Dong Nhan Tokyo Revengers Kokoxinui The Moon
[ Đăng sớm vì có bạn comment truyện tui huhu. Cảm đụng :v ]
Chuyện cũ nhắc lại cho nhớ:Reup làm chó :))________________________________________________________________Ting...Ting...Tiếng tin nhắn truyền đến khiến Kokonoi bất giác cau mày. Hắn chầm chậm mở mắt...!!!Gì đây? Hắn cư nhiên ngủ lại nhà Inupee. Đây vốn dĩ không phải tác phong làm việc thường ngày của hắn. Tuy nhiên thấy Seishu có vẻ đang ngủ say, hắn không muốn đánh thức cậu. Bản thân cố gắng lần mò tìm điện thoại. Mở khóa, một sập công vụ đập thẳng vào mặt khiến hắn mệt mỏi.Ha... Hắn chỉ muốn cứ như thế này... thoải mái ngủ trong lòng Seishu, không phải lo lắng muộn phiền điều gì. Đã lâu lắm rồi, hắn mới có một giấc ngủ ngon đúng nghĩa. Tuy sử dụng rất nhiều biện pháp trị liệu, nhưng có vẻ, chúng đều không hoàn toàn hiệu quả với một con người duy lý trí như Kokonoi....Chết tiệt. Hắn đang suy nghĩ cái quái gì vậy? Hắn đang mong muốn có thể ở bên cạnh Inupee?! Người mà chính hắn đã cố gắng đẩy xa, sao hắn có thể? Hắn không thể ích kỷ như hồi niên thiếu được. Không thể dùng cái nỗi đau mất đi người yêu mà trói buộc cậu. Cậu cũng có tự do riêng của mình, có một cuộc sống hạnh phúc, bình yên. Seishu giờ đây đã đứng ở một thế giới hoàn toàn khác hắn. Không máu tanh. Không chết chóc. Không tàn xác. Thế giới của cậu là một màu xanh lấp lánh. Nó thanh khiết đến mức, Kokonoi không dám chạm vào... Hay chính xác hơn là... Không đủ tư cách chạm tới.Hắn chầm chậm bế cậu về phòng, đặt nhẹ nhàng lên chiếc giường trắng tinh, cẩn thận đắp chăn cho cậu. Hắn rất muốn ngắm cậu ngủ như vậy. Bình yên biết mấy... Còn có...Hắn thật sự muốn hôn lên môi cậu... cảm giác mềm mại ấy luôn quyến luyến hắn, quyến luyến suốt chục năm qua...Miên man suy nghĩ, chính bản thân Kokonoi không biết mình đã hôn Seishu từ lúc nào... Đúng như hắn nhớ, thật mềm mại và ấm nóng. Hắn không muốn rời đi...Nhưng hắn biết, đó là điều không thể. "Để Inupee yên đi!" – Hắn luôn thôi miên mình như thế. Không phải một hai lần, mà là rất nhiều lần.. Nhiều đến mức hắn không thể nhớ nữa...3 giờ sáng...Kokonoi lái xe ra khỏi khu chung cư , trở về nhà mình. Trong đầu hắn lúc này là một mảng trắng xóa. Hóa ra... cũng có lúc, một kẻ cứng nhắc như hắn lại trở nên như vậy...Vì một người mà thôi...Vì chính cậu ấy...Có điều, hắn sẽ không bao giờ thừa nhận. Tuyệt đối không!Kể từ ngày hôm đó, Kokonoi không còn gặp lại Seishu nữa. Có cảm giác rằng, cuộc gặp mặt giữa bọn họ chỉ như một giấc mộng. Chẳng qua nó chân thực hơn mà thôi...Một tháng sau...Rầm!Rầm!Rầm!" Chuyện quái gì vậy? " – Kokonoi bước ra mở cửa. Hắn còn tưởng vừa nãy là động đất cơ đấy."Đi thôi " – Ran vội vàng kéo tay hắn. Bên cạnh cậu ta là một vali hành lý.Gì đây? Chẳng lẽ một kẻ bận rộn như Haitani Ran lại còn có lúc thảnh thơi đi du lịch à... Mà cũng đâu liên quan gì đến hắn, kéo tay hắn làm cái quái gì?" Mày đang làm cái gì vậy Ran? Nếu có đam mê đi du lịch đến thế thì rủ thằng em mày ấy. Qua đây níu níu, kéo kéo tao làm gì?"" Mày nghĩ tao rảnh vậy à? Đừng nói với tao là mày chưa nhận tin gì đấy nhé? "" Tin gì? " – Kokonoi ngờ vực nhìn cậu taReng!Reng!" A lô, Mày gọi tao có gì không Sanzu? " - Hắn nhấc máySanzu ở đầu bên kia đang vừa chải tóc cho tống trưởng cao cao tại thượng của gã, vừa đặt điện thoại lên vai, trông có vẻ khá thành thục:" Chuyện là, Rindou bị tai nạn xe chưa khỏi, nên nhiệm vụ đến Paris lần này giao cho mày. Mày cứ đi đi rồi Ran sẽ nói rõ tình hình sau."" Sanzu, tao thèm Taiyaki" – Người đàn ông tóc trắng đang tựa đầu vào lòng Sanzu kêu ca, nhìn cậu có vẻ rất mệt mỏi. Quầng thâm dưới mắt khiến vẻ đẹp trai trở nên u tối." Vâng, đợi một chút tôi sẽ đi mua cho cậu." - Sanzu ân cần chải từng lọng tóc của người kia. Mikey là đấng tối cao trong lòng gã." Tại sao bây giờ mày mới nói cho tao?" – Kokonoi không kiên nhẫn hỏi" Mấy hôm nay tao đều bận. Ngoài ra tâm trí dạo này cũng không được tỉnh táo lắm."" Mày mà cũng có lúc nói được câu này à?" – Kokonoi nghĩ thầm trong đầu.Qủa là vậy, nếu có ai hỏi trong các trụ cột của Bonten, kẻ nào là kẻ điên nhất thì không chần chừ gì mọi người sẽ đưa Sanzu lên đầu bảng. Nguyên nhân vì sao? Vì hắn điên thật! Đây là điều không thể phủ nhận. Sanzu có vẻ ngoài rất ổn, đủ khả năng chiếm trọn trái tim của bao cô gái với mái tóc hồng nổi bật được cắt tỉa gọn gàng, vóc dáng cao gầy, ngũ quan tinh xảo. Dù gã có 2 vết bớp ở khóe môi thì trông gã vẫn rất thu hút. Tuy nhiên xét về mặt tính tình thì khó có ai chấp nhận nổi. Gã là kẻ buồn vui thất thường lại cực kỳ thú tính. Gã không cho phép bất cứ kẻ nào động đến giới hạn của gã. Mà cái giới hạn này chính là Mikey. Sanzu là kẻ có khả năng chiếm hữu tuyệt đối, tuy trẻ tuổi nhất trong các cán bộ nhưng lại được lòng Tống trưởng nhất. Thử cảm nhận đi, nếu một kẻ khùng điên cắn Vitamin mà như cắn thuốc phiện đứng trước mặt bạn thì bạn sẽ cảm thấy thế nào? Các thành viên của Bonten đã chứng kiến đến quen mắt luôn rồi...Cúp điện thoại, Kokonoi vào trong nhà thu xếp hành lý rồi cùng Ran ra sân bay. Địa điểm thực hiện nhiệm vụ là Paris, kinh đô hoa lệ của thế giới.Trên đường đi, Ran đã ném cho hắn một danh sách công việc vô cùng chi tiết. Qủa không hổ danh là kẻ xử lý văn thư nhanh nhất Bonten. Mọi lịch trình đều được cậu ta lên kế hoạch tỷ mỉ khiến một kẻ vốn khó tính như Kokonoi không chê vào đâu được.Nhiệm vụ lần này là ký hợp đồng giao dịch với một Băng đảng ngầm chuyên cung cấp vũ khí của Pháp. Sau lần nhập hàng thất bại kia, việc giao thương với băng đảng Philippin đã đổ bể. Do những chính sách vô lý, Mikey quyết định đơn phương chấm dứt hợp đồng, làm bên kia thua lỗ một khoản không nhẹ. Ran cũng nhắc nhở, nhiệm vụ lần này vô cùng nguy hiểm vì nguy cơ bọn họ bị ám sát trên đường đi là rất lớn. Hắn hiểu ý của cậu ta, Bonten đã đắc tội với quá nhiều băng đảng rồi...Nhưng...Hắn lại chẳng hề có tâm thái sợ sệt gì cả . Bởi vốn dĩ, với hắn mà nói, còn sống chẳng khác nào đã chết. Như nhau cả thôi....
Chuyện cũ nhắc lại cho nhớ:Reup làm chó :))________________________________________________________________Ting...Ting...Tiếng tin nhắn truyền đến khiến Kokonoi bất giác cau mày. Hắn chầm chậm mở mắt...!!!Gì đây? Hắn cư nhiên ngủ lại nhà Inupee. Đây vốn dĩ không phải tác phong làm việc thường ngày của hắn. Tuy nhiên thấy Seishu có vẻ đang ngủ say, hắn không muốn đánh thức cậu. Bản thân cố gắng lần mò tìm điện thoại. Mở khóa, một sập công vụ đập thẳng vào mặt khiến hắn mệt mỏi.Ha... Hắn chỉ muốn cứ như thế này... thoải mái ngủ trong lòng Seishu, không phải lo lắng muộn phiền điều gì. Đã lâu lắm rồi, hắn mới có một giấc ngủ ngon đúng nghĩa. Tuy sử dụng rất nhiều biện pháp trị liệu, nhưng có vẻ, chúng đều không hoàn toàn hiệu quả với một con người duy lý trí như Kokonoi....Chết tiệt. Hắn đang suy nghĩ cái quái gì vậy? Hắn đang mong muốn có thể ở bên cạnh Inupee?! Người mà chính hắn đã cố gắng đẩy xa, sao hắn có thể? Hắn không thể ích kỷ như hồi niên thiếu được. Không thể dùng cái nỗi đau mất đi người yêu mà trói buộc cậu. Cậu cũng có tự do riêng của mình, có một cuộc sống hạnh phúc, bình yên. Seishu giờ đây đã đứng ở một thế giới hoàn toàn khác hắn. Không máu tanh. Không chết chóc. Không tàn xác. Thế giới của cậu là một màu xanh lấp lánh. Nó thanh khiết đến mức, Kokonoi không dám chạm vào... Hay chính xác hơn là... Không đủ tư cách chạm tới.Hắn chầm chậm bế cậu về phòng, đặt nhẹ nhàng lên chiếc giường trắng tinh, cẩn thận đắp chăn cho cậu. Hắn rất muốn ngắm cậu ngủ như vậy. Bình yên biết mấy... Còn có...Hắn thật sự muốn hôn lên môi cậu... cảm giác mềm mại ấy luôn quyến luyến hắn, quyến luyến suốt chục năm qua...Miên man suy nghĩ, chính bản thân Kokonoi không biết mình đã hôn Seishu từ lúc nào... Đúng như hắn nhớ, thật mềm mại và ấm nóng. Hắn không muốn rời đi...Nhưng hắn biết, đó là điều không thể. "Để Inupee yên đi!" – Hắn luôn thôi miên mình như thế. Không phải một hai lần, mà là rất nhiều lần.. Nhiều đến mức hắn không thể nhớ nữa...3 giờ sáng...Kokonoi lái xe ra khỏi khu chung cư , trở về nhà mình. Trong đầu hắn lúc này là một mảng trắng xóa. Hóa ra... cũng có lúc, một kẻ cứng nhắc như hắn lại trở nên như vậy...Vì một người mà thôi...Vì chính cậu ấy...Có điều, hắn sẽ không bao giờ thừa nhận. Tuyệt đối không!Kể từ ngày hôm đó, Kokonoi không còn gặp lại Seishu nữa. Có cảm giác rằng, cuộc gặp mặt giữa bọn họ chỉ như một giấc mộng. Chẳng qua nó chân thực hơn mà thôi...Một tháng sau...Rầm!Rầm!Rầm!" Chuyện quái gì vậy? " – Kokonoi bước ra mở cửa. Hắn còn tưởng vừa nãy là động đất cơ đấy."Đi thôi " – Ran vội vàng kéo tay hắn. Bên cạnh cậu ta là một vali hành lý.Gì đây? Chẳng lẽ một kẻ bận rộn như Haitani Ran lại còn có lúc thảnh thơi đi du lịch à... Mà cũng đâu liên quan gì đến hắn, kéo tay hắn làm cái quái gì?" Mày đang làm cái gì vậy Ran? Nếu có đam mê đi du lịch đến thế thì rủ thằng em mày ấy. Qua đây níu níu, kéo kéo tao làm gì?"" Mày nghĩ tao rảnh vậy à? Đừng nói với tao là mày chưa nhận tin gì đấy nhé? "" Tin gì? " – Kokonoi ngờ vực nhìn cậu taReng!Reng!" A lô, Mày gọi tao có gì không Sanzu? " - Hắn nhấc máySanzu ở đầu bên kia đang vừa chải tóc cho tống trưởng cao cao tại thượng của gã, vừa đặt điện thoại lên vai, trông có vẻ khá thành thục:" Chuyện là, Rindou bị tai nạn xe chưa khỏi, nên nhiệm vụ đến Paris lần này giao cho mày. Mày cứ đi đi rồi Ran sẽ nói rõ tình hình sau."" Sanzu, tao thèm Taiyaki" – Người đàn ông tóc trắng đang tựa đầu vào lòng Sanzu kêu ca, nhìn cậu có vẻ rất mệt mỏi. Quầng thâm dưới mắt khiến vẻ đẹp trai trở nên u tối." Vâng, đợi một chút tôi sẽ đi mua cho cậu." - Sanzu ân cần chải từng lọng tóc của người kia. Mikey là đấng tối cao trong lòng gã." Tại sao bây giờ mày mới nói cho tao?" – Kokonoi không kiên nhẫn hỏi" Mấy hôm nay tao đều bận. Ngoài ra tâm trí dạo này cũng không được tỉnh táo lắm."" Mày mà cũng có lúc nói được câu này à?" – Kokonoi nghĩ thầm trong đầu.Qủa là vậy, nếu có ai hỏi trong các trụ cột của Bonten, kẻ nào là kẻ điên nhất thì không chần chừ gì mọi người sẽ đưa Sanzu lên đầu bảng. Nguyên nhân vì sao? Vì hắn điên thật! Đây là điều không thể phủ nhận. Sanzu có vẻ ngoài rất ổn, đủ khả năng chiếm trọn trái tim của bao cô gái với mái tóc hồng nổi bật được cắt tỉa gọn gàng, vóc dáng cao gầy, ngũ quan tinh xảo. Dù gã có 2 vết bớp ở khóe môi thì trông gã vẫn rất thu hút. Tuy nhiên xét về mặt tính tình thì khó có ai chấp nhận nổi. Gã là kẻ buồn vui thất thường lại cực kỳ thú tính. Gã không cho phép bất cứ kẻ nào động đến giới hạn của gã. Mà cái giới hạn này chính là Mikey. Sanzu là kẻ có khả năng chiếm hữu tuyệt đối, tuy trẻ tuổi nhất trong các cán bộ nhưng lại được lòng Tống trưởng nhất. Thử cảm nhận đi, nếu một kẻ khùng điên cắn Vitamin mà như cắn thuốc phiện đứng trước mặt bạn thì bạn sẽ cảm thấy thế nào? Các thành viên của Bonten đã chứng kiến đến quen mắt luôn rồi...Cúp điện thoại, Kokonoi vào trong nhà thu xếp hành lý rồi cùng Ran ra sân bay. Địa điểm thực hiện nhiệm vụ là Paris, kinh đô hoa lệ của thế giới.Trên đường đi, Ran đã ném cho hắn một danh sách công việc vô cùng chi tiết. Qủa không hổ danh là kẻ xử lý văn thư nhanh nhất Bonten. Mọi lịch trình đều được cậu ta lên kế hoạch tỷ mỉ khiến một kẻ vốn khó tính như Kokonoi không chê vào đâu được.Nhiệm vụ lần này là ký hợp đồng giao dịch với một Băng đảng ngầm chuyên cung cấp vũ khí của Pháp. Sau lần nhập hàng thất bại kia, việc giao thương với băng đảng Philippin đã đổ bể. Do những chính sách vô lý, Mikey quyết định đơn phương chấm dứt hợp đồng, làm bên kia thua lỗ một khoản không nhẹ. Ran cũng nhắc nhở, nhiệm vụ lần này vô cùng nguy hiểm vì nguy cơ bọn họ bị ám sát trên đường đi là rất lớn. Hắn hiểu ý của cậu ta, Bonten đã đắc tội với quá nhiều băng đảng rồi...Nhưng...Hắn lại chẳng hề có tâm thái sợ sệt gì cả . Bởi vốn dĩ, với hắn mà nói, còn sống chẳng khác nào đã chết. Như nhau cả thôi....
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me