TruyenFull.Me

Dong Nhan Cardcaptor Sakura Cu Mach Hoa Khai

Khu rừng phía sau núi Tsukimine bao phủ trong làn sương mỏng và linh khí dày đặc. Từ xa, nơi ấy nhìn giống như một dải lụa xanh xám lặng lẽ vắt ngang trời đêm.

Đây là vùng đất nơi linh thể thường tụ họp. Với Sakura, nơi này gắn liền với nhiều ký ức không mấy vui vẻ. Nếu là ngày thường, chắc chắn cô sẽ chẳng dám một mình bước vào. Nhưng lần này, khí tức của Clow mạnh đến mức khiến lòng cô không yên.

Cô đứng lặng rất lâu ở lối vào, tay siết chặt Gậy Sao, thở thật sâu rồi mới chậm rãi bước vào.

Đi được một đoạn, cô bỗng khựng lại. Trước mặt cô, một bóng người quen thuộc đang đứng quay lưng về phía đầm nước xanh lam.

"Li-kun?"

Quả nhiên là đi một mình... Trong lúc Sakura chưa nhận ra, Syaoran siết chặt nắm tay, trong giọng nói có chút không cam lòng khó nhận thấy:

"Tớ cảm nhận được một luồng ma lực rất mạnh, nên mới tới đây kiểm tra."

"Là khí của ngài Clow." – Sakura gật đầu, rồi nhìn ra phía mặt hồ sáng nhè nhẹ trước mặt – "Chỗ này... trước đây có mặt nước này sao?".

Cô vừa dứt lời, mặt hồ đột nhiên phát sáng, hàng chục con rắn nước lấp lánh ánh xanh từ dưới vọt lên, ngoằn ngoèo lao về phía họ.

Sakura và Syaoran lập tức phối hợp chiến đấu. Gậy Sao và bùa chú đan xen giữa ánh trăng mờ. Cuối cùng, nhờ vào lá bài The Earth, cả hai mới tạm thời lấp được mặt hồ và đẩy lùi đám linh thể.

Khi mọi thứ tạm lắng, Syaoran lên tiếng: "Tại sao không dùng The Fire?"

"Vì Thổ khắc Thủy." – Sakura trả lời, thở nhẹ một hơi – "Tuy Hỏa cũng khắc được, nhưng mình không chắc ma lực của mình có đủ để áp chế. Gần đây mình có học một chút về Ngũ hành, không ngờ lại dùng được thật."

Ngũ hành – với người nhà họ Li như Syaoran – tất nhiên là điều quá quen thuộc.

"Là Eriol dạy cậu à?" – Syaoran hỏi.

"Ừ." – Sakura xoay người, ánh mắt nghiêm túc nhìn cậu – "Li-kun không thích Eriol đúng không? Tại sao vậy?"

Syaoran ngẩng đầu, ánh mắt thoáng hoảng hốt. Cậu không ngờ, đến cả Sakura cũng nhận ra điều đó.

Phải rồi... Vì mình thích cậu ấy.

Cậu siết chặt nắm tay, ánh nhìn dần trở nên phức tạp. Nhưng Sakura vẫn đứng đó, chờ đợi một câu trả lời thật lòng. Cái cách cô nhìn cậu – chân thành, tin tưởng – khiến trái tim Syaoran khẽ run.

"Chuyện là... tớ..." – Cậu nhẹ nhàng tháo chiếc mũ đội đầu, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt đang chờ đợi của cô – "Tớ muốn nói rằng... tớ với cậu..."

"Sakura!". Một giọng nói vang lên từ phía xa, cắt ngang lời thú nhận của Syaoran. Cả hai quay đầu lại.

Eriol bước ra từ bóng rừng, áo choàng khẽ lay động theo gió.

"Cậu ấy cố tình, đúng không?" – ở nơi khác, trên cành cây, Ruby Moon khoanh tay, khó chịu nói – "Cậu ấy chắc chắn đã yêu cô bé đó rồi."

"..." – Spinel Sun không nói gì, chỉ liếc cô một cái đầy thâm ý.

Sakura nhìn Eriol ngạc nhiên hỏi: "Eriol? Sao cậu lại ở đây?"

"Tớ đến gặp một người bạn." – Eriol mỉm cười, tiến tới gần cô. Rồi như thể chẳng có chuyện gì, cậu rút một chiếc khăn tay ra, nhẹ nhàng lau vết bụi còn dính trên má cô – "Nghe thấy tiếng cậu, nên ghé qua xem."

Syaoran nắm chặt nắm tay, mắt ánh lên sự giận dữ.

Chẳng thèm giấu giếm, lại còn dám dùng sự thân thiết của Sakura mà thao túng cô. Thật quá đáng!

"Bạn?" – Sakura nghiêng đầu, ngơ ngác – "Ở đây... có bạn của cậu sao?"

Syaoran không nói gì. Cậu cảm nhận rõ ràng những luồng khí linh thể quanh đây, nhưng lại không đoán được Eriol đang nói đến ai.

Eriol không trả lời câu hỏi của Sakura, mà quay sang hỏi: "Tối nay, lại xảy ra chuyện gì sao?"

Kero lập tức chen vào, giọng có phần khoe khoang: "Nhờ sự cố gắng của Sakura mà giải quyết ổn thỏa rồi! Một lần chuyển hóa được bốn lá bài đấy! Rất giỏi, đúng không?"

Eriol khẽ nhíu mày. Nhìn Sakura vẫn mặc đồng phục, áo khoác không mang theo, mái tóc còn ướt do vừa tắm xong, lòng cậu chợt mềm lại. Không nói gì, cậu tháo áo choàng ngoài, nhẹ nhàng khoác lên vai cô.

"Trời bắt đầu lạnh rồi, cẩn thận không lại cảm đấy."

"E-Eriol..." – Sakura đỏ bừng mặt. Dù đây không phải lần đầu được cậu khoác áo choàng, nhưng hương thơm lạnh mát đặc trưng từ áo khoác của Eriol vẫn khiến trái tim cô loạn nhịp.

"Cảm ơn..."

Eriol chỉ mỉm cười, giọng rất nhẹ: "Để tớ đưa cậu về.". Cậu không hề che giấu ý thích ngắm nhìn vẻ bối rối đáng yêu của Sakura.

----

Chiều hôm sau, tan học.

Đợi khi lớp học đã vắng người, Sakura lặng lẽ gọi The Mirror, đưa bản sao ra ngoài. Cô bé kéo tay bản sao một cách áy náy.

"Xin lỗi, The Mirror. Hôm nay lại phải nhờ cậu giúp rồi."

The Mirror dịu dàng gật đầu. Vẻ mặt vẫn ngoan ngoãn như mọi khi, dường như còn định nói gì thêm. Nhưng chưa kịp cất lời, một giọng nam trầm thấp đã vang lên phía sau:

"Chúng ta đi thôi."

Sakura giật mình quay lại. Là Eriol.

"Vâng." – Cô bé vội vã xách cặp, trước khi rời đi còn không quên quay lại mỉm cười với Mirror. "Cảm ơn cậu nhiều nhé."

----

Chiều tà phủ xuống đền Tsukimine.

Bên hồ Nguyệt Kính, không gian yên ắng đến mức có thể nghe được cả tiếng gió lướt qua mặt nước. Ánh nắng cuối ngày chiếu rọi lên mặt hồ, khiến làn nước ánh lên sắc tím mờ như sương khói.

Sakura đứng bên bờ hồ, ánh mắt đầy lo lắng nhìn quanh: "Nơi này... thật sự sẽ không có ai đến chứ?"

Eriol gật đầu chắc nịch: "Yên tâm. Sẽ không ai bén mảng đến đây được."

Sakura nghe vậy mới khẽ thở phào, rồi từ từ giơ Gậy Sao lên, giải phong ấn. Từ trong túi, cô lấy ra lá bài The Shield và chiếc khăn tay màu tím nhạt đã được thêu sẵn pháp trận.

"Eriol... bắt đầu được chưa?"

Cậu khẽ gật đầu mỉm cười, rồi lùi lại vài bước, đứng yên sau lưng Sakura. Ánh mắt vẫn không rời khỏi cô dù chỉ một giây.

Trong nghi thức truyền ma lực, người thi triển rất dễ mất kiểm soát nếu phép thuật quá mạnh hoặc tâm trí dao động. Với một pháp sư chưa thuần thục như Sakura, đây lại càng nguy hiểm hơn.

Huống hồ, lá bài The Shield vốn phản ứng rất mạnh với cảm xúc muốn "bảo vệ" từ chủ nhân. Càng tha thiết bao nhiêu, càng đòi hỏi ma lực lớn bấy nhiêu. Nếu không cẩn thận, hoàn toàn có thể bị phản phệ.

Eriol hiểu rõ điều đó. Cậu đã đo lường ma lực Sakura từ trước, nhưng tận mắt chứng kiến cô đứng đó, gương mặt kiên định đến mức khiến người khác xót xa... cậu vẫn không khỏi lo lắng.

Chiếc khăn tay nhẹ nhàng bay lên, lơ lửng trước mặt Sakura. Lá bài The Shield cũng tự động thoát khỏi tay cô, bay song song cạnh đó. Cả hai dần phát sáng, ánh sáng tím nhạt chồng lên nhau, chớp sáng nhẹ nhàng nhưng đầy linh lực.

Từng câu chú cổ bắt đầu ngân vang trong không khí, lúc đầu còn mơ hồ, nhưng càng lúc càng rõ nét, như có nhạc điệu. Ánh sáng từ pháp trận ngôi sao bùng lên dưới chân cô, ánh lên mặt hồ. Gió bắt đầu nổi lên, cuốn theo từng lọn tóc nâu mềm mại và váy áo bay nhẹ như mây.

"Vì những người quan trọng..."

"Vì lời hứa của trái tim..."

"Xin hãy lắng nghe lời gọi của tôi."

Cô nhẹ gọi một cái tên trong lòng. Tomoyo.

Chỉ một cái tên, đủ để ý chí trong cô dâng trào như sóng. Từng từ chú cổ được cất lên bằng chất giọng rõ ràng và tha thiết, khiến không khí quanh đó rung động như có linh hồn.

Pháp trận ngôi sao hiện lên dưới chân, sáng rực. Gió thổi tung mái tóc nâu mượt của cô bé, áo đồng phục cũng nhẹ bay theo. Những cánh hoa đào đã nở sớm từ đâu lặng lẽ xoay tròn giữa ánh sáng lấp lánh, hòa quyện cùng trận pháp.

----

Ánh sáng nơi trung tâm pháp trận càng lúc càng rực rỡ.

Chiếc khăn tay tím nhạt – vật mang theo máu và ma lực của Sakura – lơ lửng trong không trung, rung lên khẽ khàng như thể cảm nhận được điều gì đó thiêng liêng. Bên cạnh nó, lá bài The Shield cũng phát ra quầng sáng ổn định, tựa như đang lắng nghe tiếng gọi của trái tim.

Gậy phép trong tay Sakura phát sáng chói lòa. Pháp trận dưới chân cô xoay đều, tạo nên vòng sáng kỳ ảo lan rộng khắp mặt đất, gió xoáy lên từng đợt, cuốn theo bụi cây, hoa dại, những cánh lá khô và ánh sáng của những vì sao tưởng chừng chỉ tồn tại trong huyễn mộng.

Mỗi câu thần chú Sakura cất lên như một nhịp thở của linh hồn. Cô nhắm mắt, tập trung vào cái tên đang được gọi trong tim.

Tomoyo Daidouji.  Người bạn thân thiết nhất, người luôn âm thầm dõi theo cô, người chưa từng đòi hỏi bất kỳ điều gì – chỉ lặng lẽ bên cạnh, làm bạn, làm chỗ dựa, làm người quay phim, làm hậu phương.

"Xin hãy đón nhận tâm ý của tôi... xin hãy nhận lấy ma lực của tôi..."

Lời khấn vang lên trọn vẹn. Trong khoảnh khắc đó, chiếc khăn tay bất ngờ phát sáng mạnh, rồi từ từ kết hợp với lá bài The Shield, ánh sáng tím dịu tràn ngập không trung như một đám mây mỏng được vẽ bằng ánh trăng.

Rồi mọi thứ dịu lại.

Gió ngừng thổi.

Ánh sáng thu về.

Pháp trận dưới chân Sakura từ từ tan biến, để lại mặt đất vương vài cánh hoa và bụi sáng.

Cô mở mắt. Trong không trung, chiếc khăn tay giờ đây đã mang hình dáng mới: sắc tím sẫm hơn, đường thêu óng ánh như được dát bạc, chính giữa hiện rõ pháp trận hình ngôi sao với hoa văn từ lá bài The Shield. 

Một bùa hộ thân. Được tạo nên bởi tất cả chân thành, khát vọng và tình cảm muốn bảo vệ.

Eriol lặng lẽ đứng sau lưng cô từ đầu đến cuối, không nói một lời. Nhưng đôi mắt cậu, trong giây phút này, khẽ hạ xuống. Lòng ngực dường như cũng trùng lại trước cảnh tượng ấy.

Cô bé ấy...

Không cần phép thuật của Clow. Không cần ai dẫn đường.

Chỉ cần một trái tim thuần khiết và một ý chí không bao giờ lay chuyển.

Đó là Sakura Kinomoto. Một pháp sư – không giống ai cả – nhưng lại tỏa sáng rực rỡ nhất.

Hết Chương 15

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me