Dong Nhan Mango Hope Man X Gogo Van Than Hiep X Coc Nhat Ha Dinh Menh
"Quậy thật." Cốc Nhất Hạ gạt tấm chắn gió trên mũ của anh ta xuống."Cốc Nhất Hạ," giọng của Văn Thân Hiệp lùng bùng truyền ra từ trong mũ bảo hiểm, "Cậu có khờ không vậy." Cốc Nhất Hạ sững người một chút, vẫn chưa kịp phản ứng tại sao anh ta lại đột nhiên chửi mình. Anh lật tấm chắn gió lên, nhìn thấy khuôn mặt của Hip Mù với vẻ mặt quen thuộc không thể quen thuộc hơn, sau đó anh đẩy vào vai Văn Thân Hiệp một cái, giận dữ nói:"Anh làm bộ làm tịch ở đây làm gì, sao không nói cho tôi biết sớm hơn! Anh có bị điên không hả! Anh có biết tôi tưởng chỉ có một mình tôi nên đã buồn đến mức nào không!" Văn Thân Hiệp bị anh chửi đến mức bật cười, chút tức giận trong lòng vì sự giấu giếm của Cốc Nhất Hạ trái lại đã tan biến, "Cậu có biết làm thế này rất dễ khiến người ta hiểu lầm chúng ta là gay không?""Gay thì sao!" Cốc Nhất Hạ gào lên, hai cánh tay choàng lên cổ anh ta, "Hôn một cái cho mọi người xem luôn!""Cậu điên rồi. Tôi đến văn phòng luật sư, cậu đi tìm Never đi, nhanh lên." Văn Thân Hiệp đẩy anh ra, sau đó ôm lấy eo anh. Cốc Nhất Hạ cảm nhận được nhiệt độ cơ thể truyền đến từ sau lưng, vỗ vỗ lên bàn tay đang đặt trên eo mình, nói: "Tôi đột nhiên cảm thấy, quay về mà không phải một mình, thật sự tốt quá.""Biết là cậu yêu tôi rồi." Văn Thân Hiệp siết chặt vòng tay."Anh biết là được rồi!" Cốc Nhất Hạ cười, vặn ga. Đối với Văn Thân Hiệp mà nói, xử lý lại những vụ án đã từng làm giúp mọi việc thuận lợi hơn nhiều. Bằng chứng chứng minh nhân phẩm của Chu Diệu Thái đã được Cốc Nhất Hạ và Triệu Chính Muội dễ dàng lấy được, chứng minh sự vô tội của đương sự là Ngụy Lệ Trân. Triệu Chính Muội không ngờ case lại có thể thắng kiện một cách dễ dàng như vậy, rất vui vẻ mời mọi người đến quán của cô uống rượu. Cốc Nhất Hạ chạy đi quấy rầy Vương Lệ Phàm và vẫn bị từ chối như thường lệ, sau đó lại như không có chuyện gì xảy ra mà quay về bên cạnh Văn Thân Hiệp cướp rượu của anh ta uống. "Ê, sao anh cứ chọc Hip Mù vậy, tự uống chai của mình không được à!" Triệu Chính Muội khá là bực bội."Cậu ta thích uống nước miếng của tôi thì cứ để cậu ta uống." Văn Thân Hiệp không hề để tâm, cầm lấy một chai khác, mở nắp. Triệu Chính Muội chống nạnh nhìn Văn Thân Hiệp đang tiếp tục uống rượu một lúc, rồi lại nhìn Cốc Nhất Hạ vừa uống vừa bắt chuyện với một cô gái xinh đẹp đi ngang qua, không nhịn được bèn ngồi phịch xuống bên cạnh Văn Thân Hiệp, ghé sát vào hỏi: "Hip Mù, anh thân với Cốc Nhất Hạ từ khi nào thế? Sao tôi lại không biết?""Tôi trước giờ vẫn vậy mà." Văn Thân Hiệp trả lời một cách đầy lý lẽ, "Cậu ta làm được việc, giúp tôi phá án, thì tôi thân với cậu ta thôi. Cái này gọi là lợi dụng." "Lợi dụng cái gì chứ! Ảnh có thể uống rượu của anh, ăn cơm hộp của anh, tại sao tôi quen anh lâu như vậy mà lại không được?" Triệu Chính Muội gặn hỏi. "— Đương nhiên là vì cậu ấy yêu tôi rồi." Cốc Nhất Hạ bị cô gái đẹp từ chối, quay đầu lại choàng lấy cổ Văn Thân Hiệp, tựa vào vai anh ta, "Tội nghiệp quá đi Hip Mù ơi, có người ghen kìa." "Đừng có như vậy được không, gớm quá đi." Văn Thân Hiệp ghét bỏ nói. Cốc Nhất Hạ ngọ nguậy trên vai anh ta, khiến Văn Thân Hiệp ghê tởm không chịu nổi, phải ấn vào mặt anh đẩy ra mới yên được một chút. "Tôi về nhà đây." Anh ta nói, "Mọi người cứ từ từ chơi" Cốc Nhất Hạ vẫy tay chào tạm biệt sau lưng anh ta, sau đó bị Triệu Chính Muội túm cổ áo lôi lại, trừng mắt một cách hung dữ. "Rốt cuộc anh đã làm gì Hip Mù?" Triệu Chính Muội nghiến răng nghiến lợi, "Tại sao ảnh không đẩy anh ra?" "Tôi á? Tôi đương nhiên là dùng tình yêu của mình để bao bọc ảnh, cảm hóa ảnh bao dung ảnh - Ô! Cô bị điên à, sẽ chết người đó cô có biết không!" Cốc Nhất Hạ hất Triệu Chính Muội đang cố gắng “ám sát” mình ra, "Không nói với cô nữa, tôi cũng đi đây." "Ủa, anh chưa đi à?" Cốc Nhất Hạ bước ra từ quán Pledge, thấy một người đàn ông cao mét tám mấy đang đứng sừng sững bên đường, liền kỳ quái hỏi. "Đợi cậu chứ sao. Tiết kiệm chút tiền xe." Văn Thân Hiệp trả lời như thể đó là điều hiển nhiên, "Tôi làm án bình quyền, một case không kiếm được bao nhiêu tiền đâu.""Rồi rồi, biết là anh tốt bụng, mặt lạnh nhưng tâm mềm rồi, được chưa." Cốc Nhất Hạ ném mũ bảo hiểm cho anh ta, "Lên đi, cùng về. Mà khoan đã, sao anh lại biết tôi cũng sẽ đi?" Văn Thân Hiệp trèo lên ghế sau, ngoan ngoãn ôm lấy eo Cốc Nhất Hạ, "Cậu không đi thì Nhỏ Dean có tha cho cậu không?" Gió đêm thổi qua, cuốn đi những âm cuối trong câu nói của anh ta, tan vào những vệt đèn đường kéo dài. "Ô, sao anh đáng ghét vậy?" Cốc Nhất Hạ nói, "Case của Suki, anh nói xem có cách nào để ngăn chặn không"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me