TruyenFull.Me

Dong Nhan Toan Chuc Cao Thu Nam Ay Bach Hoa


Thực mau đã đến ngày thi đấu tiếp theo, hôm nay Bách Hoa sẽ đến thành phố G để đối chiến với Lam Vũ. Trên máy bay, Vân Tiểu Nhan-người đang ngồi bên cạnh Trương Giai Nhạc đang nghiêm túc cùng đội trưởng nhà mình phân tích về Dụ Văn Châu, để đội trưởng ngây thơ nhà mình biết được một trong tứ đại chiến chiến thuật sư lừng danh- đội trưởng của Lam Vũ có bao nhiêu tâm cơ!

"Theo như những gì em đã phân tích thì để thắng được Lam Vũ, đầu tiên chúng ta cần phải loại Dụ Văn Châu mới là biện pháp hữu hiệu nhất phải không?" Sau một hồi nghe Vân Tiểu Nhan lải nhải phân tích, Trương Giai Nhạc đưa ra kết luận

"Nhưng mà trước mặt Dụ Văn Châu vẫn còn Hoàng Thiếu Thiên bảo vệ đấy" Sau khi đưa ra kết luận Trương Giai Nhạc lại một lần nữa nói đến, phân tích ra điểm mấu chốt cần phải giải quyết trong chiến thuật của Vân Tiểu Nhan.

"Nhưng không phải người đứng phía trước anh vẫn có em sao" Vân Tiểu Nhan nghiêm trang nói đến.

Trương Giai Nhạc cảm thấy có chút ấm áp, cũng có một cảm giác hoài niệm thân thuộc đã lâu đánh mất. Sau đó anh mỉm cười, đồng tình với nữ đội viên đáng yêu nhà mình "Đúng đúng đúng, Nhan tiểu muội của chúng ta chính là siêu cấp lợi hại, là Bách Hoa đệ nhất nữ cuồng đao"

"Ay da, khiêm tốn khiêm tốn nào" Vân Tiểu Nhan đắc ý vẫy vẫy tay. Cứ như vậy đề tài thành công bị dời đi, tiểu fans và thần tượng của cô ấy lại bắt đầu truyền thống quen thuộc của hai người- khen ngợi lẫn nhau. Sau đó đề tài ngày càng bay xa, thành công đáp đến những món ăn ngon và quán ăn nổi tiếng có ở thành phố G.

Sau khi máy bay hạ cánh, các thành viên sắp xếp đồ đạc của mình trong khách sạn xong thì liền chia theo từng nhóm mà có hoạt động cá nhân nhằm thả lỏng một chút trước ngày thi đấu. Trương Giai Nhạc sau khi "cải trang" cẩn thận thì dẫn Vân Tiểu Nhan-người chỉ dùng một cặp kính đen nhỏ cùng mũ để che đi mái tóc đã có thể thành công ẩn thân mà cùng đội trưởng nhà mình ra cửa tìm món ăn ngon. Kết quả như thế nào, phố ăn vặt còn chưa đến thì hai người không thể xui xẻo hơn mà bị fans nhận ra tới, kết quả là Vân Tiểu Nhan cùng Trương Giai Nhạc phải dùng hết thiên phú chạy Marathon cả đời của mình để trốn thoát. Sau khi định thần lại, nhận thấy bản thân đã thành công trốn thoát, nhưng xui xẻo hơn là đã lạc đi Nhạc Nhạc nhà mình, cũng thành công bị lạc đường!!!!!!

"Khách sạn tên là gì thế nhỉ. Trời ơi vừa nãy vội đi chơi quá lại không để ý đến tên khách sạn. Bây giờ ngay cả Nhạc Nhạc ca cũng không gọi điện thoại được! Trời ơi sao mãi vẫn chưa đến đường chính nhỉ, làm sao bây giờ" Vân Tiểu Nhan mang theo vẻ mặt đáng thương, vì đi lại nhiều nên chân có chút đau. Cô lựa một góc không người, ngồi xổm xuống nghỉ ngơi một chút để lấy lại sức

"Xin hỏi, tôi có thể hỗ trợ bạn điều gì không?"

Đang lúc Vân Tiểu Nhan tuyệt vọng chuẩn bị vẽ xoắn ốc thời điểm, một âm thanh mang chút ôn nhu truyền đến, khiến tâm hồn đang mệt mỏi của cô như được "gột rửa"

Vân Tiểu Nhan ngẩng đầu thì nhìn thấy một người nam mang theo mũ, mắt kính và khẩu trang nhìn không rõ mặt đang cúi đầu nhìn chính mình.

Vân Tiểu Nhan nhìn xung quanh một chút, xác nhận đối phương đang nói chuyện với chính mình thì đáng thương mà nói đến "Em cảm thấy chính mình đang ở nhân sinh trên đường bị lạc phương hướng"

Vị thanh niên trước mặt có chút sửng sốt, cúi đầu nhìn đến bóng dáng nhỏ nhắn ngồi xổm trên mặt đất với vẻ mặt tuyệt vọng kia, hỏi: "Vừa rồi anh xem em ở chỗ này đi lại cũng đã lâu, là bị lạc đường sao? Địa chỉ mà em cần đến là nơi nào, anh có thể chỉ đường giúp em"

Vân Tiểu Nhan lắc lắc đầu "Em không nhớ rõ"

"Vậy có người thân để liên hệ hỗ trợ sao?" Vị thanh niên trước mặt có chút bất đắc dĩ trước tình huống éo le của cô bé trước mặt, suy nghĩ một chút biện pháp.

"Em đã liên hệ nhưng không ai nghe máy" Vân Tiểu Nhan lắc lắc đầu, có chút ủy khuất với tình huống xui xẻo hiện tại.

Nguyên bản Vân Tiểu Nhan nghĩ có thể liên lạc với các thành viên khác trong đội, nhưng hiện tại chính mình ở địa chỉ nào cũng không rõ ràng, điện thoại lại thành công sập nguồn trước khi cô kịp suy nghĩ biện pháp tiếp theo. Kết quả là bây giờ bản thân chỉ có thể ủy khuất ngồi xổm tại đây đợi Nhạc Nhạc quay trở về tìm chính mình

"Hay là em đến câu lạc Lam Vũ ngồi tạm? Một chút nữa có thể liên hệ lại với đội trưởng hoặc các thành viên khác đến đón, em cảm thấy như vậy có thể chứ?" Người thanh niên nhìn đến cô bé đã ngồi xổm trên mặt đất vẽ từng đám mây nhỏ là Vân Tiểu Nhan mở miệng dò hỏi.

Lam Vũ? Nghe đến danh từ quen thuộc như vậy Vân Tiểu Nhan nghi hoặc ngẩng đầu, nghiêm túc đánh giá người thần bí đang đứng trước mặt mình này.

Cảm nhận được ánh mắt của cô, người bí ẩn trước mắt giới thiệu: "Xin chào, anh là Dụ Văn Châu, đội trưởng của chiến đội Lam Vũ"

Vân Tiểu Nhan kinh ngạc, lập tức từ trên mặt đất đứng lên, điều chỉnh lại dáng vẻ của chính mình một lát rồi nghiêm túc giới thiệu: "Chào anh, em là Vân Tiểu Nhan, đội viên của chiến đội Bách Hoa"

" Ừm, anh biết, anh đã xem qua những trận thi đấu của em, biểu hiện thực xuất sắc" Giọng nói ấm áp dễ nghe của Dụ Văn Châu quanh quẩn trong đầu của Vân Tiểu Nhan, làm cô có chút thất thần

"Không có không có, Dụ đội quá khen, theo em người lợi hại chính là anh mới đúng. Không chỉ là đội trưởng của Lam Vũ, lại vẫn là một trong tứ đại chiến thuật đại sư, tính cách lại siêu tốt." Vân Tiểu Nhan theo quán tính của một fans hâm mộ nhiệt tình toàn chức cao thủ, bắt đầu một đợt khen ngợi ngốc nghếch

"Ha ha, cảm ơn sự khích lệ của em" Dụ Văn Châu cười khẽ, thanh âm càng dễ nghe

"Tóm lại trước cùng anh đến Lam Vũ đi, như vậy đội trưởng của em cũng dễ dàng đón hơn" Dụ Văn Châu lại lần nữa mở miệng mời.

Vân Tiểu Nhan nghĩ nghĩ, giờ ngồi lại đây cũng không giúp được gì, Nhạc Nhạc còn không biết đã chạy thoát hay không nữa. Gật đầu, cô đi theo Dụ Văn Châu cùng trở về câu lạc bộ Lam Vũ.

"Trời ơi là nữ sinh"

"Cái gì, nữ sao! Ở nơi nào!"

"Có con gái đến câu lạc bộ của chúng ta? Thiệt hay giả!"

"Chẳng lẽ cuối cùng tôi cũng đợi được đến ngày Lam Vũ rốt cuộc phải có nữ sinh rồi sao!"

Nhìn ánh mắt "bồi hồi xúc động" của những người xung quanh quanh, Vân Tiểu Nhan tỏ vẻ loại cảm giác này giống như đã từng quen biết.

"Ngượng ngùng, bọn họ không có ác ý, mong em không cảm thấy khó chịu" Dụ Văn Châu có chút bất lực nói đến. Chà, lại là lời thoại quen thuộc, Vân Tiểu Nhan nhớ đến lần đầu tiên đến Bách Hoa của mình mà bật cười, thành công khiến người đi bên cạnh cảm thấy có chút khó hiểu

"Không có gì, lúc em vừa đến Bách Hoa cũng đã trải qua điều tương tự như vậy một lần rồi" Vân Tiểu Nhan xấu hổ cười cười, tỏ vẻ chính mình không cảm thấy khó chịu.

"Đội trưởng! Cậu đã trở lại a! Ai? Như thế nào phía sau còn theo người khác, trời ạ, vẫn là một cô gái. Đội trưởng, anh đây là từ nơi nào gặp thế, mà vị nữ sinh này có chút quen mắt a. Chúng ta có phải hay không ở nơi nào gặp qua không? Cậu đừng nói trước để tớ ngẫm lại nào"Nhìn thấy có một vị anh tuấn thiếu niên từ xa đi đến, mái tóc vàng nổi bật cùng cặp răng khểnh trông vô cùng đáng yêu. Đặc điểm nhận dạng rõ ràng nhất chính là bóng người chưa đến thì âm thanh đã tới, mà số lượng từ lại không ít. Thẩm định thành công, đây chắc chắn là Kiếm Thánh-liên minh đệ nhất lảm nhảm-Hoàng Thiếu Thiên đại đại trong truyền thuyết.

"Thiếu Thiên, vị này chính là đội viên của Bách Hoa" Dụ Văn Châu mở miệng giải thích

"Bách Hoa muội tử! Kia chẳng phải chính là tân nhân nổi bật với chiến tích bốn trận đều lấy một thắng ba nổi tiếng kia sao.  Lợi hại a, em gái à, anh đã chú ý đến em thật lâu, tới cùng anh PK một hồi đi, đến đây đi, đến đây đi, dù sao hiện tại em cũng có rảnh, coi như là thả lỏng, tới pkpkpkpk!" Vừa dứt lời, nhiệt tình yêu thương PK Hoàng Thiếu Thiên liền tưởng đem Vân Tiểu Nhan dẫn đến phòng huấn luyện để thi đấu.

"Cái kia, Hoàng Thiếu Thiên tiền bối, xin lỗi vì đã nói thẳng nhưng ngày mai chúng ta liền thi đấu rồi" Vân Tiểu Nhan yếu ớt mở miệng.

"Ai nha, gọi tiền bối làm gì a, quá xa cách và quy củ rồi. Em tùy tiện gọi theo mình thích là được, ngày mai thi đấu lại không chậm trễ, hiện tại PK một hồi coi như là khởi động có được không. Đừng lo lắng, anh sẽ thủ hạ lưu tình, em cứ yên tâm thể hiện hết thực lực của chính mình là được..." Hoàng Thiếu Thiên còn ở tiếp tục lải nhải nói.

"Em hiện tại cuối cùng biết cái gì là Dạ Vũ Thanh Phiền danh bất hư truyền, Dụ đội thật sự vất vả!" Vân Tiểu Nhan xoa xoa khóe mắt, nhìn Dụ Văn Châu vẻ mặt khâm phục nói.

Dụ Văn Châu mỉm cười không nói "Được rồi, Thiếu Thiên, cậu cũng nên đi huấn luyện, bằng không đêm nay nhà ăn cơm chiều chính là trứng xào đậu bắp"

Dụ Văn Châu một mở miệng liền đánh thẳng vào điểm yếu, một kích chí mạng. Vừa nghe đến đậu bắp Hoàng Thiếu Thiên nháy mắt liền thành thật, ngoan ngoãn đi huấn luyện. Trước khi rời đi vẫn không quên lôi kéo Vân Tiểu Nhan hẹn cô lần sau nhất định phải cùng anh PK, blah blah blah....

Nhìn theo Hoàng Thiếu Thiên, Vân Tiểu Nhan thật sâu mà nhìn thoáng qua Dụ Văn Châu không thể nhịn được mà cảm thán "Không hổ là Dụ đội" Dụ Văn Châu cười mà không nói.

Hai người tới phòng nghỉ, Vân Tiểu Nhan mượn điện thoại của Dụ Văn Châu đại đại để liên hệ với đội trưởng nhà mình. Rất may là lần này đã có người bắt máy. Sau khi nói cho Nhạc Nhạc vị trí hiện tại của chính mình, Trương Giai Nhạc trong lòng hô lên một tiếng không ổn, lập tức đến câu lạc bộ Lam Vũ để đón cô bé đội viên nhà mình

"Hôm nay thật là phiền toái Dụ đội" Vân Tiểu Nhan có chút xin lỗi nói.

"Không sao cả, không phiền toái." Dụ Văn Châu ôn nhu cười, tỏ vẻ không ngại.

Vân Tiểu Nhan nhìn trước mặt cười như đắm mình trong gió xuân mà không khỏi cảm thán Dụ Văn Tô quả nhiên là danh bất hư truyền a!

(Dụ Văn Tô = Dụ Văn Châu là người có tính cách dịu dàng, thấu hiểu, ấm áp)

"Không hổ là ôn tồn lễ độ, Nam Châu mũ miện Dụ Văn Châu a"

"Hửm?"

Vân Tiểu Nhan ngẩng đầu lên thì phát hiện Dụ Văn Châu đang nhìn chính mỉm cười

"Không có gì thỉnh không cần để ý" Ý thức được chính mình vừa rồi không cẩn thận nói lời trong lòng, Vân Tiểu Nhan có chút mặt đỏ cúi đầu.

"Ôn tồn lễ độ, Nam Châu mũ miện? Những lời này nhưng thật ra viết không tồi"

" n ân, em cũng nghĩ như vậy đấy!"

Dụ Văn Châu mỉm cười nhìn Vân Tiểu Nhan, cũng không nói tiếp.

"Kỳ thật em càng thích một câu khác hơn" Vân Tiểu Nhan nhỏ giọng nói

" n?" Dụ Văn Châu nhìn cô gái nhỏ trước mặt, ý bảo Vân Tiểu Nhan tiếp tục nói

"Chính là... Văn khởi tứ hải, lấy dụ Cửu Châu" Vân Tiểu Nhan ngẩng đầu nhìn thoáng qua Dụ Văn Châu lại nhanh chóng ngại ngùng cúi đầu.

(Giải nghĩa: "Văn khởi tứ hải" có nghĩa là sự nhã nhặn của anh lan rộng khắp tứ hải, khiến người ta mỗi lần nghĩ đến Dụ Văn Châu sẽ nghĩ đến phong độ điềm tĩnh ung dung vững vàng như bàn thạch. Còn vế sau "lấy dụ cửu châu", từ Dụ trong tên của Dụ đội, có nghĩa là thuyết minh, tuyên bố, hàm ý chính là lấy tài năng tuyên bố, lan tiếng thơm khắp mọi nơi.)

"Ha hả, cảm ơn" Dụ Văn Châu khẽ cười nói, ánh mắt vẫn luôn không có rời đi người thiếu nữ đáng yêu đang đứng trước mặt. Hai người đều không nói chuyện, không khí trầm mặc  làm Vân Tiểu Nhan có chút không được tự nhiên.

Thật là xấu hổ a, đội trưởng, anh chừng nào mới đến giải cứu tiểu fans đáng yêu của anh đây QAQ

May mà trời cao phảng phất như nghe được tiếng lòng của Vân Tiểu Nhan, Trương Giai Nhạc thực mau liền chạy đến, nói lời cảm ơn với Dụ Văn Châu một chút rồi nhanh chóng dẫn cô bé nhỏ nhà mình đi về.

"Hẹn gặp lại vào ngày mai trên sân thi đấu" Dụ Văn Châu ôn nhu đối Vân Tiểu Nhan nói.

"Vâng, em nhất định sẽ thật cố gắng!" Nói xong Vân Tiểu Nhan liền vẫy tay tạm biệt Dụ Văn Châu, đi theo đội trưởng nhà mình quay trở về.

"Vân Tiểu Nhan sao, thật là một cô gái nhỏ thú vị." Dụ Văn Châu ánh mắt mang theo ý cười nhìn theo hướng đối phương rời đi

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me