Dong Nhan Cardcaptor Sakura Cu Mach Hoa Khai
Sakura thân mến,Bánh quy cậu làm thật sự rất ngon. Tớ cũng thử làm một chút, có thêm một ít bột trà xanh. Không biết cậu có quen vị không?
— Eriol"Cậu ổn chứ, Sakura?" – Tomoyo nhìn Sakura đang vừa ăn cơm trưa vừa ngẩn ngơ, lo lắng hỏi."Sao vậy? Hôm qua lại có chuyện gì à?" – Syaoran cau mày nhìn cô đầy căng thẳng."Không có gì đâu." – Sakura đặt hộp cơm xuống, lấy từ trong túi ra một hộp nhựa dài, mở nắp ra, bên trong là ba chiếc pudding màu vàng sữa mịn màng."Mời mọi người." – Cô đặt hộp trước mặt bạn bè.Tomoyo định lấy một hộp thì rụt lại, nhíu mày: "Lạnh quá!""Tớ dùng Thẻ Freeze đó." – Sakura trao hộp pudding cho Tomoyo rồi giải thích – "Tiểu Khả bảo nếu chỉ dùng phép để duy trì độ lạnh thì cũng không tốn nhiều ma lực đâu.""Cảm ơn nhé.""Còn cậu, bạn Lý." – Sakura đưa nốt phần pudding còn lại cho Syaoran."Cảm ơn." – Syaoran đỏ mặt nhận lấy nhưng vẫn lo lắng hỏi: "Cậu dùng thẻ mà không có sự cố gì chứ?""Ừ." – Gò má Sakura thoáng ửng hồng – "Tớ nghĩ, pudding thì ăn lạnh mới ngon hơn một chút mà, đúng không?""Thật vậy, ngon lắm!" – Tomoyo cười dịu dàng – "Cậu tự làm sao?"Sakura gật đầu, mặt càng thêm đỏ, múc ngay một muỗng pudding lạnh vào miệng để hạ nhiệt.Trên cành cây gần đó, Eriol vẫn im lặng ngồi nhìn. Cậu cũng múc một thìa pudding mang ma lực của The Freeze cho vào miệng, cảm thấy lạnh dịu lan khắp cổ họng."Xem ra nhờ món pudding này, tối nay để em ngủ ngon một giấc cũng không tệ." – Eriol thầm nói, ánh mắt nhẹ nhàng hiếm hoi không còn vẻ đùa cợt.Sakura bỗng cảm nhận được ánh nhìn đó, quay lại liếc nhanh về hướng Eriol. Một bóng xanh thấp thoáng giữa tán lá xác nhận cảm giác mơ hồ đó là thật."Sao thế?" – Syaoran phát hiện cô quay đầu, lập tức lo lắng."Không... không sao cả!" – Sakura xua tay, đỏ mặt càng sâu.Dù sao, đó cũng là phép thuật do chính cô tạo ra – nên cô rõ hơn ai hết: một luồng ma lực khác cũng đang bao quanh cô, cùng một bản chất – ngay gần đó.Bất ngờ, Yamazaki chạy đến gọi Syaoran: "Thầy Terada tìm cậu.""Cảm ơn." – Syaoran đứng dậy rồi quay sang Sakura và Tomoyo – "Tớ đi một lát."Eriol trên cây bỗng cảm nhận được một dao động lạ, cau mày nghi hoặc rồi nhanh chóng rời khỏi.----Khi chỉ còn lại hai người, Sakura khẽ gọi:
"Tomoyo.""Có chuyện gì sao?" – Tomoyo đặt thìa xuống."Hồi đó, mỗi lần thấy cô Mizuki, tớ luôn cảm thấy dễ chịu lắm. Cậu biết đấy, bạn Lý bảo là vì cô ấy mang ma lực mặt trăng rất mạnh nên tớ bị thu hút... Nhưng..." – Sakura đỏ mặt, hai tay ôm lấy pudding bắt đầu đóng băng."Cậu bình tĩnh nào." – Tomoyo nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. Dưới ánh mắt dịu dàng ấy, Sakura dần lấy lại kiểm soát, băng giá tan đi."Vậy..." – Sakura ngập ngừng – "Nếu là một người không có ma lực, nhưng tớ vẫn muốn gần gũi, thì đó có phải là thích không?"Tomoyo siết nhẹ tay cô, giọng đầy dịu dàng:
"Đó là... tình cảm đấy, Sakura. Nhưng cậu biết đó là loại nào không?""Loại... nào sao?" – Sakura ngỡ ngàng lặp lại."Tình cảm có nhiều loại. Tình cảm dành cho gia đình, bạn bè, và người mình yêu." – Tomoyo mỉm cười."Vậy... tình cảm tớ dành cho người đó là loại nào?" – Sakura ôm lấy ngực, vẻ rối bời – "Khi nghĩ về cậu ấy, tim tớ rất ấm áp, rất an lòng... Giống như khi tớ nghĩ đến Yukito anh vậy, nhưng... lại có gì đó khác.""Người đó là bạn Eriol, đúng không?"Sakura đỏ mặt gật đầu: "Chúng tớ mới quen nhau thôi mà, thế nên... có vẻ rất kỳ lạ."Tomoyo nhìn Sakura dịu dàng nhưng trong lòng lại siết chặt – ánh mắt Eriol khi nhìn Sakura chưa từng mang theo thứ cảm xúc gọi là tình yêu."Không đâu, Sakura." – Tomoyo hít sâu, nở nụ cười nhẹ – "Tớ cũng yêu quý cậu từ cái nhìn đầu tiên.""Tomoyo..." – Sakura sửng sốt rồi bật cười, mặt ửng hồng – "Tớ cũng vậy.""Cậu biết rõ tình cảm dành cho tớ là gì rồi chứ?" – Tomoyo hỏi tiếp."Ừ!" – Sakura gật đầu chắc nịch."Vậy hãy để thời gian trả lời cậu, tình cảm dành cho Eriol là loại nào.""...Thời gian sao?" – Sakura trầm ngâm, nhưng rồi nhẹ nhàng mỉm cười – "Tớ hiểu rồi. Cảm ơn cậu, Tomoyo."---Tối đó, tại đền Tsukimine, mặt trăng phản chiếu xuống hồ nước lặng như gương. Mizuki Kaho ngồi lặng dưới gốc cây, đôi mắt đỏ sẫm đầy u buồn."Em đã trở lại." – Eriol từ trong bóng tối bước ra, mỉm cười."Anh vẫn biết em sẽ đến." – Cô khẽ nói, giọng nặng trĩu.Eriol ngồi xuống bên cạnh, vòng tay ôm lấy vai cô. Mizuki ngả đầu vào ngực anh – "Chỉ lần này thôi, cho em được yếu đuối."Eriol nhẹ nhàng vuốt mái tóc đỏ dài của cô, nỗi xót xa trào dâng trong lòng. Anh chưa từng hỏi cô vì sao đau khổ đến vậy. Nhưng khi cô ngước lên và nói:"Eriol, chúng ta chia tay đi."Anh siết chặt vòng tay, ánh mắt tối lại – "Em đã thấy điều gì?""Linh cảm... và... trái tim của một người từng yêu anh." – Mizuki cười, rồi cúi xuống đặt một nụ hôn cuối cùng lên môi Eriol – "Đây là lần đầu, cũng là lần cuối."Giọt lệ chảy xuống, thấm vào ngực áo anh."Em sẽ đi... đến nơi không có anh, đến mọi nơi anh từng bước qua. Khi gặp lại, anh có thể đã quên em... nhưng em thì—sẽ không bao giờ quên được."Sáng hôm sau, Sakura lại đến lớp sớm. Cô để hộp mousse xoài mình làm vào ngăn bàn Eriol, mong nhận được một đóa hoa như mọi hôm.Nhưng... hôm nay, ngăn bàn cô trống rỗng."Chào buổi sáng, Sakura." – Tomoyo đến bên.Sakura giật mình, gượng cười đáp lại. Dù trong lòng trống trải, cô vẫn cố tỏ ra bình thường.Khi nhìn thấy Eriol đang nói chuyện với Yamazaki gần cửa lớp, ánh mắt cậu ta vẫn ấm áp như thường. Nhưng... hôm nay không có hoa.---Trưa hôm đó, khi Sakura hoàn tất con gấu bông của mình, cô vẫn cảm thấy lưỡng lự."Rốt cuộc, mình làm nó là để tặng ai chứ?" – cô tự hỏi.Eriol đến bên, nở nụ cười quen thuộc và chỉ vào đôi tai gấu hơi lệch:
"Chỗ này... để tớ giúp cậu sửa nhé?"Sakura không đành từ chối. Dưới sự giúp đỡ của Eriol, con gấu trở nên "giống gấu" hơn rất nhiều."Đẹp thật đấy!" – cô quay vòng vòng đầy phấn khích."Cảm ơn cậu." – cô nói, tay ôm gấu, tim đập loạn."Vậy... cậu muốn cảm ơn tớ bằng cách nào?" – Eriol hỏi, ánh mắt thoáng lên nét tinh nghịch."Chỉ cần tớ làm được!" – Sakura không chút nghi ngờ mà hứa chắc nịch.Eriol mỉm cười, bước đến, quỳ gối trước mặt cô, nâng tay cô lên và nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mu bàn tay.Sakura bối rối đến đỏ bừng mặt, giống như... sắp bốc cháy."Tớ thật sự ghen tị với người sẽ được nhận con gấu này."Sakura ôm con gấu, lấy hết can đảm, đỏ mặt nói:"Vậy... cậu có muốn nhận nó không?"Hết Chương 4.
— Eriol"Cậu ổn chứ, Sakura?" – Tomoyo nhìn Sakura đang vừa ăn cơm trưa vừa ngẩn ngơ, lo lắng hỏi."Sao vậy? Hôm qua lại có chuyện gì à?" – Syaoran cau mày nhìn cô đầy căng thẳng."Không có gì đâu." – Sakura đặt hộp cơm xuống, lấy từ trong túi ra một hộp nhựa dài, mở nắp ra, bên trong là ba chiếc pudding màu vàng sữa mịn màng."Mời mọi người." – Cô đặt hộp trước mặt bạn bè.Tomoyo định lấy một hộp thì rụt lại, nhíu mày: "Lạnh quá!""Tớ dùng Thẻ Freeze đó." – Sakura trao hộp pudding cho Tomoyo rồi giải thích – "Tiểu Khả bảo nếu chỉ dùng phép để duy trì độ lạnh thì cũng không tốn nhiều ma lực đâu.""Cảm ơn nhé.""Còn cậu, bạn Lý." – Sakura đưa nốt phần pudding còn lại cho Syaoran."Cảm ơn." – Syaoran đỏ mặt nhận lấy nhưng vẫn lo lắng hỏi: "Cậu dùng thẻ mà không có sự cố gì chứ?""Ừ." – Gò má Sakura thoáng ửng hồng – "Tớ nghĩ, pudding thì ăn lạnh mới ngon hơn một chút mà, đúng không?""Thật vậy, ngon lắm!" – Tomoyo cười dịu dàng – "Cậu tự làm sao?"Sakura gật đầu, mặt càng thêm đỏ, múc ngay một muỗng pudding lạnh vào miệng để hạ nhiệt.Trên cành cây gần đó, Eriol vẫn im lặng ngồi nhìn. Cậu cũng múc một thìa pudding mang ma lực của The Freeze cho vào miệng, cảm thấy lạnh dịu lan khắp cổ họng."Xem ra nhờ món pudding này, tối nay để em ngủ ngon một giấc cũng không tệ." – Eriol thầm nói, ánh mắt nhẹ nhàng hiếm hoi không còn vẻ đùa cợt.Sakura bỗng cảm nhận được ánh nhìn đó, quay lại liếc nhanh về hướng Eriol. Một bóng xanh thấp thoáng giữa tán lá xác nhận cảm giác mơ hồ đó là thật."Sao thế?" – Syaoran phát hiện cô quay đầu, lập tức lo lắng."Không... không sao cả!" – Sakura xua tay, đỏ mặt càng sâu.Dù sao, đó cũng là phép thuật do chính cô tạo ra – nên cô rõ hơn ai hết: một luồng ma lực khác cũng đang bao quanh cô, cùng một bản chất – ngay gần đó.Bất ngờ, Yamazaki chạy đến gọi Syaoran: "Thầy Terada tìm cậu.""Cảm ơn." – Syaoran đứng dậy rồi quay sang Sakura và Tomoyo – "Tớ đi một lát."Eriol trên cây bỗng cảm nhận được một dao động lạ, cau mày nghi hoặc rồi nhanh chóng rời khỏi.----Khi chỉ còn lại hai người, Sakura khẽ gọi:
"Tomoyo.""Có chuyện gì sao?" – Tomoyo đặt thìa xuống."Hồi đó, mỗi lần thấy cô Mizuki, tớ luôn cảm thấy dễ chịu lắm. Cậu biết đấy, bạn Lý bảo là vì cô ấy mang ma lực mặt trăng rất mạnh nên tớ bị thu hút... Nhưng..." – Sakura đỏ mặt, hai tay ôm lấy pudding bắt đầu đóng băng."Cậu bình tĩnh nào." – Tomoyo nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. Dưới ánh mắt dịu dàng ấy, Sakura dần lấy lại kiểm soát, băng giá tan đi."Vậy..." – Sakura ngập ngừng – "Nếu là một người không có ma lực, nhưng tớ vẫn muốn gần gũi, thì đó có phải là thích không?"Tomoyo siết nhẹ tay cô, giọng đầy dịu dàng:
"Đó là... tình cảm đấy, Sakura. Nhưng cậu biết đó là loại nào không?""Loại... nào sao?" – Sakura ngỡ ngàng lặp lại."Tình cảm có nhiều loại. Tình cảm dành cho gia đình, bạn bè, và người mình yêu." – Tomoyo mỉm cười."Vậy... tình cảm tớ dành cho người đó là loại nào?" – Sakura ôm lấy ngực, vẻ rối bời – "Khi nghĩ về cậu ấy, tim tớ rất ấm áp, rất an lòng... Giống như khi tớ nghĩ đến Yukito anh vậy, nhưng... lại có gì đó khác.""Người đó là bạn Eriol, đúng không?"Sakura đỏ mặt gật đầu: "Chúng tớ mới quen nhau thôi mà, thế nên... có vẻ rất kỳ lạ."Tomoyo nhìn Sakura dịu dàng nhưng trong lòng lại siết chặt – ánh mắt Eriol khi nhìn Sakura chưa từng mang theo thứ cảm xúc gọi là tình yêu."Không đâu, Sakura." – Tomoyo hít sâu, nở nụ cười nhẹ – "Tớ cũng yêu quý cậu từ cái nhìn đầu tiên.""Tomoyo..." – Sakura sửng sốt rồi bật cười, mặt ửng hồng – "Tớ cũng vậy.""Cậu biết rõ tình cảm dành cho tớ là gì rồi chứ?" – Tomoyo hỏi tiếp."Ừ!" – Sakura gật đầu chắc nịch."Vậy hãy để thời gian trả lời cậu, tình cảm dành cho Eriol là loại nào.""...Thời gian sao?" – Sakura trầm ngâm, nhưng rồi nhẹ nhàng mỉm cười – "Tớ hiểu rồi. Cảm ơn cậu, Tomoyo."---Tối đó, tại đền Tsukimine, mặt trăng phản chiếu xuống hồ nước lặng như gương. Mizuki Kaho ngồi lặng dưới gốc cây, đôi mắt đỏ sẫm đầy u buồn."Em đã trở lại." – Eriol từ trong bóng tối bước ra, mỉm cười."Anh vẫn biết em sẽ đến." – Cô khẽ nói, giọng nặng trĩu.Eriol ngồi xuống bên cạnh, vòng tay ôm lấy vai cô. Mizuki ngả đầu vào ngực anh – "Chỉ lần này thôi, cho em được yếu đuối."Eriol nhẹ nhàng vuốt mái tóc đỏ dài của cô, nỗi xót xa trào dâng trong lòng. Anh chưa từng hỏi cô vì sao đau khổ đến vậy. Nhưng khi cô ngước lên và nói:"Eriol, chúng ta chia tay đi."Anh siết chặt vòng tay, ánh mắt tối lại – "Em đã thấy điều gì?""Linh cảm... và... trái tim của một người từng yêu anh." – Mizuki cười, rồi cúi xuống đặt một nụ hôn cuối cùng lên môi Eriol – "Đây là lần đầu, cũng là lần cuối."Giọt lệ chảy xuống, thấm vào ngực áo anh."Em sẽ đi... đến nơi không có anh, đến mọi nơi anh từng bước qua. Khi gặp lại, anh có thể đã quên em... nhưng em thì—sẽ không bao giờ quên được."Sáng hôm sau, Sakura lại đến lớp sớm. Cô để hộp mousse xoài mình làm vào ngăn bàn Eriol, mong nhận được một đóa hoa như mọi hôm.Nhưng... hôm nay, ngăn bàn cô trống rỗng."Chào buổi sáng, Sakura." – Tomoyo đến bên.Sakura giật mình, gượng cười đáp lại. Dù trong lòng trống trải, cô vẫn cố tỏ ra bình thường.Khi nhìn thấy Eriol đang nói chuyện với Yamazaki gần cửa lớp, ánh mắt cậu ta vẫn ấm áp như thường. Nhưng... hôm nay không có hoa.---Trưa hôm đó, khi Sakura hoàn tất con gấu bông của mình, cô vẫn cảm thấy lưỡng lự."Rốt cuộc, mình làm nó là để tặng ai chứ?" – cô tự hỏi.Eriol đến bên, nở nụ cười quen thuộc và chỉ vào đôi tai gấu hơi lệch:
"Chỗ này... để tớ giúp cậu sửa nhé?"Sakura không đành từ chối. Dưới sự giúp đỡ của Eriol, con gấu trở nên "giống gấu" hơn rất nhiều."Đẹp thật đấy!" – cô quay vòng vòng đầy phấn khích."Cảm ơn cậu." – cô nói, tay ôm gấu, tim đập loạn."Vậy... cậu muốn cảm ơn tớ bằng cách nào?" – Eriol hỏi, ánh mắt thoáng lên nét tinh nghịch."Chỉ cần tớ làm được!" – Sakura không chút nghi ngờ mà hứa chắc nịch.Eriol mỉm cười, bước đến, quỳ gối trước mặt cô, nâng tay cô lên và nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mu bàn tay.Sakura bối rối đến đỏ bừng mặt, giống như... sắp bốc cháy."Tớ thật sự ghen tị với người sẽ được nhận con gấu này."Sakura ôm con gấu, lấy hết can đảm, đỏ mặt nói:"Vậy... cậu có muốn nhận nó không?"Hết Chương 4.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me