Dong Nhan Edit Lyl
Quyển thứ hai: Hành trình Vinh DiệuChương 1:Diệp Tu gần như là vừa lăn vừa bò lao vào bệnh viện, thiếu niên toàn thân đều đang run, cậu cắn môi, nước mắt nhìn đã sắp chảy ra.Lúc Đào Hiên nói với cậu Tô Mộc Thu xảy ra tai nạn xe, cả người Diệp Tu đều bối rối, cậu không nhớ rõ mình làm sao đội ánh nắng giữa hè chói chang của thành phố H chạy vội một mạch, lồng ngực giống như muốn nổ tung, phổi đau đến gần như không thở nổi.Thiếu niên đã chuẩn bị xong tình huống xấu nhất xảy ra, cậu đẩy cửa, người dọa cậu thiếu chút nữa hồn phi phách tán kia đang nhíu mày nằm trên giường, một chân bị treo lên cao, trên cánh tay còn bó thạch cao.Người kia thấy cậu, lộ ra một nụ cười nhe răng trợn mắt."Ai u, Diệp Tu cậu đến thật đúng lúc, mau giúp anh gãi một cái, đám muỗi đáng chết kia! Ngứa chết anh!"Diệp Tu chỉ cảm thấy trong đầu có thứ gì bị cắt phựt một tiếng."... Tô Mộc Thu!!!"Tiếng rít gào của thiếu niên quanh quẩn trong phòng bệnh, tiểu hồ ly lông đỏ tức giận đến lông toàn thân đều xù bung lên, Diệp Tu trợn mắt nhìn Tô Mộc Thu há miệng nghẹn lời, nước mắt ào ào rơi xuống."Diệp Tu..."Lúc này đến lượt Tô Mộc Thu bối rối.Tiểu thiếu gia trước giờ chưa bao giờ khóc, cho dù năm mới gọi điện về nhà cuối cùng tan rã trong không vui, cậu cũng không rơi một giọt nước mắt.Mà bây giờ, tiểu thiếu gia kiên cường kia, khóc đến nước mắt đầy mặt."Anh làm em sợ muốn chết... Anh thật sự làm em sợ muốn chết..."Cậu thiếu chút nữa cho rằng sẽ không còn được gặp lại người này, tiểu hồ ly lông đỏ ấm ức cực kỳ, cụp vành tai nước mắt lách tách rơi xuống.Tô Mộc Thu sắp đau lòng chết rồi, nhưng mà anh lúc này bị quấn như cái xác ướp, tiểu bạch hồ đành phải liều mạng đưa chân trước về phía đối phương."Ai, Diệp Tu Diệp Tu, tiểu thiếu gia của anh, anh sai rồi, cậu đừng khóc mà..."Diệp Tu chính là bị đánh trở tay không kịp, lúc này thấy tình trạng của Tô Mộc Thu không tệ như mình nghĩ, cũng từ từ bình tĩnh lại."Mộc Tranh còn đang khóc kia, em xem anh dỗ con bé thế nào.""Anh cũng không cố ý mà."Tô Mộc Thu nằm ngửa trên giường, chớp mắt bị đụng bay kia anh như thấy được một chiếc đèn kéo quân, cuộc đời vài chục năm lóe lên cực nhanh trước mắt, Mộc Tranh nhỏ như vậy, còn cả tiểu thiếu gia của anh.Anh một chút cũng không muốn chết, anh còn muốn cùng Mộc Tranh và tiểu thiếu gia cùng nhau tiếp tục sống, tương lai của bọn họ vừa mới bắt đầu.Cho nên khi bị đẩy lên bàn mổ, mơ hồ nhìn thấy đèn mổ chói mắt trên đỉnh đầu, thành thật mà nói, Tô Mộc Thu thở phào một hơi.Không chết thật sự quá tốt.Diệp Tu rút thời gian gọi điện thoại về cho Đào Hiên báo bình an, lúc quay lại phòng bệnh, cậu nhìn thấy con cáo tuyết bị quấn thành xác ướp kia đang chống đuôi ngẩn ra.Tiểu hồ ly lông đỏ nhìn cánh tay bó thạch cao của anh, đột nhiên lại ủ rũ."... Tay anh làm sao bây giờ?""A, cái này..."Tô Mộc Thu cúi đầu nhìn tay phải treo trước ngực, tuy rằng bác sĩ nói sinh hoạt sau này không vấn đề gì, nhưng dù sao thêm hai cái đinh, e là vẫn có ảnh hưởng đến những thao tác tinh vi.Nhưng thiếu niên lại lộ ra một nụ cười sang sảng."Ít nhiều không linh hoạt như trước đây, nếu cậu chịu khó cùng anh làm huấn luyện phục hồi chức năng, vấn đề hẳn là không lớn."Diệp Tu mím môi không nói một câu, làm sao có thể không ảnh hưởng, nhưng bọn họ đã ký hợp đồng với Gia Thế, mà với tính cách Tô Mộc Thu, là tuyệt đối sẽ không từ bỏ.Tiểu hồ ly lông đỏ xốc lại tinh thần, bản thân Tô Mộc Thu còn không từ bỏ, cậu làm sao có thể chán nản?"Vậy anh phải cố gắng vào, tháng chín liên kết sẽ bắt đầu, còn có, sau này phải gọi em Diệp Thu! Nhớ chưa!""Anh vẫn cảm thấy Diệp Tu tốt hơn."Cáo tuyết xù lông dựng thẳng đuôi.Tiểu hồ ly lông đỏ đột nhiên được thỏa mãn."Cho phép anh lúc riêng tư gọi tên thật của em."Tô Mộc Thu liền thích dáng vẻ thỉnh thoảng đắc ý của tiểu thiếu gia, tiểu hồ ly trắng tuyết cười híp mắt, cánh tay cũng không đau như vậy nữa."Cứ quyết định như vậy."Chờ Đào Hiên dẫn Tô Mộc Tranh đến, cô bé thấy anh hai gãy tay gãy chân nhà mình lập tức khóc thét lên, Diệp Thu cũng không giúp một tay, tiểu hồ ly lông đỏ vểnh đuôi nhìn cáo tuyết luống cuống tay chân liếm lông cho bé linh miêu.Rối loạn bên này còn chưa kết thúc, Ngô Tuyết Phong bị dọa đến hồn phi phách tán bên kia lại xông như bay đến, thấy không hỏng bét như trong tưởng tượng mới thở phào, sau đó báo tuyết già dặn tự kiềm chế ung dung bước chậm, mắng cho hai con tiểu hồ ly một trận.Cuộc sống trở nên càng thêm ầm ĩ, vô cùng bận rộn nhưng cũng phong phú cực kỳ.Ngô Tuyết Phong đến nơi, nhìn ba đứa bé thế nào cũng thấy lo lắng, lập tức xắn tay áo, gọn gàng ôm tất tật mọi chuyện trong ngoài.Tô Mộc Thu mỗi ngày đều ôm canh xương cảm thán, may mà Tuyết Phong đến đấy, chứ nếu để tiểu thiếu gia nấu cơm, anh không bị xe đâm chết cũng sẽ bị độc chết.Hợp đồng của Tô Mộc Thu tiếp tục có hiệu lực, Đào Hiên xoa đầu anh thở dài thở ngắn, cậu thật đúng là dọa chết người, nhanh khỏi bệnh rồi đi đánh thi đấu đi.Tô Mộc Tranh nhìn một anh trai của cô treo cánh tay trước ngực, cô bé sờ sờ thẻ tài khoản Mộc Vũ Tranh Phong."Anh hai, Diệp Thu, cũng dạy em chơi game đi.""Em còn phải đến trường.""Em sẽ không ảnh hưởng thành tích, dạy em đi mà!"Bé gái nhỏ phồng mặt.Tô Mộc Thu còn muốn nói thêm gì, một bàn tay rơi vào trên vai, anh nhìn qua, thấy được đôi mắt bình tĩnh của Diệp Thu.Thật không hổ là tiểu thiếu gia của anh, không gì có thể giấu giếm được.Thiếu niên nở nụ cười, xoa xoa đầu bé gái."Được, bọn anh dạy em."Tô Mộc Thu ngồi xe lăn mất một thời gian, mỗi ngày lúc mặt trời xuống núi, Diệp Thu sẽ đẩy anh ra ngoài đi dạo.Đường xá vùng ngoại thành không rộng, thành phố H giữa hè cho dù mặt trời đã lặn cũng vẫn cứ hơi nóng cuồn cuộn, Diệp Thu mua một que bổng bổng băng, nhét cho Tô Mộc Thu một nửa, mình thì thuận thế ngồi xuống trên bậc thang ở sân vận động."... Mấy hôm nay nóng đến không sống nổi."Tiểu hồ ly lông đỏ liếm que kem, cố gắng đem bản thân bày thành một cái đệm."Anh thì sao! Anh còn bó thạch cao này! Mọc rôm luôn rồi đây!"Tô Mộc Thu giơ móng vuốt của mình kêu rên."Bác sĩ nói anh khôi phục không tệ, tuần tới là có thể đi dỡ."Diệp Thu cắn vỏ nilon."Chỉ là không bắt kịp trận đấu đầu tiên.""Anh đây... ít nhất phải cuối năm mới có thể ra sân a."Bất đắc dĩ thì bất đắc dĩ, Tô Mộc Thu là một người vô cùng thực tế, anh đương nhiên biết tình huống của mình, nói thật đi, Đào Hiên không lập tức hủy hợp đồng với anh, mà là chờ anh bình phục sau đó sẽ sắp xếp ra sân, đã là vui mừng lớn.Quảng trường cách đó không xa còn đang nhảy phượng hoàng truyền kỳ, Diệp Thu không lên tiếng, cậu ngẩng đầu, nhìn sân vận động phía sau."Anh nói sau này bọn mình có đánh thi đấu ở đây không?""Anh nghĩ có khả năng rất lớn, hình như anh Đào khảo sát qua rồi, tiền thuê sân vận động ở ngoại thành không đắt lắm, vẫn gánh được.""Ồ, vậy sau này đây chính là sân nhà của bọn mình rồi, đặt sớm cho Mộc Tranh một ghế VIP dài hạn đi.""Ha ha, Mộc Tranh nói trận đấu offline đầu tiên con bé muốn tự mua vé.""Đến mức ấy không, dù sao tiền này đi một vòng cuối cùng vẫn trở lại trên tay con bé mà.""Tiểu nha đầu rất cố chấp, cậu để nó mua đi."Tô Mộc Thu hoạt động một chút bả vai cứng ngắc, anh bây giờ không thể thao tác, đành phải mỗi ngày ôm notebook suy nghĩ vũ khí bạc, viết chữ tay trái thật sự ngược cry."... Anh thật sự dự định để Mộc Tranh theo bọn mình học chơi Vinh Diệu?"Diệp Thu đột nhiên hỏi, trong một mảnh tiếng ve râm ran, giọng nói của thiếu niên rõ ràng trong vắt."Nếu Mộc Tranh muốn đi học đương nhiên là tốt nhất."Tô Mộc Thu phản xạ chạm vào thạch cao trên cánh tay phải, đột nhiên, anh nở nụ cười, lắc đầu."Cậu cũng biết, tay này của anh, là không lành được."Mấy năm trước còn có thể liều thử xem, nhưng eSport là một nghề nghiệp vô cùng trẻ hóa, ngay từ đầu Tô Mộc Thu đã biết, cuộc đời nghề nghiệp của anh, e là sẽ kết thúc rất sớm.Diệp Thu nhìn Tô Mộc Thu, ánh đèn đường mờ nhạt chiếu vào trên hàng mi thật dài của đối phương, rung động như một mảnh cánh bướm.Nói không đáng tiếc là giả, nhưng trong lòng Diệp Thu càng nhiều hơn lại là may mắn.Cảm giác sợ hãi lúc đó tựa như ác mộng bám sát, thỉnh thoảng đêm khuya vắng người cậu vẫn sẽ bị giật mình tỉnh giấc, cho đến khi nhìn thấy mớ lông trắng cuộn tròn thành một quả cầu bên cạnh, trái tim mới bình tĩnh lại."Mộc Thu.""Ừ?""Anh không sao thật sự là quá tốt."Những lời này Diệp Thu đã nói rất nhiều lần, nhưng mỗi lần giọng điệu mang theo than thở và nghĩ mà sợ luôn có thể đập vào trái tim Tô Mộc Thu."Ừ, anh không sao."Tiểu hồ ly trắng tuyết híp đôi mắt hai màu vàng xanh, duỗi cái chân lành lặn, chọc chọc đầu ngón tay tiểu hồ ly lông đỏ.Diệp Thu cười cười, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay kia."Lo lắng gì chứ, có em tráo(1) anh.""Tốt tốt, Nhất Diệp Chi Thu đại đại phải dẫn anh đấy."Lòng bàn tay các thiếu niên có chút trơn ướt, không biết là bởi vì mùa hè nóng rực của thành phố H này hay là gì khác, nhưng hai người đều không buông ra, nhiệt độ nóng rực từ nơi chạm nhau chậm rãi khuếch tán.Tô Mộc Thu nhìn chằm chằm bàn tay đặc biệt xinh đẹp của Diệp Thu, trong lòng như bị cào một cái."Diệp Tu.""Cái gì?""... Không có gì..."Tô Mộc Thu đột nhiên quay đầu đi, đèn đường tối mờ, Diệp Thu chỉ thấy vành tai lộ ra dưới đuôi tóc anh, có chút nhuộm hồng.Trời đúng là nóng mà..(1) Tráo: tạm thời chưa tìm được từ thuần Việt cùng nghĩa, có thể hiểu nôm na là bảo vệ, ra mặt giúp (tráo – lồng)Bổng bổng băngThế giới động vật~Diệp Tu – Hồng hồ/cáo đỏ
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me