TruyenFull.Me

[Đồng Nhân BSD] Hoa Tuyết Trong Đêm

Chương 15

NanamiAsari

"Cô...cô là ai?"

Từ rất lâu rồi, có lẽ là từ cái ngày anh tỉnh dậy ở Yokohama, cô gái này đã luôn đi theo anh từ phía sau. Không rõ nguyên nhân, không rõ mục đích cũng không rõ lí do. Chỉ biết là, anh đi tới đâu thì nàng ta đi theo tới đó. Nhưng muốn nhìn thấy thì buộc phải nhìn qua gương. Nếu không thì cũng chỉ thấy một làn hơi trắng. Bây giờ, được tận mắt nhìn thấy nàng, anh thật muốn hỏi cho rõ nguyên nhân.

"Thiếu gia, người không nhận ra ta? Ngài vẫn chưa nhớ ra ta?"

Đôi mắt nàng buồn rười rượi, giọng nói run run chứa đầy sự đau đớn.

"Tại sao lại như vậy? Rõ ràng chỉ cần khiến ngài nhìn thấy ta thì ngài sẽ nhớ lại. Tại sao ngài vẫn không nhớ?! Tại sao ngài vẫn không nhớ?!"

Giữa không trung trắng toát, hoa tuyết nhẹ nhàng rơi xuống nhưng thay vì chạm đất chúng lại di chuyển xung quanh hai người, theo một quỹ đạo hình tròn. Và tốc độ di chuyển đang ngày một nhanh hơn. Một hoa tuyết lướt nhẹ qua tay anh và để lại một vết cắt sâu, dòng máu chảy ra từ tay. Và chỉ khi cơn đau nhẹ nhàng nhói lên thì anh mới biết mình đã bị thương.

Yukiru bất ngờ trước vết thương trên tay và cả cô gái kia cũng vậy.

"Thiếu gia, ngài bị thương rồi."

Bàn tay nhỏ nhắn lạnh lẽo kia chạm vào tay anh. Làn hơi lạnh lẽo từ miệng thổi ra, vết thương trên tay lành lại nhanh chóng. Yukiru bất ngờ trước khả năng của nàng.

"Thiếu gia còn bị thương ở đâu không? Để tôi kiểm tra xem."

"Cảm ơn, nhưng mà tôi không sao đâu"

Anh có thể nhìn thấy rõ sự tiếc nuối trong mắt nàng nhưng quả thật anh không cách nào nhớ ra.

"Có thể cho tôi biết tôi đang ở đâu không?"

"Ngài đang ở trong Lục Địa Ký Ức, đây là nơi lưu giữ lại ký ức của mỗi một người."

"Ký ức của mỗi người. Tức là kể cả những ký ức đã bị mất phải không?!"

"Không chỉ ký ức bị mất mà cả ký ức của kiếp trước cũng được lưu lại ở đây."

"Lợi hại đến vậy sao?"

Trước vẻ mặt đầy ngạc nhiên cùng thích thú của Yukiru, nàng che miệng cười. Đã thật lâu nàng không thấy sự đáng yêu này của anh, rất rất lâu rồi.

"Vậy làm cách nào để xem ký ức bị mất của tôi."

"Cái đó....chúng ta không thể xem ký ức kiếp trước được. Có thể bước vào Lục Địa Ký Ức đã là ân phước lớn nhất mà Mẫu Thần ban tặng."

Mẫu Thần?????

"Ngài vẫn chưa hiểu. Có lẽ nhìn thấy tôi thôi vẫn chưa thể giúp ngài nhớ lại mọi chuyện. Lẽ nào...."

Trong lúc nàng vẫn đang lầm bầm suy nghĩ thì Yukiru đã đi xem khắp căn phòng mà anh đã bước vào. Cách bài trí trong căn phòng này có gì đó rất thân quen, nhất là những họa tiết trên tường. Hình vẽ hoa tuyết cùng với mảnh băng vỡ kề cận nhau giống như anh em vậy.

"Ca ca, ta vẽ có đẹp không?"

"Gì cơ?"

Yukiru lắc đầu, vẻ mặt khó chịu khi có hình ảnh đứa trẻ nhỏ nhắn, tay cầm cây cọ vẽ hoa tuyết lên mặt tường. Nụ cười ngây ngô đầy thích thú. Thật kì lạ là anh không thể thấy rõ được gương mặt của cậu bé nhưng mà anh thấy được bông tai hoa tuyết bên tai phải, giống hệt cái của anh.

Lúc này, cơ thể anh bắt đầu mờ dần.

"Chuyện gì vậy?"

"Không ổn, cơ thể ngài đang dần tỉnh lại. Không được, tôi còn nhiều điều muốn nói với ngài."

Nàng hốt hoảng chạm vào tay anh nhưng thật tiếc nó đã biến mất. Tốc độ cũng tan biến cũng ngày một tăng lên. Nàng cắn môi không cam lòng nhưng chẳng có cách nào giữ anh ở lại.

"Thiếu gia, hãy nghe tôi nói. Ngài không được phép tin bất cứ ai khi ngài tỉnh dậy. Đặc biệt là tên Ryoushi đó. Ngài tuyệt đối không thể tin gã!!"

Âm thanh của nàng vụt tắt. Những câu từ tiếp theo sau, anh không cách nào nghe được. Phía trước vụt lên ánh sáng rồi lại chìm vào bóng tối dày đặc. Yukiru cảm nhận được cơ thể nặng nề, mí mắt của anh dần hé mở.

Căn phòng rộng lớn với những vật dụng đắt tiền, cách bày trí dù cho rất đơn giản nhưng cũng chẳng thể che đậy được mức độ xa hoa của mấy món đồ vật kia.  Anh nâng cơ thể khỏi chiếc giường Kingsize, nhìn bao quát cả căn phòng rồi đặt sự chú ý lên cánh cửa ở trước mắt. Thật kì lạ là căn phòng này chả có lấy một cái cửa sổ nào, làm anh cũng không rõ bản thân đang ở đâu.

Leng keng.

Âm thanh vang lên làm anh ngỡ ngàng. Yukiru giật mạnh chiếc chăn ra khỏi cơ thể. Một sợi xích nối chân anh với chiếc giường lại với nhau. Xem chừng là đề phòng anh bất ngờ tỉnh lại. Thật đáng hận!

Cạch!!

Tiếng động vang lên từ phía cửa, Yukiru nhanh chóng kéo chăn trở lại rồi nằm xuống giường, giả bộ như bản thân vẫn chưa tỉnh. Anh không thể để bất kì ai biết rằng anh vừa mới tỉnh lại.

"Thưa ngài, chúng ta có cần báo cáo lại việc này với hội đồng cấp cao không?"

"Không cần thiết!"

Ryoushi bước trong phòng, đi theo sau là một người mặc bộ đồ đen. Con mắt bên trái bị miếng bịt mắt che lại. Nét mặt nghiêm túc đến mức so với Kunikida thì không kém bao nhiêu.

"Nhưng đó là tộc nhân cuối cùng của Tuyết Yêu tộc. Nếu không trình báo với hội đồng cấp cao, nhất định họ sẽ làm loạn lên."

"Chính vì em ấy là Tuyết Yêu tộc nên chúng ta mới càng không nói. Nếu để đám người tham ăn biếng làm đó biết, chắc chắn chúng sẽ tìm cách cướp em ấy đi."

"Cho dù ngài không nói thì bọn họ cũng sẽ biết thôi."

"Cho nên, ngươi cần phải giữ kín bí mật này!"

"Nhưng thưa ngài....."

Ryoushi lườm một cái, kẻ kia không dám nói thêm một lời nào. Chỉ cúi đầu xuống đầy kính cẩn nói.

"Xin lỗi thưa ngài."

"Đi đi và nhớ, không được hé nửa lời."

"Vâng."

Ryoushi nhìn thuộc hạ rời đi, gã bước đến, kín đáo khóa cửa lại rồi quay sang nhìn người đang ngủ.

"Người của tôi không còn ở đây nữa. Em có thể tỉnh dậy được rồi!"

Tuy nhiên, Yukiru vẫn nằm đó là không có chút cử động nào. Ryoushi cười nửa miệng, giống như nhìn thấu ý đồ của anh. Gã bước đến rồi ngồi lên giường, bàn tay đưa ra gạt đi những sợi tóc vươn trên mặt anh.

"Nếu em còn không ngồi dậy...."

Gã cúi người xuống, thì thầm.

"Tôi sẽ cho em trải nghiệm thử cảm giác bị sói ăn thịt là như thế nào."

Gã tiến đến thật gần, hơi thở phả vào cổ anh. Lúc này, một cánh tay vung đến tấn công nhưng bị gã nắm lấy. Nụ cười đắc ý hiện lên trên mặt gã. Gã lật người anh lại, bẻ tay anh ra sau rồi giữ chặt ở lưng.

"Không tệ! Nhưng em cần dùng thêm sức. Có vẻ thuốc mê đã khiến em yếu đi."

"Khốn kiếp! Buông ra!!"

"Là em tấn công tôi. Tôi chỉ là phòng vệ chính đáng."

"Anh bắt cóc tôi! Tôi cũng là phòng vệ chính đáng!"

"Nhưng em không có chứng cứ!"

"Chân tôi bị xích lại chính là chúng cứ tốt nhất!"

"Có chứng cứ cũng được nhưng em cần phải rời khỏi đây trước đã."

"Khốn kiếp!!"

Anh vùng vẫy nhưng sức lực của Ryoushi lớn hơn anh gấp nhiều lần. Vùng vẫy một hồi thì anh cũng kiệt sức, còn Ryoushi thì vẫn giữ chặt tay anh, có vẻ như không muốn thả ra.

"Bộ dạng của em bây giờ, là bộ dạng mà bất kì ai nhìn vào cũng muốn làm chuyện xấu."

"Chỉ có những kẻ như anh mới muốn làm vậy. Đừng có so sánh người khác với anh."

"Những kẻ như tôi......?"

Gã cười khúc khích, hạ thấp người xuống thì thầm vào tai anh.

"Để tôi cho em thấy những kẻ như tôi có thể làm được gì!"

Chưa kịp hiểu chuyện gì sẽ diễn ra thì mọi thứ lập tức xoay chuyển. Ryoushi đã lật anh lại, sau đó, gã nắm lấy một tay của anh rồi kéo lên trên. Yukiru cố gắng rút tay lại nhưng không thể đọ lại một người khỏe mạnh như Ryoushi.

Lách cách! Cạch!!

Âm thanh vang lên cùng với sự lạnh lẽo của kim loại khi tiếp xúc với da thịt. Yukiru trợn mắt không tin được, tay anh đã bị khóa lại với cái còng tay ở góc giường. Nhìn sang bên còn lại, cái còng tay trơ trọi ở một góc nhưng anh biết sớm muộn gì nó cũng sẽ yên vị nơi cổ tay anh. Anh vùng vậy, chống cự quyết liệt nhưng Ryoushi vẫn tóm được tay anh, bằng hàng động nhanh lẹ và dứt khoát gã thành công còng tay anh lại. Gã ngắm nhìn thành quả của chính mình rồi hài lòng gật đầu.

"Không tồi tí nào!"

"Tôi thì lại cảm thấy rất tồi cơ!"

"Thay vì dùng sức để chống cự một cách vô ích, tôi khuyên em nên để dành sức lực đó cho chuyện tiếp theo. Nó sẽ cần nhiều sức hơn em tưởng đấy, nhất là sức chịu đựng."

Yukiru thừa sức biết Ryoushi muốn làm gì, và xin thề nếu gã dám làm vậy thì anh sẽ cắn lưỡi tự sát.

Cốc cốc!!

Tiếng gõ cửa phòng vang lên giống như đem đến một tia hi vọng cho Yukiru. Ryoushi tặc lưỡi một tiếng đầy khó chịu, gã gằn giọng hỏi.

"Chuyện gì?"

"Thưa ngài, có một nhóm người tự xưng là Lực Lượng Thám Tử Vũ Trang đến tìm ngài và....."

"Phiền phức tới nhanh thật nhỉ?!"

Gã đứng dậy, bước xuống giường. Tay kéo chăn đắp lên cơ thể anh nhưng không hề mở khóa hai cái còng tay.

"Hãy ở yên đây và chờ tôi trở lại, chúng ta sẽ tiếp tục chuyện xong dang dở này."

Yukiru không đáp lại, anh chỉ trừng mắt với gã. Gã cười mấy tiếng sau đó rời khỏi phòng. Lúc này thì anh mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Thật may vì nhóm của Ranpo đến kịp lúc, nếu không thì anh đã thật sự từ giã cõi đời này rồi. Nhưng đây cũng là một thời cơ tốt. Chỉ cần tìm cách tháo còng tay là anh có thể thoát ra khỏi căn phòng này. À, và tháo cả cái khóa chân ra nữa.

Nhưng là....bằng cách nào....?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me