TruyenFull.Me

Dong Nhan Hxh Before You Came




Tsubaki tỉnh giấc khi một giọt sương sớm không thắng nổi trọng lực rơi xuống chóp mũi cô. Những tia nắng đầu ngày xuyên qua khe hở giữa tán cây um tùm, soi sáng gương mặt xinh xắn vì buồn ngủ mà có phần ngờ nghệch.

Vươn vai ngáp một cái thật dài, Tsubaki xoay xoay cánh tay, lưng của cô tê cứng sau một đêm nằm ngủ trên chạc cây, quả nhiên ngủ ngoài trời chẳng thể thoải mái được.

Tùy tùy tiện tiện đưa tay vuốt lại mái tóc, Tsubaki mơ màng nhảy xuống đất, nửa tỉnh nửa mê đi đến dòng suối gần đó.

Đến tận khi cả người chìm trong nước, được cảm giác mát lạnh thoải mái bao trùm, Tsubaki mới có thể tỉnh táo hơn không ít. Cô vươn đầu lên khỏi mặt nước, hít tràn lồng ngực bầu không khí thanh sạch của núi rừng, trước mắt là ánh bình minh rạng rỡ, bên tai là tiếng chim hót líu lo, thêm vào đó là hương thơm tinh tế của ấm trà đang được đun nóng trên bếp lửa, vấn vít như có như không, thoảng vào không khí.

Đột nhiên Tsubaki có một loại xúc động mạnh mẽ.

Cuộc đời thế này mới đáng sống làm sao!

Tsubaki bước lên bờ, lau khô người, tròng tạm vào một chiếc áo choàng rộng rãi, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng cho chính mình.

Ngồi trên đệm cỏ mềm mại, hai tay ôm lấy tách trà hoa hồng ấm nóng, bên cạnh là hai chiếc lá có kích cỡ lớn, không rõ của loại cây gì, bên trên là vài loại quả mọng ngon lành cùng thịt rừng đã hầm kĩ, tỏa ra mùi hương thơm phức. Tsubaki nhàn nhã hưởng thụ, nhìn không ra một chút dáng vẻ vội vàng nên có của một người đang lạc đường trong rừng rậm nổi tiếng nguy hiểm nhất vùng - Rừng Javel.

Tsubaki híp mắt, gắp ra mấy thanh xương có tác dụng ngọt nước, tăng mùi vị kèm chất dinh dưỡng ra khỏi nồi hầm, không để ý quăng ra phía sau. Thanh xương "cốp cốp" lăn vài vòng, đến khi đụng phải một núi nhỏ chất đống toàn da lông cùng xương vụn của dã thú mới ngừng lại.

Mặc kệ xung quanh toàn là xương trắng cùng thi thể loài Bò Móng Đỏ - một trong những loài động vật hung hãn nhất rừng Javel, Tsubaki vẫn cứ vui vẻ khuấy nồi thịt, uống nước trà, thậm chí còn khe khẽ hát lên mấy câu đồng dao nho nhỏ.

Ăn uống xong xuôi, lại nằm ườn ra một lúc nữa, rồi đứng dậy đi pha trà, hưởng thụ uống hết một bình, lại nằm ườn tiếp.

Một vòng lặp đi lặp lại...

Đến tận khi mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, Tsubaki mới giật mình sực nhớ. A, còn nhiệm vụ hộ tống của mình!

Hình như đã hẹn với người ta nhiệm vụ bắt đầu hôm nay, đến trễ sau 5 giờ chiều sẽ tự động bị hủy bỏ hợp đồng.

Ừm, hủy bỏ hợp đồng, có nghĩa là không cần làm nhiệm vụ nữa, tức là có thể có thời gian đi chơi khắp nơi.

Ừm, sau đó thì sẽ bị Alice đuổi giết đến chết.

Tsubaki lập tức lên tinh thần, nhiệm vụ, nhiệm vụ, nhiệm vụ ơi ta đến đây!

Thu dọn đồ đạc bằng tốc độ nhanh nhất, thậm chí còn không quên gói kĩ mấy tảng thịt đã sơ chế tốt, không ngại phiền phức mà treo hết lên hành lý, sau đó phủi mông đứng dậy, ra đi không thèm quay đầu lại.

Xương trắng chất đống: "..."

Đệm cỏ bị đá tan hoang: "..."

---------------------------------------------

Tsubaki kì thực không xác định phương hướng tốt cho lắm.

Nhưng mà ít ra cũng chưa đến nỗi thiếu kiến thức trầm trọng, cô còn có thể dựa vào mặt trời để xác định đường đi.

Lần mò của buổi trời, cuối cùng cũng đến được dinh thự quý tộc nhà Tamamo - thân chủ của nhiệm vụ hộ tống lần này trước giờ giới nghiêm.

Tsubaki đứng trước cổng lớn chạm khắc hoa văn tinh xảo, ngẩng đầu nhìn bức tường cao ngất trước mắt, một hồi lâu mới đánh mắt về phía máy liên lạc gắn bên thành cổng.

Tsubaki đã nhiều lần thưởng thức những cơ ngơi xa hoa diễm lệ của giới thượng lưu, nhưng đây là lần đầu tiên cô không cần phải đột nhập để vào nha~

Bước vài bước tới, vừa đủ để chính mình lọt vào tầm nhìn của camera, chẳng cần Tsubaki phải lên tiếng, máy liên lạc đã phát ra âm thanh quát tháo.

"Đứng lại! Đây là dinh thự gia tộc Tamamo danh giá, ngươi là ai và ngươi muốn gì ở đây?"

Cũng chẳng phải tôi đến đốt nhà các ông, lớn tiếng thế làm gì chứ?

Tsubaki tính tình vốn cũng chẳng hoàn toàn tốt lành gì, cô không thích nhất những người có thái độ nặng nhẹ với mình. Một khi đã không thích, đến nói cũng phát lười.

Chẳng nói chẳng rằng lấy ra thư báo nhiệm vụ có dấu hiệu đặc trưng của Alice, Tsubaki chẳng thèm liếc một cái, giơ thẳng tờ giấy vào ống kính camera.

Một lúc sau, tiếng từ máy liên lạc lại phát ra, lần này đã ôn hòa hơn không ít.

"Thì ra là ngài đại diện của hiệp hội, thất lễ rồi. Xin mời ngài vào!"

Cánh cửa nặng nề dần được mở ra, nhưng chỉ vừa đủ để Tsubaki có thể đi qua. Ngay khi cô hoàn toàn đặt chân vào trong, nó lại phát ra âm thanh trầm đục, từ từ đóng lại. Trước mắt Tsubaki là một con đường thẳng tắp, sạch sẽ, hai bên lề thậm chí còn được lót gạch trắng viền vàng, nhìn qua rất thanh nhã xinh đẹp. Nhưng hoa viên hai bên, nhìn vào quả thực khiến cho người ta hận không thể móc hết hai mắt ra.

Tượng bạc, tượng vàng, tượng kim cương, tượng thạch anh, tượng phỉ thúy... được tạc thành khuôn mặt của một người đàn ông trung niên, có vẻ là gia chủ của gia tộc Tamamo, bộ dáng ngạo nghễ, trịch thượng, thậm chí còn không che dấu được vẻ hách dịch, kiêu căng bày la liệt khắp sân vườn với đủ loại biểu cảm hỉ, nộ, ái, ố. Dưới tác động của ánh mặt trời đã tạo thành vô số tia sáng rực rỡ đủ màu sắc, kiêu hãnh phát đi tứ phương, khoe trọn nhan sắc chói lọi đến lóa mắt.

Tsubaki hoảng sợ trong lòng, hai mắt híp cả lại, chân nhanh chóng bước đi nhanh hơn, gần như chạy trối chết thoát khỏi nơi quỷ quái này.

Ok, thêm một lý do để ấn tượng tốt của cô về giới quý tộc giảm thêm một tầng.

Tsubaki sầu não, bầu má phính phính cũng vô thức xụ xuống, thực sự tâm trạng không tốt chút nào. Cô không muốn làm việc, không muốn làm việc, không muốn làm việc đâu! Nhưng mà không làm thì sẽ chết, bị Alice đe dọa đến chết a!

Nhưng mà nếu làm thì sẽ bị phiền chết! Nhìn đi, lũ quý tộc khoa trương, bọn hộ vệ gắt gỏng, giờ giấc nghỉ ngơi không có, đã thế còn phải đi theo một thằng nhóc 24/24h. Tsubaki nảy sinh một loại xúc động muốn chém giết tất cả.

Các vệ sĩ gia tộc Tamamo thấy Tsubaki đang tiến đến, cũng không biểu lộ thần thái gì, im lặng mở cửa mời cô vào trong.

Tsubaki cũng lười quan tâm, chỉnh lại ba lô to oạch của mình cho ngay ngắn rồi đi vào.

Thật may! Bên trong không có lát tường hay lót gạch bằng vàng chói lóa, Tsubaki thở phào, cô suýt tưởng hôm nay mắt mình sắp mù luôn ấy chứ.

Sảnh lớn nhà Tamamo cũng như bao dinh thự quý tộc khác, chỉ có thể dùng từ xa hoa để miêu tả. Trên đầu là mái vòm thạch anh trang trí bằng những bức tranh đá quý diễm lệ tinh xảo, dưới chân là thảm dày màu đỏ tía, viền bằng chỉ hoàng kim sang trọng, êm mịn như nhung. Trong sảnh có ba hàng ghế dài, nệm màu tím xanh phá lệ trang nhã. Mỗi hàng lại có sáu người đang ngồi, phong thái cùng trang phục khác hẳn bọn hộ vệ ngoài kia, đang đưa mắt âm thầm quan sát người mới tiến vào là Tsubaki.

Một người đàn ông thân hình cao lớn mang theo đôi mắt sắc bén như dã thú đứng dậy, tiến về phía Tsubaki. Tsubaki hướng hắn mắt đối mắt, không lên tiếng chờ đợi hành động tiếp theo.

Ngay khi người đàn ông đó định mở miệng, một tiếng chuông "Tít tít" kéo dài vang lên, vang vọng khắp sảnh.

"Đã hết thời gian chờ đợi, xin chào mừng bảy vị đang ngồi tại đây đã đến với gia tộc Tamamo danh giá. Tôi là quản gia của dinh thự này, cậu chủ đang chờ các vị, xin mời theo tôi vào trong."

Lão quản gia tóc trắng như cước, trên tay cầm một đồng hồ quả quýt, âm thanh vừa nãy chắc hẳn là do nó phát ra. Ông ta mỉm cười chuẩn mực đến mức Tsubaki cảm thấy quá giả tạo, hơi cúi người một cái rồi đưa tay làm động tác mời. Những người ngồi trên ghế lục tục đứng dậy, đi theo ông ta đến căn phòng phía sau.

Gã đàn ông cao lớn bên cạnh Tsubaki cũng theo đó rời đi, trước khi cất bước còn liếc Tsubaki một cái hàm ý khinh thường. Không sai, chính là khinh thường không hề che dấu.

Tsubaki khó hiểu, người này chẳng lẽ có ý đồ "ấy ấy" với mình sao?

(Au: "ấy ấy" ở đây có nghĩa là gì thì tùy mọi người tưởng tượng nha~ hí hí =))) )

Tsubaki làm một cái mặt quỷ, thoải mái hất tóc, cũng đi theo vào phòng trong.

Bên trong phòng thế nhưng lại rộng rãi chẳng kém gì ngoài sảnh, cũng có ba dãy ghế dài cùng mấy tách trà bánh đã được rót sẵn, trông rất tươm tất, đầy đủ nhưng chẳng ai thèm động tới, tất cả đều đang dồn sự chú ý vào màn hình lớn trên tường.

Trên màn hình là bóng một người đàn ông đang ngồi, nhưng camera chỉ quay phần từ cằm đến chân của người đó, một nửa thân người bên phải lại bị bóng tối phần nào che khuất, xem ra thân chủ không muốn lộ diện trước mặt nhưng người ở đây.

Tsubaki chăm chú quan sát người đàn ông trên màn hình, phong thái nhã nhặn tinh tế, dáng ngồi chuẩn mực quý tộc, nước da trắng tái mỏng manh, nụ cười mỉm lễ độ mà chừng mực đã trải qua nhiều năm luyện tập. Đây là thiếu gia nhà Tamamo, người mà Alice muốn cô hộ tống đến Redbean sao?

Lão quản gia đứng cạnh màn hình, đợi cho tất cả an vị rồi mới nói. "Xin giới thiệu, đây là con trai độc nhất của ngài Tamamo, chủ nhân tương lai của gia tộc Tamamo này. Mọi người sẽ là những hộ vệ bên người ngài ấy trong hành trình đến Redbean và quay trở về. Bảo vệ ngài ấy khỏi mọi nguy hiểm chính là nhiệm vụ của tất cả các người."

"Xin hãy nhớ, chỉ cần trên người ngài ấy có một vết thương, nhiệm vụ của các người xem như thất bại. Bên cạnh việc hợp đồng bị phá hủy, các người cũng sẽ nhận được sự trừng phạt từ gia tộc Tamamo." Đôi mắt vốn híp híp già nua của lão quản gia trở nên sáng quắc lạ thường, mặc dù trên môi nở nụ cười nhưng lại khiến cho mọi người cảm thấy rét lạnh.

"Bây giờ tôi xin phép được nói rõ hơn về nhiệm vụ của mọi người..."

"Khoan đã." Âm giọng khàn khàn máy móc truyền đến tai mọi người, hiển nhiên là đã qua biến đổi.

Tsubaki ngẩng đầu nhìn người đàn ông trên màn hình, hắn là người vừa lên tiếng.

"Đến Redbean không phải đi lễ hội, tôi cần vệ sĩ, không phải một đám nhố nhăng. Ba người là đủ." Giọng điệu không nhanh không chậm, không cứng không mềm, nhẹ nhàng như thể vừa nói "Tôi muốn uống rượu vang."

Ý chính là, ta chỉ cần ba người, còn lại cút hết đi.

Tsubaki nhác thấy cả căn phòng thái dương ai cũng nổi gân xanh.

Lão quản gia ấy vậy mà chẳng phản đối, còn ra vẻ gật gù tiếp nhận mệnh lệnh, hướng mọi người cười hiền hòa nhưng giọng điệu thực sự muốn bị đánh.

"Thiếu gia đã nói như vậy, phiền mọi người ai cảm thấy mình có đủ khả năng thì ở lại đi? Ha ha."

Ha cái đầu ông! Ha gì mà ha!

Một vài người vốn đã cảm thấy tự tôn bị xúc phạm, nổi giận muốn rời khỏi. Nhưng sau khi nghe câu nói của quản gia, kẻ nào không nghĩ đến danh dự của bản thân, chấp nhận cái biệt hiệu "không đủ khả năng" mà quay về?

Tsubaki nhìn cửa ra đang đóng chặt, lại nhìn đám người vừa mới chuẩn bị bỏ đi đã lục tục ngồi lại an vị, lòng âm thầm nhỏ máu. Cô tin chắc rằng trong căn phòng này cô là người duy nhất khát khao thoát khỏi nhất, mặc kệ tự tôn danh dự còn hay không.

"Ôi trời? Không có vị nào rời đi sao?" Lão quản gia không che giấu sự bối rối giả tạo, hơi hơi nghiêng đầu tỏ vẻ suy nghĩ nên làm thế nào để giải quyết được chuyện này.

"Chọn lựa làm quái gì! Đánh một trận cho xong, kẻ nào mạnh kẻ đó thắng!" Tiếng cười ồm ồm không che giấu vẻ hào hứng thông qua loa truyền đến màng nhĩ của mọi người. Bên cạnh "thiếu gia" đã xuất hiện một bóng người khác, cao lớn và vạm vỡ, thân hình gần như to gấp đôi so với "thiếu gia". Lão quản gia hình như cũng giật mình vì sự xuất hiện ngoài dự đoán của vị kia.

Người đàn ông đó tựa như cũng chẳng hề để tâm đến chuyện gì, giọng vẫn cứ thờ ơ máy móc.

"Vậy đánh một trận đi, lựa chọn tốt rồi hãy đến gặp ta."

Chẳng kịp để lão quản gia can gián thêm câu nào, màn hình đã tắt ngúm.

Mọi người trong phòng sửng sốt, nhưng rất nhanh sau đó đã khôi phục bình tĩnh, bắt đầu âm thầm cảnh giác, tỏa sát khí đe dọa những người xung quanh.

Đánh nhau sao? Còn không phải là sở trường của bọn họ?

Tsubaki nhìn căn phòng thoáng chốc đã sắp trở thành chiến trường, lòng bỗng sinh cảm giác chán nản. Đánh nhau? Tuyển chọn hộ vệ chỉ cần biết đánh nhau là tốt rồi? Không cần mấy cái như trí tuệ, tài thao lược rồi ngoại hình các kiểu như trong sách ư?

Tsubaki bần thần nhớ đến tình tiết trong những cuốn sách mẹ Sara từng một thời mê mệt, trong đó viết rằng hộ vệ cùng chủ tướng ở chung lâu ngày, bị thu hút lẫn nhau bởi tính cách khác biệt, cuối cùng thành một đôi.

Mọi người trong trấn đều gọi đây là tiểu thuyết ba xu rẻ tiền...

Trong lúc Tsubaki còn đang rối rắm phân tích tình huống truyện, lão quản gia rốt cuộc cũng lên tiếng.

"Được rồi, đã vậy thì tôi xin mạn phép chủ trì cuộc tranh tài này. Sàn đấu chính là căn phòng này, mọi người có thể tự do sử dụng bất cứ thứ gì trong phòng làm vũ khí, yêu cầu đánh đến khi đối phương chịu thua hoặc không còn khả năng chiến đấu. Bắt đầu đi!"

Sáu người kia chỉ chờ có vậy, lập tức lao về hướng Tsubaki, tiên hạ thủ vi cường, mục tiêu đầu tiên chính là kẻ yếu nhất!

Gã đàn ông to lớn liếc mắt khinh thường Tsubaki lúc nãy lại là kẻ vọt đến tấn công cô nhanh nhất. Trên tay hắn là một thanh đao cũng đồ sộ không kém gì thân hình chủ nhân, hung hăng xé gió, hướng đến bờ vai nhỏ gầy của Tsubaki, hòng một nhát chia cô làm hai nửa.

Tsubaki nhăn mày, bật tung người lên cao, đột ngột vòng ra phía sau gã ta, mạnh mẽ phóng đá một kích vào gáy hắn. Một trong số sáu tên sử dụng súng máy, có lẽ mới được triệu hồi bằng năng lực Niệm, bắn liên tiếp về hướng Tsubaki. Thân hình nhỏ bé nhanh nhẹ cúi thấp, lật ngược một chiếc bàn cạnh đó làm khiên chắn, dùng chân đạp mạnh bàn ném về phía tên kia.

Những tên còn lại có vẻ cũng đều là cao thủ biết sử dụng Niệm, chúng bắt đầu chuyển hướng tấn công lẫn nhau sau khi thấy tập kích Tsubaki bất thành.

Đã đến tận đây rồi, có ai là kẻ yếu chứ?

Đáng tiếc ngay từ đầu các người đã không nghĩ vậy.

Đôi mắt hổ phách tinh thuần nheo lại, sát ý mơ hồ hình thành. Nếu tất cả đã có ý định tổn hại lẫn nhau, được, cũng không phải tôi là người gây sự trước.

Tsubaki nhảy lên bàn, dùng bức tường làm điểm tựa, bật mình bám vào đèn chùm treo chính giữa căn phòng, đứng trên đó bình tĩnh quan sát.

Căn phòng tráng lệ lúc trước giờ đã một mảnh xơ xác, mùi máu thoảng theo không khí lưu chuyển, bám chặt vào khứu giác siêu nhạy của Tsubaki.

Hình ảnh hiện lên trong đôi ngươi hổ phách là quang cảnh hỗn loạn bên dưới, trong sáu người đã có một người gục xuống, năm kẻ còn lại đang trong tư thế chiến đấu hung bạo, sát ý không tiết chế lan tràn.

Tsubaki nâng nhẹ tay, máu nóng rơi xuống đất mơ hồ tan thành hạt bụi, lẩn khuất trong hư không, cuối cùng tụ về thành một hình cầu xoay chuyển không ngừng trong tay Tsubaki. Đẹp đẽ và thuần sắc.

Trong lòng động một cái, một tia sáng ánh lên trong đôi mắt hổ phách, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên nụ cười sát ý, chính là lúc này!

Năng lực Niệm Bỉ Ngạn Hoa, "Huyết Thương!"

Cầu máu trong tay xoay chuyển cực nhanh, cuối cùng tách ra làm sáu, hình dạng thuôn dài, hai đầu nhọn hoắt, máu đỏ dưới sự điều khiển của Tsubaki, lập tức cứng lại thành một khối, dưới ánh sáng hiện lên vẻ sắc bén vô cùng.

Trong tích tắc, sáu mũi thương chia làm sáu hướng, xé gió lao đến sáu kẻ còn đang đứng bên dưới, kể cả người đã gục xuống cũng không tha.

Khi lao đến khoảng cách gần sát mục tiêu, huyết thương thậm chí còn bất ngờ tách làm ba, hướng đến ba vị trí trọng yếu khác nhau của cơ thể, xoay vòng đâm đến, tựa như những mũi khoan kinh khủng, chỉ có một mục đích duy nhất là xuyên thủng cơ thể mục tiêu.

Thanh âm da thịt bị đâm qua, mùi máu nóng hổi bỗng chốc lan khắp phòng. Sáu đạo huyết thương tất cả đều trúng đích, kẻ địch do qua bất ngờ nên không ai kịp thời phòng ngự được đòn tấn công của Tsubaki. Cô rũ mắt, không tiếng động nhảy từ trên xuống, trên tay là một quả huyết cầu mới, đã sẵn sàng ngưng kết để hình thành một đạo huyết thương.

Trong chiến đấu không bao giờ được mất cảnh giác, trừ khi kẻ địch đã chết.

Tsubaki cảm nhận được sự sống chưa hoàn toàn mất hẳn trong căn phòng này, tay động một cái, sáu đạo huyết thương lập tức hình thành.

Trước mặt đột ngột xuất hiện một bóng đen. Tsubaki hơi khựng lại, chính là lão quản gia đã chuồn mất từ lúc trận chiến bắt đầu.

Trên mặt lão không rõ có biểu cảm gì, vẫn giữ nguyên nụ cười giả tạo cứng ngắc, cúi đầu với Tsubaki.

"Trận chiến đã kết thúc, ba vị được chính thức tuyển vào, xin chúc mừng!"

Điệu cười hềnh hệch của lão ta làm cho Tsubaki cảm thấy khó chịu, nó nghe như giọng của một con rối, hay robot? Không cảm xúc và lạnh lùng.

Lướt mắt qua căn phòng, chỉ có hai kẻ đang cố gượng dậy từ trong đống đổ nát. Một người đàn ông cao gầy và một phụ nữ người nhỏ thó. Hai kẻ này đã kịp thời né tránh đòn đánh của Tsubaki, người đàn ông chỉ trúng một mũi thương ở chân, còn người phụ nữ chỉ bị xây xát bên ngoài. Họ đang trợn trắng mắt nhìn cô, có chết cũng không ngờ được đứa nhóc loắt choắt đen đúa mà bọn họ nhất mực xem thường này lại có bản lĩnh phi thường như vậy, họ suýt chút nữa đã thảm bại dưới tay cô.

Tsubaki không nói gì, chậm rãi thu hồi Huyết Thương chuẩn bị phóng ra.

Lão quản gia chờ cho hai người họ đã đứng lên hoàn toàn, tay lập tức làm động tác mời, hướng về một cánh cửa nhỏ bên trái góc phòng.

"Thiếu gia đang chờ các vị."

------------------------------------------

( Au: Nam chủ và nữ chủ sắp gặp nhau lần đầu nhaaa~ Mọi người có phấn khích không nè >///<

Mình đã có chỉnh sửa lại một số chi tiết nho nhỏ trong truyện, ví dụ như tuổi của nữ chủ ///v/// Còn dưới đây là ngoại hình chap này của nữ chủ nhe, chỉ ngoại hình thôi nha nha nha, cho mọi người dễ hình dung í mà=))))

Đang mùa thi nên truyện sẽ không được đăng đều lắm, mọi người thông cảm nha TvT)


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me