần ngắm nhìn tẩm điện rực rỡ ánh đèn. Có lẽ do tác dụng của nhuyễn cốt tán, y bắt đầu thấy mệt mỏi, thế là nghiêng đầu, tựa vào đầu giường ngủ thiếp đi.Ở một nơi khác, lễ kế nhiệm của Yêu Vương đang long trọng diễn ra.Đại Hoang được bao bọc bởi núi non trùng điệp, sương mù vấn vít, như chốn bí ẩn nhất giữa trời đất. Lễ tế được tổ chức trên đỉnh một ngọn núi cao sừng sững, xung quanh nở rộ vô số kỳ hoa dị thảo, phát ra ánh sáng lấp lánh, hòa quyện vào bầu không khí cổ kính thần bí.Kẻ kế vị—Chu Yếm, thân hình cao lớn, khí chất hiên ngang, đứng trên đài cao. Hắn khoác lên mình bộ trường bào đen tuyền, như thể hòa lẫn với màn đêm thăm thẳm của Đại Hoang, mang theo sự huyền bí khó dò.Trên áo thêu đầy những hoa văn yêu tộc màu bạc, chúng như những vệt sáng chớp tắt, khi ẩn khi hiện, tựa như phù chú cổ xưa của Đại Hoang, chứa đựng sức mạnh vô biên. Eo hắn thắt một dải đai ngọc đen, trên đai gắn một viên huyết ngọc tỏa ra ánh sáng xanh u ám, hai đầu thả xuống hai dải tua rua bạc, theo từng động tác của hắn mà khẽ lay động, tựa như linh hồn lơ lửng trong đêm. Tóc hắn trắng như tuyết, tùy ý xõa xuống bờ vai, chẳng hề lộn xộn, mà càng tôn thêm vẻ yêu mị tà mị. Giữa hàng mày hắn lộ ra uy nghiêm bẩm sinh, ánh mắt thâm sâu sắc bén, tựa như có thể nhìn thấu mọi hư ảo trên thế gian.Dưới chân hắn là một tảng huyền thạch khổng lồ, khắc đầy phù văn cổ xưa của Đại Hoang. Trong nghi thức tế lễ, những phù văn này dần phát sáng, tỏa ra ánh quang thần bí, như đang tuyên cáo quyền lực và sức mạnh của tân vương.Xung quanh, vô số yêu tộc của Đại Hoang cúi rạp xuống đất, kính cẩn hành lễ với vị tân vương. Cả yêu giới chìm trong bầu không khí trang nghiêm và huyền bí.Chu Yếm ngồi vững trên vương tọa, khẽ nâng tay ra hiệu cho chúng yêu lui xuống."Bổn vương mệt rồi, các ngươi lui đi, Ly Luân ở lại."Chúng yêu nhanh chóng tản đi, chỉ còn lại một mình Ly Luân.Chu Yếm, kẻ vừa nãy còn uy nghiêm lẫm liệt, ngay giây tiếp theo liền xả vai, nhảy khỏi vương tọa, bá vai Ly Luân, hỏi đầy háo hức: "A Ly! Vừa rồi ta diễn có ổn không? Có đẹp trai không?"Ly Luân bất lực, chọc vào trán hắn: "Đẹp, cực kỳ đẹp, A Yếm là đẹp trai nhất. À, tế phẩm mà Nhân giới gửi đến đã được đưa vào tẩm điện rồi. Vừa nãy ta nghe Ngạo Nhân nói, lần này tế phẩm rất đẹp."Chu Yếm bĩu môi: "Tế phẩm, tế phẩm, cái quy tắc này bao giờ mới bị hủy bỏ đây? Nếu không phải mỗi đời Yêu Vương và người mang huyết mạch Băng Di được thiên định đều có sinh tử khế, thì có đánh chết ta cũng không cần tế phẩm này đâu, đó là một con người bằng xương bằng thịt mà!"Ly Luân bất lực lắc đầu."Không còn cách nào khác, từ xưa đến nay đều như vậy, không thể thay đổi được."Chu Yếm cũng bất đắc dĩ lắc đầu. "Haiz, thôi kệ, ta sẽ đối xử tốt với cậu ấy, xem như bù đắp vậy. Ta đi trước đây, ngươi đi chơi với con hổ nhỏ của ngươi đi."Nói xong, Chu Yếm vỗ nhẹ vai Ly Luân rồi xoay người rời đi, bước về phía tẩm điện.Vừa đẩy cửa ra, hắn liền trông thấy Trác Dực Thần đang ngoan ngoãn co người ngủ say ở đầu giường. Chu Yếm sững sờ, hắn chưa từng thấy ai đẹp đến vậy.Đêm buông xuống, ánh trăng như dòng nước, ánh nến lay động phản chiếu dung nhan say ngủ của mỹ nhân trên giường. Y khoác một lớp sa y mỏng như cánh ve, dây áo lỏng lẻo rủ xuống hai bên, để lộ làn da trắng mịn như ngọc, phảng phất một nét lười biếng đầy quyến rũ. Mái tóc dài đen nhánh như thác nước xõa bên gối, đôi môi khẽ mím, đỏ tựa hoa đào vừa chớm nở, kiều diễm mê người. Làn da dưới ánh trăng tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, như bạch ngọc thượng hạng, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta muốn chạm vào.Chu Yếm bất giác nín thở, chậm rãi tiến lại gần, nhẹ nhàng ôm mỹ nhân lên đặt ngay ngắn trên giường, đắp chăn cẩn thận, rồi lặng lẽ ngồi bên cạnh ngắm nhìn.Ngày luân chuyển, đêm dần trôi qua, Chu Yếm cứ thế nhìn mỹ nhân suốt cả một đêm, đến khi y mở mắt, đôi đồng tử xanh lam đặc trưng của huyết mạch Băng Di chạm vào ánh nhìn của hắn.Trác Dực Thần tò mò quan sát người đàn ông trước mặt, người đang che ô giấy dầu, mỉm cười và vươn tay về phía y."Ngươi là... Yêu Vương?"Chu Yếm gật đầu. "Ngươi có thể gọi ta là Chu Yếm, cũng có thể gọi ta là Triệu Viễn Chu. Nói nhỏ cho ngươi biết, cái tên Triệu Viễn Chu là ta tự đặt đấy, không ai biết đâu. Ngươi yên tâm, ta sẽ không ép buộc ngươi, ta sẽ chăm sóc ngươi thật tốt. Còn về cái sinh tử khế kia, ta cũng sẽ nghĩ cách giải quyết."Nhìn vị Yêu Vương ăn mặc hoa lệ mà tính cách lại thú vị trước mặt, Trác Dực Thần bất giác mỉm cười."Ngươi là Yêu Vương mà lại thú vị thật đấy. Ta cứ tưởng Yêu Vương phải mặt mũi dữ tợn lắm, nhưng ngươi trông rất đẹp, còn đẹp hơn tất cả yêu quái ta từng gặp."Chu Yếm bị khen đến đỏ mặt."Vậy... ngươi tên là gì?""Ta là Trác Dực Thần, người của Tập Yêu Ty.""Trác Dực Thần... Tên hay lắm. Tên của nhân loại lúc nào cũng hay.""Triệu Viễn Chu, tên này cũng rất hay.""Ta dẫn ngươi đi dạo một vòng, nhân tiện làm quen với Đại Hoang."Trác Dực Thần gật đầu, sau khi mặc quần áo, rửa mặt chải đầu xong liền cùng Chu Yếm bước ra ngoài...Cứ thế, mỗi khi rảnh rỗi Chu Yếm lại dẫn Trác Dực Thần đi dạo khắp nơi. Trác Dực Thần cũng dần thích vị Yêu Vương này. Không vì điều gì khác, chỉ đơn giản là vì hắn quá tốt với y, chăm sóc chu đáo từng chút một, nâng niu y như bảo vật.Chu Yếm cũng chưa từng che giấu tính cách thật trước mặt Trác Dực Thần. Trước một giây còn bắt phạm nhân bị thương, sau một giây đã ôm Trác Dực Thần khóc lóc khi không ai nhìn thấy.Trác Dực Thần vừa lấy kim sang dược, vừa cẩn thận thoa thuốc, vừa bật cười. "Một Yêu Vương mà lại sợ đau, nói ra có bị cười nhạo không?"Chu Yếm tủi thân dụi đầu vào cổ Trác Dực Thần."Từ khi sinh ra ta đã bị chọn làm người kế vị, ngày nào cũng bị ép học cách làm một vị vua tốt. Vết thương cũ chưa lành lại thêm vết thương mới, đau lắm, không biết tại sao, nhưng ta vẫn thấy đau. Dần dần, ta bắt đầu sợ đau. Ta không thích vị trí này, nhưng ta không có quyền lựa chọn, cũng chẳng ai hỏi ta có muốn không... Ta chỉ có một khuyết điểm nhỏ là sợ đau thôi... A Thần, ngươi đừng ghét bỏ ta nhé."Trác Dực Thần nhẹ nhàng hôn lên gương mặt Chu Yếm như một lời an ủi. "Sẽ không đâu, Triệu Viễn Chu, ta sẽ không bao giờ ghét bỏ ngươi."Ngày qua ngày, sợ Trác Dực Thần thấy nhàm chán, Triệu Viễn Chu còn học cách chế tạo nhiều trò chơi và đồ vật thú vị từ Nhân giới để giải trí.Trác Dực Thần thích nhất là chiếc xích đu dưới gốc đào trước cửa, do chính tay Triệu Viễn Chu dựng lên. Mỗi khi cảm thấy chán, y luôn đung đưa trên đó. Mỗi lần Triệu Viễn Chu trở về, thấy Trác Dực Thần ngồi trên xích đu, hắn cũng theo thói quen bước đến đẩy nhẹ cho y.Ba năm nhanh chóng trôi qua, tình cảm giữa Trác Dực Thần và Triệu Viễn Chu ngày càng sâu đậm. Sâu đến mức Triệu Viễn Chu quên mất rằng Trác Dực Thần là hậu nhân của Băng Di, rằng giữa họ còn tồn tại một khế ước sinh tử...Sinh tử khế, đúng như tên gọi, giữa hai người, nhất định chỉ có một người sống, một người chết. Từ xưa đến nay, bên phải chết luôn là hậu nhân Băng Di. Nhưng Triệu Viễn Chu lại yêu Trác Dực Thần. Hắn muốn cùng y sống trọn kiếp này, đời đời kiếp kiếp không rời xa.Do ảnh hưởng của sinh tử khế, thân thể Trác Dực Thần dần trở nên yếu ớt, thời gian tỉnh táo mỗi ngày cũng ngắn lại. Triệu Viễn Chu ngày ngày vùi mình trong tàng thư các, cố gắng tìm cách hóa giải sinh tử khế.Một ngày nọ, Trác Dực Thần tỉnh dậy, nhìn thấy Triệu Viễn Chu đang ngủ gục bên giường. Quầng thâm dưới mắt hắn thật rõ ràng, hẳn là đã lâu lắm rồi không chợp mắt. Trác Dực Thần biết thời gian của mình không còn nhiều nữa. Y chỉ muốn nhìn hắn thêm một chút, nhìn thật lâu...Nhìn vẻ mệt mỏi tột cùng của Triệu Viễn Chu, Trác Dực Thần đau lòng vô cùng. Y nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve đôi mày của hắn. Chỉ một động tác nhỏ, Triệu Viễn Chu liền giật mình tỉnh giấc, lập tức ôm chặt lấy y."A Thần, A Thần, còn khó chịu không?"Trác Dực Thần khẽ dụi vào lòng hắn, như muốn tham luyến hơi ấm này thêm một chút."Cũng ổn... Triệu Viễn Chu, vô ích thôi, sinh tử khế không thể hóa giải được. Đây là số mệnh của ta, đúng không? Ngay từ khi chấp nhận làm tế phẩm, ta đã biết rõ số phận của mình. Nhưng vận mệnh vẫn đối xử tốt với ta, để ta gặp được ngươi—một Yêu Vương thích giả vờ nghiêm túc nhưng lại sợ đau. Được gặp ngươi, được yêu ngươi, ta không hối hận. Triệu Viễn Chu, nếu có kiếp sau, chúng ta lại bên nhau đến già, được không..."Giọng nói của Trác Dực Thần dần nhỏ đi, hơi thở cũng yếu ớt dần, cho đến khi hoàn toàn biến mất. Bàn tay đặt trên gương mặt Triệu Viễn Chu cũng chậm rãi rơi xuống..."Không! A Thần... Ta sẽ cứu ngươi! Nhất định sẽ cứu ngươi... Ngươi đừng đi..."Triệu Viễn Chu dốc nửa thân pháp lực, cưỡng ép giữ lại nguyên thần sắp tiêu tán của Trác Dực Thần, rồi đặt y vào băng quan. Cuối cùng, hắn nhìn người trong quan tài thêm một lần, sau đó xoay người bước nhanh đến tàng thư các.Lần tiếp theo khi Trác Dực Thần tỉnh lại, y chỉ cảm thấy cơ thể vô cùng thoải mái, tất cả sự phản thệ đều biến mất. Y nghĩ rằng Triệu Viễn Chu đã thành công, rằng họ có thể bên nhau mãi mãi. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt đau thương của Ly Luân bên cạnh, một linh cảm chẳng lành dâng lên trong lòng."Ly Luân, hắn đâu?"Ly Luân im lặng không nói.Trác Dực Thần nhíu mày, lặp lại: "Hắn đâu?"Ly Luân quay mặt đi, tránh ánh mắt của y.Trác Dực Thần gằn từng chữ: "Ly Luân, ta hỏi lần cuối, hắn đâu..."Giọng Ly Luân đầy đau đớn: "Hồn phi phách tán... vĩnh viễn không có kiếp sau..."Lời vừa dứt, Trác Dực Thần như rơi vào hầm băng, máu trong cơ thể như đông cứng lại. Y lao tới, túm lấy vai Ly Luân mà lay mạnh."Ngươi nói cái gì? Hồn phi phách tán? Ngươi gạt ta đúng không... đúng không? Đây chỉ là trò đùa thôi, đúng không? Triệu Viễn Chu của ta lợi hại như vậy, hắn là Yêu Vương mà... sao có thể chết được..."Nhìn Trác Dực Thần kích động đến mức mất kiểm soát, Ly Luân chỉ có thể nhẹ nhàng giữ y lại trên giường."Thân thể ngươi chưa khỏe, đừng kích động nữa... A Yếm cũng không muốn thấy ngươi như vậy..."Trác Dực Thần ngồi đờ đẫn trên giường như một con rối bị đứt dây. "Khoảng thời gian ta hôn mê... đã xảy ra chuyện gì..."Ly Luân lặng lẽ ngồi bên cạnh, trầm mặc hồi lâu rồi chậm rãi kể lại:"Khi đó, A Yếm đã dùng một nửa yêu lực để cưỡng ép giữ lại nguyên thần của ngươi. Sau đó, hắn lao vào tàng thư các suốt ba ngày ba đêm. Đến khi ta định phá cửa xông vào, hắn bất ngờ mở cửa chạy ra, vô cùng vui vẻ nắm lấy tay ta, hớn hở nói rằng ngươi được cứu rồi, hắn đã tìm ra cách rồi. Lúc đó ta cũng rất vui, nhưng ta không ngờ... cách mà hắn tìm ra để giải trừ sinh tử khế... lại là dùng toàn bộ nguyên thần của chính mình làm vật dẫn, thúc sinh ra Thức Hồn Thảo. Lấy quả của Thức Hồn Thảo làm thuốc dẫn, hòa với tâm đầu huyết của hắn rồi truyền vào cơ thể ngươi... Như vậy, sinh tử khế mới có thể được phá bỏ..."Trác Dực Thần lẩm bẩm: "Tách nguyên thần... đau đớn như vạn tiễn xuyên tim..." Y nhìn chằm chằm vào hư không, thì thào như nói với chính mình: "A Chu của ta... rõ ràng sợ đau nhất... Đau như thế... có khóc không..."Ly Luân nhắm mắt lại, giọng nói nghẹn lại nơi cổ họng."Quá trình tách nguyên thần, quả thật đau đớn như vạn tiễn xuyên tim. Nhưng A Yếm... lại không rên dù chỉ một tiếng..."
Hồi ức:Ly Luân không ngừng vỗ vào kết giới do Chu Yếm dựng lên. "A Yếm! A Yếm! Dừng lại đi! Bóc tách nguyên thần, ngươi sẽ hồn phi phách tán mất! Mau dừng lại đi!"Chu Yếm quay đầu nhìn Ly Luân cười nhẹ: "A Ly, cả đời này của ta, thân bất do kỷ, chỉ có ngươi và A Thần là những người ta trân trọng nhất. Coi như lần này ta tùy hứng đi... Sau này, A Thần, ta nhờ ngươi chăm sóc..."Nói xong, Chu Yếm cưỡng ép vận dụng pháp lực thúc đẩy Thức Hồn Thảo mau chóng chín. Khi nhìn thấy quả đỏ thẫm hiện ra, hắn cười rồi phun ra một ngụm máu, chẳng màng lau đi, cẩn thận hái lấy quả rồi không chút do dự, một nhát dao đâm thẳng vào lồng ngực, để tâm đầu huyết nhỏ giọt vào quả. Nhìn máu bị hấp thu, hắn cười nhẹ: "Thành công rồi... A Thần có thể sống rồi..."Chu Yếm mở kết giới, lảo đảo bước về phía băng quan, Ly Luân vội vàng chạy tới đỡ hắn."A Yếm, sao ngươi phải làm vậy... Ngươi có biết không, bóc tách nguyên thần, chẳng bao lâu nữa ngươi sẽ hồn phi phách tán, vĩnh viễn không có kiếp sau? Có đáng không?"Chu Yếm mỉm cười: "Ta yêu hắn, hắn có thể sống, vậy là đáng."Ly Luân tức giận đến bật khóc nhưng vẫn đỡ lấy Triệu Viễn Chu, truyền cho hắn một chút pháp lực. "Pháp lực của ta chỉ có thể giúp ngươi cầm cự trong một nén nhang... A Yếm... ngươi..."Ly Luân lắc đầu, cố nén nước mắt, xoay người bước ra khỏi cửa.Trong phòng lúc này chỉ còn lại Triệu Viễn Chu và Trác Dực Thần. Triệu Viễn Chu vội vàng đưa quả Thức Hồn vào cơ thể Trác Dực Thần. Nhìn thấy sắc mặt y dần dần hồng hào trở lại, hắn nở nụ cười yên tâm. Hắn ngồi bên cạnh băng quan, ngắm nhìn người yêu, cảm thấy thế nào cũng không đủ.Triệu Viễn Chu khẽ nói: "A Thần, hình như ta chưa từng nói với ngươi, ngươi là người đẹp nhất mà ta từng gặp. Ta rất thích nhìn ngươi, vốn định ngắm nhìn cả đời... nhưng ta không có kiếp sau rồi... A Thần, ngươi nói gặp ta, yêu ta, ngươi không hối hận... Ta cũng muốn nói, ta cũng không hối hận. Chỉ là đáng tiếc, không thể cùng ngươi bầu bạn lâu hơn... Ta luôn muốn đến nhân gian một lần... Giờ không đi được nữa rồi... Sau khi ngươi tỉnh lại, thay ta đi xem có được không..."Nói xong, thân ảnh của Triệu Viễn Chu dần dần tiêu tán. Khoảnh khắc cuối cùng, hắn vươn tay, muốn chạm vào gương mặt người yêu lần cuối, nhưng trước khi kịp chạm đến, hắn đã hoàn toàn biến mất...Khi Ly Luân quay lại, thứ gã nhìn thấy chỉ là Chu Yếm đã tan biến và Trác Dực Trần đang dần hồi phục...—————— Hồi ức kết thúc ——————Ly Luân nói: "A Yếm bảo rằng, hắn luôn muốn đến nhân gian một lần, nhưng bây giờ không đi được nữa rồi. Đợi ngươi tỉnh lại, hãy thay hắn đi xem một chút..."Nói xong, Ly Luân đứng dậy, bước ra ngoài."Trác Dực Thần, A Yếm thực sự rất yêu ngươi. Ta tin rằng, ngươi cũng yêu hắn. Vậy nên, di nguyện của hắn... ta giao lại cho ngươi."Trác Dực Thần nhìn khúc gỗ chưa được chạm khắc mà Ly Luân để lại trên đầu giường, trên đó có những vết khắc xiêu vẹo, vừa nhìn đã biết là tác phẩm của ai đó. Y cầm lấy khúc gỗ, bật cười. Nhưng vừa cười, nước mắt lại rơi xuống."Triệu Viễn Chu à, Triệu Viễn Chu... Ngươi thật nhẫn tâm..."Trác Dực Trần khóc suốt một đêm. Ngày hôm sau, y thu dọn hành trang, mang theo khúc gỗ ấy, từ biệt Ly Luân rồi rời khỏi Đại Hoang."Kiếp này chưa trọn, mong quân thay ta đi khắp non sông, ngắm nhìn nhân gian."Từ đó, Trác Dực Trần bước lên con đường lưu lạc. Y mang theo di nguyện của người ấy, cũng mang theo di vật duy nhất mà người ấy để lại, lang thang khắp nhân gian.Y đi qua miền sông nước Giang Nam, nơi có những cây cầu nhỏ, dòng nước lững lờ, nhà cửa nép mình trong sương khói. Như thể y có thể thấy Triệu Viễn Chu cầm chiếc ô giấy dầu, đứng trên con đường nhỏ, mỉm cười nhìn y.Y vượt qua những ngọn tuyết sơn phương Bắc, nơi tuyết trắng trải dài, lạnh giá thấu xương, gió rét như dao cắt vào da thịt. Nhưng y chưa từng dừng lại, vì Triệu Viễn Chu từng nói muốn nhìn thấy cao nguyên tuyết trắng, ngắm ngọn núi thánh khiết, nhìn những con chim ưng tự do bay lượn giữa trời cao.Y băng qua hoang mạc ngoài biên ải, nơi cát vàng cuồn cuộn, chẳng có lấy một cọng cỏ. Mỗi hạt cát như đang kể về sự hoang vu vô tận...Y lang thang khắp nhân gian, lướt qua vô số con người. Có kẻ ngưỡng mộ sự tự do của y, có kẻ thương cảm cho nỗi cô độc của y. Nhưng y chỉ vì một lời di nguyện, vì một giấc mộng còn dang dở.Y đã thấy sự phồn hoa nơi đô thành, cũng đã thấy khói bếp tỏa lên từ những ngôi làng hẻo lánh. Y đã ngắm nhìn sông núi bao la, cũng chứng kiến đủ những vui buồn thế gian...Năm tháng trôi qua, mái tóc xanh biếc của Trác Dực Trần dần nhuốm màu sương trắng. Chàng thiếu niên từng hiên ngang ngày nào, giờ đã trở thành một lão nhân tóc bạc phơ.Y ngồi dưới một gốc cây già, ngắm ánh hoàng hôn cuối ngày, trong lòng tràn ngập cảm xúc. Y đã hoàn thành di nguyện ấy, đã đi khắp non sông, đã ngắm nhìn nhân gian. Nhưng người trong lòng, rốt cuộc, vẫn chẳng thể quay lại...Y lấy từ trong ngực ra khúc gỗ năm xưa, nhẹ nhàng vuốt ve. Nước mắt mơ hồ che mờ đôi mắt.Y khẽ thì thầm: "Triệu Viễn Chu... Những phong cảnh ngươi muốn xem, những hỷ nộ ái ố của nhân gian, ta đều thay ngươi trải qua rồi... Nhân gian quá rộng lớn... Ta cũng đã già rồi... Triệu Viễn Chu... Ngươi tới đón ta được không? A Thần mệt rồi... Muốn ngủ một giấc..."Trác Dực Trần lặng lẽ tựa vào gốc cây già, ôm lấy khúc gỗ trong tay, từ từ nhắm mắt lại...Trong cơn mê man, y dường như thấy được người yêu của mình, tay cầm chiếc ô giấy dầu, mỉm cười đưa tay về phía y, giống hệt như lần đầu tiên họ gặp nhau năm nào.Y bật cười, vươn tay nắm lấy: "Triệu Viễn Chu... Ta đến tìm ngươi... Ta không tin cái gì mà vĩnh viễn không có kiếp sau... Cho dù bao lâu, ta cũng sẽ tìm thấy ngươi..."END.
Hồi ức:Ly Luân không ngừng vỗ vào kết giới do Chu Yếm dựng lên. "A Yếm! A Yếm! Dừng lại đi! Bóc tách nguyên thần, ngươi sẽ hồn phi phách tán mất! Mau dừng lại đi!"Chu Yếm quay đầu nhìn Ly Luân cười nhẹ: "A Ly, cả đời này của ta, thân bất do kỷ, chỉ có ngươi và A Thần là những người ta trân trọng nhất. Coi như lần này ta tùy hứng đi... Sau này, A Thần, ta nhờ ngươi chăm sóc..."Nói xong, Chu Yếm cưỡng ép vận dụng pháp lực thúc đẩy Thức Hồn Thảo mau chóng chín. Khi nhìn thấy quả đỏ thẫm hiện ra, hắn cười rồi phun ra một ngụm máu, chẳng màng lau đi, cẩn thận hái lấy quả rồi không chút do dự, một nhát dao đâm thẳng vào lồng ngực, để tâm đầu huyết nhỏ giọt vào quả. Nhìn máu bị hấp thu, hắn cười nhẹ: "Thành công rồi... A Thần có thể sống rồi..."Chu Yếm mở kết giới, lảo đảo bước về phía băng quan, Ly Luân vội vàng chạy tới đỡ hắn."A Yếm, sao ngươi phải làm vậy... Ngươi có biết không, bóc tách nguyên thần, chẳng bao lâu nữa ngươi sẽ hồn phi phách tán, vĩnh viễn không có kiếp sau? Có đáng không?"Chu Yếm mỉm cười: "Ta yêu hắn, hắn có thể sống, vậy là đáng."Ly Luân tức giận đến bật khóc nhưng vẫn đỡ lấy Triệu Viễn Chu, truyền cho hắn một chút pháp lực. "Pháp lực của ta chỉ có thể giúp ngươi cầm cự trong một nén nhang... A Yếm... ngươi..."Ly Luân lắc đầu, cố nén nước mắt, xoay người bước ra khỏi cửa.Trong phòng lúc này chỉ còn lại Triệu Viễn Chu và Trác Dực Thần. Triệu Viễn Chu vội vàng đưa quả Thức Hồn vào cơ thể Trác Dực Thần. Nhìn thấy sắc mặt y dần dần hồng hào trở lại, hắn nở nụ cười yên tâm. Hắn ngồi bên cạnh băng quan, ngắm nhìn người yêu, cảm thấy thế nào cũng không đủ.Triệu Viễn Chu khẽ nói: "A Thần, hình như ta chưa từng nói với ngươi, ngươi là người đẹp nhất mà ta từng gặp. Ta rất thích nhìn ngươi, vốn định ngắm nhìn cả đời... nhưng ta không có kiếp sau rồi... A Thần, ngươi nói gặp ta, yêu ta, ngươi không hối hận... Ta cũng muốn nói, ta cũng không hối hận. Chỉ là đáng tiếc, không thể cùng ngươi bầu bạn lâu hơn... Ta luôn muốn đến nhân gian một lần... Giờ không đi được nữa rồi... Sau khi ngươi tỉnh lại, thay ta đi xem có được không..."Nói xong, thân ảnh của Triệu Viễn Chu dần dần tiêu tán. Khoảnh khắc cuối cùng, hắn vươn tay, muốn chạm vào gương mặt người yêu lần cuối, nhưng trước khi kịp chạm đến, hắn đã hoàn toàn biến mất...Khi Ly Luân quay lại, thứ gã nhìn thấy chỉ là Chu Yếm đã tan biến và Trác Dực Trần đang dần hồi phục...—————— Hồi ức kết thúc ——————Ly Luân nói: "A Yếm bảo rằng, hắn luôn muốn đến nhân gian một lần, nhưng bây giờ không đi được nữa rồi. Đợi ngươi tỉnh lại, hãy thay hắn đi xem một chút..."Nói xong, Ly Luân đứng dậy, bước ra ngoài."Trác Dực Thần, A Yếm thực sự rất yêu ngươi. Ta tin rằng, ngươi cũng yêu hắn. Vậy nên, di nguyện của hắn... ta giao lại cho ngươi."Trác Dực Thần nhìn khúc gỗ chưa được chạm khắc mà Ly Luân để lại trên đầu giường, trên đó có những vết khắc xiêu vẹo, vừa nhìn đã biết là tác phẩm của ai đó. Y cầm lấy khúc gỗ, bật cười. Nhưng vừa cười, nước mắt lại rơi xuống."Triệu Viễn Chu à, Triệu Viễn Chu... Ngươi thật nhẫn tâm..."Trác Dực Trần khóc suốt một đêm. Ngày hôm sau, y thu dọn hành trang, mang theo khúc gỗ ấy, từ biệt Ly Luân rồi rời khỏi Đại Hoang."Kiếp này chưa trọn, mong quân thay ta đi khắp non sông, ngắm nhìn nhân gian."Từ đó, Trác Dực Trần bước lên con đường lưu lạc. Y mang theo di nguyện của người ấy, cũng mang theo di vật duy nhất mà người ấy để lại, lang thang khắp nhân gian.Y đi qua miền sông nước Giang Nam, nơi có những cây cầu nhỏ, dòng nước lững lờ, nhà cửa nép mình trong sương khói. Như thể y có thể thấy Triệu Viễn Chu cầm chiếc ô giấy dầu, đứng trên con đường nhỏ, mỉm cười nhìn y.Y vượt qua những ngọn tuyết sơn phương Bắc, nơi tuyết trắng trải dài, lạnh giá thấu xương, gió rét như dao cắt vào da thịt. Nhưng y chưa từng dừng lại, vì Triệu Viễn Chu từng nói muốn nhìn thấy cao nguyên tuyết trắng, ngắm ngọn núi thánh khiết, nhìn những con chim ưng tự do bay lượn giữa trời cao.Y băng qua hoang mạc ngoài biên ải, nơi cát vàng cuồn cuộn, chẳng có lấy một cọng cỏ. Mỗi hạt cát như đang kể về sự hoang vu vô tận...Y lang thang khắp nhân gian, lướt qua vô số con người. Có kẻ ngưỡng mộ sự tự do của y, có kẻ thương cảm cho nỗi cô độc của y. Nhưng y chỉ vì một lời di nguyện, vì một giấc mộng còn dang dở.Y đã thấy sự phồn hoa nơi đô thành, cũng đã thấy khói bếp tỏa lên từ những ngôi làng hẻo lánh. Y đã ngắm nhìn sông núi bao la, cũng chứng kiến đủ những vui buồn thế gian...Năm tháng trôi qua, mái tóc xanh biếc của Trác Dực Trần dần nhuốm màu sương trắng. Chàng thiếu niên từng hiên ngang ngày nào, giờ đã trở thành một lão nhân tóc bạc phơ.Y ngồi dưới một gốc cây già, ngắm ánh hoàng hôn cuối ngày, trong lòng tràn ngập cảm xúc. Y đã hoàn thành di nguyện ấy, đã đi khắp non sông, đã ngắm nhìn nhân gian. Nhưng người trong lòng, rốt cuộc, vẫn chẳng thể quay lại...Y lấy từ trong ngực ra khúc gỗ năm xưa, nhẹ nhàng vuốt ve. Nước mắt mơ hồ che mờ đôi mắt.Y khẽ thì thầm: "Triệu Viễn Chu... Những phong cảnh ngươi muốn xem, những hỷ nộ ái ố của nhân gian, ta đều thay ngươi trải qua rồi... Nhân gian quá rộng lớn... Ta cũng đã già rồi... Triệu Viễn Chu... Ngươi tới đón ta được không? A Thần mệt rồi... Muốn ngủ một giấc..."Trác Dực Trần lặng lẽ tựa vào gốc cây già, ôm lấy khúc gỗ trong tay, từ từ nhắm mắt lại...Trong cơn mê man, y dường như thấy được người yêu của mình, tay cầm chiếc ô giấy dầu, mỉm cười đưa tay về phía y, giống hệt như lần đầu tiên họ gặp nhau năm nào.Y bật cười, vươn tay nắm lấy: "Triệu Viễn Chu... Ta đến tìm ngươi... Ta không tin cái gì mà vĩnh viễn không có kiếp sau... Cho dù bao lâu, ta cũng sẽ tìm thấy ngươi..."END.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me