Dong Nhan Cardcaptor Sakura Cu Mach Hoa Khai
..."Trời hôm nay hơi lạnh..." Sakura thì thầm, lướt nhanh qua con phố quen bằng đôi giày trượt. Gió sáng thổi qua, mang theo hương cây cỏ mới mẻ. Cô ngẩng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh."Nhưng buổi sáng thật dễ chịu."Cô dừng lại bên bảng thông báo, nơi một tờ giấy giới thiệu lễ hội truyền thống được dán trang trọng. Đôi mắt cô chợt dịu lại."Có lễ hội à..."Ánh mắt cô dừng lại nơi tên người bạn có mái tóc xanh thẫm hiện lên trong ký ức. Nếu mình rủ Eriol đi... liệu cậu ấy sẽ đồng ý không?Một nỗi chùng xuống thoáng lướt qua ánh mắt."Eriol lúc nào cũng bận rộn...""Lễ hội à?"Giọng nói quen thuộc vang lên ngay sau lưng khiến Sakura giật nảy. Suýt nữa thì trượt ngã nếu không có bàn tay vững chãi của Eriol đỡ lấy: "Xin lỗi, làm cậu hoảng rồi."Eriol mỉm cười nhẹ, buông tay ra. Trên gương mặt ấy không có vẻ gì hối lỗi, chỉ là ánh nhìn trêu chọc quen thuộc."Không... không sao..." Sakura lắp bắp, vội lắc đầu."Ngày hôm đó tớ có chút việc," Eriol nói, mắt vẫn nhìn thẳng cô. "Cậu đi cùng Daidouji-san trước, tớ sẽ đến sau, được không?""Không cần miễn cưỡng đâu... thật đó...""Không phải miễn cưỡng." Eriol xoa nhẹ đầu cô. Trong ánh mắt ấy, ánh lên tia mong chờ. "Thật ra, tớ chưa từng cùng Sakura đi lễ hội lần nào cả."Trái tim cô như khựng lại trong một nhịp....Giữa tiết học, khi Eriol vắng mặt, Sakura kéo Tomoyo ra hành lang."Tomoyo... tớ có chuyện muốn kể..."Sakura thì thầm kể lại mọi thứ. Khi kết thúc, Tomoyo vẫn lặng im. Đôi mắt trầm tĩnh ấy nhìn cô, mang theo sự dịu dàng quen thuộc."Làm ơn nhé..." Sakura nài nỉ.Tomoyo mỉm cười, nhưng trong lòng có gì đó nhói lên."...Sakura, cậu thật sự thấy xứng đáng chứ?"Yêu một người như thế... thật sự xứng đáng sao?...Tan học, Eriol bước đến gần Sakura:"Có một tiệm đồ uống mới mở trên đại lộ Sakura. Nakuru bảo đồ uống ở đó khá ngon. Cậu muốn đi thử không?""Hể...?"Sakura bối rối, chưa kịp trả lời thì Tomoyo đã lên tiếng: "Hôm nay Sakura đã hẹn với tớ đi mua đồ rồi."Tomoyo bước đến, mỉm cười với Eriol. Dù nụ cười ấy dịu dàng, nhưng ánh mắt thì không. Nếu ánh nhìn kia không mang chút cảnh cáo, Eriol có lẽ đã thử đề nghị đi cùng.Nhưng nếu cô bạn ấy đã không muốn mình theo. Vậy thì... tạo "tình cờ gặp mặt" có khi lại hay?Eriol không nói gì, chỉ đưa tay xoa đầu Sakura: "Đi đường cẩn thận nhé. Có chuyện gì thì nhắn cho tớ.""Vâng..." Sakura cúi đầu, hai má đỏ bừng.Phía xa, Syaoran bỗng đứng bật dậy: "Tớ sẽ đi cùng!"Cả lớp quay lại nhìn. Mặt Syaoran đỏ bừng, nhưng cậu vẫn nói: "Trời sắp tối rồi. Hai cậu con gái đi một mình không an toàn..."Eriol bật cười thầm. Cậu liếc sang cậu cháu họ:Dễ thương thật. Nhưng Sakura chưa từng là của cậu."Cảm ơn cậu, Syaoran." Sakura nói, giọng bình thản đến lạnh lùng. "Bọn tớ sẽ cẩn thận."Quả nhiên là như thế. "Li Syaoran." Syaoran ngẩng lên. Eriol mỉm cười:"Cậu biết không?" Cậu nghiêng đầu. "Tớ và Sakura... đã ở bên nhau rồi."Không gian đột ngột yên tĩnh như đêm khuya. Cả lớp học dường như trống không. Tim đập thình thịch – rõ đến mức đau nhói.Khi Syaoran nhìn lại, ánh mắt không phải ghen tỵ... mà là giận dữ: "Cậu không hề yêu cô ấy!""Vậy thì sao?" Eriol bình thản hỏi lại."Cậu tiếp cận Sakura... vì mục đích gì?" Syaoran rút pháp cụ, giọng trầm xuống. "Cậu muốn lấy thứ gì... từ cô ấy?"Ánh mắt Eriol mang theo chút trêu chọc, như thể đang nhìn một chú sói con đang cố gắng nhe nanh dọa người: "Tất cả."Một câu thôi – đã đủ khiến Syaoran mất hết lý trí.Cậu vung pháp cụ. Nhưng Eriol nhẹ nhàng tránh được, rồi búng tay tách một cái.Ngay lập tức, mọi âm thanh trở lại.Syaoran choáng váng. Khi tỉnh lại, cậu vẫn đứng nguyên tại chỗ, còn Eriol thì đang khoác balo, như sắp rời đi.Eriol quay lại, mỉm cười lễ phép: "Có chuyện gì vậy, Li-kun?"Như thể tất cả vừa rồi chỉ là ảo giác thoáng qua.
—-
Gần nhà Sakura
Eriol tính toán thời gian vừa khéo. Cậu đem hai cốc sô-cô-la nóng, đứng chờ nơi Sakura chắc chắn sẽ đi qua.
Quả nhiên, chỉ vài phút sau, quả nhiên thấy Sakura ôm một bó hoa, tay xách đầy túi lớn, vừa đi vừa trò chuyện với Tomoyo.
"Sakura." Eriol bước tới, đúng lúc Sakura còn đang bất ngờ thì đã đỡ lấy túi hàng từ tay cô và nhét cốc sô-cô-la vào tay cô.
"Cảm ơn cậu, Eriol." Sakura cúi đầu khẽ nói, mắt vẫn không dám nhìn thẳng vào cậu. Nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay truyền qua ly sô-cô-la nóng dường như muốn làm trái tim cô tan chảy.
Từ đằng sau, Tomoyo nhìn Eriol, ánh mắt thoáng có phần ngạc nhiên — không ngờ cậu ấy lại thực sự đứng đây đợi.
Lại còn chuẩn bị sô-cô-la nóng.
Đúng như những gì cô nghĩ... Nếu Sakura thực sự chọn Eriol, thì cô sẽ chúc phúc. Nhưng nếu người đó không thực sự yêu Sakura... cô sẽ là người đầu tiên đứng ra ngăn cản.
Nhưng thực sự người ấy yêu Sakura hay sao?
Eriol bước tới, nhanh chóng đưa ly sô-cô-la còn lại vào tay Tomoyo: "Không biết Tomoyo thích gì, nên mình đem luôn hai cốc giống nhau. Hi vọng cậu không chê nha." Tác phong gia giáo khiến Tomoyo nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cô nàng lễ phép đưa tay đón ly sô-cô-la nóng từ người trước mặt: "Cảm ơn cậu.""Sao Eriol lại ở đây vậy?" Sakura cúi đầu, vừa đi song song bên cậu vừa khẽ hỏi. Hơi ấm từ ly sô-cô-la trong lòng bàn tay như muốn tan chảy cô ra từ bên trong."Nakuru trên đường về có mua cho tớ một ly, tớ nghĩ đây là vị mà cậu sẽ thích, nên mang đến cho cậu thử." Eriol mỉm cười, nhẹ nhàng đùa cô gái nhỏ của mình.Một luồng khí lạnh tỏa ra từ người bên cạnh. Nhưng khi Sakura quay sang, nàng tiểu thư họ Daidouji lập tức nở nụ cười đoan trang: "Ngon thật đấy, Sakura nghĩ sao?"Sakura đỏ mặt, cúi đầu khẽ nhấp một ngụm rồi lí nhí nói: "Ngon lắm."...Nhưng không ngon bằng đồ cậu tự tay làm.Eriol đưa cả hai về tận cổng nhà Kinomoto rồi mới đưa chiếc túi trên tay cho Sakura. Từ đầu đến cuối, cậu không hề hỏi cô đã mua gì.Sakura như được thở phào nhẹ nhõm. Nếu hiện tại cậu chưa muốn mình biết, thì tớ sẽ tôn trọng điều đó.Kiềm chế khao khát dùng phép thuật để nhìn trộm cô gái nhỏ, Eriol thầm nói trong lòng: "Ngày mai gặp lại, Sakura của tớ."Hết Chương 29
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me