Dong Nhan Ma Dao To Su Neu Nguy Vo Tien Co Mot Ty Ty
Vân Mộng Giang Thị bị Ôn gia diệt tộc, toàn bộ Liên Hoa Ổ mấy trăm mạng người chết sạch, xác người chất thành đống, bị Ôn Triều dùng một mồi lửa thiêu hết. Nghe nói lửa cháy liên tục hai ngày hai đêm, gió mang theo tro cốt của môn sinh Giang gia phủ kím cả mặt hồ. Đại đệ tử Nguỵ Nghiêm dẫn linh tự bạo, thà tự bạo kim anh đem cả bản thân và di thể của hai vị chủ nhân Giang gia nổ thành tro bụi chứ không để cho Ôn cẩu có cơ hội lăng nhục.Cả Vân Mộng Giang thị hiện tại chỉ còn lại đại tiểu thư Giang Yếm Ly, nhị công tử Giang Trừng cùng đệ đệ của Nguỵ Nghiêm, Nguỵ Vô Tiện.Huyền môn bách gia người người tiếc thương, cảm thán cho số phận Giang gia, cho hai người phu thê Giang Phong Miên, cho Nguỵ Nghiêm kỳ tài đoản mệnh. Nguỵ Vô Tiện mặc áo choàng che kín người hoà vào đường phố đông đúc, trong lòng đau đớn.Liên Hoa Ổ bị diệt, bọn họ trong một đêm mất đi tất cả. Những tưởng đã đủ thê thảm, không ngờ còn có thể thảm hơn.Giang Trừng bị Ôn cẩu tóm được, kim đan bị huỷ, sống dở chết dở.Nguỵ Vô Tiện mua thêm vài thứ rồi trở về trạm gác Ôn thị, Ôn Ninh đã sớm chờ ở cửa, nhìn thấy hắn thì thở phào nhẹ nhõm."Nguỵ, Nguỵ công tử, huynh không gặp gì bất trắc chứ?"Hắn lắc đầu thay cho câu trả lời, lại hỏi."Giang Trừng tỉnh lại chưa?"Ôn Ninh đáp."Khi nãy có tỉnh lại một lúc, lại bị tỷ tỷ đệ làm cho ngất đi."Nguỵ Vô Tiện thầm hiểu, trạng thái của Giang Trừng vẫn chưa ổn định. Hắn hít sâu một hơi rồi nói với Ôn Ninh."Đến khi Ôn Tình trở lại thì xin nhờ giúp ta gọi nàng đến, ta có chuyện muốn nói với nàng ấy."...Mấy hôm sau, Giang Trừng vẫn luôn nằm bất tỉnh trên giường, thỉnh thoảng tỉnh lại nhưng vẫn không khá hơn là mấy, Nguỵ Vô Tiện từ biệt hai tỷ đệ Ôn Tình trong đêm, cõng hắn rời đi khỏi trạm gác Di Lăng đến một căn phòng nhỏ ở ven bìa rừng.Một lúc sau thì Giang Trừng tỉnh lại. Vẫn là thần sắc đờ đẫn không thiết sống kia, Nguỵ Vô Tiện âm thầm hít sâu một hơi, đẩy bát cơm đến."Ăn đi."Giang Trừng bất động. Nguỵ Vô Tiện thở dài."Phải ăn thì mới có sức tụ lại kim đan được."Giang Trừng bỗng mở to mắt, giọng khàn đặc."Kim đan?""Đúng là thế đấy." Nguỵ Vô Tiện gật đầu."Tụ lại kim đan cho ngươi.""Ngươi có phải không biết đâu? Mẫu thân ta là đệ tử của Bão Sơn Tán Nhân mà."Trong mắt Giang Trừng lấy lại ánh sáng, run giọng hỏi."Thật không? Bà ấy có thể giúp ta chữa lại kim đan? Bà ấy đồng ý sao?"Nguỵ Vô Tiện ừ một tiếng."Cho nên, mau chóng ăn cơm."Giang Trừng từ trên giường ngã xuống, nhào tới bàn cơm, kích động đến lỗi cầm ngược đũa mà cũng không biết.Nguỵ Vô Tiện thấy đã dỗ được hắn ăn cơm, trong lòng thở phào một hơi. Ở nơi Giang Trừng không thấy, trong đôi mắt nâu lại phảng phất vương vấn chút ý cười buồn bã....Mấy ngày sau, hắn dẫn Giang Trừng đến một ngọn núi hoang ở Di Lăng, nhìn bóng người đang lảo đảo chống gậy mò mẫm đường lên núi, Nguỵ Vô Tiện nhìn theo Giang Trừng hồi lâu, rồi cũng đi lên núi theo một con đường khác.Ôn Tình và Ôn Ninh đã đợi từ lâu, thấy hắn bước tới, Ôn Tình cũng chỉ khẽ gật đầu, Ôn Ninh lại nhỏ giọng gọi một tiếng."Nguỵ công tử.""Người đã lên núi chưa?""Hắn bịt mắt mà, chắc giờ cũng chỉ mới lên được đến nửa đường."Ôn Tình lại hỏi."Ngươi không hối hận?"Nguỵ Vô Tiện im lặng một lát, khẽ cười đáp."Không hối hận."Ôn Tình nhìn hắn, ánh mắt sắc bén như muốn nhìn thấu những suy nghĩ tính toán bên trong. Đoạn, nàng nói."Nhưng ta lại hối hận.""Tỷ tỷ và ta mấy năm nay cũng có quen biết, giao tình không cạn, giờ ngươi lại bảo ta mổ đan ngươi, thật sự không biết là tốt hay xấu."Nghe nàng nhắc đến Nguỵ Nghiêm, Nguỵ Vô Tiện chỉ thấy trong lòng đau nhói, lại vẫn cười đáp."Cô đồng ý chứa chấp ta và Giang Trừng mấy ngày qua đã là cứu hai người bọn ta một mạng, còn chuyện đổi đan là ta nhờ cô giúp ta, là nợ của ta, chẳng có liên quan gì đến a tỷ ta hết."Ôn Tình trầm mặc, Ôn Ninh thấy bầu không khí trầm mặc giữa hai người cũng không dám nói gì.Đợi thêm một lát, Ôn Tình ước lượng thời gian đã tới, ngẩng đầu nhìn lên. Xuất ra một chưởng đánh thẳng về phía chuông đồng treo ở phía sau, tiếng chuông trầm đục lan toả, doạ cho chim chóc trên núi bay tán loạn.Giang Trừng đang mò mẫm đường cũng giật thót, bất giác nắm chặt lại gậy gỗ trong tay.Một thanh kiếm đặt nơi tim hắn, cách một tầng y phục vẫn cảm thấy kiếm khí lạnh lẽo, Giang Trừng nghe thấy một giọng nữ trầm trầm vang lên."Người tới là ai?"Tim Giang Trừng đập thình thịch, mở miệng đáp. "Tiểu bối là nhi tử của Tàng Sắc Tán Nhân, Nguỵ Anh, Nguỵ Vô Tiện."...Trên đỉnh Vân Thâm sương trắng vờn quanh. Giang Trừng bọc mình trong tầng áo choàng đen, gần một tháng trời ăn gió nằm sương, thân mình thiếu niên đã gầy đi không ít, nét non nớt trên khuôn mặt cũng dần được lột bỏ. Chỉ là thần sắc trên mặt lại mang theo một tia tàn độc. Cả đường từ Di Lăng đến Cô Tô mất gần một tháng, trong khoảng thời gian này chỉ cần gặp được tu sĩ Ôn gia thì hắn sẽ ra tay tán sát, thanh kiếm nhặt bừa trên đường được hắn nắm trong tay lúc này trên lưỡi kiếm vẫn vương lại vài tia huyết tinh tanh tưởi. Lam Hi Thần đã trở về Lam gia, vài ngày trước cũng đã chính thức kế thừa vị trí Lam gia tông chủ từ phụ thân Thanh Hành Quân đã qua đời.Cả hai người tình thế đều có chút tương tự, nhưng ít nhất y vẫn còn một vị trưởng bối là Lam Khải Nhân ở bên. Còn Giang Trừng hiện tại quả thực là đúng với câu tứ cố vô thân. Vân Mộng Giang Thị bị diệt tộc, phụ mẫu cùng qua đời, Nguỵ Vô Tiện mất tích. Mi Sơn Ngu Thị coi tình thế hiện nay có lẽ cũng khó bảo toàn bản thân chứ đừng nói đến bảo toàn cho Giang Yếm Ly. Lại nghĩ đến Lam Vong Cơ đã xuống núi đến khắp nơi để tìm Nguỵ Vô Tiện. Lam Hi Thần khẽ thở dài."Giang tông chủ đoạn đường này vẫn ổn chứ?"Bước chân Giang Trừng thoáng khựng lại. Hắn quả nhiên vẫn không thể quen với kiểu xưng hô "Tông chủ" này, nhưng vẫn đáp."Đa tạ Trạch Vu Quân đã quan tâm, Giang mỗ vẫn ổn."Nguỵ Vô Tiện biến mất, hắn điên cuồng tìm kiếm ở dưới thành trấn suốt bốn năm ngày trời nhưng ngay cả một người từng nhìn thấy hắn cũng không có. Giang Trừng sốt ruột đến phát điên, cuối cùng cũng là người của Cô Tô Lam Thị tìm thấy hắn trước, lại đưa hắn đến Cô Tô.Bọn họ nói đến Xạ Nhật Chi Chinh.Xạ Nhật Chi Chinh, Ôn gia lúc này quả thực tựa như mặt trời ban trưa. Nhưng mặc kệ bọn chúng có là mặt trời hay là cái gì, Giang Trừng lúc này đối với Ôn gia chỉ có hận ý. Nhà của hắn, phụ mẫu của hắn, sư huynh sư tỷ cùng các sư đệ của hắn đều vì Ôn gia mà mất. Hắn dù có liều cái mạng này cũng phải giệt sạch Ôn cẩu, lấy xương máu của đám súc sinh kia tế cho vong linh người nhà của hắn, để người nhà của hắn ở dưới suối vàng có thể an lòng.Đáy mắt là một mảnh sát khí nặng nề. Lam Hi Thần nói."Ngày hôm qua vừa truyền đến một tin tức, Giang tông chủ vội vã đi đường chắc hẳn vẫn chưa nghe đến.""Đích thực là chưa nghe."Giang Trừng đáp, tình thế đang lúc hỗn loạn, đầu óc hắn lúc nào cũng nặng nề đến rối tinh rối mù, cũng chẳng có thời gian rảnh mà hóng hớt mấy tin đồn. Lam Hi Thần mỉm cười không nói. Đỉnh Vân Thâm Bất Tri Xứ đã hiện ra trước mắt. Tàng ngọc lan vẫn phủ đầy hoa hệt như hai năm về trước, những người năm đó ở đây nói cười cùng hắn đều lần lượt rời đi, cho đến hôm nay cũng chỉ có một mình hắn bồi hồi cảnh còn người mất.Giang Trừng bất giác siết chặt tay, hai mắt nóng bừng. Trên đỉnh Vân Thâm lúc này còn có cả đại diện của các gia tộc, trăm người trăm màu áo, nơi phía đài cao kia là vị trí của những đại gia tộc. Lúc trước vẫn là năm vị trí Ôn Nhiếp Lam Giang Kim, cho đến ngày nay năm nhà chỉ còn bốn. Ba nhà Lam gia, Nhiếp gia cùng Kim gia đều đã đến đủ, vị trí của Vân Mộng Giang Thị lại vẫn trống không.Vân Mộng Giang Thị nay đã chẳng còn ai nhưng vẫn là một trong những đại gia tộc. Giang Trừng lòng đau như cắt, chầm chậm bước tới vị trí của mình."Vân Mộng Giang Thị, có mặt." Giọng nữ từ phía đám đông vang lên, nhu mì như nước, nhưng đủ khiến cho bất cứ ai không thể xem thường. Giang Trừng từ trên đài cao khó tin nhìn đến, vừa vặn chạm phải một đôi mắt nâu ấm áp sáng ngời.Trong đoàn người chẳng biết từ khi nào đã có thêm một đoàn người mặc áo choàng đen phủ kín từ đầu đến chân.Đám đông lao xao ầm ĩ tách ra, Giang Yếm Ly dẫn đầu đoàn người tiến về vị trí còn trống của Vân Mộng Giang Thị. Áo choàng được cởi ra, một mảnh tử sắc hiện lên sau tà áo đen. Giang Yếm Ly đổi từ váy dài lại một thân trang phục nữ tu Giang gia, tóc dài búi cao, phía sau lưng nàng là hơn mấy trăm tu sĩ Vân Mộng Giang Thị, mặt mũi một người Giang Trừng cũng không nhận ra, những người kia gọi hắn một tiếng tông chủ, cũng đồng loạt cởi áo choàng đen trên người xuống.Một mảnh tử sắc từ từ hiện ra, trải xuống ngay dưới đài Vân Mộng Giang Thị, lá cờ cửu biện liên cũng được người dựng lên. Hoà lẫn trong vô số màu cờ của bách gia, xong sắc tím kia vẫn chẳng kém sắc đi nửa phần.Chuông bạc bên hông môn sinh Vân Mộng Giang Thị giống như cộng hưởng, đồng loạt reo lên một tiếng, leng keng vang vọng. Tử y thêu cửu biện liên, chuông bạc bên hông, cả thiên hạ này mấy trăm năm qua chỉ duy nhất có một nhà như thế. Liên Hoa Ổ - Vân Mộng Giang Thị.Tiếng chim vang vọng phía trên mảnh trời, đồng tử Giang Trừng co rụt lại, khó tin ngẩng đầu nhìn lên. Một cọng lông vũ mang theo sắc trắng mềm mại rơi xuống trước mắt. Hắn đưa tay bắt lấy, từ trên trời cao, bạch ưng vẽ ra một đường cong sải cánh lướt từ ngang trời xuống, chuẩn xác đáp lên cánh tay hắn không chệch một ly. Bạch ưng tròn xoe mắt nhìn lên hắn. Lại nhìn đến Giang Yếm Ly đang đến gần, tức thì sải cánh chuyển sang bám lên vai nàng.Trên vai Giang Yếm Ly có mang giáp phục, quả nhiên đúng là để cho A Hùng đậu lên.Giang Trừng nhìn đến nàng, môi khẽ run lên."Tỷ."Là đệ vô dụng, đệ không bảo vệ được cha nương, không bảo vệ được sư tỷ, ngay cả Nguỵ Vô Tiện cũng để lạc mất. Giang Yếm Ly nhìn hắn, trong mắt cũng mang theo tia đau xót. Lại cố mỉm cười gọi một tiếng."A Trừng.""Khoan hẵng nói đến chuyện này, chúng ta trước hết hãy tiến hành bàn chuyện xong đã."Giang Trừng đáp vâng một tiếng, ngồi lên vị trí gia chủ. Những gia tộc nhỏ vẫn đang xì xào bàn luận, ba đại gia tộc còn lại lại giống như đã biết trước đoàn người Giang Yếm Ly cùng môn sinh Vân Mộng Giang Thị sẽ ở đây hôm nay. Lam Khải Nhân làm người chủ trì đứng lên nói vài lời mở đầu."Ngày hôm qua chúng ta đã thắng trận đầu tiên. Mi Sơn Ngu Thị cùng Vân Mộng Giang Thị hợp lực đẩy lùi Kỳ Sơn Ôn Thị, vùng Mi Sơn đã được bảo toàn, vùng Vân Mộng cũng đã lấy lại được một thành."Toàn trường ồ lên, đoàn người Vân Mộng Giang Thị kiêu hãnh đứng đó, ánh mắt nhìn thẳng, chẳng vì tiếng ca ngợi mà suy chuyển nửa phần.Những người khi nãy cười chê Vân Mộng Giang Thị là chó nhà có tang, cho rằng Giang Trừng không xứng làm tông chủ, cho rằng Vân Mộng Giang Thị không còn xứng là một trong các đại gia tộc đứng đầu cũng im bặt.Đây chính là trận thẳng đầu tiên của Xạ Nhật Chi Chinh.Bởi vì tình thế hiện tại, Lam Hi Thần bàn với Lam Khải Nhân sắp xếp cho đoàn người của Vân Mộng Giang Thị nghỉ tạm ở Vân Thâm Bất Tri Xứ một thời gian. Những người kia lại lao nhao không đồng ý, khăng khăng một mực muốn rời đi.Giang Trừng cũng không quá đồng ý việc ở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ, hai nhà Lam Giang đều gặp nạn, ở chung một chỗ chỉ tổ kéo thêm phiền cho nhau.Mấy người kia vừa nói vừa làm, kéo theo cả Giang Trừng cùng một đoàn tu sĩ Vân Mộng Giang Thị đi tới một ngọn núi hoang.Vừa mới đáp xuống, đoàn người kia đã lao nhao dốc bỏ một đống đồ lỉnh kỉnh trong túi trữ vật ra, lều trại, thức ăn,... đều đủ cả. Giang Yếm Ly giống như đã quen, quen tay hay việc đến phía mấy nữ tu trợ giúp nấu nướng. Giang Trừng thì lại nghe người đứng đầu của đoàn người kia báo cáo."Tông chủ chắc hẳn là không nhận biết chúng ta. Nhưng thuộc hạ cùng những người đó đích thực là môn sinh của Vân Mộng Giang Thị."Người kia mỉm cười. "Vài năm trước đa phần chúng ta đều chỉ là tán tu, trong lúc gặp nạn may mắn được Nguỵ cô nương tương trợ nên mới đi theo nàng, về sau lại được...Giang lão tông chủ thu nhận vào Vân Mộng Giang Thị, vài năm nay đều theo nàng chinh chiến khắp nơi bên ngoài."Giang Trừng ngẩn người, nhìn bạch ưng đang cúi đầu rỉa bộ lông trắng muốt. Trong lòng cũng đã đoán ra được vài phần.Thảo nào A Hùng từ trước đến nay đều theo sát Nguỵ Nghiêm, trong mấy tháng gần đây lại không thấy bóng dáng. "Nguỵ cô nương từ hai tháng trước đã gửi tin cho chúng thuộc hạ để chuẩn bị đề phòng Ôn thị, chẳng dè Ôn Triều lại cho người bất ngờ tấn công. Vân Mộng đại loạn, đến khi chúng ta trở về thì đã muộn, tông chủ cùng Nguỵ công tử lại mất tích, chúng tôi chia làm hai hướng, một bên tìm kiếm hai người, một bên lại đến cứu viện cho Mi Sơn Ngu Thị cùng đại tiểu thư."Giang Trừng lẳng lặng nghe xong khẽ ngẩng đầu, cổ họng nghẹn lại chẳng thể thốt ra một lời. Người kia nghiêng đầu nhìn đến một bóng dáng thướt tha đang hướng phía này đi đến, cúi đầu hành lễ lui xuống.Nguỵ Nghiêm trù tính đủ điều, tính mọi đường lui cho Vân Mộng Giang Thị. Lại không tính đến chính bản thân nàng.Sư tỷ vì bảo vệ bọn hắn, vì cứu phụ thân cùng mẫu thân mà táng thân ở Liên Hoa Ổ. Nguỵ Vô Tiện lại mất tích. Giang Trừng lạnh cả người, Nguỵ Vô Tiện sẽ không vô duyên vô cớ rời đi, nếu là bị người của Ôn Thị bắt lại, vậy..."A Trừng."Giang Trừng tâm loạn như ma, nghe giọng nói này liền ngẩng đầu lên, đối mặt với ý cười nhàn nhạt trên môi Giang Yếm Ly, khàn giọng gọi nàng."Tỷ."Giang Yếm Ly ngồi xuống bên cạnh hắn, nhìn đệ đệ gầy gò, nàng lại nghĩ đến số phận của phụ mẫu cùng sư muội ở Liên Hoa Ổ cùng sư đệ đang không rõ tung tích. Mất mát liên tiếp kéo đến khiến cõi lòng nàng đau đớn đến chết lặng. Nàng khẽ rũ mi mắt, nhẹ nhàng ôm lấy đầu Giang Trừng để hắn tựa vào vai mình. "A Trừng đừng lo, A Anh sẽ sớm trở về thôi. Ba người chúng ta sẽ cùng nhau trở về nhà một lần nữa."Giang Trừng vùi đầu vào vai nàng, tóc tai hỗn loạn. Đôi mắt hạnh đỏ bừng lên mang theo thuỷ quang men theo khoé mắt chảy xuống thấm vào vai áo Giang Yếm Ly. "Vâng."Nước mắt theo gò má nàng trượt xuống cổ, Giang Yếm Ly cũng không lau đi. Hai tỷ đệ ngồi dựa vào nhau, lẳng lặng rơi lệ.Chỉ một lần này, bọn họ sẽ chỉ khóc một lần cuối cùng này thôi.Khóc cho gia tộc của chúng ta, khóc cho huynh đệ tỷ muội của chúng ta, khóc cho nơi mềm yếu nhất trong trái tim lần cuối. Rồi đến khi ngày mai đến, khi ánh mặt trời chói chang chiếu xuống một lần nữa, bọn họ sẽ không còn yếu đuối nữa. Lưỡi kiếm trong tay này sẽ hướng về phía địch nhân, chỉ tiến không lùi, đến chết không thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me