TruyenFull.Me

Dong Nhan Mango Hope Man X Gogo Van Than Hiep X Coc Nhat Ha Dinh Menh

Lời bạt một của dịch giả:
Mọi người đọc tới bộ fic này thì có lẽ là cũng biết mình bỏ phim rồi =))) Phim chạm vào ranh giới nhất định của mình đặt ra. Nhưng mình vẫn sẽ update vài cái hay ho về Tín Lãng, có khi sẽ sub hàng. Dù bỏ phim nhưng fanfic thì mình sẽ tiếp tục biên dịch tiếp fanfic

Lời bạt 2 của dịch giả:
Author của bộ này có lẽ đã ngưng sáng tác mãi mãi, không ai biết trong thế giới của Định Mệnh mọi thứ sẽ tiếp diễn thế nào. Nhưng mình tin chắc là khi author xây dựng thế giới của Định Mệnh, có lẽ bạn ấy cũng sẽ tạo lại 1 cái kết đẹp nhất cho tất cả mọi người. Hip Mù và Gogo đều đã nghĩ thông suốt, họ đã buông bỏ để ở bên nhau. Never sẽ không phải chết tức tưởi, Yanice có lẽ sẽ vẫn bệnh, hoặc không, nhưng cổ sẽ được chọn bênh cạnh người yêu mình thay vì trong lòng vương vấn mãi 1 mối tình đầu rồi dằn vặt lẫn nhau. Eva cũng không phải đắn đo nhiều chuyện và Dino sẽ biết buông tay đúng lúc, không cần phải đau khổ vì 1 mối tình hèn mọn mà cổ không đáng phải lao tâm khổ tứ mãi không có được để rồi chuốc lấy tổn thương. Dù không biết được kết truyện, nhưng mình vẫn rất thích bộ truyện không hồi kết này và quyết định dịch nó.

Nếu cuộc đời có thể làm lại từ đầu, liệu bạn có thay đổi quỹ đạo của chính mình không? Có lẽ Triệu Chính Muội sẽ dành nhiều thời gian hơn cho ba cổ, Vương Lệ Phàm có thể đã sống sót, Thiệu Mỹ Na có thể gỡ bỏ nút thắt trong lòng sớm hơn, và Cốc Nhất Hạ vẫn còn lành lặn. Vậy còn Văn Thân Hiệp thì sao? Nếu có thể làm lại, Văn Thân Hiệp sẽ có lựa chọn như thế nào.

Cơ hội để làm lại từ đầu không phải ai cũng có được. Văn Thân Hiệp chưa bao giờ nghĩ rằng chuyện được ông trời đặc biệt ban ơn như vậy lại có thể xảy đến với mình. Trên đời này mỗi ngày đều có những chuyện đáng để hối tiếc, nếu cứ làm sai một việc là lại nhấn nút quay về từ đầu, vậy thì cả đời này sẽ bị mắc kẹt trong một ngày đó, mãi mãi không thể tiến về phía trước.

Văn Thân Hiệp không muốn làm lại. Những ngày tháng mù lòa rất khó khăn, hơn nữa anh ta không biết nếu làm lại một lần nữa thì mình có thể làm tốt hơn quá khứ hay không. Nếu bắt buộc phải làm lại, vậy thì hãy để anh quay về một ngày trước khi bị mù, để anh được làm một đứa trẻ ngoan ngoãn và bình thường. Dù cho có lẽ ba vẫn sẽ bỏ rơi anh, có lẽ anh sẽ không thể gặp được Eva, Yanice, Never, Nhỏ Dean hay thậm chí là Gogo, nhưng không gặp gỡ cũng đồng nghĩa với việc không mất đi, đối với anh mà nói, đó chưa hẳn là một chuyện xấu.

Thế giới của người khiếm thị rất tàn khốc, cuộc sống có ánh sáng cũng rất tàn nhẫn. Nhưng ông trời lại cứ thích trêu đùa anh ta. Sau khi cãi nhau với Cốc Nhất Hạ, anh ngủ thiếp đi, đến khi tỉnh lại thì phát hiện trong nhà chỉ còn lại một mình. Ban đầu, anh ta cứ nghĩ Cốc Nhất Hạ giận dỗi bỏ nhà đi, nghĩ rằng dù sao anh cũng sẽ về nhà thôi, nên vẫn đánh răng rửa mặt, thu dọn như thường lệ, chuẩn bị ra ngoài đến văn phòng luật sư.

Sau đó, điện thoại của anh ta nhắc nhở anh, hôm nay là năm 2017, năm năm trước so với năm mà anh đang sống. Vô lý, nhảm nhí, chắc chắn là trò đùa nhàm chán của Cốc Nhất Hạ. Trong lòng anh chùng xuống một nhịp, rồi ngay lập tức cười khẩy tìm ra "đáp án", cảm thấy Cốc Nhất Hạ lúc nào cũng ấu trĩ như vậy, nhưng anh không hề cảm thấy ghét bỏ hay đáng ghét, thậm chí còn thấy hơi dễ  thương, anh luôn dành cho những hành động nhàm chán như vậy của Cốc Nhất Hạ một sự cưng chiều có phần thiên vị, thậm chí có chút vui vẻ không thấy phiền.

Anh ta vẫn đến văn phòng luật sư như thường lệ, nghe thấy Triệu Chính Muội say hello với mình, hỏi anh khi nào thì đi điều tra case của Sâm Tử. Đến lúc này, nỗi sợ hãi như hình với bóng trong lòng anh cuối cùng cũng bị khuếch đại. Anh hỏi Triệu Chính Muội Sâm Tử nào, Triệu Chính Muội nói anh đừng có giỡn mặt, hôm qua đã hứa sẽ giúp Sâm Tử điều tra vụ án đầu độc chó rồi mà, hôm nay không phải nên có hành động gì rồi sao?

Văn Thân Hiệp hỏi hôm nay là ngày gì, Triệu Chính Muội nhìn anh ta với vẻ mặt hoài nghi, nói anh có bị khờ không vậy. Văn Thân Hiệp cao giọng hỏi cô rốt cuộc là năm nào. Triệu Chính Muội bị anh hù cho giật mình, run rẩy nói:

"Năm 2017 mà." Năm 2017. Năm này Văn Thân Hiệp đã gặp được Cốc Nhất Hạ, gặp được Vương Lệ Phàm, tìm lại được Văn Căn Ưng, nhặt được Golden, còn gặp lại Yanice, sau đó anh ta lại lần lượt mất đi họ, suýt chút nữa cũng mất đi cả Cốc Nhất Hạ. Anh bị Triệu Chính Muội đẩy về phía trước, nếu không đi điều tra, Sâm Tử sẽ phải vào tù. Vì vậy, anh đành phải mang cái đầu rối như tơ vò đến ngôi làng nơi anh lần đầu gặp Cốc Nhất Hạ.

Cách biệt năm năm, một vài ký ức đã sớm trở nên mơ hồ, nhưng anh ta vẫn nghe thấy giọng nói của Cốc Nhất Hạ, và đuổi theo hướng đó. Tim đập thật nhanh, tiếng tim đập dồn dập và vang dội đã có thể át đi những âm thanh nghe được bằng tai. Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại. Trong những tiếng bước chân và tiếng nói chuyện hỗn tạp ẩn chứa tiếng bước chân của Cốc Nhất Hạ, và tiếng leng keng giòn giã của hai chiếc thẻ tên chó va vào nhau.

Ở phía trước. Cốc Nhất Hạ đang ở ngay phía trước. Thành thật mà nói. Sáng sớm Cốc Nhất Hạ mở mắt ra đã thấy mình tỉnh dậy trên một bãi cỏ, sợ gần chết. Tuy rằng việc phải ngủ ngoài trời vài ngày để phá án cũng thỉnh thoảng xảy ra, nhưng đầu óc anh vẫn chưa có vấn đề, anh nhớ rõ ràng tối hôm qua vừa mới cãi nhau với Văn Thân Hiệp, sau đó tức hầm hừ về phòng, ngã phịch lên giường đi ngủ.

Cho nên đáng lẽ anh phải tỉnh dậy trên giường, tệ nhất thì cũng là trên sàn nhà, chứ không phải ở chốn đồng không mông quạnh này. Cốc Nhất Hạ rất chắc chắn, Văn Thân Hiệp sẽ không nhàm chán đến mức đánh ngất rồi sai người ném anh ra khỏi nhà, cho nên tình huống hiện tại mới trở nên kỳ lạ lạ thường. Anh mò điện thoại ra xem, một kiểu máy từ tám trăm năm trước, không còn nghi ngờ gì nữa, ngày tháng hiển thị trên đó cũng là của tám trăm năm trước.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me