TruyenFull.Me

(Đồng nhân - Edit) Lạp Tội Đồ Giám - Fanfic

Ngâm nước chi ái

NieNguynT1306

Đọc chap này xong mình cũng không biết nên đặt tên lại như thế nào cho hợp nên mình đã giữ nguyên tên trong bản dịch gốc của tác giả.

----------------------------------------------------------------------------------------

Có một chút yêu thương quá trầm lặng, hai người chỉ có thể lặng lẽ chìm đắm trong cảm xúc của nhau, không nói ra lời nào. 

Trong cục cảnh sát, mọi người đều có chân dung riêng, nhưng Đỗ Thành lại không có, vì vậy Thẩm Dực đã vẽ cho anh một bức chân dung.

Thẩm Dực là một nghệ sĩ thiên tài. 

Từ khi bắt đầu cầm bút vẽ, tài năng của cậu đã nhanh chóng được tỏa sáng và trong giới nghệ thuật, cậu đã nhanh chóng có được một chỗ đứng vững chắc. Tuy nhiên, như mọi nghệ sĩ khác, Thẩm Dực cũng không thoát khỏi những mâu thuẫn nội tâm. Cậu không muốn trở thành một công cụ bị lợi dụng, vì vậy đã quyết định thiêu hủy tất cả các tác phẩm của mình, để hoàn toàn từ bỏ quá khứ và trở thành người có thể thay đổi số phận.

Bảy năm có thể không dài, nhưng đủ để Thẩm Dực thay đổi. Khi gặp Đỗ Thành, cậu đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng không ngờ rằng, bảy năm qua không chỉ có mình cậu thay đổi.

Đỗ Thành, sau khi chính thức biết đến tài năng của Thẩm Dực, đã dần dần tiếp nhận cậu. 

Với vẻ ngoài điển trai và tính cách ôn hòa, Thẩm Dực nhanh chóng trở thành người được yêu mến nhất trong cục cảnh sát. Khi có thời gian rảnh, Thẩm Dực thường vẽ chân dung cho các đồng nghiệp, coi đó là cách để luyện tập. Hầu hết các bức chân dung đều là những phác họa đơn giản, không quá tinh xảo, nhưng vẫn rất được yêu thích.

Thời gian trôi qua, không chỉ những người trong cục cảnh sát có chân dung, mà còn nhiều người từ các đơn vị khác cũng tìm đến Thẩm Dực để xin một bức chân dung. Với tính cách ôn hòa, cậu thường không từ chối ai, miễn là có thời gian. Tuy nhiên, phần lớn các bức chân dung đều là những phác họa đơn giản, không quá cầu kỳ.

Một thời gian sau, Đỗ Thành tình cờ thấy một bức chân dung của Thẩm Dực tại văn phòng của Hà Dung Nguyệt. Lúc này, anh mới nhận ra rằng, ngoài mình ra, những người khác trong cục cảnh sát đều đã nhận được chân dung từ Thẩm Dực. 

Trong lòng Đỗ Thành có chút không vui.

Đỗ Thành quyết định đến phòng 406 tìm Thẩm Dực, và khi bước vào phòng vẽ, anh thấy Thẩm Dực đang tập trung sáng tác. Ánh sáng trong phòng rất đẹp, khiến Thẩm Dực trông thật yên bình và thu hút. Đỗ Thành đứng ở cửa, một lúc lâu quên mất lý do mình đến.

"Anh tìm tôi có chuyện gì?" Thẩm Dực ngẩng đầu lên, nhìn Đỗ Thành và cười hỏi. 

Đỗ Thành bỗng nhiên cảm thấy bối rối. "À, không có việc gì, chỉ là đến xem thôi." 

Đỗ Thành nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, bước vào phòng và ngồi xuống bàn làm việc, tiếp tục quan sát Thẩm Dực: "Cậu thường bận rộn, nếu có việc gì cũng không cần phải làm."

Lời nói của Đỗ Thành có chút hàm ý, không rõ là anh đang quan tâm đến Thẩm Dực hay đang ám chỉ rằng mình vẫn chưa nhận được chân dung. Nhưng ngữ điệu của anh có phần không đúng.

Thẩm Dực không hiểu rõ ý của Đỗ Thành, nhìn thấy anh cứ chăm chú nhìn mình, cậu nghĩ rằng Đỗ Thành không hài lòng vì mình đang làm việc không hiệu quả, nên đã giải thích: "Đây là Trương cục nhờ tôi giúp, cần phục hồi một bức giám sát, là một vụ án khác."

"Trương cục không nói cho tôi biết một tiếng." Đỗ Thành thuận miệng nói, nhìn Thẩm Dực quay lại vẽ tranh, không muốn làm phiền cậu, nên chỉ có thể im lặng.

Thẩm Dực vẽ rất nhanh, nhưng bức chân dung lần này không đơn giản, khiến Đỗ Thành phải chờ đợi lâu. 

Có lẽ vì ánh mắt của Đỗ Thành quá nóng rực, Thẩm Dực không thể không nhận ra, cậu chỉ có thể hỏi: "Anh còn muốn nhìn tôi vẽ bao lâu nữa?"

Đỗ Thành mỉm cười, nhưng không biết nói gì. May mắn thay, có người đến cứu anh khỏi sự xấu hổ.

"Thành dội! Cuối cùng cũng tìm được anh rồi, Trương cục đang tìm anh, bảo anh qua văn phòng một chuyến!" Lý Hàm ló đầu vào cửa, gọi Đỗ Thành, khiến anh thở phào nhẹ nhõm.

"Trương cục tìm tôi, tôi đi trước." Đỗ Thành gần như vội vàng rời đi, để lại Thẩm Dực và Lý Hàm nhìn nhau với vẻ ngạc nhiên.

"Trương cục tìm đội trưởng có chuyện gì?" Thẩm Dực hỏi Lý Hàm.

"Không rõ lắm, hình như có vấn đề gì đó với báo cáo kết án lần trước." Lý Hàm vừa nói vừa tiến về phía bàn vẽ của Thẩm Dực, nhìn vào bức tranh đang dở dang: "Rõ ràng đội trưởng vừa mới ở phòng nghiệm thi với Nguyệt tỷ, giờ lại chạy đến chỗ anh."

"Cô có biết họ đã nói gì không?" Thẩm Dực hỏi, cảm thấy có điều gì đó liên quan giữa Đỗ Thành và Hà Dung Nguyệt.

"Không rõ lắm, chỉ nhớ là họ có nhắc đến bức xương sọ mà Thẩm lão sư vẽ cho Nguyệt tỷ." Lý Hàm nhớ lại một chút rồi bị người khác gọi đi, để lại Thẩm Dực một mình với những suy nghĩ của mình.

Là một họa sĩ tài năng, Thẩm Dực rất giỏi trong việc kiểm soát sắc thái, nhưng từ khi quyết định trở thành một họa sĩ chân dung, cậu  đã gắn bó với bút chì và ít khi sử dụng màu sắc. 

Cậu cảm thấy rằng, so với những sắc thái rực rỡ, những đường nét đen trắng lại thể hiện rõ hơn sự thật tàn khốc của thế giới, nơi mà chính nghĩa và tội ác luôn đối đầu. Đó chính là trách nhiệm của Thẩm Dực.

Khi hoàn thành bức tranh cuối cùng, Thẩm Dực chỉnh sửa lại giấy vẽ, chụp ảnh và gửi đi. Công việc của cậu cơ bản đã hoàn thành, chỉ còn chờ gửi nguyên bản.

Thẩm Dực dựa vào ghế, nhìn ra cửa, tâm trí bắt đầu lang thang. 

Cậu không thể phủ nhận rằng mình đã vẽ Đỗ Thành, nhưng cậu  không muốn những bức tranh đó bộc lộ tình cảm của mình quá rõ ràng. Cậu biết rằng, một nghệ sĩ thường thể hiện nội tâm của mình qua tác phẩm, và Thẩm Dực dám chắc rằng, dù người khác không hiểu gì về cậu, họ vẫn có thể nhận ra tình cảm mà cậu dành cho Đỗ Thành qua những đường nét đen trắng.

Khi Đỗ Thành trở về từ văn phòng Trương cục, cả hai đều tự giác không nhắc lại chủ đề trước đó, nhanh chóng trở lại với công việc.

Như thường lệ, Đỗ Thành đưa Thẩm Dực về nhà. Nhìn theo bóng lưng Thẩm Dực dần khuất sau góc phố tối, Đỗ Thành cảm thấy mình cần phải tìm thời gian để lắp đặt đèn đường trong ngõ nhỏ. 

Khi hình bóng Thẩm Dực hoàn toàn biến mất, Đỗ Thành không lập tức rời đi mà ngồi lại trong xe, lặng lẽ nhìn vào con ngõ tối.

Có phải mình đã thể hiện quá rõ ràng không? Đỗ Thành tự nhủ, chỉ cần một chút nữa thôi, anh có thể sẽ để lộ tình cảm của mình. Lần sau, anh không thể nhìn chằm chằm vào Thẩm Dực như vậy nữa.

Sau một lúc lâu, Đỗ Thành mới khởi động xe và rời đi.

Trong khi đó, Thẩm Dực về đến nhà, không rửa mặt hay nghỉ ngơi ngay mà ngồi trên ghế sofa một lúc, chờ cho tâm trí bình tĩnh lại. Sau đó, cậu đứng dậy và đi vào phòng vẽ.

Thẩm Dực ngồi trước bức tranh, bản phác thảo rõ ràng là hình ảnh của Đỗ Thành, với đôi mày nhíu lại, môi mím chặt và ánh mắt tập trung. Đó chính là dáng vẻ của Đỗ Thành khi chỉ đạo Thẩm Dực trong một lần tác nghiệp, một khoảnh khắc mà cậu không thể nào quên.

Cậu nhìn bức phác thảo một lúc lâu, rồi đứng dậy đi đến chỗ trống không có khung ảnh, chọn một khung kính có kích thước lớn, đặt nó lên giá ba chân. Sau đó, ôm một hộp lớn màu vẽ vào.

Thẩm Dực cởi áo khoác và mặc tạp dề, vén tay áo lên rồi cầm bút.

Cậu chọn màu đỏ đậm đầu tiên, màu sắc mà cậu không thể giấu được tình cảm của mình, chiếm phần lớn diện tích khung kính. Tiếp theo là màu vàng sáng, rồi đến màu tím, màu xanh lá...

Cuối cùng, những màu sắc tươi sáng bị màu xanh lam trầm lắng che lấp, chỉ còn lại một góc sáng rực rỡ. 

Khi bút cuối cùng rơi xuống, Thẩm Dực đã hoàn toàn đắm chìm trong quá trình sáng tác. Cậu từ từ bình tĩnh lại, lý trí trở về, và trong không gian yên tĩnh của phòng vẽ, cậu chăm chú nhìn tác phẩm vừa hoàn thành.

Một tia nắng xuyên qua không gian u ám, một bóng hình xuất hiện trong ánh sáng, mặc dù không có nét mặt rõ ràng, nhưng những đường nét rối rắm vẫn khiến người ta dễ dàng nhận ra đó chính là Đỗ Thành.

Thẩm Dực lấy điện thoại ra, nhìn thấy giờ đã là 4 giờ 30 phút sáng. Cậu chụp lại bức tranh và gửi cho Đỗ Thành, mặc kệ việc đối phương có đang say giấc hay không. Sau khi gửi xong, cơn buồn ngủ ập đến, Thẩm Dực, với bộ đồ dính đầy màu vẽ, đã co ro ngủ trên sàn nhà trong phòng vẽ.

Một bên khác, Đỗ Thành đang say giấc thì bị đánh thức vào lúc 4 giờ 31 phút sáng. Mặc dù không phải là người dễ tính, nhưng với tư cách là một cảnh sát, anh vẫn giữ được chút trách nhiệm. Khi mở điện thoại lên, anh phát hiện có tin nhắn từ Thẩm Dực.

Ban đầu, trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, Đỗ Thành không hiểu rõ ý nghĩa của bức hình mà Thẩm Dực gửi. Phản ứng đầu tiên của anh là lo lắng, không biết có chuyện gì xảy ra với Thẩm Dực. Nhưng khi nhìn kỹ bức tranh, anh dừng lại, nhận ra hình ảnh trong đó chính là mình. Đỗ Thành biết bức tranh này do Thẩm Dực vẽ, nhưng không hiểu tại sao cậu lại gửi cho mình.

Không thể kiềm chế được sự tò mò, Đỗ Thành gửi một biểu tượng hỏi lại, nhưng không nhận được phản hồi. Cuối cùng, anh không thể chờ thêm nữa, hét lên một tiếng rồi vén chân rời khỏi giường.

Sau khi rửa mặt qua loa, Đỗ Thành lái xe đến nhà Thẩm Dực. Trong lòng anh không ngừng mắng Thẩm Dực vì đã khiến mình lo lắng, nhưng không ai biết được anh đã mắng bao nhiêu lần.

Khi đến nơi, trời vẫn còn tối, Đỗ Thành đứng trước cửa nhà Thẩm Dực. Mặc dù không có chìa khóa, nhưng với nhiều năm kinh nghiệm làm cảnh sát hình sự, anh vẫn tìm được cách để vào.

Trong nhà, đèn vẫn sáng. Thẩm Dực để ba lô trên bàn phòng khách, nhưng Đỗ Thành không thấy cậu đâu. Cuối cùng, anh tìm thấy Thẩm Dực trong phòng vẽ.

Đỗ Thành đứng trước bức tranh một lúc lâu, không nói gì. Anh nhớ lại những gì Thẩm Dực đã từng nói về việc giảm bớt màu sắc trong tranh. Nhìn bức tranh rõ ràng là do Thẩm Dực vẽ, anh không khỏi suy nghĩ.

Sau một lúc, Đỗ Thành quay lại, nhẹ nhàng nâng Thẩm Dực dậy, trước tiên tháo bỏ tạp dề trên người cậu. Nhìn thấy Thẩm Dực dính đầy màu vẽ trên mặt và tay, Đỗ Thành chỉ biết thở dài, rồi ôm cậu đi về phía nhà vệ sinh. Trên đường đi, Thẩm Dực tỉnh dậy một chút, thấy Đỗ Thành thì lại yên tâm ngủ tiếp, khiến Đỗ Thành cảm thấy vừa buồn cười vừa đáng yêu.

Đưa Thẩm Dực vào bồn tắm, Đỗ Thành giữ cậu không bị ngã, sau đó thả nước ấm vào. Anh dùng khăn mặt sạch sẽ thấm nước nóng, nhẹ nhàng lau đi màu vẽ trên mặt Thẩm Dực.

Cảm giác ấm áp từ nước và khăn mặt khiến Thẩm Dực dần tỉnh lại. Cậu mở mắt, nhìn thấy Đỗ Thành đang cúi người lau mặt cho mình, có chút ngơ ngác. Thẩm Dực cố gắng đứng dậy, nhưng Đỗ Thành đã nhanh chóng đỡ lấy, sợ cậu ngã.

Khi Thẩm Dực đứng bên bồn tắm, quay lưng về phía Đỗ Thành, anh không khỏi ngắm nhìn cậu. 

Đỗ Thành rửa sạch khăn mặt, rồi ngẩng đầu lên, tình cờ bắt gặp ánh mắt của Thẩm Dực. Họ nhìn nhau một lúc, rồi Đỗ Thành lại cúi xuống, bắt đầu lau cánh tay Thẩm Dực.

Thẩm Dực cảm nhận được sự chăm sóc từ Đỗ Thành, mặc cho anh lau sạch sẽ cánh tay rồi đến bàn tay. Ánh đèn dịu nhẹ chiếu sáng không gian, tạo nên một bầu không khí thân mật giữa hai người.

Đỗ Thành nhẹ nhàng lau từng ngón tay của Thẩm Dực, cảm giác như họ đang nắm chặt tay nhau. Trong khoảnh khắc đó, họ như những người yêu thương nhau.

Màu vẽ dần trôi theo dòng nước, và Thẩm Dực cũng được Đỗ Thành rửa sạch. Cậu không hỏi Đỗ Thành có thấy bức tranh hay không, còn Đỗ Thành cũng không hỏi Thẩm Dực tại sao lại vẽ bức tranh đó.

"Ngủ thêm một chút không?" Đỗ Thành hỏi, giọng nói nhẹ nhàng. Bây giờ mới chỉ 5 giờ sáng, còn một chút thời gian trước khi họ phải đi làm.

"Không ngủ được, chờ thu dọn phòng vẽ xong thì đi làm luôn." Thẩm Dực lắc đầu, đưa tay kiểm tra xem còn dính màu vẽ không.

Đỗ Thành nhìn cậu và nói: "Vậy thì ngồi trên xe ngủ một chút, chắc chắn sẽ ngủ được."

Thẩm Dực nghe Đỗ Thành nói vậy chỉ cảm thấy buồn cười. Cậu vẫn còn rất mệt, nhưng lại không muốn ngủ. Có lẽ như Đỗ Thành nói, chỉ cần Thẩm Dực ngồi lên xe là sẽ ngủ ngay, nhưng cậu không muốn thừa nhận điều đó.

Nhìn vào vệt nước bên cạnh bồn tắm, Thẩm Dực bỗng ngẩng đầu cười. Nụ cười của cậu vừa khéo lọt vào tầm mắt của Đỗ Thành. Không hiểu sao, Đỗ Thành bỗng lên tiếng: "Cậu vẽ bức tranh kia không tệ, trùng hợp thay phòng làm việc của tôi đang thiếu một bức, cậu có thể cho tôi không?"

Thẩm Dực hơi ngạc nhiên, quay đầu nhìn thẳng vào mắt Đỗ Thành, một lúc sau mới đáp: "Có thể, vốn dĩ tôi định tặng cho anh."

Bỗng nhiên, Thẩm Dực cảm thấy buồn ngủ, cả người cậu như được thả lỏng, tựa đầu vào vai Đỗ Thành, giọng nói lười biếng như đang làm nũng: "Tôi buồn ngủ quá."

Đỗ Thành bất ngờ khi Thẩm Dực dựa vào mình, cảm giác như tim mình ngừng đập một chút. Anh hoảng hốt, nhưng cuối cùng chỉ có thể chấp nhận số phận, ôm Thẩm Dực rời khỏi phòng tắm.

Phòng của Thẩm Dực được bày biện rất đơn giản. Đỗ Thành đặt Thẩm Dực lên giường, sau đó giúp cậu tháo giày và vớ. Anh nhìn quanh phòng, tìm quần áo để thay cho Thẩm Dực.

Thẩm Dực có vẻ rất mệt, làm được một nửa thì không còn động tĩnh gì. Đỗ Thành nhìn lại, thấy cậu đã ngủ say. Anh nhẹ nhàng chỉnh lại chăn cho Thẩm Dực, cảm thấy có chút chột dạ, nhưng cuối cùng vẫn quyết định nằm xuống bên cạnh cậu.

Đỗ Thành nằm cạnh Thẩm Dực, ôm lấy cậu qua lớp chăn dày. Sau một hồi đấu tranh nội tâm, cuối cùng Đỗ Thành cũng không thể cưỡng lại trách nhiệm của một cảnh sát, mở điện thoại lên và đặt chuông báo.

Sáng hôm sau, cả Đỗ Thành và Thẩm Dực đều đến muộn. 

Mọi người trong cục chỉ dám bàn tán sau lưng, không ai để ý đến bức tranh mới xuất hiện trong văn phòng của Đỗ Thành. 

Tuy nhiên, sau đó, Tưởng Phong và Lý Hàm đã phát hiện ra, tạo nên một cơn sóng gió nhỏ trong cục.


End.

----------------------------------------------------------------------------------

Nie,

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me