TruyenFull.Me

Dong Chu Cong Duc Trans Fic Dai

Sáng sớm nay, vì có khách đến, Tập Yêu Ty được dọn dẹp sạch sẽ. Trác Dực Thần cũng thay một bộ trường sam màu xanh đậm thêu mây cuộn, tóc buộc thêm vài chuỗi ngọc và lục lạc, trông tinh thần tươi tắn, dung mạo càng thêm thanh tú.

Triệu Viễn Chu khoanh tay đứng nhìn Trác Dực Thần chỉnh trang, miệng thì như vừa nhai phải quả chanh, nói ra câu nào là chua đến câu ấy.

"Tiểu Trác đại nhân thật tốt với vị khách này ghê nhỉ~ Còn đặc biệt trang điểm ăn mặc một phen~ Mặc bộ đồ chưa từng thấy trước đây~ Thật đáng ngưỡng mộ quá đi~~~"

Trác Dực Thần nhíu mày.

"Triệu Viễn Chu, nói chuyện đàng hoàng đi, đừng có chua lè chua lét như vậy."

"Ta có à? Tiểu Trác đại nhân nghe nhầm rồi, ta chỉ đang cảm thán chút thôi, tuyệt đối không có ý gì khác."

"Ừm, ngươi thế nào cũng được, nhưng lát nữa gặp Tử Nhan thì thu lại chút. Người ta sợ yêu quái, ngươi rõ chưa?"

"Tử Nhan~ Tử Nhan~ gọi thân mật ghê nhỉ, ố..."

"Triệu Viễn Chu, ngươi còn như vậy thì về phòng đi, hôm nay ngươi thật không bình thường."

Trác Dực Thần khó hiểu, không hiểu sao Triệu Viễn Chu lại có ác cảm lớn với người lạ như vậy, bình thường đâu có như thế.

"Được rồi, được rồi, ta nghe lời Tiểu Trác đại nhân hết mà~"

"Ngươi nói vị khách này sợ yêu quái, vậy hắn đến Tập Yêu Ty làm gì? Chỗ chúng ta là bắt yêu quái, đã vậy còn sợ, Tiểu Trác đại nhân đúng là đói bụng rồi, cái gì cũng ăn được."

Triệu Viễn Chu thở dài, nghĩ bụng lát nữa nhất định phải xem xem vị khách này ra sao, rốt cuộc mình thua ở điểm nào.

"Không đâu vào đâu."

Trác Dực Thần hừ lạnh một tiếng, cầm kiếm đi ra ngoài. Triệu Viễn Chu nhìn theo bóng lưng người trong lòng, trong đầu đang suy tính cách "chiêu đãi" vị khách mới...

...

Mấy người chờ ở cửa lớn, Bạch Cửu ngó trái ngó phải, ghé sát Văn Tiêu hỏi nhỏ.

"Tiêu tỷ tỷ, người này rốt cuộc là ai? Có quan hệ gì với Tiểu Trác ca vậy?"

"Quan hệ thật không tầm thường đâu." Văn Tiêu liếc về phía Triệu Viễn Chu, cố ý cao giọng: "Nhà hắn và Trác gia là thế giao, hai bên còn từng hứa hôn từ nhỏ. Hồi bé, Lộ Quyết đã tuyên bố sẽ cưới Tiểu Trác. Hai nhà còn thực sự định thân cho bọn họ. Hắn bây giờ cũng coi như là vị hôn phu của Tiểu Trác~" Văn Tiêu còn cố ý nhấn mạnh ba chữ "vị hôn phu."

Triệu Viễn Chu thoáng nghe được, trong lòng nổi sóng dữ dội. Gì cơ?! Vị hôn phu?! Còn là của Tiểu Trác?! Tuyệt đối không thể nào! Hừ, chỉ là cái danh vị hôn phu thôi mà, bao nhiêu năm không gặp rồi, ai cũng không thể trở thành chướng ngại trên con đường cưới Tiểu Trác của hắn! Tiểu Trác chỉ có thể là của hắn!

Nhìn thấy Trác Dực Thần xem trọng người kia như vậy, việc này e rằng không dễ dàng. Nhưng Triệu Viễn Chu là ai, từ bỏ? Không đời nào!

Chờ thêm khoảng một khắc, cuối cùng cũng thấy một chiếc xe ngựa từ từ tiến đến. Chiếc xe ngựa dừng lại trước cổng lớn của Tập Yêu Ty, từ trong bước ra một người đàn ông với khí chất ôn hòa, lịch sự. Thấy người vừa đến, Trác Dực Thần liền tươi cười bước ra chào đón.

"Cuối cùng ngươi cũng tới rồi, sao lâu thế?"

Người đàn ông mỉm cười, giải thích: "Trên đường xe ngựa gặp chút sự cố, nên bị chậm lại."

"Vậy ngươi có bị thương không?" Nghe vậy, Trác Dực Thần lập tức lo lắng, định kiểm tra.

"Không có gì."

"Ừ, thế thì tốt. Bên ngoài lạnh lắm, ngươi lại ăn mặc mỏng manh, vào trong nói chuyện đi. Chúng ta cũng lâu rồi không gặp, phải hàn huyên chút chứ."

Trác Dực Thần vừa cười vừa nắm lấy tay người đàn ông, dẫn vào trong. Triệu Viễn Chu đứng đó, nhìn chằm chằm hai bàn tay đang nắm lấy nhau, ánh mắt như muốn tóe lửa. Dựa vào cái gì?!! Tiểu Trác chưa bao giờ chủ động nắm tay hắn, người đàn ông này dựa vào đâu mà được?!!! Hắn tức đến phát điên!

Những người khác nhìn thấy cũng không khỏi lo lắng thay cho người đàn ông kia.

Khi thấy người đàn ông ngồi cạnh Trác Dực Thần, Triệu Viễn Chu lập tức thấy chướng mắt, liền tựa thẳng vào người Trác Dực Thần.

"Triệu Viễn Chu, ngươi ngồi ra bên kia đi, bên đó không có chỗ sao?" Trác Dực Thần bị chen chúc đến khó chịu, nói khẽ.

"Không còn chỗ đâu." 

Triệu Viễn Chu nhìn quanh, quả thực mọi người đã ngồi kín, bên cạnh không còn chỗ trống.

Người đàn ông nhìn chỗ bên cạnh mình còn chút khoảng trống, liền nói.

"Chỗ ta còn dịch được chút, Trác nhi, ngươi..."

Hắn ta chưa kịp nói xong thì Anh Lỗi đã ngồi phịch xuống bên cạnh, cười lớn vỗ vai.

"Chào huynh đệ, ngươi họ gì, nhà ở đâu, có tiện làm quen không?"

Triệu Viễn Chu và Anh Lỗi trao đổi ánh mắt: Huynh đệ tốt, rất có nghĩa khí!

"Ta là Lộ Quyết, tự Tử Nhan, nhà ở La Châu. Còn huynh đài?" Người đàn ông chắp tay cúi nhẹ, giới thiệu.

"Tốt quá, tôi là Anh Lỗi." Anh Lỗi cười xởi lởi.

"Anh Lỗi huynh."

"Lộ huynh."

Rất lịch sự.

Triệu Viễn Chu vẫn để tay trên eo Trác Dực Thần, không chịu buông, ánh mắt đầy khiêu khích nhìn chằm chằm Lộ Quyết.

Triệu Viễn Chu: Đây là vợ ta! Vợ ta! Nhìn gì mà nhìn, đừng có mơ, cũng đừng vọng tưởng!

Lộ Quyết: ??? Sao tự dưng lại nhìn ta hung dữ như vậy? Ta làm sai gì sao?

Trác Dực Thần: "..."

Trác Dực Thần thúc cùi chỏ vào Triệu Viễn Chu, hạ giọng nói.

"Người ta có làm gì ngươi đâu, ngươi trừng mắt nhìn hắn làm gì?"

"Ta không trừng hắn, ta chỉ tò mò muốn biết bạn mới trông như thế nào thôi mà~" Triệu Viễn Chu bĩu môi, sau đó ngẩng đầu, "Hừ!"

Trác Dực Thần: Hừ cái đầu ngươi đấy.

Trác Dực Thần cười, xin lỗi Lộ Quyết.

"Xin lỗi nhé, Tử Nhan, người ngồi cạnh ta không có ác ý gì đâu, chỉ là cách nhìn người của hắn như vậy thôi."

"Ồ..."

Lộ Quyết nhìn ánh mắt ngày càng hung dữ của Triệu Viễn Chu, lau mồ hôi lạnh. Thật sự là không có ác ý gì cả, chỉ là hơi đáng sợ một chút thôi.

Hai người tiếp tục trò chuyện vui vẻ về những chuyện ngày trước. Triệu Viễn Chu vẫn ngồi bên cạnh, trừng mắt nhìn Lộ Quyết, nhưng mỗi khi Trác Dực Thần quay lại nhìn, hắn lại lập tức nở nụ cười như bình thường.

Những người khác trong Tập Yêu Ty đều nhìn thấy rõ, Bạch Cửu khẽ nói.

"Triệu Viễn Chu học kịch biến sắc mặt ở đâu vậy? Tốc độ thay đổi nhanh quá đi."

"Gặp phải tình địch thì khác chứ." Văn Tiêu đáp.

"Tình... địch?!" Bạch Cửu há hốc miệng, nhìn Triệu Viễn Chu rồi lại nhìn Lộ Quyết.

"Xem ra có kịch hay để xem rồi."

Anh Lỗi mừng vì mình đã mở một kết giới, nếu không với âm lượng của họ, chắc chắn đã bị phát hiện từ lâu.

"Tử Nhan, ngươi vẫn ở căn phòng trước đây của ngươi à?" Trác Dực Thần hỏi.

Lộ Quyết trả lời nhẹ nhàng, giọng nói đầy ấm áp: "Tiểu Thần quyết định là được, ta ở đâu cũng được mà."

Triệu Viễn Chu lập tức lườm một cái: Hừ, đồ giả tạo! Tiểu Thần là cách ngươi có thể gọi sao? Ta còn chưa gọi thân mật như thế bao giờ! Nói giọng nhỏ nhẹ vậy, ngươi bị yếu thận à? Tốt nhất nên mua ít thuốc bổ thận mà dùng đi!

Nghĩ đến việc người này đã từng thấy dáng vẻ dễ thương của Tiểu Trác khi còn nhỏ, Triệu Viễn Chu lại càng thêm bực. Dựa vào đâu mà hắn ta được ở phòng riêng chứ? Không đúng, tại sao Trác Dực Thần còn nhớ rõ chỗ ở của hắn ta? Cố tình nhớ sao?! Cách đối xử này ngay cả ta cũng không có! Người đàn ông này còn đội thêm cái mũ "hôn phu", chẳng phải đúng kiểu "chồn chúc Tết gà, chẳng có ý tốt gì"? Không lẽ hắn ta đến đây để bàn chuyện hôn nhân thật sao?!!!

Càng nghĩ càng có khả năng, càng nghĩ càng tức, sát khí từ Triệu Viễn Chu gần như hiện rõ, khiến Lộ Quyết toát mồ hôi, chỉ biết tìm đến bạn thân cầu cứu.

"Tiểu Thần..."

Trác Dực Thần quay sang Triệu Viễn Chu, đưa tay gõ nhẹ vào đầu hắn. Triệu Viễn Chu ôm trán, nhìn Trác Dực Thần bằng ánh mắt đáng thương.

"Tiểu Trác đại nhân~ Đau quá~"

Trác Dực Thần không nói gì.

"Ta có dùng lực đâu."

"Tiểu Trác đại nhân thổi cho đỡ đau đi mà~" Triệu Viễn Chu tiếp tục làm bộ đáng thương.

Giằng co mãi cũng không phải cách, Trác Dực Thần biết rõ Triệu Viễn Chu mặt dày đến mức nào, cuối cùng đành bất lực thỏa hiệp, đưa tay xoa nhẹ trán hắn.

"Được chưa?"

"Được rồi, ta biết biết ngay Tiểu Trác là tốt nhất mà." 

Triệu Viễn Chu liếc Lộ Quyết một cái, khiến đối phương chẳng hiểu gì cả.

"Tối qua mệt như vậy, eo của Tiểu Trác đại nhân ổn không?"

Triệu Viễn Chu ghé sát lại, nhẹ nhàng xoa lưng Trác Dực Thần. Cảm giác nhột trên lưng khiến Trác Dực Thần giữ vẻ mặt nghiêm túc, hất tay Triệu Viễn Chu ra.

"Đừng sờ bậy."

"Được rồi mà."

Triệu Viễn Chu lập tức ngoan ngoãn, dù sao cũng chỉ là làm để Lộ Quyết thấy. Nhìn đi, bọn ta thân mật thế đấy, ngươi đừng mơ tưởng nữa!

Lộ Quyết: (Kinh ngạc) Hóa ra... không biết có phải mình nghĩ quá rồi không?

Sau khi sắp xếp chỗ ở cho Lộ Quyết xong, Trác Dực Thần quay về phòng mình. Vừa đẩy cửa vào, y phát hiện Triệu Viễn Chu đang nằm nghiêng trên giường của mình. Thấy Trác Dực Thần bước vào, Triệu Viễn Chu nhướng mày, vẫy tay.

"Yo, cuối cùng Tiểu Trác đại nhân cũng về, ta chờ ngươi lâu lắm rồi đấy."

Trác Dực Thần khẽ nhíu mày.

"Ngươi không có phòng riêng à? Về phòng mình đi, ta muốn nghỉ ngơi."

"Vậy thì tốt quá, ta cũng đang buồn ngủ, chúng ta ngủ chung nhé~"

Triệu Viễn Chu ngoắc tay, thậm chí còn nháy mắt trêu ghẹo.

"Ngươi có biết trông ngươi giống người tiếp khách của Thiên Hương Các không?"

"Tiểu Trác đại nhân nói thế oan quá, ta chỉ là tiểu nha hoàn ấm giường của riêng ngươi thôi mà~" Triệu Viễn Chu vỗ lên chăn đã được sưởi ấm, "Lại đây nào, Tiểu Trác đại nhân~~~"

Trác Dực Thần nổi da gà, thậm chí muốn quay người bỏ đi. Cái quái gì thế này? Khi y vừa xoay người, Triệu Viễn Chu lập tức từ phía sau ôm lấy y, cọ cọ lên cổ.

"Tiểu Trác đại nhân không phải muốn ngủ sao?"

"Ta nói là ngủ nghiêm túc!" Trác Dực Thần mặt ửng đỏ.

"Ta đâu có nói Tiểu Trác đại nhân không nghiêm túc đâu, hay là... Tiểu Trác đại nhân muốn..." Triệu Viễn Chu kéo tuột một bên áo ngoài, "Ta cũng không ngại đâu..."

"Cút ra!!!"

"Được rồi được rồi, Tiểu Trác đại nhân đừng giận mà," Triệu Viễn Chu cười khì, tay vòng lấy eo Trác Dực Thần, "Để ta hầu hạ ngươi thay đồ nhé?"

"Không cần..."

"Thôi nào, lần trước chẳng phải ta đã giúp ngươi mặc áo khoác sao?"

Nói xong, tay Triệu Viễn Chu trượt xuống, nhanh chóng tháo dây lưng của Trác Dực Thần. Tiếng lách cách vang lên, áo ngoài cũng bị cởi ra sạch sẽ, chỉ còn lại chiếc áo lụa mềm màu trắng bạc.

"Ta thuần thục lắm rồi~"

"Ngươi...!"

Trác Dực Thần chưa kịp nổi giận thì đã bị Triệu Viễn Chu bế thốc lên vai. Tay hắn còn đặt ở... chỗ đó!

"Ngươi đang làm gì thế?"

Trác Dực Thần xấu hổ và tức giận, một người đàn ông như mình mà lại bị bế như thế này, tay của hắn ta còn đặt ở đâu chứ?!

Triệu Viễn Chu nhịn cười, nhanh chóng đặt Trác Dực Thần nhẹ nhàng xuống giường, quấn vào chăn ấm.

"Được rồi, ngủ đi ngủ đi."

Triệu Viễn Chu cũng nằm xuống, cách một lớp chăn ôm Trác Dực Thần vào lòng.

Mặt Trác Dực Thần đỏ ửng.

"Tại ngươi hết, ta không ngủ được."

"Là lỗi của ta, Tiểu Trác đại nhân nhắm mắt lại nào."

Triệu Viễn Chu niệm một câu chú ngủ, chạm nhẹ vào trán của Trác Dực Thần. Trác Dực Thần cảm thấy cơn buồn ngủ ập đến, từ từ nhắm mắt lại. Triệu Viễn Chu mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ lưng y từng cái một.

Hình như mình quên chưa hỏi chuyện vị hôn phu của Tiểu Trác. Thôi để lần sau hỏi cũng được. Trước mắt phải nghĩ cách chỉnh đốn cái tên hôn phu thân yêu này đã...

Ở một phòng khác, Lộ Quyết bất giác cảm thấy một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng. Chẳng lẽ mình mặc không đủ ấm? Tập Yêu Ty này lạnh thật đấy.

Những ngày sau đó, mỗi lần Lộ Quyết muốn nói chuyện riêng với Trác Dực Thần đều bị Triệu Viễn Chu chen ngang.

1.

Lộ Quyết: "Thần Nhi..."

"Tiểu Trác đại nhân sao lại ở đây? Ta vừa mua được bánh Ngọc Lộ mới ra lò, muốn thử không?"

Triệu Viễn Chu hớn hở giơ một hộp đồ ăn trước mặt Trác Dực Thần. Hắn mở hộp, lấy một chiếc bánh Ngọc Lộ đưa đến trước miệng Trác Dực Thần. Trác Dực Thần đành nhận lấy, nhấm nháp từng chút một.

"Thế nào? Ngon không?" Triệu Viễn Chu chống cằm, ánh mắt đầy mong chờ.

"Ừm..."

"Đây là ta phải dậy từ sáng sớm xếp hàng mua cho Tiểu Trác đại nhân đấy. Chỉ cần ngươi thích thì mọi nỗ lực của ta đều đáng giá!"

"Cảm ơn."

"Cảm ơn gì chứ? Chỉ cần Tiểu Trác đại nhân muốn, ngay cả trăng trên trời ta cũng hái xuống cho ngươi!"

Trác Dực Thần lấy một chiếc bánh Ngọc Lộ khác đưa đến miệng Triệu Viễn Chu.

"Ngươi cũng ăn thử đi."

Triệu Viễn Chu nhân lúc Trác Dực Thần đưa tay liền cắn lấy chiếc bánh, còn cố ý liếm môi.

"Tiểu Trác đại nhân đích thân đút đúng là ngọt mà~"

Hắn liếc nhìn Lộ Quyết với ánh mắt đầy thách thức.

"Tử Nhan, ngươi cũng ăn một cái chứ?"

Ánh mắt của Triệu Viễn Chu lập tức trở nên sắc bén, như ngầm cảnh báo: Dám lấy thử xem nào!

Lộ Quyết vội xua tay: "Không cần đâu, ta no rồi."

"Vậy à."

Triệu Viễn Chu hừ lạnh: Xem ra biết điều đấy.

2.

Lộ Quyết: "Thần Nhi, ta..."

"Tiểu Trác đại nhân, lần này yêu quái lợi hại quá, ta bị thương rồi, cần ngươi an ủi~"

Triệu Viễn Chu lao vào vòng tay Trác Dực Thần, cọ cọ như làm nũng. Trác Dực Thần định đẩy ra nhưng không được, đành bất lực nói.

"Không phải vết thương của ngươi có thể tự lành sao?"

"Dù có lành thì vẫn đau mà~"

"Được rồi."

Nghĩ đến việc hắn cũng góp sức cho Tập Yêu Ty, Trác Dực Thần vỗ đầu Triệu Viễn Chu xem như an ủi.

3.

Lộ Quyết: "Thần Nhi, ta có chuyện muốn nói với ngươi..."

"Tiểu Trác đại nhân!"

Triệu Viễn Chu ló đầu ra từ cửa sổ, nhìn thấy Lộ Quyết liền giả vờ che miệng.

"Ôi trời, hóa ra Lộ huynh cũng ở đây à, ta không biết đấy~ Tiểu Trác đại nhân sẽ không trách ta làm phiền hai người chứ? Ta thật sự không cố ý đâu~"

"Khi nào ngươi biết chú ý đến hoàn cảnh thế?" Trác Dực Thần hừ một tiếng, "Giả tạo."

"Thế thì ta vào đây nhé."

Triệu Viễn Chu cười, nhảy qua cửa sổ rồi chen sát vào cạnh Trác Dực Thần.

Lộ Quyết: "..."

Mất bao công sức mới tìm được cơ hội, cuối cùng Lộ Quyết cũng mời được Trác Dực Thần ra ngoài.

Nhưng vừa lúc Triệu Viễn Chu định đi tìm Trác Dực Thần, hắn lại thấy y đang ngồi với Lộ Quyết. Trong lòng Triệu Viễn Chu lập tức cảnh giác, lén lút nghe xem hai người đang nói gì.

"Thần Nhi, lần này ta đến là để bàn về chuyện hôn sự của chúng ta..."

Cái gì?!!! Triệu Viễn Chu nổi cơn thịnh nộ trong lòng: Ta biết ngay mà! Tên khốn này không có ý tốt!

--------------

Góc hỏi ý: T vừa tìm được 1 fic gồm 1 chính văn và 1 ngoại truyện, ngoại truyện có thể gộp chung hoặc tách riêng để đọc đều được. Do lướt trúng ngoại truyện trước nên t đã trans phần này, và theo đánh giá của t là nó khá nhẹ nhàng, hợp gu kiểu không thích drama máu chó. Còn phần chính truyện thì t đọc lướt qua bằng Google dịch nên vẫn chưa hiểu rõ nội dung. Nhưng theo tác giả giới thiệu thì đại khái là: Cung Viễn Chủy chính là Trác Dực Thần, Triệu Viễn Chu xuất hiện muộn ở phần 3 thì phải; Cung Thượng Giác và Cung Viễn Chủy là tình thân gia đình.

T muốn hỏi xem mọi người có ok với nội dung được tác giả giới thiệu sơ lược này không, nếu có thì t mới dịch.

- Lý do thứ nhất là t chưa từng coi Vân Chi Vũ (và cũng không tính coi, t khá lười coi phim, mỗi năm xem tầm 1,2 bộ thôi, cũng kén phim), t không hề nắm được bất cứ tình tiết nào của phim này cũng như không nắm rõ tính cách nhân vật.

- Thứ hai t không thích đem nhân vật của 2 phim lồng vào chung một câu chuyện, và cũng chưa từng đọc fanfic nào kiểu vậy, nên cái fic này t có trans chính văn thì chủ yếu là để mọi người đọc thôi. Một phần nữa là t thấy có một số bạn theo dõi fic của t ship 2 nhân vật phim VCV được đề cập trên kia. T thì không quan tâm nhưng có thể mấy bạn không thích vì đang ship ngon vô fic t lại thành anh em tình thân.

- Thứ ba fic này quá dài, bản gốc tác giả ghi chú hơn 20k chữ, còn t dán lên word thì nó dài 43 trang, nếu dịch xong thì ít nhất bản tiếng Việt cũng phải gần 40 trang. Như thế này là siêu dài, kể cả so với những fic được chia thành nhiều lần đăng (ví dụ như fic 'cùng em mãi ở bên nhau' bản gốc chỉ có 15 trang mà khi đăng tách ra làm 4 lần đăng cũng không hề bị ngắn). Do đó nếu trans và chỉnh sửa thì tốn khá nhiều thời gian và công sức, t lại không muốn tốn công sau đó lại không đăng nên muốn tham khảo ý kiến mọi người. Nếu mọi người thích t sẽ trans cho mọi người đọc, nhưng chắc phải 3,4 tháng nữa mới đến lượt đăng fic này. Nó mà ngắn cỡ mười mấy trang thôi thì t trans luôn, không ưng thì bỏ cũng được, nhưng nó dài quá, trans không đăng phí lắm, thời gian đó trans được chục cái đoản luôn ấy. Với lại mấy tháng nay t bỏ cũng kha khá fic đã trans xong vì không hợp ý rồi, giờ nói thật, trans xong bỏ cảm giác nản lắm, mất hứng làm tiếp mấy cái khác.

Cuối cùng dù kết quả có thế nào thì t cũng sẽ đăng phần ngoại truyện, vì nó có thể tách riêng đọc độc lập, không bị ảnh hưởng dù không có phần chính văn phía trước.

Ai đọc được thông báo này thì hãy cmt cho t biết, thích hay không thích cũng nói để t xem ý kiến số đông như nào. Chứ có mỗi 1,2 bạn cmt sau lại bảo không thể đại diện cho số đông thì t cũng chịu luôn.

Thông báo viết ngày 14/03, đăng vào 15, và có thể đến 18/03 sẽ chốt kết quả có trans chính văn hay không.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me