Dong Chu Cong Duc Trans Fic Dai
Ngày tháng cứ thế trôi qua, lại thêm ba nghìn năm nữa, mọi người chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm Trác Dực Thần. Cuối cùng, mười hai năm trước, Chúc Âm đã sử dụng sức mạnh thời gian để dò tìm thế giới khác, và phát hiện ra y. Chỉ là vì bị Thiên Đạo hạn chế, sức mạnh vượt giới chỉ duy trì được trong chốc lát, Chúc Âm buộc phải thu hồi năng lực của mình.May mắn thay, ông trời không phụ lòng người, họ rốt cuộc cũng tìm được Trác Dực Thần. Việc còn lại là làm sao để đưa y trở về. Nếu Ứng Long có thể dùng nguồn lực của mình để xé toạc ranh giới không gian và thời gian, thì có lẽ họ cũng có thể làm được. Nhưng làm thế nào để y có thể vượt qua ranh giới ấy mà không tổn thương chút nào, mọi người lại không có cách.Sau nhiều lần thử nghiệm thất bại, mãi đến mười một năm sau, trong một lần Bạch Trạch tình cờ bắt một yêu quái khó nhằn ở nhân gian, ông gặp Bạch Nhan – lúc ấy vẫn chỉ là một thiếu nữ. Bạch Nhan là hậu nhân của thần thụ Kiến Mộc thượng cổ. Nói ra, giữa họ cũng có không ít mối liên hệ từ xa xưa.Nhận lời mời, Bạch Trạch đến thăm phủ đệ của cô tại nhân gian. Trong lúc cho cá ăn, ông tình cờ phát hiện đáy hồ có gì đó khác lạ. Sau khi hỏi, mới biết được rằng dòng họ Kiến Mộc đời đời canh giữ Nữ Oa thạch, chỉ chờ đến ngày trời long đất lở để cứu nguy cho thiên hạ.Thì ra mọi chuyện đều có số mệnh, Bạch Trạch cảm thán. Sự trở lại của Nữ Oa thạch chính là cơ hội. Có lẽ họ có thể mượn sức mạnh của Nữ Oa thạch để đưa Trác Dực Thần về an toàn.Từ đó, mọi việc chuẩn bị được hoàn tất. Đến năm thứ hai, họ thành công đưa Trác Dực Thần trở về. Nhưng Nữ Oa thạch, dưới tác động của ranh giới không gian-thời gian hỗn loạn, đã tan thành bụi ngay tại khoảnh khắc đưa Trác Dực Thần ra ngoài. Giọt tinh huyết Băng Di bị phong ấn trong Nữ Oa thạch từ lâu lại một lần nữa tái xuất. Cảm nhận được khí tức của Băng Di, nó tự động bay vào mi tâm của Trác Dực Thần, nhận chủ, như thể tuyên bố sự trở lại thực sự của y.Người vui mừng nhất trong chuyện này không ai khác ngoài Chu Yếm. Hắn chờ mong ngày này suốt ba nghìn năm, suýt chút nữa đã hóa thành hòn đá vọng thê. Cuối cùng, hắn cũng chờ được người mình hằng thương nhớ từ thời niên thiếu.Những vị tiền bối chứng kiến Chu Yếm lớn lên đều hiểu hắn đã chờ đợi bao lâu, trải qua bao cay đắng. Vì vậy, họ đồng lòng lặng lẽ rời đi, để lại thời gian cho hai người, và tin rằng Chu Yếm có thể chăm sóc tốt cho Trác Dực Thần.Trời biết rằng, khoảnh khắc Chu Yếm ôm lấy Trác Dực Thần, đôi tay hắn run rẩy biết nhường nào, đến cả mắt cũng không dám chớp. Hắn sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ, giống như vô số lần trước đây. Mỗi lần mở mắt ra, đều chỉ là hư không. Hắn còn rất nhiều điều muốn nói với Trác Dực Thần. Muốn kể từ quá khứ đến tương lai, từ mái tóc xanh biếc cho đến bạc trắng. Hắn muốn dùng quãng đời còn lại để từ từ kể cho người nghe.Nhưng, không cần vội. Hắn nghĩ: Ngươi trở về là tốt rồi. Ta có thể đợi ngươi từ từ nhớ lại.Đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Trác Dực Thần, Chu Yếm nhìn người yêu với ánh mắt chan chứa tình cảm. Hắn nghĩ: Đời này, ta sẽ không để ngươi rời xa ta nữa.Tình yêu khắc cốt ghi tâm ấy đã vắt kiệt sức lực của hắn. Hắn không còn khả năng, cũng không còn đủ sức, để yêu một người khác như thế này nữa. Từ nay về sau, trong mắt hắn, trong tim hắn, chỉ có một Trác Dực Thần.Còn Trác Dực Thần trong giấc mộng lại không được yên. Y giống như đang chứng kiến toàn bộ cuộc đời của một người, từ lần đầu kết duyên qua trái đào, đến khi lập huyết khế, rồi tình cảm của hai người ngày càng sâu sắc. Nhưng khi đến một sơn động, hình ảnh bỗng chốc ngưng lại.Y đột ngột tỉnh giấc, trên trán lấm tấm mồ hôi. Một bàn tay cầm khăn ướt nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi ấy. Chủ nhân của bàn tay đó là một người với mái tóc dài màu bạc, được tết thành một bím dài phía sau lưng. Gương mặt tinh tế hiện rõ vẻ quan tâm lo lắng."Chu Yếm..." Trác Dực Thần không kịp suy nghĩ, bật thốt lên."Ừm, ta ở đây. Có phải gặp ác mộng không?" Chu Yếm nhẹ nhàng hỏi, giọng điệu đầy ân cần. Trác Dực Thần gật đầu rồi lại lắc đầu. Trong giấc mơ, hình ảnh rối ren, dường như xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng bây giờ y nhớ lại thì chẳng thể nghĩ ra gì cả, tựa như một giấc mộng lớn, tỉnh mộng rồi chẳng còn dấu vết, chỉ để lại một cái đầu đau nhức mơ hồ.Trác Dực Thần khó chịu mà gõ gõ đầu mình. Một bàn tay xương khớp rõ ràng ngăn cản động tác của y, sau đó cả hai tay với chút yêu lực nhẹ nhàng xoa bóp huyệt thái dương cho y. "Đừng vội, nếu không nhớ ra thì đừng cố nghĩ, cứ thuận theo tự nhiên là được."Chu Yếm nhìn ra ngoài cửa sổ. "Trời vẫn chưa sáng, ngươi nghỉ ngơi thêm một chút nữa nhé? Ta ở đây với ngươi." Hắn định dỗ y nằm xuống, nhưng thấy đôi mày của y nhíu chặt, không cách nào ngủ được, bèn mở miệng chuyển hướng sự chú ý của y. "Ngươi muốn biết gì thì cứ hỏi ta, ta nhất định sẽ không giấu giếm."Câu nói này đúng ý Trác Dực Thần, y mở to mắt, nghiêm túc nhìn hắn mà hỏi. "Các ngươi làm sao chắc chắn là ta? Lỡ tìm nhầm người thì sao?" Chu Yếm bật cười. "Đương nhiên là không nhầm. Chưa nói đến khí tức của ngươi vô cùng đặc biệt, chỉ riêng Chúc Âm gia gia, một trong mười hai Tổ Vu, người nắm giữ sức mạnh thời gian, cũng có thể phân biệt được huyết mạch Băng Di của ngươi. Nói đến đây, ngươi hẳn cũng cảm nhận được chút gì đó. Mười hai năm trước, Chúc Âm gia gia đã dùng sức mạnh thời gian vượt qua giới hạn thế giới để tìm ngươi, ngươi không cảm nhận được chút nào sao?"Trác Dực Thần ngẫm lại thời gian, năm 2012, y chỉ nhớ nhất là nhật thực toàn phần. Lúc đó, y đang đi trên đường, trời bỗng nhiên tối đen, không phải là đêm đen bình thường mà như thể bị mù, mọi thứ trước mắt đều chìm trong bóng tối. Trong hai phút ngắn ngủi ấy, thời gian như kéo dài vô tận. Bởi vì y cảm thấy có ai đó đang dõi theo mình, khiến y rùng mình sợ hãi. Cũng may chỉ hai phút. Khi ánh sáng mặt trời chiếu lại lên người, y mới bàng hoàng nhận ra mình đã toát mồ hôi lạnh trong suốt hai phút đó. Hóa ra, đó không phải là ảo giác mà là Chúc Âm đang quan sát? "Đúng vậy." Chu Yếm mỉm cười nói: "Chúc Âm gia gia mở mắt là ngày, nhắm mắt là đêm, mỗi khi dùng sức mạnh thời gian, trật tự không gian-thời gian sẽ bị rối loạn."Nghe Chu Yếm trả lời, Trác Dực Thần mới nhận ra mình đã vô thức nói hết những gì mình nghĩ ra ngoài, khuôn mặt y lập tức ửng đỏ vì xấu hổ, nhanh chóng hắng giọng để che đi."Vậy còn ta đến đây rồi, những người thân thuộc ở thế giới kia thì sao?""Người thân thuộc?" Chu Yếm dừng tay đang mát xa, ánh mắt mang vẻ nguy hiểm nhìn y. Không hiểu sao, khi nhìn vào đôi mắt phượng ấy, Trác Dực Thần bỗng cảm thấy chột dạ."Khụ, ý ta là, tuy ta lớn lên trong cô nhi viện, nhưng cũng có nhiều bạn tốt, bọn họ phải làm sao đây?"Nghe vậy, ánh mắt Chu Yếm mới dịu lại. "Chuyện đó ngươi không cần lo. Thiên Đạo sẽ tự suy diễn và bổ sung. Hơn nữa, ngươi vốn không thuộc về thế giới đó." Dừng lại một chút, sợ y không hiểu, Chu Yếm giải thích thêm: "Dùng cách nói ở thế giới trước đây của ngươi, thì chính là tuân theo định luật bảo toàn năng lượng. Tổng lượng vật chất trong vũ trụ không tăng không giảm, chỉ là xáo trộn và tái tổ hợp. Ngươi rời đi thì tự nhiên sẽ có người khác thay thế."Lúc này, Trác Dực Thần mới thấy yên tâm hơn một chút. "Vậy cái mà ngươi nói là huyết mạch... Băng gì đó, là nói ta sao? Tại sao ta không cảm nhận được gì cả?"Chu Yếm trầm ngâm một lát: "Ngươi sinh ra tại Đại Hoang, là hậu duệ của Băng Di và Ứng Long. Tinh huyết Băng Di nhận ngươi làm chủ, ngươi đích thực có huyết mạch Băng Di. Còn vì sao ngươi không cảm nhận được, để lát nữa ta dẫn ngươi đến gặp các gia gia, bọn họ sẽ tìm hiểu nguyên nhân." Nói rồi, hắn tiện tay kéo lại góc chăn cho y.Sự chăm sóc chu đáo của người này khiến Trác Dực Thần vừa khó chịu lại vừa ấm lòng. Cảm giác kỳ lạ không nói nên lời ấy dâng lên trong lòng y. Y chỉ biết giả vờ buồn ngủ, nhắm mắt quay lưng lại để tránh ánh nhìn nóng bỏng của người kia.Sao vẫn giống hệt hồi nhỏ, dễ ngại ngùng như vậy chứ? Nhìn vào gáy của Trác Dực Thần, Chu Yếm không kìm được mà khẽ cười. Nhìn thấy cái gáy ấy lại rụt sâu hơn vào trong giường, Chu Yếm biết nếu tiếp tục trêu nữa thì y sẽ giận thật. Vì vậy, hắn tạm nén niềm vui trong lòng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.Trời sắp sáng rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me