Dong Nhan Ma Dao To Su Neu Nguy Vo Tien Co Mot Ty Ty
Khi Ngụy Nghiêm tỉnh dậy, thời gian đã gần đến xế chiều. Nàng ngồi trên giường chớp mắt, nhìn xuống y phục vẫn chỉnh chu của mình, lại sờ sờ mái tóc xõa tung trên đầu, phát quan không biết đã rơi mất ở đâu, ở đuôi tóc còn dính đầy mùi rượu, đã khô đến bết lại. Ngụy Nghiêm ngẩn người, nàng nghe thấy tiếng lật sách phía ngoài, do dự hai giây, cuối cùng cũng quyết định bước xuống khỏi giường, xỏ giày đi ra khỏi phòng ngủ. Nhiếp Minh Quyết ngồi sau bình phong nghe thấy tiếng bước chân, ngay cả mắt cũng lười nâng lên, chỉ nói. "Một canh giờ.""?"Ngụy Nghiêm không hiểu, cúi đầu hành lễ. "Nhiếp Tông chủ. Xin hỏi nơi này..."Nhiếp Minh Quyết vứt sách trên tay xuống, ngẩng đầu nên lườm nàng."Phòng của ta. Phòng ở lúc trước."Viện này là viện mà Nhiếp Minh Quyết từng ở trước khi trở thành tông chủ Nhiếp gia. Nhiếp Minh Quyết thầy nàng im lặng, chợt mở miệng hỏi. "Ta là ai?"Ngụy Nghiêm nhìn hắn, cố gắng khiến cho ánh mắt của mình không trở nên quá thất lễ."Nhiếp Tông chủ?"Nhiếp Minh Quyết cười lạnh. "Rất tốt."Ngụy Nghiêm lúc này mới nhìn rõ, trên trán Nhiếp Minh Quyết dường như có một vết đỏ mờ mờ, mà trước mặt hắn, bên cạnh chồng công văn, lại chính là trâm ngọc cùng phát quan của nàng. Ngụy Nghiêm cau mày, khẽ xoa lên thái dương, rồi trong một thoáng đã tỉnh táo lại, bất giác lùi về phía sau một bước. Ngụy Nghiêm không giống Ngụy Vô Tiện cứ uống rượu là say túy lúy quên trời quên đất, nàng luôn nhớ được những việc mà nàng đã làm khi nàng say, tửu lượng của Ngụy Nghiêm khá tốt, uống rượu quá chén mười lần thì mới chỉ có vài lần say, mà sau khi say rượu thì nàng cũng thường rất ngoan ngoãn, hầu hết mọi lần đều là ngồi yên một chỗ, ngủ một giấc, qua hôm sau lại tiếp tục là một Ngụy Nghiêm tỉnh táo. "...Nhiếp Tông chủ?""Ta đang nghe đây.""Bình thường ta sẽ không...cư xử như thế""Ngươi có ý gì?""Ý của ta là, lần này ta hành động như vậy, có lẽ là do ngài đã cướp rượu của ta."Ngụy Nghiêm nghĩ, việc nàng đã làm có lẽ cũng chẳng khác lắm với việc tấn công gia chủ của một trong bốn đại gia tộc, nhưng việc là chính mình làm ra, Ngụy Nghiêm cũng chỉ có thể cố gắng thương lượng giải quyết với Nhiếp Minh Quyết. Hắn à lên một tiếng. "Vậy ngươi cho rằng, tất cả những gì mà ngươi đã làm đều là lỗi của ta?""...Tại hạ tuyệt không có ý này." Im lặng một lát, Ngụy Nghiêm lại nói tiếp. "Những lần say rượu khác, ta cũng sẽ không làm loạn như thế."Hắn trầm giọng. "Ngươi còn muốn làm loạn với ai nữa?!"Nhiếp Minh Quyết đã cáu lên, Ngụy Nghiêm bình thường cũng không sợ hắn, nhưng lần này quả thực là do nàng đuối lý. "Tất cả là lỗi của tại hạ.""...Còn gì nữa?""Ta không nên cư xử thô lỗ như vậy.""Và?""...Việc này sẽ không lặp lại nữa.""Đây là tất cả những gì ngươi muốn nói với ta?"Tâm tư nam nhân như kim đáy biển. Ngụy Nghiêm nhìn ánh mắt âm trầm của Nhiếp Minh Quyết cùng Bá Hạ bên chân hắn, sâu sắc cảm thấy nếu như lần này mình trả lời sai, hẳn là sẽ để lại đầu mình tại đây.Nàng nhắm mắt, gần như không biết bản thân lấy đâu ra can đảm để nói ra câu này. "...Ta sẽ...chịu trách nhiệm."Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, trời xanh nào tha cho ai. Sáng nay nàng còn nói Ngụy Vô Tiện nên đến Cô Tô chịu trách nhiệm với người ta, không ngờ trời còn chưa tối, lại đến lượt nàng nói câu này với người khác. Nhiếp Minh Quyết im lặng trong giây lát, vẻ mặt có chút vặn vẹo quỷ dị. Hắn nheo mắt nhìn nàng hồi lâu, lâu đến nỗi Ngụy Nghiêm đã tưởng tượng tốt nàng nên làm thế nào khi Bá Hạ chém đến, hoặc có khả năng là nàng nghĩ sai rồi, hắn căn bản không có ý nghĩ kia. Nhiếp Minh Quyết đột nhiên đứng dậy, đi đến trước mặt nàng, khoanh tay nói. "Nhớ cho kỹ lời ngươi vừa nói.""..."Ngụy Nghiêm là người làm sai, cũng không dám thật sự làm căng lên với hắn. Nhiếp Minh Quyết nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, giọng quả quyết. "Ngươi không vui."Nhiếp Minh Quyết không giống kiểu người sẽ quan tâm đến vui buồn của kẻ khác. Ngụy Nghiêm hơi kinh ngạc nhìn hắn, lắc đầu. "Tại hạ không có.""Ngươi cảm thấy ta đính hôn với ngươi là thiệt thòi cho ngươi?"Ngụy Nghiêm nghe thấy hai chữ đính hôn liền thấy hơi kinh hãi, lắc đầu. "Tại hạ không hề cảm thấy như vậy.""Ngươi thích người khác rồi?""Ta không thích ai cả.""Không vừa lòng?""...Không có.""Nếu vừa lòng thì báo cho Giang lão tông chủ cùng Giang tông chủ đi.""..."Ngụy Nghiêm cuối cùng cũng nhìn hắn, nghiêm túc nói. "Kết thành đạo lữ là chuyện cả đời, Xích Phong Tôn cam lòng quyết định đơn giản vậy sao?""Ngươi cảm thấy ta là người không biết chừng mực, làm việc theo cảm tính?"Nàng lùi về sau một bước, cúi đầu thi lễ. "Ngụy Nghiêm không có ý này, chỉ là cảm thấy...ngài, chúng ta quyết định mọi thứ quá chóng vánh. Hơn nữa ta cũng không phải là người thích hợp."Hắn khẽ hừ một tiếng. "Ta chẳng cảm thấy có gì không đúng cả, ngươi rất thích hợp.""...Ngụy Nghiêm không giỏi cần kiệm lo toan, không đoan trang hiền lành, không xứng với chủ nhân của Bất Tịnh Thế.""Ta cũng không cần một phu nhân mềm yếu, ta biết rõ ngươi là người thế nào.""Sao ngài có thể biết rõ được? Chúng ta chỉ mới tiếp xúc vài lần, không thể nói là đã hiểu rõ nhau, nếu sau khi thành thân không tâm đầu ý hợp, không thể chung đụng, lúc đó hối hận cũng đã muộn.""Ta sẽ không để cho ngươi có cơ hội hối hận. Ngươi cũng đừng hòng trốn tránh."Nhiếp Minh Quyết bước về phía trước, hắn nhìn vẻ mặt cảnh giác của Ngụy Nghiêm, tiếp tục bước về phía nàng, cho đến khi dồn được nàng vào một góc nhỏ."Ngươi và ta đã ở cùng nhau ở Thanh Linh trấn suốt nửa tháng, không phải đã chung đụng rất tốt sao?"Ngụy Nghiêm cau mày."Chuyện này không giống."Nhiếp Minh Quyết bắt lấy tay nàng, ấn lên ngực hắn. "Lúc ngươi lột y phục của ta cũng không nói vậy."Ngụy Nghiêm rụt tay lại, yên lặng giằng co với hắn. "Bản chất không giống.""Từ đầu đến chân ta ngươi đều đã nhìn thấy hết. Ngoại trừ thiếu một cái hôn lễ, chúng ta còn có gì không giống?"Nhiếp Minh Quyết lại tiến thêm một bước, khiến cho hai người hoàn toàn áp sát, chóp mũi Ngụy Nghiêm chạm đến cần cổ hắn, nàng khựng lại trong chốc lát, hơi thở bắt đầu rối loạn. Nhiếp Minh Quyết cũng cảm thấy hơi thở bản thân hơi rối loạn. Hắn nhìn vẻ mặt bình tĩnh của nàng, giống như khi ở núi Bách Phượng ngày đó, nhìn thấy gương mặt nàng đỏ bừng lên. Hắn kéo tay nàng về phía sau lưng, dùng một tay giữ lấy hai cổ tay nàng, đảm bảo người này sẽ không có khả năng giãy ra hay cho mình một đấm khi nàng thẹn quá hóa giận. Xong xuôi mọi việc, hắn mới cúi đầu, nặng nề hôn xuống môi nàng. Nhiếp Minh Quyết là một võ tướng, hắn chỉ biết cầm đao chém đầu kẻ thù, tất cả mọi thứ trong đầu cũng đã được phân chia rõ ràng, một nửa là giang sơn đại nghĩa, ba phần cho gia tộc, hai phần cho huynh đệ, ngay cả một xíu xiu mềm mại trong người cũng đã được dồn lên tên đệ đệ không nên nết của hắn một cách đầy bạo lực.Cho đến hiện tại, đối mặt với cô nương mình thích, Nhiếp Minh Quyết cũng chẳng mấy dịu dàng. Hắn là một nam nhân đã trưởng thành, không phải như thiếu niên mười mấy tuổi, hắn biết hắn muốn làm gì với cô nương mà hắn thích. Và hắn cũng thực sự làm như thế. Từ sau khi trưởng thành, Ngụy Nghiêm chưa bao giờ lâm vào tình trạng bị khống chế như lúc này. Hai cánh tay bị giữ chặt phía sau lưng, chân bị đè ép, Nhiếp Minh Quyết nắm lấy cằm nàng, buộc nàng phải ngẩng đầu lên tiếp nhận hắn. Trong nháy mắt khi hắn duỗi đầu lưỡi tiến vào, Ngụy Nghiêm chợt nảy sinh ra ác ý, muốn nghiến răng xuống cắn đứt lưỡi hắn. Nhiếp Minh Quyết ngay lập tức cảm nhận được sát ý từ nàng, lực đạo trên tay tăng lên, giữ chặt lấy nàng, động tác càng trở nên ngang ngược càn quấy hơn, không để cho nàng có cơ hội cản trở hắn. Môi Ngụy Nghiêm rất mềm mại, nàng không tô son, sắc môi hồng hào bình thường lúc này đã trở lên đỏ hồng vì hắn, gương mặt đỏ nàng đỏ bừng, chân mày khẽ chau lại, rõ ràng đang chẳng thoải mái gì cho cam, nhưng lại khiến cho máu trong người Nhiếp Minh Quyết như sôi sục. Hắn nghĩ, Ngụy Nghiêm cũng giống như chiến trường, một chiến trường không đổ máu. Hắn thích chiến trường, cũng thích Ngụy Nghiêm. Một người không thuận theo hắn, cũng không khuất phục trước hắn. Nhưng dù cho Ngụy Nghiêm có không phối hợp hay chống đối, Nhiếp Minh Quyết cũng có khả năng lấy được thứ hắn muốn. Nhiếp Minh Quyết rời khỏi môi nàng, Ngụy Nghiêm kiềm chế cơn giận lại, hỏi hắn."Ngài không sợ ta sẽ gọi người đến sao?""Cứ việc."Nhiếp Minh Quyết nhìn nàng, ánh mắt đầy khiêu khích. "Bất Tịnh Thế không giống như Kim Lân Đài, không phải lúc nào cũng có người qua kẻ lại, hơn nữa đây là nơi ở cũ của ta, không có lệnh của ta, ai cũng không dám vào."Hắn sờ lên vành tai đỏ thấu của nàng, vuốt ve một lát, cho đến khi Ngụy Nghiêm nghiêng đầu tránh khỏi tay hắn. "Hơn nữa, ngươi thật sự muốn gọi người khác đến đây sao? Đến nhìn chúng ta như thế này?"Ngụy Nghiêm thầm chửi một tiếng, Nhiếp Minh Quyết cảm nhận được nàng đang muốn dùng sức thoát khỏi tay hắn thì cười lạnh một tiếng. Hắn vuốt một bên tóc nàng qua vành tai, khẽ cọ lên chóp mũi nàng, lại một lần nữa hôn nàng. Cho đến khi Ngụy Nghiêm cảm thấy môi và lưỡi mình đã mất đi cả cảm giác. Nhiếp Minh Quyết mới dần chậm lại, hắn rời khỏi môi nàng, hơi thở dừng lại bên tai nàng, trầm khàn nóng bỏng. "Nàng muốn lên giường hay lên bàn?"Ngụy Nghiêm cứng người, không dám tin mà nhìn hắn, Nhiếp Minh Quyết cũng chỉ cho nàng một giây ngắn ngủi đó để trả lời, thấy nàng không đáp, Nhiếp Minh Quyết quả quyết ôm nàng về phía bàn, đặt người ngồi xuống rồi tiếp tục việc đang dang dở vừa nãy. Hơi thở nàng còn chưa kịp trở lại bình thường đã lại một lần nữa bị tước đoạt, Ngụy Nghiêm cảm thấy Nhiếp Minh Quyết không phải đang hôn mà là đang trả thù nàng, hắn rõ ràng đang lặp lại thứ mà nàng đã làm với hắn trên cái bàn đá lúc trước. Hai tay nàng bị giữ chặt trên đỉnh đầu, chân bị tách ra, nhưng không giống với Ngụy Nghiêm say rượu mà lần mò lung tung khi ấy, Nhiếp Minh Quyết dám làm tiếp thật. Hắn hôn nàng thêm một lát, rồi từ bên viền tai hôn dần xuống dưới cổ, động tác thô lỗ khiến Ngụy Nghiêm phải nhíu mày, cảm giác như chính mình là rau cải nằm trên thớt, còn Nhiếp Minh Quyết trên người nàng chính là kẻ đang cầm dao trong tay, hắn sẽ cứa trên cây cải trên thớt vài đường, ước lượng độ tươi, rồi chẳng mấy tốc sẽ vung dao cắt nàng ra thành tám mảnh, thả vào nồi luộc lên rồi ăn sạch.Cảm giác ấm nóng dính dính trên cổ khiến Ngụy Nghiêm cảm thấy phát hoảng, vung chân muốn đạp bay hắn, nhưng Nhiếp Minh Quyết đời nào lại để cho kẻ khác phá đám mình? Cho dù là Ngụy Nghiêm cũng không được.Hắn giữ lấy chân nàng, dùng năng nanh cắn lên gia phục màu tím, kéo xuống.Ngụy Nghiêm phản ứng càng mạnh thì hắn càng muốn thử xem cực hạn của nàng là ở đâu, càng muốn chọc cho vẻ mặt lãnh đạm của nàng phải nứt ra, muốn gương mặt kia sẽ vì hắn mà xuất hiện biểu cảm khác. Da Ngụy Nghiêm không phải kiểu trắng như tuyết, cũng chẳng phải kiểu mặt hoa da phấn gì, Nhiếp Minh Quyết nhìn những dấu đỏ trải dài trên cổ nàng, nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy rất hợp ý hắn. Là kiểu khiến hắn động lòng. Hắn làm cho gia phục nàng trở nên lộn xộn, cắn lên xương quai xanh của nàng, rồi lại hôn lên vết cắn kia, in lại trên đó một dấu hoa đỏ thắm. Ngụy Nghiêm cắn chặt răng, nhất quyết không để cho bản thân phát ra tiếng, hai mắt nhắm chặt lại, không nhìn đến tên khốn đang vùi đầu trước ngực mình nữa. Mẹ kiếp.Đồ khốn nạn!Tên khốn nạn!Nhiếp Minh Quyết khẽ thở, trên môi vẫn lưu lại dấu son đỏ nhàn nhạt của Ngụy Nghiêm, lại chợt nghe thấy bên tai truyền đến tiếng thở nặng nề. Hắn nâng mắt nhìn lên, lại phát hiện Ngụy Nghiêm đang rơi nước mắt. Nàng nhắm chặt hai mắt, cũng không để tiếng khóc phát ra, nước mắt lại không ngừng rơi xuống, thấm ướt cả tóc mai. Nhiếp Minh Quyết giật mình tỉnh táo lại từ trong dục vọng, bất giác buông lỏng hai tay, đứng lên ôm nàng từ trên bàn ngồi dậy, để nàng đối diện với hắn. Cổ tay Ngụy Nghiêm đã đỏ hằn thành vết. Nàng khép lại cổ áo, siết chặt nắm đấm, xoay đầu sang một bên im lặng rơi nước mắt, cũng không mở mắt ra nhìn hắn. Tóc tai Ngụy Nghiêm tán loạn, gia phục lộn xộn, trên cổ còn có một đám dấu hôn. Chỉ cần nhìn qua thì người đần cũng biết là nàng vừa trải qua chuyện gì. Nhiếp Minh Quyết bình ổn lại hơi thở của chính mình, phản ứng trên thân thể vẫn còn đó, nhưng hắn cũng không có tâm tư lại nghĩ đến chuyện gì khác nữa, chỉ biết ôm lấy Ngụy Nghiêm, dùng giọng nói nhẹ nhàng mà từ thủa còn con nít hắn đã chẳng sử dụng. Yết hầu hắn nhúc nhích, thanh âm khàn khàn. "Nàng đừng khóc."Ngụy Nghiêm không nói gì, chỉ tự bình ổn cảm xúc của chính mình, kiềm chế bản thân không rút Tịnh Thủy ra đánh một trận liều mạng giữa Bất Tịnh Thế. Nàng nói."Ta muốn yên tĩnh một lát."Nhiếp Minh Quyết nhìn vào mắt nàng. "Nàng đang muốn chạy."Ngụy Nghiêm cười cay đắng."Bộ dáng này của ta có thể chạy đi đâu?"Hắn ôm chặt nàng hơn, giọng khẳng định."Chạy khỏi Bất Tịnh Thế, thoát khỏi Thanh Hà, trở về Liên Hoa Ổ."Thật sự, nàng đúng là có thể. Ngụy Nghiêm muốn giãy khỏi vòng ôm của hắn, lại phát hiện mình giãy ra được liền lập tức thoát ra. Nhiếp Minh Quyết hít sâu một hơi, nhìn nàng. "Nàng xem."Ngụy Nghiêm đã vứt vấn đề mặt mũi sang một bên, hỏi thẳng hắn."Ta vốn không nên ở đây. Ta muốn rời khỏi thì có gì không đúng?""Nàng phải gả cho ta."Ngụy Nghiêm nhìn thái độ tự cho là đúng của hắn, tức đến bật cười, nói thẳng. "Khốn kiếp."Nhìn gương mặt tức giận của nàng, Nhiếp Minh Quyết không vui nổi. Nhưng hắn cũng hiểu rằng mình quá phận đã làm cho nàng khó chịu. Nhiếp Minh Quyết không cãi với nàng, chỉ ôm chặt người lại. Lần này, hắn quyết định không để cho Ngụy Nghiêm tránh khỏi được vòng tay của hắn. Ngụy Nghiêm vẫn giữ vững lý trí của mình, tức giận chậm mà nguôi giận lại nhanh, sau khi cho Nhiếp Minh Quyết hai vết máu trên người thì cũng bình tĩnh lại."Ta không muốn thành thân. Ít nhất là hiện tại không được."Nhiếp Minh Quyết nhìn chằm chằm vào nàng."Vì sao?""...Ta còn rất nhiều chuyện phải làm.""Sau khi làm xong thì sao?""Ta sẽ nghĩ đến chuyện thành thân."Nhiếp Minh Quyết nghĩ, đây quả thực là lần thương lượng khó khăn nhất trong cuộc đời hắn. "Không chạy?""Ta sẽ không chạy."Lời hứa hẹn của Ngụy Nghiêm rất có sức nặng, Nhiếp Minh Quyết cuối cùng cũng thả nàng ra, Ngụy Nghiêm buộc lại mái tóc dài sau gáy, tâm bình khí hòa ngồi đối diện thương lượng với hắn. "Ta muốn sắp xếp hôn lễ cho sư tỷ ta, cũng muốn chuẩn bị việc của A Anh cho đàng hoàng trước."Nhiếp Minh Quyết biết nàng cực kỳ để tâm đến Ngụy Vô Tiện và Giang gia, vậy nên hắn đồng ý. "Sau khi xong việc thì sao? Nàng sẽ đồng ý?""Hỏi cưới hay bắt ép, tùy ngài."Nhiếp Minh Quyết cười gằn. "Ông đây không phải cường đạo."Ngụy Nghiêm cũng cười."Nhớ lại những việc mà ngài vừa làm, e rằng còn hơn cả cường đạo."Hắn nhìn chằm chằm vào dấu hôn trên cổ nàng, hừ một tiếng, không phản đối."Ta sẽ đến Liên Hoa Ổ, còn nàng nhất định phải đồng ý.""Nếu Giang thúc thúc và Ngu phu nhân đồng ý thì ta sẽ không từ chối."Nhiếp Minh Quyết nhíu mày. "Ta đến đó để cưới thê tử, không phải là ký hiệp ước.""Ngài tin không? Đối với ta thì hai việc đó cũng chẳng khác là mấy."Chân mày Nhiếp Minh Quyết khẽ giật, Ngụy Nghiêm đã chẳng thèm khách sáo hay nể mặt với hắn, nếu không phải vẫn còn thân phận gia chủ Thanh Hà Nhiếp Thị, Tịnh Thủy hẳn đã được gác lên cổ hắn. Hắn cười lạnh."Vậy thì ta sẽ cho nàng biết, hai việc đó rốt cuộc khác nhau như thế nào."Ngụy Nghiêm tụ lại linh lực trong tay, dấu vết trên cổ theo sự chuyển động của linh lực mà dần dần biến mất trong ánh mắt nóng nảy của Nhiếp Minh Quyết. Vẻ mặt nàng bình tĩnh, chắp tay hành lễ. "Ngụy mỗ mỏi mắt trông chờ."...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me