TruyenFull.Me

Dong Nhan One Piece Khuc Ru Cua Dai Duong


Flashback về 30p trước.

...

Được rồi.

Thành thật mà nói thì việc ở trên con tàu này cũng tốt hơn so với con thuyền bé tí kia của em rất nhiều. Con tàu này vừa có phòng riêng, phòng bếp và còn có thể lặn được nữa, không phải quá tiện nghi rồi sao.

Mặc dù con thuyền của em cũng có thể lặn, chỉ có điều là lặn không thì không nổi lên được nữa thôi.

Nên là em đổi ý rồi. Không cần đền một con thuyền mới đâu! Hãy cho Pandora con tàu này thôi là được. Cơ hội trước mắt như vầy mà không nắm bắt lấy thì thiệt là ngu dốt. Nhưng mà đề nghị họ đền bù chiếc thuyền be bé kia bằng con tàu này quả thật có hơi tham lam. Nên cứ quyết định bảo họ cho mình ở ké là được.

Pandora ơi, mày là thiên tài cmnr.

Có thể nói Pandora khá là có mới nới cũ nhưng có một sự thật là thì sẽ chẳng ai thèm lấy cục c*t trôi sông thay vì nhặt bông hồng Đà Lạt đâu. Thô nhưng mà thật.

...

Phòng bếp của con tàu. Một thiên đường kì diệu đẹp đẽ cứu rỗi tâm hồn. Nơi sưởi ấm chiếc dạ dày đáng thương của Pandora.

Mới bước đến gần mà đã nghe mùi thức ăn rồi, hấp dẫn quá đi mất!

Pandora lao vào bàn ăn với tốc độ ánh sáng trước bốn con mắt kinh ngạc.

Nhìn gì? Bộ chưa thấy một con heo chết đói bao giờ à?

Pandora nhớ không nhầm thì bọn họ là Shachi và Penguin thì phải. Em nhanh chóng vẫy tay chào hỏi.

" Chào đằng ấy, hai người chuẩn bị ăn tối sao? Trùng hợp quá, tôi cũng đang định ăn tối, hay là chúng ta cùng ăn đi!"

Pandora thân thiện nói.

Hôm nay em nhiệt tình và tốt tính đến lạ...

À mà phải thôi, đang ở ké tàu người ta, nếu không tử tế thì bọn họ đá em xuống tàu rồi sao. Lần gặp băng Râu Trắng còn có thể bố láo là vì ở dưới vẫn còn con thuyền, nếu bị đuổi giết thì còn có phương tiện để chuồn. Còn lần này thì không, nên em bắt buộc phải cư xử có chừng mực một chút, biết điều thì sống lâu mà ha.

.

.

.

Hai người họ đỏ hết cả mặt rồi kìa.

Bên đây, Pandora vẫn giữ một nụ cười đầy sự giả trân, chờ đợi câu trả lời của họ.

" Đ-được..!"

Shachi là người lên tiếng trước, anh lúng túng trả lời.

" Vậy sao? Tốt quá rồi!"

Em chấp tay rạng rỡ cười. Hào quang nhân vật chính toả ra sáng chói.

Shachi & Penguin : Hự!

.

.

.

" Em ăn khoẻ ghê, đây là bát thứ 8 rồi đó."

"Ậy ao? Em ứ ưởng ình ới ăn ó ai át ôi ứ!"( Vậy sao? Em cứ tưởng mình mới ăn có hai bát thôi chứ)

Ái chà, cái tật vừa ăn vừa nói này có chút quen thuộc...

"Haha.. em nhai nuốt cái đi rồi nói chuyện."

Ực!

" Ngon ghê! Vẫn còn muốn ăn tiếp.."

Pandora vẻ mặt nuối tiếc giương mắt nhìn Shachi, hai ngón tay chọt chọt vào nhau ra vẻ đáng thương.

" Không biết có ai cho mình ăn nữa không..."

Thiếu nữ ôm mặt tỏ vẻ buồn rầu.

" K-không được đâu Pandora...."

Shachi đổ mồ hôi hột, bối rối nhìn cái con người vô liêm sỉ kia.

" Huhu, mình sắp đói chết rồi."

Pandora ôm bụng đau khổ.

"..."

Shachi hoàn toàn đứng cmn hình,không nói nên lời.

" Ai mà cho mình ăn.. thì mình sẽ quý người ấy lắm.."

Pandora giáng đòn chí mạng.

" B-bát cuối đấy!"

Shachi hoàn toàn bị đánh bại.

Bộp-

Tôi có thể nghe thấy liêm sỉ Pandora rơi bộp bộp dưới đất.

.

.

.

" Haiyaa, ăn xong rồi!"

Shachi khóc thầm. Thuyền trưởng mà biết thì anh có nước mà đi đời. Bởi vì bát mà Pandora vừa ăn xong cũng chính là bát cuối cùng. Đáng lẽ Shachi phải chừa cho Law nhưng sức hút của Pandora lớn quá, anh chống cự không nổi. Tình nghĩa anh em không chắc bền lâu. Đúng là vì lều đổ bát canh chua, anh em xương máu còn thua cái lều.

Shachi vừa dọn dẹp chén đĩa, vừa nói.

" Pandora ăn rồi thì thuyền trưởng nhịn vậy."

" Hả? Anh ấy chưa ăn sao?"

Pandora bất ngờ hỏi.

" Chưa, thuyền trưởng của chúng tôi ăn trễ lắm."

Penguin thở dài ngao ngán, khoanh tay lắc đầu nói.

" Tôi cứ tưởng là anh ta ăn trước rồi cơ."

Pandora đung đưa chân, nói bằng giọng đều đều.

" Không có đâu."

Shachi phủ nhận.

.

.

.

" Tôi giúp cậu rửa bát nhé?"

Pandora bước đến cạnh anh, mở lời.

" Cảm ơn nhé."

Shachi mỉm cười, đưa chiếc đĩa đang cầm trên tay cho Pandora nhưng lại trượt tay.

Choang-

Âm thanh của chiếc đĩa vỡ vang lên chói tai.

" Xin lỗi, tôi bất cẩn quá!"

Pandora hoảng hốt nói, em ngồi bệt xuống cố nhặt những miếng vụn bể nát của chiếc đĩa sứ.

" K-không phải lỗi của cô đâu, là do tôi lỡ trượt tay."

Shachi cũng luống cuống xin lỗi, cúi người thu dọn những miếng sứ bể nát.

...

" Phù~ cuối cùng cũng xong.."

Shachi thở dài, tay lau lau mồ hôi. Mệt mỏi nói.

"Này, cô bị thương rồi đấy."

" Hả?"

Penguin bất chợt lên tiếng. Chỉ vào tay em.

Pandora ngơ ngác nhìn xuống tay.

Một vết cắt nhỏ trên ngón tay em, máu nhỏ giọt xuống nền đất.

Lại lần nữa, Pandora không hề cảm thấy đau đớn. Thật kì lạ.

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy chứ?

.

.

.

" Tôi sẽ ở lại một lúc, hai người lên phòng trước đi."

Pandora trầm tư nói.

" Vậy bọn tôi lên phòng trước đây, tạm biệt."

...

Họ đi rồi.

Phập-

Con dao bếp nằm yên vị sau lưng Pandora giờ được cắm thẳng vào lòng bàn tay nhỏ nhắn.

Chất lỏng đỏ thẳm đặc sệt chảy xuống, tuôn như mưa.

Cái mùi tanh nồng đáng ghê tởm sộc thẳng vào mũi Pandora. Thôi thúc cổ họng em nôn ra hết những thứ còn sót lại nơi da dày.

"Quả nhiên..."

Không hề đau, một chút nào cả...

              ________oOo________

•Writing by Starfish•

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me