TruyenFull.Me

Dong Nhan Junji Itou Edit Dang Beta Sau Khi Duoc Tomie Ngo Loi

Đến bệnh viện, bác sĩ chẩn bệnh, nói chỉ bị thương nhẹ, bôi thuốc lên sẽ hết, kéo màn trắng ngăn cách giường bệnh, tôi một mình tự kỷ trên giường.

Nếu Aoki không mở miệng vẫn sẽ có kẻ mê muội vì một cái liếc mắt của hắn, còn khi hắn im lặng không nói không liếc sẽ chỉ khiến người khác say mê cái đẹp, không nhịn được nhìn hắn thêm vài lần, cho nên miễn Aoki không chủ động kiếm chuyện thì kỳ thật có thể giảm bớt rất nhiều phiền toái.

Có điều sao hắn có thể không chủ động, đương nhiên, định nghĩa chủ động này chỉ giống như đưa tay sờ lông chó mèo một hai cái, để đối phương vì chất lượng sinh hoạt và lòng hư vinh của hắn mà trả giá hết thảy, không có giá trị thì ghét bỏ đá văng đi, toàn bộ quá trình thậm chí không tiếp xúc da thịt, nhiều nhất chỉ là nói chuyện.

Nhưng nhiêu đó đã đủ để nhận ra mị lực của Tomie mạnh mẽ cỡ nào, giống như bug.

Mà bây giờ, hắn đứng cách tôi một cái màn chắn, không nói chuyện với người xa lạ, dọc đường đến bệnh viện không biết bao nhiêu người đã kinh ngạc cảm thán trước gương mặt của hắn, đóng cửa lại cũng coi như thanh tịnh, không làm chậm trễ mọi chuyện.

"Shiori ——" hắn kéo dài âm điệu, làm nũng rất gãi đúng chỗ ngứa, cách tấm màn có vẻ mông lung, lại làm người ta nhịn không được tinh tế cảm nhận, "Tôi giúp cậu bôi thuốc."

Tôi hơi cạn lời, nói: "Nếu cậu là nữ thì chúng ta hẵng bàn chuyện này."

Trên vai đỏ bừng một mảnh, dấu tay quá mức rõ ràng, thảm không nỡ nhìn.

Chậm rãi bôi thuốc xoa đều lên vết thương, màu đỏ nhạt đi không ít, tôi mặc quần áo xong thì ra ngoài.

Aoki đang lật xem mấy tờ giấy khiếu nại dán trên tường, cây bút bị treo thẳng trên không trung, hắn tùy tiện cầm lấy viết vài nét.

Tôi nghi hoặc đưa sát mặt vào nhìn.

[ màn chắn hoàn toàn không nên tồn tại, nhanh chóng bỏ đi hết cho tôi.]

Tôi: "..............."

Đúng là vừa ngang ngược vừa vô lý.

Người ta nghe theo cậu mới sợ......

Ngay sau đó nhớ đến đám bạn học hắn nói gì nghe nấy, trầm mặc một giây.

"Tớ chuẩn bị xong rồi, chúng ta mau về......" Tôi vội vàng mở miệng, sợ hắn lại làm chuyện xấu, mở cửa.

Phanh.

Tôi đóng cửa lại.

"Làm sao vậy?" Aoki tinh tế nhìn tôi vài lần, tiếp tục cúi đầu viết.

Tôi không còn tâm trạng xem hắn viết gì, mồ hôi lạnh nháy mắt chảy ra ướt cả lưng, thanh âm run rẩy, "Tớ... hình như tớ thấy thầy.....là thầy Yoshimori....."

Một trong số những người đang lẩn trốn, tôi nhìn thoáng qua, gã đứng ở cuối hành lang.

Tôi rất hy vọng mình nhìn lầm, đôi mắt trông mong về phía Aoki.

"Vậy à?" Aoki buông bút, tôi tránh ra, hắn mở cửa nhìn ra ngoài vài giây.

Toàn bộ quá trình tôi đều nhìn chằm chằm mặt hắn, nhưng thật đáng tiếc, Aoki căn bản không thèm để ý cái gì gọi là nguy hiểm tiềm tàng, mặt mày thậm chí mang theo một tia lạnh nhạt.

"Đúng thật." Hắn nói.

Tôi bị dọa choáng váng: "Vậy vậy vậy chúng ta mau báo cảnh sát đi!"

"Ừ, báo cảnh sát." Hắn trả lời có chút thất thần, tôi cũng không để bụng, tự mình lấy điện thoại ra gửi tin tức cho cảnh sát Matsushita.

May là có lưu số của ông ấy.

Aoki bỗng nhiên phản ứng lại, túm chặt cổ tay của tôi, nhíu mày: "Cậu vừa nhắn tin cho ai?"

"Cảnh sát Matsushita!"

"Chậc."

...... cậu tặc lưỡi cái gì?!

Thiếu niên rũ mắt, từ trên xuống dưới tỉ mỉ quét nhìn tôi một vòng, lúc tôi bị nhìn đến không được tự nhiên hắn mới nhàn nhạt dời mắt đi, lại lần nữa nhìn cửa lớn.

Đôi mắt đen kịt không chút ánh sáng, biểu cảm trở nên âm u, cả người bao phủ một tầng nặng trĩu ngưng trọng.

Tôi cho rằng hắn đang cảnh giác thầy Yoshimori bên ngoài, ai ngờ nghe hắn đột nhiên nói: "Tên Matsushita đó đã kết hôn rồi còn ngoại tình, sau khi ly hôn lại giống hệt như phế vật, cả ngày chỉ biết dùng bạo lực phát tiết cảm xúc, cậu thấy vết bầm trên mặt cấp dưới của ông ta không."

"Cậu nói với tớ chuyện này làm gì......"

"Không có gì, chỉ muốn cậu biết rằng tất cả mọi người đều là đồ lừa gạt."

Tôi phun tào: "Bao gồm cả cậu à."

"......" Trầm mặc một lát, Aoki quay đầu cười với tôi, trong phút chốc hoa khai bán hạ, chỉ là dường như đóa hoa mỹ lệ rực rỡ nhất này lại sinh trưởng trong bùn đen, "Đương nhiên không phải, tôi đẹp như vậy, không có ai đẹp hơn tôi, tôi làm gì cũng đúng."

"............" tôi lộ ra biểu cảm muốn nói lại thôi.

Lúc này, một giọng nói nhỏ rất giống Aoki phát ra, bén nhọn cực kỳ: "Đúng vậy...... Không có người nào dối trá hơn hắn......."

Thanh âm quá nhỏ, tôi hoảng sợ, Aoki căn bản không mở miệng, mà giọng nói truyền ra từ cái gáy của hắn.

Nhưng khi tôi nhìn qua lại rất bình thường.

Mặt Aoki lạnh lẽo chốc lát, nói với tôi đang sợ hãi, "Tôi đi trước, cậu ở yên đây."

"Đợi......!" Tôi không kịp ngăn cản, cửa đã bị đóng lại lần thứ hai.

Tôi đành phải đứng tại chỗ nôn nóng chờ đợi.

Vừa rồi..... là thứ gì?

......

Aoki mặc áo hoodie màu lam xám, đỡ đầu lảo đảo chạy trên hành lang.

Mỗi khi Aoki Tomie bị kích thích thì cơ thể sẽ tự động phân chia, hắn đè đầu lại, nhíu mày.

Không ngờ là lúc này...... Đều do gã Matsushita sai, tại sao tên gã lại xuất hiện trong lời nói của Shiori chứ.

Hơn nữa gửi tin nhắn cho Matsushita thì cái đồ dỏm vốn ở trong nhà Shiori chắc chắn sẽ biết được, hiện tại hẳn đang chạy đến bệnh viện.

...... Cố tình lại vào lúc này! Thật vất vả mới đoạt được, giờ đã phải trả đi.

Thiếu niên trốn tránh đến một nơi vắng người.

Sân sau của bệnh viện mọc cỏ xanh mướt, dân cư thưa thớt.

Khi hắn đi qua vừa đúng lúc gặp được  Yoshimori đang gấp rút tìm kiếm Tomie.

Biểu cảm Yoshimori cuồng nhiệt: "Tomie! Cuối cùng thầy cũng tìm được em Tomie! Không phải bảo em đừng chạy loạn sao? Thầy đã hứa mua cho em mấy thứ đó, em xem......"

Hắn lục tìm những món đắt tiền trong túi.

Aoki thờ ơ lạnh nhạt.

Mấy ngày trước, Yoshimori đem một bộ phận của Tomie chôn ở vườn rau nhà mình, mà thiếu niên vốn đã chết lại giãy giụa bò ra từ trong đất, thùng tưới nước của Yoshimori rơi xuống, chân Tomie còn chưa sinh trưởng hoàn toàn, bị bắt cắm rễ dưới bùn đất, bắp đùi trắng nõn nối liền với nền đất vàng.

Tomie liếc nhìn hắn một cái, việc đầu tiên làm chính là dụ dỗ.

"Tôi đói bụng, muốn đồ ăn quý giá, muốn quần áo xinh đẹp, tất cả những thứ này ông đều phải cho tôi. Đều tại ông! Đều tại ông! Bây giờ trên người tôi toàn là bùn đen! Ông phải bồi thường!"

"Được...... được......" Ông ta sợ hãi run lẩy bẩy, lại cầm lòng không đậu mà đáp ứng yêu cầu cao cao tại thượng của hắn.

Nhưng khi tiêu gần hết tiền tiết kiệm lại nhốt Tomie lại, sợ hắn chạy trốn, một mặt đáp ứng hắn, một mặt thương tổn hắn, thậm chí quyết định đóng đinh hắn để hắn mãi mãi không thể chạy thoát.

Nhưng vào một đêm nọ, Tomie thật sự đã đi rồi, mặc một cái áo sơ mi màu trắng nhìn không ra chút bùn đất nào, thiếu niên ngày xưa tùy hứng ích kỷ nay thái độ khác thường, thần sắc ghen ghét mà nhìn về một hướng.

Sau đó thì hoàn toàn trốn thoát không rõ tung tích.

Yoshimori tìm kiếm nơi nơi, cuối cùng tìm đến bệnh viện.

Mỗi một ký ức của Aoki đều là dùng chung.

Aoki mặc áo hoodie màu lam xám không có phản ứng, cũng không có hứng thú lục lội ký ức của Tomie ở cùng gã ta thời gian qua, hắn chỉ cần biết người này đã bị "Tomie" mê hoặc là đủ rồi, nói: "Nhanh lên, giúp tôi giải quyết thứ này!"

Gáy thiếu niên chậm rãi mọc ra một gương mặt hoàn mỹ, cái đầu dường như sắp trồi ra, há mồm lẩm bẩm.

Aoki nghe nó nhắc mãi, sắc mặt cực kém, đặc biệt là khi nghe thấy nó nhỏ giọng gọi tên Shiori, điên cuồng và ghen tỵ hoàn toàn thiêu hủy lý trí hắn, Aoki trực tiếp rống giận: "Nhanh lên!! Cắt nó ra!!"

Yoshimori không nghe rõ gương mặt kia nói gì, nó ngày càng dài ngày càng lớn, dần dần hoàn chỉnh giống như một cái đầu người, nghe Aoki phẫn nộ kêu to, hắn cũng luống cuống, theo bản năng làm theo mệnh lệnh của Aoki: "Được......."

"Nhanh lên!!!"

Aoki nhìn Yoshimori cuống quýt tìm kiếm dụng cụ, ánh mắt nặng nề, cái đầu kia há mồm nói chuyện, hệt như rắn phun nọc độc: "Đều tại mày...... Thiếu chút nữa bị phát hiện......"

Thiếu chút nữa để cô phát hiện mình dị dạng, cũng thiếu chút nữa để Yoshimori phát hiện ra cô.

Không ngờ có ngày một kẻ ích kỷ như hắn lại suy xét vì người khác, bất cứ ai đã thấy rõ gương mặt thật của Tomie đều không tin hắn sẽ thật lòng nhiệt tình yêu thích một người, càng không tin hắn sẽ nguyện ý hy sinh vì ai đó, chỉ là khả năng gần như bằng không này thật sự đã xảy ra.

Nhưng mặt trái của sự hy sinh tưởng chừng như ôn hòa này lại là một vũng lầy đen ngòm điên cuồng chảy.

Đôi mắt Aoki gắt gao nhìn chằm chằm Yoshimori đang móc dùng cụ ra, con ngươi trên gáy hắn khát khao trông ngóng về phía cửa sổ trên nền tường trắng toát, tựa hồ đang xuyên thấu qua đoạn ký ức khác của Tomie.

Vũng bùn này chỉ chờ mong cô nhảy vào, để rồi bị cắn nuốt đến tận xương tận thịt.

Tôi đứng ngồi không yên trong phòng, bác sĩ tiến vào hỏi, tôi miễn cưỡng cười, nói mình còn quá đau, muốn ở chỗ này nghỉ ngơi một lát.

Hắn đồng ý rồi.

Tôi đợi trong chốc lát, Aoki vẫn không trở lại.

Hành lang bắt đầu ầm ĩ, tôi chậm rãi hít sâu, lấy hết can đảm mở cửa.

"Ồ? Trùng hợp thật." Aoki đang đứng trước mặt tôi, thoạt nhìn vừa định mở cửa.

Tôi thấy hắn lại thay quần áo, trợn tròn mắt, "Đừng nói cậu ra ngoài chỉ để thay quần áo thôi nhé?"

Hơn nữa còn thay một cái áo khoác xám bạc đơn giản, tôi cho rằng sẽ......

"......" sắc mặt Aoki không biết vì sao vặn vẹo một giây, theo giọng nói của tôi mà khôi phục, "Đúng vậy, áo hoodie gì đó, thẩm mỹ kém muốn chết."

"......" Tôi hết chỗ nói, "Thật ra tớ rất thích hoodie."

Tâm trạng Aoki rõ ràng tệ hơn rất nhiều, nhanh chóng nhảy qua đề tài khác: "Được, giờ mọi chuyện đã giải quyết xong rồi, Yoshimori vừa bị bắt, chúng ta mau trở về đi."

"Thật sao? Vậy tốt quá!" Tôi vui vẻ không ít, ngay cả bả vai cũng bớt đau, theo hắn ra ngoài.

Aoki vừa đi vừa nói chuyện, ngữ khí sung sướng: "Đúng vậy, bởi vì Yoshimori không biết tự lượng sức mình, dám giết người ở sau khu bệnh viện nên đã bị bắt."

Đi đến trung tâm khu ồn ào, hình như vừa có bệnh nhân cấp cứu thất bại, người ta đang tìm thân nhân của người bệnh.

"Thật tội lỗi, sao lại giết người ở bệnh viện chứ....."

"Không an toàn chút nào...."

"Hình như là axit đó, phần eo còn bị chặt đứt nữa, thật đáng sợ."

Người ra người vào khe khẽ thảo luận, tôi tò mò ngóng nhìn qua, thân thể người nằm trên cáng bị vải trắng che khuất, có lẽ vẫn chưa được tẩy rửa sạch sẽ nên một phần đen ngòm mơ hồ hiện ra, cái cáng vừa vặn cách chúng tôi không xa.

Aoki dù bận vẫn ung dung xem xét, còn rất có hứng thú bình luận vài câu: "Chết xấu thật."

"............" Tôi không còn lời gì để nói trừng hắn một cái.

Người xa lạ mà cũng không buông tha.

Vừa muốn rời đi, khóe mắt đột nhiên bắt gặp thấy cánh tay dưới lớp vải trắng khẽ động đậy, phần da bị axit ăn mòn đến máu thịt lẫn lộn đang từ từ vươn về phía tôi.

Là tư thế muốn túm chặt người khác, ngoài ra còn có thể nhìn thấy một phần quần áo màu xanh lam.

"Á!" Tôi bị dọa sợ, lảo đảo một chút,  sau lưng đâm phải lòng ngực Aoki, hắn đỡ lấy cánh tay của tôi, nhưng không chạm vào bả vai tôi, tôi không để ý, nhận ra thân thể cứng cỏi của thiếu niên, run run rẩy rẩy nói, "Người người người đó chưa chết......"

"Chắc là hồi quang phản chiếu thôi." Aoki nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Thật không???

Khi tôi nhìn kỹ lại thì thấy người nọ không hề nhúc nhích, giống như thật sự đã chết.

Đúng vậy, vải trắng bên dưới phần eo hoàn toàn lõm xuống, tử vong thảm thiết như thế sao có thể còn sống được.

Cáng bị đẩy đi rất nhanh, nếu không tìm được người nhà của hắn cũng không biết phải xử lý thế nào.

Nhìn theo thật lâu, cho dù cái cáng đã biến mất ở góc khuất nhưng tôi vẫn còn xuất thần.

Aoki hơi không vui nắm chặt mặt tôi dời lại phía hắn, nhìn thấy tôi còn đang hoảng hốt thì ánh mắt lại trở nên vui vẻ, cong mắt mừng rỡ, "Tôi nghĩ ra rồi, có lẽ vai trò của 'tôi' là làm lá chắn cho cậu."

Tôi không hiểu: "Hả??"

"Cứ vậy đi, nếu cậu gặp được mấy tên phế vật đó thì không cần khách khí, cứ đẩy 'tôi' ra."

"Cậu điên rồi??"

"...... Không có!" Aoki hệt như cô bạn gái tính tình khó chiều, ghen ghét phát cuồng, "Tôi chán ghét những tên phế vật giả đò hy sinh cao cả! Tôi không cho phép chúng nó làm chuyện đó! Người cậu thích nhất hẳn là tôi! Hắn chết cũng không nên làm bộ thâm tình như thế, không thì Shiori chủ động vứt bỏ hắn đi, hắn chỉ là một tấm lá chắn, nếu cậu không thích hắn nữa thì cứ vứt bỏ đi..... Dù sao kết quả cũng giống nhau......"

Aoki lải nhải.

Cậu đang phát điên gì thế!!!

Từ từ.

Biểu cảm của tôi vỡ ra trong một giây.

...... hắn đang tỏ tình sao?

Aoki không hề nhận ra mà tiếp tục luyên thuyên, cực kỳ vô cớ gây rối, tôi đờ người một lát, ánh mắt sợ hãi tiện đà chuyển đi nơi khác.

...... thôi thì cứ giả vờ không nghe vậy.

Con người hắn không giống như sẽ nghiêm túc thích một ai đó, nếu như đồng ý thì e rằng sau này chỉ có mình tôi chịu khổ.

Aoki: "...... hơn nữa mấy ngày sau phải đi học, mặc dù còn một hai kẻ phế vật đang lẩn trốn nhưng đa số đều vào viện tâm thần hết rồi."

...... quả nhiên vẫn nên làm bộ không biết gì!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me