Dong Nhan Hp
Ánh nắng sớm xuyên qua cửa sổ kính cao vút của Đại Sảnh Đường, đổ lên những bàn dài nơi học sinh đang lục đục dùng bữa sáng. Jocasta vừa bước vào từ cánh cửa phía Tây, mái tóc nâu óng nhẹ xoã sau lưng, đồng phục Ravenclaw chỉnh tề nhưng ánh mắt thì như còn đang lơ mơ trong giấc mộng.Mộng gì á? Còn không phải là nụ hôn hôm qua sao?Cô liếc nhanh về phía bàn Gryffindor – và thấy ngay Harry. Cậu cũng đang nhìn cô. Ánh mắt gặp nhau chỉ trong tích tắc, nhưng nó làm Jocasta cười khẽ và quay đi nhanh như thể trứng bị luộc chưa chín.Ron thấy hết.“Ơ kìa! Sao hai đứa đó lại nhìn nhau kiểu… kiểu… kiểu như trong mấy cuốn tiểu thuyết của Lavender vậy hả Hermione?” Ron thì thầm, mặt nhăn nhó như ăn phải kẹo độc.Hermione bật cười, tay chống cằm. “Tớ nghĩ là có chuyện rồi đấy.”“Tớ biết mà!” Ron đập bàn khẽ. “Tối qua cậu ta về phòng muộn hơn thường lệ. Mắt thì mơ màng. Tớ biết dấu hiệu đó rồi, chính là cái ánh mắt hậu-hôn-nhân-sinh!”“Ron.” Hermione lườm. “Ý cậu là hậu… nụ hôn đầu tiên?”“Ờ, đại loại thế!”Harry lúc này đang cố ăn trứng, nhưng tay cầm thìa run run. Jocasta ngồi xuống bàn Ravenclaw, cách đó không xa. Hai ánh mắt cứ chốc chốc lại va vào nhau.“Buổi sáng tốt lành, Harry,” Hermione nói, không giấu nổi nụ cười gian.Harry nhìn cô, rồi Ron, rồi cái miệng cười toe kia – và chỉ thở dài.“Được rồi, tụi cậu biết hết rồi à.”“Không. Chúng tớ đoán.” Hermione nháy mắt. “Giờ thì xác nhận nha!”Harry đỏ mặt, nhưng không giấu được nụ cười nhẹ. “Chỉ là… một cái hôn thôi mà.”“Chỉ là một cái hôn thôi mà,” Ron nhại lại. “Nói với giọng đó như thể đã giành được Cúp Quidditch ấy!”“Nhắc tới Quidditch,” Hermione chen vào, “Ron, chẳng phải hôm nay cậu có trận đầu tiên sau khi vào đội à?”Ron quên bẵng vụ "HarJo" liền. “Chết thật! Mình chưa tìm thấy cây chổi mới! Mình mượn chổi của ai được giờ…”“Không mượn được thì đi bộ cũng được,” Hermione cười khẩy. “Miễn là bay được tới khung thành.”Harry bật cười. Jocasta từ xa cũng mỉm cười khi nghe Ron la oai oái tìm găng tay.Sáng hôm đó, khi Ron chạy cắm đầu ra sân Quidditch, miệng hét lên "Đừng để tớ bay bằng chổi gãy!", thì Harry và Jocasta chỉ còn biết nhìn nhau – và cùng cười.Ron đang gặm miếng bánh mì cháy xém thì lại nấc lên vì hồi hộp.“Trời ơi… Hermione, cậu nghĩ Slytherin bọn nó đã bàn chiến thuật gì năm nay?” – Ron hỏi, tay run làm đổ chút nước bí ra áo. “Tớ nghe nói có cả một thằng năm ba bay được như thần…”“Thì kệ nó, Ron,” Hermione đáp, bình tĩnh đưa cho Ron khăn lau. “Cậu chỉ cần là chính mình thôi.”“Chính mình thì tớ loạng choạng như con cú bị cận!”Jocasta lúc này đứng gần đó, ghé vào bàn Gryffindor và nói nhỏ, “Ron, cậu đã luyện bay suốt mấy tuần qua. Đừng để căng thẳng phá hỏng kỹ năng của cậu.”“Đúng vậy,” Harry gật đầu. “Tớ xem cậu bay mà, không ai nhào lộn hay né Bludger tốt như cậu đâu.”“Nhưng tớ vẫn không chắc… tay tớ đang đổ mồ hôi đây này…” Ron giơ bàn tay ra như chứng cứ, và đúng là… nó đang ướt sũng.Harry lén thò tay vào túi áo, lấy ra một lọ nhỏ có nhãn “Felix Felicis – Phúc Lạc Dược”.“Vậy thì… may mắn chút nhé,” Harry thì thầm, rồi giả vờ nhỏ một giọt vào ly bí đao của Ron – thật ra, chẳng có giọt nào rơi vào cả, nhưng Harry đã “làm màu” rất đạt.Ron trố mắt. “Harry! Cậu thật sự…?!”Harry nháy mắt. “Chỉ một giọt thôi, không đủ để phạm luật đâu.”“Cậu uống đi,” Jocasta mỉm cười. “Coi như thần hộ mệnh từ tụi tớ.”Ron nhìn ly nước như thể nó chứa phép màu, rồi nâng lên uống một hơi.Và đúng như Harry mong đợi, chỉ vài phút sau, Ron ngồi thẳng lưng hơn, môi hơi nhếch lên như đang… có tí tự tin. “Ừm… có khi mình sẽ cho tụi nó thấy thế nào là bắt bóng thần sầu!”Hermione cười nghiêng ngả. “Thấy chưa? Còn ai run nữa không?”Harry thì liếc Jocasta. Cô đang nhìn Ron với ánh mắt vui vẻ, rồi nhìn Harry – như thể cùng hiểu một trò đùa bí mật mà chỉ hai người biết.“Chúc may mắn, thủ môn vàng,” Jocasta nói.Ron chạy ra khỏi Đại Sảnh Đường như có động cơ gắn dưới chân. Khi cậu khuất bóng, Harry mới quay sang Jocasta và thì thầm: “Chẳng có giọt nào rơi vào cả.”“Tớ biết mà,” Jocasta mỉm cười tinh nghịch. “Nhưng hiệu quả thật đấy.”Harry nháy mắt. “Chuyện này là bí mật nhé.”“Chúng ta có nhiều bí mật rồi, Har.”Không khí sân vận động sáng rực dưới ánh nắng đầu đông, trên các khán đài, học sinh chen chúc hò hét rực lửa trong màu cờ sắc áo. Nhà Gryffindor mang đỏ rực như lửa, còn phía Slytherin thì xanh thẫm lạnh lùng, dẻo miệng và hằn học.“Chào mừng đến với trận đấu đầu tiên của mùa giải – Gryffindor đối đầu với Slytherin!” – giọng bình luận viên vang lên, lần này là Luna Lovegood thay thế Lee Jordan đang du học. “Trên sân… có vẻ như thủ môn mới nhà Gryffindor là Ron Weasley… anh ấy đang… ừm… toát mồ hôi khá nhiều.”Trên khán đài, Hermione đứng bật dậy, cổ vũ gần như hét vào tai người ngồi cạnh. “Cố lên Ron! Cố lên!”Jocasta ngồi cạnh, tay ôm chiếc khăn đỏ-vàng của Ravenclaw nhưng rõ ràng không hề trung lập. “Cậu ấy làm được mà,” cô nghiêng người nói với Hermione, mắt dõi theo sân. “Harry cũng vậy.”Hermione liếc qua. “Không ngờ cậu hâm mộ Quidditch thế.”“Không hẳn là Quidditch…” – Jocasta đáp khẽ, và nhoẻn cười khi ánh mắt Harry thoáng lướt qua khán đài, đúng lúc cô nhìn lại. Ánh mắt họ gặp nhau chưa đầy một giây, nhưng vừa đủ để Harry thấy tim mình đập lỡ nhịp.Ron Weasley mặc áo chòang đỏ tươi, tay cầm chổi bay Cleansweep với vẻ mặt căng thẳng thấy rõ.– “Cố lên Ron! Cậu làm được mà!” – Hermione hét to, tay giơ cao biểu ngữ vẽ hình sư tử đội vương miện. Jocasta ngồi bên cạnh, khẽ mỉm cười với sự nhiệt tình của Hermione.Harry – với vai trò tầm thủ – liếc nhìn Ron rồi ghé lại Jocasta:– “Cậu ấy căng như dây đàn rồi đấy…”– “Lần đầu tiên mà, ai mà chẳng thế. Nhưng có chúng ta cổ vũ, tớ tin cậu ấy sẽ làm tốt.” – Jocasta nghiêng đầu, nheo mắt vì nắng, nhìn xuống sân – “Mà nhìn Ron như thế kia, tớ còn căng thẳng hơn…”Còi vang lên. Trận đấu bắt đầu.Và Ron… thật không thể tin nổi! Cậu ấy bay như chưa từng bị ám ảnh bởi thất bại. Một cú chặn bóng đầu tiên hoàn hảo khiến khán giả Gryffindor nổ tung tiếng hò reo. Rồi lại thêm một cú cứu bóng ngoạn mục nữa, khiến bóng Quaffle bay ngược trở lại vào tay Katie Bell. Hermione hét lên vì vui sướng, nhảy dựng cả người dậy khiến Jocasta cũng phải phì cười.“Chúa ơi,” Jocasta nói trong khi vẫn vỗ tay cổ vũ, “cậu ấy thực sự giỏi đó. Harry sẽ tự hào lắm.”“Harry nên học cách giả bộ cho thuốc may mắn nhiều hơn!” – Hermione thở ra như vừa trải qua một đợt đau tim.Harry thì lượn vòng vòng cao hơn, mắt dán chặt theo trái Snitch lấp lánh. Trong khi đó, Jocasta la lớn cổ vũ cho cả hai người bạn của mình, và chốc chốc liếc xuống phía nhà Slytherin – nơi tầm thủ mới là một cậu tên Warrington, to con nhưng vụng về hơn Draco trước đây rất nhiều.Chỉ sau khoảng 20 phút, Harry lao xuống như một viên đạn bạc – Snitch đã hiện rõ cách đó không xa! Warrington cũng rướn người, nhưng chậm hơn một nhịp. Harry bắt được trái banh vàng đúng lúc Ron vừa cứu thêm một bàn thắng nữa. Gryffindor thắng!Khán đài Gryffindor như bùng nổ.Tiếng còi vang lên.Hermione hét đến phát khóc, Ron ngỡ ngàng đến mức suýt ngã khỏi chổi. Jocasta – đang đứng bật dậy vỗ tay – nhìn Harry đáp xuống sân, mặt lấm lem mồ hôi nhưng ánh mắt sáng rực. Cô nghiêng người qua Hermione và nói khẽ:“Har thật sự không tồi chút nào.”Trên sân, Harry quay đầu lại, ánh mắt như đang tìm kiếm một ai đó giữa biển người – và khi anh nhìn lên khán đài, thấy Jocasta đang nhìn mình, nụ cười của cô như một tia sáng giữa trời đông lạnh giá.Cả đội đáp xuống sân, Ron cười rạng rỡ, đỏ mặt vì xúc động. Hermione chạy xuống trước tiên, hai mắt sáng lên và môi hé mở định nói gì đó thì…Lavender Brown – cũng trong bộ đồ Gryffindor đỏ rực – nhào tới trước cô, ôm chầm lấy Ron và hôn cậu ấy chụt một cái rõ to trước mặt cả đội.Hermione khựng lại. Đôi mắt sáng của cô vụt tối sầm trong tích tắc. Một nụ cười gượng thoáng qua rồi biến mất không dấu vết. Cô quay lưng đi, chỉ nói nhỏ với Jocasta:– “Chúc mừng cậu ấy…”Jocasta khẽ siết nhẹ tay Hermione, định nói gì nhưng lại thôi. Ánh mắt cô lướt qua Ron – giờ đã ôm eo Lavender với vẻ mặt bối rối – rồi nhìn theo Hermione đang bước lên khán đài, vai hơi run.Harry không nói gì, chỉ đi lại bên Jocasta. Cậu nhíu mày nhìn cảnh trước mắt – Lavender ôm Ron không rời, trong khi Ron vẫn chưa hiểu mình vừa vô tình đâm một nhát dao vào tim người đã cổ vũ mình suốt thời gian qua.– “Jo, mình nghĩ mình hiểu ra cảm giác của Hermione rồi…” – Harry nói khẽ.Jocasta gật đầu, mắt không rời Hermione:– “Ừ… Thất bại trong trận đấu không đau bằng thất bại khi thấy người mình quan tâm… ở trong vòng tay người khác.”Harry siết chặt bàn tay Jocasta.Hermione đứng chết trân.Nụ hôn kia… công khai, dài và không chút do dự. Ron có vẻ bất ngờ lúc đầu, nhưng sau đó lại không hề đẩy ra. Không một lời thanh minh, không một ánh nhìn nào về phía cô – người đã cổ vũ cậu suốt trận đấu.Hermione quay đi, nhanh chóng rời khỏi khán đài, bàn tay siết chặt đến trắng bệch. Jocasta thấy ngay và kéo tay Harry.“Cậu đi với mình. Hermione sẽ không ổn đâu.”Họ tìm thấy cô ở một góc sân vắng, phía sau hàng ghế đá gần rừng Cấm. Hermione đang ngồi ôm gối, tóc rối, đôi mắt hoe đỏ. Cô không khóc thành tiếng, nhưng sự im lặng ấy còn đau hơn mọi tiếng nức nở.“Thấy hết rồi à?” – cô hỏi, giọng nghèn nghẹn.Harry ngồi xuống cạnh Hermione, không biết nên bắt đầu từ đâu. Jocasta thì rút từ túi áo ra một chiếc khăn tay – đúng kiểu cổ điển Ravenclaw – và đưa cho Hermione.“Ron… chắc là không cố ý…” – Harry nói, cố giữ giọng nhẹ nhàng.“Cậu ấy không cố ý để người khác hôn sao?” – Hermione cười nhạt – “Và giờ thì mọi người đều thấy mình là con ngốc.”Jocasta ngồi xuống đối diện, ánh mắt dịu dàng.“Không, cậu là người duy nhất đủ can đảm để quan tâm đến cậu ta hết lòng. Nếu ai ngốc thì không phải là cậu đâu.”Đúng lúc ấy, tiếng bước chân lạch bạch vang lên. Là Ron – tay vẫn còn cầm găng, trên má còn vết son nhòe của Lavender.“Ê, mình tìm các cậu nãy giờ! Mình có tin sốt dẻo đây! Lavender và mình chính thức… ừm, quen nhau rồi.”Cả ba im lặng.Ron chớp mắt khi thấy ánh mắt của Hermione đỏ hoe, rồi mới bắt đầu ngập ngừng.“Gì… gì vậy? Mình làm gì sai à?”Hermione đứng dậy. Rất chậm rãi.Rút đũa phép.“Ronald. Bilius. Weasley.”“Ơ… ờ… chuyện gì vậy Her—”“Depulso!”Một lực mạnh đẩy Ron văng khỏi tảng đá, lăn tròn mấy vòng trên cỏ trước khi dừng lại với tiếng “uỵch”.Harry há hốc mồm. Jocasta vội đưa tay kéo Hermione ngồi lại xuống.“Cái đó… hơi mạnh tay rồi đấy.”“Chưa đủ.” – Hermione đáp, giọng run run – “Nhưng mình không muốn nói chuyện với cậu ấy nữa. Không phải hôm nay.”Ron nằm dưới đất, không dám ngồi dậy, tay vò tóc đầy khó hiểu.“Con gái các cậu… thật sự phức tạp…”“Và cậu thì thật sự ngu ngốc.” – Hermione gằn từng chữ.Harry thở dài. Jocasta lặng lẽ siết nhẹ tay Hermione.“Không sao đâu… cậu vẫn có tụi mình. Luôn là như vậy.”Hermione vẫn ngồi đó, ánh mắt hướng về khoảng cỏ nơi Ron vừa biến mất, nhưng chẳng còn gì ngoài một vệt đất xước và cái lạnh chạy dài sống lưng.Jocasta vẫn ngồi kế bên, ánh mắt dịu dàng, còn Harry thì hơi lúng túng nhưng rõ ràng là không muốn bỏ mặc Hermione.“Mình ghét cảm giác này,” Hermione thì thầm, giọng khàn khàn, “mình không nên để bản thân bị tổn thương bởi một người như cậu ấy.”Harry cười nhẹ, nhưng giọng đầy cảm thông. “Thật ra, tớ nghĩ cậu vẫn luôn biết mình có cảm xúc với Ron… chỉ là không muốn thừa nhận.”“Và rồi, khi cậu ấy hôn người khác…” – Jocasta tiếp lời – “mọi thứ vỡ ra.”Hermione siết chặt khăn tay Jocasta vừa đưa. “Có phải mình quá trẻ con không? Giống như thể… mình mong đợi một thứ không có thật vậy.”“Không,” Jocasta đáp, “cậu chỉ đang mong điều đáng lẽ phải xảy ra nếu Ron có một nửa sự tinh tế mà cậu dành cho cậu ấy.”Harry im lặng một lúc rồi nói, chậm rãi:
“Hermione, tớ biết Ron… đôi khi vô tâm, đôi khi ngốc đến phát bực. Nhưng cậu ấy không phải người xấu. Chỉ là… chưa lớn kịp với những cảm xúc của chính mình.”“Và điều đó… làm tổn thương người khác,” Hermione nói, mắt nhòe đi, “mình ghét việc phải chờ đợi một ai đó… học được cách trân trọng mình.”Jocasta đặt tay lên tay Hermione, ánh mắt nghiêm nghị nhưng dịu dàng:“Thế thì đừng chờ. Cậu không cần phải đứng yên ở đó để đợi ai cả. Đi tiếp. Bởi vì cậu có giá trị riêng – và tụi mình thấy điều đó mỗi ngày.”Hermione khẽ gật đầu, mi mắt cụp xuống. Harry ngả đầu ra sau, nhìn lên bầu trời đầy sao.“Chúng ta đã đánh bại một con Slytherin to gấp đôi người,” Harry nói, giọng mang ý pha trò, “Hermione Granger – người giỏi nhất lớp, vừa hất văng Ron Weasley – thủ môn mới nổi. Cậu không có gì để buồn lâu đâu.”Jocasta phá lên cười nhẹ, rồi kéo cả hai lại gần.“Hermione, nếu sau này có buồn nữa… ít nhất hãy để tụi mình buồn cùng cậu.”Hermione mỉm cười lần đầu tiên trong buổi tối ấy. Một nụ cười mệt mỏi, nhưng chân thật.“Cảm ơn… hai người.”
“Hermione, tớ biết Ron… đôi khi vô tâm, đôi khi ngốc đến phát bực. Nhưng cậu ấy không phải người xấu. Chỉ là… chưa lớn kịp với những cảm xúc của chính mình.”“Và điều đó… làm tổn thương người khác,” Hermione nói, mắt nhòe đi, “mình ghét việc phải chờ đợi một ai đó… học được cách trân trọng mình.”Jocasta đặt tay lên tay Hermione, ánh mắt nghiêm nghị nhưng dịu dàng:“Thế thì đừng chờ. Cậu không cần phải đứng yên ở đó để đợi ai cả. Đi tiếp. Bởi vì cậu có giá trị riêng – và tụi mình thấy điều đó mỗi ngày.”Hermione khẽ gật đầu, mi mắt cụp xuống. Harry ngả đầu ra sau, nhìn lên bầu trời đầy sao.“Chúng ta đã đánh bại một con Slytherin to gấp đôi người,” Harry nói, giọng mang ý pha trò, “Hermione Granger – người giỏi nhất lớp, vừa hất văng Ron Weasley – thủ môn mới nổi. Cậu không có gì để buồn lâu đâu.”Jocasta phá lên cười nhẹ, rồi kéo cả hai lại gần.“Hermione, nếu sau này có buồn nữa… ít nhất hãy để tụi mình buồn cùng cậu.”Hermione mỉm cười lần đầu tiên trong buổi tối ấy. Một nụ cười mệt mỏi, nhưng chân thật.“Cảm ơn… hai người.”
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me