TruyenFull.Me

Dong Nhan Am Ha Truyen To Mo Vu Trac Nguyet An X To Xuong Ha

Tô Xương Hà rời khỏi Vô Kiếm thành hướng về phía núi Côn Luân mà đi. Mặc dù thời gian hắn ở đây rất ngắn nhưng hắn là ai chứ, Tống táng sư Tô Xương Hà lòng dạ thâm sâu, nhiều âm mưu quỷ kế. Cho dù chỉ một khoảng thời gian ít ỏi như vậy cũng khiến hắn nhận ra một điều khó tin, hắn xuyên qua thời gian! Đây căn bản không phải cái gì âm phủ mà là khoảng thời gian khi Tô Mộ Vũ còn nhỏ, lúc này y vẫn là thiếu thành chủ vô ưu vô lo của Vô Kiếm thành, hết thảy mọi chuyện vẫn còn chưa xảy ra. Tuy rằng không hiểu vì sao bản thân lại ở đây nhưng Tô Xương Hà cũng không nóng vội, hắn sớm muộn cũng sẽ có câu trả lời. Còn việc cấp bách trước mắt là ngăn chặn Vô Kiếm thành diệt môn. Nếu hắn đã đến đây thì nhất định phải thay đổi đi đoạn lịch sử này, để cho Mộ Vũ của hắn có thể bình an vui vẻ mà lớn lên.

Tô Xương Hà hơi rũ mắt, càng tăng nhanh bước chân, bóng người hòa vào đêm đen vô tận.

Một tháng sau

Sau khi rời khỏi Vô Kiếm thành mặc dù Tô Xương Hà đã cố gắng giảm bớt thời gian lãng phí, mỗi ngày chỉ điều tức một canh giờ lại tiếp tục lên đường, nhưng hắn chưa từng tới Côn Luân, đó lại là nơi bí ẩn trong truyền thuyết, căn bản không ai biết chính xác vị trí của nó ở đâu. Cho dù là khi hắn còn sống từng cho người tới Bách Hiểu Đường mua tin tức thì cũng không có câu trả lời. Hắn ở nơi băng thiên tuyết địa này bôn ba suốt một tháng, gặp không ít bẫy rập, cơ quan cuối cùng cũng tìm được đường lên núi. Sau khi đi hết con đường này, khung cảnh xung quanh thoáng chốc thay đổi, tuyết lạnh cuồng phong đều biến mất, hoa đào nở rộ dọc đường, từng làn gió dịu mát thổi đến, khung cảnh tựa như mùa xuân về. Tô Xương Hà kinh ngạc cảm thán, thật không hổ là nơi có tiên nhân ở, quả nhiên là kì diệu.

Lúc này trong không khí có tiếng gió truyền đến, Tô Xương Hà đã quá quen thuộc với âm thanh này, không hề do dự mà nhảy người lên né tránh.

” Không tồi, tiểu quỷ ngươi còn rất thông minh đấy”, giọng nói trong trẻo hữu lực của nam nhân truyền đến, bên trong ẩn chứa sự kinh ngạc và thích thú.

Tô Xương Hà xoay người đáp đất, cúi đầu hành lễ: ” Vãn bối Tô Niệm Vũ ra mắt tiền bối”

Lý Trường Sinh hơi nhướng mày nhìn hắn: ” Tô Niệm Vũ? Chỉ sợ đây không phải tên thật của ngươi đi?”

Hai mắt Tô Xương Hà sáng lên ngẩng đầu nhìn y liền thấy y xua tay cười nói: ” Lừa ngươi thôi”

Tô Xương Hà:…đúng là thất trách, hắn vậy mà quên mất đức hạnh của vị này.

Lý Trường Sinh híp mắt nhìn hắn: ” Có phải ngươi vừa mắng ta không?”

” Không có”, Tô Xương Hà mặt không đổi sắc nói: ” Là ta trước thử tiền bối, bịa ra cái tên giả này, tiền bối ngài lấy đạo của người trả lại cho người tất nhiên là không có vấn đề gì”

Lý Trường Sinh nhướng mày: ” Rất thức thời, ngươi là một người thông minh”

Tô Xương Hà thở dài, ủ rũ nói:”Không thông minh, ta chính là cái thứ đại ngu xuẩn a”

Lý Trường Sinh hứng thú phất tay ra hiệu cho hắn đi theo, đến một cái bàn đá trong rừng hoa đào liền bảo hắn ngồi xuống: ” Thế nào? Kể ta nghe một chút”

Tô Xương Hà rót cho y một tách trà rồi đem mọi chuyện kể lại cho y nghe bao gồm cả việc bản thân xuyên qua thời gian đến nơi này. Lý Trường Sinh nghe xong hơi xoa cằm cảm thán: ” Vậy mà là thật, hắn không lừa ta a”

Tô Xương Hà nghe giọng điệu của y liền vội hỏi: ” Tiền bối có phải ngài biết gì không?”

Lý Trường Sinh gật đầu sau đó đổi giọng nói: ” Có điều…ta sao phải nói cho ngươi chứ?”

Tô Xương Hà nghẹn họng nhìn y, bỗng nhiên hiểu được cảm giác của những người trong giang hồ lúc đó, thật sự là quá thiếu đánh, chỉ muốn tấu y một đốn a. Nhưng mà hắn hiện tại chắc chắn là đánh không lại y, không, phải nói cho đến tận khi hắn chết trên giang hồ người có thể đánh bại y hẳn là vẫn chưa sinh ra đâu. Nghĩ như vậy hắn liền đem chuyện Vô Kiếm thành bị đám người ở Vô Song thành hợp tác cùng Ám Hà diệt môn sau này nói ra, thuận tiện kể luôn chuyện của Tô Mộ Vũ.

Lý Trường Sinh nghe xong liền đen mặt mắng: ” Cái đám người kia quả nhiên không đánh không nên thân mà, thế hệ sau còn lụn bại hơn thế hệ trước, mặt mũi tổ tiên bọn hắn đều bị bọn hắn hủy hết rồi”

Sau khi bình ổn tâm tình liền liếc mắt nhìn Tô Xương Hà: ” Nhưng mà ngươi với tên tiểu tử Tô Mộ Vũ kia có quan hệ gì, đáng giá ngươi sau khi bị hắn đập chết, cực kì may mắn mới có cơ hội làm lại từ đầu này lại chỉ một lòng lo nghĩ cho y?”

Tô Xương Hà hơi ngẩn ra đáp: ” Chúng ta…là huynh đệ tốt nhất của nhau”

Lý Trường Sinh nhướng mày sờ cằm :” Hóa ra là yêu mà không được a”

Tô Xương Hà:…có chút lúng túng, quả nhiên không qua được ánh mắt của vị này a, hắn che giấu nhiều năm đều không có ai nhận ra, vị này vừa liếc mắt đã nhìn thấu rồi.

Lý Trường Sinh nhìn bộ dáng này của hắn liền nổi máu hóng chuyện, thích thú hỏi : ” Ngươi thích y bao lâu rồi, đã tỏ tình chưa?”

Tô Xương Hà hơi do dự nhưng vẫn đáp: ” Từ khi hắn cứu mạng ta liền vẫn luôn đối hắn có hảo cảm, hẳn là lâu ngày sinh tình đi. Hơn nữa…”, hắn cười khổ một tiếng: ” Loại chuyện này làm sao có thể đưa ra ánh sáng chứ?”

Lý Trường Sinh tiếc hận nói:” Vậy chính là không thành rồi, cũng phải, hai ngươi nếu là thành y sao lại nỡ giết ngươi a”

Tô Xương Hà thở dài nói: ” Tiền bối người có thể đừng nói chuyện kiểu tru tâm người khác như vậy sao?”

” Ai nha, xin lỗi, nhất thời không chú ý”, Lý Trường Sinh phất tay áo khụ một tiếng bày ra dáng bẻ nghiêm túc hiếm thấy: ” Chuyện của ngươi ta đúng là có biết một chút”

Tô Xương Hà thẳng lưng đáp: ” Xin cung kính lắng nghe”

Lý Trường Sinh xua tay: ” Không nghiêm trọng như vậy. Loại chuyện này ta cũng là nghe sư phụ kể lại. Hắn từng nói với ta thế gian ba nghìn đại đạo đều không phải nói chơi, ở nơi chúng ta không biết đến còn có rất nhiều thế gian giống như này, mỗi cái như vậy được gọi là một tiểu thế giới. Mỗi tiểu thế giới đều có quy tắc riêng của chúng, có nơi có tu tiên giả, ma tu cũng có nơi có nhân thú, yêu quái các loại. Nếu ngươi có thể tu thành đại đạo, rời khỏi nơi này ra bên ngoài vậy sẽ có thể tự mình đến những nơi đó xem. Đương nhiên chuyện này là thật hay giả thì rất khó nói, rốt cuộc ngươi cũng chưa từng gặp qua những người đó”, y hơi liếc mắt nhìn hắn rồi nói tiếp: ” Có điều trường hợp giống như ngươi không phải chưa từng có”

Tô Xương Hà kinh ngạc: ” Tiền bối mời nói”

” Đó là một vị bằng hữu của sư phụ ta, hắn nói vị bằng hữu kia của hắn chưa từng biết bói toán nhưng lại có thể biết trước mọi việc xảy ra, chỉ cần là chuyện do người đó nói ra tuyệt đối không có sai sót. Người kia từng cùng hắn nói, sở dĩ y biết được nhiều chuyện như vậy là bởi vì y là người xuyên qua thời gian mà đến, căn bản không thuộc về thời đại này. Ở thời đại của y ái nhân cùng người thân của y đều đã bị kẻ thù của y giết chết. Y từng nghe người nói trên vạn trượng Thiên Sơn có một tòa miếu thờ, chỉ cần chấp niệm đủ sâu, sẵn sàng trả giá đại giới liền có thể thực hiện được ước nguyện của bản thân. Y lúc ấy đã sớm trắng tay, không còn lưu luyến điều gì cho nên liền đi tìm kiếm tòa miếu kia, sau khi cầu nguyện xong, trên đường rời đi liền gặp phải kẻ thù truy sát mà chết đi. Nhưng không ngờ sau khi tỉnh lại liền ở nơi này, lúc này mọi chuyện vẫn còn chưa phát sinh, y liền đem kẻ thù kia giết chết. Về sau y liền biến mất, sư phụ ta tìm kiếm khắp nơi cũng không có được tin tức của y. Chỉ là mười sáu năm sau lúc hắn du ngoạn giang hồ liền gặp được một thiếu niên lớn lên bộ dáng cùng người nọ như một khuôn đúc ra, chỉ là trẻ tuổi hơn nhiều. Hắn tìm đến nhà thiếu niên kia mới biết hóa ra đây là nhi tử của cha nương mà vị bằng hữu kia từng nhắc qua, thậm chí hắn tìm đến ái nhân của thiếu niên kia cũng là cô nương mà người đó nói đến”, Lý Trường Sinh nói một hơi dài, cảm thấy khát nước liền cầm chung trà lên uống một ngụm nhún vai nói: ” Mọi chuyện chính là như vậy, tiểu tử có phải ngươi từng đến bái miếu không?”

Tô Xương Hà nhíu mày theo bản năng lắc đầu, hắn là một sát thủ lại còn đi bái miếu, thần phật nào chịu phù hộ cho hắn chứ. Chỉ là sau đó hắn khựng lại: ” Hình như ta quả thật từng bái qua, chỉ là…”, hắn khó hiểu nói: ” Đó chỉ là một tòa miếu nát ở ven đường cũng không phải cái gì Thiên Sơn a”

Lý Trường Sinh tò mò hỏi: ” Vậy lúc ấy ngươi cầu nguyện cái gì?”

Tô Xương Hà yên lặng nhìn y, Lý Trường Sinh bừng tỉnh nói: ” Nga, ta đã biết ngươi hẳn là cầu nguyện cho ngươi ái nhân có thể sống bình an vui vẻ đi”, y đưa tay sờ sờ cằm: ” Hẳn là ngươi còn nghĩ nếu như năm đó mọi chuyện đều không xảy ra, tiểu tử kia có thể làm yên tâm thoải mái làm thiếu thành chủ của hắn, cầm kiếm ngao du giang hồ thì tố biết mấy a”

Tô Xương Hà thở dài : ” Tiền bối thông tuệ”

Lý Trường Sinh lắc đầu: ” Không phải ta thông tuệ mà là do ngươi đều đem chữ viết hết trên mặt rồi”, vừa nói vừa cảm thán: ” Không nghĩ tới ngươi cái tên máu lạnh này còn rất nặng tình đâu”

Tô Xương Hà rũ mắt nói: ” Ta cũng không biết bản thân còn có thể ở đây bao lâu, vẫn là sớm chút giải quyết chuyện này mới tốt”

Lý Trường Sinh nghe vậy liền gật đầu nói :” Thiên Sơn tuyết diễm liên ở trong cái hang động sau núi kia, ba ngày sau liền tàn, ngươi hiện tại đi nhanh một chút hẳn là có thể tranh thủ đem nó hái xuống”

Tô Xương Hà giật mình nhanh chóng chạy đi liền nghe thấy âm thanh của Lý Trường Sinh từ phía sau truyền đến: ” Trong khi ngắt hoa liền phải dùng nội lực ôn dưỡng nếu không hoa sẽ tàn”, hắn đáp một tiếng rồi vội đi.

Lý Trường Sinh nhìn bóng lưng của hắn chậc chậc cảm thán vài tiếng rồi sau đó vươn vai : ” Bây giờ cũng nên đi hoạt động một chút, thư thả gân cốt a”, vừa dứt lời thân ảnh liền biến mất.

Cùng lúc đó, ở Ám Hà đại gia trưởng phòng trong xuất hiện một vị khách không mời mà đến

” Tiên sinh ngươi sao lại ở đây?”, đại gia trưởng kinh ngạc nhìn y, Lý Trường Sinh không phải đang ở thành Thiên Khải sao, sao lại bỗng dưng xuất hiện ở đây? Nghĩ đến vị này coi trời bằng vung không để ai vào mắt, cho dù là người hoàng thất cũng dám đánh, đại gia trưởng cảm thấy trong lòng phát lạnh, ngay lập tức đề cao cảnh giác.

Lý Trường Sinh cười nhạt một tiếng: ” Năm đó bằng hữu của ta lập ra nơi này là để giữ vững giang sơn, bảo vệ bình yên cho dân chúng, không nghĩ tới bây giờ cái đám khốn nạn kia cư nhiên biến nó thành lưỡi đao giết người để thỏa mãn lợi ích của chúng a”

Đại gia trưởng khẽ nhíu mày, Lý Trường Sinh hừ cười một tiếng: ” Ta nói không đúng sao, Ám Hà hay phải nói là Ảnh Tông?”

Sắc mặt đai gia trưởng khẽ biến: ” Xin hỏi vị bằng hữu kia của tiên sinh là?”

” Bắc Ly khai quốc hoàng đế, Tiêu Nghị”

Đại gia trưởng hít vào một ngụm khí lạnh, từng nghe nói Lý Trường Sinh người cũng như tên trường sinh bất tử không nghĩ tới vậy mà là thật. Hắn còn là bằng hữu của khai quốc hoàng đế, nghĩ tới đây lại nghĩ tới việc Lý Trường Sinh ở Thiên Khải thành thủ hộ nhiều năm như vậy nhất thời sững sờ.

Lý Trường Sinh nhìn sắc mặt của hắn liền biết hắn đã tự đoán ra mọi việc, quả nhiên, đại gia trưởng đứng dậy hành lễ: ” Xin hỏi tiên sinh có gì chỉ giáo?”, hắn cảm thấy hôm nay Lý Trường Sinh đến đây hẳn là sẽ đưa tới một tin tức cực tốt, có thể giúp hắn hoàn thành tâm nguyện cả đời này của mình.

Lý Trường Sinh gật đầu, hài lòng với sự thức thời của hắn: ” Xem ra ngươi cũng có loại ý tưởng này”

Đại gia trưởng vẫn giữ nguyên tư thế hành lễ, bình tĩnh đáp: ” Không có ai nguyện ý vừa sinh ra đã học cách giết người, lại làm thanh đao trên tay người khác”

” Không tồi, vừa hay bớt lãng phí thời gian của ta”, Lý Trường Sinh phất tay nói: ” Ta trước đi Thiên Khải thành xử lý đám kia, ở đây sẽ tự có người đến dạy cho ngươi nên làm thế nào”, nghĩ nghĩ lại bổ sung: ” Hắn tên Tô Niệm Vũ”

“Vâng, nếu là người do tiên sinh chỉ điểm ta nhất định toàn lực phối hợp cùng ngài ấy”

………..

Đợi Tô Xương Hà lấy được Thiên sơn tuyết diễm liên đã là ba ngày sau, vốn cứ tưởng hái một bông hoa hẳn là không tốn nhiều thời gian, không nghĩ tới thân hoa này cứng hơn thiết, hắn một bên dùng nội lực duy trì, một bên thử các biện pháp hái hoa, thiếu chút nữa liền không qua nổi.

Tô Xương Hà ngồi bệch xuống đất, dựa người vào vách đá, kể từ khi lên làm đại gia trưởng cũng đã rất lâu không chật vật như vậy, nhất thời còn có và phần hoài niệm.

Hắn thở dài một tiếng: ” Mộ Vũ a, ta đời trước đúng là thiếu nợ ngươi mà”

Nghỉ ngơi trong chốc lát liền tiếp tục bôn ba quay về Vô Kiếm thành, cho đến khi hắn đến cổng thành liền có đệ tử thủ thành chạy ra tiếp đón: ” Tiền bối, mời đi bên này”

Tô Xương Hà theo vị đệ tử kia đến một tòa nhà ở trong hẻm, vị đệ tử kia tiến lên gõ cửa, bên trong nhanh chóng mở cửa, thân ảnh Mai di liền hiện ra, nàng thấy Tô Xương Hà quay lại liền vui mừng gọi: ” Tiền bối”

Tô Xương Hà gật đầu hỏi: ” Người đến đủ rồi?”

Mai di vội gật đầu: ” Đều ở bên trong, tiền bối mời vào”

Tô Xương Hà lắc đầu, đem túi đựng Thiên sơn tuyết diễm liên đưa cho nàng: ” Đồ ở trong này, nên dùng càng sớm càng tốt”

” Tiền bối người không vào trong sao?”, Mai di hơi sửng sốt hỏi.

Tô Xương Hà thở dài nói: ” Thời gian của ta có hạn, vẫn phải nhanh chóng xử lý mọi chuyện trước”

Vành mắt Mai di hơi đỏ lên, cúi người hành lễ: ” Đường xá xa xôi, tiền bối bảo trọng”

Tô Xương Hà gật đầu liền xoay người rời đi, tiếp theo hắn cũng nên đến Ám Hà rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me