Dong Nhan Junji Itou Edit Dang Beta Sau Khi Duoc Tomie Ngo Loi
Tomie hận cực kỳ, cũng giận cực kỳ, cơn giận dữ khiến mắt hắn đen đến kinh người.
Tay hắn đè ép thịt hai má tôi, đôi môi nhạt màu hé mở, tựa như sắp lập tức nói ra những lời ác độc khiến người ta chán ghét tận cùng.
Nhưng đến khi giọt nước đọng lại ở khóe mắt tôi chảy xuống tay hắn, Aoki vẫn không mở miệng.
Tôi đã dừng khóc, nước mắt còn không sót lại chưa hoàn toàn chảy ra, lông mi ướt dầm dề, bị hơi thở lạnh lẽo của hắn xâm nhập.
Chúng ta giằng co không tiếng động, tôi trừng lớn mắt nhìn hắn, hắn chỉ để lộ gương mặt tức giận mà không nói chuyện.
Dần dà, biểu cảm Aoki bắt đầu khôi phục như ban đầu, hắn hạ lông mi, dưới ánh trăng, hai màu đen xám phân biệt rõ ràng.
Hắn cẩn thận nhìn vào mắt tôi, tròng mắt thong thả di chuyển, tôi dường như có thể cảm nhận những vết nhớp nháp do tầm mắt hắn lưu lại, hệt như loài rắn đang bò.
Đôi mắt đen tuyền dần hiện lên một tia trìu mến, cao cao tại thượng rồi lại cố ý che dấu vẻ dịu dàng.
Tư thái kiêu ngạo không tự nhiên như đứng trước mặt người khác, ngược lại hiện tại giống như một cái thùng rỗng kiên cường chống đỡ, sợ bị người đối diện phát hiện hèn mọn ti tiện bản thân ẩn giấu từ lâu.
Đầu óc tôi jỗn độn, suy nghĩ không khỏi bay bay.
...... Quản gia, ông cụ, tòa lâu đài hủ bại này, Aoki lại được nhận nuôi, gãi đúng chỗ ngứa.
Suy nghĩ vừa mới bay đi lập tức bị kéo trở về.
Tuyệt đối không thể tò mò.
Tuyệt đối không thể vô cớ phát hảo tâm.
Tuyệt đối không thể tự mình đi cứu Norika, tự mình đi thăm dò chuyện cũ của hai người đàn ông đó.
Đêm nay bản thân động lòng trắc ẩn tự tiện tìm kiếm Norika đã là hành động vụng về lắm rồi, ít nhất phải tập hợp mọi người cùng đi.
Mặc dù sự nhát gan đã cấy vào xương cốt cũng nhưng vẫn khó tránh khỏi việc phạm sai lầm.
Bởi vì tôi chỉ là một người bình thường, không thể làm việc chuẩn mực như một cái thước đo.
Aoki buông lỏng tay ra, cúi đầu nhìn khe hở ngón tay ướt át vài lần.
Tôi không lên tiếng, hắn nói: "Ngủ đi, buồn ngủ quá. Cho dù có chuyện gì cũng để ngày mai đi."
"Bọn họ sẽ không gặp nguy hiểm chứ?" Tôi hỏi hắn.
Aoki nhàn nhạt nói: "Sẽ không."
Dứt lời, hắn xốc mắt mỉm cười liếc tôi một cái, "Cậu hẳn phải tin tưởng tôi, bởi vì những người đó đều nghe tôi. Cho nên bây giờ, điều cần thiết nhất là ngủ."
Tôi rất có ý thức của nhân vật quần chúng, gật đầu.
Bởi vì tin tưởng hắn là lối thoát duy nhất.
Tôi nằm thẳng tắp, nhìn gương trên trần nhà, thấy mình trong gương nhìn ngốc ngốc, đã khóc đến mắt hồng hồng, có vẻ cực kỳ đáng thương.
Nghiễm nhiên một bộ bị hiện thực đả kích nghiêm trọng, buồn bực trước sự thật tàn khốc.
Aoki thì đơn giản hơn nhiều, nằm xuống xong liền nhắm mắt lại, vẻ mặt thanh thản.
Đêm khuya luôn khiến người ta suy nghĩ nhiều.
Tôi nhìn Aoki lúc ngủ, trông thanh tú tinh xảo như một con búp bê.
Khả năng tự chữa lành của hắn rất đột phá khoa học kỹ thuật, trực giác nói cho tôi biết không hề dễ dàng bước vào lãnh địa của Aoki.
Thế nên cho dù hắn có kỳ lạ ra sao chăng nữa tôi cũng không nghĩ tìm tòi nghiên cứu, sợ một bước sai lầm sẽ khiến bản thân phát điên như những người xung quanh Aoki.
...... Bất quá bọn họ giống như đều là vì yêu mà sinh hận? Bản tính vốn dĩ ti tiện, Aoki dường như chỉ phóng đại mặt ác của họ lên.
Tư duy tôi hỗn loạn, chung quy vẫn thấy thiếu một sợi dây kết nối chuỗi sự việc đã qua, nhưng tôi cực kỳ kháng cự sợi dây liên kết đó, luôn luôn không chịu đi tìm.
Vô nghĩa...... ngay cả thời gian học hành, làm thêm rồi đề phòng biến thái còn không đủ, tôi nào có nhàn rỗi tìm tòi nghiên cứu việc của người ta, lại còn không ai trả tiền.
...... được rồi, thật ra tôi thấy hơi hơi sợ hãi. Ví dụ như đêm khuya đột nhiên nghe tiếng gõ cửa, phản ứng đầu tiên của tôi là cất bước bỏ chạy chứ không phải chậm rãi tiến lên tìm tòi đến tột cùng, sợ hãi chính là thứ đầu tiên điều khiển cơ thể tôi.
Nghĩ đến đây, tôi gạt bỏ tất cả, đang định nhắm mắt thiu thiu ngủ thì thiếu niên trong gương bỗng mở bừng mắt ra, nhìn chăm chú vào tầm mắt của tôi trên gương.
Tôi hoảng sợ, tim thiếu chút nữa bãi công.
Đôi mắt hắn ý vị thâm trường, khóe môi ngậm cười: "Cậu đang nhìn tôi."
"......" Tôi khô cằn nói, "Đúng vậy, có gì không?"
Aoki lập tức đắc ý như một con mèo, hai tay gối sau đầu, rất có hứng thú đối diện với tôi, giọng nói rõ ràng: "Không có."
Hắn nghiêng mặt, đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm tôi trong gương, sau đó quay lại, triển lãm vẻ đẹp hoàn hảo 360° không góc chết của mình.
Tôi mắt cá chết: "............"
"Ngoaị trừ tôi ra còn có ai liếm cậu không?" Aoki đột nhiên hỏi.
Đối với đề tài này, tôi thật sự cảm thấy cạn lời, nhưng vẫn trả lời: "Không có."
Tẻ nhạt một lát.
Tôi dừng lại, lễ thượng vãng lai hỏi: "Cậu thì sao?"
Cứu mạng, tự nhiên kỳ cục thế...... bộ đây là tiệc trà đêm khuya của chị em phụ nữ hả?
"Đương nhiên không có. Mặt người khác dơ muốn chết, tôi liếm làm gì."
Thật ra ý của tôi là hắn có bị liếm lần nào chưa...... thôi bỏ đi.
"Shiori, vậy cậu đã từng hôn môi chưa?"
Tôi a di đà Phật, hoàn toàn không hiểu tại sao Aoki có thể bàn luận mấy chuyện tầm phào như trong tiệc trà tại hoàn cảnh này.
Vậy mà hắn còn rất chờ mong, không soi gương nữa mà nghiêng đầu nhìn chằm chằm tôi, tuy mặt mày mang theo một tia lệ khí, nói chung cảm thấy muốn bùng nổ đánh người......
Tôi lười phản ứng đề tài này: "Không phải việc của cậu."
Aoki: "Ngày mai tôi giúp cậu."
Tôi nhanh chóng trả lời: "Không có."
Ngay sau đó tôi lập tức dỗi lại: "Vậy còn cậu?"
Aoki tựa hồ đang nhớ lại, phảng phất ký ức quá nhiều nên phải nhanh chóng tìm kiếm, sau một lát nhàn nhạt nói: "Không có."
"......"
Aoki thấy vẻ mặt của tôi hiện rõ mấy chữ "Cậu coi cậu đang nói gì kìa", cười khẽ, "Cậu không tin? Cậu không thấy tôi đẹp như vậy, làm cùng với ai cũng là bản thân chịu thiệt sao? Hơn nữa những người đó rất ghê tởm, ngoài việc khiến tôi giải trí ra thì chẳng có lợi ích gì. Tôi sẽ buồn nôn."
Ngữ khí cao ngạo hạ thấp tất cả mọi người.
"Hơn nữa," Aoki nói, "Tôi nhấc tay lên một cái đã làm bọn họ phát cuồng, chỉ hướng đông không dám đi hướng tây, ai dám chạm vào tôi? Nhưng bọn họ yêu, yêu đến cuối cùng lại biến thành hận tôi muốn gi·ết tôi, một đám súc vật...... Ai, Shiori, tôi thật đáng thương."
Hắn nói đến cuối cùng thì nghiêng người, trên mặt mang theo vẻ sầu bi, đôi mắt vờ như u sầu vô hạn, tựa đầu lên gối trắng: "Cậu nói xem có phải tôi rất đáng thương không?"
...... không rõ lắm, cơ mà tớ lại nhìn ra cậu đang giả bộ đáng thương.
Tôi cũng không để ý lời hắn nói, bởi vì tôi không thích hắn, không muốn hẹn hò với hắn, bạn bè với nhau ai lại để tâm những chuyện đó, tôi chỉ trả lời câu hỏi của hắn mà thôi.
À một tiếng, chân thành nói: "Cũng không thấy lắm, tớ buồn ngủ."
Làm ơn buông tha cái đề tài này đi, làm ơn.
Aoki hừ hừ vài tiếng, dù sao cũng đã có được đáp án hài lòng, không hề bắt ép tôi nói chuyện nữa.
Tôi nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng có thể đi vào giấc ngủ, bởi vì hắn lải nhải quá nhiều.
Không biết hắn hỏi như thế là có dụng ý gì, nhớ tới trước kia ở bệnh viện, hắn buột miệng thốt rằng thích...... Tôi sẽ không tin tưởng chữ thích của Aoki, so với từ thích, tôi càng nguyện ý tin hắn chỉ nhất thời mới lạ, cảm thấy hứng thú mà thôi.
Loại người như hắn làm sao có thể khiến tôi tin hắn thích mình? Tôi cũng không phải loại người được đối xử đặc biệt một chút đã lăn ra thích đối phương.
Thích, nếu dễ dàng sinh ra loại cảm xúc như vậy thì trên đời làm gì quá kẻ thất tình rồi mặt dày la liếm đâu.
Khổ quá.
Nhưng tôi đang sợ hãi một ít việc, một số khủng hoảng tiềm ẩn trong lòng, nếu hắn bảo vệ tôi trợ giúp tôi, tôi sẽ rất cảm kích, vậy nên cũng không phải không có tình nghĩa, miễn cưỡng nói thì là bạn bè thân thiết của nhau.
Trong bóng đêm, tôi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Mơ về quá khứ.
......
Từ nhỏ tôi đã là một người nhát gan.
Người đầu tiên khóc khi nhìn thấy sâu chắc chắn là tôi.
Người đầu tiên khuất phục khi bị giáo viên nhà trẻ hù chắc chắn cũng là tôi.
Từ nhỏ đã có biệt danh Maori khóc nhè, sau khi trưởng thành thì ít khóc hơn một chút, chủ yếu là lên cấp 3 rất khó gặp chuyện khiến mình phải khóc. Mỗi ngày đi học, nói chuyện phiếm, ăn cơm thì xong rồi.
Cha mẹ tôi, rất ít khi ở nhà.
Trước kia không hiểu tìm tòi nghiên cứu vô dụng, rất tò mò nguyên nhân, vì thế chủ động đi thăm dò.
Kỳ thật lúc tôi còn nhỏ còn chủ động muốn ra ngoài chơi với mẹ, kết quả khi thấy một ông chú xa lạ đi cùng, cũng không hẳn là tò mò mà đặt câu hỏi.
Loại cảm giác tò mò này phải có năng lực giải quyết mới được, bằng không sẽ đạt được kết cục bất lực bi thảm.
Mà khi một dì cũng xa lạ vào nhà, mặt mày tươi cười tặng quà cho tôi, cha nói tôi không cần như lúc này, tôi không nên tò mò đặt câu hỏi, bởi vì đáp án đều chỉ là "Shiori, sau này con không thể sống cùng chúng ta".
Sau đó lại sống cùng bà ngoại, một đứa con khác của mẹ cũng ở chỗ này, tôi tựa như một người ngoài cuộc.
Một mình chơi đùa trên đồng ruộng, một đống đất đột nhiên chuyển động, tôi sợ hãi nhưng lại kìm không được tò mò, đầu óc nóng lên nhét tay vào, bị con sâu hung hăng cắn một phát, khóc lớn chạy về nhà.
Bà ngoại giúp tôi xử lý miệng v·ết th·ương qua loa, một câu cũng không nói liền đi chăm sóc đứa trẻ khác.
Tôi hậu tri hậu giác mà sợ sâu cực kỳ, đặc biệt nhát gan, không phải thời thời khắc khắc đều nhát gan, dẫn tới kết quả như vậy, từ đây mỗi khi đi qua chỗ đất đó, tim tôi đều đập mạnh, không dám nhìn thẳng, vội vã đi đường vòng.
Đêm đó miệng v·ết th·ương đau đớn kịch liệt, khi bị dày vò cả đêm, tôi chợt hiểu rõ một đạo lý.
Lòng hiếu kỳ sẽ mang đến kết quả, nếu không có người giúp bạn lật tẩy giúp bạn thổi thổi miệng v·ết th·ương, bạn cần một người thừa nhận.
Mỗi lần xem phim kinh dị thấy nhóm vai chính tự đi tìm đường chết, tôi đều tự âm thầm nhắc nhở, tuyệt đối không được tham gia loại chuyện này, bởi vì tôi chỉ có một mình.
Một người sẽ sợ hãi gấp bội.
Sau đó lên cao trung, có một ngày, mẹ bệnh sắp mất.
Tôi đã tách khỏi cha mẹ mấy năm, bà ngoại qu·a đ·ời, bọn họ để căn nhà dưới quê cho tôi, gửi tiền học phí và tiền sinh hoạt hàng tháng.
Kỳ thật lúc ấy tôi cũng không biết mẹ bệnh sắp ch·ết, chỉ là cha phá lệ gọi điện thoại cho tôi, đề nghị tốt nhất tôi nên đến bệnh viện.
...... Đi bệnh viện? Để làm gì?
Tôi lại đi thăm dò, đến bệnh viện.
Tôi là người đầu tiên đến, người phụ nữ tiều tụy, hơi thở yếu ớt, bà thấy có người tiến vào, bỗng nhiên chờ mong mở bừng mắt.
Tôi trơ mắt nhìn sự chờ mong mãnh liệt ấy biến thành u ám.
Tôi nói với bà mấy câu khô cằn, sau đó chồng bà, con bà cùng họ hàng bước vào.
Tôi không thể không nhường chỗ, đứa trẻ nhỏ hơn tôi hai tuổi kích động rưng rưng nắm lấy tay bà, bà cũng kích động đến rơi lệ, vài câu giao phó, tự tự thiệt tình.
Gương mặt xa lạ xung quanh mang theo bi thương, từng bước từng bước mở miệng.
Tôi đứng ngoài cửa, xuyên qua cửa trong suốt nhìn bà chúng tâm phủng nguyệt, thân nhân vây quanh, mặc dù ch·ết cũng là cõi lòng đầy thâm tình và tình yêu tiếc nuối ch·ết đi.
Tôi đứng đó một lúc lâu thì rời đi, một đường khóc lóc, cũng không biết nước mắt ở đâu ra mà lại nhiều như vậy.
Khi đi qua một cái hẻm nhỏ nghe thấy âm thanh ẩu đả, bước chân không ngừng, cúi đầu gọi điện thoại báo cảnh sát, sau đó hoàn toàn đi ngang qua.
Tôi chỉ nhát gan, không phải là lạnh nhạt.
Trở về trường học, cứ theo lẽ thường sống cuộc sống của chính mình.
Sau đó xảy ra một loạt biến cố.
Ở trong mộng, tôi luôn ảo não vì sao hôm nay lại phạm phải sai lầm giống như còn bé.
Nếu không có Aoki, tôi chắc chắn sẽ bị bắt, cùng một kết cục với Norika.
Tìm thì tuyệt đối phải tìm, lo lắng cho bạn bè là chuyện rất bình thường, nhưng vào thời điểm có người hỏi Norika ở đâu, tôi nên tập hợp những người còn lại đi cùng chứ không phải bồng bột tự ý theo sau.
Tại sao lá gan của tôi đột nhiên lớn vậy? Chẳng lẽ bởi vì Norika là người nói chuyện với tôi nhiều nhất trong nhóm sao?
......
Kết thúc giấc mơ khó hiểu, tôi tỉnh lại, trì độn bắt đầu suy nghĩ, sợ cuối cùng không ai cứu mình, nhưng rất nhanh đã không còn đắm chìm trong sự sai lầm nữa.
Aoki y như lời hắn nói, giữ bọn quản gia lại.
Tôi báo cảnh sát, trong ánh mắt khiếp sợ của các bạn học, cảnh sát cứu Norika và hai người đàn ông kia ra, bắt quản gia và ông cụ lại.
Sau khi chúng tôi làm ghi chép linh tinh xong, tôi ở nhà biết một tin tức là, ông cụ để hết tài sản lại cho Aoki.
Tôi: "..." sao lại thấy đây mới là mục đích của hắn nhỉ.
Trong điện thoại vẫn còn vang vọng tiếng thảo luận của các bạn học, đa số đều nói Tomie đồng học thật đáng thương.
Tôi mở cửa sổ, ánh mặt trời đổ xuống.
Chợt thấy có một đạo ánh nhìn hướng về mặt tôi, cúi đầu, người đàn ông ôm theo đứa trẻ tận chức tận trách đứng dưới lầu, vẫn cúi đầu trò chuyện với đứa bé.
Tôi nhanh chóng đóng cửa sổ.
Mà điện thoại đúng lúc run lên.
"Alo, Maori- san đúng không? Nơi này là bệnh viện tâm thần, có một người bệnh tên Tamine hy vọng cô có thể tới gặp hắn một lần. Xin hỏi cô có thời gian không?"
"......" Ngực tôi run lên, gần như lập tức cự tuyệt, "Không cần, tôi không muốn tới."
"Thật vậy chăng? Mong cô hãy suy xét một chút! Tamine đã vô hại, không còn đả thương người khác, hơn nữa lúc gặp mặt sẽ được cách ly đảm bảo an toàn......" Người nọ dường như rất muốn hoàn thành nguyện vọng của Tamine, cấp bách giải thích với tôi hắn vô hại thế nào, thậm chí dễ thương thế nào.
Lòng tôi sinh ra cảm giác sợ hãi quen thuộc, không lâu trước đây thấy một màn như thế, không cần nghĩ lại đã tiếp tục từ chối.
Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng vẫn lo lắng bất an.
Báo cảnh sát cũng vô dụng, vẫn chưa xảy ra chuyện gì.
Bên người tôi không có lấy một người đáng tin, căn bản không thể kể ra.
Đến khi chuông cửa vang lên, tôi mới bừng tỉnh, nhìn qua mắt mèo thấy Aoki.
Mở cửa, hắn đang cúi đầu nhìn kỹ ổ khóa nhà tôi..
"Shiori, cậu đổi ổ khóa?"
"Đúng vậy, vừa đổi hôm trước."
Aoki ngẩng đầu nhìn tôi, cười nói: "Cậu thật sự rất thích khóc đó Shiori, nhìn cậu xem."
Tôi sờ gương mặt, quả nhiên tràn đầy nước mắt.
Hắn tự nhiên đi vào, nằm ngã trên sô pha.
Tôi: "......"
Lòng tôi tràn đầy ưu sầu, nói với hắn về người đàn ông kỳ quái và chuyện của Tamine, bảo hắn tốt nhất đừng ở chỗ tôi quá lâu, lỡ như có mệnh hệ gì.
"Cái gì ——" Aoki lập tức đứng lên, hắn tựa hồ suy đoán gì đó, b·iểu t·ình lập tức khó coi, mở cửa sổ lạnh lùng nhìn dưới lầu, người đàn ông kia khựng lại, thong thả ngẩng đầu.
Tôi hoảng sợ, "Này...!"
Tôi vừa muốn chạy tới liền nghe thấy Aoki nói gì đó với phía dưới, phỏng chừng không phải lời hay ý đẹp nào vì hắn còn làm một động tác cắt cổ.
Tôi: "..."
Mặc kệ ra sao, trước tiên tôi vẫn trốn sau hắn quan sát.
Đứa trẻ đột nhiên khóc lóc bén nhọn, nguồ đàn ông hoảng sợ, ôm nó vội vàng bước đi.
Vẻ mặt Aoki vui sướng, cười nhạo vài tiếng: "Ha ha ha thành ra thế này còn dám ra đường, thật là lớn gan! Tôi còn phải tự ti dùm nó!"
Tôi nắm quần áo sau lưng hắn, yên lặng thăm dò nhìn một lúc lâu, chờ khi người đàn ông hoàn toàn biến mất, Aoki vẫn đang cười, hắn vui cực, tiếng cười sỉ nhục đối phương rất vang dội.
Tôi: "........."
Không biết mọi chuyện đã phát triển tới nông nỗi nào, nhưng đúng là sợ hãi đã thối lui không ít.
Tiếp theo, hắn lại gọi điện thoại cho viện tâm thần, còn yêu cầu nói chuyện với Tamine.
Sau đó lại là một trận tiếng cười nhạo, biểu hiện thật sự quá thành ý, giống hệt như trả thù kẻ địch.........
"Ha ha ha ha không ngờ tới mày lại có bộ dáng này! Thật xấu xí! Thật thô bỉ! Mày xứng đáng ở trong đó cả đời, ra ngoài tốt nhất chú ý một chút......"
...... Câi cuối cùng uyệt đối là uy h·iếp, là uy hiếp đúng không!?
Aoki giống như tiểu nhân đắc chí, tiếng cười của nhân vật phản diện vừa dứt, hắn chưa đã thèm dập điện thoại, cười nói với tôi: "Shiori, tôi rất vui vẻ, đêm nay chúng ta đi nhà hàng cao cấp hưởng thụ đi."
Tôi: "......... Không có tiền."
Sợ hãi không còn sót lại chút gì.
Chỉ còn một đầu đầy dấu chấm hỏi và dấu ba chấm......
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me