Dong Chu Cong Duc Trans Fic Dai
Mốc thời gian là khi tiểu long bảo mới ra đời không lâu, cả gia đình ba người đang ở Tiểu Thứ Sơn.Xích ĐuGió thu mát lành, dịu dàng thổi qua tâm hồn. Hôm nay, trời trong xanh, nắng ấm áp rực rỡ.Trác Dực Thần thấy thời tiết đẹp, bèn bế Tiểu Linh Đang ra ngồi trên xích đu trong sân để hóng gió. Ánh mặt trời chiếu lên người y, mang lại chút hơi ấm, đồng thời bao phủ quanh y một sự dịu dàng đầy thần thánh.Tiểu Linh Đang đã tám tháng tuổi, nét mặt dần rõ ràng hơn. Đôi mắt to tròn, hàng mi cong vút, lông mày vừa mới định hình - y hệt phiên bản thuở nhỏ của Trác Dực Thần. Nhưng chiếc mũi thanh tú và cái miệng nhỏ xíu luôn "phì phì a a" không ngừng thì lại giống hệt Triệu Viễn Chu.Trác Dực Thần ôm lấy nhóc con trong lòng, cảm nhận được trọng lượng của bé đã nặng hơn, trong lòng thầm nghĩ: "Ừm, tốt lắm, đúng là một bảo bảo ăn khỏe, ngủ khỏe."Một đàn chim nhạn bay ngang qua, lập tức thu hút sự chú ý của nhóc con. Đôi mắt xanh biếc của Tiểu Linh Đang mở to, bàn tay nhỏ vung vẩy, hưng phấn líu lo bằng thứ ngôn ngữ của bé: "Phù~ ưm~ a~""Đó là những chú nhạn đấy," Trác Dực Thần dịu dàng đáp lại bảo bảo tò mò trong lòng.Tiểu Linh Đang dường như hiểu được lời y nói, cả người tròn trĩnh khẽ cựa quậy, "A~ ôi a~""Bảo bảo tò mò," Trác Dực Thần điều chỉnh tư thế, ngón tay khẽ chạm vào gương mặt mềm mại của nhóc con, giọng điệu đầy yêu thương, đôi mắt ánh lên nụ cười.Triệu Viễn Chu đứng từ xa, dưới mái hiên, lặng lẽ ngắm nhìn cảnh cha con tương tác, trong lòng không khỏi cảm thán: huyết thống đôi khi thật kỳ diệu. Tiểu Trác, người từng bối rối trước phụ nữ và trẻ nhỏ, nay lại dịu dàng như nước khi chơi với con trai. Hắn mỉm cười bước đến gần hai cha con.Trác Dực Thần nghe thấy tiếng bước chân, ngước lên thì thấy người kia đã đi ngược ánh sáng đến trước mặt mình. Người ấy dịu dàng nói:"Tiểu Trác, để ta đẩy xích đu cho ngươi."Trác Dực Thần không trả lời, chỉ thu ánh mắt về và siết chặt cánh tay đang ôm nhóc con. Hai người lòng đã hiểu rõ ý nhau.Một đôi tay mạnh mẽ, rắn rỏi nắm lấy dây xích, chiếc xích đu nhẹ nhàng đung đưa. Gió khẽ thổi, tiếng trẻ con líu lo; hoa rơi, tình nồng thắm. Cảnh tượng này tựa như bức tranh trong trang giấy.Không nghe thấy câu "nhất tự quyết" quen thuộc, Trác Dực Thần nghiêng đầu thắc mắc."Không cần 'nhất tự quyết' sao?""Ô~" Nhóc con cũng làm theo phụ thân, bày ra biểu cảm đầy thắc mắc với dấu hỏi to đùng.Triệu Viễn Chu bị hai cha con nhóc long bảo đáng yêu làm bật cười, khẽ lắc đầu."Bởi vì, đó là ngươi."Trác Dực Thần bị câu nói tình cảm bất ngờ này làm đỏ bừng mặt, xấu hổ quay đầu, vội vàng chuyển chủ đề, sợ rằng con khỉ mặt dày kia sẽ nói thêm điều gì không hợp với trẻ nhỏ."Ngươi... ngươi đã ổn định chân thân và thần thức chưa?" Thực ra, những ngày qua, Trác Dực Thần luôn hỏi thăm tình hình của Triệu Viễn Chu từ Lân Ni Sơn Thần. Mặc dù Lân Ni đã nhiều lần đảm bảo rằng Triệu Viễn Chu đã hóa hình ổn thỏa, không có vấn đề gì, nhưng y vẫn không khỏi lo lắng."Không cần lo lắng, thần hồn đã ổn định, chỉ cần chăm chỉ tu luyện," Từ khi tái sinh, Triệu Viễn Chu hiểu rõ sự bất an trong lòng Trác Dực Thần xuất phát từ đâu. Mỗi khi y hỏi đến tình trạng cơ thể hắn, Triệu Viễn Chu đều thành thật trả lời từng chi tiết. Hắn muốn mang lại cảm giác an toàn tuyệt đối cho y."Đừng lừa ta...""Sao ta dám lừa Tiểu Trác đại nhân..."Không biết từ lúc nào, chiếc xích đu đã dừng lại. Triệu Viễn Chu ngồi xuống bên cạnh hai cha con, kéo bầu không khí ấm áp thuộc về hắn vào vòng tay mình.Được bao bọc bởi hương vị quen thuộc, Trác Dực Thần tự nhiên dựa vào lồng ngực phía sau. Hơi thở của người kia lướt qua tai y, gây cảm giác ngứa ngáy tê tê, nhưng lại vô cùng yên tâm.Triệu Viễn Chu áp má vào bên cổ của người yêu, giọng nói dịu dàng. "Tiểu Trác~ nhìn ta nào~"Trác Dực Thần tuy không hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo, "Hửm?""Ngươi có cảm thấy rằng diện mạo của ta bây giờ so với trước đây còn đẹp trai hơn không?" Triệu Viễn Chu nhướng mày, ánh mắt lấp lánh.Có câu nói xưa: "Một lần mang thai, ba năm ngốc nghếch." Ngay cả Trác Dực Thần cũng không tránh khỏi. Nếu là trước đây, Tiểu Trác đại nhân thông minh tài giỏi nhất định sẽ nhận ra âm mưu của con khỉ này. Nhưng giờ đây, Tiểu Trác đại nhân chẳng khác gì một chú rồng đáng yêu không có đầu óc, hoàn toàn không phòng bị mà rơi vào bẫy của con khỉ nghịch ngợm.Trác Dực Thần chăm chú nhìn gương mặt tuấn tú trước mắt. Lông mày... không đổi. Đôi mắt... không đổi. Mũi... không đổi. Miệng... cũng không đổi. Y suy nghĩ kỹ một hồi, ánh mắt bất ngờ dừng lại ở mái tóc trắng xóa trước ngực Triệu Viễn Chu. Hóa ra là vậy! Y nghiêm túc nói."Thay đổi rồi, là một mái tóc bạc trắng.""Phì ha ha ha!" Triệu Viễn Chu bật cười trước vẻ mặt nghiêm túc đáng yêu của người yêu. Trên đời làm gì có ai dễ thương đến thế! Thấy Triệu Viễn Chu cười không ngừng, Trác Dực Thần xoay người, hơi ngượng ngùng nói. "Triệu Viễn Chu, đừng cười nữa. Còn cười là ta đánh ngươi đấy, im miệng ngay!"Triệu Viễn Chu kìm nén tiếng cười, ghé sát vào người trước mặt."Tiểu Trác đại nhân trả lời sai rồi, nhìn kỹ lại đi nào."Trác Dực Thần không để ý đến hắn. Triệu Viễn Chu lại ghé gần thêm chút nữa, lồng ngực áp sát vào lưng người yêu, giọng điệu như làm nũng."Nhìn lại đi mà, được không~"Trác Dực Thần không chịu nổi vẻ mặt mè nheo của hắn, đành quay lại nhìn. Ánh mắt lướt nhanh qua gương mặt tuấn tú kia, y hắng giọng, hơi ngẩng cằm, thản nhiên nói. "Không có gì..."Triệu Viễn Chu không cưỡng lại được dáng vẻ ngượng ngùng đáng yêu này, nụ cười không giấu được trên môi. "Phu nhân thân yêu của ta tự tay tạo ra thân thể này, đương nhiên phải đẹp hơn trước gấp trăm lần." Nói rồi, hắn lại ghé sát môi Trác Dực Thần, giọng nói pha chút ám muội, "Phu quân rất hài lòng~"Trác Dực Thần thấy dáng vẻ không biết xấu hổ của hắn, một tay đẩy khuôn mặt dày của người kia ra xa."Lẻo mép! Còn có trẻ con ở đây đấy!" Thấy hắn lại nhích tới với nụ cười xấu xa, y khẽ đập vào người hắn, "Câm miệng ngay!"Sợ làm người yêu tức giận, Triệu Viễn Chu vội vàng ôm chặt lấy y, nói giọng đầy yêu thương: "Tiểu Trác đại nhân của ta ơi! Làm sao phu quân có thể buông tay được đây." Vừa nói, hắn vừa không kìm lòng mà hôn lên má người yêu.Tiểu Linh Đang tròn mắt nhìn cha bị "chiếm dụng," liền vung bàn tay nhỏ bụ bẫm đẩy khuôn mặt của Triệu Viễn Chu ra, phát ra tiếng phản đối, "A! Ô~" Bé còn ôm chặt cổ Trác Dực Thần, khuôn mặt mũm mĩm áp sát vào má y, chu môi như muốn nói, "Không cho hôn! Không được hôn!"Triệu Viễn Chu khẽ vỗ vào đầu nhỏ của bé, giả vờ giận dữ. "Nhóc con này, đây là vợ của ta, cứ hôn đấy!" Rồi nhanh như chớp, hắn hôn một cái lên má Trác Dực Thần. Bé con còn chưa kịp phản ứng, cha đã bị hôn, lập tức "oa" lên khóc nức nở.Hỏng rồi, lần này nghịch quá! Đại yêu thầm nghĩ. Hắn gãi mũi, lòng đầy chột dạ, giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt sắc lẹm của Trác Dực Thần.Trác Dực Thần vội vỗ về dỗ dành nhóc con đang khóc, đồng thời trừng mắt nhìn con khỉ nghịch ngợm kia, "Tối nay, ngươi ngủ một mình đi!" Mấy từ cuối được nhấn mạnh rõ ràng.Đại yêu nhận thua, trơ mắt nhìn cánh cửa phòng đóng sầm lại, vừa chạy theo vừa xin lỗi, "Tiểu Trác, ta sai rồi, đừng mà-""Rầm-" Lời còn chưa dứt, tiếng đóng cửa đã vang lên.Cửa phòng lạnh lùng khép chặt...Gió thu lướt qua, con khỉ đáng thương ngước nhìn trời, trong lòng than thở: "Chim trời bay thành đôi, trước cửa khỉ đất lẻ loi rơi lệ..."Chương mới được cập nhật vào tối thứ 3 và thứ 7 lúc 7h30.Ai đang đói fic Chu Thần giống t thì có thể đọc thử bộ bên dưới nha. Thích gì viết đó thôi nên không có hứa hẹn gì về nội dung hay số lượng fic được. Bao gồm đoản với fic ngắn. (Hiện tại mới chỉ có giới thiệu và một phần đầu tiên thôi, số 3 đó là tính luôn cả bản thảo chưa đăng.)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me