Dong Nhan Harry Potter Cach De Truong Thanh
Đầu truyện muốn nói: Chap này...không ngọt lắm, nhưng mà có hint cp của tui!!! >o<
***
Có phải ai cũng từng nghe về việc "ăn đồ ngọt giúp tâm trạng vui lên" không?Dạo trước giáo sư bộ môn Khoa học ở trung tâm cho chúng tôi đọc một bài nghiên cứu của đại học Cincinnati. Đại để nói chung là lượng hoocmon gây stress trong những con chuột ăn ít đồ ngọt nhiều hơn là trong những con ăn nhiều. Kết cục đưa ra đáp án cuối: Glucocorticoid trong đồ ngọt giúp tâm trạng bạn tốt hơn.Thời gian gần đây truyền thông làm rùm beng lên về vụ giết người. Hai hôm trước tôi đến thư viện đại học Cambridge để làm bài tra cứu, sau đó lên mạng đọc tin tức gần đây, lập tức phát hiện vụ án thu hút rất nhiều người quan tâm. Mặc dù lên báo "kẻ giết" tên biến thái kia được nói là thiếu niên X, mà bởi vì đại danh xưng đi trước là "thiếu niên", phần lớn mọi người cho rằng người giết tên biến thái là một đứa giống đực.Đánh giá chung về thiến niên X chính là: Nam tử đại trượng phu, thay trời hành đạo, hành hung kẻ ác, bảo vệ công lí. Đi trên đường đều có thể thấy mọi người bàn luận về loại chuyện này một cách hứng khởi, dù bọn họ đều bảo là "thiếu niên", tôi vẫn có một loại mẫn cảm cho rằng cả thế giới đều biết tôi mới thực sự là kẻ giết người.Trên tinh thần là bình ổn tâm trạng thì hiện tại cũng đã tốt hơn, mặc dù mỗi tuần vẫn phải đến gặp bác sĩ tâm lí một lần, nhưng tôi vẫn chưa thoát khỏi hoàn toàn loại bóng ma tâm lí này. Giết người không phải là một điều gì hay ho, tới tận bây giờ sự việc đã trôi qua gần 2 tuần, mỗi tối đi ngủ tôi đều phải dùng thuốc mới có thể yên ổn nhắm mắt. Sau khi Hermione phát hiện ra lọ thuốc ngủ tôi giấu dưới kệ bếp, cô ấy chạy tới ton hót với Andrew, báo hại anh ấy xông tới xách tôi đến bệnh viện làm kiểm tra toàn bộ, lại còn chửi tôi một trận tơi bời.Tầm 1 tuần sau khi vụ việc xảy ra, tôi trở lại lớp học thêm, trùng hợp vừa vặn với lịch thi định kì.Vừa ôn lại bài vở chất thành núi bù cho khoảng thời gian nghỉ học, vừa bị thiếu ngủ, thế nên tôi thường theo xu hướng tệ đi mỗi ngày. Hiện tại đang bước vào khoảng nửa cuối tháng 8, gần sang tháng 9, khí trời cũng bắt đầu lạnh hơn, mỗi ngày đều có mưa nhỏ rơi lẻ tẻ, tâm trạng cũng vì vậy mà không vui lên được.Thẳng tới ngày 17/8, hôm đó ngồi học trong phòng, không tập trung nổi, tôi xách cặp đi ra quán cafe gần nhà để thay đổi không khí. Quán cafe đó có loại bánh mứt rất ngon, tôi từng nghe mọi người nói qua nhưng chưa đi ăn thử, kết quả hôm nay ăn xong, thấy cả đời chợt mỹ mãn bất ngờ.Sau đó, tôi ra tạp hóa, mua một đống snack về, dự trữ hết một ngăn tủ trong nhà. Sự việc tiếp diễn được gần một tuần thì tôi bị đau răng, lúc đi khám bác sĩ bảo là "phải nhổ".Tôi gào thét hết một ngày luôn. Bác sĩ viết giấy hẹn hôm 24 đến nhổ, đúng hôm đấy Andrew phải đi công tác, tôi vừa thở xong đã nghe anh ấy mắng:-"Đừng tưởng thoát sớm! Anh mày bảo Theo đến kéo mày đi. Anh bảo cả con bé Granger rồi, ngoan ngoãn đi nhổ, đến lúc anh về mà cái răng còn chưa xong thì tự chết nghe chưa?" Andrew dập máy, lạnh lùng nhìn tôi. "Hôm 29 có lịch đi tiêm phòng nữa đấy. Lúc đấy anh về rồi, anh sẽ đích thân tiêm cho em."Tôi khóc ầm ĩ lên. Kết quả răng càng đau, đau muốn chết, tôi phải chườm đá hết 2 ngày, nhưng vẫn là sợ nhổ răng. Hôm 24, Nott tới. Tôi ngồi trên xe bus khóc thút thít, cố hết sức đòi Nott cho tôi về nhà đi. Chả ngờ cậu ta kiên quyết trừng mắt một cái, mặc dù Nott không nói gì, tôi vẫn sợ muốn chết.Ám ảnh răng lợi bắt nguồn từ khi tôi bắt đầu lung lay chiếc răng đầu tiên, thời điểm đó Harry đã có kinh nghiệm rụng 2 cái trước tôi. Bởi vì răng lung lay nên ăn cơm rất khó, lúc đó 8 tuổi, đau răng khiến tôi còn không ăn hết nổi bữa điểm tâm, sụt mất 3 kí. Harry thương tình bày cho một cách.Buộc chỉ vào răng, sau đó buộc vào tay nắm cửa.Tôi ngu ngơ tin theo.......Trở lại thời điểm 14 tuổi hiện giờ. Tôi khóc lóc kéo áo Nott, "Cho tôi về nhà đi...Theodore, làm ơn...Tôi không muốn nhổ răng đâu..."Nott ngó lơ. Cậu ta chăm chú điền tờ thông tin bệnh nhân, lừ mắt nhìn tôi, "Cậu khóc cái quái gì? Tôi có bán cậu đi đâu mà sợ?" Nott hất đầu. "Cậu xem, cậu thua cả một đứa con nít kìa. Con bé nó nhổ răng có khóc đâu? Cậu xem cả cái nha khoa này từ nãy đến giờ có ai khóc không? Mình cậu tru tréo lên, mất mặt muốn chết. Cậu không ngại, nhưng tôi thì rất ngại đấy. Nhìn tôi cứ như bố cậu vậy."Tôi kiên trì khóc.-"Nhổ răng đau lắm..."-"Thuốc tê, không đau đâu. À, cho em gửi ạ." Nott đưa tờ thông tin cho chị y tá, nhận thẻ xếp hàng. Chị y tá mỉm cười đưa vé xếp hàng cho cậu ta, khúc khích nói:-"Bạn gái em à?"Nott cười cười, nhưng cậu ta không đáp lại câu hỏi kia, chỉ nói lảng đi, "Lát nữa đến số thì vào ạ?"-"Ừ, để ý trên bảng nhé." Chị y tá lấy một cái kẹo, quay sang đưa cho tôi. "Cho em nè em gái. Nhổ răng không đau đến thế đâu. Đừng khóc nữa."Tôi lắc đầu, từ chối viên kẹo hấp dẫn trước mặt, gào thét kéo áo Nott.-"Chúng ta đi về đi! Làm ơn! Theodore, cậu không thể tàn nhẫn như thế! Cậu không thể bắt tôi nhổ răng được! Thật sự rất kinh khủng! Cậu đâu có bị nhổ răng bao giờ đâu?! Cậu không thể hiểu được đó là trải nghiệm kinh hoàng thế nào mà!!!"Nott lạnh lùng giật tay áo ra, "Tôi có bị nhổ răng rồi. Hồi tôi 9 tuổi, răng sâu, phải đi nhổ, được chưa? Tôi cũng không thấy nó đau đến thế, vấn đề là cậu. Cậu 14 tuổi rồi đấy, đừng trẻ con nữa."Tôi ôm chặt cứng cả người cậu ta lại, điên cuồng lắc đầu, "Không không không! Tôi không thể!"-"Cậu có thể! À không, dù không cũng phải thành có." Nott đảo mắt. "Cậu nghĩ tới tương lai đi, cậu có muốn bị Andrew mắng không?"Tôi chợt vẽ ra một viễn cảnh rất u ám.-"....."-"Hiểu chưa? Nên là nhanh gọn lẹ một chút." Nott nhìn vé trên tay, vỗ vai tôi. "Tôi sẽ vào cùng cậu. Không sao, không đau."-"..........."Tôi lặng lẽ khóc, lặng lẽ cảm nhận trái tim rỉ máu ra.Tôi sợ nhổ răng, nhưng tôi cũng rất sợ bị Andrew mắng. Anh ấy nổi giận lên là một trải nghiệm đáng sợ không ai muốn trải qua, anh ấy suốt ngày mắng tôi, lần nào tôi cũng rén hết.......-"Đi nào, tới cậu rồi." Nott kiên quyết lôi tôi vào phòng nhổ răng.Tôi kinh hoàng nhìn khung cảnh bên trong.Ghế điện và cai ngục. Đệt! Đệt đệt đệt đệt đệt!!!!!!!!!-"KHÔNG!! KHÔNG KHÔNG KHÔNG KHÔNG!!! KHÔNG LÀ KHÔNG!!!"-"Cháu gái, cháu không nằm im, chú tiêm trật sẽ rất nguy hiểm đó." Nha sĩ trước mắt giơ ống kim lên, bất lực nhìn tôi. "Bỏ tay ra khỏi miệng nào."Tôi nức nở hỏi, "Có đau không ạ?"Chú ấy lắc đầu, "Không đau một chút nào." Và giơ cái kìm lên.Mẹ nó, lừa đảo!!***5 phút nhổ răng giống như kiểu 50 năm tận thế. Lúc tôi ôm một mặt sưng vù vì khóc ra khỏi phòng khám, sau đó phải sang chỗ chờ để xem phản ứng sau khi nhổ xong. Cũng là cái chị y tá lúc nãy cho kẹo tôi, chị đến khám cho tôi, dặn dò rất nhiều:-"Không được ăn cay, cũng không được ăn quá nhiều đồ ngọt. Các đồ chiên dầu cũng tránh nhé. Em tốt nhất chỉ nên ăn luộc hoặc đồ ăn loãng như cháo, súp gì đó thôi." Chị ấy nhìn sang Nott. "Em đến quầy lấy thuốc giảm đau cho bạn gái nhé."Lần này thì Nott lạnh mặt đính chính, "Cậu ta không phải bạn gái em."Chị y tá nhanh chóng bỏ đi với cái điệu cười "Nói thế chứ chị hiểu mà".Tôi khóc hết hơi xong thì bắt đầu thấy khát, khốn nỗi thuốc tê bắt đầu hết, chỗ nhổ thành ra đau tới thẳng óc. Tôi nhấp một ngụm nước bé tí, sau đó nước hơi chạm vào chỗ nhổ răng, cả thần kinh suýt chút nữa muốn tê liệt. Lại bảo bởi vì đột nhiên có một chỗ trống trong mồm, tôi không sao kiểm soát được lưỡi mình đưa ra nghịch cái chỗ nhổ. Đau hoàn đau, đau gấp 10 gấp 100 lần.Nott lấy thuốc xong, chúng tôi đi về.Cậu ta cuối cùng cũng dịu dàng một chút, chọt chọt bên má tôi hỏi thăm, "Còn đau không?"Tôi hừ một tiếng, "Cậu thử nghĩ xem có đau không? Tên khốn, đừng có làm như cừu non ngây thơ! Cậu chính là cái tên đã máu lạnh đẩy tôi lên ghế điện!"Nott đảo mắt, "Cậu xem bản thân mình trước kìa...Trẻ con hết nói nổi. Đứa con nít 4 tuổi nhổ xong còn không khóc ghê như cậu."Tôi lạnh mặt phản bác, "Tuổi trẻ chưa trải sự đời."-"Đừng cãi cùn nữa. Đợi tới lúc cậu khỏi thì chúng ta lại đi lẩu nhé?" Nott mỉm cười. "Dĩ nhiên tôi mời, cậu khỏi lo."Tôi suýt ứa nước mắt, "Đại gia, tôi nguyện dùng cả đời ôm chân cậu."-"Aiz! Đứng lên, đừng diễn trò ở đây!" Nott thẳng thừng hất tay ra. "Sắp vào năm học rồi nên để ý một chút. Tôi nói cậu nên sớm đi mua sách giáo khoa năm 4 đi, bằng không là sẽ hết hàng đấy."Tôi buồn chán gãi đầu, "Nhưng tôi đang trong đợt thi..."Nott liếm môi, "Tôi mua cho cậu nhé?"-"Được sao?!"-"Được, nhưng mà..." Nott e dè nhíu mày. "Cậu không ngại Potter có thể đã chuẩn bị sẵn sách vở cho cậu rồi à?"Tôi lập tức khựng lại.-"...Harry...cũng có thể...Hình như hôm nay cậu ấy đến Hẻm Xéo với Ron thì phải..."-"Cậu nên hỏi cậu ta trước đi. Tôi không ngại giúp cậu mua sách, nhưng tôi rất ngại bị tên Potter đó hiểu lầm tôi có ý cướp bạn gái hắn." Nott tặc lưỡi. "Cậu không nói với cậu ta hôm nay phải đi khám răng à?"Tôi cười cười, "Cũng không phải chuyện quan trọng gì."Nott cười lạnh, "Nếu cậu ta biết hôm nay cậu phải đi khám răng mà vẫn bỏ đi với tên Weasley tóc đỏ đó, tôi đảm bảo sẽ đánh cậu ta một trận. Không lí nào cậu ta không biết cậu sợ nhổ răng cả."Tôi bảo trì sự im lặng một lúc sau đó. Thực ra có thể Harry không biết việc tôi sợ nhổ răng. Dù sao căn nguyên bắt nguồn cho nỗi ám ảnh của tôi chính là từ cậu ấy mà.-"...Đừng nghĩ nhiều."Tôi liếm liếm môi dưới, khô khốc đáp, "Tôi không nghĩ gì cả. Thật."-"Tôi đọc được đấy, mặt cậu nhăn lại luôn rồi." Nott búng trán tôi một cái. "Cậu có muốn đi xem Quidditch không?"-".....Không. Tôi không thích Quidditch lắm. Có chuyện gì à?"-"À, chỉ là, tôi nghĩ sắp tới Potter rất có thể sẽ rủ cậu đi xem. Giải Quidditch thế giới." Nott nhún vai. "Cậu ta là một Tầm Thủ mà. Vả lại, Viktor Krum cũng có mặt. Người nổi tiếng hiện giờ của giới Quidditch, tầm thủ của đội Bulgaria."Tôi chẳng hiểu cậu ta đang lải nhải cái gì sất.-"...Tôi không tìm hiểu về Quidditch nhiều thế đâu, Nott. Tôi cũng không biết Viktor gì gì đó là ai cả. Chỉ là..." Tôi dựa vào sắc mặt mà nói. "Có vẻ cậu không thích Viktor lắm?"Nott đảo mắt, "Không phải không thích. Tôi chỉ không thích cái trường mà anh ta học. Krum là học sinh của học viện Durmstrang, nói sao nhỉ? Tôi không ưa Durmstrang lắm. Bọn họ thật sự có hẳn một môn riêng dạy về nghệ thuật hắc ám."-"...Đúng hơn là cậu không thích nghệ thuật hắc ám?" Tôi nhướn mày một cách bất ngờ. "Thật sự rất bất ngờ. Cậu đã thay đổi cái nhìn của tôi về Slytherin. Draco u mê nghệ thuật hắc ám và Quidditch khủng khiếp, tôi đã suýt tưởng cả Slytherin đều như thế."Nott cười nhạt.-"Cậu nên biết Draco và ba tôi là cùng một loại người."-"Và cậu ghét ba cậu, nên cậu ghét Draco luôn?"-"Tôi quý Draco." Nott nhún vai. "Nhưng tôi ghét ông già nhà tôi. Một lão già lụ khụ còn tưởng mình trẻ lắm. Ông ta đáng lẽ nên về hưu sớm thì hơn."-"Nott à...." -"Này." Nott cắt ngang. "Tôi chợt phát hiện cậu sẽ chỉ ngọt ngào gọi tôi bằng tên chỉ khi nào cậu cần nhờ vả tôi cái gì đó. Tại sao vậy?"Tôi hừ một cái, "Thói quen thôi."-"...Nhưng tôi thích cậu gọi tên hơn." Nott trùng mắt. "Nghe ấm hơn rất nhiều."-"Nghe này Nott, cậu thật sự rất rất rất thẳng tính đấy." Tôi xoa xoa hai vành tai, che đi việc nó đang ửng đỏ lên. "Tôi sẽ gọi khi nào tôi thích, đừng bắt ép nữa. Phải rồi, cậu có muốn ăn vặt không?"Nott khựng lại. Tôi thấy cậu ta dò xét nhìn tôi.-"....Không... muốn?Tôi hơi cao giọng nói, "Cậu có muốn!"-"..." Nott thật sự bất lực gật đầu. "Ừ, tôi muốn."-"Tốt, cậu đứng đây chờ, tôi đi mua!"Sau đó tôi vào cửa hàng mua hai gói bim bim. Tôi thích vị pho-mát, cũng thích cả vị kimchi, nhưng bởi vì kimchi là loại cay, lúc tôi đem hai gói bim bim ra thì thật sự phân vân nên ăn cái nào.Tôi đau lòng hỏi Nott, "Cậu thích gói nào?"Nott nhìn tôi.-"....Màu đỏ."-"Không, cậu thích màu vàng."-"Lần sau không cần phải làm trò này. Trực tiếp nói cậu thích gói đỏ là được, tôi cũng không ngại nhường cậu." Nott nhún vai. "Nhưng thất lễ rồi, tôi phải ăn gói đỏ. Đây là vị kimchi đúng không? Là đồ cay. Cậu không nhớ bác sĩ dặn gì à? Không - được - ăn - cay."Tôi khóc không ra nước mắt nhìn Nott, "Một miếng thôi...Làm ơn mà ;-;"Nott lạnh lùng lắc đầu, "Không. Ăn cay sẽ bị sốt đấy. Cậu muốn bị sốt à?"-"Tôi không muốn...nhưng tôi thích vị kimchi." -"Bớt trẻ con đi."Tôi trề môi mắng cậu ta, "Ấu trĩ. Cậu giành đồ ăn của một đứa con nít. Cậu mới trẻ con!"Nott nhún vai.-"Tôi á? Tôi là bảo mẫu, còn cậu thì....nói thế nào nhỉ?" Cậu ta nhếch môi bảo. "Có nhiều chuyện thực ra cậu vô cùng trẻ con, tôi nói này, trừ tôi với Potter ra chắc không ai chiều nổi cậu đâu, trân trọng đi nhé."-"Tôi cũng không yêu cầu cậu phải cố dung túng cho tôi." Tôi mạnh bạo xé gói bim bim ra, đảo mắt chán nản. "Tôi tự biết tính tình tôi tệ thế nào mà."Nott bật cười.-"Đại ca, không phải ai tôi cũng nuông chiều như cậu đâu. Daisy cũng không được thế đâu, tôi ít khi cùng con bé đi dạo phố thế này lắm."-"Cậu cũng đâu có đi dạo phố với tôi được mấy lần đâu mà khoe."-"Vậy bữa lẩu đợt trước cậu thanh toán đi nhé? Tổng là---"-"Woahhhhhhhhhhh!!!!!!!!!!!!" Tôi bài hãi xua tay. "Tôi thật sự vô cùng biết ơn cậu! Từ tận đáy lòng, để đại thiếu gia Nott bỏ một ngày cho tôi, quá vinh hạnh cho kẻ tiểu nhân này rồi."-"Được rồi, đừng diễn kịch nữa. Tôi dành một ngày đi với cậu cũng không phải là rảnh hay gì cả. Chỉ là..."Nott nghiêng đầu. Tôi không nhìn ra được cậu ta nghĩ cái gì, nhưng vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được. Ánh mắt cậu ấy dịu dàng ôn nhu như thế, thật sự khiến tôi trong một thoáng nghĩ tới Harry, thật sự khiến tim tôi đập nhanh hơn 1 nhịp.-"....Tôi chiều cậu là vì tôi thích cậu đó. Người khác thì đừng mơ."Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me