TruyenFull.Me

[Đồng Chu Cộng Dực] Trans - Fic Dài

Thay đổi vận mệnh (4)

verdelya


Sáng sớm hôm sau, Trác Dực Thần chào từ biệt Bạch Trạch Thần Nữ rồi tiến thẳng vào Đại Hoang, hướng đến Ly Luân để trấn áp Địa Hoè Giang Cốc!

Ly Luân kiếp trước tội ác chồng chất, bản tính yêu quái quá rõ ràng, thiếu đi nhân tính. Hắn từng trải qua quá nhiều điều xấu xa, lại bất hòa với bạn bè vì bất đồng quan điểm, rồi đoạn tuyệt quan hệ. Từ đó, hắn luôn tìm kiếm tự do, thà chết trong vinh quang còn hơn sống mòn trong tù ngục. Cuối cùng, hắn cũng chết một cách bi tráng.

Khi Trác Dực Thần vừa đến cửa động, một móng vuốt lao tới. Y khẽ nhún chân lùi lại, tay kia vẫn giữ chặt hộp thức ăn.

"Nếu chủ nhân của ngươi còn muốn được tự do, thì đừng hành động hấp tấp."

"Ngạo Nhân! Trở lại!"

Một giọng nói trầm thấp từ bên trong vọng ra:

"Hậu duệ Băng Di – người thuộc Trác gia."

Ngạo Nhân thu móng vuốt, bước lùi vào bóng tối nhưng vẫn giữ tư thế phòng thủ, đôi mắt đầy cảnh giác. Trác Dực Thần vén dây leo chắn lối, cúi người bước vào trong. Ánh sáng trở nên mờ nhạt. Trên bệ đá không xa, Ly Luân ngồi vắt chân đầy ngạo mạn, ánh mắt đầy khinh thường.

"Một kẻ thần hồn tan vỡ, sống chẳng bao lâu nữa mà cũng đến đây sao?"

"Thật tệ! So với trước đây còn kém xa."

Trác Dực Thần không để tâm đến lời chế nhạo, chỉ lặng lẽ quan sát xung quanh, rồi ngẩng lên nhìn nguồn sáng duy nhất từ trên cao. Ngạo Nhân ngồi xổm trong tư thế sẵn sàng tấn công, ánh mắt sắc lạnh như sói hoang chờ lệnh.

"Cây hoè thuộc âm, một khi đã thấy ánh dương rạng rỡ, bầu trời bao la, sao còn chịu bị giam cầm trong chốn nhỏ bé này?"

Giọng y trầm mặc, pha chút tiếc nuối.

"Ngươi biết gì mà dám suy đoán về ta?"

Ly Luân giận dữ, mắt lóe lên vẻ khó hiểu.

"Chỉ là một kẻ phàm nhân mà dám luận bàn về yêu quái ngàn năm như ta sao?"

"Vết thương của ngươi là do Mộc Bất Tẫn gây ra."

"Triệu Viễn Chu không hề biết mình đã làm ngươi bị thương. Ta có thể giúp ngươi loại bỏ dư hỏa của Mộc Bất Tẫn."

Trác Dực Thần nhíu mày, thực sự không muốn giao tiếp với người có tính cách như Ly Luân.

"Ly Luân sống đầy mâu thuẫn: Không muốn làm người, chỉ muốn làm yêu quái, nhưng lại khao khát được thừa nhận."

"Giống như một đứa trẻ bướng bỉnh, cố tình thu hút sự chú ý, nhưng cách làm lại độc ác và tàn nhẫn hơn nhiều."

Nghe đến đây, Ly Luân sững sờ, kinh ngạc vì đối phương biết bí mật của mình.

"Triệu Viễn Chu nói cho ngươi biết sao?"

"Không đúng! Hắn còn không biết. Ngươi làm sao biết được?"

Hắn nhìn Trác Dực Thần với ánh mắt đầy cảnh giác.

"Đại nhân?"

Ngạo Nhân khẽ hỏi ý Ly Luân có nên giết kẻ trước mặt.

Ly Luân ra hiệu trấn an. Cuộc đối thoại giờ đã bình đẳng hơn. Trác Dực Thần thấy vậy thầm thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng mọi chuyện sẽ khó khăn hơn nhiều. Y đưa hộp thức ăn tới trước, cố gắng làm dịu không khí.

"Đây là chút quà gặp mặt."

Ngạo Nhân nhìn Ly Luân chờ lệnh. Dù không hiểu, nhưng hắn gật đầu ra hiệu cho Ngạo Nhân nhận lấy. Ngạo Nhân cẩn thận đem hộp thức ăn đến đặt trước mặt Ly Luân rồi mở ra. Bên trong là một ít đồ ăn của nhân gian.

Trác Dực Thần hơi nhướng mày, thầm quan sát phản ứng của Ly Luân để tính bước tiếp theo.

"Không cần bận tâm vì sao ta biết."

"Ta không hiểu ngươi, nhưng ta cũng coi như hiểu rõ ngươi."

"Triệu Viễn Chu luôn coi ngươi là bạn."

"Giam giữ ngươi ở đây cũng để làm chậm vết thương, tránh cho ngươi mất mạng."

"Tất nhiên, cũng là để trừng phạt ngươi."

Những lời này như tiếng sét ngang tai khiến Ly Luân choáng váng. Dù từng có suy nghĩ tương tự, nhưng vì đã đoạn tuyệt với Triệu Viễn Chu, hắn không dám tin điều đó.

"Hừ! Chỉ là kéo dài hơi tàn, chi bằng sống hết mình, chết trong vinh quang."

Hắn bật cười tự giễu, ngẩng đầu nhìn ánh sáng le lói từ trên cao, giơ tay muốn chạm tới. Ngạo Nhân nắm lấy vạt áo Ly Luân, đôi mắt đầy lo lắng. Nếu Ly Luân chết, nàng cũng không muốn sống một mình. Ly Luân cảm nhận được, không cần nhìn cũng biết là ai. Hắn mỉm cười, nắm lấy tay Ngạo Nhân, ánh mắt dịu lại.

Trác Dực Thần đã sớm nhận ra mối liên hệ đặc biệt giữa hai người: Nương tựa, bảo vệ và nguyện sống chết có nhau. Y khẽ thở dài, rút kiếm Vân Quang, chĩa thẳng về phía Ly Luân.

Ngạo Nhân cảm nhận được luồng khí lạnh và tiếng rít của lưỡi kiếm, lập tức quay người trong tư thế sẵn sàng tấn công.

Ly Luân giơ tay đặt lên sau cổ Ngạo Nhân, giải trừ thế tấn công của nàng, Ngạo Nhân bất ngờ quay đầu nhìn.

"Ngươi là... Trác Dực Thần? Ngươi muốn gì? Giúp ta thì ta cần phải trả giá gì?" Ly Luân cúi người về phía trước, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào người đối diện, rơi vào thế tranh cãi và cảnh giác.

Trác Dực Thần xoay cổ tay, thử vận chuyển lực Băng Di, liếc mắt nhìn Ly Luân: "Ta giúp ngươi vì Triệu Viễn Chu, vì không muốn ngươi tiếp tục giết người. Điều kiện là ở đây ngươi và Ngạo Nhân sẽ bị giam giữ nghìn năm."

"Nhưng có thể chuộc tội. Sau này ta sẽ giết kẻ đã bắt và luyện quái. Ta tin ngươi cũng muốn hắn chết."

Ly Luân giật mình đứng bật dậy, nhanh như chớp lao đến trước mặt Trác Dực Thần, định bóp cổ y.

Lúc này, Triệu Viễn Chu vội vàng đến nơi, nhìn thấy Ly Luân tấn công Trác Dực Thần, hắn hoảng hốt, phản xạ theo bản năng dùng chuyển di, ôm chặt lấy Trác Dực Thần, dùng chiếc ô ngăn cản tay Ly Luân.

Tuy nhiên, Ly Luân căn bản không có ý tấn công Trác Dực Thần, hắn bị lực lượng yêu quái của Triệu Viễn Chu đẩy lùi. Ngạo Nhân kịp thời chạy đến, đỡ lấy Ly Luân, vẻ mặt đầy lo lắng, nghiến răng không hài lòng nhìn về phía đối diện.

"Đại nhân, ngài sao rồi? Ta sẽ truyền yêu lực cho ngài." Cô thử truyền yêu lực cho Ly Luân.

Ly Luân lắc đầu, ngăn tay Ngạo Nhân lại, ánh mắt đầy thất vọng nhìn về phía đối diện, bạn bè? Liệu còn là bạn bè thật sự không?

Sau khi bị đẩy ra, Triệu Viễn Chu mới nhận ra Ly Luân không hề có ý tấn công, chính hắn đã hiểu lầm.

Trác Dực Thần cũng bị cuộc tấn công bất ngờ này làm cho giật mình, chứng kiến tình hình này, y thở dài một hơi, đẩy Triệu Viễn Chu ra.

"Đừng lo về Triệu Viễn Chu, lúc nãy ta đã nói sao? Kẻ tội đồ ấy thật sự vẫn còn sống, nếu gia đình ta không kịp giết hắn, thì coi như là một phần của ngươi. Để ngươi chuộc tội và giảm án một trăm năm, nếu ngươi giết hắn, án tù sẽ giảm một nửa."

Y cầm kiếm Vân Quang, tiến lên vài bước, dừng lại ngoài phạm vi an toàn của Ngạo Nhân.

Triệu Viễn Chu trước đó cảm thấy áy náy vì đã hiểu lầm Ly Luân, nhưng nghe Trác Dực Thần nhắc đến tội đồ và án tù, hắn không hiểu sao mình lại không biết chuyện này.

"Tiểu Trác, cái gì là tội đồ, án tù gì vậy..." Hắn bước vài bước tới gần Trác Dực Thần.

"Không cần ngươi nói, ta sẽ tự tay giết hắn, xé xác hắn ra." Ly Luân nói với giọng lạnh lùng và tàn nhẫn.

Trác Dực Thần kéo Triệu Viễn Chu lại, ngắt lời hắn, "Được rồi, vậy cứ thế mà làm, ký kết máu đi, ta sẽ giúp ngươi giải trừ nỗi đau do Mộc Bất Tẫn gây ra."

"Ngươi cần phải ở đây hết án, cùng chúng ta truy bắt Ôn Tông Du, giảm án một trăm năm. Nếu giết Ôn Tông Du, án tù sẽ giảm xuống còn năm trăm năm."

Sau đó, Trác Dực Thần lấy ra tờ giấy khế ước đã ký tên và ấn dấu tay sẵn, đưa cho Ly Luân. Triệu Viễn Chu nhìn thấy cảnh này đột ngột, nhanh đến mức hắn chưa kịp phản ứng, chỉ kịp ghép nối vài suy nghĩ.

Ngạo Nhân định lấy tờ khế ước, nhưng Ly Luân lắc đầu, bước tới ký tên và ấn dấu tay vào đó. Ngạo Nhân theo sát sau, ký tên và ấn tay vào tờ giấy.

Ly Luân không kịp ngăn cản, sau đó cầm tay Ngạo Nhân, nhẹ nhàng lau vết thương của cô. "Ngươi không cần phải ở lại trong ngục với ta."

Triệu Viễn Chu muốn nói gì đó, nhưng lại ngừng lại. Hắn nhìn vào người bạn của mình, người không thèm nhìn hắn, rồi lại nhìn Trác Dực Thần, người đang tự ý ký kết khế ước mà không thèm để ý đến hắn.

Lúc đó, hắn cảm thấy mình thật thừa thãi, không thể chen vào một câu nào, thậm chí Ngạo Nhân còn có vẻ quan trọng hơn hắn.

Trác Dực Thần tỉ mỉ xem qua tất cả nội dung, bao gồm cả chữ ký và dấu tay cuối cùng, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, giải quyết được một vấn đề lớn, rồi đưa tay đưa tờ giấy cho Triệu Viễn Chu.

"Cất đi, đề phòng bị phá hủy!" Sau đó đẩy Triệu Viễn Chu ra, bước về phía trước vài bước, chuẩn bị tư thế.

"Ly Luân, chiêu kiếm của ta gọi là Lưu Vân Dẫn Độ, truyền từ tổ tiên Băng Di, dùng để tách rời thần hồn, tự nhiên cũng có thể giúp ngươi tách bỏ tàn hỏa Mộc Bất Tẫn còn bám vào cơ thể ngươi."

Trác Dực Thần vung kiếm, lao về phía Ly Luân. "Cẩn thận đừng làm tổn thương hắn!"

Ly Luân kịp thời đẩy Ngạo Nhân ra, một mình đối mặt với Trác Dực Thần, vì đã ký kết huyết ước, hắn cũng không còn gì phải lo lắng.

Trác Dực Thần ra tay, một kiếm đâm vào cơ thể Ly Luân, liên tục truyền lực Băng Di vào kiếm Vân Quang, đến mức phải vận dụng quá nhiều, thần hồn bắt đầu bất ổn.

May mắn thay, tối qua Triệu Viễn Chu không biết đã cho y món bảo vật gì, giúp y ổn định thần hồn bị vỡ nát, giảm bớt đau đớn.

Ly Luân cảm nhận được khí lạnh tỏa ra từ thanh kiếm và lực yêu quái lạnh giá, cảm giác như toàn bộ thần hồn sắp bị đóng băng, hoàn toàn không giống như một thiếu niên mười mấy tuổi có thể sở hữu tu vi và yêu lực như vậy.

Sau đó, Trác Dực Thần rút kiếm ra, đầu kiếm còn dính chút lửa nhỏ, hắn cười nhẹ, thở phào một hơi, mọi chuyện dường như đang dần tốt lên.

Lúc này, Ly Luân lại phun ra một ngụm máu, Ngạo Nhân vội vàng đỡ lấy hắn, truyền yêu lực cho hắn. "Đại nhân! Ngài bị thương rồi, như vậy có ổn hơn không?"

Lúc này, Triệu Viễn Chu lo lắng nhìn Ly Luân, do dự quay sang nhìn Trác Dực Thần.

"... Nhìn ta làm gì? Muốn đi thì cứ đi." Trác Dực Thần nhìn Triệu Viễn Chu đang lúng túng, không vui nói.

Hắn làm vậy là để giải quyết sự hiểu lầm giữa họ, giúp Ly Luân quay đầu làm lại, là bạn bè nên giúp đỡ nhau, chẳng phải chuyện bình thường sao?

Triệu Viễn Chu như nhận được khích lệ, bước vài bước về phía trước, đến gần Ly Luân, vỗ tay lên vai hắn, truyền yêu lực cho hắn.

Ban đầu, Ngạo Nhân thấy Triệu Viễn Chu đến gần, định đuổi đi, nhưng lại bị Ly Luân giữ tay lại, hắn cũng muốn biết người bạn "cũ" này nghĩ gì, liệu có giúp đỡ hắn không.

Mặc dù hắn cảm thấy vết thương không nặng, chỉ là tàn hỏa bị tách đi, phần cơ thể bị thiêu cháy và lạnh giá từ kiếm Vân Quang đan xen vào nhau khiến hắn ho ra máu.

Trác Dực Thần đứng ở xa, mỉm cười hài lòng, vì tương lai đã thay đổi, vì tình bạn đã hàn gắn, cũng vì lực chiến đấu thêm vào.

Hắn giơ tay tạo một lớp bảo vệ, cất lấy ngọn lửa nhỏ, lặng lẽ rời đi, còn thiếu mỗi việc lấy tàn hỏa Mộc Bất Tẫn trong cơ thể Triệu Viễn Chu.

Lần trước hắn phải lấy ra, nhưng lại làm tổn thương Triệu Viễn Chu, phải suy nghĩ lại xem trong kiếm pháp mình học có chiêu thức nào nhẹ nhàng, ổn thỏa hơn không.

Triệu Viễn Chu nhận thấy Trác Dực Thần đã rời đi, chờ một lúc sau khi truyền yêu lực xong, thu tay lại, quay đầu nhìn, Trác Dực Thần đã không còn đâu.

Ly Luân nắm chặt tay lại, vận động các ngón tay, cảm thấy cả cơ thể chưa bao giờ thoải mái như thế, hắn lại ngồi xuống trên đài đá.

"Chu Yếm, ngươi thích hắn sao? Nhưng cũng là điều bình thường thôi."

Nghe vậy, Triệu Viễn Chu nhạy bén quay lại, ngạc nhiên "Rõ ràng như vậy sao? Vậy tiểu Trác chẳng phải đã biết rồi sao?"

"Haizzz! Ta còn chưa chuẩn bị xong để nói với hắn đâu."

Ly Luân không biết nói gì, sao người này không chịu phản bác một câu? Hơn nữa hắn không sợ bị giết bởi người yêu của hắn sao?

"... Này, ngươi đến đây để khoe khoang với ta à?"

Triệu Viễn Chu vẫy tay, quan sát xung quanh, nhưng không tìm thấy chỗ ngồi nào, "Chỗ này vẫn vắng vẻ như vậy, chỉ để lại một chỗ ngồi cho ngươi thôi sao?"

Ngạo Nhân liếc nhìn Triệu Viễn Chu, không hài lòng, ngồi yên bên cạnh Ly Luân.

"... Ngoài ngươi ra, không có yêu quái nào đến đây." Sau đó hắn vận yêu lực, dây leo xung quanh bắt đầu mọc nhanh chóng, tạo thành một chiếc ghế đu bằng dây leo.

Triệu Viễn Chu thành thạo ngồi xuống, rõ ràng là cách hắn đã làm trong nhiều năm qua.

"Vừa nãy... ta đã hiểu lầm ngươi, nhưng sao ngươi lại thích siết cổ người khác vậy?" Nói đến đây, hắn có chút bất lực, cũng không trách được khi hắn hiểu lầm.

Ly Luân lấy một chiếc lục lạc ra chơi đùa, lắc nhẹ "Sao? Ngươi không thể siết cổ người yêu quý của mình sao? Yêu quái có sự chiếm hữu rất mạnh."

"Hắn có biết bản chất cứng rắn, cuồng bạo dưới lớp da của ngươi không? Lệ khí là sự tích tụ của trời đất, nhưng nó không phải không có lý do, nó nhập vào ngươi, phóng đại dục vọng của ngươi, máu me, giết chóc, tham ăn tham sắc, tham vọng hủy diệt."

"Ngươi thường xuyên kiềm chế nó, nhưng khi mất kiểm soát, nó sẽ phóng đại gấp nhiều lần. Ta đã nói với ngươi từ lâu, có ngày ngươi sẽ không kiềm chế được nữa."

Triệu Viễn Chu thở dài, hắn biết làm gì được đâu, từ khi hắn sống như một con người, hắn không muốn thả lỏng những dục vọng cá nhân nữa, cứ mãi giam giữ chúng. Hắn còn không biết hậu quả sao?

Mấy ngày trước mất kiểm soát là vì lần đầu gặp Uyển Nhi, bị khống chế, sát ý nổi lên, rồi bị Bạch Trạch Lệnh kìm hãm, sự tức giận không nguôi, khiến ý sát càng nặng thêm.

Đối với Tiểu Trác, có lẽ từ trước hắn đã có sự thù hằn với chủ kiếm Vân Quang, một kẻ thù định mệnh, một kẻ sẽ giết hắn.

"Triệu Viễn Chu, lúc trước ở dược quán nhân gian ngươi không có ý dùng Mộc Bất Tẫn làm tổn thương ta, có phải không?"

"Còn nữa, ngươi cùng Bạch Trạch Thần Nữ hợp tác để làm chậm lại vết thương của ta, lại một lần nữa áp chế ta, có phải không?"

Ly Luân vẫn không kìm được, muốn hỏi cho ra đáp án, Chu Yếm là bạn bè ngang tài ngang sức của hắn suốt ba vạn năm, cũng là yêu quái từng hiểu hắn.

"Hả? Cái gì?" Triệu Viễn Chu chưa kịp phản ứng, sau khi nghe câu hỏi, hắn bỗng nhiên im lặng không nói gì.

"Điều thứ nhất là thật, điều thứ hai là một nửa sự thật, cũng vì ngươi đã giết quá nhiều người vô tội ở nhân gian." Cuối cùng hắn chọn nói sự thật.

Ly Luân nghiến răng, tức giận đứng dậy "Ngươi thiên vị loài người, là yêu quái mà không bảo vệ đồng tộc, ngược lại cứ mãi giúp loài người."

Ngạo Nhân lo lắng, vội vàng đứng dậy theo.

"... Ngươi sao biết ta không bảo vệ đồng tộc? Nhân gian có pháp luật riêng, cũng có Tập Yêu Ty quản lý." Hắn nhìn Ly Luân đang tức giận, lấy từ trong tay áo ra hai bình rượu, ném cho Ly Luân một bình.

Hắn mở nắp bình, uống một ngụm, rượu dư tràn ra, làm ướt áo "Ly Luân, qua hết thời gian chịu án, đừng giết người nữa."

"Chúng ta là bạn, luôn luôn là bạn, sau này cũng vậy. Ngươi sẽ gặp thêm nhiều bạn bè, gia gia còn đang đợi ngươi, ông ấy cũng thường nhắc đến ngươi, thỉnh thoảng sẽ buồn một mình vào ban đêm."

"Anh Lỗi cũng nhớ về người ca ca lớn đã đưa hoa nhựa ruồi cho hắn khi còn bé, đến giờ vẫn còn giữ lại một đóa."

"Tiểu Trác và họ cũng sẽ chấp nhận ngươi, chúng ta sẽ là bạn của ngươi, ngươi sẽ không cô đơn nữa." Hắn cười, đặt bình rượu xuống, vẫy tay, xoay người bỏ đi.

Ly Luân ôm bình rượu, thất thần nhìn về phía Triệu Viễn Chu đang dần khuất xa "Bạn sao? Còn gia gia, còn Trác Dực Thần nữa?" Rồi lại nhìn xuống chiếc hộp thức ăn, im lặng.

Trong khi đó, Ngạo Nhân vẫn đứng yên bên cạnh Ly Luân, dù là thiện hay ác, giết người hay cứu người, sống hay chết, cô sẽ không rời xa vị đại nhân của mình, người duy nhất cô tin tưởng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me