Dong Nhan Tam Nhan Hao Thien Luc Mong Diep
Trở về nhà, Mông Dương thả người trên salon ở nhà khách. Ba sư đồ Thánh Tăng vẫn chưa đi làm về, nàng lấy chiếc phone màu hồng trong túi xách ở hông ra lướt lên xuống tin tức thành phố. Báo chí lá cải có tâm khai thác vụ ở công trình nhưng không có hình ảnh nào chất lượng, nhưng mà bóng lưng của nàng thì chụp trông khá rõ nha.Một like cho bài báo vốn nằm trong xó vì ít lượt view. Nàng chú ý đến tin tức hot mới vừa cập nhật, hình ảnh một thiếu niên tóc xanh như biển cả, đôi mắt sâu thẳm xanh biếc đang cầm trên tay ống nghiệm nghiên cứu, ảnh chụp lén cũng rất có tâm ah, gương mặt điển trai của người này phô ra không tì vết."Học viên thủ khoa của viện nghiên cứu phát minh ra vacxin chống bệnh dịch mới"- Lam Ly? hình như người này là nam chính thì phải ah. Đúng là có khí chất ôn nhu như nước. Đối nghịch với nam chính thứ hai là Tôn Ngộ Không, ừ chỉ biết đến đó... Mà đi đâu để tìm tên ngốc kia đây...Mông Dương úp điện thoại lên bụng ngủ say sưa. Trong mơ nàng nhìn thấy là sương mờ ảo màu trắng, xuyên qua lớp sương không được, âm thanh bên kia vang vọng đến là hai người đang nói chuyện với nhau.
Ba người bị hất văng không ai chú ý đến một cô gái đẹp tựa thiên tiên, không còn hơn cả thiên tiên đang ngồi trên tảng đá ở xa xa bàn tay xoay xoay một chiếc vòng kim cô. linh khí cuộn trào bị vòng kim cô hấp thụ, khí tức đối lập khiến Ngộ Không khó chịu. Hắn quay lại muốn tiêu diệt căn nguyên làm hắn khó chịu kia. Dương Tiễn hét một tiếng, Đường Tăng vươn tay ngăn cản cũng không kịp.Vù...Ngộ Không bay lên cao Thiên Bổng nhấc lên quét xuống dưới, cô gái mỉm cười ánh mắt đen huyền phản chiếu hình bóng Ngộ Không đang muốn kết liễu nàng, chợt, khí tức của Ngộ Không tan biến trước khi chạm vào nàng, như ngọn gió nhẹ thoảng qua rồi biến mất.- Cái gì..-....Mọi người ngước lên nhìn, Ngộ Không đang lùi lại, vòng kim cô bay lơ lửng trên không trung rồi dính vào đầu hắn. Đường Tăng không xa lạ chiếc vòng này, nhưng họa tiết và tiên khí của nó hoàn toàn khác với chiếc vòng năm đó Bồ Tát đeo cho Ngộ Không.-AAAAAA..đau đầu quá...Ngộ Không rơi xuống, Ngộ Tịnh lập tức đỡ lấy Đại Sư huynh, lúc này Dương Tiễn nhìn mỹ nhân đang ngồi trên đá kia tràn đầy nghi hoặc. Đường Tăng luôn niệm Adidaphat, Bát Giới lại khoa trương ôm đùi Mông Dương cười cười.- Sư huynh hắn không chết đó chứ, lúc Thái Thượng lão quân gọi điện cho chúng ta đến đây hắn đã đấu với cả chiến cơ của nhân gian, hỏa tiễn cũng bị hắn làm cho nổ tan tành.vậy mà lại bại trong tay tiểu Dương ah..- Ai là tiểu Dương? -haha...haha...Ở đằng xa, Dương Tiễn ôm Lam Ly đang nằm thoi thóp không có sức sống, cô khóc to, mắng mình vô dụng, đau lòng vô cùng. Kẻ hại chết người này lại là huynh đệ của mình, dù ai trong họ chết Dương Tiễn cũng không nỡ lòng.Còn chưa kịp trách mình. Mông Dương lần nữa thuấn di đến gần bàn tay vuốt mi tâm Lam Ly.Dương Tiễn lùi lại, lúc trước mỹ nhân từng cứu cô giống như vậy, mỹ nhân này lai lịch hẳn rất vĩ đại. Một thân xác phàm nhân lại có thể chế trụ Ngộ Không pháp lực thông thiên.Mông Dương niệm chú phục hồi sức lực cho Lam Ly, ra hiệu Dương Tiễn mang Hạo Thiên đến, nàng đút cho Hạo Thiên viên đan dược, này là Thái Thượng lão quân mua chuộc nàng cho nàng cả túi đan dược quý.Hạo Thiên tỉnh lại nhìn mỹ nhân ở cạnh bên thì chảy nước miếng lòng ròng, cùng lúc Lam Ly cũng mở mắt, mơ màng nhìn thấy bóng dáng một cô gái gần y vô cùng. Y vươn tay chạm vào mặt nàng. Mông Dương ghét bỏ quay mặt đi. Y hụt hẫng, nhưng tầm nhìn phục hồi, được Dương Tiễn đỡ dậy.Dương Tiễn mặt đã đen hơn cả lọ nồi.- Tiểu Tiễn, ngươi bị thương à, xin lỗi ta quá yếu không thể bảo hộ ngươi..- Nói nhiều làm gì, hại ta khóc nhiều vì ngươi như vậy, còn chưa chết mà!!Màn yy trước mắt, giữa nam và nữ hữu tình hữu ý. Hạo Thiên và Mông Dương làm người qua đường nổi bật, nàng luôn biết thân mình, đến cạnh Thánh Tăng và Ngộ Không còn đang hôn mê bất tỉnh kia cho Thánh Tăng và Bát Giới hai viên đan dược. Xung quanh bỗng có mùi ma khí dày đặc tản đến.- Dương khí...ah Dương khí nồng quá!!!Một đội quân ác ma hiện thân trùng trùng điệp điệp. dẫn đầu là tên yêu quái Cóc tinh đang cười vô cùng bỉ ổi.Mông Dương quét mắt đến cái nhìn đầy mong chờ của dàn thương binh lê lếch trên đất. rụt vai tỏ vẻ- bổn cung không đủ thực lực ah. Vừa rồi cứu Ngộ Không, cùng các người đã cạn kiệt sức rồi.- huhu..cuối cùng chúng ta cũng phải chết sao...Yêu quái cười khặc khặc phát động tấn công hai bên, Mông Dương dùng thân che chở cho Thánh Tăng, Bát Giới cùng Ngộ Tịnh cũng đối lưng ở phía sau nàng bảo trụ Ngộ Không ở giữa, ai ngờ được kết cục của thần phật bọn họ lại là mồi ngon cho ác ma. Bọn này mới là nguyên nhân làm Hoa Quả Sơn hạn hán, khô cằn chứ không phải con người gây ra như Ngộ Không hiểu lầm.Lúc họ chờ chết, nguồn sức mạnh tột cùng hướng về phía bọn ma binh kia mà diệt gọn gàng, Thiên Bổng quét đến đâu ma binh tan biến đến đó.
Ba người bị hất văng không ai chú ý đến một cô gái đẹp tựa thiên tiên, không còn hơn cả thiên tiên đang ngồi trên tảng đá ở xa xa bàn tay xoay xoay một chiếc vòng kim cô. linh khí cuộn trào bị vòng kim cô hấp thụ, khí tức đối lập khiến Ngộ Không khó chịu. Hắn quay lại muốn tiêu diệt căn nguyên làm hắn khó chịu kia. Dương Tiễn hét một tiếng, Đường Tăng vươn tay ngăn cản cũng không kịp.Vù...Ngộ Không bay lên cao Thiên Bổng nhấc lên quét xuống dưới, cô gái mỉm cười ánh mắt đen huyền phản chiếu hình bóng Ngộ Không đang muốn kết liễu nàng, chợt, khí tức của Ngộ Không tan biến trước khi chạm vào nàng, như ngọn gió nhẹ thoảng qua rồi biến mất.- Cái gì..-....Mọi người ngước lên nhìn, Ngộ Không đang lùi lại, vòng kim cô bay lơ lửng trên không trung rồi dính vào đầu hắn. Đường Tăng không xa lạ chiếc vòng này, nhưng họa tiết và tiên khí của nó hoàn toàn khác với chiếc vòng năm đó Bồ Tát đeo cho Ngộ Không.-AAAAAA..đau đầu quá...Ngộ Không rơi xuống, Ngộ Tịnh lập tức đỡ lấy Đại Sư huynh, lúc này Dương Tiễn nhìn mỹ nhân đang ngồi trên đá kia tràn đầy nghi hoặc. Đường Tăng luôn niệm Adidaphat, Bát Giới lại khoa trương ôm đùi Mông Dương cười cười.- Sư huynh hắn không chết đó chứ, lúc Thái Thượng lão quân gọi điện cho chúng ta đến đây hắn đã đấu với cả chiến cơ của nhân gian, hỏa tiễn cũng bị hắn làm cho nổ tan tành.vậy mà lại bại trong tay tiểu Dương ah..- Ai là tiểu Dương? -haha...haha...Ở đằng xa, Dương Tiễn ôm Lam Ly đang nằm thoi thóp không có sức sống, cô khóc to, mắng mình vô dụng, đau lòng vô cùng. Kẻ hại chết người này lại là huynh đệ của mình, dù ai trong họ chết Dương Tiễn cũng không nỡ lòng.Còn chưa kịp trách mình. Mông Dương lần nữa thuấn di đến gần bàn tay vuốt mi tâm Lam Ly.Dương Tiễn lùi lại, lúc trước mỹ nhân từng cứu cô giống như vậy, mỹ nhân này lai lịch hẳn rất vĩ đại. Một thân xác phàm nhân lại có thể chế trụ Ngộ Không pháp lực thông thiên.Mông Dương niệm chú phục hồi sức lực cho Lam Ly, ra hiệu Dương Tiễn mang Hạo Thiên đến, nàng đút cho Hạo Thiên viên đan dược, này là Thái Thượng lão quân mua chuộc nàng cho nàng cả túi đan dược quý.Hạo Thiên tỉnh lại nhìn mỹ nhân ở cạnh bên thì chảy nước miếng lòng ròng, cùng lúc Lam Ly cũng mở mắt, mơ màng nhìn thấy bóng dáng một cô gái gần y vô cùng. Y vươn tay chạm vào mặt nàng. Mông Dương ghét bỏ quay mặt đi. Y hụt hẫng, nhưng tầm nhìn phục hồi, được Dương Tiễn đỡ dậy.Dương Tiễn mặt đã đen hơn cả lọ nồi.- Tiểu Tiễn, ngươi bị thương à, xin lỗi ta quá yếu không thể bảo hộ ngươi..- Nói nhiều làm gì, hại ta khóc nhiều vì ngươi như vậy, còn chưa chết mà!!Màn yy trước mắt, giữa nam và nữ hữu tình hữu ý. Hạo Thiên và Mông Dương làm người qua đường nổi bật, nàng luôn biết thân mình, đến cạnh Thánh Tăng và Ngộ Không còn đang hôn mê bất tỉnh kia cho Thánh Tăng và Bát Giới hai viên đan dược. Xung quanh bỗng có mùi ma khí dày đặc tản đến.- Dương khí...ah Dương khí nồng quá!!!Một đội quân ác ma hiện thân trùng trùng điệp điệp. dẫn đầu là tên yêu quái Cóc tinh đang cười vô cùng bỉ ổi.Mông Dương quét mắt đến cái nhìn đầy mong chờ của dàn thương binh lê lếch trên đất. rụt vai tỏ vẻ- bổn cung không đủ thực lực ah. Vừa rồi cứu Ngộ Không, cùng các người đã cạn kiệt sức rồi.- huhu..cuối cùng chúng ta cũng phải chết sao...Yêu quái cười khặc khặc phát động tấn công hai bên, Mông Dương dùng thân che chở cho Thánh Tăng, Bát Giới cùng Ngộ Tịnh cũng đối lưng ở phía sau nàng bảo trụ Ngộ Không ở giữa, ai ngờ được kết cục của thần phật bọn họ lại là mồi ngon cho ác ma. Bọn này mới là nguyên nhân làm Hoa Quả Sơn hạn hán, khô cằn chứ không phải con người gây ra như Ngộ Không hiểu lầm.Lúc họ chờ chết, nguồn sức mạnh tột cùng hướng về phía bọn ma binh kia mà diệt gọn gàng, Thiên Bổng quét đến đâu ma binh tan biến đến đó.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me