Dong Nhan Edit Lyl
Chương 21: Nhưng mà cũng không có người bắn chết tác giả văn này ╮(╯▽╰)╭Diệp Tu vội vàng lấy ra một mặt gương đồng cỡ bàn tay từ trong túi chứa đồ Trương đại tiên cho, quay lên đầu soi một cái, đã nhìn thấy hai vành tai nhọn trên đỉnh đầu. Nhưng đây không phải trọng điểm, không phải là có thêm một đôi tai không biết là mèo chó hay hồ ly thôi sao? Như vậy có là gì, căn bản không tạo được bất cứ chấn động nào với hắn. Chẳng qua... phối màu này là sao đây?!Vành tai chỉ có chút xíu như vậy, bên trên lại có bảy loại màu sắc! Bảy loại! Thật sự ngang với cầu vồng luôn! Màu sắc chuyên dụng của nữ chính Mary Sue sét đánh ầm ầm luôn! Thảo nào cách xa như vậy Chu Trạch Khải cũng có thể lập tức phát hiện, bắt mắt có khác gì đội hai bóng đèn neon trên đầu đâu!Trong chớp mắt này, Diệp Tu là tan vỡ.Nhưng tan vỡ của hắn chỉ dừng lại ở nội tâm, mà không biểu hiện ra bên ngoài. Là một nhân vật chính am hiểu sâu kỹ thuật trang bức, hắn làm sao có thể phạm vào sai lầm cấp thấp như để tâm tình lộ ra ngoài! Cho nên, hắn chỉ nhét gương đồng vào túi, nhẹ nhàng bâng quơ ngẩng đầu, cười nói với Chu Trạch Khải ở xa xa: "Tiểu Chu này, anh nghĩ, sở dĩ Tang Tàm Bạch bỏ qua mạch tình cảm này, tuyệt đối không phải bởi vì vấn đề tiết tấu không xen được vào nội dụng, mà là bởi vì biên tập chịu không nổi trái tim tự cho phép cất cánh bản thân này của hắn, xử tử bố trí của hắn."Chu Trạch Khải đáp lại một ánh mắt đồng tình, chẳng qua khoảng cách quá xa, có lẽ Diệp Tu không nhận được, nhưng cũng không ảnh hưởng hắn biểu đạt một chút tâm tình trong lòng mình."... Xem ra bọn mình chơi đây không phải là cờ bay, mà là đại phú ông a." Nghiên cứu một chút, Diệp Tu chỉ chỉ ô vuông dưới chân bản thân, "Tuy rằng không biết vì sao, nhưng trên mặt ô vuông chỗ anh đây xuất hiện một số hoa văn, anh nghĩ nó với vành tai trên đầu anh này có quan hệ trực tiếp. Khả năng trận pháp vận hành đến giai đoạn nhất định, đến vị trí chỉ định, sẽ xuất hiện..." Diệp Tu suy nghĩ cách diễn đạt, "'Phúc lợi' tương ứng? Nếu thật sự vẽ ra, đây hẳn cũng coi như 'phúc lợi', vành tai play và vân vân. Cứ như vậy, có lẽ còn có đuôi nữa."Chu Trạch Khải run một cái —— tuyệt đối đừng rơi vào trên người hắn."Nhưng lạ là vì sao cậu ném súc sắc, cung cấp 'phúc lợi' lại là anh chứ..." Diệp Tu nắm con súc sắc trong tay, nhìn về phía Chu Trạch Khải, trong mắt tràn đầy thiện ý phát ra từ nội tâm, "Xem ra đây cũng là giả thiết tương tác của phó bản người yêu, cảm giác không tệ nha."Chu Trạch Khải nhất thời như gặp địch mạnh, nhưng hắn hoàn toàn không thể làm gì, chỉ có thể nhìn Diệp Tu ném súc sắc ra ngoài, mặc bàn cờ một lần nữa thay đổi, sau đó...Không có gì xảy ra?"May mắn quá nha tiểu Chu, tua trống." Diệp Tu nói như vậy, nhưng giọng nói lại là đáng tiếc không chút che giấu, tâm tư Tư Mã Chiêu rõ ràng vô cùng.Nhưng Chu Trạch Khải cúi đầu nhìn ô vuông dưới chân, nghĩ chuyện cũng không đơn giản như vậy: "... Có hoa văn.""Ừ?" Diệp Tu tỉnh táo tinh thần, "Vậy cậu kiểm tra kỹ lại một lần, có thêm cái gì không? Hoặc là có thể thiếu mất cái gì?"Chu Trạch Khải kiểm tra một lượt, vẫn không phát hiện có gì khác."Này không khoa học a! Không có thật à?" Diệp Tu quả thực hận không thể lập tức chạy đến ô vuông chỗ Chu Trạch Khải để kiểm tra, đáng tiếc lần ném này cũng không kéo gần khoảng cách giữa hai người, ngược lại còn cách xa hơn một chút."Nói sau đi."Chu Trạch Khải thật sự không phát hiện có gì khác biệt, chỉ có thể tiếp tục qua cửa. Ba lượt kế tiếp bọn họ đều tua trống, hoa văn trên ô vuông không có bất cứ thay đổi, mà khoảng cách, cũng là lúc gần lúc xa, làm người đau đầu không thôi. Chẳng qua tua trống như vậy tự nhiên không có khả năng cứ kéo dài mãi, Chu Trạch Khải lần thứ hai trúng chiêu, hoa văn trên ô vuông tăng lên, đáng tiếc là lần này vẫn không phát hiện có bất cứ vấn đề gì. So ra, Diệp Tu vừa giẫm lên một ô vuông ngẫu nhiên, hiệu quả có thể nói là dựng sào thấy bóng —— hắn hiện tại đã có thêm một cái đuôi xù lông màu đỏ."... Được rồi, anh biết anh sẽ biến thành cái gì." Diệp Tu nhìn đuôi sau lưng mình, vẻ mặt đau xót, "Đuôi này chỉ có một màu, mà tai lại cầu vồng. Anh dám nói tiếp theo sẽ còn có thêm đuôi màu cam, đuôi màu vàng... Hồ ly không chạy."Đúng là thảm, nhưng mà Chu Trạch Khải lại không cảm thấy mình tốt hơn chỗ nào —— ít nhất Diệp Tu biết mình sẽ ra làm sao, vẫn tốt hơn hắn hoàn toàn không chắc được gì, không biết sẽ nổ lúc nào.Sau đó bọn họ lại tiếp tục ba mươi vòng, bay tới bay lui trên bàn cờ, lục tục trúng chiêu thêm vài lần, khi Diệp Tu đã có thêm cái đuôi thứ tư xanh mướt, nỗ lực chạy nhanh trên con đường cay mắt, Chu Trạch Khải rốt cuộc biết, biến hóa xảy ra trên người mình rốt cuộc là cái gì ——Tay áo và ống quần hắn, dài hơn.Tuổi hắn đang càng ngày càng nhỏ!Loại tuổi thay đổi này quá mức nhỏ bé, bởi lúc hơn hai mươi tuổi cơ bản đã định hình, giảm đi từng chút một mà nói, cơ bản không nhìn ra có gì thay đổi, nhưng nếu tiếp tục nhỏ đi nữa, khuôn mặt non nớt hơn, chiều cao cũng biến hóa, lại không thể không ý thức được vấn đề này."Ha ha ha ha!" Xa xa truyền đến tiếng cười hả hê của Diệp Tu, "Cho nên cuối cùng cậu sẽ biến thành một nhóc sơ sinh à ha ha ha ha! Phúc lợi này anh thích, cậu có cần lật túi chứa đồ Trương đại tiên cho một lần không, xem hắn có chuẩn bị bỉm với núm vú cao su cho cậu không ha ha ha ha!"Chu Trạch Khải cuốn ống áo ống quần, nhàn nhạt đáp lại sự chế giễu của Diệp Tu: "Ít nhất là người."Diệp Tu không cho là đúng, tiếp tục cười nhạo: "Ha ha ha ha vậy thì đã sao, cho dù biến thành một con hồ ly anh cũng là loại có ít nhất bảy cái đuôi, tuyệt đối là yêu hồ có bao nhiêu năm tu vi, đến lúc ấy cậu có khi còn phải bò ha ha ha ha ha!"Sự thật chứng minh, Diệp Tu quả thực cười hơi sớm. Hắn và Chu Trạch Khải, thật đúng là năm mươi bước cười một trăm bước. Khi thời gian qua cửa chỉ còn lại mười lăm phút, cả hai đều đã hoàn toàn biến đổi —— như bọn họ dự đoán, Chu Trạch Khải biến thành một đứa trẻ sơ sinh chỉ có thể bò, lăn lộn trong đống quần áo, nếu có thể cho hắn một núm vú cao su thêm bộ trang phục trẻ em màu xanh lam nữa thì đúng là chẳng khác gì Kim Bối Bối sống sờ sờ trong đại phú ông; Diệp Tu triệt để biến thành một con hồ ly có bảy cái đuôi xù, đỏ cam vàng lục lam chàm tím không thiếu một màu, thật sự làm người nhìn một cái liền hận không thể tự chọc hai mắt. Sau khi hoàn thành biến đổi như vậy, bọn họ cũng phát hiện, biến đổi không chỉ là ngoại hình, ngay cả khả năng nói chuyện cũng triệt để rời nhà trốn đi."Ngao ngao ngao!" Diệp – Mary Sue – thất vĩ hồ – Tu khó khăn dùng móng vuốt nâng súc sắc ném ra ngoài, trên mặt hồ ly cũng có thể nhìn ra tràn đầy sống không thể yêu."Nha nha..." Chu – Kim Bối Bối – cởi truồng – Trạch Khải dùng tay nhỏ múp míp nắm lấy súc sắc, cố gắng nâng tay lên, sau đó để nó rơi tự do xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn đã sắp nhăn thành một nắm.Thật sự là thê lương không gì bằng.Dưới tình huống như vậy, hai người cũng không tiếp tục tự hỏi làm sao qua cửa nữa, dù sao ném súc sắc lâu như vậy bọn họ vẫn vòng quanh trên bàn cờ, chỉ có không chạm đến cùng một chỗ, còn lại có mười lăm phút, bọn họ cũng không trông mong có thể vượt qua, trong đầu hai người chỉ xoay quanh một ý nghĩ —— cái cửa ải khốn nạn này có thể kết thúc nhanh lên một chút không! Núi đao biển lửa sao còn chưa đến? Bọn họ sắp không chịu nổi!.Kim Bối Bối
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me