Dong Nhan Ngan Giac Chuy
Hồng tô thủ là câu thơ đầu tiên của bài Thoa Đầu Phụng - Lục Du. Mấy truyện chị này up đều có tiêu đề là mấy câu thơ trong bài này, nhưng mà 2 truyện sau nó lạ lắm, tui chỉ mong tụi nó không trong cùng vũ trụ, không liên kết với nhau…Lời tác giả: Tự làm tí bánh ngọt nhỏ cho mình ăn, tui không thể ăn dao mỗi ngày được! (Sau đó thì bả viết mấy truyện sau lạ lắm)
————————————————————01.Từ lâu, Cung Thượng Giác đã sớm biết tay Cung Viễn Chủy rất đẹp.Lúc còn bé Cung Viễn Chủy cả người đều mềm mềm, lúc nhẹ nhàng ôm vào lòng thành một cục êm êm, tựa như một đám mây nhỏ.Thật vất vả nuôi em từ một nhóc đầu gỗ nhỏ tới khi biết khóc biết cười, Cung Thượng Giác lúc ấy vẫn luôn có một loại cảm giác khẩn trương lạ thường với đám mây nhỏ này, sợ đám mây nhỏ sẽ giống như mẫu thân và Lãng đệ đệ, bỗng bồng bềnh bay mất khỏi thế giới của hắn.Mỗi lần Cung Thượng Giác bừng tỉnh lúc nửa đêm vì cơn ác mộng cảnh Cung Môn bị tàn sát kia, Cung Viễn Chủy hắn ôm trong lòng đều sẽ ló đầu ra, vươn bàn tay như dương chi noãn ngọc của mình, mơ mơ màng màng vỗ vỗ an ủi trên gương mặt Cung Thượng Giác: "Viễn Chủy ở đây, Viễn Chủy bảo hộ ca ca, ca ca ngủ ngon ngon."Cung Viễn Chủy cứ như vậy vỗ rồi vỗ trên mặt ca ca, đám mây nhỏ cứ như vậy mà đung đưa trong lòng hắn, một lần lại một lần đưa Cung Thượng Giác thoát khỏi cơn ác mộng.02.Thời thiếu niên, Cung Viễn Chủy gập ghềnh gồng gánh áp lực cung chủ Chủy cung, mất ăn mất ngủ học tập y dược, chế độc, rồi tu luyện võ công, nghiên cứu chế tạo Bách Thảo Tụy, thịt mềm vốn đã không nhiều trên người cũng ít đi trông thấy, đồng thời chiều cao còn phát triển ầm ầm.Khiến cho có một thời gian Cung Viễn Chủy cứ nửa đêm ngủ yên là lại bị cơn đau khớp toàn thân làm tỉnh giấc.Đám mây nhỏ vừa từ Giác cung đã ở mấy năm chuyển về Chủy cung, không muốn để ca ca lo lắng vì mình, liền cắn môi định tự xoa xoa tay nín nhịn.Nhưng mà không chịu được năm lần bảy lượt đêm khuya mất ngủ, cuối cùng vào một đêm lại đau tới khó có thể vào giấc, Cung Viễn Chủy kẹp gối đầu ôm chăn lạch bạch lạch bạch chạy tới Giác cung, gõ vang cửa phòng ngủ ca ca.“Viễn Chủy đệ đệ?” Cung Thượng Giác vừa mở cửa ra đã thấy một đôi tay nhỏ bám vào khung cửa đỏ thẫm, ánh trăng bàng bạc lại càng tôn lên màu trắng nõn của chúng.Ngẩng đầu thêm chút là thấy được khuôn mặt tủi thân cùng đôi mắt rơm rớm treo mấy hạt trân châu nửa rơi nửa không của Cung Viễn Chủy."Muộn như vậy rồi, sao em không bảo thị vệ thông truyền một tiếng đã chạy qua rồi?" Cung Thượng Giác thấy Cung Viễn Chủy chỉ mặc trung y run run rẩy rẩy đứng ngoài cửa, vội vàng kéo em vào phòng“Ca ca...” Cung Viễn Chủy cực kỳ tủi thân, “Tay đau...” Cung Viễn Chủy muốn làm nũng.“Tay đau? Để ca ca xem nào.”Cung Thượng Giác vội lấy hết bao lớn bao nhỏ trong lòng Cung Viễn Chủy ném lên giường, nắm bàn tay thiếu niên, nương ánh nến le lói chưa tắt mà cẩn thận xem xét.Đêm lạnh lẽo ngoài phòng khiến đầu ngón tay trắng nõn của thiếu niên lạnh đỏ bừng lên. Cung Thượng Giác một tay nâng đôi tay Cung Viễn Chủy, một tay nhẹ nhàng xoa nắn khớp xương non nớt lại rõ ràng của thiếu niên."Đau chỗ nào?"“Chỗ nào cũng đau.” Cung Viễn Chủy tủi thân tới cực điểm, nhẹ nhàng tránh bàn tay đang nắm mình của Cung Thượng Giác, dính dính mà rúc cả người vào lòng ngực ca ca."Ca ca xoa xoa cho ta, xoa xoa liền không đau nữa."Cung Thượng Giác cũng theo thế mà ôm đám mây nhỏ hiện đã là cung chủ đại nhân của Chủy cung vào lòng mình. Lúc trước hắn đã thấy để Cung Viễn Chủy dọn về Chủy cung từ bây giờ là còn quá sớm, chỉ là mấy lão già của trưởng lão viện cứ dây dưa, Cung Thượng Giác giận tới ngứa răng nhưng vẫn phải luyến tiếc không rời mà đưa Cung Viễn Chủy về Chủy cung.Cho nên đêm nay Viễn Chủy đệ đệ chạy tới Giác cung, thực ra lòng hắn thoải mái cực kỳ."Vậy đêm nay Viễn Chủy đệ đệ cứ ngủ ở chỗ ca ca, để ca ca xoa xoa cho em là không đau nữa ngay."“Dạ được!” Cung Viễn Chủy ngẩng đầu cọ cọ cằm Cung Thượng Giác rồi tìm một góc độ thoải mái trong lòng ca ca, nhắm mắt lại.Cung Thượng Giác nâng lên bàn tay của người đã lần nữa hóa thành đám mây nhỏ trong lòng ngực, từ đầu ngón tay ửng đỏ xoa nhẹ một đường hướng lên trên làn da vì ngâm trong nước thuốc quanh năm mà trơn mềm tinh tế của thiếu niên, cảm nhận dưới làn da mềm mại là khớp xương nhỏ dài người niên thiếu.Cảm nhận được hơi thở đám mây nhỏ trong lòng dần dần có quy luật, Cung Thượng Giác nhẹ nhàng nắm lấy tay Cung Viễn Chủy, mười ngón tay đan vào nhau.“Viễn Chủy, Viễn Chủy, chỉ thuộc về riêng ta......"03.Cung Viễn Chủy tuổi mười lăm mười sáu chi lan ngọc thụ, thích mặc quần áo ca ca mới mua cho chạy tới chạy lui giữa Giác cung Chủy cung.Tiếng lục lạc thanh thúy vang nơi Giác cung, Cung Thượng Giác hiếm khi trở về nhà buồn cười, đứng yên chờ thiếu niên cung chủ độc dược thiên tài nhào lên lưng mình, ríu rít như chim kể lể.“Ca ca! Ta rất nhớ huynh! Lần này trở về có bị thương gì không? Độc dược cùng ám khí ta đưa ca ca mang đi có tác dụng không vậy?""Đều ổn, ca ca cũng nhớ em, không bị thương, cũng là nhờ độc dược của Viễn Chủy đệ đệ, nếu không ca ca một thời gian nữa mới về được." Cung Thượng Giác kiên nhẫn trả lời.Cung Viễn Chủy đột nhiên bám vào lưng Cung Thượng Giác, đôi tay vòng lấy bên hông thanh niên, vuốt ve trên dưới cảm nhận ca ca có ám thương nào hay không. Mái tóc dài của em đong đưa mang theo tiếng vang nhỏ của lục lạc.Cung Thượng Giác cũng theo động tác của đệ đệ, để em đong đưa trái phải, giữ tư thế đó vỗ nhẹ đôi tay khớp xương rõ ràng vòng bên hông. Hai người như chú vịt học bước đi, đung đưa lạch bạch trở về tẩm cung. Thị vệ trực gác đã sớm nhìn quen cảnh hai huynh đệ dính vào nhau như hai miếng bánh dày, thấy nhiều không buồn nói nữa.Cung Thượng Giác ra khỏi Cung Môn quản lý sự vụ, sau khi trở về luôn kéo Cung Viễn Chủy nghỉ ngơi ở phòng ngủ Giác cung hồi lâu, có đôi khi là để đệ đệ mặc thử đồ mới mua, có khi là tự tay thay lục lạc mới được thợ bạc đánh cho đệ đệ, nhưng đa phần vẫn là nắm tay đệ đệ, hai người dính dính ngán ngán ngồi trên giường, nghe Cung Viễn Chủy lầm bầm lảm nhảm những gì xảy ra khi hắn không ở Cung Môn.Có thể là độc dược mới nghiên cứu ra, cũng có thể là mầm non mới mọc ở vườn thuốc, hoặc là chiêu thức võ công, ám khí tôi độc mới học.Ngón tay Cung Thượng Giác xen kẽ vào khe hở giữa các ngón tay mảnh dài của đệ đệ. Cung Viễn Chủy cũng không phải không hiểu tình cảm này, nhưng mà vẫn còn sớm, nên hai người cũng chỉ là nắm tay thật chặt, đỏ mặt nói ra lời nhớ nhung nhau.04.Năm Cung Viễn Chủy mười bảy, Cung Môn lập kế hoạch nhằm tiêu diệt Vô Phong, một trận đại chiến tổn thất thảm trọng. Xuất Vân Trọng Liên có thể khởi tử hoàn sinh em tốn hết tâm huyết trồng ra được phát như phát dưa, ngươi một đóa ta một đóa.Tổng cộng ba đóa, một đóa cho Kim Phồn, một đóa được nhét vào miệng Cung Thượng Giác lúc hắn trọng thương, đóa cuối cùng Cung Viễn Chủy vẫn là không chút do dự bỏ vào hộp đưa cho Cung Tử Vũ."Muốn cảm ơn thì cứ nói với ca ca ta, đóa này là để lại cho huynh ấy."Kết cục vốn dĩ tốt đẹp, nhưng mà vào mấy ngày hôm sau Cung Thượng Giác nhìn thấy bàn tay mới tháo băng gạc của Cung Viễn Chủy vẫn đỏ hốc mắt.Bàn tay trái vốn xinh đẹp tràn ngập sức sống của thiếu niên vắt ngang một vết sẹo hồng nhạt, xé rách một đường từ hổ khẩu tới cuối bàn tay. Nối lại gân tay cho vị độc dược thiên tài trăm năm khó gặp của Cung Môn là những đường khâu chằng chịt, tựa như một con rết bò trên lòng bàn tay Cung Viễn Chủy, cũng đồng thời bóp chặt trái tim Cung Thượng Giác.Một đao kia vốn là muốn cướp đi mạng sống hắn, tay không tiếp đao nào có thể chỉ là vết thương nhỏ như lời Cung Viễn Chủy bảo. Cung Thượng Giác chỉ cảm thấy mình thường ngày quá tin tưởng đệ đệ sẽ không nói dối, em bảo chỉ là tiểu thương, hắn liền cứ vậy mà tin không nghi ngờ.Cung Viễn Chủy thấy Cung Thượng Giác nhìn không chớp mắt vào bàn tay trái bản thân liền biết ca ca mình đang nghĩ gì. Em trấn an nắm lấy bàn tay ca ca, dưới ánh mắt của mọi người đang bàn luận khí thế ngất trời về việc nên bố trí tân niên sau một năm vất vả vừa qua thế nào, lay nhẹ tay ca ca hai cái. Cung Thượng Giác lật cổ tay, bắt ngược lại tay Cung Viễn Chủy mà vuốt ve, trái tim xao động cũng theo từng lần khẽ lay của Cung Viễn Chủy mà được vuốt an tâm trở lại.Thương thảo kết thúc, Cung Viễn Chủy chưa thèm chào hỏi đã nghênh ngang dắt Cung Thượng Giác về thẳng Giác cung. Em dắt người ngồi ổn định trên giường, rồi mới giương mắt đối diện với đôi con ngươi đang đỏ bừng kia. “Ca ca đau lòng ta sao?”“Đau lòng em.”"Nhưng mà vết thương của ta sớm đã lành hẳn, mảnh sứ ở ngực đã được lấy ra, kinh mạch cũng đã được nối lại.""Sao lúc này ca ca mới đau lòng ta."Cung Viễn Chủy nhìn chằm chằm đôi mắt Cung Thượng Giác, không muốn bỏ lỡ cảm xúc chan chứa trong đó dù chỉ một giây.Cung Thượng Giác cảm nhận được Cung Viễn Chủy cũng bất an giống mình. Đó là cảm xúc từ khi tuyển tân nương cho hắn, rồi khi tìm hắn cùng dùng bữa vào tết Thượng Nguyên, hay lúc ôm hắn gào khóc lần đại chiến cuối cùng với Vô Phong, hoặc thậm chí là khi tất cả trần ai lạc định, mọi việc dần tốt lên như hiện tại, em vẫn luôn bất an như vậy.Một nụ hôn nhẹ nhàng dừng nơi giữa mi Cung Viễn Chủy.Cung Thượng Giác tựa như không thấy được nước mắt tràn ra từ đôi mi em, duỗi tay nắm lấy bàn tay trái vắt ngang vết sẹo của Cung Viễn Chủy, một tay khác choàng lấy gáy, đối diện với em.“Không chỉ giờ phút này.”Cung Viễn Chủy sửng sốt, “Cái gì cơ?”“Không chỉ giờ phút này mới đau lòng em,” Cung Thượng Giác trả lời tiếp, “Là thời thời khắc khắc, là trường trường cửu.”Nước mắt tựa trân châu đứt dây nhỏ trên gương mặt Cung Viễn Chủy, “Thời thời khắc khắc?”Cung Thượng Giác nâng tay trái Cung Viễn Chủy đặt lên má mình, thân mật cọ nhẹ vào lòng bàn tay em, rồi đặt một nụ hôn lên vết sẹo nơi đó, cũng như lên trái tim Cung Viễn Chủy. "Trường trường cửu cửu."end.Nguồn: https://qinghe058.lofter.com/post/1e809131_2ba374d97?incantation=rz6th6hpnDel…Dạo này up ít người đọc thấy tự nghi ngờ bản thân quá.Nhưng mà dù sao thì tui vẫn thích Giác Chuỷ, và việc tập tành edit nhìu thế này cũng là một trải nghiệm thú vị, nên chắc tui vẫn sẽ cào bàn phím tiếp xem sao. Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, tui có đọc từng bình luận đó 🫶
————————————————————01.Từ lâu, Cung Thượng Giác đã sớm biết tay Cung Viễn Chủy rất đẹp.Lúc còn bé Cung Viễn Chủy cả người đều mềm mềm, lúc nhẹ nhàng ôm vào lòng thành một cục êm êm, tựa như một đám mây nhỏ.Thật vất vả nuôi em từ một nhóc đầu gỗ nhỏ tới khi biết khóc biết cười, Cung Thượng Giác lúc ấy vẫn luôn có một loại cảm giác khẩn trương lạ thường với đám mây nhỏ này, sợ đám mây nhỏ sẽ giống như mẫu thân và Lãng đệ đệ, bỗng bồng bềnh bay mất khỏi thế giới của hắn.Mỗi lần Cung Thượng Giác bừng tỉnh lúc nửa đêm vì cơn ác mộng cảnh Cung Môn bị tàn sát kia, Cung Viễn Chủy hắn ôm trong lòng đều sẽ ló đầu ra, vươn bàn tay như dương chi noãn ngọc của mình, mơ mơ màng màng vỗ vỗ an ủi trên gương mặt Cung Thượng Giác: "Viễn Chủy ở đây, Viễn Chủy bảo hộ ca ca, ca ca ngủ ngon ngon."Cung Viễn Chủy cứ như vậy vỗ rồi vỗ trên mặt ca ca, đám mây nhỏ cứ như vậy mà đung đưa trong lòng hắn, một lần lại một lần đưa Cung Thượng Giác thoát khỏi cơn ác mộng.02.Thời thiếu niên, Cung Viễn Chủy gập ghềnh gồng gánh áp lực cung chủ Chủy cung, mất ăn mất ngủ học tập y dược, chế độc, rồi tu luyện võ công, nghiên cứu chế tạo Bách Thảo Tụy, thịt mềm vốn đã không nhiều trên người cũng ít đi trông thấy, đồng thời chiều cao còn phát triển ầm ầm.Khiến cho có một thời gian Cung Viễn Chủy cứ nửa đêm ngủ yên là lại bị cơn đau khớp toàn thân làm tỉnh giấc.Đám mây nhỏ vừa từ Giác cung đã ở mấy năm chuyển về Chủy cung, không muốn để ca ca lo lắng vì mình, liền cắn môi định tự xoa xoa tay nín nhịn.Nhưng mà không chịu được năm lần bảy lượt đêm khuya mất ngủ, cuối cùng vào một đêm lại đau tới khó có thể vào giấc, Cung Viễn Chủy kẹp gối đầu ôm chăn lạch bạch lạch bạch chạy tới Giác cung, gõ vang cửa phòng ngủ ca ca.“Viễn Chủy đệ đệ?” Cung Thượng Giác vừa mở cửa ra đã thấy một đôi tay nhỏ bám vào khung cửa đỏ thẫm, ánh trăng bàng bạc lại càng tôn lên màu trắng nõn của chúng.Ngẩng đầu thêm chút là thấy được khuôn mặt tủi thân cùng đôi mắt rơm rớm treo mấy hạt trân châu nửa rơi nửa không của Cung Viễn Chủy."Muộn như vậy rồi, sao em không bảo thị vệ thông truyền một tiếng đã chạy qua rồi?" Cung Thượng Giác thấy Cung Viễn Chủy chỉ mặc trung y run run rẩy rẩy đứng ngoài cửa, vội vàng kéo em vào phòng“Ca ca...” Cung Viễn Chủy cực kỳ tủi thân, “Tay đau...” Cung Viễn Chủy muốn làm nũng.“Tay đau? Để ca ca xem nào.”Cung Thượng Giác vội lấy hết bao lớn bao nhỏ trong lòng Cung Viễn Chủy ném lên giường, nắm bàn tay thiếu niên, nương ánh nến le lói chưa tắt mà cẩn thận xem xét.Đêm lạnh lẽo ngoài phòng khiến đầu ngón tay trắng nõn của thiếu niên lạnh đỏ bừng lên. Cung Thượng Giác một tay nâng đôi tay Cung Viễn Chủy, một tay nhẹ nhàng xoa nắn khớp xương non nớt lại rõ ràng của thiếu niên."Đau chỗ nào?"“Chỗ nào cũng đau.” Cung Viễn Chủy tủi thân tới cực điểm, nhẹ nhàng tránh bàn tay đang nắm mình của Cung Thượng Giác, dính dính mà rúc cả người vào lòng ngực ca ca."Ca ca xoa xoa cho ta, xoa xoa liền không đau nữa."Cung Thượng Giác cũng theo thế mà ôm đám mây nhỏ hiện đã là cung chủ đại nhân của Chủy cung vào lòng mình. Lúc trước hắn đã thấy để Cung Viễn Chủy dọn về Chủy cung từ bây giờ là còn quá sớm, chỉ là mấy lão già của trưởng lão viện cứ dây dưa, Cung Thượng Giác giận tới ngứa răng nhưng vẫn phải luyến tiếc không rời mà đưa Cung Viễn Chủy về Chủy cung.Cho nên đêm nay Viễn Chủy đệ đệ chạy tới Giác cung, thực ra lòng hắn thoải mái cực kỳ."Vậy đêm nay Viễn Chủy đệ đệ cứ ngủ ở chỗ ca ca, để ca ca xoa xoa cho em là không đau nữa ngay."“Dạ được!” Cung Viễn Chủy ngẩng đầu cọ cọ cằm Cung Thượng Giác rồi tìm một góc độ thoải mái trong lòng ca ca, nhắm mắt lại.Cung Thượng Giác nâng lên bàn tay của người đã lần nữa hóa thành đám mây nhỏ trong lòng ngực, từ đầu ngón tay ửng đỏ xoa nhẹ một đường hướng lên trên làn da vì ngâm trong nước thuốc quanh năm mà trơn mềm tinh tế của thiếu niên, cảm nhận dưới làn da mềm mại là khớp xương nhỏ dài người niên thiếu.Cảm nhận được hơi thở đám mây nhỏ trong lòng dần dần có quy luật, Cung Thượng Giác nhẹ nhàng nắm lấy tay Cung Viễn Chủy, mười ngón tay đan vào nhau.“Viễn Chủy, Viễn Chủy, chỉ thuộc về riêng ta......"03.Cung Viễn Chủy tuổi mười lăm mười sáu chi lan ngọc thụ, thích mặc quần áo ca ca mới mua cho chạy tới chạy lui giữa Giác cung Chủy cung.Tiếng lục lạc thanh thúy vang nơi Giác cung, Cung Thượng Giác hiếm khi trở về nhà buồn cười, đứng yên chờ thiếu niên cung chủ độc dược thiên tài nhào lên lưng mình, ríu rít như chim kể lể.“Ca ca! Ta rất nhớ huynh! Lần này trở về có bị thương gì không? Độc dược cùng ám khí ta đưa ca ca mang đi có tác dụng không vậy?""Đều ổn, ca ca cũng nhớ em, không bị thương, cũng là nhờ độc dược của Viễn Chủy đệ đệ, nếu không ca ca một thời gian nữa mới về được." Cung Thượng Giác kiên nhẫn trả lời.Cung Viễn Chủy đột nhiên bám vào lưng Cung Thượng Giác, đôi tay vòng lấy bên hông thanh niên, vuốt ve trên dưới cảm nhận ca ca có ám thương nào hay không. Mái tóc dài của em đong đưa mang theo tiếng vang nhỏ của lục lạc.Cung Thượng Giác cũng theo động tác của đệ đệ, để em đong đưa trái phải, giữ tư thế đó vỗ nhẹ đôi tay khớp xương rõ ràng vòng bên hông. Hai người như chú vịt học bước đi, đung đưa lạch bạch trở về tẩm cung. Thị vệ trực gác đã sớm nhìn quen cảnh hai huynh đệ dính vào nhau như hai miếng bánh dày, thấy nhiều không buồn nói nữa.Cung Thượng Giác ra khỏi Cung Môn quản lý sự vụ, sau khi trở về luôn kéo Cung Viễn Chủy nghỉ ngơi ở phòng ngủ Giác cung hồi lâu, có đôi khi là để đệ đệ mặc thử đồ mới mua, có khi là tự tay thay lục lạc mới được thợ bạc đánh cho đệ đệ, nhưng đa phần vẫn là nắm tay đệ đệ, hai người dính dính ngán ngán ngồi trên giường, nghe Cung Viễn Chủy lầm bầm lảm nhảm những gì xảy ra khi hắn không ở Cung Môn.Có thể là độc dược mới nghiên cứu ra, cũng có thể là mầm non mới mọc ở vườn thuốc, hoặc là chiêu thức võ công, ám khí tôi độc mới học.Ngón tay Cung Thượng Giác xen kẽ vào khe hở giữa các ngón tay mảnh dài của đệ đệ. Cung Viễn Chủy cũng không phải không hiểu tình cảm này, nhưng mà vẫn còn sớm, nên hai người cũng chỉ là nắm tay thật chặt, đỏ mặt nói ra lời nhớ nhung nhau.04.Năm Cung Viễn Chủy mười bảy, Cung Môn lập kế hoạch nhằm tiêu diệt Vô Phong, một trận đại chiến tổn thất thảm trọng. Xuất Vân Trọng Liên có thể khởi tử hoàn sinh em tốn hết tâm huyết trồng ra được phát như phát dưa, ngươi một đóa ta một đóa.Tổng cộng ba đóa, một đóa cho Kim Phồn, một đóa được nhét vào miệng Cung Thượng Giác lúc hắn trọng thương, đóa cuối cùng Cung Viễn Chủy vẫn là không chút do dự bỏ vào hộp đưa cho Cung Tử Vũ."Muốn cảm ơn thì cứ nói với ca ca ta, đóa này là để lại cho huynh ấy."Kết cục vốn dĩ tốt đẹp, nhưng mà vào mấy ngày hôm sau Cung Thượng Giác nhìn thấy bàn tay mới tháo băng gạc của Cung Viễn Chủy vẫn đỏ hốc mắt.Bàn tay trái vốn xinh đẹp tràn ngập sức sống của thiếu niên vắt ngang một vết sẹo hồng nhạt, xé rách một đường từ hổ khẩu tới cuối bàn tay. Nối lại gân tay cho vị độc dược thiên tài trăm năm khó gặp của Cung Môn là những đường khâu chằng chịt, tựa như một con rết bò trên lòng bàn tay Cung Viễn Chủy, cũng đồng thời bóp chặt trái tim Cung Thượng Giác.Một đao kia vốn là muốn cướp đi mạng sống hắn, tay không tiếp đao nào có thể chỉ là vết thương nhỏ như lời Cung Viễn Chủy bảo. Cung Thượng Giác chỉ cảm thấy mình thường ngày quá tin tưởng đệ đệ sẽ không nói dối, em bảo chỉ là tiểu thương, hắn liền cứ vậy mà tin không nghi ngờ.Cung Viễn Chủy thấy Cung Thượng Giác nhìn không chớp mắt vào bàn tay trái bản thân liền biết ca ca mình đang nghĩ gì. Em trấn an nắm lấy bàn tay ca ca, dưới ánh mắt của mọi người đang bàn luận khí thế ngất trời về việc nên bố trí tân niên sau một năm vất vả vừa qua thế nào, lay nhẹ tay ca ca hai cái. Cung Thượng Giác lật cổ tay, bắt ngược lại tay Cung Viễn Chủy mà vuốt ve, trái tim xao động cũng theo từng lần khẽ lay của Cung Viễn Chủy mà được vuốt an tâm trở lại.Thương thảo kết thúc, Cung Viễn Chủy chưa thèm chào hỏi đã nghênh ngang dắt Cung Thượng Giác về thẳng Giác cung. Em dắt người ngồi ổn định trên giường, rồi mới giương mắt đối diện với đôi con ngươi đang đỏ bừng kia. “Ca ca đau lòng ta sao?”“Đau lòng em.”"Nhưng mà vết thương của ta sớm đã lành hẳn, mảnh sứ ở ngực đã được lấy ra, kinh mạch cũng đã được nối lại.""Sao lúc này ca ca mới đau lòng ta."Cung Viễn Chủy nhìn chằm chằm đôi mắt Cung Thượng Giác, không muốn bỏ lỡ cảm xúc chan chứa trong đó dù chỉ một giây.Cung Thượng Giác cảm nhận được Cung Viễn Chủy cũng bất an giống mình. Đó là cảm xúc từ khi tuyển tân nương cho hắn, rồi khi tìm hắn cùng dùng bữa vào tết Thượng Nguyên, hay lúc ôm hắn gào khóc lần đại chiến cuối cùng với Vô Phong, hoặc thậm chí là khi tất cả trần ai lạc định, mọi việc dần tốt lên như hiện tại, em vẫn luôn bất an như vậy.Một nụ hôn nhẹ nhàng dừng nơi giữa mi Cung Viễn Chủy.Cung Thượng Giác tựa như không thấy được nước mắt tràn ra từ đôi mi em, duỗi tay nắm lấy bàn tay trái vắt ngang vết sẹo của Cung Viễn Chủy, một tay khác choàng lấy gáy, đối diện với em.“Không chỉ giờ phút này.”Cung Viễn Chủy sửng sốt, “Cái gì cơ?”“Không chỉ giờ phút này mới đau lòng em,” Cung Thượng Giác trả lời tiếp, “Là thời thời khắc khắc, là trường trường cửu.”Nước mắt tựa trân châu đứt dây nhỏ trên gương mặt Cung Viễn Chủy, “Thời thời khắc khắc?”Cung Thượng Giác nâng tay trái Cung Viễn Chủy đặt lên má mình, thân mật cọ nhẹ vào lòng bàn tay em, rồi đặt một nụ hôn lên vết sẹo nơi đó, cũng như lên trái tim Cung Viễn Chủy. "Trường trường cửu cửu."end.Nguồn: https://qinghe058.lofter.com/post/1e809131_2ba374d97?incantation=rz6th6hpnDel…Dạo này up ít người đọc thấy tự nghi ngờ bản thân quá.Nhưng mà dù sao thì tui vẫn thích Giác Chuỷ, và việc tập tành edit nhìu thế này cũng là một trải nghiệm thú vị, nên chắc tui vẫn sẽ cào bàn phím tiếp xem sao. Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, tui có đọc từng bình luận đó 🫶
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me