TruyenFull.Me

[ Đồng nhân Vân Chi Vũ - Cung Viễn Chuỷ] MÂY TRẮNG THAY CHỈ TRỜI DỆT ÁO

🔥 Cùng lắm bị bắt về Trưởng Lão Viện đánh cho một trận.

hathanhdao1610

Vương viên ngoại nguyên danh gọi là Vương Phàm Sở, là con trai cả của phú hào Vương Ôn. Cung Viễn Chuỷ nghe đến câu thứ hai, lông mày y nhướn lên, vẻ mặt tựa hồ không quá tin.: " Con trai?"

" Công tử nghe không sai, con trai cả của họ Vương chính là Vương viên ngoại. Năm nay mới tròn 20 tuổi.". Thị vệ Kim Tề đáp chắc nịch.

Thoạt nghe Vương viên ngoại, Cung Viễn Chuỷ không do dự cho rằng tên thương nhân này chắc hẳn cũng tuổi tứ ngũ tuần. Không ngờ rằng hắn còn trẻ như vậy đã là một thương nhân. Vương gia giàu có nhờ các mỏ than, trên phố Thượng Quán cũng không ít các cửa tiệm bán các vật tài khí đốt và trang sức đá quý là của nhà bọn họ. Vương Phàm Sở mới kế nghiệp không lâu đã săn lùng không ít đá quý cùng đồ vật hiếm lạ. Hắn phái người đi khắp nơi. Đào vàng, lọc bạc, nuôi Ngọc trai, lùng đá quý. Hàng xuất ra bán với giá không hề nhỏ, thậm chí có những viên đá thượng phẩm có hét giá tới trời hắn cũng không chịu bán. Việc làm ăn của hắn cứ phất lên như gió, giàu có tới mức được gọi là Vương viên ngoại, đến cha hắn còn chưa được gọi như vậy.

Tinh Hoả Thạch là thuộc hạ của hắn vô tình thu thập được. Bởi vì màu sắc và chất đá hiếm lạ nên đến giờ hắn vẫn chưa chịu đem vật này ra đấu giá. Tinh Hoả Thạch ở trong tay Vương Phàm Sở, vậy hắn có biết uy lực thực sự của vật dẫn này không?

Cung Viễn Chuỷ đi ra khỏi lữ quán. Thị vệ theo sau chân y nhỏ giọng nói tiếp: " Tinh Hoả Thạch có chứa mạch lửa cường đại. Trong đêm tối sẽ phát sáng. Ánh sáng tỏa  ra so với dạ minh châu còn mạnh mẽ hơn. Vương Phàm Sở vì điểm này mà xem nó như bảo vật. Cứ độ chục ngày lại mang nó ra Thanh Hoan lâu tổ chức trưng bày. Ai muốn tới xem phải trả 10 lượng vàng hoàng kim."

Cung Viễn Chuỷ cười khẩy: " Ngu xuẩn. Hắn không sợ Thanh Hoan Lâu bị mồi lửa đó thiêu rụi à?". Y nhếch môi lộ rõ vẻ khinh thường.  Tinh Hoả Thạch mang trong mình mạch lửa ngầm, bao bên ngoài là lớp nham thạch luyện hóa. Thoạt nhìn nó giống một viên đá quý, cầm nắm không thành vấn đề. Nhưng chỉ cần tiếp xúc với nhiệt khí thường xuyên, lớp bảo vệ bề ngoài sẽ dần dần mỏng đi. Vào thời khắc nham thạch dẫn theo mạch lửa phá kén chui ra ngoài, viên đá đó có thể dễ dàng thiêu trụi cả một Thanh Hoan lâu.

Thị vệ dẫn ngựa đến. Cung Viễn Chuỷ nắm lấy dây cương rồi leo lên, khẽ kéo cương rồi thúc ngựa lên đường. Theo từng bước chân ngựa lộc cộc là từng tiếng linh đang thanh thuý vang vang....
—————————————————

Bước một bước vào Thanh Hoan lâu, dù có là bậc thánh hiền thanh tâm quả dục thì cả người đều nhiễm mùi tửu sắc hỗn tạp. Đó là những lời thiên hạ nói về năm tầng lầu của chốn đệ nhất tửu quán thành Trịnh Châu.

Cửa lớn tửu quán không có mỹ nữ đứng vẫy gọi nam nhân như các kỹ viện hạng thấp khác, chỉ có các tên sai vặt đứng thành hàng lịch sự nhỏ nhẹ mời các quan nhân vào rồi phụ trách dẫn ngựa vào chuồng ở hậu viện. Cổng lớn thoạt nhìn ưu nhã yên tĩnh. Dù nằm ở ngay trên trục đường chính nhưng không hề gây ra tiếng ồn ào lớn nào.
Cung Viễn Chuỷ đưa dây ngựa cho Kim Tề dắt đi rồi một mình bước vào Thanh Hoan lâu.

Khác với vẻ yên tĩnh phong nhã trước bậc, sau cánh cửa chốn kỹ viện hạng sang này là sự náo nhiệt chốn ong bướm đến ngợp thở. Hồng Tú bà bà đón khách ở ngay sảnh chính. Bà vận áo gấm thêu hoa, khuỷu tay vắt ngang một dải lụa dài màu lục bình. Mái tóc vấn kiểu Mẫu Đan đầu cài trâm vàng khảm đầy đá quý. Bà nhìn cửa lớn xuất hiện một vị khách lạ mặt, phong thái phú quý hơn người. Tuy rằng cách ăn mặc không phải người bản địa nhưng chỉ liếc một cái liền dễ biết. Đây là quý nhân, là kho báu tiền đấy.

Hồng Tú bà bà nhanh nhẹn rảo gót như đệm hoa tới gần vị thiếu niên trẻ tuổi. Nhìn từng viên Hồng Ngọc khảm dọc theo vạt áo của quý công tử, mắt bà ta càng nhìn càng sáng rực , đon đả mời chào: " Công tử khí độ hào hoa anh tuấn, nghi thái trác tuyệt. Hẳn là người mới tới đây. Ở Trịnh Châu này muốn tìm thú vui, ngoài tửu quán này của ta thì còn nơi nào sánh bằng......".

Bà nghiêng người chìa tay ra phía trước, khẽ nhún người: " Nào, mời vào....Quý công tử từ phương xa tới, đối với ta là khách quý. Người đâu, mau gọi Thanh Trà cô nương ra đây. Để danh nữ đệ nhất của chúng ta tiếp đón công tử...."

Cung Viễn Chuỷ nghe chim sáo ríu rít bên tai, tâm không khỏi thấy phiền. Y chắp tay một tay sau lưng, một tay nắm lấy trường đao bên hông, nhàn nhạt đáp: " Không cần..."

Động tác vẫy người của Hồng Tú bà bà chợt khựng lại.
Cung Viễn Chuỷ hạ mắt nhìn đối phương, khóe môi nhếch lên, kiêu ngạo nói: " Nếu đã xem ta là khách quý, chi bằng để bà tiếp đãi ta đi...."

Khóe miệng Hồng Tú bà bà sượng sạo không sao cười lên nổi. Tên này bị thần kinh à?

Tên thần kinh anh tuấn lười dây dưa với bà ta. Y lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, trực tiếp đi vào vấn đề: " ...Mỹ tửu, mỹ nữ, bổn công tử không có hứng thú. Ta tới tìm Vương Phàm Sở. Xin dẫn đường, thỉnh..."

Từ đầu đến cuối, một cái cúi đầu cũng không chịu hạ. Tư thái luôn đặt mình cao cao tại thượng. Nhưng quý công tử chung quy vẫn là quý công tử, thật sự là chẳng để ai vào mắt. Bởi vì vốn dĩ cũng chẳng mấy ai xứng được y để vào mắt.

Và càng là những thứ y không để vào mắt lại sẽ càng gây bất lợi cho y.

Đạo giao thiệp giang hồ, trẻ người non dạ chưa học được cũng khó trách. Hồng Tú bà bà gặp những kiểu người thế này nào phải ngày một ngày hai. Bà thu liễm lại sự đon đả ban đầu của mình, khóe môi vẫn treo nguyên nụ cười tươi tắn. Thanh âm lanh lảnh nhẹ nhàng cất lên, thiếu đi nửa phần nhiệt tình: " Công tử tìm Vương viên ngoại, phải chăng có việc gì hệ trọng?"

Người đến tìm Vương Phàm Sở vì cái viên đá vớ vẩn kia cũng đâu chỉ một hai người. Nhưng dù có là phú hộ giàu có đến cỡ nào cũng chẳng thể mua được nó từ tay Vương Phàm Sở. Được nhìn một cái đã là diễm phúc rồi.

Xung quanh sảnh lớn toàn là khăn áo lả lơi vấn vương chân khách. Cung Viễn Chuỷ đảo mắt nhìn quanh, chỉ thấy chướng mắt. Y quay người đối diện trực tiếp với bà bà, tia mắt hạ thẳng xuống gương mặt phụ nhân trắng bệnh những phấn. Bên tai Hồng Tú bà bà chợt như có lưỡi dao xẹt qua sắc lạnh: " Đương nhiên là hệ trọng. Năm cái tầng lầu này của bà có giữ được nguyên vẹn qua mùa đông năm nay hay không cũng phải xem cái chân của bà bây giờ có chạy, cái miệng có truyền tin đủ nhanh hay không đấy..."

" Tiết trời hanh khô, cẩn thận củi lửa...". Cung Viễn Chuỷ lại nhếch môi cười, tròng mắt như có ma lực doạ đối phương lạnh gáy.

Tên này quả nhiên là vì viên đá kia mà tới. Bà bà khẽ nuốt nước trong cổ họng, sắc mặt không được tự nhiên, hỏi rằng: "Xin hỏi, quý danh công tử....."

Thiếu niên nhàn nhạt đáp, ngữ khí không mấy tình nguyện:" Sơn cốc Cựu Trần. Cung môn, Cung Viễn Chuỷ..."

Cung Viễn Chuỷ suy đi tính lại, vẫn để lộ ra danh tính của mình. Tinh Hoả Thạch không thể trộm. Không thể bí mật phá hủy, uy lực của vật này vốn đã cường đại. Dù sao cũng là vật trăm năm có một luyện ra được. Không thể dùng mật danh để thương lượng, rất khó. Vương Phàm Sở sẽ không dễ dàng trao đồ vào tay một kẻ vô danh tiểu tốt.
Chỉ có thể lấy ra cái uy danh của Cung môn này ra, việc trao đổi may ra có cơ hội. Tuy rằng có khả năng danh tính bị lộ sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng tửu quán này đã sớm bị thị vệ Lục Ngọc bao vây.

Y sẽ không chết được nơi giang hồ. Cùng lắm bị bắt về thì bị Trưởng Lão Viện đánh cho một trận. Trước mắt, không gì lớn hơn việc thu về Tinh Hoả Thạch.

Nghe đến hai từ Cung môn, Hồng Tú bà bà liền biết người này bà tiếp đón không nổi nữa. Người này là thiên tài độc dược được truyền miệng trong giang hồ. Hồng Tú bà lùi một bước chân, chỉ về phía cầu thang: " Công tử đi lên lầu năm. Tối nay là buổi trưng bày Lưu Ly Hoả Ngọc..." Chung quy lại là không nên đắc tội đại nhân vật.

Cung Viễn Chuỷ bày ra vẻ mặt chán ghét vạn phần. Y quay đầu đến lối bước lên lầu, còn không quên để lại vài lời bình phẩm cho bà bà: " Đúng là tên thiểu năng. Lưu Ly Hoả Ngọc cái con khỉ. Bảo hắn đọc sách nhiều chút. Cái cục dung nham đó gọi là Tinh Hoả Thạch."

Hồng Tú bà sửng sốt, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn lên lầu cao.
—————————————————-
Cung Viễn Chuỷ thong dong bước từng bước qua từng tầng lầu.  Nhân gian phồn hoa, nam nữ ong bướm, thi nhân nữ tửu, vốn chẳng liên quan đến y. Mỗi một lầu đi qua đều để lại trong mắt y sự hỗn tạp bẩn thỉu.  Bất luận một con trùng, một rễ thảo còn sạch sẽ gấp vạn lần con người ở đây.

Y chậm rãi nhấc từng bước chân, rồi dừng lại trước tấm bình phong thủy mặc. Lầu năm không có nhiều người. Bốn bề tĩnh lặng như không. Bình phong được hạ nhân kéo lên, lộ ra dáng người đang ngồi chễm chệ ở trường kỷ, ngón tay mân mê nhẫn ngọc ở ngón cái.

Đại công tử Vương gia, Vương Phàm Sở.

Vương Phàm Sở thấy một thiếu niên lạ mặt xuất hiện, sắc mặt hắn chẳng chút ngạc nhiên, ngược lại có phần hứng thú.  Tiếng ca cơ trầm bổng bên cạnh nhỏ dần rồi dứt hẳn.
Hạ nhân kéo tấm bình phong lên, xong việc liền lui xuống. Cung Viễn Chuỷ chắp tay đứng đó, đôi mắt chim ưng sắc bén từ từ đánh giá con mồi.

Vương viên ngoại cái gì, cũng chỉ là tên nam nhân mới trưởng thành, từ đầu đến chân sặc mùi gian thương. Phẩm vị thấp kém còn học đòi làm trưởng giả...

Lầu năm thoáng gió. Thiếu niên huyền y dáng đứng như cây tùng, đuôi sam nho nhỏ thay nhau khẽ lay động, vang lên vài âm thanh vui tai. Đêm đã xuống, đèn lồng từng cái từng cái được treo lên....

" Vương Phàm Sở, bổn cung chủ tới cứu ngươi một mạng...". Cung Viễn Chuỷ nhoẻn miệng cười, ngữ khí thập phần ngoan độc.
———————————————————————-
Độ điên của Chuỷ có chung tần số với độ điên của t.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me