TruyenFull.Me

Dong Nhan Mango Hope Man X Gogo Van Than Hiep X Coc Nhat Ha Dinh Menh

"Đợi em" Văn Thân Hiệp hơi cố chấp nói. Cốc Nhất Hạ bèn cười, sáp lại gần ôm lấy eo anh ta, hạ giọng mềm mỏng ngân nga,

"Nhớ em rồi à." Văn Thân Hiệp cúi đầu hôn, bàn tay to rộng áp vào gáy anh nhẹ nhàng vuốt ve. Đầu lưỡi chạm nhau. Cốc Nhất Hạ vòng tay qua ôm lấy cổ Văn Thân Hiệp, hơi thở nóng rực hòa quyện vào nhau, anh khe khẽ gọi hai tiếng “Hip Mù”, rồi bị Văn Thân Hiệp kéo ngã xuống chiếc giường phía sau.

"Em đã mơ giấc mơ như thế này rất nhiều lần rồi." Cốc Nhất Hạ kéo lỏng cà vạt của Văn Thân Hiệp, cắn mạnh một cái lên xương quai xanh của anh ta.

"Kể cho tôi nghe xem?" Văn Thân Hiệp cười, ngậm lấy dái tai của Cốc Nhất Hạ mà day day mút nhẹ.

"Ê, anh dê quá đó." Cốc Nhất Hạ véo má anh ta,

"Dù sao thì cũng là mấy cảnh anh làm em, em làm anh thôi"

"Là em làm tôi nhiều hơn hay tôi làm em nhiều hơn?" Anh vạch vạt áo của Cốc Nhất Hạ lên, ngón tay men theo bụng dưới đi lên, đầu ngón tay lướt qua bụng nhỏ, rồi day day trước ngực. Cốc Nhất Hạ bị anh ta trêu đùa điểm nhạy cảm, run rẩy “ưm” hai tiếng, co đầu gối thúc lên háng anh, thấy anh mím môi rên khẽ một tiếng.

"Đương nhiên là em làm anh nhiều hơn rồi. Nhưng mà... thôi thì lần đầu giao cho anh đó, đừng làm em bị thương là được"

"Hào phóng ghê ta."'Văn Thân Hiệp cúi xuống cắn lên lồng ngực anh. Anh ta vuốt ve cơ thể Cốc Nhất Hạ, cởi bỏ quần áo của anh, dùng ngón tay và đôi môi để cảm nhận nhiệt độ và nhịp tim của anh. Cốc Nhất Hạ bị sự từ tốn của anh ta làm cho hơi ngượng, bèn nhấc chân lật người, đè anh xuống dưới thân mình.

"Tôi đoán mặt em đang đỏ lắm." Văn Thân Hiệp nói.

"Đúng vậy. Ai kêu anh cứ chọc em như thế." Cốc Nhất Hạ cúi xuống, chạm nhẹ vào môi anh ta,

"Ê, nhìn kỹ, anh đẹp trai lắm đó"

"Cái đó thì tôi không biết. Tôi có nhìn thấy mình đâu." Bàn tay Văn Thân Hiệp men theo sau eo anh, rồi vuốt lên mông anh. Lượng vận động của Cốc Nhất Hạ rất lớn, trên mông không có nhiều thịt mềm dư thừa, so với phụ nữ thì cảm giác tay không được mềm mại cho lắm. Bàn tay của Văn Thân Hiệp đủ lớn, bao trọn lấy phần thịt mông mà xoa nắn, ngón tay như có như không chen vào khe mông.

Cốc Nhất Hạ bất giác thấy hơi căng thẳng, tuy chính anh là người chủ động đề nghị lên giường với Văn Thân Hiệp, nhưng giờ phút này lại còn ngại ngùng hơn cả gã mù này. Không nên thế chứ. Anh nghĩ. Chắc chắn là do gã mù chết tiệt này sờ mó dê quá. Không hổ là trai tân ế lâu năm, dù không nhìn thấy thì chắc cũng đã cày phim heo, kinh nghiệm lý thuyết bỏ xa kinh nghiệm thực chiến tám trăm con phố.

"Gogo, tôi thấy em căng thẳng quá." Văn Thân Hiệp bị anh nhét một cái chai vào tay, dựa vào hình dáng và mùi hương để phân biệt, chắc hẳn là dầu em bé.

"Trời, em dùng cái này, sao còn mặt mũi nào dùng cho Lulu nữa." Cốc Nhất Hạ gõ vào đầu anh ta một cái,

"Thôi đi ông, Lulu đang nằm ngay trên cũi bên cạnh mà ông còn dám nói." Văn Thân Hiệp cười với anh, ngón tay đã dính dầu luồn vào khe mông anh, đầu ngón tay ấn vào miệng lỗ nhẹ nhàng đẩy vào trong.

Cốc Nhất Hạ vốn còn định chửi Văn Thân Hiệp hai câu, nhưng lời chửi thề nghẹn lại trong cổ họng rồi nuốt xuống. Anh sống ba mươi mấy năm trời đây là lần đầu tiên lên giường với đàn ông, ngón tay thon dài của Văn Thân Hiệp ở trong cơ thể anh tìm tòi khuấy động, đốt ngón tay rõ rệt cọ xát vào lớp thịt non mềm ở cửa huyệt, cảm giác căng đầy kỳ diệu khiến toàn thân anh khó chịu như đêm đầu tiên.

Đều tại bọn họ quá thân nhau. Thân đến mức Cốc Nhất Hạ có thể từ trên gương mặt quanh năm nhẫn nhịn của Văn Thân Hiệp mà nhìn ra được tên khốn này đang nghĩ gì. Anh ta đang dùng những ngón tay khéo léo của mình để cảm nhận sự thay đổi của cơ thể anh, dùng đôi tai nhạy bén kia để dò xét hơi thở và nhịp tim của anh. Anh ta cẩn thận và nghiêm túc khai phá cơ thể anh, để chờ đợi cuộc chiếm lĩnh sắp sửa ập đến.

Cốc Nhất Hạ phát hiện mình đã nhìn chằm chằm Văn Thân Hiệp quá lâu, bèn liếm môi, cúi xuống hôn anh ta, cố gắng gỡ gạc lại một bàn trên phương diện hôn hít. Sau đó anh liền cảm thấy thứ đang chống ở miệng lỗ của mình đã được đổi từ ngón tay sang một thứ khác. Còn có thể là thứ gì được nữa.

"Anh, anh có muốn suy nghĩ lại không…"

"Em sợ à?" Văn Thân Hiệp nói.

"Ai nói em sợ! Em—" Cốc Nhất Hạ ngậm miệng lại. Dương vật chậm rãi chen vào cơ thể anh, lấp đầy lỗ thịt mà anh cứ ngỡ đã được chuẩn bị đầy đủ, căng trướng đến khó chịu.

"Ổn không?" Văn Thân Hiệp hỏi. Cốc Nhất Hạ dụi mồ hôi trên trán vào vai anh ta, khẽ nói, anh cử động đi.

"Em cứ khêu gợi tôi thế này tôi thật sự không chịu nổi đâu." Văn Thân Hiệp thở dài, đỡ lấy chân anh rồi xoay người, để anh có thể nằm nghiêng trên giường, không cần phải quỳ mãi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me