Dong Chu Cong Duc Trans Fic Dai
Nguồn: https://keli038715.lofter.com/post/4c93908e_2bdb6a90a?incantation=rzIgtZzF6GwRTrừ Ôn Tông Du ra thì tất cả mọi người đều sống! Ta không quan tâm, ta cứ muốn đại đoàn viên thì sao nào! (Sẽ chỉnh sửa một chút so với nguyên tác).
Kết truyện là đêm giao thừa sum vầy, coi như là một bài văn mừng năm mới nhé.Niên thượng đại yêu × Niên hạ Tiểu Trác"Đồng Chu Cộng Dực"—một cặp đôi niên thượng siêu ngọt ngào!Chào mừng đến với câu chuyện về hai người cứng đầu nhưng lại ngoan ngoãn ôm nhau!
0."Triệu Viễn Chu, những gì ngươi nợ ta, hãy dùng mỗi cái ôm trong quãng đời còn lại để trả." "Tiểu Trác có thể nói cho ta biết, ta phải trả bao nhiêu năm không?" "Mỗi năm."
1.Đối với Trác Dực Thần, định nghĩa của một cái ôm vốn dĩ rất đơn giản—chẳng qua chỉ là cảm giác ấm áp, an tâm, giống như lúc nhỏ mỗi dịp năm mới được ca ca ôm vào lòng. Cho đến khi y gặp phải một con đại yêu mặt dày không biết xấu hổ."Tiểu Trác đại nhân, vừa rồi chúng ta đã ôm nhau rồi. Ta nghĩ chắc ngươi không phải loại người vô tình vô nghĩa chứ?"Lúc nãy giao chiến bị thương cũng chẳng nặng, nhưng lại bị cái tên lắm mồm này làm cho đau hơn."Im miệng." "Tuân lệnh."Vừa rồi, Ly Luân nhập vào thân thể Tề tiểu thư, giao chiến một trận kịch liệt với đám người của Tập Yêu Ty. Trác Dực Thần nhảy lên thuyền, thân hình suýt lảo đảo, ngay cả kiếm cũng chưa kịp xuất chiêu. Nếu thế này mà rơi xuống nước thì cũng đáng lắm. Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, một bàn tay ấm áp đã xuyên qua lớp y phục, giữ chặt eo y. Triệu Viễn Chu chống chiếc ô cũ đã gặp lần đầu, giúp y vững lại.Hai từ "cảm ơn" nghẹn lại nơi cổ họng, không sao nói ra được. Cũng vì thế mà có màn Triệu Viễn Chu trêu chọc y "Chẳng lẽ Tiểu Trác đại nhân là người vô tình vô nghĩa?"Lắm lời, chẳng đứng đắn tí nào. Khoé môi người kia vẫn còn dính vết máu. Trác Dực Thần chính là điển hình của miệng cứng lòng mềm, khó chịu ném qua một chiếc khăn tay."Miệng có máu kìa.""Tiểu Trác đại nhân đang quan tâm ta sao?"Khoé môi Trác Dực Thần giật một cái. Y thực sự rất muốn vả cho tên này một bạt tai."Đồ thần kinh."Y xoay người bước đi, chỉ để lại con đại yêu nào đó đứng nguyên tại chỗ, bất đắc dĩ lắc đầu bật cười. Chiếc khăn mềm mại lướt qua khoé môi, để lại một làn hương nhàn nhạt.Cũng chính vì thế mà sau này, khi Anh Lỗi hỏi Tiểu Trác đại nhân có mùi gì, Triệu Viễn Chu không chút do dự đáp ngay."Rất dễ chịu."..."Không cần."Người lớn tuổi hơn nhìn thiếu niên lạnh giọng từ chối, chỉ đành bất đắc dĩ, không cho phản kháng mà nắm lấy bàn tay đang bị thương của y. Hai lòng bàn tay áp sát nhau, ngón tay đan chặt. Luồng yêu khí đỏ quét qua rồi lặng xuống. Vết thương vốn còn đóng vảy máu đã hoàn toàn lành lại.Trác Dực Thần đỏ bừng vành tai, sắc hồng như cánh hoa đào thấm nước.Y không muốn thừa nhận rằng khi yêu khí chữa trị vết thương, cơn đau không thể tránh khỏi khiến y vô thức siết chặt đầu ngón tay đang đặt trên mu bàn tay người kia. Người kia rõ ràng cảm nhận được động tác ấy, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm lên mu bàn tay y, như đang vỗ về, lại mang theo chút xót xa khó nhận ra...."Tiểu Trác đại nhân, ngươi có biết rằng có nhiều cách để ôm nhau không?"Dù gì thì người này cũng vừa giúp y trị thương xong, Trác Dực Thần hiếm khi kiên nhẫn hỏi lại: "Vậy còn có những cách nào?""Ôm nhau có thể khiến người ta cảm thấy ấm áp, cảm thấy an tâm."Trác Dực Thần hừ một tiếng, buông một câu cụt lủn: "Trả lời không đúng trọng tâm."Người bên cạnh lại không nói gì nữa.Trác Dực Thần không nhịn được ngẩng đầu nhìn. Bình thường lắm lời thế mà giờ lại yên tĩnh như vậy?"Ngươi nhìn cái gì?"Ngẩng đầu lên liền phát hiện Triệu Viễn Chu đang lặng lẽ nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay y."Ta đang nghĩ không biết tay Tiểu Trác đại nhân đã lành chưa?""Tay còn đang nắm trong tay ngươi, ngươi tự mình không biết à?"Triệu Viễn Chu khẽ nhướng mày, không đáp. Văn Tiêu và Bùi Tư Tịnh đang trò chuyện cũng im lặng. Tiểu Cửu đang bận rộn lục lọi hộp thuốc cũng dừng tay. Cả bọn đồng loạt quay lại nhìn Trác Dực Thần."Tay còn đang nắm trong tay ngươi."Ý thức được bản thân vừa buột miệng nói gì, Trác Dực Thần lập tức không biết phải nhìn vào đâu. Y trừng mắt lườm Triệu Viễn Chu một cái, vứt lại hai chữ "vô sỉ", rồi xách kiếm đi thẳng đến bên xe ngựa."Hắn ngượng rồi." Triệu Viễn Chu tỏ vẻ vô tội."Chẳng phải do đại yêu ngươi trêu sao?"Bạch Cửu bấy giờ mới lên tiếng, một câu nói làm cả đám không ai tiếp được. Văn Tiêu kéo Bùi Tư Tịnh sang một bên cười trộm. Triệu Viễn Chu thì tấm tắc khen."Tiểu Cửu à, tuổi còn nhỏ mà hiểu biết nhiều ghê.""Tiểu Cửu!"Trác Dực Thần tức tốc quay lại, mặt nóng ran nhưng chẳng biết làm gì."Đừng có nói bậy!""Tiểu Trác đại nhân à, đừng chấp nhặt trẻ con, trẻ con nói gì chẳng tính mà."Triệu Viễn Chu không biết từ đâu lôi ra một quả đào, thảnh thơi cắn một miếng. Vị ngọt thanh tỏa ra trong không khí."Đúng là khỉ mà, giỏi tìm đào thật đấy." Trác Dực Thần vốn đã khó chịu, lạnh giọng buông một câu."Là vượn, vượn trắng."Triệu Viễn Chu vẫn ra vẻ vô tội, tiện thể lắc lắc quả đào trong tay."Nếu Tiểu Trác muốn ăn, ta không ngại cùng ăn chung đâu.""Ngươi bị bệnh à?"Trác Dực Thần thực sự bị cái tên mặt dày này làm cho phát bực.Vụ án thủy quái kết thúc thuận lợi, Sùng Võ Doanh nhất thời cũng không tìm thêm được rắc rối nào khác, khiến Tập Yêu Ty yên bình được vài ngày.Sau khi ca ca và phụ thân rời đi, Tập Yêu Ty mất đi không khí náo nhiệt vốn có, trở nên yên tĩnh đến mức chẳng còn hơi người. Trác Dực Thần đã quen với điều này. Những lúc rảnh rỗi, y thường ngồi trước bàn, nhấp trà, lật xem những ván cờ cũ đặt trên bàn.Y thích chơi cờ. Những quân cờ đen trắng đan xen, công thủ đan cài, thế trận giằng co khiến tâm trí con người trở nên tĩnh lặng. Chỉ là trong Tập Yêu Ty chẳng có mấy ai thích chơi cờ, Văn Tiêu cũng không hứng thú lắm, nên phần lớn thời gian, Trác Dực Thần chỉ có thể lặng lẽ xoay quân cờ trong tay, chậm rãi nghiền ngẫm những nước đi trên bàn cờ."Tiểu Trác đại nhân."Giọng nói quen thuộc vang lên. Hiếm khi người này không nằm lười trên cây. Trác Dực Thần quay đầu đối diện với Triệu Viễn Chu."Ngươi đến làm gì?"Triệu Viễn Chu bước đến ngồi đối diện, nhẹ nhàng đặt một quân cờ trắng xuống bàn cờ."Không biết Tiểu Trác đại nhân có hứng thú đấu với bản đại yêu một ván không?"Trác Dực Thần đáp trả ngay, dứt khoát đặt một quân cờ đen xuống."Không ngờ một con khỉ như ngươi cũng biết chơi cờ.""Là vượn, vượn trắng!""Câm miệng đi!"Qua lại vài nước, Triệu Viễn Chu ung dung dùng quân trắng bao vây quân đen ở trung tâm bàn cờ của Trác Dực Thần."Tiểu Trác đại nhân, ngươi vẫn cần luyện thêm.""Tâm phục khẩu phục."Trác Dực Thần không phải kẻ không chịu thua. Triệu Viễn Chu đi cờ dứt khoát, công không hấp tấp, thủ không bối rối, bản thân thực sự chưa bằng.Hai người cùng thu dọn bàn cờ. Trác Dực Thần thoáng ngây người, chợt nhớ lại những ngày còn nhỏ. Khi ấy, mọi chuyện đều nhẹ nhàng, vô tư. Y thường quấn lấy ca ca bắt dạy cờ, ca ca sẽ cố ý nhường một ván để chọc y vui vẻ. Bất giác, y nghĩ, liệu ngày xưa ở Đại Hoang, Triệu Viễn Chu cũng từng có những ngày tháng an nhiên như vậy không?Đầu ngón tay y bất chợt chạm phải một thứ ấm nóng. Trác Dực Thần bừng tỉnh, vội vàng rụt tay khỏi bàn cờ."Ngươi làm gì đấy!""Tiểu Trác đại nhân oan uổng ta quá, rõ ràng là ngươi thất thần, cầm nhầm quân cờ, sao có thể trách ta?"Y cúi nhìn, quả thật trong tay là một quân cờ trắng. Triệu Viễn Chu không tiếp tục trêu chọc nữa, thu dọn bàn cờ rồi xoay người rời đi. Chỉ là khi bước đến cửa, y lại quay đầu, nhẹ giọng dặn dò."Dạo này trời lạnh, Tiểu Trác đại nhân nhớ mặc thêm áo.""Ai cần ngươi lo.""Tiểu Trác thật biết phụ lòng hảo ý của ta.""Ôm nhau có thể khiến người ta cảm thấy ấm áp, cảm thấy an tâm."Lời nói của Triệu Viễn Chu lại vang lên trong đầu Trác Dực Thần. Y buộc phải thừa nhận rằng, ngày hôm đó, khi Triệu Viễn Chu nắm lấy tay y, yêu khí đỏ rực bao phủ, điều y cảm nhận được lại là một sự ấm áp lạ kỳ. Trong khoảnh khắc ấy, y đã tham luyến sự ấm áp này.Khi Triệu Viễn Chu nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay, trái tim vốn dĩ đầy ngượng ngùng của Trác Dực Thần bỗng yên tĩnh lại. Tựa như lúc này, y không còn phải gánh trên lưng mối huyết thù sâu nặng, còn Triệu Viễn Chu cũng chỉ là một người bạn, không phải kẻ thù đã giết hại thân nhân của y. Là ấm áp, là an yên."Ta muốn bù đắp cho ngươi, muốn trả lại sự ấm áp mà ta đã hủy hoại."Về sau, Triệu Viễn Chu ôm lấy y, dưới ánh trăng, những sợi tóc bạc bên thái dương của đại yêu phủ lên một tầng sáng dịu dàng."Ta hy vọng ngươi có thể sống nhẹ nhàng, bình thường, luôn có hơi ấm bên cạnh, có thể an nhiên chìm vào giấc ngủ."Dẫu cho bao năm trôi qua, Triệu Viễn Chu vẫn luôn áy náy về những hậu quả mà sát khí cuồng loạn của mình đã gây ra. Khoảnh khắc ấy, người từng trải này lại trở nên giống như một đứa trẻ.Trác Dực Thần chủ động ôm lấy Triệu Viễn Chu. Như vô số lần trước, y chạm lên môi hắn, lặp đi lặp lại lời thì thầm."Ngươi đừng tự trách. Ngươi không sai."
2.Yêu hóa khiến mọi người trong Tập Yêu Ty trở tay không kịp. Mưa lớn như bóng đen đè nặng lên tâm trí Trác Dực Thần.Đôi mắt y trong cơn mưa đầy mông lung, tròng mắt yêu hóa thành sắc lam băng lạnh lẽo. Y nghe người ta kể lại rằng mình đã làm bị thương Anh Lỗi, đã giết chết kẻ canh đêm. Y quay đầu nhìn Triệu Viễn Chu đang nửa ôm nửa đỡ lấy mình. Mưa và nước mắt cùng nhau đập vào trái tim Triệu Viễn Chu.Một người vừa yêu hóa xong căn bản không thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Khi ngất đi rồi tỉnh lại, y đã nằm giữa trời mưa lạnh lẽo. Triệu Viễn Chu gần như lao đến, vội vã ôm lấy thân thể run rẩy của y, ôm chặt người đang hoang mang vào lòng. Triệu Viễn Chu không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy. Ánh mắt của một con thú nhỏ mơ hồ, lặp đi lặp lại câu hỏi."Ta có phải đã trở thành thứ mà ta căm ghét nhất hay không?"Câu hỏi tàn nhẫn đến mức khiến Triệu Viễn Chu nghẹn thở.Thân thể mất hết sức lực ngã về phía trước, Triệu Viễn Chu vội vàng đỡ lấy thân hình mỏng manh kia, chỉ có thể bất lực vỗ nhẹ lưng khi y nôn khan đến run rẩy.Nếu ích kỷ một chút, hắn nên cảm thấy nhẹ nhõm. Nhẹ nhõm vì thiếu niên từng xem hắn là kẻ thù cuối cùng cũng hiểu được sự bất lực khi bị lệ khí điều khiển. Nhưng giờ khắc này, Triệu Viễn Chu chỉ mong rằng cả đời này Trác Dực Thần sẽ không bao giờ phải hiểu. Hắn thà rằng để thiếu niên này mãi mãi coi mình là kẻ thù, chỉ cần đổi lại y có thể sống một đời bình yên."Tiểu Trác."Trước khi bước vào đại lao, hắnđã chuẩn bị cả một tràng dài lời muốn nói. Chỉ trách mình năm đó không đọc nhiều sách vở hơn, bởi vì lúc này, mọi lời nói đều chẳng khác gì con sông cạn khô trước mặt.Trong nhà lao từng giam giữ hắn năm đó, giờ lại nhốt người mà hắn luôn đặt trong tim. Ánh đèn trong đại lao u ám lạnh lẽo, nhưng khi rọi lên người Trác Dực Thần, lại trở nên dịu dàng. Dưới ánh sáng xanh nhạt ấy, Triệu Viễn Chu bỗng cảm thấy cảnh tượng này chẳng khác nào việc giam cầm một vị thần minh trong lồng sắt."Tiểu Trác."Lần thứ hai hắn cất giọng gọi y. Hắn nhìn thấy đôi mắt đẫm nước của thiếu niên, sáng rực nhưng sâu thẳm khô cằn, khiến hắn mất kiểm soát mà nghẹn giọng. Mọi lời đã chuẩn bị đều không thể thốt ra. Triệu Viễn Chu bấm quyết, xuyên qua song sắt, nhanh chóng ôm lấy thiếu niên vỡ vụn vào lòng."Triệu Viễn Chu."Hắn chưa từng thấy Trác Dực Thần như thế này. Mỏng manh đến mức còn khiến người ta xót xa hơn cả những đốm sáng tàn lụi khi yêu quái chết đi. Người trong vòng tay hắn run rẩy, không thể ngăn được tiếng nấc nghẹn ngào. Thậm chí y còn không bật khóc thành tiếng, chỉ buông lỏng bản thân trong vòng tay của kẻ thù, như một con thuyền lênh đênh quá lâu ngoài biển khơi, cuối cùng cũng tìm thấy bến cảng."Triệu Viễn Chu, ôm ta đi."Thần minh nhẹ nhàng ngã vào vòng tay hắn, chầm chậm giơ tay ôm lấy hắn, tựa như đang bảo vệ ánh sáng duy nhất trong bóng tối. Ôm thật dịu dàng, nhưng trong đó lại ẩn chứa nỗi sợ hãi, sợ rằng chỉ trong giây tiếp theo, ánh sáng này sẽ vụt mất."Ta ở đây, ta ở đây."Triệu Viễn Chu lặp đi lặp lại hai chữ ấy.Thần linh ơi, xin hãy để ta được ở bên hắn cả đời. Dù là yêu hay hận, dù là kẻ thù một đời cũng được. Chỉ cần có thể ôm hắn một lần, vậy là đủ rồi.
3.Trác Dực Thần không giỏi ăn nói, ít nhất thì bản thân y cũng công nhận điều đó. Ngoại trừ với người thân, y hiếm khi nói những lời tình cảm.Cũng giống như khi Triệu Viễn Chu đứng ra chặn lại những lời mắng nhiếc dành cho y, y chỉ có thể rơi nước mắt, nhưng lại chẳng biết làm sao để nói một câu cảm ơn. Người mà y vừa yêu vừa hận, lúc này đang chắn trước mặt, mang theo sát khí ngùn ngụt, chỉ vì đau lòng thay y mà chịu hết những tổn thương. Y muốn nói một câu cảm ơn, nhưng lại cảm thấy hai chữ này quá nhẹ, quá nhẹ. Như bông tuyết rơi, còn chưa kịp chạm vào lòng bàn tay, đã tan biến vào không trung."Nhưng bây giờ, ta hiểu ngươi rồi, Triệu Viễn Chu."Y thậm chí có chút cảm kích sự xuất hiện của Ly Luân. Nhờ vậy, vào một ngày mưa lớn tương tự, y có thể thuận miệng mà nói ra lời vẫn luôn giấu trong tim.Không còn trốn tránh nữa, Trác Dực Thần biết rõ, khi cất giọng nói ra câu đó, y chưa từng chắc chắn và thản nhiên đến vậy. Y nghĩ, cuối cùng mình cũng hiểu được sự bất lực của Triệu Viễn Chu. May mắn thay, y đã hiểu."Triệu Viễn Chu, ta bây giờ đã hiểu ngươi rồi."Dưới ánh trăng, mọi thứ đều yên bình và đẹp đẽ. Người vẫn luôn thích nằm trên cây lười biếng giờ đây lại ngồi ngay trước mặt y, vành mắt đỏ hoe, tựa hồ muốn khóc.Đừng khóc, đừng khóc. Triệu Viễn Chu, từ nay về sau, ta muốn ngươi mãi mãi vui vẻ.Còn chưa kịp nói ra những lời ấy, nước mắt đã rơi trước một bước, rơi thẳng xuống tim Trác Dực Thần. Y mở miệng, như mọi lần mà trêu chọc Triệu Viễn Chu, nhưng lần này, không thể tránh khỏi nghẹn giọng."Sao thế, đại yêu vạn năm cũng bị ta làm cảm động đến phát khóc à?"Nước mắt của Triệu Viễn Chu chưa bao giờ nhiều như vậy. Trác Dực Thần nhất thời hoảng hốt, bước lên phía trước, vùi đầu vào lòng Triệu Viễn Chu, siết chặt vòng tay ôm lấy hắn."Đừng khóc, đừng khóc."Y muốn nói rằng: "Đôi mắt ngươi không nên dùng để khóc."Nhưng y—Tiểu Trác đại nhân mặt mỏng—thật sự không nói nổi những lời như thế. Vậy nên, y dứt khoát tiến gần hơn, dùng bờ môi non nớt của mình hôn đi những giọt nước mắt còn đọng trên gương mặt hắn.Những lời chẳng thể nói thành lời, ta tin rằng ngươi sẽ hiểu.Mưa rơi nhiều ngày liền, khiến không khí đêm nay tràn ngập hơi lạnh ẩm ướt. Cơ thể mới vừa yêu hóa xong tất nhiên không chịu nổi cái lạnh này.Triệu Viễn Chu cuối cùng cũng ngừng khóc, bộ dạng lưu manh vốn có cũng quay trở lại theo. Vành mắt còn đỏ hoe, hắn đã bắt đầu trêu ghẹo người trong lòng."Tiểu Trác, ngươi có phiền nếu ta ở lại phòng ngươi tối nay để dưỡng sức không?"Trác Dực Thần giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ một cái vào người Triệu Viễn Chu."Cút đi, không đứng đắn gì cả."Không khí lạnh khiến lồng ngực Trác Dực Thần đau nhói, y co người lại, khẽ kéo tay áo Triệu Viễn Chu."Vào phòng đi, bên ngoài lạnh quá, ta chịu không nổi."Giây tiếp theo, y liền bị bế ngang lên. Trong cơn hoảng hốt, hai tay vô thức vòng lấy cổ Triệu Viễn Chu. Đến khi nhận thức được tư thế của mình, mặt y lập tức nóng bừng lên."Triệu Viễn Chu!""Tiểu Trác đại nhân, cách ôm có rất nhiều kiểu, đây cũng tính là một trong số đó."Tên này thật sự... Khóc xong là lại bắt đầu gây chuyện ngay được.Ấm áp, an tâm.Khoảng cách từ đây đến phòng không xa, mà khoảng cách giữa Trác Dực Thần và trái tim Triệu Viễn Chu cũng gần như vậy. Sau khi yêu hóa, nhiệt độ cơ thể y có chút thấp hơn bình thường. Lúc này, dựa vào Triệu Viễn Chu, bàn tay y dần dần cảm nhận được hơi ấm quay trở lại."Tiểu Trác, ngươi muốn nhìn trái tim ta sao?"Vào đến phòng, Triệu Viễn Chu đặt Trác Dực Thần xuống giường, định xoay người lấy áo khoác dày hơn cho y. Nhưng chẳng hiểu sao, Trác Dực Thần lại kéo hắn lại, dùng chút sức liền khiến Triệu Viễn Chu ngồi xuống bên cạnh mình. Y nâng tay lên, bàn tay vừa mới sưởi ấm trong lòng Triệu Viễn Chu nhẹ nhàng áp lên ngực hắn.Dưới lớp vải áo, bên dưới làn da, y cảm nhận được một trái tim nóng bỏng, đang đập từng nhịp mạnh mẽ."Tiểu Trác, ngươi muốn nhìn trái tim ta sao?"Triệu Viễn Chu đặt tay lên mu bàn tay y, khẽ nghiêng người trêu ghẹo."Tiểu Trác, trái tim ta, mãi mãi thuộc về ngươi.""Thật không?"Thật, Tiểu Trác đại nhân tin ta đi.""Vậy được, ta muốn trái tim của Triệu Viễn Chu mãi mãi nóng bỏng."Trác Dực Thần nói rất nghiêm túc, không phải đùa cợt. Ánh mắt y dịu dàng, tựa như dòng nước suối mát chảy qua lòng người, mềm mại mà ngọt ngào, khiến Triệu Viễn Chu nhất thời hoảng hốt."Tiểu Trác..."Hắn không biết nên nói gì, chỉ có thể ôm chặt Trác Dực Thần vào lòng. Lực ôm có chút quá mạnh, Trác Dực Thần vỗ nhẹ lưng hắn, ra hiệu ôm nhẹ lại."Triệu Viễn Chu, từ bây giờ trở đi, ta không cho phép ngươi chết thì ngươi không được chết."Y chạm vào lồng ngực Triệu Viễn Chu, gõ nhẹ từng nhịp."Những ý nghĩ muốn chết, hãy bỏ đi. Triệu Viễn Chu, ngươi không được chết."Sau khi cãi nhau với Ly Luân, trên đường quay về Tập Yêu Ty, trời vẫn không ngừng đổ mưa. Bùn đất vấy bẩn lối đi, cũng tựa như mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu y. Y chợt nhớ đến lời Anh Chiêu từng nói."Ta biết hận ý trong lòng ngươi khó mà nguôi ngoai, nhưng Triệu Viễn Chu cũng chỉ là một kẻ đáng thương bị số phận trói buộc. Hắn bị lệ khí điều khiển, hoàn toàn không phải ý muốn của hắn.""Những năm qua, Triệu Viễn Chu đã chịu đủ giày vò, nội tâm hắn đau khổ không kém gì ngươi."Lúc đó, y chỉ cảm thấy Anh Chiêu đang biện hộ cho Triệu Viễn Chu. Y hiểu rõ Triệu Viễn Chu bất đắc dĩ trở thành vật chứa của lệ khí, nhưng mối thù giết chết người thân vẫn luôn ám ảnh y. Y không nghĩ mình cần phải thương hại Triệu Viễn Chu, lại càng không có cái gọi là thấu hiểu.Y không thể tha thứ cho Triệu Viễn Chu, cũng như không thể tha thứ cho chính mình vì đã làm tổn thương Anh Lỗi. Sự thật là Triệu Viễn Chu đã giết người, và đó là điều Trác Dực Thần không thể phủ nhận. Nhưng y không dám tưởng tượng, sau khi Triệu Viễn Chu tỉnh lại, nhìn thấy hai bàn tay đầy máu, hắn sẽ kinh hoàng và tuyệt vọng đến mức nào.Y từng để ý, Triệu Viễn Chu có một thói quen—một ngày rửa tay còn nhiều hơn cả nữ nhi. Về sau, y từng hỏi Triệu Viễn Chu tại sao lại như vậy. Triệu Viễn Chu chỉ cười khẽ, nói rằng hắn luôn cảm thấy trên tay mình có mùi máu tanh không thể rửa sạch.Người và yêu đều như một tờ giấy, màu sắc của tờ giấy chính là bản chất của họ. Màu nền của Triệu Viễn Chu, chưa bao giờ là khát máu hay đại yêu cực ác. Đó là sự thiện lương, là sự dịu dàng. Là đại yêu Chu Yếm, người từng mang nụ cười mà đi vào cái chết để chuộc tội...."Tiểu Trác, ngươi đã từng thề rồi, ta dạy ngươi cách sử dụng Vân Quang Kiếm, thì ngươi phải giết ta."Triệu Viễn Chu kéo Trác Dực Thần đứng dậy, hắn đặt tay phải của Trác Dực Thần vào thế cầm kiếm, mũi kiếm chỉ thẳng vào tim mình. Sau đó, hắn nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của người trước mặt, mạnh mẽ đâm kiếm về phía tim."Triệu Viễn Chu!"Có lẽ vì dùng sức quá mạnh, Triệu Viễn Chu loạng choạng mất thăng bằng, ngã về phía trước. Trác Dực Thần hoảng hốt ôm chầm lấy hắn, rồi siết chặt vòng tay, không chịu buông ra."Tiểu Trác."Người vừa nãy còn cố tình cầm kiếm đâm vào tim mình, giờ đây lại mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ lưng y."Giả thôi, giả thôi mà."Trác Dực Thần áp tay lên lồng ngực Triệu Viễn Chu, thậm chí không dám dùng tay phải, vì dường như trong lòng bàn tay y vẫn còn vang vọng tiếng kiếm ngân."Tiểu Trác, đến lúc giết ta, nhớ ôm ta như vậy nhé.""Câm miệng!""Tiểu Trác không muốn ôm ta sao?"Người này vẫn cười cợt, cứ như thể đang bàn về một chuyện tầm thường chẳng khác nào bữa tối ngày mai ăn gì."Kiếm đâm vào tim ngươi, ta ôm ngươi thì đau lắm.""Vậy thì không ôm."Trác Dực Thần thực sự tức giận. Người này rốt cuộc là không hiểu, hay đang giả vờ không hiểu đây?"Triệu Viễn Chu, ta không muốn ngươi chết!"Một người mỏng manh như Trác Dực Thần, vậy mà lúc này gần như gào lên những lời trong lòng. Tại sao người này cứ khăng khăng tìm đến cái chết như vậy? Trác Dực Thần không cần Triệu Viễn Chu chuộc tội gì cả. Y chỉ muốn kẻ đã khổ sở suốt mấy vạn năm kia, từ nay về sau được sống thật tốt."Tiểu Trác, Băng Di tộc đời đời giết yêu quái cực ác, đó là thiên mệnh.""Đó là lời nguyền."Dù đang khóc, y vẫn muốn sửa lại câu từ cho đúng. Khiến Triệu Viễn Chu nhất thời vừa buồn cười, vừa bất lực."Dù sao đi nữa, số phận đã được trời định sẵn, không phải sao?"Mấy vạn năm nay, Triệu Viễn Chu đã sớm chấp nhận vận mệnh của mình—một yêu quái cực ác. Hắn không sợ chết, có lẽ, đối với hắn mà nói, chết là một sự giải thoát."Chống lại thiên mệnh, không hề khó."Từng chữ, từng nét, khắc sâu vào tim Triệu Viễn Chu.Đây là một tư thế có phần vụng về. Phần lớn thời gian, đều là Trác Dực Thần ôm lấy Triệu Viễn Chu. Giống như ngày hôm đó trong nhà lao. Trác Dực Thần rúc người vào lòng Triệu Viễn Chu, hai tay ôm chặt lấy eo hắn, vùi đầu vào hõm cổ ấm áp. Triệu Viễn Chu chỉ lặng lẽ vỗ về lưng y, từng chút một dỗ dành, cho đến khi thiếu niên ngừng khóc.Một tư thế vừa mang đến cảm giác an toàn, vừa phù hợp với hình tượng một kẻ trưởng thành như Triệu Viễn Chu, và một Trác Dực Thần nhỏ hơn vài tuổi. Người lớn tuổi hơn luôn mang đến cảm giác an tâm, khiến người trẻ hơn như Trác Dực Thần có thể hoàn toàn bộc lộ sự yếu mềm và ấm ức của mình.Lúc này, Triệu Viễn Chu cũng đang ôm Trác Dực Thần như vậy. Giống như một kẻ bị tổn thương cuối cùng cũng tìm được chỗ dựa, hoàn toàn phó thác bản thân cho người trước mặt, muốn vùi mình vào lồng ngực Trác Dực Thần để tìm kiếm chút hơi ấm. Cũng giống như những lần Trác Dực Thần rơi vào tuyệt vọng, đau khổ, đều sẽ lao vào lòng Triệu Viễn Chu, lần này, Triệu Viễn Chu cũng đã làm vậy.Yêu quái thường ngày luôn cợt nhả, chẳng bao giờ tỏ ra sợ hãi trước bất cứ điều gì, giờ đây lại gỡ bỏ mọi lớp ngụy trang cứng cỏi, phơi bày phần yếu đuối nhất trước mặt Trác Dực Thần.Hắn không mong Trác Dực Thần đau lòng vì mình, chỉ là... hắn sợ. Sợ bản thân thực sự chết đi. Sợ bản thân sẽ không bao giờ còn được nhìn thấy thiếu niên từng thề sẽ giết hắn, nhưng giờ đây lại kiên định nói rằng muốn đối đầu với thiên mệnh vì hắn. Hắn bắt đầu sợ cái chết.Ba vạn bốn ngàn tuổi, đại yêu Chu Yếm... lại sợ mình sẽ không còn cảm nhận được hơi ấm của một cái ôm nữa.Trác Dực Thần bắt chước Triệu Viễn Chu, vỗ nhẹ lên lưng hắn. Y nghe thấy giọng nói run rẩy vang lên bên tai mình."Trác Dực Thần, ôm chặt ta."Nước mắt của họ thấm ướt bờ vai đối phương.(BGM đề cử: 《小诗句》)
Không cần quá bận tâm đến quá trình trận chiến, chỉ cần biết rằng—yêu tà đã bị tiêu trừ, mọi sự bình an.Cả Tập Yêu Ty náo nhiệt tưng bừng, đêm ba mươi Tết, tất nhiên phải vui vẻ đón giao thừa. Ban đầu, Triệu Viễn Chu và Trác Dực Thần cũng định giúp mọi người chuẩn bị, nhưng cuối cùng lại bị chặn lại bằng lý do—"Vết thương do trận chiến quá nặng, không thể làm việc nặng nhọc."Anh Lỗi bận rộn trong bếp. Việc mua nguyên liệu vốn là nhiệm vụ của cậu, nhưng Trác Dực Thần sợ cậu bận quá, nên giao lại cho Bạch Cửu."A a a hu hu hu, Tiểu Trác ca ca, huynh không thương ta nữa rồi!!!"Tiếng kêu thảm thiết vang lên, đúng lúc dọa hai người vừa bước vào cửa—Nhiễm Di và Tề tiểu thư—sợ đến run cả người.Cuối cùng, sau một hồi dỗ dành của Trác Dực Thần và Triệu Viễn Chu, Bạch Cửu mới chịu kéo Bùi Tư Hằng ra phố cùng mình. Đừng hỏi tại sao. Hỏi chính là Bùi Tư Tịnh cũng vừa hay định ra ngoài mua đồ, tiện thể đi cùng Tiểu Cửu, đúng lúc luôn.(Bùi Tư Hằng: "Ta không phải bị ép buộc đâu!")"Tiểu Trác đại nhân!"Anh Lỗi bưng một đĩa bánh táo đỏ mới làm, hào hứng chạy đến trước mặt Trác Dực Thần."Công thức mới của ta đấy! Vỏ mềm dẻo, ngọt thơm, nhân táo đỏ đậm đà nhưng không ngấy. Nếm thử đi!"Anh Chiêu vừa giúp Anh Lỗi buộc lại tóc xong, trên bím tóc có gắn một quả bông xù, chính là thứ mà mấy hôm trước Trác Dực Thần chọn cho cậu khi đi dạo phố."Ngon lắm! Tiểu Sơn Thần của chúng ta càng ngày càng giỏi bếp núc rồi!"Trác Dực Thần thích ăn bánh ngọt, đặc biệt là bánh do Anh Lỗi làm, so với ngoài hàng thì ngon hơn nhiều. Triệu Viễn Chu đưa cho y một ly trà nóng."Cẩn thận kẻo nghẹn."Anh Lỗi nhếch môi cười gian, sau một tràng "chậc chậc chậc", bồi thêm một câu."Đại yêu và Tiểu Trác đại nhân quả nhiên ân ái thật nha."Nói xong liền nhanh chân chuồn mất. Hỏi tại sao cậu lại chạy? Bởi vì cậu vừa thấy Nhiễm Di và Tề tiểu thư đi tới, cố tình nói lớn cho hai người kia nghe."Anh Lỗi!"Trác Dực Thần đỏ bừng cả mặt. Tề tiểu thư khẽ đưa tay che miệng cười, cùng Nhiễm Di ngồi xuống."Trác đại nhân, thứ này tặng ngươi."Trên tay Nhiễm Di là một túi hương tinh xảo."Đây là gì?""Túi hương là do ta may, bên trong là hương liệu mà Nhiễm Di dùng pháp thuật điều chế. Có tác dụng an thần, mang theo bên mình hoặc treo trong phòng có thể xua đuổi ác mộng." Tề tiểu thư dịu dàng giải thích.Trác Dực Thần rõ ràng có chút bối rối. Y luôn như vậy mỗi khi nhận quà, cứ cảm thấy hơi ngại ngùng."Nhận đi, lần trước ngươi cứu bọn họ mà, chỉ là một cái túi hương thôi, không cần khách sáo."Triệu Viễn Chu cười, vỗ nhẹ mu bàn tay y."Cảm ơn các ngươi."Trác Dực Thần ngượng ngùng cúi đầu nhận lấy, nhẹ giọng nói lời cảm tạ.Tề tiểu thư đứng dậy định vào bếp giúp một tay, Nhiễm Di cũng đi theo.Hôm nay, Tập Yêu Ty đã mời rất nhiều người cùng ăn bữa cơm tất niên, chỉ dựa vào Anh Lỗi và người của Trác phủ e là không đủ để xoay sở."Tiểu Trác, Đại yêu, mau lại đây!"Văn Tiêu đứng ở cửa gọi họ. Hai người vừa bước đến, liền thấy trong tay Văn Tiêu ôm đầy đèn lồng lớn nhỏ, bên cạnh còn có một túi pháo dài, và cả pháo hoa mà Tiểu Cửu vẫn mong chờ."Chọn vài cái đèn lồng treo lên cây ở hậu viện đi, cho thêm phần rực rỡ."Nói xong, Văn Tiêu lại sực nhớ ra điều gì đó, cười bảo."À đúng rồi, Đào Nguyên Cư cũng đã treo đèn lồng đấy."Triệu Viễn Chu hơi ngạc nhiên: "Đào Nguyên Cư cũng treo sao?!"Ban đầu, bọn họ định đến Đào Nguyên Cư ở ngoài thành để đón Tết. Nhưng sau khi suy nghĩ lại, thấy rằng bạn bè mời đến khá đông, nên đành quyết định ở lại Tập Yêu Ty."Ta nghĩ dù không đến đó, nhưng Đào Nguyên Cư cũng nên có chút không khí năm mới, liền nhờ Văn Tiêu giúp một tay."Trác Dực Thần nghiêng đầu nhìn Triệu Viễn Chu. Khác với mọi khi, có lẽ vì đã trải qua một trận sinh ly tử biệt, cách y bày tỏ tình cảm dường như đã không còn dè dặt như trước nữa, thậm chí đôi khi còn có chút rõ ràng đến mức chói mắt."Được rồi, được rồi, muốn phát cẩu lương thì đừng làm ngay trước mặt ta, mau đi treo đèn lồng đi!"Văn Tiêu trêu chọc hai người.Triệu Viễn Chu chẳng hề bận tâm, thậm chí còn cố ý trêu chọc người bên cạnh."Tiểu Trác, Văn Tiêu nói chúng ta đang phát cẩu lương kìa.""Biến đi!"Hai người đang bận rộn treo đèn lồng ở hậu viện, một chiếc lá hoè xoay vòng rồi rơi xuống đất. Ngay giây tiếp theo, một thiếu niên buộc tóc đuôi ngựa, cài phát quan, khoanh tay xuất hiện trước mặt họ."Ồ, còn tưởng ngươi không đến chứ?"Triệu Viễn Chu trêu chọc cố nhân.Ba người sớm đã hoá giải hiềm khích. Mặc dù Ly Luân đối diện với Trác Dực Thần vẫn có chút gượng gạo, nhưng càng nói chuyện lại càng thân quen hơn. Thậm chí, Triệu Viễn Chu còn từng ghen với Ly Luân, khiến Trác Dực Thần phải dỗ dành cả một đêm mới chịu nguôi ngoai."Sao có thể chứ?"Ly Luân vừa nói, vừa vung tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một chiếc lọ sứ nhỏ."Cái này cho ngươi."Gã đặt lọ thuốc vào tay Trác Dực Thần."Là phương thuốc ta xin từ gia gia, vết thương của ngươi bôi ba lần mỗi ngày, sẽ nhanh lành hơn."Sau trận chiến, Ly Luân thường xuyên đến Tập Yêu Ty đưa thuốc. Ban đầu, thiếu niên buộc tóc chỏm vẫn còn ngại ngùng, toàn để Triệu Viễn Chu đưa hộ."Chậc chậc chậc, xem ra quên luôn cố nhân ngày xưa rồi nhỉ?"Triệu Viễn Chu cười gian.Ly Luân liền vung cành hoè quất thẳng vào miệng hắn."Tiểu Trác~ Hắn bắt nạt ta kìa~"Đại yêu lập tức kéo vạt áo của Tiểu Trác đại nhân, bắt đầu làm nũng. Ly Luân trợn trắng mắt, suýt chút nữa là đảo luôn lên trời."Đừng làm loạn nữa, mau đưa thứ đó ra đi."Trác Dực Thần nhịn cười, xoa xoa mặt hắn."Ly Luân, cái này, cho ngươi."Triệu Viễn Chu đưa qua một thứ. Một chiếc trống bỏi mới tinh, giống hệt cái năm nào. Không cần nói gì thêm. Đối với Ly Luân, hắn hiểu, người bạn thân lớn lên cùng mình vẫn luôn ở đây.Trác Dực Thần lặng lẽ nhìn đôi thanh mai trúc mã từng chém giết nơi đại hoang, cuối cùng cũng có thể thẳng thắn với nhau. Như vậy mới đúng. Mọi thứ đều có thể trở về dáng vẻ tốt đẹp nhất.Sau khi treo xong đèn lồng, cả hai quay lại phòng. Sợ lạnh, Trác Dực Thần khoác thêm một chiếc áo choàng dày. Triệu Viễn Chu thấy gương mặt trắng trẻo kia vùi trong lớp lông mềm, trông đáng yêu vô cùng, liền tranh thủ lúc không ai để ý mà hôn trộm một cái lên khoé môi."Triệu Viễn Chu!""Sai rồi, sai rồi."(Lần sau vẫn dám!)"Bùi Tư Tịnh tỷ tỷ, tỷ mặc bộ này trông thật đẹp!"Thanh Canh và Phỉ vừa bước vào Tập Yêu Ty, đúng lúc gặp Bùi Tư Tịnh từ ngoài về, trong tay vẫn còn túi lớn túi nhỏ đồ Tết, phía sau là Tiểu Cửu và Bùi Tư Hằng.Cũng như mọi người ở Tập Yêu Ty, Thanh Canh lần đầu tiên thấy Bùi Tư Tịnh mặc áo tay rộng, không nhịn được mà cảm thán. Vị đại nhân luôn lạnh lùng ấy vậy mà cũng có lúc đỏ mặt khi được khen."Tỷ tỷ mặc bộ này thực sự rất đẹp."Bùi Tư Hằng đưa trâm ngọc vừa mua trên phố cho Bùi Tư Tịnh."Tỷ tỷ, cho tỷ này."Trác Dực Thần và Triệu Viễn Chu từ hậu viện trở lại, nhìn thấy Bùi Tư Tịnh mặc áo tay trộng bằng lụa được cắt may tỉ mỉ, cũng không khỏi tán thưởng."Là A Hằng nhờ người làm cho ta."Nghe vậy, Bùi Tư Hằng cười không khép miệng được, còn Bùi Tư Tịnh thì có chút ngại ngùng, vội kéo Văn Tiêu vào bếp giúp một tay."Phỉ! Ngươi cũng đến sao!"Trác Dực Thần có chút bất ngờ. Ban đầu y còn hơi tiếc nuối khi biết Phỉ không thể đến nhân gian, nhưng bây giờ lại thấy người có thể đến được Tập Yêu Ty, dĩ nhiên là vui mừng."Bạch Cửu điều chế được một loại dược hoàn có thể áp chế tà khí ôn dịch trên người ta. Dù chỉ có thể uống mỗi tháng một lần, nhưng sau khi uống có thể ở lại nhân gian ba đến bốn ngày."Phỉ hơi ngại ngùng, nắm chặt tay áo Thanh Canh."Tiểu bạch thỏ đúng là tiến bộ nhanh thật."Triệu Viễn Chu cảm thán, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng hừ giận của Bạch Cửu vang lên sau lưng."Đại yêu, ngươi dám xem thường ta?!"Sau một hồi trò chuyện, Trác Dực Thần cảm thấy khát, kéo Triệu Viễn Chu về bàn uống nước. Bờ môi đỏ thẫm sau khi chạm nước càng trở nên xinh đẹp, Triệu Viễn Chu liền ghé lại cắn một cái, lập tức bị Trác Dực Thần giáng cho một cái bạt tai không nặng không nhẹ."Biến đi!""Tiểu Trác không cần ta nữa sao~"Làm nũng là tuyệt chiêu của Triệu Viễn Chu, nếu không thì đoán xem hắn làm sao khiến Tiểu Trác đại nhân hết lần này đến lần khác bị dỗ đến mức mềm nhũn cả eo, hôm sau còn nằm lì trên giường không chịu dậy? "Cần ngươi, sao lại không cần ngươi chứ.""Tim của ta đều là của ngươi, sao ta có thể không cần ngươi."Trác Dực Thần bây giờ đã được nuông chiều đến mức có chút mềm mại, đôi khi cũng chủ động làm nũng với Triệu Viễn Chu."Ôm một cái, mệt rồi."Triệu Viễn Chu cúi người ôm y vào lòng, nghiêng đầu hôn lên sau gáy, cố ý dùng răng mài ra một vết đỏ."Chậc, ngươi đúng là không phân biệt trường hợp nữa rồi."Trác Dực Thần đẩy hắn ra, nhưng rồi lại chủ động đứng lên, hai người đối diện nhau. Y nâng khuôn mặt đã hôn vô số lần kia lên, cẩn thận đặt một nụ hôn lên đôi môi mềm mại."Sao vậy, còn sợ ta biến mất ngày nào đó à?"Triệu Viễn Chu trêu chọc người trong lòng, dùng ngón tay lau đi giọt nước nơi khóe mắt Trác Dực Thần."Ừm, sợ ngươi, tên đại yêu đầu óc không tốt trước đây cứ suốt ngày muốn chết, không cần ta nữa."Triệu Viễn Chu chợt nhớ đến ngày trở về từ cấm địa Băng Di. Khi đó, Trác Dực Thần giận dỗi hắn suốt quãng đường không nói một lời, nhưng bàn tay đang nắm chặt lấy tay hắn thì không buông lỏng dù chỉ một giây.Lúc về đến Tập Yêu Ty thì đã là đêm khuya. Mọi người đều quay về phòng nghỉ ngơi, Triệu Viễn Chu dặn dò Trác Dực Thần đóng cửa sổ cẩn thận kẻo nhiễm lạnh, sau đó quay người định rời đi."Triệu Viễn Chu."Trác Dực Thần giữ chặt không cho hắn đi, chưa kịp phản ứng đã bị tiểu long vừa mới ngưng kết yêu đan kéo thẳng lên giường."Ngươi đừng hòng đi, đầu ngươi có vấn đề sao? Hôm nay ngươi bị gì vậy? Ngươi điên rồi sao? Ngươi đến cứu ta làm gì? Nếu ngươi chết thì phải làm sao?!"Người trên người hắn khóc đến thảm thương, khiến Triệu Viễn Chu cứ có cảm giác mình đã làm ra chuyện gì tội lỗi lắm."Tiểu Trác, ta vẫn bình an đây mà."Triệu Viễn Chu thừa nhận, bây giờ nghĩ lại vẫn có chút sợ hãi. Nhưng khi đó, hắn tuyệt đối không thể bỏ mặc Trác Dực Thần một mình trong gió tuyết."Ngươi bình an, ngươi lần nào cũng bình an, ngươi có bao giờ xem mạng sống của chính mình là quan trọng không?"Trác Dực Thần kéo xuống đai lưng của Triệu Viễn Chu, cổ áo theo đó mở rộng, để lộ những vết bầm tím trên người hắn. Y biết trên lưng Triệu Viễn Chu còn có những vết sẹo đáng sợ hơn nữa. Y không dám nhìn. Y sợ, chỉ cần nhìn một chút, Triệu Viễn Chu sẽ càng đau hơn.Đêm hôm đó, chính Trác Dực Thần là người khơi mào ngọn lửa. Y chủ động hôn lên, kỹ thuật hôn còn non nớt đến mức tự mình đỏ mặt trước."Triệu Viễn Chu," y gọi hắn: "Ôm ta đi."Triệu Viễn Chu thực sự ôm lấy y.Nếu làm đau y thì liền ôm vào lòng dỗ dành.Dù con yêu này không chịu nghe lời, nhưng khi Trác Dực Thần xấu hổ đến mức không dám nhìn hắn, Triệu Viễn Chu sẽ ôm y thật chặt, nhỏ nhẹ trêu ghẹo, ép y phải ngước đôi mắt phủ sương mù kia lên nhìn hắn.Đôi môi mềm mại lướt qua những vết sẹo trên người hắn, nước mắt thi nhau rơi xuống khi y siết chặt vòng tay ôm lấy hắn.Đêm đó, ánh trăng rất đẹp.Sau khi thu dọn xong, Trác Dực Thần co mình trong lòng Triệu Viễn Chu, eo vẫn còn ê ẩm, bên trên phủ một bàn tay ấm áp đang nhẹ nhàng xoa dịu."Triệu Viễn Chu, từ giờ ngươi phải bên ta cả đời rồi." Giọng y có chút khàn, nguyên nhân thì không khó đoán."Ngươi ngủ với ta rồi, đời này ngươi chính là của Trác Dực Thần ta.""Được, cả đời này sẽ ở bên Tiểu Trác."Trăng treo giữa bầu trời.Triệu Viễn Chu lại nhớ đến khuôn mặt non nớt mà hắn nhìn thấy khi còn bị tà khí khống chế. Người trong lòng dường như đã ngủ say. Hắn khẽ đặt một nụ hôn lên trán y, nhẹ nhàng thở dài. Cảm giác tội lỗi trong lòng không sao kiềm chế nổi. Không cần Trác Dực Thần nói, hắn cũng cam tâm tình nguyện ở bên y suốt đời."Triệu Viễn Chu."Người trong lòng đột nhiên mở mắt, ánh nhìn tinh ranh."Ngươi vừa lén hôn ta.""Ừ, ta chỉ muốn hôn ngươi thôi."Triệu Viễn Chu mặt không đỏ, tim không loạn. Về khoản trêu ghẹo, Tiểu Trác vẫn còn kém hắn một bậc."Ai rảnh nói mấy chuyện này với ngươi." Trác Dực Thần rúc sâu vào lòng hắn hơn, lẩm bẩm: "Được rồi, đừng có mà ngồi đó tự trách nữa, ngươi đâu có làm sai gì."Triệu Viễn Chu không đáp, chỉ là siết chặt vòng tay ôm lấy y."Nhưng ta đã hủy hoại cuộc sống trước kia của ngươi.""Ta nợ ngươi quá nhiều, ngươi đáng lẽ phải sống vô tư vô lo, trở thành một con người bình thường, hạnh phúc.""Nếu không phải vì ta...""Dừng lại."Trác Dực Thần nắm lấy tay Triệu Viễn Chu, chạm nhẹ vào mắt mình, rồi lại chạm vào mắt hắn."Trong mắt ta có ngươi, trong mắt ngươi có ta.""Ta không biết cuộc sống không có ngươi sẽ thế nào, nhưng ít nhất hiện tại, ngươi chính là toàn bộ thế giới của ta."Y ngẫm nghĩ một chút, rồi nói thêm: "Nhưng đúng là ngươi vẫn còn nợ ta.""Bởi vì ngươi lúc nào cũng muốn chết, hôm nay còn ngốc nghếch chạy đi cứu ta, suýt chút nữa ta đã mất ngươi rồi."Trong ánh mắt y, nụ cười rực rỡ như nở rộ. Triệu Viễn Chu hiểu rõ tính cách của y.Nếu không để y bắt hắn đền bù một chút, chắc chắn hắn sẽ cứ ôm mãi cảm giác tội lỗi ấy. Thế nên, y dứt khoát mượn chuyện hôm nay để đòi nợ."Vậy Tiểu Trác đại nhân dạy ta đi, ta phải trả thế nào đây?""Triệu Viễn Chu, ngươi nợ ta, phải dùng từng cái ôm của cả đời này để trả.""Tiểu Trác có thể nói cho ta biết, ta phải trả bao nhiêu năm không?"Dưới ánh trăng, thiếu niên khẽ mở môi đỏ."Mỗi một năm."..."Mau lại đây! Bánh chẻo chín rồi!!!"Bạch Cửu gọi mọi người đến bàn.Anh Lỗi, Tề tiểu thư và Nhiễm Di từ bếp mang ra những chiếc bánh chẻo còn nóng hổi. Phỉ và Thanh Canh giúp bày giấm, ớt, dầu thơm và các loại gia vị khác. Anh Chiêu tết cho Ly Luân một búi tóc đuôi ngựa thật đẹp, còn cài thêm một chiếc chuông nhỏ hình lá hoè – quà Trác Dực Thần tặng.Văn Tiêu và Bùi Tư Tịnh đều đã thay xiêm y mới, thoa lên má chút phấn hồng hiếm khi dùng. Bùi Tư Hằng ngồi cạnh tỷ tỷ, giúp cô cài lại trâm ngọc.Trác Dực Thần và Triệu Viễn Chu nắm tay nhau, cùng hòa vào không khí ấm áp của nhân gian này."Trước cửa có một miếng ngọc bội!"Bạch Cửu cầm một miếng ngọc tinh xảo quay lại bàn. Cùng với ngọc bội, còn có một phong thư."Ai gửi cái này vậy?""Có khi nào là Thừa Hoàng không!""Thật hay giả đó, mau mau mau, xem thư viết gì đi!""Ngọc bội tặng cho Trác Dực Thần và Chu Yếm, điêu khắc thô sơ, mong hai ngươi lượng thứ. Đã quen đón năm mới ở Đại Hoang rồi, lần này không xuống nhân gian nữa. Chúc mọi người năm mới vui vẻ, vạn sự như ý."Cuối thư chỉ ghi hai chữ: Thừa Hoàng."Đúng là Thừa Hoàng rồi!""Hắn mà cũng biết khắc ngọc sao!""Hắn làm được con rối, thì khắc ngọc cũng đâu có khó.""A Hằng, sao đệ biết?""Trước đây, sau khi làm xong ta, hắn rảnh rỗi không có gì làm liền nhặt đá dưới đất lên khắc, ta đều nhìn thấy cả.""Tiểu Trác, đại yêu, mau xem ngọc bội đi!"Mọi ánh mắt đồng loạt dán vào miếng ngọc mượt mà kia."Là hai mảnh! Hợp lại thành một!""Đó là bách niên hảo hợp!"Bạch Cửu vừa nuốt một miếng chè hạnh nhân vừa lẩm bẩm."Tiểu Cửu!"Cả bàn cười ầm lên, mặt Trác Dực Thần lập tức đỏ bừng."Thừa Hoàng lão nhân gia đúng là có lòng rồi."Triệu Viễn Chu đùa vui, cất kỹ ngọc bội, cùng Trác Dực Thần đeo lên thắt lưng.Ngoài phố, tiếng pháo đã vang lên. Năm mới đến rồi."Nào nào nào, nâng chén!"Quan tâm gì chứ? Người, thần, yêu, hay nửa thần nửa yêu, thì sao nào?Pháp lý nhân gian có muôn vàn, nhưng chẳng thắng nổi một câu "cam tâm tình nguyện."Chống lại trời, chẳng khó.Pháo hoa nở rộ trên bầu trời, pháo nổ giòn giã ngoài sân. Chén rượu va nhau, một năm mới bắt đầu."Chúc mừng năm mới!!!"END.
Kết truyện là đêm giao thừa sum vầy, coi như là một bài văn mừng năm mới nhé.Niên thượng đại yêu × Niên hạ Tiểu Trác"Đồng Chu Cộng Dực"—một cặp đôi niên thượng siêu ngọt ngào!Chào mừng đến với câu chuyện về hai người cứng đầu nhưng lại ngoan ngoãn ôm nhau!
0."Triệu Viễn Chu, những gì ngươi nợ ta, hãy dùng mỗi cái ôm trong quãng đời còn lại để trả." "Tiểu Trác có thể nói cho ta biết, ta phải trả bao nhiêu năm không?" "Mỗi năm."
1.Đối với Trác Dực Thần, định nghĩa của một cái ôm vốn dĩ rất đơn giản—chẳng qua chỉ là cảm giác ấm áp, an tâm, giống như lúc nhỏ mỗi dịp năm mới được ca ca ôm vào lòng. Cho đến khi y gặp phải một con đại yêu mặt dày không biết xấu hổ."Tiểu Trác đại nhân, vừa rồi chúng ta đã ôm nhau rồi. Ta nghĩ chắc ngươi không phải loại người vô tình vô nghĩa chứ?"Lúc nãy giao chiến bị thương cũng chẳng nặng, nhưng lại bị cái tên lắm mồm này làm cho đau hơn."Im miệng." "Tuân lệnh."Vừa rồi, Ly Luân nhập vào thân thể Tề tiểu thư, giao chiến một trận kịch liệt với đám người của Tập Yêu Ty. Trác Dực Thần nhảy lên thuyền, thân hình suýt lảo đảo, ngay cả kiếm cũng chưa kịp xuất chiêu. Nếu thế này mà rơi xuống nước thì cũng đáng lắm. Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, một bàn tay ấm áp đã xuyên qua lớp y phục, giữ chặt eo y. Triệu Viễn Chu chống chiếc ô cũ đã gặp lần đầu, giúp y vững lại.Hai từ "cảm ơn" nghẹn lại nơi cổ họng, không sao nói ra được. Cũng vì thế mà có màn Triệu Viễn Chu trêu chọc y "Chẳng lẽ Tiểu Trác đại nhân là người vô tình vô nghĩa?"Lắm lời, chẳng đứng đắn tí nào. Khoé môi người kia vẫn còn dính vết máu. Trác Dực Thần chính là điển hình của miệng cứng lòng mềm, khó chịu ném qua một chiếc khăn tay."Miệng có máu kìa.""Tiểu Trác đại nhân đang quan tâm ta sao?"Khoé môi Trác Dực Thần giật một cái. Y thực sự rất muốn vả cho tên này một bạt tai."Đồ thần kinh."Y xoay người bước đi, chỉ để lại con đại yêu nào đó đứng nguyên tại chỗ, bất đắc dĩ lắc đầu bật cười. Chiếc khăn mềm mại lướt qua khoé môi, để lại một làn hương nhàn nhạt.Cũng chính vì thế mà sau này, khi Anh Lỗi hỏi Tiểu Trác đại nhân có mùi gì, Triệu Viễn Chu không chút do dự đáp ngay."Rất dễ chịu."..."Không cần."Người lớn tuổi hơn nhìn thiếu niên lạnh giọng từ chối, chỉ đành bất đắc dĩ, không cho phản kháng mà nắm lấy bàn tay đang bị thương của y. Hai lòng bàn tay áp sát nhau, ngón tay đan chặt. Luồng yêu khí đỏ quét qua rồi lặng xuống. Vết thương vốn còn đóng vảy máu đã hoàn toàn lành lại.Trác Dực Thần đỏ bừng vành tai, sắc hồng như cánh hoa đào thấm nước.Y không muốn thừa nhận rằng khi yêu khí chữa trị vết thương, cơn đau không thể tránh khỏi khiến y vô thức siết chặt đầu ngón tay đang đặt trên mu bàn tay người kia. Người kia rõ ràng cảm nhận được động tác ấy, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm lên mu bàn tay y, như đang vỗ về, lại mang theo chút xót xa khó nhận ra...."Tiểu Trác đại nhân, ngươi có biết rằng có nhiều cách để ôm nhau không?"Dù gì thì người này cũng vừa giúp y trị thương xong, Trác Dực Thần hiếm khi kiên nhẫn hỏi lại: "Vậy còn có những cách nào?""Ôm nhau có thể khiến người ta cảm thấy ấm áp, cảm thấy an tâm."Trác Dực Thần hừ một tiếng, buông một câu cụt lủn: "Trả lời không đúng trọng tâm."Người bên cạnh lại không nói gì nữa.Trác Dực Thần không nhịn được ngẩng đầu nhìn. Bình thường lắm lời thế mà giờ lại yên tĩnh như vậy?"Ngươi nhìn cái gì?"Ngẩng đầu lên liền phát hiện Triệu Viễn Chu đang lặng lẽ nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay y."Ta đang nghĩ không biết tay Tiểu Trác đại nhân đã lành chưa?""Tay còn đang nắm trong tay ngươi, ngươi tự mình không biết à?"Triệu Viễn Chu khẽ nhướng mày, không đáp. Văn Tiêu và Bùi Tư Tịnh đang trò chuyện cũng im lặng. Tiểu Cửu đang bận rộn lục lọi hộp thuốc cũng dừng tay. Cả bọn đồng loạt quay lại nhìn Trác Dực Thần."Tay còn đang nắm trong tay ngươi."Ý thức được bản thân vừa buột miệng nói gì, Trác Dực Thần lập tức không biết phải nhìn vào đâu. Y trừng mắt lườm Triệu Viễn Chu một cái, vứt lại hai chữ "vô sỉ", rồi xách kiếm đi thẳng đến bên xe ngựa."Hắn ngượng rồi." Triệu Viễn Chu tỏ vẻ vô tội."Chẳng phải do đại yêu ngươi trêu sao?"Bạch Cửu bấy giờ mới lên tiếng, một câu nói làm cả đám không ai tiếp được. Văn Tiêu kéo Bùi Tư Tịnh sang một bên cười trộm. Triệu Viễn Chu thì tấm tắc khen."Tiểu Cửu à, tuổi còn nhỏ mà hiểu biết nhiều ghê.""Tiểu Cửu!"Trác Dực Thần tức tốc quay lại, mặt nóng ran nhưng chẳng biết làm gì."Đừng có nói bậy!""Tiểu Trác đại nhân à, đừng chấp nhặt trẻ con, trẻ con nói gì chẳng tính mà."Triệu Viễn Chu không biết từ đâu lôi ra một quả đào, thảnh thơi cắn một miếng. Vị ngọt thanh tỏa ra trong không khí."Đúng là khỉ mà, giỏi tìm đào thật đấy." Trác Dực Thần vốn đã khó chịu, lạnh giọng buông một câu."Là vượn, vượn trắng."Triệu Viễn Chu vẫn ra vẻ vô tội, tiện thể lắc lắc quả đào trong tay."Nếu Tiểu Trác muốn ăn, ta không ngại cùng ăn chung đâu.""Ngươi bị bệnh à?"Trác Dực Thần thực sự bị cái tên mặt dày này làm cho phát bực.Vụ án thủy quái kết thúc thuận lợi, Sùng Võ Doanh nhất thời cũng không tìm thêm được rắc rối nào khác, khiến Tập Yêu Ty yên bình được vài ngày.Sau khi ca ca và phụ thân rời đi, Tập Yêu Ty mất đi không khí náo nhiệt vốn có, trở nên yên tĩnh đến mức chẳng còn hơi người. Trác Dực Thần đã quen với điều này. Những lúc rảnh rỗi, y thường ngồi trước bàn, nhấp trà, lật xem những ván cờ cũ đặt trên bàn.Y thích chơi cờ. Những quân cờ đen trắng đan xen, công thủ đan cài, thế trận giằng co khiến tâm trí con người trở nên tĩnh lặng. Chỉ là trong Tập Yêu Ty chẳng có mấy ai thích chơi cờ, Văn Tiêu cũng không hứng thú lắm, nên phần lớn thời gian, Trác Dực Thần chỉ có thể lặng lẽ xoay quân cờ trong tay, chậm rãi nghiền ngẫm những nước đi trên bàn cờ."Tiểu Trác đại nhân."Giọng nói quen thuộc vang lên. Hiếm khi người này không nằm lười trên cây. Trác Dực Thần quay đầu đối diện với Triệu Viễn Chu."Ngươi đến làm gì?"Triệu Viễn Chu bước đến ngồi đối diện, nhẹ nhàng đặt một quân cờ trắng xuống bàn cờ."Không biết Tiểu Trác đại nhân có hứng thú đấu với bản đại yêu một ván không?"Trác Dực Thần đáp trả ngay, dứt khoát đặt một quân cờ đen xuống."Không ngờ một con khỉ như ngươi cũng biết chơi cờ.""Là vượn, vượn trắng!""Câm miệng đi!"Qua lại vài nước, Triệu Viễn Chu ung dung dùng quân trắng bao vây quân đen ở trung tâm bàn cờ của Trác Dực Thần."Tiểu Trác đại nhân, ngươi vẫn cần luyện thêm.""Tâm phục khẩu phục."Trác Dực Thần không phải kẻ không chịu thua. Triệu Viễn Chu đi cờ dứt khoát, công không hấp tấp, thủ không bối rối, bản thân thực sự chưa bằng.Hai người cùng thu dọn bàn cờ. Trác Dực Thần thoáng ngây người, chợt nhớ lại những ngày còn nhỏ. Khi ấy, mọi chuyện đều nhẹ nhàng, vô tư. Y thường quấn lấy ca ca bắt dạy cờ, ca ca sẽ cố ý nhường một ván để chọc y vui vẻ. Bất giác, y nghĩ, liệu ngày xưa ở Đại Hoang, Triệu Viễn Chu cũng từng có những ngày tháng an nhiên như vậy không?Đầu ngón tay y bất chợt chạm phải một thứ ấm nóng. Trác Dực Thần bừng tỉnh, vội vàng rụt tay khỏi bàn cờ."Ngươi làm gì đấy!""Tiểu Trác đại nhân oan uổng ta quá, rõ ràng là ngươi thất thần, cầm nhầm quân cờ, sao có thể trách ta?"Y cúi nhìn, quả thật trong tay là một quân cờ trắng. Triệu Viễn Chu không tiếp tục trêu chọc nữa, thu dọn bàn cờ rồi xoay người rời đi. Chỉ là khi bước đến cửa, y lại quay đầu, nhẹ giọng dặn dò."Dạo này trời lạnh, Tiểu Trác đại nhân nhớ mặc thêm áo.""Ai cần ngươi lo.""Tiểu Trác thật biết phụ lòng hảo ý của ta.""Ôm nhau có thể khiến người ta cảm thấy ấm áp, cảm thấy an tâm."Lời nói của Triệu Viễn Chu lại vang lên trong đầu Trác Dực Thần. Y buộc phải thừa nhận rằng, ngày hôm đó, khi Triệu Viễn Chu nắm lấy tay y, yêu khí đỏ rực bao phủ, điều y cảm nhận được lại là một sự ấm áp lạ kỳ. Trong khoảnh khắc ấy, y đã tham luyến sự ấm áp này.Khi Triệu Viễn Chu nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay, trái tim vốn dĩ đầy ngượng ngùng của Trác Dực Thần bỗng yên tĩnh lại. Tựa như lúc này, y không còn phải gánh trên lưng mối huyết thù sâu nặng, còn Triệu Viễn Chu cũng chỉ là một người bạn, không phải kẻ thù đã giết hại thân nhân của y. Là ấm áp, là an yên."Ta muốn bù đắp cho ngươi, muốn trả lại sự ấm áp mà ta đã hủy hoại."Về sau, Triệu Viễn Chu ôm lấy y, dưới ánh trăng, những sợi tóc bạc bên thái dương của đại yêu phủ lên một tầng sáng dịu dàng."Ta hy vọng ngươi có thể sống nhẹ nhàng, bình thường, luôn có hơi ấm bên cạnh, có thể an nhiên chìm vào giấc ngủ."Dẫu cho bao năm trôi qua, Triệu Viễn Chu vẫn luôn áy náy về những hậu quả mà sát khí cuồng loạn của mình đã gây ra. Khoảnh khắc ấy, người từng trải này lại trở nên giống như một đứa trẻ.Trác Dực Thần chủ động ôm lấy Triệu Viễn Chu. Như vô số lần trước, y chạm lên môi hắn, lặp đi lặp lại lời thì thầm."Ngươi đừng tự trách. Ngươi không sai."
2.Yêu hóa khiến mọi người trong Tập Yêu Ty trở tay không kịp. Mưa lớn như bóng đen đè nặng lên tâm trí Trác Dực Thần.Đôi mắt y trong cơn mưa đầy mông lung, tròng mắt yêu hóa thành sắc lam băng lạnh lẽo. Y nghe người ta kể lại rằng mình đã làm bị thương Anh Lỗi, đã giết chết kẻ canh đêm. Y quay đầu nhìn Triệu Viễn Chu đang nửa ôm nửa đỡ lấy mình. Mưa và nước mắt cùng nhau đập vào trái tim Triệu Viễn Chu.Một người vừa yêu hóa xong căn bản không thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Khi ngất đi rồi tỉnh lại, y đã nằm giữa trời mưa lạnh lẽo. Triệu Viễn Chu gần như lao đến, vội vã ôm lấy thân thể run rẩy của y, ôm chặt người đang hoang mang vào lòng. Triệu Viễn Chu không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy. Ánh mắt của một con thú nhỏ mơ hồ, lặp đi lặp lại câu hỏi."Ta có phải đã trở thành thứ mà ta căm ghét nhất hay không?"Câu hỏi tàn nhẫn đến mức khiến Triệu Viễn Chu nghẹn thở.Thân thể mất hết sức lực ngã về phía trước, Triệu Viễn Chu vội vàng đỡ lấy thân hình mỏng manh kia, chỉ có thể bất lực vỗ nhẹ lưng khi y nôn khan đến run rẩy.Nếu ích kỷ một chút, hắn nên cảm thấy nhẹ nhõm. Nhẹ nhõm vì thiếu niên từng xem hắn là kẻ thù cuối cùng cũng hiểu được sự bất lực khi bị lệ khí điều khiển. Nhưng giờ khắc này, Triệu Viễn Chu chỉ mong rằng cả đời này Trác Dực Thần sẽ không bao giờ phải hiểu. Hắn thà rằng để thiếu niên này mãi mãi coi mình là kẻ thù, chỉ cần đổi lại y có thể sống một đời bình yên."Tiểu Trác."Trước khi bước vào đại lao, hắnđã chuẩn bị cả một tràng dài lời muốn nói. Chỉ trách mình năm đó không đọc nhiều sách vở hơn, bởi vì lúc này, mọi lời nói đều chẳng khác gì con sông cạn khô trước mặt.Trong nhà lao từng giam giữ hắn năm đó, giờ lại nhốt người mà hắn luôn đặt trong tim. Ánh đèn trong đại lao u ám lạnh lẽo, nhưng khi rọi lên người Trác Dực Thần, lại trở nên dịu dàng. Dưới ánh sáng xanh nhạt ấy, Triệu Viễn Chu bỗng cảm thấy cảnh tượng này chẳng khác nào việc giam cầm một vị thần minh trong lồng sắt."Tiểu Trác."Lần thứ hai hắn cất giọng gọi y. Hắn nhìn thấy đôi mắt đẫm nước của thiếu niên, sáng rực nhưng sâu thẳm khô cằn, khiến hắn mất kiểm soát mà nghẹn giọng. Mọi lời đã chuẩn bị đều không thể thốt ra. Triệu Viễn Chu bấm quyết, xuyên qua song sắt, nhanh chóng ôm lấy thiếu niên vỡ vụn vào lòng."Triệu Viễn Chu."Hắn chưa từng thấy Trác Dực Thần như thế này. Mỏng manh đến mức còn khiến người ta xót xa hơn cả những đốm sáng tàn lụi khi yêu quái chết đi. Người trong vòng tay hắn run rẩy, không thể ngăn được tiếng nấc nghẹn ngào. Thậm chí y còn không bật khóc thành tiếng, chỉ buông lỏng bản thân trong vòng tay của kẻ thù, như một con thuyền lênh đênh quá lâu ngoài biển khơi, cuối cùng cũng tìm thấy bến cảng."Triệu Viễn Chu, ôm ta đi."Thần minh nhẹ nhàng ngã vào vòng tay hắn, chầm chậm giơ tay ôm lấy hắn, tựa như đang bảo vệ ánh sáng duy nhất trong bóng tối. Ôm thật dịu dàng, nhưng trong đó lại ẩn chứa nỗi sợ hãi, sợ rằng chỉ trong giây tiếp theo, ánh sáng này sẽ vụt mất."Ta ở đây, ta ở đây."Triệu Viễn Chu lặp đi lặp lại hai chữ ấy.Thần linh ơi, xin hãy để ta được ở bên hắn cả đời. Dù là yêu hay hận, dù là kẻ thù một đời cũng được. Chỉ cần có thể ôm hắn một lần, vậy là đủ rồi.
3.Trác Dực Thần không giỏi ăn nói, ít nhất thì bản thân y cũng công nhận điều đó. Ngoại trừ với người thân, y hiếm khi nói những lời tình cảm.Cũng giống như khi Triệu Viễn Chu đứng ra chặn lại những lời mắng nhiếc dành cho y, y chỉ có thể rơi nước mắt, nhưng lại chẳng biết làm sao để nói một câu cảm ơn. Người mà y vừa yêu vừa hận, lúc này đang chắn trước mặt, mang theo sát khí ngùn ngụt, chỉ vì đau lòng thay y mà chịu hết những tổn thương. Y muốn nói một câu cảm ơn, nhưng lại cảm thấy hai chữ này quá nhẹ, quá nhẹ. Như bông tuyết rơi, còn chưa kịp chạm vào lòng bàn tay, đã tan biến vào không trung."Nhưng bây giờ, ta hiểu ngươi rồi, Triệu Viễn Chu."Y thậm chí có chút cảm kích sự xuất hiện của Ly Luân. Nhờ vậy, vào một ngày mưa lớn tương tự, y có thể thuận miệng mà nói ra lời vẫn luôn giấu trong tim.Không còn trốn tránh nữa, Trác Dực Thần biết rõ, khi cất giọng nói ra câu đó, y chưa từng chắc chắn và thản nhiên đến vậy. Y nghĩ, cuối cùng mình cũng hiểu được sự bất lực của Triệu Viễn Chu. May mắn thay, y đã hiểu."Triệu Viễn Chu, ta bây giờ đã hiểu ngươi rồi."Dưới ánh trăng, mọi thứ đều yên bình và đẹp đẽ. Người vẫn luôn thích nằm trên cây lười biếng giờ đây lại ngồi ngay trước mặt y, vành mắt đỏ hoe, tựa hồ muốn khóc.Đừng khóc, đừng khóc. Triệu Viễn Chu, từ nay về sau, ta muốn ngươi mãi mãi vui vẻ.Còn chưa kịp nói ra những lời ấy, nước mắt đã rơi trước một bước, rơi thẳng xuống tim Trác Dực Thần. Y mở miệng, như mọi lần mà trêu chọc Triệu Viễn Chu, nhưng lần này, không thể tránh khỏi nghẹn giọng."Sao thế, đại yêu vạn năm cũng bị ta làm cảm động đến phát khóc à?"Nước mắt của Triệu Viễn Chu chưa bao giờ nhiều như vậy. Trác Dực Thần nhất thời hoảng hốt, bước lên phía trước, vùi đầu vào lòng Triệu Viễn Chu, siết chặt vòng tay ôm lấy hắn."Đừng khóc, đừng khóc."Y muốn nói rằng: "Đôi mắt ngươi không nên dùng để khóc."Nhưng y—Tiểu Trác đại nhân mặt mỏng—thật sự không nói nổi những lời như thế. Vậy nên, y dứt khoát tiến gần hơn, dùng bờ môi non nớt của mình hôn đi những giọt nước mắt còn đọng trên gương mặt hắn.Những lời chẳng thể nói thành lời, ta tin rằng ngươi sẽ hiểu.Mưa rơi nhiều ngày liền, khiến không khí đêm nay tràn ngập hơi lạnh ẩm ướt. Cơ thể mới vừa yêu hóa xong tất nhiên không chịu nổi cái lạnh này.Triệu Viễn Chu cuối cùng cũng ngừng khóc, bộ dạng lưu manh vốn có cũng quay trở lại theo. Vành mắt còn đỏ hoe, hắn đã bắt đầu trêu ghẹo người trong lòng."Tiểu Trác, ngươi có phiền nếu ta ở lại phòng ngươi tối nay để dưỡng sức không?"Trác Dực Thần giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ một cái vào người Triệu Viễn Chu."Cút đi, không đứng đắn gì cả."Không khí lạnh khiến lồng ngực Trác Dực Thần đau nhói, y co người lại, khẽ kéo tay áo Triệu Viễn Chu."Vào phòng đi, bên ngoài lạnh quá, ta chịu không nổi."Giây tiếp theo, y liền bị bế ngang lên. Trong cơn hoảng hốt, hai tay vô thức vòng lấy cổ Triệu Viễn Chu. Đến khi nhận thức được tư thế của mình, mặt y lập tức nóng bừng lên."Triệu Viễn Chu!""Tiểu Trác đại nhân, cách ôm có rất nhiều kiểu, đây cũng tính là một trong số đó."Tên này thật sự... Khóc xong là lại bắt đầu gây chuyện ngay được.Ấm áp, an tâm.Khoảng cách từ đây đến phòng không xa, mà khoảng cách giữa Trác Dực Thần và trái tim Triệu Viễn Chu cũng gần như vậy. Sau khi yêu hóa, nhiệt độ cơ thể y có chút thấp hơn bình thường. Lúc này, dựa vào Triệu Viễn Chu, bàn tay y dần dần cảm nhận được hơi ấm quay trở lại."Tiểu Trác, ngươi muốn nhìn trái tim ta sao?"Vào đến phòng, Triệu Viễn Chu đặt Trác Dực Thần xuống giường, định xoay người lấy áo khoác dày hơn cho y. Nhưng chẳng hiểu sao, Trác Dực Thần lại kéo hắn lại, dùng chút sức liền khiến Triệu Viễn Chu ngồi xuống bên cạnh mình. Y nâng tay lên, bàn tay vừa mới sưởi ấm trong lòng Triệu Viễn Chu nhẹ nhàng áp lên ngực hắn.Dưới lớp vải áo, bên dưới làn da, y cảm nhận được một trái tim nóng bỏng, đang đập từng nhịp mạnh mẽ."Tiểu Trác, ngươi muốn nhìn trái tim ta sao?"Triệu Viễn Chu đặt tay lên mu bàn tay y, khẽ nghiêng người trêu ghẹo."Tiểu Trác, trái tim ta, mãi mãi thuộc về ngươi.""Thật không?"Thật, Tiểu Trác đại nhân tin ta đi.""Vậy được, ta muốn trái tim của Triệu Viễn Chu mãi mãi nóng bỏng."Trác Dực Thần nói rất nghiêm túc, không phải đùa cợt. Ánh mắt y dịu dàng, tựa như dòng nước suối mát chảy qua lòng người, mềm mại mà ngọt ngào, khiến Triệu Viễn Chu nhất thời hoảng hốt."Tiểu Trác..."Hắn không biết nên nói gì, chỉ có thể ôm chặt Trác Dực Thần vào lòng. Lực ôm có chút quá mạnh, Trác Dực Thần vỗ nhẹ lưng hắn, ra hiệu ôm nhẹ lại."Triệu Viễn Chu, từ bây giờ trở đi, ta không cho phép ngươi chết thì ngươi không được chết."Y chạm vào lồng ngực Triệu Viễn Chu, gõ nhẹ từng nhịp."Những ý nghĩ muốn chết, hãy bỏ đi. Triệu Viễn Chu, ngươi không được chết."Sau khi cãi nhau với Ly Luân, trên đường quay về Tập Yêu Ty, trời vẫn không ngừng đổ mưa. Bùn đất vấy bẩn lối đi, cũng tựa như mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu y. Y chợt nhớ đến lời Anh Chiêu từng nói."Ta biết hận ý trong lòng ngươi khó mà nguôi ngoai, nhưng Triệu Viễn Chu cũng chỉ là một kẻ đáng thương bị số phận trói buộc. Hắn bị lệ khí điều khiển, hoàn toàn không phải ý muốn của hắn.""Những năm qua, Triệu Viễn Chu đã chịu đủ giày vò, nội tâm hắn đau khổ không kém gì ngươi."Lúc đó, y chỉ cảm thấy Anh Chiêu đang biện hộ cho Triệu Viễn Chu. Y hiểu rõ Triệu Viễn Chu bất đắc dĩ trở thành vật chứa của lệ khí, nhưng mối thù giết chết người thân vẫn luôn ám ảnh y. Y không nghĩ mình cần phải thương hại Triệu Viễn Chu, lại càng không có cái gọi là thấu hiểu.Y không thể tha thứ cho Triệu Viễn Chu, cũng như không thể tha thứ cho chính mình vì đã làm tổn thương Anh Lỗi. Sự thật là Triệu Viễn Chu đã giết người, và đó là điều Trác Dực Thần không thể phủ nhận. Nhưng y không dám tưởng tượng, sau khi Triệu Viễn Chu tỉnh lại, nhìn thấy hai bàn tay đầy máu, hắn sẽ kinh hoàng và tuyệt vọng đến mức nào.Y từng để ý, Triệu Viễn Chu có một thói quen—một ngày rửa tay còn nhiều hơn cả nữ nhi. Về sau, y từng hỏi Triệu Viễn Chu tại sao lại như vậy. Triệu Viễn Chu chỉ cười khẽ, nói rằng hắn luôn cảm thấy trên tay mình có mùi máu tanh không thể rửa sạch.Người và yêu đều như một tờ giấy, màu sắc của tờ giấy chính là bản chất của họ. Màu nền của Triệu Viễn Chu, chưa bao giờ là khát máu hay đại yêu cực ác. Đó là sự thiện lương, là sự dịu dàng. Là đại yêu Chu Yếm, người từng mang nụ cười mà đi vào cái chết để chuộc tội...."Tiểu Trác, ngươi đã từng thề rồi, ta dạy ngươi cách sử dụng Vân Quang Kiếm, thì ngươi phải giết ta."Triệu Viễn Chu kéo Trác Dực Thần đứng dậy, hắn đặt tay phải của Trác Dực Thần vào thế cầm kiếm, mũi kiếm chỉ thẳng vào tim mình. Sau đó, hắn nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của người trước mặt, mạnh mẽ đâm kiếm về phía tim."Triệu Viễn Chu!"Có lẽ vì dùng sức quá mạnh, Triệu Viễn Chu loạng choạng mất thăng bằng, ngã về phía trước. Trác Dực Thần hoảng hốt ôm chầm lấy hắn, rồi siết chặt vòng tay, không chịu buông ra."Tiểu Trác."Người vừa nãy còn cố tình cầm kiếm đâm vào tim mình, giờ đây lại mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ lưng y."Giả thôi, giả thôi mà."Trác Dực Thần áp tay lên lồng ngực Triệu Viễn Chu, thậm chí không dám dùng tay phải, vì dường như trong lòng bàn tay y vẫn còn vang vọng tiếng kiếm ngân."Tiểu Trác, đến lúc giết ta, nhớ ôm ta như vậy nhé.""Câm miệng!""Tiểu Trác không muốn ôm ta sao?"Người này vẫn cười cợt, cứ như thể đang bàn về một chuyện tầm thường chẳng khác nào bữa tối ngày mai ăn gì."Kiếm đâm vào tim ngươi, ta ôm ngươi thì đau lắm.""Vậy thì không ôm."Trác Dực Thần thực sự tức giận. Người này rốt cuộc là không hiểu, hay đang giả vờ không hiểu đây?"Triệu Viễn Chu, ta không muốn ngươi chết!"Một người mỏng manh như Trác Dực Thần, vậy mà lúc này gần như gào lên những lời trong lòng. Tại sao người này cứ khăng khăng tìm đến cái chết như vậy? Trác Dực Thần không cần Triệu Viễn Chu chuộc tội gì cả. Y chỉ muốn kẻ đã khổ sở suốt mấy vạn năm kia, từ nay về sau được sống thật tốt."Tiểu Trác, Băng Di tộc đời đời giết yêu quái cực ác, đó là thiên mệnh.""Đó là lời nguyền."Dù đang khóc, y vẫn muốn sửa lại câu từ cho đúng. Khiến Triệu Viễn Chu nhất thời vừa buồn cười, vừa bất lực."Dù sao đi nữa, số phận đã được trời định sẵn, không phải sao?"Mấy vạn năm nay, Triệu Viễn Chu đã sớm chấp nhận vận mệnh của mình—một yêu quái cực ác. Hắn không sợ chết, có lẽ, đối với hắn mà nói, chết là một sự giải thoát."Chống lại thiên mệnh, không hề khó."Từng chữ, từng nét, khắc sâu vào tim Triệu Viễn Chu.Đây là một tư thế có phần vụng về. Phần lớn thời gian, đều là Trác Dực Thần ôm lấy Triệu Viễn Chu. Giống như ngày hôm đó trong nhà lao. Trác Dực Thần rúc người vào lòng Triệu Viễn Chu, hai tay ôm chặt lấy eo hắn, vùi đầu vào hõm cổ ấm áp. Triệu Viễn Chu chỉ lặng lẽ vỗ về lưng y, từng chút một dỗ dành, cho đến khi thiếu niên ngừng khóc.Một tư thế vừa mang đến cảm giác an toàn, vừa phù hợp với hình tượng một kẻ trưởng thành như Triệu Viễn Chu, và một Trác Dực Thần nhỏ hơn vài tuổi. Người lớn tuổi hơn luôn mang đến cảm giác an tâm, khiến người trẻ hơn như Trác Dực Thần có thể hoàn toàn bộc lộ sự yếu mềm và ấm ức của mình.Lúc này, Triệu Viễn Chu cũng đang ôm Trác Dực Thần như vậy. Giống như một kẻ bị tổn thương cuối cùng cũng tìm được chỗ dựa, hoàn toàn phó thác bản thân cho người trước mặt, muốn vùi mình vào lồng ngực Trác Dực Thần để tìm kiếm chút hơi ấm. Cũng giống như những lần Trác Dực Thần rơi vào tuyệt vọng, đau khổ, đều sẽ lao vào lòng Triệu Viễn Chu, lần này, Triệu Viễn Chu cũng đã làm vậy.Yêu quái thường ngày luôn cợt nhả, chẳng bao giờ tỏ ra sợ hãi trước bất cứ điều gì, giờ đây lại gỡ bỏ mọi lớp ngụy trang cứng cỏi, phơi bày phần yếu đuối nhất trước mặt Trác Dực Thần.Hắn không mong Trác Dực Thần đau lòng vì mình, chỉ là... hắn sợ. Sợ bản thân thực sự chết đi. Sợ bản thân sẽ không bao giờ còn được nhìn thấy thiếu niên từng thề sẽ giết hắn, nhưng giờ đây lại kiên định nói rằng muốn đối đầu với thiên mệnh vì hắn. Hắn bắt đầu sợ cái chết.Ba vạn bốn ngàn tuổi, đại yêu Chu Yếm... lại sợ mình sẽ không còn cảm nhận được hơi ấm của một cái ôm nữa.Trác Dực Thần bắt chước Triệu Viễn Chu, vỗ nhẹ lên lưng hắn. Y nghe thấy giọng nói run rẩy vang lên bên tai mình."Trác Dực Thần, ôm chặt ta."Nước mắt của họ thấm ướt bờ vai đối phương.(BGM đề cử: 《小诗句》)
Không cần quá bận tâm đến quá trình trận chiến, chỉ cần biết rằng—yêu tà đã bị tiêu trừ, mọi sự bình an.Cả Tập Yêu Ty náo nhiệt tưng bừng, đêm ba mươi Tết, tất nhiên phải vui vẻ đón giao thừa. Ban đầu, Triệu Viễn Chu và Trác Dực Thần cũng định giúp mọi người chuẩn bị, nhưng cuối cùng lại bị chặn lại bằng lý do—"Vết thương do trận chiến quá nặng, không thể làm việc nặng nhọc."Anh Lỗi bận rộn trong bếp. Việc mua nguyên liệu vốn là nhiệm vụ của cậu, nhưng Trác Dực Thần sợ cậu bận quá, nên giao lại cho Bạch Cửu."A a a hu hu hu, Tiểu Trác ca ca, huynh không thương ta nữa rồi!!!"Tiếng kêu thảm thiết vang lên, đúng lúc dọa hai người vừa bước vào cửa—Nhiễm Di và Tề tiểu thư—sợ đến run cả người.Cuối cùng, sau một hồi dỗ dành của Trác Dực Thần và Triệu Viễn Chu, Bạch Cửu mới chịu kéo Bùi Tư Hằng ra phố cùng mình. Đừng hỏi tại sao. Hỏi chính là Bùi Tư Tịnh cũng vừa hay định ra ngoài mua đồ, tiện thể đi cùng Tiểu Cửu, đúng lúc luôn.(Bùi Tư Hằng: "Ta không phải bị ép buộc đâu!")"Tiểu Trác đại nhân!"Anh Lỗi bưng một đĩa bánh táo đỏ mới làm, hào hứng chạy đến trước mặt Trác Dực Thần."Công thức mới của ta đấy! Vỏ mềm dẻo, ngọt thơm, nhân táo đỏ đậm đà nhưng không ngấy. Nếm thử đi!"Anh Chiêu vừa giúp Anh Lỗi buộc lại tóc xong, trên bím tóc có gắn một quả bông xù, chính là thứ mà mấy hôm trước Trác Dực Thần chọn cho cậu khi đi dạo phố."Ngon lắm! Tiểu Sơn Thần của chúng ta càng ngày càng giỏi bếp núc rồi!"Trác Dực Thần thích ăn bánh ngọt, đặc biệt là bánh do Anh Lỗi làm, so với ngoài hàng thì ngon hơn nhiều. Triệu Viễn Chu đưa cho y một ly trà nóng."Cẩn thận kẻo nghẹn."Anh Lỗi nhếch môi cười gian, sau một tràng "chậc chậc chậc", bồi thêm một câu."Đại yêu và Tiểu Trác đại nhân quả nhiên ân ái thật nha."Nói xong liền nhanh chân chuồn mất. Hỏi tại sao cậu lại chạy? Bởi vì cậu vừa thấy Nhiễm Di và Tề tiểu thư đi tới, cố tình nói lớn cho hai người kia nghe."Anh Lỗi!"Trác Dực Thần đỏ bừng cả mặt. Tề tiểu thư khẽ đưa tay che miệng cười, cùng Nhiễm Di ngồi xuống."Trác đại nhân, thứ này tặng ngươi."Trên tay Nhiễm Di là một túi hương tinh xảo."Đây là gì?""Túi hương là do ta may, bên trong là hương liệu mà Nhiễm Di dùng pháp thuật điều chế. Có tác dụng an thần, mang theo bên mình hoặc treo trong phòng có thể xua đuổi ác mộng." Tề tiểu thư dịu dàng giải thích.Trác Dực Thần rõ ràng có chút bối rối. Y luôn như vậy mỗi khi nhận quà, cứ cảm thấy hơi ngại ngùng."Nhận đi, lần trước ngươi cứu bọn họ mà, chỉ là một cái túi hương thôi, không cần khách sáo."Triệu Viễn Chu cười, vỗ nhẹ mu bàn tay y."Cảm ơn các ngươi."Trác Dực Thần ngượng ngùng cúi đầu nhận lấy, nhẹ giọng nói lời cảm tạ.Tề tiểu thư đứng dậy định vào bếp giúp một tay, Nhiễm Di cũng đi theo.Hôm nay, Tập Yêu Ty đã mời rất nhiều người cùng ăn bữa cơm tất niên, chỉ dựa vào Anh Lỗi và người của Trác phủ e là không đủ để xoay sở."Tiểu Trác, Đại yêu, mau lại đây!"Văn Tiêu đứng ở cửa gọi họ. Hai người vừa bước đến, liền thấy trong tay Văn Tiêu ôm đầy đèn lồng lớn nhỏ, bên cạnh còn có một túi pháo dài, và cả pháo hoa mà Tiểu Cửu vẫn mong chờ."Chọn vài cái đèn lồng treo lên cây ở hậu viện đi, cho thêm phần rực rỡ."Nói xong, Văn Tiêu lại sực nhớ ra điều gì đó, cười bảo."À đúng rồi, Đào Nguyên Cư cũng đã treo đèn lồng đấy."Triệu Viễn Chu hơi ngạc nhiên: "Đào Nguyên Cư cũng treo sao?!"Ban đầu, bọn họ định đến Đào Nguyên Cư ở ngoài thành để đón Tết. Nhưng sau khi suy nghĩ lại, thấy rằng bạn bè mời đến khá đông, nên đành quyết định ở lại Tập Yêu Ty."Ta nghĩ dù không đến đó, nhưng Đào Nguyên Cư cũng nên có chút không khí năm mới, liền nhờ Văn Tiêu giúp một tay."Trác Dực Thần nghiêng đầu nhìn Triệu Viễn Chu. Khác với mọi khi, có lẽ vì đã trải qua một trận sinh ly tử biệt, cách y bày tỏ tình cảm dường như đã không còn dè dặt như trước nữa, thậm chí đôi khi còn có chút rõ ràng đến mức chói mắt."Được rồi, được rồi, muốn phát cẩu lương thì đừng làm ngay trước mặt ta, mau đi treo đèn lồng đi!"Văn Tiêu trêu chọc hai người.Triệu Viễn Chu chẳng hề bận tâm, thậm chí còn cố ý trêu chọc người bên cạnh."Tiểu Trác, Văn Tiêu nói chúng ta đang phát cẩu lương kìa.""Biến đi!"Hai người đang bận rộn treo đèn lồng ở hậu viện, một chiếc lá hoè xoay vòng rồi rơi xuống đất. Ngay giây tiếp theo, một thiếu niên buộc tóc đuôi ngựa, cài phát quan, khoanh tay xuất hiện trước mặt họ."Ồ, còn tưởng ngươi không đến chứ?"Triệu Viễn Chu trêu chọc cố nhân.Ba người sớm đã hoá giải hiềm khích. Mặc dù Ly Luân đối diện với Trác Dực Thần vẫn có chút gượng gạo, nhưng càng nói chuyện lại càng thân quen hơn. Thậm chí, Triệu Viễn Chu còn từng ghen với Ly Luân, khiến Trác Dực Thần phải dỗ dành cả một đêm mới chịu nguôi ngoai."Sao có thể chứ?"Ly Luân vừa nói, vừa vung tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một chiếc lọ sứ nhỏ."Cái này cho ngươi."Gã đặt lọ thuốc vào tay Trác Dực Thần."Là phương thuốc ta xin từ gia gia, vết thương của ngươi bôi ba lần mỗi ngày, sẽ nhanh lành hơn."Sau trận chiến, Ly Luân thường xuyên đến Tập Yêu Ty đưa thuốc. Ban đầu, thiếu niên buộc tóc chỏm vẫn còn ngại ngùng, toàn để Triệu Viễn Chu đưa hộ."Chậc chậc chậc, xem ra quên luôn cố nhân ngày xưa rồi nhỉ?"Triệu Viễn Chu cười gian.Ly Luân liền vung cành hoè quất thẳng vào miệng hắn."Tiểu Trác~ Hắn bắt nạt ta kìa~"Đại yêu lập tức kéo vạt áo của Tiểu Trác đại nhân, bắt đầu làm nũng. Ly Luân trợn trắng mắt, suýt chút nữa là đảo luôn lên trời."Đừng làm loạn nữa, mau đưa thứ đó ra đi."Trác Dực Thần nhịn cười, xoa xoa mặt hắn."Ly Luân, cái này, cho ngươi."Triệu Viễn Chu đưa qua một thứ. Một chiếc trống bỏi mới tinh, giống hệt cái năm nào. Không cần nói gì thêm. Đối với Ly Luân, hắn hiểu, người bạn thân lớn lên cùng mình vẫn luôn ở đây.Trác Dực Thần lặng lẽ nhìn đôi thanh mai trúc mã từng chém giết nơi đại hoang, cuối cùng cũng có thể thẳng thắn với nhau. Như vậy mới đúng. Mọi thứ đều có thể trở về dáng vẻ tốt đẹp nhất.Sau khi treo xong đèn lồng, cả hai quay lại phòng. Sợ lạnh, Trác Dực Thần khoác thêm một chiếc áo choàng dày. Triệu Viễn Chu thấy gương mặt trắng trẻo kia vùi trong lớp lông mềm, trông đáng yêu vô cùng, liền tranh thủ lúc không ai để ý mà hôn trộm một cái lên khoé môi."Triệu Viễn Chu!""Sai rồi, sai rồi."(Lần sau vẫn dám!)"Bùi Tư Tịnh tỷ tỷ, tỷ mặc bộ này trông thật đẹp!"Thanh Canh và Phỉ vừa bước vào Tập Yêu Ty, đúng lúc gặp Bùi Tư Tịnh từ ngoài về, trong tay vẫn còn túi lớn túi nhỏ đồ Tết, phía sau là Tiểu Cửu và Bùi Tư Hằng.Cũng như mọi người ở Tập Yêu Ty, Thanh Canh lần đầu tiên thấy Bùi Tư Tịnh mặc áo tay rộng, không nhịn được mà cảm thán. Vị đại nhân luôn lạnh lùng ấy vậy mà cũng có lúc đỏ mặt khi được khen."Tỷ tỷ mặc bộ này thực sự rất đẹp."Bùi Tư Hằng đưa trâm ngọc vừa mua trên phố cho Bùi Tư Tịnh."Tỷ tỷ, cho tỷ này."Trác Dực Thần và Triệu Viễn Chu từ hậu viện trở lại, nhìn thấy Bùi Tư Tịnh mặc áo tay trộng bằng lụa được cắt may tỉ mỉ, cũng không khỏi tán thưởng."Là A Hằng nhờ người làm cho ta."Nghe vậy, Bùi Tư Hằng cười không khép miệng được, còn Bùi Tư Tịnh thì có chút ngại ngùng, vội kéo Văn Tiêu vào bếp giúp một tay."Phỉ! Ngươi cũng đến sao!"Trác Dực Thần có chút bất ngờ. Ban đầu y còn hơi tiếc nuối khi biết Phỉ không thể đến nhân gian, nhưng bây giờ lại thấy người có thể đến được Tập Yêu Ty, dĩ nhiên là vui mừng."Bạch Cửu điều chế được một loại dược hoàn có thể áp chế tà khí ôn dịch trên người ta. Dù chỉ có thể uống mỗi tháng một lần, nhưng sau khi uống có thể ở lại nhân gian ba đến bốn ngày."Phỉ hơi ngại ngùng, nắm chặt tay áo Thanh Canh."Tiểu bạch thỏ đúng là tiến bộ nhanh thật."Triệu Viễn Chu cảm thán, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng hừ giận của Bạch Cửu vang lên sau lưng."Đại yêu, ngươi dám xem thường ta?!"Sau một hồi trò chuyện, Trác Dực Thần cảm thấy khát, kéo Triệu Viễn Chu về bàn uống nước. Bờ môi đỏ thẫm sau khi chạm nước càng trở nên xinh đẹp, Triệu Viễn Chu liền ghé lại cắn một cái, lập tức bị Trác Dực Thần giáng cho một cái bạt tai không nặng không nhẹ."Biến đi!""Tiểu Trác không cần ta nữa sao~"Làm nũng là tuyệt chiêu của Triệu Viễn Chu, nếu không thì đoán xem hắn làm sao khiến Tiểu Trác đại nhân hết lần này đến lần khác bị dỗ đến mức mềm nhũn cả eo, hôm sau còn nằm lì trên giường không chịu dậy? "Cần ngươi, sao lại không cần ngươi chứ.""Tim của ta đều là của ngươi, sao ta có thể không cần ngươi."Trác Dực Thần bây giờ đã được nuông chiều đến mức có chút mềm mại, đôi khi cũng chủ động làm nũng với Triệu Viễn Chu."Ôm một cái, mệt rồi."Triệu Viễn Chu cúi người ôm y vào lòng, nghiêng đầu hôn lên sau gáy, cố ý dùng răng mài ra một vết đỏ."Chậc, ngươi đúng là không phân biệt trường hợp nữa rồi."Trác Dực Thần đẩy hắn ra, nhưng rồi lại chủ động đứng lên, hai người đối diện nhau. Y nâng khuôn mặt đã hôn vô số lần kia lên, cẩn thận đặt một nụ hôn lên đôi môi mềm mại."Sao vậy, còn sợ ta biến mất ngày nào đó à?"Triệu Viễn Chu trêu chọc người trong lòng, dùng ngón tay lau đi giọt nước nơi khóe mắt Trác Dực Thần."Ừm, sợ ngươi, tên đại yêu đầu óc không tốt trước đây cứ suốt ngày muốn chết, không cần ta nữa."Triệu Viễn Chu chợt nhớ đến ngày trở về từ cấm địa Băng Di. Khi đó, Trác Dực Thần giận dỗi hắn suốt quãng đường không nói một lời, nhưng bàn tay đang nắm chặt lấy tay hắn thì không buông lỏng dù chỉ một giây.Lúc về đến Tập Yêu Ty thì đã là đêm khuya. Mọi người đều quay về phòng nghỉ ngơi, Triệu Viễn Chu dặn dò Trác Dực Thần đóng cửa sổ cẩn thận kẻo nhiễm lạnh, sau đó quay người định rời đi."Triệu Viễn Chu."Trác Dực Thần giữ chặt không cho hắn đi, chưa kịp phản ứng đã bị tiểu long vừa mới ngưng kết yêu đan kéo thẳng lên giường."Ngươi đừng hòng đi, đầu ngươi có vấn đề sao? Hôm nay ngươi bị gì vậy? Ngươi điên rồi sao? Ngươi đến cứu ta làm gì? Nếu ngươi chết thì phải làm sao?!"Người trên người hắn khóc đến thảm thương, khiến Triệu Viễn Chu cứ có cảm giác mình đã làm ra chuyện gì tội lỗi lắm."Tiểu Trác, ta vẫn bình an đây mà."Triệu Viễn Chu thừa nhận, bây giờ nghĩ lại vẫn có chút sợ hãi. Nhưng khi đó, hắn tuyệt đối không thể bỏ mặc Trác Dực Thần một mình trong gió tuyết."Ngươi bình an, ngươi lần nào cũng bình an, ngươi có bao giờ xem mạng sống của chính mình là quan trọng không?"Trác Dực Thần kéo xuống đai lưng của Triệu Viễn Chu, cổ áo theo đó mở rộng, để lộ những vết bầm tím trên người hắn. Y biết trên lưng Triệu Viễn Chu còn có những vết sẹo đáng sợ hơn nữa. Y không dám nhìn. Y sợ, chỉ cần nhìn một chút, Triệu Viễn Chu sẽ càng đau hơn.Đêm hôm đó, chính Trác Dực Thần là người khơi mào ngọn lửa. Y chủ động hôn lên, kỹ thuật hôn còn non nớt đến mức tự mình đỏ mặt trước."Triệu Viễn Chu," y gọi hắn: "Ôm ta đi."Triệu Viễn Chu thực sự ôm lấy y.Nếu làm đau y thì liền ôm vào lòng dỗ dành.Dù con yêu này không chịu nghe lời, nhưng khi Trác Dực Thần xấu hổ đến mức không dám nhìn hắn, Triệu Viễn Chu sẽ ôm y thật chặt, nhỏ nhẹ trêu ghẹo, ép y phải ngước đôi mắt phủ sương mù kia lên nhìn hắn.Đôi môi mềm mại lướt qua những vết sẹo trên người hắn, nước mắt thi nhau rơi xuống khi y siết chặt vòng tay ôm lấy hắn.Đêm đó, ánh trăng rất đẹp.Sau khi thu dọn xong, Trác Dực Thần co mình trong lòng Triệu Viễn Chu, eo vẫn còn ê ẩm, bên trên phủ một bàn tay ấm áp đang nhẹ nhàng xoa dịu."Triệu Viễn Chu, từ giờ ngươi phải bên ta cả đời rồi." Giọng y có chút khàn, nguyên nhân thì không khó đoán."Ngươi ngủ với ta rồi, đời này ngươi chính là của Trác Dực Thần ta.""Được, cả đời này sẽ ở bên Tiểu Trác."Trăng treo giữa bầu trời.Triệu Viễn Chu lại nhớ đến khuôn mặt non nớt mà hắn nhìn thấy khi còn bị tà khí khống chế. Người trong lòng dường như đã ngủ say. Hắn khẽ đặt một nụ hôn lên trán y, nhẹ nhàng thở dài. Cảm giác tội lỗi trong lòng không sao kiềm chế nổi. Không cần Trác Dực Thần nói, hắn cũng cam tâm tình nguyện ở bên y suốt đời."Triệu Viễn Chu."Người trong lòng đột nhiên mở mắt, ánh nhìn tinh ranh."Ngươi vừa lén hôn ta.""Ừ, ta chỉ muốn hôn ngươi thôi."Triệu Viễn Chu mặt không đỏ, tim không loạn. Về khoản trêu ghẹo, Tiểu Trác vẫn còn kém hắn một bậc."Ai rảnh nói mấy chuyện này với ngươi." Trác Dực Thần rúc sâu vào lòng hắn hơn, lẩm bẩm: "Được rồi, đừng có mà ngồi đó tự trách nữa, ngươi đâu có làm sai gì."Triệu Viễn Chu không đáp, chỉ là siết chặt vòng tay ôm lấy y."Nhưng ta đã hủy hoại cuộc sống trước kia của ngươi.""Ta nợ ngươi quá nhiều, ngươi đáng lẽ phải sống vô tư vô lo, trở thành một con người bình thường, hạnh phúc.""Nếu không phải vì ta...""Dừng lại."Trác Dực Thần nắm lấy tay Triệu Viễn Chu, chạm nhẹ vào mắt mình, rồi lại chạm vào mắt hắn."Trong mắt ta có ngươi, trong mắt ngươi có ta.""Ta không biết cuộc sống không có ngươi sẽ thế nào, nhưng ít nhất hiện tại, ngươi chính là toàn bộ thế giới của ta."Y ngẫm nghĩ một chút, rồi nói thêm: "Nhưng đúng là ngươi vẫn còn nợ ta.""Bởi vì ngươi lúc nào cũng muốn chết, hôm nay còn ngốc nghếch chạy đi cứu ta, suýt chút nữa ta đã mất ngươi rồi."Trong ánh mắt y, nụ cười rực rỡ như nở rộ. Triệu Viễn Chu hiểu rõ tính cách của y.Nếu không để y bắt hắn đền bù một chút, chắc chắn hắn sẽ cứ ôm mãi cảm giác tội lỗi ấy. Thế nên, y dứt khoát mượn chuyện hôm nay để đòi nợ."Vậy Tiểu Trác đại nhân dạy ta đi, ta phải trả thế nào đây?""Triệu Viễn Chu, ngươi nợ ta, phải dùng từng cái ôm của cả đời này để trả.""Tiểu Trác có thể nói cho ta biết, ta phải trả bao nhiêu năm không?"Dưới ánh trăng, thiếu niên khẽ mở môi đỏ."Mỗi một năm."..."Mau lại đây! Bánh chẻo chín rồi!!!"Bạch Cửu gọi mọi người đến bàn.Anh Lỗi, Tề tiểu thư và Nhiễm Di từ bếp mang ra những chiếc bánh chẻo còn nóng hổi. Phỉ và Thanh Canh giúp bày giấm, ớt, dầu thơm và các loại gia vị khác. Anh Chiêu tết cho Ly Luân một búi tóc đuôi ngựa thật đẹp, còn cài thêm một chiếc chuông nhỏ hình lá hoè – quà Trác Dực Thần tặng.Văn Tiêu và Bùi Tư Tịnh đều đã thay xiêm y mới, thoa lên má chút phấn hồng hiếm khi dùng. Bùi Tư Hằng ngồi cạnh tỷ tỷ, giúp cô cài lại trâm ngọc.Trác Dực Thần và Triệu Viễn Chu nắm tay nhau, cùng hòa vào không khí ấm áp của nhân gian này."Trước cửa có một miếng ngọc bội!"Bạch Cửu cầm một miếng ngọc tinh xảo quay lại bàn. Cùng với ngọc bội, còn có một phong thư."Ai gửi cái này vậy?""Có khi nào là Thừa Hoàng không!""Thật hay giả đó, mau mau mau, xem thư viết gì đi!""Ngọc bội tặng cho Trác Dực Thần và Chu Yếm, điêu khắc thô sơ, mong hai ngươi lượng thứ. Đã quen đón năm mới ở Đại Hoang rồi, lần này không xuống nhân gian nữa. Chúc mọi người năm mới vui vẻ, vạn sự như ý."Cuối thư chỉ ghi hai chữ: Thừa Hoàng."Đúng là Thừa Hoàng rồi!""Hắn mà cũng biết khắc ngọc sao!""Hắn làm được con rối, thì khắc ngọc cũng đâu có khó.""A Hằng, sao đệ biết?""Trước đây, sau khi làm xong ta, hắn rảnh rỗi không có gì làm liền nhặt đá dưới đất lên khắc, ta đều nhìn thấy cả.""Tiểu Trác, đại yêu, mau xem ngọc bội đi!"Mọi ánh mắt đồng loạt dán vào miếng ngọc mượt mà kia."Là hai mảnh! Hợp lại thành một!""Đó là bách niên hảo hợp!"Bạch Cửu vừa nuốt một miếng chè hạnh nhân vừa lẩm bẩm."Tiểu Cửu!"Cả bàn cười ầm lên, mặt Trác Dực Thần lập tức đỏ bừng."Thừa Hoàng lão nhân gia đúng là có lòng rồi."Triệu Viễn Chu đùa vui, cất kỹ ngọc bội, cùng Trác Dực Thần đeo lên thắt lưng.Ngoài phố, tiếng pháo đã vang lên. Năm mới đến rồi."Nào nào nào, nâng chén!"Quan tâm gì chứ? Người, thần, yêu, hay nửa thần nửa yêu, thì sao nào?Pháp lý nhân gian có muôn vàn, nhưng chẳng thắng nổi một câu "cam tâm tình nguyện."Chống lại trời, chẳng khó.Pháo hoa nở rộ trên bầu trời, pháo nổ giòn giã ngoài sân. Chén rượu va nhau, một năm mới bắt đầu."Chúc mừng năm mới!!!"END.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me